Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 27 Tháng Năm, 2024, 01:36:03 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Người thay thế H.23  (Đọc 12931 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #80 vào lúc: 28 Tháng Sáu, 2019, 12:54:59 pm »

 
        Pao-lơ nhìn theo bóng kẻ bị bắt khuất hẳn rồi quay sang sếp.

        - Tôi có một vấn đề muốn thảo luận với anh, - Tiến sĩ lên tiếng trước.

        - Vâng, tôi xin nghe đây.

        - Mai-cơ đã báo cáo với tôi về hoạt động của anh ở Cu-ba và khuyên tôi suy nghĩ để anh thay thế Ha-xin-tô trong công việc của hắn ờ nhà tỏi và đưa anh vào danh sách đội đặc biệt.

        - Tôi không biết là có đảm đương nổi không. - Pao-lơ cố giấu niềm vui, khiêm tốn đáp.

        Tiến sĩ mini cười:

        - Theo tôi hiểu thì anh không khoái với công việc này lắm, nhưng anh đừng lo. Chúng tôi sẽ giúp đỡ anh.

        - Nếu vậy thì tôi xin cảm ơn ngài, - Pao-lơ nói và mim cười.

        - Tốt. Ngày mai anh nhận việc ngay.

        Pao-lơ hiểu rằng buồi tiếp đã kết thúc, anh ta liền đứng dậy:

        - Còn đối với tên cộng sản kia thì xử lý sao đây? - Anh ta hỏi.

        Tiến sĩ nhìn Pao-lơ một lúc rồi cúi đầu suy nghĩ.

        - Đêm nay sẽ có một  “tai nạn xe hơi” đối với nó, - ông ta dằn giọng nói.

        - Thưa ngài, tôi có một đề nghị táo bạo là xin phép ngài cho tôi được tham gia vào vụ này để trả hận đối với nó.

        - Được thôi. Rất tốt nữa là khác. Hãy báo cho đội trưởng đội đặc biệt là tôi quyết định anh sẽ cùng anh ta tham gia vào vụ “tai nạn” này. Cũng là dịp để anh làm quen với đội trưởng mới.

        Pao-lơ cảm ơn và mở cửa di ra.

        Trời đã về đêm. Chiếc xe do đội trường đội dặc biệt lái phỏng nhanh hết tốc độ trên con đường rải nhựa êm nhưng ngoằn ngoèo, khá nguy hiểm. Pao-lo ngồi ở ghế sau ngay cạnh Ha-xin-tô. Anh ta nhìn đồng hồ - đã hai giờ khuya và ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng bình thản của H-23.

        Xe dừng lại đột ngột. Lát sau, ba bóng người ra khỏi xe và đi về phía mỏm núi, nhô cao trên bờ biển. Ha-xin-tô, hai tay bị còng đi trước, sát ngay sau anh là Pao-lơ và đội trường đội dặc biệt. Hắn hất đầu ra hiệu cho Pao- lơ và anh ta tiến sát lên nắm lấy tay Ha-xin-tô. Một tiếng tách khô khan và giây sau hai tay Ha-xỉn-tô đã được mở khóa. Hai người áp giải anh lăm lăm súng ngắn trong tay.

        Đứng trên mỏm cát cao, Ha-xin-tô nhìn xuống mặt biển và những con sóng lấp lánh, rì rào. Anh từ từ đưa mắt nhìn lướt trên mặt biển đến tận chân trời tím thẫm phía trước và lim dim mắt lại. “Thế là hết. Giờ này hai con gái yêu quý Mác-xi-a và Noóc-ma của mình đang say sưa trong giấc ngủ... Đến một lúc nào đó sau này, các con thương yêu mới được biết về cái chết của bố... Bố chẳng có gì đáng xấu hổ cả... Lương tâm bố trong sạch, tâm hồn bố thanh thản, - anh thầm nói với con. - Mấy tiếng nữa hai con sẽ dậy và chuẩn bị đi học. Các con sẽ mặc bộ đồng phục học sinh với khăn quàng thiếu nhi màu xanh - trắng, - màu cờ Tổ quốc Cu-ba... Cũng có thể các con sẽ đi học vào buổi chiều chăng? Giờ đây, các con đang là đội viên thiếu niên tiền phong và nhất định sau này các con sẽ là đảng viên Đảng cộng sản Cu-ba. Các đồng chí của bố sẽ giúp đỡ, giáo dục các con khôn lớn. Cách mạng sẽ giúp các con trưởng thành. Bố chẳng phải lo lắng, ân hận gì nữa...” - Môi anh mấp mảy thì thào... “Vĩnh biệt các con, vĩnh biệt em, Lui-xi-a thân yêu...”.

