ThanhBinh
Thành viên
Bài viết: 59
|
|
« Trả lời #11 vào lúc: 06 Tháng Năm, 2009, 03:07:48 am » |
|
X- Sau trận mưa lớn:
Có lẽ chưa lần nào trong đời tôi lại gặp một trận mưa dữ dội như đêm nay. Vào lúc 11 giờ bỗng có tiếng kêu gần như hoảng hốt ở khu lán phía bên kia bãi cỏ rộng. Tiếng kêu vừa dứt lập tức lan truyền tiếng reo hò huyên náo như bất cứ lần nào có mưa. Cả khu doanh trại sư đoàn bộ ầm ầm tiếng reo, tiếng gọi nhau, tiếng nồi xoong, chậu thùng. Rồi gió nổi. Rồi mưa đổ ập xuống mái nhà. Có cả cảm giác phía trên giường nằm sắp sửa sụp bung hết vì lớp cỏ lợp không còn đủ sức chịu đựng, nước tuôn ùng ục như tháo cống. Chỉ vài chục phút sau có tiếng kêu: "Ngập giường, ngập giường rồi" chúng tôi vội lia đèn pin soi cho nhau cuộn chiếu, quơ chăn màn và nhảy lên ngồi thu lu trên mặt bàn. Ai cũng ôm trong lòng phần chiếu màn, sổ sách, ba lô của mình và chuẩn bị đứng lên vì mặt bàn cũng bị ngập. Nhưng sự dữ dội cũng không thể đến vô cùng. Tạnh mưa, nước theo kênh công vụ, ra kênh Tri Tôn rút ra rất nhanh. Trong vòng một giờ nền lán phơi lên nhưng nhìn ra xung quanh vẫn mênh mang. Bỗng một tiếng hỏi vọng lên từ giữa bãi ngập nước: „Nhà "chính trị" có ai sao không?“. Anh Thành trưởng ban tuyên huấn nhanh chóng nhận ra người hỏi: "Không sao cả“. Chỗ ấy chính ủy lội được ạ!". „Được. Nước chỉ ngang vai thôi, anh Thành nói với anh Tuấn cho điện ngay các nơi nắm tình hình xong quay máy cho tôi". "Sao thủ trưởng không gọi điện cho chúng tôi lại phải lội thế?“. „Điện thoại của tôi bị ngập, các đồng chí thông tin đang đi kiếm pin thay. Tôi tranh thủ lội đi nhắc các anh nắm ngay các đơn vị kẻo muộn“. Chính ủy nói xong lội đi phòng khác. Thành quay vào lẩm bẩm một mình mà như phân bua với mọi người: "Cậu cần vụ chán ghê. Nó lành đến nỗi chính ủy bảo cậu ngủ đi để tôi lội đến các phòng, chắc cậu ta cũng trèo lên giương ngủ'. Chúng tôi phì cười vì cậu cần vụ ngoan, tốt bụng và lành đến nỗi bất cứ ai trong cơ quan cũng có hàng chục câu chuyện hài hước về cậu ta mặc dầu ai cũng thấy cậu là một chiến sĩ cần vụ vô cùng tốt. 3 giờ 10 phút. Các trợ lý nắm và báo cáo tình hình đơn vị cho chính uỷ xong đã tranh thủ ngả lưng để 5 giờ lội ra "tuyến". Và ngoài bờ mương kia, các chiến sĩ đã lội nước đào mò giữa mưa rào, nước ngập. Hôm nay chúng ta phải gắng chịu đựng, phải vượt lên xây dựng cho mai sau, cho các thế hệ con cháu mình. Rồi đây, trên đồng bằng phì nhiêu rộng lớn này, ta sẽ xây sân bay, bến xe hơi, bến ca nô... đưa khách đến đồng bằng. Cái đó có khó lắm đâu, có còn lâu la gì đâu. Ngay sau khi kênh H9 hoàn thành sẽ có làng bộ đội, có nông trường, có làng xóm của dân xung quanh lập trên