He he, theo mạch chuyện kể ở đại đội .. bác nào nghe tiếng "đại trưởng" đầu tiên ở đâu, kể nghe chơi?
Các đồng chí ạ..!
Tôi đã sưu tầm câu chuyện nầy lâu rồi, hôm nay nghe Tuaans@ gợi ý về câu chuyện "đại đội trưởng" đầu tiên ở đâu, kể nghe chơi? nhưng đây không phải là Đại đội Trưởng đầu tiên mà kể về một Đại đội trưởng có một không hai trong LLVTQDNDVN
câu chuyện như sau:
Đại Đội TrưởngCách mạng Tháng Tám thành công đã thổi một luồng gió mới vào xóm ấp quê hương. Khi được theo mấy anh trong đội thanh niên tiền phong đi gác, Mẫn hiểu rõ hơn về tổ chức, về giải phóng dân tộc.
Không muốn làm người đàn bà suốt ngày quanh quẩn trong xó bếp, Mẫn xin cha cho tham gia Vệ Quốc Đoàn, nhưng bị ông kịch liệt phản đối. Cô quyết định cùng em gái trốn nhà tìm theo bộ đội. Sáu Mẫn và em bị cha bắt lại. Giận quá, ông đã chặt phăng mái tóc dài óng ả của con gái rồi nhốt vào trong kho chứa lúa.
Vốn quá rành cái tính ngang bướng và cương quyết của con gái nên bà Hai Phước đã quyết định mở cửa để 2 con trốn đi. Đưa bọc quần áo cho hai con, bà chỉ dặn một câu: "Làm sao cho xứng thì làm!".
Rời nhà, hai chị em tìm đến với bộ đội. Bảy Trâm xin làm y tá còn Mẫn chỉ thích được gia nhập Vệ Quốc Đoàn. Nhưng Vệ Quốc Đoàn không nhận con gái nên sẵn mái tóc đã bị cắt ngắn, Mẫn quyết định giả làm con trai và đổi tên thành Trần Quang Mẫn. Chị được nhận làm chiến sĩ liên lạc của trung đội 1, đại đội 70, chi đội 124, bộ đội Huỳnh Thủ.
"Anh" bộ đội gan cóc tía
Để cho mình giống con trai, hàng ngày, Mẫn trốn đơn vị đi sâu vào trong rừng tập la hét thật lớn để giọng ồm ồm, không yểu điệu giống giọng con gái nữa. Chị cũng tập đi những bước thật dài để tướng đi trở nên cứng cáp, khỏe mạnh.
Không chỉ thế, Mẫn còn phải tập hút thuốc, tập uống rượu, tập ăn nói bỗ bã để không ai nghi ngờ thân phận của mình.
Trong quá trình chiến đấu, bị thương là những lúc rất dễ bị lộ thân phận. Cũng may là có Bảy Trâm, em gái Mẫn làm y tá nên mỗi lần nghe tin “anh mình” bị thương, cô đều qua ngay lập tức và nhận chăm sóc “anh”. Có lần, Mẫn bị thương ở ngực. Máu chảy ra nhiều nhưng cô vẫn gắng gượng tự băng, dặn người gọi em gái đến rồi mới ngất đi. Vì thế mà Mẫn đã không bị lộ.
Nhưng cũng có lần, Mẫn rơi vào tình thế khó xử. Đợt đó, cô cùng một số anh em đi công tác phải ngủ lại nhà dân. Nhà chật nên khi sắp xếp cho 9 anh em chỗ ngủ rồi thì không còn chỗ trống cho Mẫn. Không thể nằm sát cạnh một anh bộ đội được, Mẫn đành vén mùng nằm xuống bên con gái chủ nhà với ý định sáng mai khi mọi người còn ngủ Mẫn sẽ dậy thì không ai biết.
Nhưng do mệt quá nên “anh” Mẫn ngủ quên. Sáng ra, khi thức dậy, thấy anh bộ đội nằm cạnh mình, cô gái đã la toáng lên. Để giữ thanh danh cho mình và cho cô gái, Mẫn phải gọi mẹ cô gái vào buồng chứng minh mình chính là con gái.
Sau lần đó, anh em trong đơn vị xì xầm bàn tán về người đội trưởng của mình. Họ để ý Mẫn hơn trong những lần sinh hoạt cá nhân. Để dập tắt sự nghi ngờ ấy, Mẫn đã dùng một cái ống tre nên có thể thản nhiên “đứng đái” trước cái nhìn tò mò của chiến sĩ trong đơn vị. Có lần, Mẫn về thấy đồ của mình bị lục lọi, nhưng do cảnh giác trước nên những đồ liên quan đến phụ nữ chị đều giấu kỹ chỉ để lại đồ con trai, vì vậy mà anh em chẳng còn cớ gì để nghi ngờ nữa.
Suốt thời gian giả trai, Mẫn được đơn vị tín nhiệm với chức vụ trung đội phó, rồi lên trung đội trưởng. Năm 1948 đến 1950, gắn liền với những chiến công của đơn vị, Quang Mẫn được đề bạt đại đội phó, rồi đại đội trưởng, được cử đi học trường Quân chính và được tặng huân chương Chiến công hạng Nhì.