        - Này, chưa việc gì phải cầu nguyện vội, thằng cộng sản kia! Tên đội trưởng đội dặc biệt la lên với Ha-xin-íô.

        Ha-xin-tô bước chậm rãi và đi sâu vào bụi cây lúp xúp. Gió lành lạnh phả vảo mặt anh. Anh hít căng lồng ngực. Vẫn không dừng lại, anh vừa giẫm những cành cây nhỏ gãy lạo xạo dưới chân vừa đưa tay mở cúc cổ áo ngoài và cảm thấy chiếc cổ áo như đang mon trớn đôi má lạnh hơi sương của anh. Nghe sau lưng mình tiếng lên đạn lạnh lùng, khô khốc, Ha-xin-tô cố tập trung nhớ lại hình ảnh hai khuôn mặt con gái và người vợ thân thương của anh. Ở sau anh, Pao-lơ rút hai điếu thuốc, ngậm vào môi một điếu và đưa mời tên đội trưởng đội đặc biệt một điếu khác bọc giấy bóng kính. Tên đội trưởng cảm ơn, dùng răng xé giấv bọc, đưa điếu thuốc lên mũi hít hít mùi thơm của nó và ngậm vào miệng, châm lửa rít liền hai hơi dài. Hắn giơ súng lên hướng về Ha-xin-tô. Pao-lơ cũng vội giơ súng lên nhưng... ngay giây lát ây, anh vội đưa tay đỡ lấy xác tên đội trưởng và đẩy ngã sấp xuống bụi cây ngay trước mặt mình.

        Anh vội gọi:

        - H-23. Nhanh tay lên, giúp tôi một tay vất nó lên xe... Chúng ta phải đi ngay, vất nó vào nơi cần thiết...

        Ha-xin-tô ngạc nhiên sửng sổt bàng hoàng nhưng anh hiểu ngay...

        Giữa buồi sáng hôm sau, Pao-lơ vui vẻ huýt sáo miệng lên gặp sếp báo cáo công việc đã hoàn thành lúc hơn hai giờ khuya đêm qua.

        Báo cáo cũng ngắn gọn không cần chi tiết rườm rà. Im lặng nghe báo cáo, chờ cho Pao~lơ nói hết, sếp trung tâm mới cất tiếng hỏi:

        - Các anh làm gì sau khi thi hành nhiệm vụ?

        - Đội trưởng lái xe đưa tôi về nhả và bảo rằng anh ta vội đến cuộc hẹn hò với cô bạn gái nào đấy.

        - Lúc ấy là mấy giờ?

        - Thưa ngài, khoảng ba giờ sáng.

        - Xe hắn lao xuống vách nủi sát bờ biển sâu. Xác cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy mặc dầu đã thấy xe.

        Pao-lơ tròn mắt kinh ngạc và sửng sốt nhìn sếp.

        - Như vậy là phải thay đổi đôi chút về công việc của anh mà hôm qua chúng ta đã thỏa thuận, - ngài Tiến sĩ vẫn lạnh lùng nói tiếp. - Giờ đây anh phải tìm hiểu ngay công việc và nắm lấy đội đặc biệt thay hắn. Cái chết vì gái của hắn chẳng đẹp đẽ gì mà làm om sòm lên.