bờ, còn dưới sông, thuyền bè, xuồng máy và ca nô đi lại. Từ Luỳnh Quỳnh, sư đoàn sẽ sửa lại đường, phối hợp với địa phương hoàn thành mạng lưới giao thông thủy bộ về Rạch Giá. Những việc đó sẽ làm xong trước khi đào con kênh thứ hai xuyên qua đồng bằng. Việc đi lại thuận tiện ta sẽ xây khách sạn, rạp chiếu bóng, sân vận động, rồi những khu nhà tập thể, những dãy phố, những dãy trường học, những ghế đá dưới hàng dừa... Cũng ở trong kế hoạch 5 năm đầu, chính ủy nói thế. Thú thật những ngày mới đến sư đoàn, gặp một người già nặng nề và ít nói như ông, tôi đã có dự định chỉ tiếp xúc qua loa, cho "phải đạo“. Nhưng gặp ông chống gậy xắn quần lội ra tuyến, mò mẫm đêm hôm kiểm tra ăn ngủ của bộ đội, lắng nghe và thăm hỏi từng chiến sĩ, hát đồng ca với họ sau giờ lao động khó nhọc, dần dần tôi muốn được lội theo ông, muốn nghe ông nói về công việc, về những dự định. Sáng hôm sau, nước dưới đồng chỉ còn lội đến đầu gối. Tôi đến gặp chính ủy từ lúc trời chưa sáng rõ cốt để hỏi xem tình hình của các đơn vị đêm qua ra sao. Nhưng ông đã ra tuyến từ trước đó gần 1 giờ Người chiến sĩ cần vụ nói lời ông dặn tôi: hôm nay ra tuyến xem "khí thế“ bộ đội. Lúc tôi đến trung đoàn 56 đã thấy ông ngâm mình dưới nước cùng các chiến sĩ, khiêng chiếc máy bơm. Ông lên bờ rét run. Tôi hốt hoảng nhìn nét mặt tím bầm của ông: "Anh đã lội suốt đêm qua bây giờ có thể cảm lạnh đấy!". "Mình có cảm giác khang khác. Hôm nay các đơn vị sẽ lùa hết nước ra kênh Tri Tôn và giữ vững chỉ tiêu!“. Những câu cuối giọng phấn chấn. Ông túm tay tôi quay nhìn cả hai phía bộ đội rải khắp nơi người dưới nước, người xúc, gạt trên bờ, người khiêng tre, dựng lán… tất cả đều hăm hở. Tôi tin họ, tin lời chính uỷ về công việc hôm nay và cả những dự định mai sau. Mười giờ sáng, nghĩa là sau tám tiếng đồng hồ ngớt mưa, nước đã rút khỏi mặt bằng, nhưng hơi nóng bốc lên hầm hập. Bộ đội đang làm lại lán, cọ rửa giường nằm, giặt chiếu, phơi ba lô và bơm nước bằng máy, tát nước bằng gầu. Tất cả mọi việc đều phải nhanh chóng hoàn thành để buổi chiều (nếu mưa nhỏ) hoặc tối bắt tay thi công hoàn thành chỉ tiêu trong ngày ứ lại. Chính ủy sư đoàn lội đến từng nơi làm việc của mỗi trung đoàn nắm tình hình và biểu dương chiến sĩ đang chịu đựng vất vả. Ông trở về sư đoàn bộ lúc 1 giờ 15 phút chiều. Người đầu tiên chạy ra bờ kênh công vụ đón ông là sư đoàn trưởng. Cả hai thủ trưởng sư đoàn đều kêu lên ngạc nhiên về nhau. Chính uỷ ngỡ lúc này sư đoàn trưởng đã nằm trong một bệnh viện ở Sài Gòn, còn sư đoàn trưởng lại không ngờ, chính uỷ lội đi suốt từ đêm qua bây giờ mới trở về. Sau ít giây im lặng chính uỷ hỏi: - Anh thấy thế nào? - Nhìn các