Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 04:02:01 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Ngày này 34 năm trước...  (Đọc 323731 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #480 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2010, 09:06:10 am »

….

   Cứ hì hà hì hục như thế. Mệt quá ngồi nghỉ. Nghỉ xong lại phăm phăm đào. Có lúc thấy không gian yên ắng, hình như chỉ còn mình tôi đào hầm. Chả biết mọi người đào xong hầm lúc nào, nhưng đến nhờ nhờ sáng thì tôi cũng hoàn thành xong chiếc hầm. Nói cho cùng loại hầm như thế này chỉ chống được đạn thẳng và cối M79 thôi. Gặp pháo hay bom thì tất cả nhờ giời. Mệt quá nên xong cái hầm là tôi quấn tấm nilon quanh người, ôm cả khẩu súng AK trong đó rồi lăn ra ngủ ngay tại nóc hầm, mặc cho mưa vẫn rơi rả rích.

   Tôi tỉnh dậy khi anh Trịnh lay vào vai. Trời đã sáng hẳn nhưng không gian vẫn còn nhờ nhờ trong mưa bay. Nhìn quanh mới thấy mấy cái hầm của anh em trong tiểu đội đào đêm qua lam nham làm sao. Nhưng dù sao cũng đã có hầm. Chúng tôi cắp súng lò dò ra xung quanh, xác định lại hướng địch, sau đó uốn nắn lại đám cây xung quanh ngụy trang để thằng địch có đến thật sát mới có thể phát hiện ra dầu chúng tôi. Tất nhiên khi đó thì chúng tôi đã phải nổ súng rồi. Kiếm tra xong mọi thứ, biết được vị trí của mọi người trong toàn trung đội  và hiệp đồng chiến đấu xong, chúng tôi mới ai mò về hầm người ấy lấy cơm ra ăn. Bọc cơm đã nguội ngắt nhưng vì là cơm nếp nên cũng dẻo và dễ ăn. Tiêu chuẩn ăn dù ra trận thì bây giờ cũng chỉ có 3 lạng một ngày, bọc cơm dự định dùng cho 2 ngày nên cũng phải liệu phân chia cho đủ đến bữa cuối cùng. Dù nhai chậm và kỹ đến đâu thì mấy thìa cơm nếp rồi cũng trôi hết qua miệng. Tôi tợp một ngụm nước to để làm tăng thêm cái khối lượng dinh dưỡng trong dạ dày. Nước thì khỏi lo thiếu, mùa mưa mà. Cùng lắm hết bi đông thì đến tối cử nhau quay lại suối lấy cũng ổn.

   Yên vị xong trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, chân bỏ thõng xuống miệng hầm sẵn sàng tụt xuống khi có động, bây giờ tôi mới thong thả lôi gói thuốc rê ra quấn một điếu sâu kèn. Lính tráng thằng nào cũng có kinh nghiệm về khoản này rồi nên thuốc, giấy quấn và bật lửa không bao giờ bị uớt. Rít một hơi dài, thả làn khói vào không gian thấy khoan khoái quá. Lúc này chắc ở các hầm thằng nào cũng đang hút thuốc. Trong làn mưa mỏng, khói thuốc quện vào và tan nhanh, không sợ lộ. Ngày ở nhà không biết thuốc lá là gì, nhưng giờ đây hầu như lúc nào tôi cũng có gói thuốc rê trong người. Ngồi chốt khi chưa nổ súng mà không có thuốc hút thì buồn lắm, vừa dễ buồn ngủ vừa không biết giết thời gian bằng gì. Hút xong điếu thuốc, chừng 20 phút sau đã phải quấn điều khác rồi. Cũng chẳng đếm xem một ngày hút bao nhiêu lần nữa.

