TUỔI TRẺ U MINH
Tâm Tâm
U Minh về tiết tháng ba, nước từ trong rừng chảy ra xuyên qua các lớp than bùn, có chỗ màu đỏ. Có chỗ màu đen. Đi trong rừng tràm ưa nghe trong giĩ chướng thoảng mùi ngây ngất dễ chịu, như có cô gái nọ vừa xoa dầu tràm chống lạnh đi qua, để lại một mùi hương.
Giữa trưa, ngậm một ngụm nước rừng U Minh, ta thấy có vị chát của dầu tràm, có người nói nước đó có thể dùng để chứa một vài thứ bịnh...
Nhưng, bây giờ dâu phải để nói chuyện hương hoa! mạch nước đó từ trong rừng chảy ra là màu máu của đồng bào. Mạch nước đen từ trong rừng chảy ra là màu máu giặc.
Máu đã chảy ngót bốn trăm ngày qua ở U Minh. Một cuộc bắn phá càn quết tàn bạo chưa từng thấy đã diễn ra liên miên trong khu rừng cực nam tổ quốc, trong cái "chiến dịch bình định U Minh" nằm trong âm mưu Việt Nam hóa chiến tranh của Mỹ-Thiệu…
U Minh. Thế hệ trẻ chúng ta ngày nay có ai chưa từng nghe nhắc đến tên đó một lần? từ thuở học trò, bài học địa dư đã ghi sâu trong ký ức thơ ấu của tôi hình ảnh một vùng “đất rừng phương nam" kỳ lạ nhưng hấp dẫn biết bao, ước gì ta được đi một chuyến trên mảnh đất mênh mông kéo dài từ U Minh hạ sông Ông Đốc ở phía nam, lên tận U Minh thượng ở vùng Gạch Giá phía bắc. Ước gì được xuôi tàu một buổi chiều hoàng hôn trên dòng hai con sông Trẹm và sông Cái Tàu, phóng mắt về vùng ven biển với những rừng đước, rừng vẹt san sát một màu xóa nhòa ranh giới bờ biển với đất liền...
Nhưng nói đến U Minh là nói đến rừng tràm. Rừng mọc thành những khối xanh đều đặn như cắt xén. Đêm xuôi thuyền dọc kênh ta thấy rừng tràm hiện lên từng khối im lặng bằng phẳng kéo dài tựa bức trường thành vĩ đại Nơi đây là hội hè, tổ ấm của nhiều loại chim muông. Nơi đây khi mùa hoa tràm nở trắng, ong bướm lũ lượt kẻo nhau về mở hội lao động lấy nhụy làm mật...
Trong "đất rừng phương nam" kỳ lạ đó lại có lớp đất đặc biệt gọi là "dết phân" màu thực sự là than bùn. Đó là những lớp cây tràm lâu năm rụi xuống rồi biến thành than, lớp than đó có chỗ dày hơn một mét. Về mùa xuân, lớp than lầy lội như bùn. Mùa hạ lớp than bùn trở nên khô xốp và dễ bén lửa.
Và từ đầu mùa khô năm qua, con quỷ dữ Mỹ - Thiệu đã nhen lên trên đất này 1 ngọn lửa tội ác mới: lửa "bình định"! Chúng ném vào U Minh hai sư đoàn chủ lực ngụy số 9 và 21, cùng nhiều liên đội biệt động quân! Từ các hạm tàu ngoài bờ biển, ngày đêm pháo giặc nã rền vào các khu rừng và dọc theo những bờ kinh rạch san sát nhà cửa. Trực thăng giặc từng đàn hùng hổ đổ quân nơi này rước quân nơi nọ, nhảy cóc, nhảy dị, nhảy chụp, phóng bừa tên lửa xuống các khu rừng.
Cháy! Lửa khi thì ngùn ngụt, lúc thì âm ỉ trong các lớp than bùn. Lửa cháy đi cháy lại có chỗ chỉ còn trơ lại đất sét hạt tràm rụng xuống cũng không còn nơi để bén rễ, nảy mầm. Ruộng vườn, nhà cửa, tính mạng của hàng phục vạn đồng bào bị đe doạ.
Người dân U Minh nhìn ngọn lửa âm ỉ cháy mà cháy ruột cháy gan! Tuổi trẻ U Minh trước tội ác của giặc đã không thể khoanh tay ngồi nhìn hoặc ôm gối chạy đi để quê hương mặc sức bị quân thù đốt cháy. Cuộc chiến đấu của lớp người trẻ tuổi bắt đầu ngay từ ngày đầu giặc kéo quân về.
Ở xã B. khi nghe giặc đến, hàng ngàn đồng bào thề không đội trời chung với giặc đã mang con cái đi sâu vào rừng. Những người ở lại bám đất gồm hàng trăm thanh niên đã xung phong vào các đội du kích ấp. Họ vừa chiến đấu vừa cho gạo, bới mì đem vào rừng tiếp tế cho đồng bào. Mùa giặc đến, lúa chín đầy đồng, thanh niên du kích vừa chiến đấu bảo vệ lúa vừa gặt và cất giấu giúp cho đồng bào. Việc làm tận trung tận hiếu của tuổi trẻ quê hương đem lại cho bà con một niềm khích lệ và tin tưởng mới. Bà con lần lượt kéo nhau về đùm bọc lấy du kích. Từng viên đạn lép, từng mũi chông họ đem góp cho con em giữ làng giữ nước. Đội thanh niên du kích xã B thực sự như những con cá tung hoành trong bể nước rộng và sâu.