đơn vị tôi biết bộ đội đã vào thế rồi anh ạ. Cung cách ra quân của "thằng“ 56 chứng tỏ nó đã hiểu ý thủ trưởng sư đoàn, „thằng“ 70 quyết tâm vượt lên, „thằng“ 69 thì bằng mọi cách giữ vững vị trí hàng đầu. Cả ba trung đoàn ra quân trong phạm vi chiều dài 4 ki lô mét, có thể nhìn thấy cách ăn mặc của nhau. Thú thật khi trở về đến Luỳnh Quỳnh nhìn cờ chỉ huy cả ba trung đoàn kéo lên tôi mừng quá. Như vậy không có anh nào ngừng thi công. Anh nào cũng đứng vững trên vị trí cửa mình. Ba lá cờ như ba mũi tiến công, sao cái hình ảnh ấy đẹp quá anh ơi. Tôi vội vàng gọi điện cho các đơn vị, thì biết rằng anh lội ở đấy từ đêm qua đến giờ. Chính ủy vừa thấy nỗi mệt nhọc vơi đi, vừa ngượng, ông hỏi như cố ý cắt ngang lời sư đoàn trưởng: - Anh đi đến đâu thì gặp mưa? - Nằm lại ở Cần Thơ. Trèo lên sân thượng thấy bầu trời đen đặc và gió cứ dồn mây về phía này, tôi sốt ruột quá. Đã mắc màn ngủ, thấy không yên phải nhổm dậy gọi điện cho hậu cứ. Chờ hàng giờ mới gọi được, gào đến khàn cổ mới hỏi được mấy câu thì chỉ nghe trả lời: Mưa, mưa kinh khủng. Mưa… tôi quyết định quay lại. Biết rằng binh đoàn sẽ phê bình, chuyên môn họ sẽ kêu nhưng mình biết rằng còn đủ sức quay về, còn đủ sức chịu đựng mươi lăm ngày sau. Thông kênh xong rồi chữa bệnh chắc còn kịp. Chứ để một mình anh ở nhà tôi thấy mình đi không nỡ. Mà anh có khỏe gì hơn tôi. Chiều nay anh nghỉ, tôi trực thay một buổi. - Được để rồi ta bàn. Nhưng chiều nay tôi đang theo dõi kinh nghiệm cắt kéo của Ngô Quý Bình ở E69. - A cái cậu kiện tướng thủy lợi của tỉnh Hải Hưng mới nhập ngũ năm 1975 đã đi phổ biến kinh nghiệm cho E70 và E56 phải không? - Hôm nay tôi mời tất cả các bí thư chi đoàn toàn sư đến nghe và xem tại nơi chi đoàn ấy làm việc. Cậu ấy sẽ biểu diễn và giải thích xung quanh một điểm: bằng cách nào cậu ấy cắt kéo cho cả 30 người vác, đã lãnh đạo chi đoàn như thế nào để không có đoàn viên từ trung bình trở xuống. - Hay anh ạ. Tôi cũng nghĩ trong tình hình này phải tạo trong thanh niên, nhất là các chiến sĩ một cao trào thi đua đẩy lùi mọi khó khăn. Và, trong khi động viên "thằng" 69 giữ vững vai trò đầu tàu, thì mới tập trung đầu "thằng" 56 vượt lên. Không như thế thì công việc của chúng ta mấp mé giữa vinh quang và nhục nhã. Uể oải một chút, chậm trễ một chút, lơi lỏng một chút, ngại ngùng và ỉ vào khó khăn là mùa mưa ập đến xoá sạch mọi cố gắng từ hơn nửa năm nay của hàng vạn con người. Nhưng nguy hiểm ở chỗ mình tự thú nhận là kẻ bất lực, giống như bao nhiêu kẻ bất lực trước ta. Không xong nhiệm vụ này khi bước vào chiến đấu, sẽ không tạo ra sức mạnh ngay từ phút đầu tiên nổ súng. Hoặc, tất cả những nhiệm vụ tiếp theo