        - Thưa ngài, tỏi sẽ làm tất cả với khả năng mình để xứng với công việc được giao, - Pao-lơ cảm động, giọng run run trước ngài Tiển sĩ, lòng không khỏi cười thầm.
« Sửa lần cuối: 29 Tháng Sáu, 2019, 11:07:54 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #81 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2019, 11:08:15 am »

        
ĐOẠN KẾT

        Ra-mô và Ông Già đang ngồi bên giường Ha-xin-tô trong viện quân y.

        Viện quân y hải quân cách La Ha-ba-na không xa.

        -... Đấy là tất cả những gì đã diễn ra ở đây, - Ông Già kết thúc phần mình.

        - Bây giờ đến lượt anh, Ha-xin-tô ạ. - Ra-mô nhắc.

        Ha-xin-tô ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.

        - Tôi đoán là, - anh bắt đầu chậm rãi báo cáo - những ngày gần đây hình như chúng đã phát hiện được điều gì đấy vì thấy chúng tăng cường các biện pháp kiểm tra, lùng sục. Do đó bên ấy đã làm tất cả những gì kịp làm để nhóm của tôi không bị vỡ. Một trong những biện pháp đâu tiên là tạm đình chỉ việc liên lạc hàng tuần với Các-men-xi-ta. Do đó nên tôi đã gửi tấm bưu thiếp với mấy cánh hoa hồng tới cho cô ấy chuyển về đây...

        Sau đấy tôi căng thẳng chờ đợi các sự kiện tiếp theo. Khi chúng đến bắt thì tôi đã sẵn sàng chờ đón chúng rồỉ. Chúng đã đặt bẫy, tra khảo nhưng tôi đã phủ nhận, bác bỏ hết. Chúng liền áp dụng kiểm tra qua máy dò tâm lý. Tôi có phần sợ thần kinh sẽ phản lại tôi. Nhưng về sau qua những câu hỏi khác tôi hiểu là tôi đã thử vai khá tốt. Chúng vẫn tiếp tục tra khảo. Đây, hai vết bỏng này là do thuốc xì gà gí vào, - anh chi vào hai vết trên má.- Chúng quả thật là bọn tàn bạo... Thế rồi P-15 xuất hiện và đã cứu tôi trong khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng… Phải công nhận là nắm đấm của anh ấy quả có nặng cân thật...

        - Nắm đấm nào ? - Ông Già chợt cưởi, hỏi.

        - Anh ấy giáng cho tôi mấy quả vào mang tai ngay trước mặt bọn chúng mạnh đến nỗi giờ vẫn còn thấy đau ở xương hàm.

        Cả ba người cười vang.

        - Này, Ha-xin-tô, theo anh thì thời gian nào đối với anh là khó khăn, nặng nề hơn cả, - Ra-mô hỏi.

        Ha-xin-tô lim dim mắt, nhìn lên trần, im lặng một lúc như để nhớ lại. - Thứ nhất đó là lúc chúng tra hỏi. Con người có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào mà anh ta chuần bị trước, nhưng trước một cuộc thẩm vấn đầy lắt léo thì anh ta không thể biết trước được những sai lầm gì có thể xảy ra. Khi chúng đánh vào mang tai tôi cảm thấy tai mình ù đặc, mông lung như có đàn ong, như có tiếng trống ở trong. Thật là kinh khủng. Tôi không bao giờ thoáng có ý nghĩ thú nhận nhưng cũng không bao giờ muốn chúng nó giết mình cả.

        Im lặng một lúc, anh nói tiếp:

        - Thứ hai là, khi nó đọc bức thư sẽ gửi cho các đồng chí. Có hai lý do khiến tôi hoang mang. Đây quả là một chiếc bẫy dăng ra và có thể làm hỏng hết sự nghiệp của chúng ta, vì trong thư chúng nó nói tựa như tôi đã đầu hàng, các đồng chí hiểu chứ... Thật khó chịu và đau khổ khi nghĩ rằng các đồng chí của anh có thể tin rằng, hình như anh đã trở thành kẻ phản bội và...

