quyenkh
Cựu chiến binh
Bài viết: 1581
|
|
« Trả lời #497 vào lúc: 11 Tháng Mười Một, 2009, 03:18:16 pm » |
|
Mấy ông CCB sau cùng rời khỏi chiến trường cũng trên 30 năm cả rồi , mình không dám so với các bác các cụ thời kháng Pháp và Mỹ , chắc các bác các cụ còn khổ hơn mình nhiều và ác liệt hơn nhiều . Ngày ấy hơn 30 năm rồi chúng tôi đi có ai xét tuyển đến trình độ học vấn như bây giờ đâu , nhiều anh em khi vô trong quân trường , đơn vị cứ lơ ngơ như bò đội nón , có anh một chữ cắn đôi không xong , nói chi đến tiếp thu kiến thức vũ khí , trận mạc ..v...v... họ rất hiền đâm ra khù khờ , nhiều lúc nói cho họ hiểu còn tức hơn bò đá , văng này văng nọ cũng không xong , đồng đội mình hy sinh ai không có cảm xúc , nhưng đôi khi cái sự hy sinh đó đáng ra không có nhiều khi vừa thương vừa tức vừa buồn cười vì sự hy sinh không cần thiết không đáng có , giá như họ có học thức một tý thôi , có sự lanh lợi bươn chải hơn thì việc đó sẽ không xảy ra . Gần cuối năm 80 , ngày ấy quân số trong một C của mình lơ thơ hơn chục người , ban chỉ huy và hậu cần chiếm quá nửa , trước đó B2 của mình còn 4 người , anh Trịnh với thằng chương bị mìn hy sinh chưa được nửa tháng thì thằng Việt cũng đá mìn bị thương bỏ mình đi nốt , hướng B3 bên kia đường ít khi địch tập kích , anh Dung C trưởng mới điều lính B3 còn lại hai người qua hướng bên mình luôn . Trời xui đất khiến thế nào vừa được hai ngày trên D1 từ Sam Lốp đi về , gần hướng B3 chốt thì bị địch phục , vị trí đóng quân của B3 áng ngữ cho bộ phận Hậu Cần C , thế là mấy bố nhà ta lạnh lưng vì mấy bố cứ nằm giữa chu toàn ngày 3 bữa cơm là xong , mình nói thiệt mỗi khi họp hành khen thưởng hay kết nạp Đoàn này Đ nọ mấy chú anh nuôi dễ được nhất . Cái đời thằng lính rất tức cười , anh nào chiến đấu giỏi lỳ đòn với súng đạn y như rằng ba gai như quỷ , trên nói nhiều lúc cãi um lên , tóc tai để dài cứ như là Phun Rô , họp hành thì trốn biệt vậy thì rõ ràng không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ , kể ra anh nuôi là tốt nhất ngày ba bữa no đủ không thiếu bữa nào , không bầu họ thì còn bầu ai , vứi lại bầu bán cho mau còn về nghỉ . Mình kể tiếp phần trên , mấy ông HC của C thấy lạnh lưng quá , gác đêm mấy ổng cũng chưa yên tâm , thôi thì sẵn mìn và bộc phá gài bố phòng vài nơi cho chắc chỗ hướng B3 bỏ trống , mình xin lỗi nhé mấy ông nhà ta cầm xẻng bới cơm thì ngon chứ cầm mìn đi gài thì cứ run còn hơn cầy sấy . Thằng Lê Anh người Bình Định , không hiểu sao đi bộ đội kham khổ mà nó vẫn béo , bỏ lên cân phải gót tạ trước nó ở B3 , khi hành quân nó ục ịch quá đêm ngủ ngáy vang trời thế là B chê trên C phân xuống làm anh nuôi , hôm đi gài mìn có nó cùng thằng Tới y tá với tên Cung , khi gài thằng Tới và thằng Cung núp để cho thằng Lê anh gài , khi gài vừa xong đứng bật dậy và chân thì đá luôn vào dây mìn . May cho cả bọn chỉ lấy TNT ra gài