của mùa mưa, mùa khô tới đều không có đà. Qua kiểm tra hôm nay, tôi hiểu thêm sức chịu đựng và quyết tâm của anh em thanh niên mình. Trên đà này, ta đẩy thêm bước nữa, tôi cho rằng mọi việc có thể qua được. Lát nữa xuống "thằng“ 56 anh „kéo“ tôi đấy. Được theo dõi cuộc gặp gỡ và cách làm việc của hai thủ trưởng sư đoàn hôm nay, tôi nhớ đến lời tâm sự của chính ủy mấy hôm trước. "Cả tôi và anh Ất đều chuẩn bị về hưu. Hơn ba mươi tuổi quân đi trọn hai cuộc kháng chiến, "tuổi già sức yếu có về cũng không ai chê trách nữa phải không anh? Khi chuẩn bị về hưu thì anh em bàn được với nhau. Đến khi nhận nhiệm vụ, anh Ất lại đang bận công tác ở xa. Một mình tôi nhận nhiệm vụ cho cả hai người và nói điều này anh đừng cười: đã gọi là tâm sự với một người viết, tôi nói thật hết tâm trạng mình lúc ấy. Vào đây ăn ở như thế mà lương lại giảm 20% so với khu vực cũ. Tính ra thì chỉ tương đương lương hưu. Giữa nghỉ ngơi hoàn toàn với nhiệm vụ mới, khổ và khó gấp ba bốn lần nơi ở cũ nên chọn cái nào? Lúc ấy giữa sự hy sinh và hưởng thụ trong con người ta chỉ lần so đo một chút dùng dằng một chút là ý nghĩ tiêu cực sẵn sàng xuất hiện, sẵn sàng mách hảo mình lẩn tránh và chậm trễ. Dù chỉ chậm trí một vài ngày thì cũng tạo ra ảnh hưởng lớn cho hàng vạn con người, hàng vạn con người phải chờ đợi mình. Sự hy sinh chỉ có ý nghĩa khi mọi người còn thấy ý nghĩ và hành động của ta có tác động tích cực đến họ. Và, chính vì nhận ra cái ý nghĩa đơn giản và cao quý ấy người ta mới tự giác hy sinh phải không anh? Đã trọn hai mươi năm ăn ở với nhau nên tôi và anh Ất hiểu nhau. Có thể nói như các cụ ngày xưa gọi là hiểu hết chân tơ kẽ tóc của nhau đấy. Nhờ thế trước bao khó khăn, tôi vẫn thay mặt anh Ất hứa với các đồng chí thủ trưởng Tổng cục xây dựng kinh tế: "Chúng tôi xin tìm mọi biện pháp hoàn thành nhiệm vụ“. Khi những đơn vị đầu tiên chuyển phương tiện. hành quân theo tàu thủy, tôi mới gặp anh ấy. Nghe tôi nói lại công việc, anh ấy cười ha hả: "Đúng, đúng quá. Anh thay tôi nhận nhiệm vụ cho cả hai người thế là đúng quá, phải tranh thủ thế mới phải, rất phải. Nếu anh đi vắng ở nhà tôi cũng làm như thế". Đêm ấy chính ủy Đoàn Đạm còn nói với tôi bao nhiêu chuyện về mối quan hệ và mối tình cảm ý hợp tâm đồng giữa hai người. Tôi không thể nhớ hết những lời ông tâm sự. Cho đến chiều nay, sau khi chứng kiến hai người gặp nhau và chia tay nhau, tôi theo chính uỷ xuống trung đoàn 69, xong việc, chính ủy trở về sư đoàn bộ, tôi đến trung đoàn 56, sư đoàn tưởng từ trung đoàn 56 trở về để buổi tối họp đảng ủy sư đoàn. Hai người thủ trưởng đã đi rồi nhưng cả hai trung đoàn đều xôn xao về những việc của hai người