        - Chẳng bao giờ chúng tôi lại có ý nghĩ như vậy, dù chỉ là thoáng qua thôi.- Ông Già vội ngắt lời anh.- Chúng tôi hết sức tin tưởng cậu. Chúng tôi hiểu cậu ở trong một hoàn cảnh và tình thế vô cùng khó khăn, nguy hiểm, và việc giúp đỡ, động viên cậu cũng hết sức khó khăn nhưng vẫn vững tin là cậu sẽ vượt được, cậu sẽ không ngã... Đúng là bức thư gồm hai phần rời nhau ấy đã tạo cho chúng tôi một lời giải khá tốt về cậu như sau đấy đã rõ mục đích lá thư này của chúng là hy vọng dùng nó để thủ tiêu mọi tang chứng mà chúng tôi đã có được.

        Đây là loại giấy đặc biệt, trên mỗi mặt giấy đều tráng một lớp bột hóa học rẩt mỏng, hết sức tinh vi - một chất gây cháy. Thực chất tờ giấy thì khác gì nhau, thế nhưng với chất này khi gấp vào hồ sơ cãt vào tủ sắt ở nhiệt độ từ hai lăm đến ba mươi độ là tự nó sẽ nóng lên và cháy âm ỉ, dần dần.

        Hai phần bức thư gửi đến cách nhau một ngày. Và dĩ nhiên, chúng tôi đã gấp lại với nhau rồi để vào cặp hồ sơ cho vào tủ sắt. Tôi cũng không đề ý gì đến nó nữa vì còn bao công việc dồn dập xảy ra, nếu như không có việc phải tìm một tài liệu khác trong tủ. Không biết sẽ ra sao nếu tôi không kịp mở chiếc tủ sắt ra khi nó đã bắt đầu bốc nóng. Thế là đã kịp thời cứu được các tài liệu khác.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #82 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2019, 11:09:03 am »


        Ông Già ngừng lại, mim cười rồi nói tiếp:

        - Xin lỗi, đã ngắt lời cậu. Tiếp tục đi, đại úy.

        Ha -xin-tô gật đầu.

        - Và cái khoảnh khắc đau đớn, nặng nề nhất là lúc tôi bị dẫn ra mỏm cát bên bờ biển. Tôi căng mắt nhìn biển, lòng hướng về Tổ quốc. Tôi nghĩ đến gia đình, đến hai cháu gái mà lòng quặn đau. Vì tôi cứ đinh ninh rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ được gặp chúng nữa. Tất nhiên, tôi hiểu rõ các đồng chí, cách mạng và Tổ quốc sê không bỏ rơi chúng. Thế nhưng dầu sao, trước cái chết trong khoảnh khắc sẽ đến với mình thì lòng ai mà không thấy đau xót…

        Đôi mắt anh, đôi mắt của một con người đã trải qua bao thử thách gay go, bỗng long lanh, ươn ướt. Anh xin điếu thuốc và, khi đã hút mấy hơi liền để nén xúc động, anh hỏi tiếp:

        - Các con tôi ra sao ?

        - Tình hình các cháu rất tốt đẹp. - Ra-mô tiếp lời anh. - Hôm qua mình vừa tới thăm nhà cậu. Mác-xi-a đang chuẩn bị thi đồng diễn thể dục thiếu niên. Cháu học giỏi. Còn Noóc-mi-ta hết hè này sẽ được vào lớp một. Cháu học chữ khá lắm. À, mình quên khuấy đi mất: Mác-xi-a của cậu được bầu làm chi đội trưởng thiếu niên tiền phong đấy.

        Ảnh mắt Ha-xin-tô như bừng lên.

        - Cậu có thể tự hào về hai cô con gái của cậu, - Ra- mô kết luận.

        - Chúng biết là tôi đã về chứ ? - Ha-xin-tô hỏi.

