Người ta hay ví: len lét như rắn mùng năm, cúp đuôi như chó sợ pháo. Điều đó có thể đúng với các con chó nào đó. Nhưng với Sa ra thì khác hoàn toàn. Hơn hai tháng trời, sau những trận đánh ác liệt, suốt dải từ Kông pông Chơ Năng tới Ô đông, nó đã trở thành “chiến cẩu” chính hiệu. Đạn rát thì nó kiếm một chỗ mát sau gốc cây nằm yên. Một tai áp xuống mặt đất. Tai kia dựng đứng, dỏng lên giời, xoay hướng nọ, ngoắt hướng kia, dõi theo tiếng rít chiu chíu của đàn ong gang thép bay qua trên đầu. Mắt nhắm hững hờ như ngủ dở, như dửng dưng với những gì đang diễn ra xung quanh. Ấy thế mà thấy khẩu DK.75 tống đạn, xoay tầm, quay đuôi về hướng nó chuẩn bị phụt là nó giạt ngang né ngay. Nó đã nhiều lần chứng kiến cái chổi lửa này chớp sáng, quét sạch tất cả những gì phía sau trong vòng bán kính 6 mét. Ngoài ra, một lần nó bị hơi phản lực nóng rẫy thổi cho lộn phộc mấy vòng, dù đứng ở xa đằng sau. Rất dũng cảm, nó đứng dậy xù lông gừ lại. Thằng ba Đức phải hét bọn DK từ từ rồi bò quay lại, ôm con chó đang đứng run bần bật. Với Sa ra, khẩu DK.75 chỉ là một con chó lửa vô dụng dài ngoẵng, xấu xí vì không có lông, hay gây phiền nhiễu. Đã thế có mỗi ba chân, thua hẳn nó một chân nên trông thậm vô lý và buồn cười. Chỉ có điều là biết sủa to hơn nên nó hơi sợ mà thôi!
Cứ thế tiểu đoàn chúng tôi đi. Một nhúm người bé nhỏ, im lặng trôi trong cái đồng bằng tít tắp, như biển không thấy bờ. Buổi trưa mùa khô, rặng thốt nốt phum xa run rẩy, nhoè trong hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Người há mồm, chó thè lưỡi, vượt qua những khoảng đồng không mông quạnh. Mé chân trời đằng trước loang loáng như phản chiếu mặt hồ. Dấn lên đi mãi, nhưng không bao giờ tới được cái mặt nước xanh ảo ảnh ấy. Đoàn người vẫn tiến, nhưng mọi suy nghĩ, mọi giác quan gần như tê liệt trong không gian chói chang, hầm hập xứ người… Mãi rồi cũng tới cái phum cần đến trên bản đồ. Ở đâu ra mà lắm chó thế? Chó lớn chó bé quấn nhau, chạy quẩng theo đoàn xe bò. Đùa nhau cắn nhau ủng oẳng, lăn lông lốc trên đường đầy bụi. Tiếng con gái thanh thanh vọng lại. Tụi tôi bỏ cái khăn mặt cứng như mo nang, lót trùm trong mũ xuống, chỉnh lại trang phục. Ba Đức nhổ nước miếng ra lòng bàn tay, cố vuốt cái bờm tóc mất dạy, lúc nào cũng như cố dựng đứng lên, chạy lại chỗ các cô gái xin dừa. Thấy chúng tôi qua, chó trong phum ngồi sắp hàng đều tăm tắp dọc theo đường, gióng cổ sủa ông ổng. Bọn nó phát hiện ra con Sa ra lại càng lăn vào sủa dữ dội. Đúng là chó cậy gần nhà! Con Sa ra vẫn đều bước, khinh khỉnh ra vẻ không quan tâm, đuôi nó không hề cụp lại. Nhiều con chó cái trong đám đó có vẻ thán phục tay bợm này, tuy mõm vẫn sủa nhát gừng lấy lệ. Đọc được thái độ tôn vinh đó, hệt như một thằng ma cà bông vỉa hè chính hiệu, con Sa ra sán đến một con chó cái, hít hít rồi liếm cái… đuôi sau cô nàng. Đến nước này thì mấy thằng chó đực không chịu đựng được hơn nữa, lao vào đánh hội đồng. Một bước nhảy chéo nhẹ nhàng của nó thoát ra khỏi trùng vây. Tiếp theo là ba phát AK chỉ thiên của thằng Đức giải tán cái đám chơi bẩn. Ba Đức chỉ con Sa ra, chỉ con chó cái kia rồi nhe răng cười hềnh hệch với cô áo xanh. Chị chàng cũng bật cười đỏ cả mặt. Khoản tán gái này thì con Sa ra hơn đứt thằng ba Đức. Hê hê! Dẫu sao thì tất cả các loại chó trên thế giới này đều cùng nói một thứ tiếng.
(Chuyện dài kỳ. Còn nữa ạ!
)