kèm Mk3 gặp KP2 thì bỏ xác rồi , nhưng nói thiệt với các bác gặp như mình thà chết quách đi còn hơn , sống mà cứ ngồi ca bài Lan và Điệp thì còn gì đời nữa ( chàng sống mà c .. như đã chết ) khi anh em chạy ra nhìn thấy nó còn thê thảm hơn bị mất một giò , bộ đồ lòng bay tất các bác ạ , cái đùi giữa còn đâu khoảng đốt ngón tay , hai viên bi còn sót lại tý da . Anh em ngày ấy vừa thiếu ăn vừa sốt rét , người xanh lè còm nhom hai thằng cáng nó lên bệnh xá E sao mà nổi , không biết làm anh nuôi nó có ăn nhiều không chứ khiêng như vầy thì chết , anh Dung cho luôn bốn thằng cáng nó . Khi xong việc anh em chửi bọn nó thậm tệ , đơn vị đã thiếu giờ còn thiếu hơn vì chuyện không đâu , thấy người ăn khoai cũng vác mai đi đào , anh nuôi nhiều lúc mình coi thường nhưng thiếu họ là không xong , các bố có năng khiếu cơm nước mà lâu lâu sờ chơi vô súng đạn thì sợ lắm . Còn một tên nữa tên Mọn , có lẽ cái tên nó vận vô kiếp người hay sao mà hắn lọn mọn thiệt , cái tên của mình còn chưa viết được nữa , khi muốn gửi thư về nhà phải nhờ mấy thằng đồng hương , nhận được thư nhà phải năn nỉ tụi nó đọc dùm , hết thằng này lại đến thằng kia nhai đi nhai lại đến lúc hắn thuộc lòng luôn , lâu lâu lại moi thư cũ ra đọc tuy không biết chữ nhưng thuộc từng lá , khi nhìn lá thư cũng nhíu mày cau có ra điều lắm . Khi ở chiến trường QK5 cùng đi tuần tra thấy con chim đẹp hắn đứng lại ngắm , anh em về đến đơn vị mới tá hỏa hắn không có ở sau , cả đơn vị đi tìm gọi vang cả rừng trong khi đó hắn lại biến mất , tuyệt không một phát súng nào của hắn cả , đơn vị phải đi chiến dịch tiếp sau 18 ngày đêm đánh xong ChưBa rút ra thì gặp hắn giữa đường , như bộ xương thực tập của trường Y Khoa , đơn vị cho đi an dưỡng 6 tháng . Khi vô Tà Sanh - Sam lốp hắn quay lại đơn vị , đến đầu năm 81 khi đơn vị đi cáng thương cho D1 , quy định đến ngã ba cây Sung bàn giao thương binh liệt sỹ cho công binh , trước đó gần đến nơi nếu mình bắn trước thì bắn 3 phát chỉ thiên bên kia trả 2 là Oke quân mình , dặn vậy không biết hắn có hiểu không không biết , khi đến ngã ba cây sung hắn thấy bên kia , đáng lẽ hụp người quỳ xuống bắn ám hiệu , đằng này thấy bên kia bắn trước 3 viên hắn không đáp trả , cứ thế vừa đi vừa vẫy tay anh tân binh phía công binh đọp luôn mấy phát vô bụng hy sinh luôn, không hiểu hắn có hiểu lý do tại sao mình hy sinh không nữa . Trong chiến đấu nhiều việc hy sinh đáng lẽ không nên có , ngày ấy lính lác trình độ không có nhiều khi vừa tức vừa buồn cười vì sự hy sinh lãng xẹt , còn lúc mình đi mấy ông cán bộ A và B nào có hơn mình gì đâu , thời gian thì có hơn nhưng kinh nghiệm tất cả như nhau , vì mấy ổng đi cũng lần đầu đánh trận như mình . Đã là người lính thì 50% cho vào may mắn phần còn lại dựa vô bản năng và nhận thức tiếp thu của mình , nếu ngày ấy người lính có trình độ hơn thì ít thương vong hơn nhiều .
|