   Không có địch, không được qua hầm nhau thì chỉ có ngồi nghĩ vơ vẩn. Nghĩ được nhiều thứ lắm. Mưa tạnh, bầu trời trong thêm ra. Tôi chợt nhìn thấy một đàn kiến đang bò ngang vắt qua nóc hầm. Có lẽ ban đêm tôi đã đào hầm trúng phải một tuyến đường hành quân của đàn kiến và bây giờ chúng nó đang lần mò chắp nối lại mạch giao thông. Tha hồ mà nghiên cứu xem chúng làm gì nhé, đỡ sốt ruột vì thời gian đang chầm chậm trôi qua. Những con kiến vống đỏ to tướng nhưng hiền lành. Chúng nó tìm ăn gì đó chứ suất cơm của tôi không rơi vãi đến một hạt thì chúng cũng chẳng trông mong được gì. Cái giống kiến này làm tổ thành bộng to trên cây cao. Trứng của nó ăn rất tốt, còn bản thân những con kiến giã ra thì có thể thay dấm, tuy vị chua hơi gắt. Gặp kiến là điềm lành, chứ gặp tổ mối rừng thì mệt lắm. Những con mối rừng thân to như que kim đan len, còn đầu của nó thì như hạt đỗ xanh cứng với hai cái càng như hai lưỡi hái. Nó mà bâu vào đâu, khuơ càng lên là chỗ đó chảy máu. Bị mối rừng tấn công thì chả khác nào bị một ai đó dùng lưỡi dao lam trích nhẹ lên khắp da thịt, máu cứ tứa ra nhẹ nhàng đợi khi có mồ hôi hay nhúng nước thì mới bắt đầu ngấm cái đau ngứa và xót.

   Trời đã bắt đầu hửng nắng, có lẽ là đến nửa buổi sáng rồi. Lại nghe cả tiếng chim loét choét rồi bắt đầu xuất hiện đôi vợ chồng chim sâu. Thanh bình quá. Tôi cứ ngồi im mà ngắm chúng nhảy nhót chuyền cảnh. Chưa khi nào có dịp ngắm chim trong không gian tự do gần đến thế.

   Nhưng thanh bình cũng chẳng kéo dài được mãi, khi trời đã tạnh và hửng nẳng. Chắc độ giữa buổi sáng rồi. Bắt đầu nghe thấy tiếng ì ì của máy bay L19. Tôi phải bứt lá làm vòng ngụy trang đội lên đầu để tiện nghển cổ nhìn ra khoảng trời xanh từ vạt rừng non thưa trên đầu. Chiếc máy bay đang trinh sát khu đồi chốt hôm qua của C5. Thực ra khu đồi mà chúng tôi đang ngồi chốt cũng chỉ cách đó một con suối sâu và một vạt rừng nhỏ, nên tầm quan sát rất rộng và nhìn thấy rất rõ. Sau nhiều vòng lượn, chiếc L19 quyết định bắn xuống đó một quả pháo khói. Tiếng L19 còn chưa dứt thì đã thấy từ phía Pắc xế tiếng vè vè vọng to dần rồi hai chiếc T28 xuất hiện. Chúng lượn một vòng định hướng rồi lao xuống cắt bom. Từ bên này vạch lá nhìn ra, trung đội chúng tôi như những kẻ đang xem phim. Quan sát thật rõ từng chiếc máy bay, lúc chúng bổ nhào cắt bom, rồi nhìn rõ quả bom rơi xuống đất. Liền sau đó, một đám đất tung lên kèm theo tiếng nổ "thịch" một cái và đất dưới chân mình rung lên giống như có cái gì truyền lan sâu trong lòng đất. Nhìn kỹ lên máy bay lúc nó bổ nhào còn thấy cả cái đầu thằng phi công như quả bưởi tròn trong buồng lái. Giật mình ngồi im không dám cựa quậy, không biết nó có nhìn thấy mình không nữa. Bốn lượt nối đuôi nhau lao xuống cắt bom là hết cơ số. Chúng không phát hiện thêm gì khác nên không bắn kèm đạn thẳng. Chắc địch cũng phỏng đoán được cái gì đó về sự chuẩn bị của quân ta nên chúng điều thêm một tốp T28 nữa đến ném bom cho ăn chắc. Lần này chúng ném bom theo hướng ngược lại và chúng tôi lại có dịp quan sát bom rời khỏi máy bay từ ngay trên đầu mình rồi bay sang rơi xuống quả đồi bên cạnh. Đất ướt nên tiếng bom rơi nghe nằng nặng và tiếng nổ cứ như chìm trong lòng đất, không có những cột khói bốc cao. Chúng tôi thản nhiên xem đoạn phim thời sự đó mà không phải lo lắng gì vì biết chắc bên đó giờ chỉ là quả đồi trống không.

