Bài của thành viên thuyenxaxu viết lúc 00:23 ngày 05/08/2009 bên TTVNOL. Link:
http://ttvnol.com/forum/ThaoLuan/931480/trang-26.ttvn#15579869Hình như đa số các bạn trong thread này, biết đến thời bao cấp ở ngoài Bắc, ít ai ở trong Nam, đúng không ?
Thời bao cấp, tôi là một đứa bé sinh ra và lớn lên ở Sàigon .
Ba tôi đi học tập cải tạo . Mẹ tôi và chúng tôi bị đi vùng kinh tế mới . Xe đổ chúng tôi xuống 1 vùng dất đỏ với cuốc xẻng trong một chiều mưa thật ảm đạm và lạnh buốt . Chỉ vài ngày sau, các anh tôi trốn về Sàigon . Rồi sau đó, mình tôi, tôi cũng trốn luôn . Tôi trốn trên nóc một chiếc xe đò đi về Sàigon . Khi ấy, hinh nhu tôi được 8t hay 9t gì đó .
Sống lang thang ở bến xe ngã 7 , làm đủ mọi nghề để kiếm ăn , chỉ trừ 2 chuyện tôi không hề làm : móc túi và ăn mày .
Cái nghề đầu tiên trong đời tôi làm là nghề bán trà đá .
Mọi chuyện đều có cái duyên trong đó . Khi tôi mới trốn về Sàgon, thấy tôi lén lút nhảy từ nóc xe đò xuống, con Út , con bé bán trà đá trạc tuổi tôi, lân la lại làm quen : "Phải mày trốn trên kinh tế mới lên đây khộng, nhóc con ?"
Tôi lo sợ rồi gật đầu . Thế là con bé lôi tay tôi tuồn tuồn theo nó đến gặp một bà cụ có cái hàng trà đá bánh kẹo xa xa . Nó giới thiêu tôi là em trai nó với bà, rồi chỉ cho tôi cầm cái mâm trà đá, theo nó, đeo các cứa sổ của xe bus để chào bán .
Bây giờ nhớ lại lúc đó, tôi vẫn còn tức cười . Vì bà cụ nói :
"Mày tên Út, là út rồi mà còn có em trai gì nữa mảy ? Giỡn mặt với tao đúng không ?"
Con Út vênh mặt đanh đá lại liền :
"Cái bà này nhiều chiện ghê chưa ? Con tên Út nhưng má con sinh thêm út nữa không được sao ? Bà lo gì chứ . Tụi con bán cho bà, là bà cũng có lời chứ bộ . Bà ngồi đây bán, sức mấy mà bán lại tụi con . Con bảo kê cho nó, không mất vốn của bà đâu mà bà sợ"
Thế là đó . Tôi bán đủ loại cả . Sau này, mỗi khi đi công tác về VN, tôi nhìn những đứa bé bán rong bến xe mà lòng tôi lại nao nao bao kỷ niệm của một thời thơ ấu ...
Thời bao cấp, tôi nghe các bạn kể về ăn cơm độn khoai độn mì, kể về sắp hàng mua gạo ect ...
Tôi thì khác các bạn à .
Tôi ... ăn cơm sườn ! Cơm tấm bì ... Có khi ăn bánh mì thịt . Ăn uống thì suớng lắm . Sống ở bến xe mà . Có điều, ban đêm thì không có ngủ giường . Tụi tôi ... ngủ vỉa hè . Chính xác là ngủ ở hàng hiên của nhà bà bán cơm , cái bà mà tui tôi ăn cơm trua cơm tối thường xuyên đấy . Có hôm, tụi tôi ngủ trên nóc xe đò . Mưa xuống tầm tã ướt như chuột lột mà .. tôi vẫn ngủ say sưa . Có lẽ, tuổi thơ dễ ăn dễ ngủ và .. gan góc chịu đựng .
Kỷ niệm thời bao cấp của tôi ?
Chàn ắp những kỷ niệm vỉa hè mà thôi .