Đám cưới có một không hai
Là con gái nhưng Sáu Mẫn có chiều cao tương đối, không thua gì các đấng mày râu. Đã thế, “anh" Mẫn lại có nước da trắng trẻo, tóc tai gọn gàng nên rất đẹp trai, “hơn đứt” mấy chàng trai miệt vườn đen đúa. Chính vì thế mà rất nhiều cô gái mê anh đại đội trưởng Quang Mẫn.
Lần ấy, đơn vị đóng quân ở thôn Nga Xi, Mẫn ở nhà một người dân tộc Khơme có con gái tên là Chăng Cà Mun. Không ngờ cô gái này đem lòng yêu “anh” Mẫn. Mẫn biết, cố tình né tránh nhưng càng tránh cô gái càng đem lòng yêu tha thiết.
Cha của Chăng Cà Mun rất quý Quang Mẫn nên quyết định gả con gái cho “anh”. Không có lý do để từ chối, lại sợ mất tình đoàn kết quân dân, Mẫn phải nhận lời hứa hôn với Chăng Cà Mun.
Chuyện của Mẫn và Chăng Cà Mun chỉ được giải quyết khi má của Mẫn nhận lời gả con cho trung đội trưởng đặc công tiểu đoàn 410 Nguyễn Văn Bé. Chuyện tình giữa đại đội trưởng Quang Mẫn với Nguyễn Văn Bé cũng rất ly kỳ.
Trong một trận đánh thắng địch vang dội, Mẫn được tuyên dương trên báo “Tiếng súng kháng địch” có kèm ảnh. Cậu họ của Mẫn là một cán bộ quân sự, đọc tin, thấy cháu gái mình được tuyên dương dưới danh nghĩa anh đại đội trưởng Quang Mẫn thì vừa vui vừa buồn cười. Và ông đã đem chuyện của Mẫn ra khoe với Mười Bé, cậu bộ đội trong cùng đơn vị và tiết lộ chuyện giả trai của cháu. Cảm phục Mẫn, mặc dù chưa biết mặt nhưng Mười Bé đã đem lòng yêu cô.
Trong một lần hành quân ngang đơn vị Mẫn, Mười Bé đã tìm đến gặp “anh” đại đội trưởng Quang Mẫn. Nhân lúc chỉ có hai người, Mười Bé đã nói anh biết cô là ai. Nhưng Mẫn khăng khăng nói anh đã nhận lầm người và bỏ đi. Anh viết thư cho cô nhưng đã bị cô từ chối.
Không nản lòng, Mười Bé đã tìm về tận nhà của Mẫn, xin cha mẹ được cưới cô. Gia đình thấy Mười Bé là một chàng trai dễ mến nên quyết định gả con gái cho anh. Cha mẹ gọi Mẫn về và khi gặp Mười Bé ở nhà, cô không có cách nào chối mình không phải là con gái nữa.
Vốn ao ước có một người yêu tâm đầu ý hợp và yêu mình tha thiết, thấy Mười Bé là người xứng đáng để mình trao thân gửi phận, Mẫn đã nhận lời cầu hôn của anh.
Khi Sáu Mẫn về báo cáo với tổ chức xin được làm lễ thành hôn, mọi người trong đơn vị nghe tin đại đội trưởng sắp cưới thì đinh ninh cô dâu sẽ là cô gái Khơ me Chăng Cà Mun kia.
Mẫn đến gia đình Chăng Cà Mun xin từ hôn và nói thật mình là gái giả trai. Có nghe phong thanh về đám cưới sắp tới của Mẫn nên Chăng Cà Mun đau buồn vì cho rằng “anh" Mẫn phụ tình.
Bà Mẫn nhớ lại chuyện của gần 60 năm trước: “Cô ấy khóc dữ lắm, nói tôi lên chức to, đã yêu người khác nên phụ tình cổ. Không còn cách nào khác, tôi đành gọi cổ vào buồng, cởi áo cho cổ coi, đến lúc ấy cổ mới chịu tin tôi là gái giả trai”.
Năm 1950, đám cưới của Sáu Mẫn và Mười Bé đã được tổ chức tại đơn vị. Ai cũng nghĩ đi bên cạnh đại đội trưởng sẽ là một cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc. Nhưng đến khi thấy “anh” Mẫn bước ra, bên cạnh cũng là một anh khác thì mọi người đều sửng sốt, ngạc nhiên.
Khi Mẫn trình bày mình là gái giả trai trong suốt mấy năm qua, mọi người không tin. Nhưng khi thấy cô dâu thẹn thùng đỏ mặt bên cạnh chú rể thì ai cũng tin anh đại đội trưởng đích thị là cô Sáu Mẫn. Bất ngờ, nhưng ai cũng vui và đám cưới của Sáu Mẫn và Mười Bé trở thành đám cưới vui nhất, đặc biệt nhất trong đơn vị từ trước đến giờ.