Còn dài không bác yta? Tiếp nhanh nhanh đi nào
Còn dài lắm các bác ạ. Để em từ từ "oánh" (post) vô ...
...
Lúc nầy HƯNG đang lên cơn suyễn nhiều, lại nghe như vậy nên biểu vợ đi kiếm mướn 1 chiếc ghe đặng dắt vợ con đi ra khỏi chợ trốn đỡ, đinh ninh là nếu Thổ có xuống thì lợi chợ đánh với mấy anh Việt Minh, còn mình là dân lành, chắc Thổ không có đánh đâu. Vợ HƯNG xuống mé sông kiếm ghe mướn không có, chỉ thấy có 1 chiếc ghe đậu tại bến nhà dây thép của thầy phán. Vợ HƯNG bèn xin hùn mướn chung với thầy nên thầy bằng lòng sẵn sàng chịu. Nhà HƯNG có người anh vợ (anh 6 Cốc) tản cư xuống chút tháng, đang bị mụt ghẻ hờm ở chưn, bèn rủ ảnh sửa soạn đi luôn thì ảnh không chịu đi mà nói: “Tôi ở lợi coi nhà cho, cô dượng có tiếng tăm ở đây không ở được, còn tôi là người lạ tay không, chẳng có gì để sợ.” Vợ chồng HƯNG bèn gấp rút nấu cơm nước cho mấy đứa nhỏ ăn để xuống ghe đi khỏi bị đói vì hồi nào tới giờ mấy đứa nhỏ đâu có đi ghe.
Cỡ 3 giờ chiều, trong nhà HƯNG mọi người đang ăn cơm đặng đi xuống ghe tản cư, không ngờ nghe một tiếng hét lớn, tứ phía vang rùm hết, ai ai cũng nói: “Thổ dậy rồi!” HƯNG cùng vợ con bỏ đũa đi ngay, mấy đứa nhỏ xách túi dết, HƯNG xách va-li, vợ HƯNG bồng thằng Văn và dắt thằng Nho, tất cả đi ngay xuống mé sông, lợi nhà dây thép (nhà HƯNG cách nhà dây thép chừng 300 thước) thì thấy ghe đi rồi, đi lúc Thổ la lớn. HƯNG mới dòm về phía trong rạch, coi có ghe nào đặng mướn thì thấy có 1 chiếc ghe đang dọn đồ lăng xăng. (Ghe nầy là ghe của 6 Chài, có nhà ở mé sông). HƯNG lật đật lại hỏi chủ ghe là anh 6 Chài xin cho quá giang thì ảnh bằng lòng. Phe của HƯNG vừa xuống rồi thì ở gần đó cũng có người xin đi nữa, họ xuống ghe xong thì đóng cửa mui trước lại. Người ấy bèn cho biết là Thổ kéo binh tới chém Tỉ Thọ chết, rồi lấy tay bụm máu chia nhau mỗi người uống cho thêm hăng.
Trong ghe lớn nhỏ có trên 30 người. Anh 6 Chài liền chống ghe qua bờ ngang đó đậu. Vừa xong, tụi Thổ đi qua thấy 6 Chài đứng đó (6 Chài người đen đúa, rành tiếng Miên), mới hỏi 6 Chài bằng tiếng Miên: “Sao chưa đi với tụi tôi?” 6 Chài trả lời cũng bằng tiếng Miên: “Tôi đem ghe qua bên nây đậu, yên tịnh rồi tôi mới đi.” Nó thấy trên mui ghe có cây xà beng, nó biểu cho nó, 6 Chài bèn thẩy lên cho. Tốp đó liền bỏ đi ngay. Mọi người trong ghe nghe hoảng hồn hoảng vía, đánh trống ngực hết. Tụi nó đi từng tốp một, mỗi tốp 7, 8 người, miệng ngậm ông Phật, cổ choàng khăn bùa, bận quần xà lỏn vải ta, tay cầm tầm vông, dao yếm hay dao dâu tra cán dài. Hễ nó hét lên thì tứ phía nghe rền hết, dường như của yêu quỉ, khiến nổi da gà rởn óc hết.