Cả một trung đoàn giặc chà đi xát lại một năm ròng, đội thanh niên du kích và cơ sở cách mạng xã B không những không bị tiêu diệt, mà còn lớn mạnh lên gấp bội, giặc bị đánh mãi đánh hoài, đi đến đâu bị đánh đó, có lúc trong vòng ba tháng du kích đã tiêu diệt gần 500 tên chủ lực nguỵ...
Mùa khô năm ngoái giặc kéo vào ấp 8 xã X. Đặc điểm của ấp này là rẫy kéo dài hàng ngàn mẫu, "đất phân" khô xốp rất dễ bén lửa. Nghe giặc vào, mấy cụ già lo ngại nói: "để tụi nó vô cụm quân trên rẫy, đào bếp nấu nướng rồi bỏ đó kéo đi thì một ngàn công rẫy lại biến thành mồi lửa".
Một ngàn công rẫy sẽ bị thiêu cháy. Nghe bà con cô bác nói, đám thanh niên trong ấp không thể bỏ qua được. Ai cũng biết mỗi công rẫy hàng năm gia đình họ thu hoạch được năm bảy chục nghìn đồng tiền khóm. Cháy rẫy tức là cháy cơm, cháy áo của gia đình mình phải bảo vệ lấy rẫy. Những thanh niên hăng hái nhứt rủ nhau vào đội du kích ấp. Những thanh niên còn lại thì xung vào đội cứu lửa. Công việc chiến đấu của họ sắp đặt như sau: thanh niên du kích có súng thì bám rẫy, bất cứ lúc nào thấy giặc đào bếp, nhen lửa, thì cứ nổ súng, không cho chúng nấu. Còn các đội cứu lửa thì sau những loạt pho, loạt bom; lửa cháy ở chỗ nào, thanh niên phải xông ra dập lửa và đào mương sâu không cho lửa lan ra. Cuộc chiến đấu như thế diễn ra suốt một năm trời. Hàng nghìn công rẫy ở xã X tuy có bị giặc tàn phá đôi chút, nhưng mùa thu hoạch khóm năm ấy là mùa thắng lợi.
Đánh giặc để bảo vệ tính mạng và tài sản của đồng bào. Nhưng đánh giặc còn là để giữ gìn và làm cho lực lượng mình ngày càng lớn mạnh. Đó là phương châm chiến đấu của tuổi trẻ xã Đ huyện K. mùa hạ năm 1971 sau nhiều tháng bị địch bình định lấn chiếm, xã T chỉ còn lại 3 ấp giải phóng. Cơ sở cách mạng và đặc biệt là hàng trăm thanh niên trốn bắt lính bị dồn vào đây. Giặc hung hăng định tiến hành một đợt "lấp lõm" để "khánh thành" cái xã “đã bình định" này và hốt gọn mấy trăm thanh niên đi lính.
Biết được âm mưu giặc, 10 chiến sĩ du kích trẻ ở đây cùng với những đoàn viên thanh niên nhân dân cách mạng nắm chặt tay thề chiến đấu đến cùng để bảo vệ cơ sở cách mạng và gìn giữ thanh niên. Họ bám từng liếp vườn, từng cụm rừng, chiến đấu ngày này sang ngày khác. Cuối cùng địch bị đánh bạt xuống ba ù, du kích thu được hơn chục súng.
Lấy gậy ông để đập lưng ông, lấy gậy ông để đỡ lưng mình, những thanh niên tay không "chạy lính" xin được cấp súng và tự nguyện chiến đấu trong hàng ngũ du kích. Mọi người nói: "không có con đường nào khác, muốn tránh khỏi bị bắt đi lính chết thay cho Mỹ thì tổ chức nhau lại, đánh giặc đến cùng."
Vài ngày sau đó, các đội du kích xã T không những đông lên gấp bội, mà tinh thần chiến đấu tuyệt vời. Các chiến sĩ du kích không những bám trụ chiến đấu, ở địa hình, họ còn xung vào ấp chiến lược, trừ diệt bọn ác ôn, phá kèm kẹp cho đồng bào. Họ còn tiếp cận hàng rào bót giặc nã súng vào và phát loa kêu gọi: "nếu tụi bây xuống càn thì tụi bây còn bị ăn đạn”. Bọn giặc trong đồn nín thinh...
Ba ấp giải phóng của xã T vẫn đứng vững. Và tuổi trẻ xã T vẫn làm chủ quê hương, làm chủ vận mạng của mình.
Tôi vừa kể xong một số chuyện trong trăm ngàn chuyện chiến đấu anh dũng chống giặc bình định của tuổi trẻ miền Tây Nam Bộ và U Minh. Quả thật gần 400 ngày qua, giặc định biến cái kho của kho người U Minh vào cái túi Việt Nam hoá chiến tranh của chúng. Nhưng nước rừng U Minh đã hòa đen máu giặc. Cây rừng U Minh đã biến thành bãi lửa, hầm chông. Lửa chiến tranh du kích và lửa của những trái tim rực tuổi thanh xuân đã áp đảo ngọn lửa bình định đầy tội ác của giặc.
Câu ca dao kháng chiến năm xưa bỗng vụt hiện trong tâm trí tôi.
U Minh vắt, muỗi, bùn lầy
Tây ở ba ngày, ta ở chín năm Vào thời đánh Mỹ này, câu ca dao đầy hùng khí đó vẫn được tuổi tuổi trẻ U Minh viết lại và dành cho Mỹ ngụy...