linhbienphong
Thành viên
Bài viết: 15
|
|
« Trả lời #194 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2009, 03:43:11 pm » |
|
@ ThanhBinh: Tôi sẽ vô cùng cảm ơn bạn nếu bạn cho biết nội dung bài ấy của nhà văn Lê Lựu! Tôi nhớ rồi, hồi chúng tôi đang đào kênh, có một đoàn nhà văn, nhà báo, nhạc sỹ quân đội đến thăm giữa đồng, để lấy tư liệu sáng tác. Trong đó có nhác sỹ Thuận Yến. Khi ấy tôi đang bị ...ngấm cái chất Nam Bộ: Ngày đào kênh mệt nhoài, đêm về ôm ghi ta tửng từng tưng, nghê ngao suốt... Tiểu đoàn còn ...hứng chí, giao cho viết liền mấy bài ..."tiểu đoàn ca" khi đào kênh. Nhạc sỹ Thuận Yến đến, tôi chạy về, móc ngay mấy bài hát mình vừa...vẽ ấy. Không ngờ, ổng cầm và ...hát liền, gật gù.... Sau ông phán: Nhạc mùi quá, dùng toàn gam thứ, nên sửa thế này, thế này....Thế là ổng cho em 3 cái công thức để viết bài hát! Em ngã ngửa, thì ra nó có công thức thật, trước giờ mình toàn "mò", chơi đàn học chuyền tay nhau không, nhạc lý tự đọc, ký âm chầy chụa mới được một bài! Nhạc sỹ có nói: Bài "Con kênh ta đà" của Nguyễn Văn Tý đã là đỉnh cao của kênh, rạch rồi, tôi không thể vượt qua được anh ấy! Còn nhà văn Lê Lựu chắc cho ra tác phẩm ấy! Hy vọng đọc nó chúng tôi sẽ nhận ra mình, và quan trọng để tôi ...hồi nhớ được các mốc thời gian. @ Bác tran479: Phải thú thật với các bác là cái trí nhớ(nhất là ngày tháng) của em tệ lắm. Những trình tự các sự kiện diễn ra, cái nào trước, cái nào sau thì chính xác. Bởi cái nọ, có sự liên đới đến cái kia. Em đang tích cực cầu viện mấy đồng đội trong TP HCM còn giữ được sổ ghi chép, sẽ giúp em về khoản...ngày tháng này. Từ khi vào lính, biết mình...nhớ rất tồi, nên em ghi nhật ký. Tất cả các đợt chiến đấu tham gia, ban ngày, khi rảnh em lại ghi vắn tắt các sự kiện. Cuốn sổ khá dầy, em quý lắm. Trước khi đi học(1981) em giao nó cho những đứa em ở nhà, hòng để truyền cho chúng những kinh nghiệm trong đời lính(nhà em có 4 thằng con trai thì 3 thằng đi lính, một thằng hỏng 1 mắt được ở nhà); Không ngờ khi em về, mấy đứa em đọc chán, chuyền tay nhau rồi...xé mất tiêu! Chứ không thì em kể vanh vách chuẩn xác luôn! Giờ nhầm lẫn lung tung, chỉ ngại các bác cho là thằng "giả cầy", thấy 30 năm hoành tráng nhận cho sang, thì...oan nhà em lắm!
Để tiếp tục có...niềm tin, em xin nói về ...nước Thốt nốt: Khi đơn vị em đóng tại Công Pông Chàm, mới bắt đầu tiếp xúc được dân. Những người dân cũng rất cảm mến. Buổi sáng, bọn em thường ra xem các thanh niên lấy nước từ trên cây. Họ cho biết(bằng tiếng Pháp, Chủ nhiệm quân y của trung đoàn em biết tiếng Pháp) chỉ lấy được nước khi cây ra hoa. Các cuống hoa này dài cỡ vài gang. Buổi chiều, họ dùng con dao nhỏ cắt ngang một chút ở chỏm cuống hoa, đeo vào đó một ống như ống tre to để hứng nước nhỏ ra từ cái cuống ấy. Buổi sáng sớm, lại trèo lên, lấy ống xuống, mang nước về nấu thành đường. Hôm sau, dân cho chúng em uống thử, thấy ngọt lắm. Nhưng một bác sỹ của CPC bị Pôn Pốt lùa về, đang làm dân hạng 3 ở làng này, đã bầy cho chúng em cách chế thành...bia. Anh ấy mang tới một mẩu gỗ và một con dao nhỏ. Nước Thốt Nốt đổ gần đầy bình tông. Dùng con dao gọt gọt cái mẩu gỗ ấy thành mấy miếng mỏng như phoi bào. Anh ta giải thích: đây là gỗ Pờ pên. Cho các miếng pờ pên đã gọt ra vào bình tông(nhôm, Trung Quốc) rồi vặn thật chặt nắp lại. Dùng một cái dây võng dù, buộc cổ bình tông, rồi...thả xuống giếng. Chừng mươi tiếng trở lên, kéo bình tông lên, cái bình tông thành...tròn vo! Nhẹ nhàng mở ra, hơi bọt phì ra còn hơn cả...sâm banh. Và bọn em thay nhau...uống thử! Quả thật, bia Thốt nốt có hương vị lạ bất ngờ! Những bình tông bia Thốt nốt này cũng góp phần...tăng cường sức khỏe cho lính ta tại K đáo để! Anh bác sỹ ấy, chỉ ít hôm sau, được trung đoàn giới thiệu về Pnom pênh....chả biết về sau thế nào. Anh ấy cũng là người dạy những tiếng Cam đầu tiên cho bọn em! Nói bồi, thành thử rơi vãi hết. Giờ nhớ mỗi câu: " On xờ át na! On xlanh boong tê?" . Chắc câu này...tủ quá, không quên được!
|