Mọi người sợ quá, bèn thúc 6 Chài chống ghe dời đi. 6 Chài nói: “Tụi nó khắp cùng đường hết, ngã nào, chỗ nào cũng có tụi nó hết. Vậy cứ đậu tại đây, nó lợi, tôi nói thì nó đi chớ gì. Ðừng sợ, như tốp hồi nãy đó, tôi nói thì nó đi liền.” HƯNG với mấy người quá giang bàn tính nhau nếu tốp khác xuống xét ghe, thấy nhiều người quá, nó bắt giết không sót 1 người. Vậy mấy người mình lên bờ vô bụi trốn đỡ, rồi tối sẽ xuống ghe, chắc là tối tụi nó không dám đi ban đêm. Ai nấy đều kéo nhau lên ráo, còn đồ đạc vẫn để ở ghe, mượn 6 Chài coi chừng giùm. Lên bờ chỗ ấy là dãy nhà 6 Chài ở, phía sau có ven lá dừa nước, bề ngang chừng 100 thước, nước ngập sình lầy, phía rìa kia cũng có một dãy nhà lá dọc con đường đi lên Chùa Bà.
Người dưới ghe lên bờ trốn vừa xong thì trời đã chạng vạng tối. Sau đó, cỡ 7 giờ, mấy người trốn trong bụi gần rìa phía sông nghe tiếng 1 tốp Thổ đi xuống nghe hỏi 6 Chài điều gì đó không biết, rồi tụi nó lăng xăng với nhau ít tiếng, kế nghe tiếng 6 Chài kêu “Trời, chết tôi!” rồi nín luôn. Có người lén ra coi, thấy nó chém 6 Chài chết rồi, và đang lục lấy đồ ở ghe. Người ấy bảo: “Vậy tụi mình phải trốn đi lên xa phía trên mới được.” HƯNG còn suyễn (đau từ hồi còn ở nhà), vậy mà bữa đó đi trốn chui trốn nhủi, con suyễn cũng sợ hay sao không biết, hay là Trời Phật phò hộ bữa đó hết suyễn, nên bồng thằng Nho lội sình qua bờ bên kia, có Lan, Quế, Hương, Cúc nắm sau lưng, còn vợ HƯNG thì chỉ bồng thằng Văn mà lội bộ cũng không muốn nổi. Thật quả tụi nó lục ghe lấy đồ rồi, bèn rọi đuốc ở phía sau dãy nhà tìm kiếm tứ tung mà không thấy người nào còn ở đó hết.
Ðêm ấy tụi nó đốt phá sáng đêm, đi tới đâu hét la tới đó. Hễ nghe tiếng tụi nó ở xa xa phía bên nào thì lội qua phía khác tránh trước, cứ vậy mà lội tới đi lui, nhờ trời tối đêm 23 ngửa bàn tay không thấy. HƯNG thì suyễn mới bớt lại phải thức đêm đặng điều độ vợ con, dưới đất sình bùn, trên trời gió bấc thật lạnh, nào bị muỗi, nào bị bồ mắt cắn, 1 tay bồng thằng Nho, 1 tay quơ đuổi muỗi đừng cho nó cắn con. Còn 4 đứa lớn thì nắm sau lưng đặng đi đừng bị lạc. Như đi gặp chỗ nào sình quá, bị lún sâu, 4 đứa nó rút chưn không lên phải nắm HƯNG trì xuống mới có thế để gượng đi đặng.
