Bút ký tất nhiên không phải là truyện ngắn, cũng chả phải là tiểu thuyết, nhưng tôi thấy cách hành văn của tác giả thiên về truyện ngắn hơn, và các nhân vật cũng không xác thực được, nên đành để vào mục này:
Gặp ở tuyến một
nguồn: truyện ký binh đoàn Tây Nguyên
Tác giả: Thao Trường
Chuyển mùa, dòng sông Lô đang trong xanh bỗng bừng đỏ bởi những cơn lũ rừng. Dọc triền bờ vào thị xã Hà Giang, khi hàng cây gạo nối tay nhau ném những tàn hoa cuối cùng bay lả tả như đang rắc lửa để đón mùa hè khoát bộ cánh chói chang trở về, thì Hà Tuyên cũng trở thành tuyến một, thành điểm nóng của cả nước. Súng bắt đầu nổ vang từ 12/4. Hà Tuyên trực tiếp đối mặt với một thế lực Sô Vanh đại Hán đầy thù hận với cả dân tộc ta. Một mùa hè đỏ lửa. Vùng địa đầu này ở cái thế địa lý mang đầy tính chất thử thách lòng người. Trước hết thử thách về tình quốc tế. Nơi đây sông núi giáp liền với thổ cư nhà người. Nếu được anh láng giềng thơm thảo thì nơi giáp biên sẽ là nơi tối lửa tắt đèn, nơi chung một tiếng gà, chung một chợ phiên. Nhưng anh láng giềng này hình như ngay từ thời xa xưa bụng dạ đã đen tối lắm, đã sấp ngửa lắm. Chẳng thế mà trong sách Dư địa chí của Nguyễn Trãi từ sáu thế kỷ trước, cha ông ta đã phải nói rõ thế này để tránh nhập nhằng “Tuyên Quang…đông và bắc giáp Cao, Lạng, Tây và nam giáp Sơn, Hưng: có 1 lộ phủ, 1 thuộc huyện, 5 châu, 282 xã. Đây là phên dậu thứ 3 ở miền tây…nơi rừng núi không thiếu vật gì mà thứ nhật dụng của dân gian chỉ thiếu có muối, không thế thì người kinh lộ không quen thủy thổ nơi ấy, há chẳng là điều trở ngại cho Trung Quốc ư?...”
Những con số ràng mạch về huyện, về xã để tránh nhận xằng, và những chữ nói rất cụ thể “phên dậu ở miền tây”, “không quen thủy thổ”, “trở ngại cho Trung Quốc” đã mách bảo với ta rằng, anh láng giềng xấu chơi này, thời ấy đã hay đành hanh chiếm đất chiếm cát, và chắc hẳn là nếm mùi bệnh tật ở xứ mà sách Dư địa chí đã nói là “Miền thượng du hiểm trở, rắn rết, ma quỷ thường làm tai quái cho người” này.
Tôi đến Hà Giang sau hôm Trung Quốc vừa bắn 40 quả đạn pháo 130mm vào phường Nguyễn Trãi và Quang Trung của thị xã, làm chết 3 dân thường. Giữa vùng rừng núi uy nghi bạt ngàn, thị xã điểm xuyết vào như một chiếc lẵng hoa với chợ búa, nhà cửa, cầu đường và những màu sắc trên áo quần của những cô gái hiền đến ngơ ngác, chỉ quen dệt thổ cẩm hay làm nương; những chàng trai mê đi săn và thổi khèn. Hàng tuần trai gái lấy việc đi chợ chơi làm nguồn vui. Những phiên chợ thực sự là ngày hội của tuổi trẻ vùng cao. Người ta đi bộ hàng 15-20 km đường rừng để đến chợ. Chân không mỏi, mà lòng dạ cứ phập phồng lên, bởi nơi ấy mua bán thì ít mà đi dạo chơi, hò hẹn, giao duyên, tìm bạn rượu, tìm bạn tình mới là nội dung thiết yếu của một sinh hoạt văn hóa chợ ở đây. Tôi đã đi theo Thuyên vốn là một chiến sĩ của Binh đoàn Tây Nguyên, nay đã là thổ công vùng này, một tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi, ham hiểu biết để mục kích những cuộc vui của nam nữ thanh niên. Họ đến chợ từ chiều tối hôm trước, kết bè kết bạn từng