Thí dụ, lúc nào cũng lo bị tụi móc túi bến xe chận đánh cướp hết tiền vốn . Hay là lo bị công an dẹp lòng lề đường đến dẹp đi , bắt mang về lại vùng kinh tế mới . Nói chung, thấy bóng áo vàng là khiép vía . Mãi đến sau này, nhiều đêm nằm ngủ , thỉnh thoảng vẫn nằm mơ thấy mình còn đang sống ở bến xe, bị ác mộng rượt bắt tùm lum [
][:p].
Có 1 lần, tôi và con Út bị gần chục đứa móc túi chận đường trong để trấn lột . Có nhiều đứa lớn tuổi và to gấp đôi tôi . Giả sử nếu chỉ có mình tôi như những lần trước, tôi đã móc hết ra cho tụi nó để được tha mạng . Nhưng lần đó, chả hiểu sao, tôi tức uất, sách gạch đánh lại um sùm . Máu me tùm lum cả . Tôi không muốn con Út , con bé kết nghĩa bén xe của tôi, bị mất hết tiền vốn . Tôi biết nó để dành được khá nhiều tiền , mong đến ngày về quê thăm mẹ nó (hình như ở miền Tây xa xôi lắm) . Kết quá lần xung đột đó, trên thái dương cúa tôi để lại một vết sẹo dài . Mãi đến giờ, vết sẹo đó vẫn còn trên mặt tôi .
Mấy đứa bé trạc tuổi tôi ở bến xe, tụi nó vẫn cảm thấy tôi khác chúng nó lắm . Con Út hay nói với mọi người, tôi là thằng bạn duy nhất của mà nó thấy không hút thuốc, đánh bài hay uống rượu . Nó biết tôi có tâm sự riêng . Nhất là mỗi đêm khi tôi ngồi một mình , ké ánh đèn điện trắng cúa xe bán bánh mì đêm, để học Anh Văn . Tôi học anh văn từ 1 cuốn tự điển nhỏ xíu .
Chả là, hồi sau khi tôi trốn đi, anh lớn có đi kiếm . Gặp tôi ở bến xe, anh ấy yên tâm . Anh bảo, tôi ráng đừng để bị ảnh huởng xấu , đừng để bị công an bắt , ráng học anh van . Vì anh ấy nói là anh đang tìm đường đi vượt biên . Sống ở đây, anh bảo, gia đình mình không có tưong lai . Vì nhà nuoc ko bao gio trọng dụng cả . Có thể, họ chỉ trong dụng thế hệ con cháu của mình mà thôi . Truoc khi chia tay, anh trinh trong giao cho tôi 1 cuốn tự điển anh Van, bảo ráng học đế thuộc mặt từ, học nghĩa . Sau này mới bôn ba xứ nguoi được .
Bởi vậy, tuy tôi nhỏ, nhưng khi ấy, trong lòng tôi mang mot trách nhiệm rất lớn . Đó là, tôi sẽ ra đi , sẽ trốn đi xa nữa .
Chính vì bí mật này, tôi không hút thuốc, không chơi gái (bến xe đĩ điếm rất nhiều, những đứa trẻ 11 hay 12t là biết những trò người lớn rồi), không mingled socialized, chỉ bươn chải kiếm ăn , sống qua ngày, mong mong đến tối để học từng trang tự điển mà thôi . Các học của tôi đơn gián lắm , tôi chép lại từng trang tự điển . Mỗi ngày, tôi chép 1 trang, chép đi chép lại cả trăm lần . Chép đến mức không cần nhìn tự điển, tôi có thể tự chép từ trong trí nhớ .
Dăm ba cái tết trôi đi .
Một hôm, các anh tôi ghé lại bến xe lúc khoang 3 giờ sáng . Và chúng tôi ... vượt biên trót lọt !
Thời bao cấp với một quãng dài ấu thơ bỏ lại sau lưng . Trước mặt chúng tôi là một chân trời mới . Chân trời tự do . Nếu giỏi thì được trọng dụng . Nếu lười thì .. sẽ nghèo . Không bị controlled bởi những cái gọi là là lý lịch tư sản mại bản hay gia đình có công với Cách Mạng .
[
][:p]
............
...