Có 1 tốp Thổ đi dài theo dãy nhà trên đường đi Chùa Bà, không la hét mà cũng không đèn đuốc để dễ kiếm bắt người. Tụi nó đi gần tới hờ cơ cận sát bên đám của HƯNG. Vợ con và HƯNG hoảng chun đại vô chuồng heo, nằm chung với heo mà núp trốn. Lạ một điều là lúc ấy heo cũng làm thinh, không la lối, ịt ột hay hộc lên gì hết. Có lẽ chúng cũng sợ nữa. Nhờ ông bà, Trời Phật độ che hay là chưa tới số chết nên tụi nó lợi dòm vô chuồng heo kiếm sơ rồi bỏ đi luôn. Ðêm đó có lần đi đạp nhằm con chó thì nó cũng không dám sủa cắn, lại còn sợ quíu đuôi xuống mà chạy đi chỗ khác.
HƯNG trốn trong ven lá, có lúc núp tại nhà sau của mấy người Khách trú, thấy lửa cháy đỏ trời, nghe mấy người Tiều theo tụi nó đi canh về kể lại với nhau là tụi Thổ vô nhà người nầy, vô nhà người kia dọn đồ sạch hết rồi đem về nhà tụi nó. (Mấy người Hoa Kiều có cái hội riêng, cử 1 tốp đi theo tụi nó để coi chừng hễ có phá những nhà Hoa Kiều thì kịp thời can thiệp hay ngăn cản, như can không đặng thì lập tức cho mấy ông lớn trong hội hay mà thưa tụi nó). Lát sau có tốp nữa về nói tụi Thổ vô nhà của thợ HƯNG dọn đồ nhiều quá, lại còn xé gối, quơ cây đập sơn thuỷ đặng kiếm vàng, đồng (tranh sơn thuỷ treo phía trên ở 2 bên vách). HƯNG nghe qua như sét đánh vào tai, thôi vậy “Ðốn củi 3 năm, thiêu đốt 1 giờ”.
Lại lắng tai nghe chỗ nầy rần rần, chỗ kia rầm rập, tụi nó phá nhà đập cửa, đánh người hay sao đó mà chỉ nghe tiếng la “Chết tôi, mấy ông ơi, tội nghiệp tôi.” Rồi còn thấy nhà cháy, lửa ánh sáng trời, đòn tay bằng tre nổ lốp bốp.
Tới 12 giờ khuya mệt quá, HƯNG trốn sau nhà mấy người Tiều quen xin cho vô nghỉ đỡ một chút. Mấy người đó nói: “Không được đâu. Cho anh vô ở rồi tụi nó vô xét gặp, tụi tôi cũng liên luỵ bị hại như anh vậy. Hồi chiều tụi nó có kêu ống loa nói: Cấm người Hoa Kiều không được chứa người Việt, hoặc đồ đạc của người Việt. Nếu bất tuân mà bị bắt gặp chứa được thì kể nhà người ấy là của người Việt cũng bị bắt và tịch thu đồ đạc hết.” HƯNG năn nỉ: “Hia làm ơn làm phước cho vợ tôi đang đau mới vừa bớt, tụi con tôi còn nhỏ, cho tụi nó chun đại dưới sàn nhà sau nầy tới sáng,tôi chịu cho 500 đồng uống nước.” Họ từ chối, sau tăng lên 1000 đồng, họ cũng không dám.
HƯNG dắt vợ con qua lại trong đám lá gần sáng đêm. Cỡ 4 giờ sáng mệt quá, mới tính chun đỡ vô 1 nhà bỏ trống đặng nghỉ một chút. Nào ngờ đó là nhà nghỉ của tụi nó, tốp nào đi mệt thì vô nhà đó nằm nghỉ. Lúc đó tụi nó đang nằm sắp lớp chừng 9, 10 đứa ngủ mê, dao mác vấy máu tùm lum để dựa bên chỗ nằm. HƯNG vô thấy hoảng hồn, thối trở ra liền, hú hồn hú vía. Còn tụi nó thì vẫn ngủ mê man không hay biết gì hết. Trời gần sáng, tụi nó nghỉ nên cũng ít đi ruồng hơn đầu hôm.