   Sự ồn ào đến nhanh mà sự tĩnh lặng trở lại cũng rất nhanh. Chỉ có chút mùi khói bom lan nhẹ trong không gian rồi tất cả đâu trở lại đó. Tôi nhìn quanh, không thấy đôi vợ chồng chim sâu đâu cả. Chỉ có đàn kiến vẫn còn mải mê hành quân, hình như chúng chẳng quan tâm gì đến chiến cuộc. Lại quấn thuốc rê hút và nhẩn nha uống từng ngụm nước nhỏ chờ thời gian trôi qua. Nếu giờ này địch đã không lên chốt thì phải đợi sang chiều.

   Không gian yên ắng cho đến bữa cơm trưa, và bữa trưa cũng trôi qua thật nhanh. Cỏ cây xung quanh khô dần và quần áo chúng tôi cũng đã khô tại những chỗ nhiệt phát ra nhiều nhất. Lại có cảm giác buồn ngủ và sẽ dễ ngủ quên nếu không có những điếu thuốc rê cầm canh. Anh Trịnh cũng sợ anh em ngủ nên đã lấy dây rừng bện lại và buộc vào những nhành cây cạnh các hầm để liên kết nhau thành một mạng lưới. Thỉnh thoảng ai đó lại kéo giây nhắc nhau và người kia lại quay sang nhe răng cười. Cái cảm giác khi ngồi chốt sốt ruột lắm. Không đơn giản như người đi câu chờ cá cắn câu hay người đi săn rình thú ban đêm. Nó nửa như phục kích rất cần yếu tố bất ngờ nhưng lại mòn mỏi khi phải bám trụ lại. Vừa mong địch lên, lại vừa mong chúng không lên. Cảm giác nhiều khi thấy bồn chồn thế nào ấy.

   Tầm giữa chiều thì nghe tiếng nổ liên hồi phía góc phải nhưng cũng phải cách xa chúng tôi cả trăm mét. Ai gặp địch hướng đó nhỉ vì chúng tôi cắm chốt là gần địch nhất rồi. Không lẽ trinh sát bị phục kích chăng. Nhưng tiếng nổ cứ liên tục và đều đặn, toàn tiếng cối cá nhân mà không có tiếng đạn thẳng. Chúng tôi căng tai ra nghe và sẵn sàng chờ địch. Nhưng cũng rất nhanh, B trưởng Quân phán đoán là địch mò ra ngoài căn cứ, nhưng chúng không định đi lùng sục xa mà chỉ bắn M79 thăm dò. Cái kiểu của thằng lắm đạn rỗi hơi lại lười nhác nó như thế. Đây cũng chẳng phải lần đầu chúng tôi gặp phải. Thế thì chẳng có gì đáng quan tâm cả. Địch bắn lung tung chừng vài chục quả cối rồi thôi. Không gian lại yên tĩnh và chúng tôi yên tâm nghỉ ngơi vì biết chắc hôm nay địch sẽ không nống ra nữa.

   Đêm xuống và lại một đêm yên tĩnh trôi qua. Trời tạnh nên đêm ngủ rất ngon, thật hạnh phúc biết bao. Cả trung đội chỉ tổ chức một vọng gác lấy lệ.

   Buổi sáng, chúng tôi nhanh chóng cơm nước và sẵn sàng vào vị trí chốt. Thế là qua được một ngày ngồi chốt nghỉ ngơi, sức lực đã hồi phục. Duy có cái bẩn thì không khắc phục được. Không hiểu sao khi đó cả tuần không tắm, không đánh răng rửa mặt mà cũng chẳng thấy tác hại gì. Quần áo chỉ trong 2 trạng thái: dẻo hoặc cứng. Khi đất bết vào quần áo rồi gặp mưa thì quần áo dẻo, còn khi nắng to hong khô hết tất cả thì quần áo lại cứng. Nhưng chính lúc ấy ngồi chốt chịu khó vò khô từng chỗ thì đám đất bột vỡ tung ra khiến quần áo lại mềm. Không gần suối thì tắm khô, mồ hôi ra chỗ nào thấy bứt rứt thì thò tay vào chỗ đó mà vê ghét vứt ra, kiểu tắm khô như người Mèo. Còn nếu hành quân qua suối thì phải tranh thủ trầm mình khuơ khoắng gột rửa thật nhanh như đồng bào dân tộc, sạch ra phết.