        - Chưa, chưa ai biết cả, - Ông Già đáp thay lời Ra- mô. - Chúng mình định dành cho gia đình cậu điều bất ngờ đầy hạnh phúc này vào ngày mai, khi cậu được ra viện... Còn giờ đây tôi muốn dặn cậu một điều hết sức hệ trọng. Tôi chỉ muốn nhắc một điều thôi. Cậu phải nhớ kỹ là, đối với mọi người, hay nóỉ một cách chính xác hơn là, đối với tất cả mọi người không liên quan, thì... coi như cậu đã chết rồi. Điều này sẽ có lợi cho công tác tiếp theo sau này của cậu.

        Ha -xin-tô cười và hỏi lại ngay:

        - Ồ, chả lẽ các đồng chí không cho tôi nghi phép ít hôm hay sao.

        - Ồ, dĩ nhiên sẽ được nghỉ, được gặp gia đình, nhưng ở khu đặc biệt. Cậu sẽ được hoàn toàn thoải mái trong kỳ nghi này, - Ồng Già giải thích và cười hiền lành.

        Sáng hôm sau...

        Ông Già ngồi im bên bàn trong phòng làm việc, nét mặt đang đăm chiêu suy nghĩ.

        - Xin phép vào, - Ra-mô vừa mở cửa vừa hỏi nhưng Ồng Già vẫn không ngẩng nhìn anh và cũng không đáp lại.

        - Xin phép vào, - Ra-mô nhắc lại.

        - Mời anh vào. Tôi đang suy nghĩ về sức mạnh nào đã giúp Ha-xin-tô chịu đựng được thử thách của những năm tháng vừa qua... Đồng chí tổng tư lệnh quả đã nói rất đúng trong bài phát biểu nhân dịp kỷ niệm lần thứ mười lăm ngày thành lập tổ chức an ninh của chúng ta như sau:

        “ Trong cuộc sống có những cái mà chúng ta không bao giờ phủ nhận được. Đó là lý tưởng, là đạo đức của chúng ta. Chính nhờ nó mà các chiến sĩ chúng ta đã đứng vững được trong cuộc đấu tranh cách mạng với kẻ thù. Chính nó đã giúp họ đập tan bao sự phản kháng của kẻ dịch. Sức mạnh của các chiến sĩ chúng ta chính là niềm tin và lý tưởng cách mạng. Kinh nghiệm mười lăm năm đấu tranh cách mạng đã chứng minh rằng người không có lý tưởng thì sẽ mất hết ý chí và niềm tin khi chạm trán với các thử thách trước kẻ thù của cách mạng. Do đó mà thắng lợi luôn ở phía chúng ta”.

        Một lúc im lặng, Ra-mô tiếp lời:

        - Tôi nghĩ là trong sự nghiệp của chúng ta, mối liên hệ chặt chẽ với nhân dân đóng một vai trò không nhỏ. Chính nhờ sự giúp đỡ, ủng hộ của các ủy ban bảo vệ cách mạng mà chúng ta mới thành công trong cuộc đấu tranh chống bọn phản cách mạng.

        Có tiếng gõ cửa và Phê-ra xin phép vào phòng:

        - Báo cáo thiếu tá! Vừa nhận được tin cùa P-15: “Chiến dịch mới mang tên Pi-ca-đua-ra đã bắt đầu”. Tuy có điều không hiểu là tại sao anh ấy vẫn dùng kênh của H-23! Khó hiểu thật!

        - Ngồi xuống đây đã. Rồi tôi sẽ giải thích cho anh rõ, - Ông Già vui vẻ mời. - Điều trước hết tôi muốn nói với các anh: phải nhớ là giữa chúng ta và Cục tình báo Trung ương Mỹ sẽ không bao giờ có hòa bình cả. Các anh hiểu chứ? Một trận đấu mới đang bắt đầu, và cuộc đấu tranh của chúng ta vãn còn đang tiếp diễn...

HẾT
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM