dathao
Thành viên
Bài viết: 746
|
|
« Trả lời #196 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2011, 04:30:50 pm » |
|
TIẾP TỤC HÀNH TRÌNH C10… Ở gần con sông Kralanh sinh hoạt của đv tôi có phần thoải mái hơn những chổ khác rất nhiều nhất là cái việc tắm rửa,giặt giủ. Đi công tác về xong thì chỉ cần đi bộ mấy chục m là đã tới bờ sông.Nước ăn,nước tắm giặt đều lấy từ con sông nầy,con sông vào mùa mưa đầy nước,mấp mé bờ,nhưng vào mùa khô thì nước rút xuống,lòng sông cạn chỉ đứng ngang bụng mà thôi. Cũng từ con sông nầy mà chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm vui buồn, ở phum Pichchu đv cũng đóng quân cặp bờ con sông bên kia mé lộ 6,về đây thì bên nầy lộ 6. Ở đây không có nhiều nhà dân nên sinh hoạt tắm rửa của chúng tôi khá ồn ào và thoải mái.Những buổi chiều có đông ae cùng tắm chung, đứa nầy chọi đất đứa kia rượt nhau la ỏm tỏi. Vậy đó mà vui! chứ cuộc sống ở K có gì giải trí, chẳng bù với thời các con cháu tụi tôi bây giờ có quá nhiều thứ giải trí mà chúng nó còn không biết chọn lựa cái nào cho phù hợp…! Con sông này có rất nhiều chem chép,giống như nghêu nhưng vỏ đen.Loài nầy nó cắm dưới bùn,vào mùa khô khi mực nước sông chỉ còn cao ngang bụng, chúng tôi chịu khó mò dưới đáy sông một hồi là có một thau đầy .Rửa sạch bùn đất xong chúng tôi ngâm nước mấy tiếng đồng hồ cho nó nhả đất ra (giống như nghêu thì ngâm cho nhả cát).Một đứa chạy xuống chổ anh nuôi mượn cái nồi 30 ,xin một chút muối hột để pha nước chấm,nếu có chút ớt càng hay!luộc chín xong là chúng tôi có một bửa ăn ngon lành.Phải cái tội là bửa nào ăn nhiều quá thì bị chột bụng,loại nầy rất béo , đạm nhiều cho nên dù có luộc chin cách mấy mà ăn nhiều vô cũng bị như thường. Bây giờ vào đầu mùa khô rồi!mà thật lạ !là không biết sao khi tôi ngồi viết những dòng nầy tôi lại không hề nhớ tới cái tết quân đội 22/12/1980 nầy và cái tết nguyên đán năm 1981 chúng tôi ăn tết ra sao !!!làm những gì trong thời gian nầy nửa chứ!hồi đó cứ mỗi lần sắp tới hai ngày trọng đại đó chúng tôi mong ngóng nhu yếu phẩm,cùng nhau đoán già đoán non có được những gì trong những ngày nầy.Hoặc là thời gian nầy má tôi có gửi cho tôi một số tiền khá nhiều,tới 100 đồng tiền lúc đó có lẻ cũng khá lớn nên tôi không màng những điều khác.Qua thư từ gia đình, tôi biết được lúc nầy ở nhà má tôi có hùn vốn mở một tiệm cà phê tại nhà,thu nhập cũng đở hơn, hết những ngày ăn độn cơ khổ.Còn tôi thì khi nghe trên báo chuẩn bị về phép,có viết thư về cho gia đình hay nên má tôi mới gửi tiền qua để có mua gì được thì mua vì nghe tôi kể ở bên K có hàng hóa Thái Lan bán nhiều. Tôi không rành lắm về việc mua gì đem về nên phải nhờ Hai vệ binh E tư vấn,nó nói tốt nhất là mua mấy xấp vải quần ,vài cây thuốc gold citi hoặc samit.Còn phần tôi thì muốn mang về cho gia đình hàng đặc sản ở K là đường thốt nốt,loại đường thỏi màu vàng nhạt trông rất sach và mát mắt(dân K gọi là sa co phen) .Rồi thì mọi thứ cũng đã được tôi chuẩn bị xong cho ngày về phép.Chắc do liên hoan với ae nên thuốc lá chỉ còn có một cây đem về,vải thì hai xấp,một thùng đạn 12ly 8 đường thốt nốt loại tốt nhất(thùng đạn nầy không nhớ ở đâu mà tôi có,chắc thằng bạn khí tài cho tôi).Trước ngày về có mấy ae thân với tôi nhờ nhắn nhủ và mang thư về cho gia đình…Ngày X ,giờ Y cũng đã đến,cái ngày mà thằng lính chiến xa nhà hơn hai năm trời sau một cuộc báo động hành quân di chuyển đột ngột rồi đi biền biệt như tôi và biết bao nhiêu đồng đội hằng mơ ước,thấp thỏm chờ mong đến mất ngủ,mong trời mau sáng.Buổi sáng một ngày trong tháng ba năm 1981 theo như trên đại đội thông báo, ăn sáng xong tôi từ giả ae đv vác balô trên vai, ngực đeo bao xe đạn,vai khoác khẩu Ak,thắt lưng ngang bụng giắt hai trái lựu đạn cầu và một cây dao găm mướn dân K làm với giá hai cái đinh cầu một cây ra đứng ngay mé lộ 68 trước chổ đv đóng quân chờ chiếc xe zeep của hai cán bộ ban tham mưu quân khu 7 đến.Hóa ra tôi được quá giang xe của hai ông nầy đi công tác qua K rồi về VN,chắc vừa quá giang vừa đi theo bảo vệ đề phòng bị phục kích nên tất cả trang bị chiến đấu của tôi phải mang theo đầy đủ. Đúng giờ xe đến ,sau khi tôi nói đúng tên họ và đv phục vụ thì hai ông kêu tôi lên xe và xe lăn bánh… Trên đường đi, ông cán bộ ngồi đằng trước hỏi han tôi đủ điều về sinh hoạt của lính ở đây, ăn uống ra sao!vài điều về bản thân tôi,và việc hoạt động của đv.Hỏi gì ,biết gì thì tôi nói nấy chứ phần tôi cũng không dám hỏi về việc của mấy ông.Cứ thế mà suốt quảng đường dài từ ngã tư Kralanh đến Seam reap câu chuyện không dứt. Đoạn đường nầy lúc đó khá tốt,mặc dù cũng có nhiều hố gà nhưng được tráng nhựa nên vẩn hơn con lộ 68 rất nhiều.Vừa nói chuyện,vừa ngắm cảnh hai bên đường,vừa miên man suy nghỉ đủ thứ,về ae ở lại,về gia đình.Trong lòng tôi lúc đó dâng lên nhiều cảm xúc khó tả lắm!Vừa vui,vừa buồn man mác-vui buồn xen kẻ lẩn nhau. Xe chạy tới Seam reap không dừng lại mà chạy qua luôn thẳng hướng Kongpongcham.Qua một đoạn đường dài,tôi không nhớ là qua Kongpongthom chưa! trời đã về trưa khá nắng, ông cán bộ Ban tham mưu QK nói sắp đến đoạn đường nguy hiểm,Pot nó thường phục kích xe của ta trên đoạn đường nầy,bảo mọi người cảnh giác.Tôi lên đạn sẳn sàng và đóng chốt an toàn bắt đầu quan sát kỷ hai bên đường.Không nhớ gì nhiều lắm về đoạn đường nầy chỉ nhớ nhất là có một cái cua quẹo trái rất cong và dài,trời nắng gắt, đường bụi đỏ mù,hai bên là cánh đồng trống rất ít cây.Ngay cua quẹo bên phải đường có mấy chiếc xe quân sự của ta bị địch bắn cháy được kéo bỏ qua một bên gần con lộ.Hơi căng thẳng khi xe chạy khoảng vài km qua đoạn đó,nhưng xe chở chúng tôi đi qua đó an toàn không có vấn đề gì!Tôi nhớ là có dừng lại một thị trấn nào đó (có thể là Kongpongthom)ăn cơm trưa,thị trấn khá đông đúc nhiều hàng quán.Hôm đó ăn cơm có cá,có thịt rất ngon miệng,no cứng bụng và còn được uống một ly cà phê phải nói đã hết biết,vì đã lâu lắm rồi từ khi qua K tới giờ tôi chưa được uống ly cà phê nào!Tôi định trả tiền phần mình nhưng anh lái xe (anh nầy người miền bắc,còn hai ông cán bộ đều là người miền nam)dành trả hết cho mọi người và nói với tôi để anh lo cho,bảo tôi để dành tiền về phép xài đừng ngại gì cả !(có lẻ thấy thương thằng lính trận xa nhà mấy năm như tôi,nhìn tôi bèo nhèo quá mà thương).Sau đó xe trực chỉ về Kongpongcham, đến chiều thì tới .Chúng tôi nghỉ ngơi và ăn cơm chiều ở đó,tôi cũng không nhớ quang cảnh của nơi đây ra sao nửa chỉ nhớ là có nhiều hàng quán ăn uống.Lại một bửa ăn và uống thịnh soạn miển phí cho thằng lính tôi,ngon miệng quá nên tôi ăn nhiều lắm! ông cán bộ vổ vai tôi nói : ae lính ăn khỏe thì đánh giặc mới giỏi!Tôi lúc đó thì rất vô tư, ăn uống mạnh dạn lắm.Tối đó chúng tôi ngủ nhờ một nhà dân nào đó chắc anh tài xế quen … Sáng hôm sau ăn uống xong thì chúng tôi tiếp tục lên đường.Mà thật lạ điều nửa là tôi không thể nhớ được cái phà chở chúng tôi qua sông Mekong như thế nào!(vì theo hành trình phải đi qua phà mới về VN được).Xe chạy qua nhiều làng mạc thị trấn dọc đường đi, đường lúc nầy bụi khá nhiều ,mù trời đất đỏ.Càng ngày càng gần quê hương …tôi miên man suy nghỉ đủ thứ về gia đình trên đoạn đường cuối cùng nầy bên đất K!Tôi không nhớ được trạm vệ binh nào cả,có lẻ đi xe của cán bộ tham mưu quân khu (ông lớn mà!) cho nên khi qua trạm không vướng phải những thủ tục xét hỏi rườm rà nên tôi không nhớ gì !Tôi chỉ nhớ xe chở tôi đi qua những địa danh như Sa mat-Tân biên-Bình long-An lộc vẩn con đường bụi đỏ mịt mù nhưng không còn bóng dáng nhà sàn nửa mà là những ngôi nhà Việt Nam,những cánh đồng VN,những con người VN, ôi Việt Nam quê hương tôi!mình đã ở đất nước của mình rồi!Những cảm xúc dạt dào xen lẩn niềm vui dâng trào trong tôi,một cảm giác thanh bình -yên ổn của hậu phương…Tôi nhìn lại những thứ mà tôi đang mang trong người(súng đạn-dao găm )sao bây giờ nó có vẻ thừa thải quá…!Và kia bên trái tôi là ngọn núi Bà đen quen thuộc ngày nào (năm 1977 tôi có đi qua đây rồi)xe vẩn chạy và tôi vẩn cứ miên man trong dòng suy nghỉ bất tận .Xe chạy lòng vòng qua những con đường trong thị xã Long Hoa (tôi không nhớ là có ăn trưa ở đây không nửa!)và bắt đầu chạy ra con đường quốc lộ tráng nhựa phẳng lỳ,cảm giác đầu tiên của tôi khi thấy con đường quốc lô là : ôi sao mà nó láng và đẹp đến vậy,tôi nghỉ trong lòng nếu có lăn ra nằm ngủ trên mặt đường như thế nầy vẩn sướng!Tôi cảm thấy đất nước mình đẹp làm sao!Trời lúc nầy đã quá trưa một chút !xe chạy bon bon trên con đường nhựa láng o rất êm ,rất nhanh đi qua Trảng bàng và trực chỉ thành phố Hồ chí Minh.Tôi chợp mắt một chút trên con đường nầy vì gió mát và xe chạy rất êm không bị dằn xóc nửa.Không biết là ngủ ngồi được bao lâu khi tôi tỉnh dậy thì xe đã về tới thành phố,xe chạy qua mấy con đường và dừng lại trước cổng ban tham mưu quân khu 7, hồi đó theo tôi nhớ là đường Lê văn Duyệt(bây giờ là đường Cách mạng tháng tám). Ông cán bộ ban tham mưu bảo tôi:Tới đây cậu về nhà được rồi!Tôi đeo ba lô lên vai,vác khẩu ak nhảy xuống xe, ông cán bộ ngồi sau lấy giùm tôi cái thùng đạn đại liên đựng đường thốt nốt. Chúng tôi chào nhau trong ánh mắt hân hoan ,tôi cảm nhận được điều đó khi nhìn trong ánh mắt của mọi người!Tôi vui mừng vì mình đã về gần đến nhà một cách bình yên và các anh ấy cũng mừng cho tôi một thằng lính trận được đoàn tụ với gia đình sau mấy năm cách biệt.Tôi đi sang bên kia đường đón xe ôm theo chỉ dẩn của anh lái xe(ừ nhỉ! bây giờ có thêm một nghề mới ở đất nước mình,hồi đó khi tôi đi sang K chưa có nghề xe ôm ), đứng chờ chút xíu là có một anh chạy xe ôm rà xe lại hỏi ,tôi cho biết địa chỉ và leo lên xe chẳng cần hỏi giá bao nhiêu!Nhiều người đi đường ngang qua nhìn tôi với ánh mắt tò mò kể cả anh xe ôm.Có lẻ trang bị trên người tôi và quần áo bạc màu sương gió,nước da đen thui cộng với đầu tóc dài thượt như người rừng hay sao đó !Trong ánh mắt của tất cả thì tôi đúng là lính chiến trường K về rồi! Vừa chạy anh lái xe vừa hỏi thăm tôi đủ thứ và có vẻ rất thông cảm với người lính như tôi.Xe chạy lòng vòng qua nhiều con đường, nhìn người qua kẻ lại thấy thấp thoáng mấy bóng hồng Việt Nam , ôi quá xinh đẹp!bù lại cho tôi bao tháng năm mơ ước chỉ có bấy nhiêu thôi.Và nhà mình kia rồi,vẩn con đường đó,thềm nhà đó.Tôi bước xuống xe hỏi giá tiền ,vừa trả tiền cho anh xe ôm chưa kịp quay lại thì một đứa em gái đã chạy vội ra kêu lớn :anh tư về rồi !và ôm chầm lấy tôi như sợ tôi chạy mất!Hạnh phúc quá lớn với tôi khi bao nhiêu người thân vây quanh nhìn mình trong ánh mắt thân thương quá đổi!!!Tôi không kịp trả lời mọi người với bao nhiêu câu hỏi cùng lúc,chỉ đứng đó và cảm nhận đến nghẹn ngào niềm hạnh phúc đang dâng trào…! Ngay sáng ngày hôm sau chừng 4giờ,tôi giật mình tỉnh dậy sau khi lăn từ trên giường xuống nền gạch nhà mình,vừa cứng, vừa lạnh .Lý do là ở gần nhà có một bến xe xích lô máy,mổi sáng hay mồi xăng cho dể nổ(vì lúc đó chạy bằng xăng pha dầu lửa).Tiếng nổ lớn y như đại liên bắn,theo phản xạ tự nhiên tôi lăn xuống rớt cái huỵch đau điếng,cả nhà giật mình nhao nhao hỏi cái gì vậy?tôi chỉ biết cười trừ.Một kỷ niệm khó quên khi tôi về nước ngày đầu tiên.Và sau đó là những ngày hạnh phúc của người con ,người em và người anh được gần gủi gia đình ,bao nhiêu câu chuyện để kể cho cả nhà nghe… Sau chuyến về phép đó tôi được chuyển về sư đoàn 477 huấn luyện bộ binh ở Quang Trung và sau đó đến tháng 05/1981 tôi được giải quyết xuất ngủ theo chính sách nghỉa vụ quân sự.Và từ đó tôi bắt đầu một cuộc sống mới đời thường tìm kiếm cho mình một nghề nghiệp để sống,bao nhiêu trăn trở khi về cuộc sống nầy.Nhìn quanh bạn bè đều có công ăn việc làm còn mình thì…với bản chất người lính còn trong người tôi chiến đấu để tồn tại và vượt qua mọi khó khăn và kết quả tôi đạt được cũng như bao nhiêu anh em khác …là một cuộc sống ổn định. HẾT. Dạ Thảo
|