   Vơ vẩn được một lúc đầu buổi sáng thì thấy trinh sát tiểu đoàn đến gọi chúng tôi về đội hình đơn vị. Chuẩn bị đánh nhau to rồi. Lúc ra lệnh rút, B trưởng Quân phân vân, định cho chúng tôi rỡ hầm thu bao cát lại để còn dùng cho trận đánh tới vì chắc gấp lắm rồi. Nhưng lúc ấy trong các bao cát làm hầm toàn đất ướt, rũ ra không hết phải ôm mỗi thằng cả bó bao cát lẫn đất thì chắc nặng lắm. Nếu qua suối rộng mà rũ đất chắc cũng mất cả tiếng. Nhưng không rỡ bao cát ra thì lấy gì làm hầm trong trận đánh tới. Cứ phân vân mãi, sau may anh Bớt cũng là A trưởng trong B nhớ ra là trên khu hậu cần tiếu đoàn ở vị trí tập kết còn một ít bao cát cũ. Từ vị trí xuất quân về đó chỉ chừng 2 tiếng đi đường. Cử độ 2 thằng khỏe mạnh về lấy, còn những người khác tập trung chặt gỗ và làm công tác chuẩn bị khác cũng kịp. Bây giờ mới chỉ giữa buổi sáng mà nếu đêm nay xuất quân thì cũng phải bảy giờ tối mới lên đường. Thế là anh Quân đồng ý và chúng tôi rút luôn theo trinh sát. Lúc đi lên chốt vào ban đêm, mang nặng và trời mưa lại đi đường vòng nên lâu. Bây giờ chúng tôi trở về mọi thứ đã nhẹ, theo trinh sát đạp đường thẳng mới nên chỉ hơn tiếng sau đã về đến chỗ đại đội tập kết.

   Đại đội cũng hỗ trợ cho B5 chúng tôi khoản chặt gỗ cá nhân, chỉ còn khoản bao cát là bắt buộc anh Bớt phải cùng một thằng lính nữa về tiểu đoàn lấy.

   (Nói thêm rằng anh Bớt là lính 1967 người Nam Hà, nhưng vốn làm anh nuôi trên D bộ. Trên D bộ có mấy anh làm hậu cần có cái tên rất lạ. Anh Chớt và anh Choát làm hậu cần và quản lý. Anh Choát ngày trước đã phụ trách chúng tôi đi khiêng cáng thương binh ở trận bãi Đá khi chúng tôi mới được bổ sung vào K18. Trong số anh nuôi có hai anh là anh Bớt và anh Xén, người to khỏe nhưng hiền khô như đất. Ai nói gì, dù là phê bình cũng chỉ nhe răng ra cười. Đợt vừa rồi chắc đã chán công việc nấu cơm nên xin xuống C tôi làm A trưởng. Anh ấy tuy là anh nuôi nhưng cũng đã từng đánh nhau hồi Mậu Thân 1968 nên khi nhận làm A trưởng, anh ấy cứ thản nhiên như không, anh em trong cùng A quý lắm).

   Tôi và thằng Thành trong B là lực lượng chính tổ chức chuẩn bị mìn và thủ pháo cho mở cửa. Ở đại đội đã chuẩn bị sẵn mìn DH10, các giá gỗ và gói một lô thủ pháo ống. Chúng tôi chỉ còn việc tra kíp hoàn thiện và kiểm tra mọi thứ khác. Tầm trước bữa cơm chiều hôm ấy thì mọi thứ đã xong xuôi. Nói thêm một chút là chuẩn bị trận đánh mới nên B5 chúng tôi "ù xọe" được một xuất cơm chiều trong cái bọc cơm mang đi chốt từ hai đêm trước. Chúng tôi vẫn được ăn cơm chiều mới nấu, lại chuẩn bị tiếp bọc cơm cho 2 ngày tiếp theo. Sẩm tối thì cả đại đội đã nai nịt gọn gàng, nằm xoài ra nghỉ ngơi theo đội hình hành quân hàng dọc mà đốt điếu thuốc rê chờ lệnh xuất kích.