HƯNG lại nghĩ: “Rồi đây tới sáng rõ, chỗ đâu mà trốn, chắc ở ngoài phía biển có lẽ êm. Vậy bây giờ mình đi ra đó trốn đỡ. Ở chợ nó phá, chớ ở biển toàn dân lành, không lẽ nó cũng phá sao.” Nghĩ vậy, HƯNG mới dắt vợ con lên lộ ra đường đi Cầu Ngang đặng tới đường đi biển. Ði ngang nhà quản Ua là ông nhạc của KHUÔNL, HƯNG bèn nhớ từ chiều hôm trước mấy anh Việt Minh bảo KHUÔNL đi canh đặng đánh tụi Thổ, mà không hiểu đêm rồi nó có về không hay là còn trốn chạy đâu. HƯNG mới ghé hỏi thăm thì vợ KHUÔNL bèn cho biết từ chiều trước cho đến lúc đó không thấy tin dạng gì hết. Còn vợ KHUÔNL trú ở nhà quản Ua thì êm, không sao. Số là bà nội vợ của KHUÔNL có nuôi một người Miên làm con, tên là 8 Gộc, biết bùa biết gồng, nhờ vậy nên không bị tụi Thổ động tới. Vợ KHUÔNL mới hỏi thăm chuyện trốn tránh đêm rồi. HƯNG bèn thuật lại việc trốn trong ven lá sáng đêm, tới sáng ở nữa không tiện, vì ven lá đó dựa đường mé sông, đứng ngoài đường nầy ngó qua đường kia thấy lồng lộng hết, nên tính ra biển trốn. 8 Gộc nói: “Thôi, đêm nay nó giết người ta nhiều quá, rồi còn dọn lấy đồ đạc đem về nhà. Nó còn lại nhà nầy kiếm chuyện với tôi nữa. Tôi ở đây đặng giữ nhà, cản tụi nó không cho phá khuấy đồ đạc trong nhà nầy. Tụi nó đêm nay hăng quá xá. Vậy anh chị kiếm chỗ đi trốn đi, chớ ở đây một hồi nữa tụi nó tới gặp cũng không dễ dúng gì với tụi nó đâu.”
HƯNG mới dẫn vợ con qua ngang đám tre ở sau vồng mả bên đường đi ra biển. Thấy có một chỗ rậm mà kín có thể ở đó trốn đặng, HƯNG mới ruồng bên trong cho rộng ra, chỗ nào thưa thì kiếm đồ che cho kín đáo để mấy đứa nhỏ ở đỡ. Chỗ ấy khá kín, dầu ở ngoài xa có ý dòm vô cũng không thấy ai hết. Lúc đó cũng cỡ 7, 8 giờ mới nhớ tới việc ăn uống, Ngày hôm trước đã cụ bị đồ ăn đem theo, ai cũng có đủ sẵn nhưng lại bỏ hết dưới ghe, không đem theo, vì tính chỉ lên bờ trốn đỡ qua cơn, đợi tối trở xuống ghe đi ra Cổ Cò, đâu dè phải bỏ ghe trốn luôn, không có đem theo đồ gì ăn. Lúc đó trong mình có tiền mà đâu mua được gì. vì đâu có ai bán mà mua, thật là khổ. Nếu tình thế kéo dài như vậy hoài thì mấy đứa nhỏ chịu đói đâu nổi, rồi sẽ khóc, sẽ la, nhứt là Nho, Văn 2 đứa nhỏ xíu mà khóc lên thì ở ngoài tụi nó vây bắt và giết hết.
Ðến chừng đó, HƯNG mới nhớ hồi trước người ta đồn nói chạy giặc riết rồi đói khát, chồng phải giết vợ, cha mẹ phải chôn sống con cái đặng chạy. Mới nghe thì thấy thật là tàn nhẫn, nay thấy được cảnh nầy như vầy thật cũng đúng quá. Nhưng HƯNG thề quyết rằng dầu có bề nào đi nữa cũng không đành hại vợ chôn con, thà là mình chết chớ không để vợ con chết đâu. Thật là khổ... khổ... khổ... Nếu ở trốn đây yên ổn như vầy mà bên ngoài lộn xộn kéo dài, mình nhịn đói riết cũng chết, mặc dầu có tiền trong lưng, vì đâu ai bán gì mà mua ăn. Mình người lớn nhịn đói đôi ba bữa còn đặng, chớ con nít tụi nó nhịn đâu nổi, hễ khóc lên thì bị bắt giết liền.
Ðang bàn tính nói chuyện với nhau, bỗng thằng Văn vụt khóc thét lên dường như bị ai đánh hay ngắt vậy. Cố gắng dỗ dành hết cách, nào là nói ngọt rồi hăm he, nào là ru êm rồi cho bú... nó vẫn chòi đạp, khóc lớn. Một tốp Thổ đi ngang nghe tiếng khóc mới vây quanh bụi tre. HƯNG biểu các con đừng chạy vì bị vây cứng hết rồi. Tụi nó vạch lá dòm vô thấy HƯNG là người nó biết rõ nên kêu nói: “Anh thợ đừng có chạy, nếu chạy tao chém đó.” Con Lan với thằng Quế nghe tới chém thì sợ nên dợm chạy. HƯNG níu lại bảo đừng chạy thì tụi nó kêu: “Ði ra hết đây, tao không có chém đâu.” HƯNG mới nhìn kỹ lại thì ra đó là mấy ông sãi ở chùa Miên thường lợi nhà HƯNG đặng đưa đồ hàn hay sửa đèn hoài. Nay mấy ổng cởi áo nhà tu, rời chùa đặng đi bắt người mà chém giết. HƯNG đầu đội cái kết, mình bận áo nỉ 4 túi, bên trong bận áo sơ-mi 2 túi, trong mấy cái túi đều có tiền, quần tây cũng có các túi đầy tiền, vàng, lưng còn đeo thêm cái ruột ngựa cũng có vàng và tiền. Tụi nó xáp vô, mỗi đứa lột lấy 1 món: đứa thứ nhứt lột cái kết, đứa thứ 2 lột cái áo nỉ (trong cái áo nỉ có xâu chìa khoá tủ sắt, xin lại mà nó không cho), đứa thứ 3 lột áo sơ-mi, đứa thứ tư tháo lấy cái ruột ngựa cột trong lưng quần, đứa thứ 5 cổi lấy cái quần tây. Tụi nó lấy tiền bạc, vàng đồng trong quần áo chia nhau, rồi biểu tất cả đi theo tụi nó. HƯNG tưởng tụi nó dắt đi chém bèn năn nỉ: “Mấy ông lấy tiền và vàng của tôi hết rồi, xin thả tôi đừng bắt.” Nó nói: “Ðể tao bắt về nhà vuông ở đó, chớ để gặp thằng khác nó chém mầy đó.” Sau đó nó lấy khăn tắm HƯNG đang quấn ở cổ cho khỏi lạnh, rồi trói thúc ké HƯNG lại (chỉ trói một mình HƯNG thôi). Nó còn nói: “Anh thợ hồi nào tới giờ tử tế, để tao nói với ông lớn xin thả anh, không sao đâu, anh gặp tụi tao có phước, chớ gặp mấy thằng kia nó chém hết vợ chồng con cái của anh.” Còn vợ HƯNG và mấy đứa con, tụi nó không có động tới (mà trong mình vợ HƯNG cũng có tiền, vàng để ở túi, với lại mấy đứa nhỏ cũng để tiền trong túi phòng khi chạy lạc, đứa nào cũng bận quần cặp áo đôi; may mà tụi nó không lục xét nên vẫn còn nguyên, có lẽ tụi nó thấy được nhiều quá rồi, tưởng đã hết, không dè còn nữa).
Còn tiếp ...