Vương TrọngNHỮNG VẾT SON TRÊN MÁ
( Trích trường ca Đảo chìm )
Những cô gái đầu tiên tìm đến đảo chìm
Áo phao trắng ngập ngừng rìa bãi cạn *
Bàn chân mỏng, đá san hô sắc nhọn
Ống quần chùng, mực nước thì sâu
Chú thích: Áo phao: áo bảo hiểm khi đi biển
Chủ nhà - những lính đảo - giục nhau
Ra đón khách lội ào ào như tắm
Mặt đảo dồn thêm từng đợt sóng
Khách văn công túm tụm, níu vào nhau.
- Vịn vào tôi, đồng chí, có sao đâu
- Này, xòe bàn tay ra tôi dắt!
Anh đến đối diện em, nhìn tận mặt
Em nhìn anh, nhìn đảo, lặng không lời.
Anh dắt tay em đi giữa biển trời
Chuyện thật đấy nghe như huyền thoại
Cổ tay em lẳn tròn, nóng hổi
Bàn tay anh chai quá, có sao không?
Hòn đá nghiêng, hòn đá dựng, đá trơn
Chân thôi vấp thì bàn chân lại trượt
Đến đảo chìm chẳng làm sao khỏi ướt
Sóng tìm người sóng đẩy, sóng xô
Anh dắt em như ngày ấy sau mưa
Chỗ lội đầu làng con nước cuốn
Em phân vân lo giờ học muộn
Để anh dắt sang, mặc bè bạn trên đùa
Trong lòng anh thức dậy trận mưa xưa
Thức dậy bài ca vẫn hát
Giận mà thương - Làm sao mà giận được
Người thương người, trời với biển thương nhau!
Áo phao cở ra chất đống trắng bậc thềm
Những cô văn công lại thướt tha đi quang thăm ngôi nhà của những người giữ đảo
Qua năm tháng
nắng mưa
gió bão
Khối bê tông gan góc, lầm lì
Như con tàu cố định nhiều tầng cửa sổ
Cửa sổ sinh ra đón gió
Mở lòng với trùng khơi
Mở đều đặn tầm nhìn tám hướng
Vẫy bàn tay thân thiện mọi chân trời
Nhưng có thể, vâng bạn ơi, có thể
Cửa sổ này sẽ hóa lỗ châu mai!
Thủy triều lê, đêm đã buông rồi
Tung bọt trắng chân tường sóng ập
“Em phải về thôi, phải xa anh thôi”
Lòng từ giã mượn lời câu hát
Ca nô đón đoàn ghé sát
Bãi cạn lúc này chẳng cạn nữa đâu!
Em phải về thôi, phải trở lại con tàu
Trường Sa đâu chỉ một đảo chìm,
phía trước cuộc hành trình còn biết bao đảo chìm, đảo nổi
Sợ lời nói bạt đi trong gió thổi
Em sát gần anh, đối diện, ngửa mặt nhìn
Đôi mắt tròn bộc bạch yêu tin
Đôi môi mọng hồng lên trong ráng đỏ
Không cưỡng nổi vòng tay anh ôm ghì đôi vai nhỏ
Và đôi môi tìm đến với đôi môi!
“Em phải về thôi, phải xa anh thôi”
Em thì thầm sau chiếc hôn nóng bỏng
Ca nô đợi chờ bập bềnh mép sóng
Bạn bè em lần lượt đã lên ngồi
Anh gọi tên em thâm một làn thảng thốt
Biết chẳng có cách gì níu được
Vòng tay anh hụt hẫng, chơi vơi
Biển còn lại những người lính đảo
Đứng lặng yên như hóa đá lâu rồi!
Con tàu aassy mang đi niềm vui
Ba trăm sáu mươi độ cung tròn chỉ còn đơn điệu sóng
Các em đến chỉ là trong mộng
Nếu trên má những chàng trai không gửi lại những dấu son
Dấu son hình trái tim
E ấp hai nửa lá non
Dịu dàng làn môi cười mỉm
Đấy, những dấu son chứng nhận
Lính đảo đã được các em hôn.