Một năm kia, tôi ghé về bến xe cũ . Cảnh cũ không còn nữa . Bến xe đã dọn đi . Những hàng quán , những hàng hiên tôi từng ghé lưng ngủ đêm, nay không còn nữa . Nguời xưa cũng chả còn ai . Tôi ghé vô cây xăng gần đó hỏi thăm . Ông trạm trưởng già nua sắp nghỉ huu, trễ cặp kính lão để nhìn tôi, anh việt kiều Mỹ, ông nhìn cho rõ :
"cháu là ... là ... là thằng bán trà đá hồi xưa đó hả ?"
Tôi gật đầu , tháo kiếng cận ra, hy vọng ông tìm lại trên mặt tôi nét gì đó quen thuộc .
Ông nhìn tôi thật lâu , rồi gật gù
"Đúng là cháu rồi . Cái sẹo trên mặt, bác nhận ra đúng là cháu rồi . "
Ông chợt đổi giọng thân mật của ngày xưa : "Cha cha, bây giờ mày nhìn ngon quá nha . Bây giờ sao mày khác vậy ? Khó mà nhận ra được . Tao nghe con Út bảo là mày đi vượt biên rồi chết ngoài biển mà ?"
Tôi thoảng thốt là lên : "Đâu có, con Út sao ác miệng vậy bác Hai ? Ô , mà bác có địa chỉ con Út không ? Con muốn ghé thăm nó . Bây giờ nó ra sao hở bác ? Nó có chồng con gì chưa bác ?"
Bác Hai nhìn tôi 1 lúc lâu :
"à , chác mày không biết , đúng rồi , mày không biết đâu . Con Út chết rồi . Nó ngủ đêm trên nóc xe đò, trúng gió rồi chết . Đến sáng ra, lơ xe dánh thức nó thì nó đã chết lạnh rồi . Hình như chết sau khi mày đi được 1 năm hay sao đó".
Thoảng thốt buồn ập đến trong lòng tôi .
Có 1 cái gì đó chết lặng trong tim tôi, có lẽ, cái chết lặng đó là cái chết của những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi với Út , có lẽ vậy .
Khi tôi đi vượt biên đêm hôm đó, tôi có tìm con Út . Lay nó dậy .và hứa với nó , khi tôi đi thoát sagn Mỹ, tôi sẽ gửI thư về cho nó , gửi tiền về cho nó để nó có cuộc sống khá hơn . Thế nhưng, tôi đã không thực hiện được lời hứa đó . Có lẽ không thấy thư tôi gửi về, nó nghĩ chắc tôi đã chết bỏ thây ngoài biển cả rồi . Chính nó là người nói ra cho bến xe biết, "thằng trà đá" vượt biên sang Mỹ nhưng chết rồi ....
Ai ngờ, giờ tôi đứng nơi bến xe, chính nó lại là người ra đi ....
Trời trưa Sài gòn nắng như đổ lửa khi ấy , nhưng lòng tôi lại man mán những cơn gió lạnh ngày xưa cũa những dịp xuân về chỉ có tôi và Út đón giao thừa bên vỉa hè bến xe ... Còn đâu nữa, một thời đất nước giao ban , cảnh đời xiêu vẹo, bến xe lang tạp, hai bóng nhỏ từng nương vào nhau trong những góc tối mịt mù ... ?
Thế thôi .
Tôi đốt cho con Út 1 nén hương, cắm ở vỉa hè . Cũng chả ai biết mộ nó ở đâu để tôi viếng ghé . Và từ đó, tôi không dám quay về lại cái bến xe ngã 7 đó nữa, trong những lầu sau này ghé VN công tác .
Thời bao cấp của quê hương, trong ai chúng ta, cũng có ít nhiều kỷ niệm . Dù nghèo khổ, khó khăn, tôi đoan chắc, những kỷ niểm đó vẫn là những kỷ niệm đẹp của riêng từng người . Ngưòi ta có câu nói : "The good old days .." mà ... Riêng tôi, kỷ niểm thời bao cấp của tôi là những kỷ niệm đẹp nhất trong đời tôi . Đầy máu, nuớc mắt và mồ hôi . Nhưng vẫn tuyệt đẹp .....