làm không hề bàn bạc với nhau mà sao giống nhau đến thế. Chính ủy lại đến các đơn vị. Một mình đi không phải ai đưa đón, giới thiệu. Cứ đi như thế để ngắm nghía, suy nghĩ và bất thần hỏi một chiến sĩ nào đó về một chuyện gì đó. Chẳng hạn, hôm nay đồng chí ăn ngoài cá mắm ra có rau không? Có rau thì rau gì, luộc hay nấu? Còn đồng chí đêm qua ngủ đứng hay nằm, có lâu không? Đến một lán không rõ của đại đội nào, ông đứng lại, đứng rất lâu và chăm chú nhìn anh chiến sĩ ngồi đọc thư. Anh chiến sĩ ấy không rõ bao nhiêu tuổi vì bùn trát kín từ chỏm tóc xuống tận bàn chân. Vừa ở bờ kênh lên anh nhận được thư vội chạy ra đầu lán ngồi đọc. Đọc luống cuống từ trang này lật qua trang khác rồi lại đọc từ đầu. Và ba lần như thế song anh cầm lá thư mắt vẫn trân trân nhìn nó mà hình như không đọc. Anh khóc. Không hiểu khóc nhiều hay ít, đứng xa chỉ thấy trên lớp bùn như vẩy sáp bong ở mặt có những đường thâm lại từ hai mắt xuống. Hẳn là có chuyện chẳng lành, chính uỷ đứng bên cất tiếng chào trước để anh chiến sĩ khỏi đột ngột. Nhưng anh vẫn bị giật mình. một tay buông lá thư, tay kia rụt vội xuống. Chính ủy hỏi như hai người bạn đã quen nhau. "Chuyện ở nhà thế nào?“ Người chiến sĩ trả lời lễ phép và lãnh đạm: "Báo cáo không có gì ạ". Chính ủy ngồi xuống bên anh. - Không việc gì phải dấu tôi. Tôi là Đoàn Đạm, là . . . - Báo cáo, tôi có gặp chính ủy xuống đơn vị rồi ạ. - Tưởng đồng chí chưa biết, tôi tự giới thiệu cốt để đồng chí hiểu với cương vị ấy tôi có thể giúp đồng chí được gì không? - Dạ ... thưa... - Tôi đã đứng nhìn đồng chí đọc thư. Tôi đoán đồng chí nhận được một tin gì buồn lắm. Nếu thấy tôi có thể làm được việc gì đó thì cứ nói. - Dạ ... thằng em ruột tôi nó mới hy sinh. Nước mắt người chiến sĩ lại trào xuống chảy theo vệt sâu như rãnh đã trôi hết bùn. Thấy chính ủy lặng đi, anh phải hết sức nén lòng mình lại. - Thưa chính ủy, tôi mới biết đơn vị nó chiến đấu ở cạnh sư đoàn ta. - Có biết cậu ấy hy sinh ở trận nào không? - Cách đây ba tháng rồi. - Ừ hồi đó đánh ở vùng này là "thằng“ 30. Bây giờ nó lại đi xa mất rồi... ừ ... gia đình có nói gì thêm không? - Chỉ bảo nếu có điều kiện tôi đến thăm mộ nó, khổ nó thằng rất ngoan và có chí ngay từ khi đi học. Không hiểu thế nào gia đình lại biết rất nhiều về trận chiến đấu của nó. Nó bị thương nặng... Ngẫm nghĩ một lúc chính ủy dặn: - Tôi sẽ hỏi bên hậu cứ 30. Nhờ các anh ấy chỉ cho địa điểm mộ chí, nếu được, tôi gọi điện báo, đồng chí lên sư, tôi sẽ bố trí thời gian cùng đi với đồng chí. - Báo cáo... thủ trưởng bận. Xin thủ trưởng cứ hỏi giúp tôi. Để khi nào điều kiện cho phép tôi xin đại đội cho tôi đi ... một mình cũng được.
|