tốp,từng tốp. Con trai thắt dao găm bên sườn và đeo khiên bên vai, phong thái hết sức là “gươm đàn nửa gánh…” con gái váy áo còn thơm mùi chàm, thêu thùa sặc sỡ như công chúa. Những ánh mắt đưa đẩy say đắm. Rồi đôi bên buông lời ướm hỏi, hát ghẹo đối đáp nhau lúc nhặt khoan, lúc ráo riết. Tiếng khèn trầm ấm nỉ non phập phồng, bay vờn lên bên những mộ đã, dưới những tán cây. Sương khuya buông trắng như mây, nhưng tình yêu không biết rét. Cứ hát cứ cười rúc rích: tiếng vòng bạc của những cô gái cứ reo lanh canh đến nao lòng suốt đêm. Hôm sau tan phiên chợ, họ lại hẹn nhau chờ phiên tới. Rồi lại gặp lại, lại hẹn, cứ thế! Chợ đã trở thành một nhu cầu của đời sống tình cảm. Đây là nơi hội tụ của những bản xa làng gần. Nơi trao đổi hàng hóa, nơi nhận biết những thông tin. Không thể thiếu được. Bây giờ súng địch bắn thẳng vào nguồn vui của họ! còn có gì đạo lý hơn là phải cầm lấy một khẩu súng? Khắp thị xã sôi lên không khí trận mạc. Xe gạo, xe đạn lao ầm ầm hối hả. Đường xanh màu áo lính. Người già, trẻ em từ các huyện Thanh Thủy, Vị Xuyên, từ các làng bản bên cạnh điểm cao 230, 233, cao điểm Núi Bạc sát đường biên bồng bế nhau sơ tán về đây. Từ thị xã lòng chảo này lại sơ tán về phía sau nữa, đi ra ngoài tầm pháo của giặc. Những gia đình ở thị xã cũng chia đôi người yếu về phía sau, người khỏe ở lại. Những đội tự vệ đi khơi lại hầm hào. Những nơi công cộng vơi đi những trò chơi con trẻ. Những quán ăn, quán giải khát lại phục hồi nếp ưu tiên bộ đội. Tôi đi trong lòng thị xã dần dật những tiếng xe, tiếng chân người vội vã, lòng lại bồi hồi tưởng nhớ những năm tháng chống Mỹ. Cuộc chiến này chưa đến mức toàn cục, trên trời chưa có tiếng gầm rú của máy bay; bầu thinh không chưa phải chốc chốc lại giật lên những hiệu lệnh báo động báo động phòng không qua loa phóng thanh, đêm đêm thị xã vẫn sáng ánh điện. Kẻ thù của chúng ta lần này chỉ chui rúc dưới mặt đất, thì thụt trong bóng tối, nhưng chúng lại lì lợm nham hiểm và cuồng tín vô cùng. Suốt mấy năm nay ở vùng giáp biên, chúng đã hì hụi đi gây sự, quấy phá đời sống của người khác, thù ghét hạnh phúc của người khác. Từ ngày 12/4 đến nay, đã gần suốt mùa hè, nơi ‘phên dậu thứ 3 ở miền Tây” này, súng đạn địch nổ liên hồi.Vừa tuần trước trên báo ta tố cáo quân Trung Quốc bắn hàng ngàn quả đạn D74, 122mm ,130mm và hỏa tiễn H12 theo dọc tuyến biên giới từ Đồng Văn đến Vị Xuyên, làm chết nhiều dân thường, nhiều gia súc và phá huỷ nhiều nhà cửa của đồng bào. Tuần này trên đài lại đưa những con số đau lòng: vẫn ở Đồng Văn, giữa lúc trời mưa, nhân dân phải về nhà để chống chọi với gió bão, vậy mà lúc ây chúng đã bắn hơn 3000 quả đạn pháo lớn vào khu vực Lũng Táo, Sà Phìn. Một cơn mưa đạn vào những người tay không vũ khí. Thật là đến quỷ cũng không thể độc ác ơn. Ở xã Phú Lũng huyện Yên Minh, chúng bắn cháy 96 ngôi nàh, làm chết 5 dân thường, bị thương 13 người khác. Chúng đã nhằm bắn vào những đàn gia súc, như đấy là những địch thủ đang tranh dành quyền sống với chúng, làm chết hơn 54 con trâu, 200 con lợn, đốt 186 tấn thóc.