….
Logged

tvthai
Thành viên
*
Bài viết: 5


« Trả lời #481 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2011, 08:39:18 pm »

Tiếp đi bác trongc6 ơi,em xem chưa đã nè
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #482 vào lúc: 07 Tháng Giêng, 2011, 09:32:50 am »

...
      Đây là khoảng thời gian hoàn toàn tĩnh lặng. Cơm nước xong xuôi rồi. Súng đạn và đồ đoàn cũng đã chuẩn bị xong. Chỗ này là vị trí tập kết tạm, cũng còn cách địch tới trên 2 cây số nên là vùng an toàn của ta, nhất là vào giờ này. Trong đội hình xuất kích rải ra trên đường vào những lúc như thế này thì ở trận nào cũng thế, nhất là khi tập trung quân đông. Chúng tôi cứ vừa nửa nằm nửa ngồi thảnh thơi, vừa nhìn người và cảnh vật. Cán bộ các cấp rồi trinh sát đi lại ngược xuôi dọc theo đội hình hành quân. Các thủ trưởng còn đang điều phối lại thứ tự xuất kích của các đơn vị. Nếu nhìn từ trên cao, chắc chúng tôi cũng như hàng kiến hành quân vậy.

   Bỗng nghe tiếng rậm rịch chân rất to rồi thấy lính C8 hỏa lực chen lên vượt qua đội hình chúng tôi. Cối 82 và thượng liên 12ly7 bao giờ hành quân cũng rình rịch, nặng nề. Chắc họ phải chiếm lĩnh vị trí trước vì làm hầm hố phức tạp tốn thời gian hơn xung kích. Hỏa lực của tiểu đoàn thường bám sát các C bộ binh (không như bọn cối 120 ly của trung đoàn thì hầu như khi ra trận chẳng bao giờ thấy mặt vì chúng nó ở tít mãi đâu đâu phía sau ấy). Có rất nhiều gương mặt quen vì trong những tháng cùi cõng ở hậu cứ, chúng tôi thường xuyên giáp mặt nhau.

        Chợt có tiếng chào rộ lên xôn xao hàng quân. Tôi nghển cổ nhìn. Không phải thủ trưởng to nào đâu mà là anh Gội, lính Hà Nội nhà ở phố Trần Hưng Đạo. Anh là lớp lính vào trung đoàn từ năm 1967, đã từng tham gia đánh Huế hồi Mậu Thân. Đám lính Hà nội đợt chúng tôi trong cùng tiểu đoàn ai cũng biết rõ vì nghe danh anh vang khắp cả trung đoàn chứ không chỉ trong tiểu đoàn. Chả là anh có tầm vóc phi thường. Cao một mét tám, nặng gần chín chục ký lô, vạm vỡ nhất trung đoàn. Loại như tôi trọng lượng bằng nửa anh ấy nên đứng gần thấy anh lừng lững lắm. Tôi cũng không hiểu sao giữa chiến trường thiếu thốn vậy mà anh ấy vẫn sống bình thường được, vì lính tráng có suất có phần, nhất là suất và phần ấy lại có định lượng rất khiêm tốn. Sức vóc ấy thì mang vác vô tư nếu ăn đủ no. Có một truyền thuyết trong toàn trung đoàn về anh Gội. Dạo mới vào trung đoàn không hiểu sao quân lực lại xếp anh vào bộ binh. Đứng giữa hàng quân, anh ấy nổi lên như người khổng lồ. Trèo đèo lội suối thì vô tư, nhưng khoản đào hầm hơi khốn khổ vì kích thước. Một trận anh ấy bị thương vào đùi ngay giữa hàng rào, tuy là vào phần mềm, nhưng vẫn không đi được. Phải mất bốn lính chui vào vừa buộc vừa kéo vừa đẩy mất hơn tiếng đồng hồ mới lôi được anh ấy ra ngoài. Lôi ra ngoài xong thì bốn thằng ấy mất sức chiến đấu không thể tiếp tục làm gì được nữa. Đoạn đường 6 tiếng đồng hồ về trạm xá trung đoàn phải cử 6 lính khác thay nhau khiêng anh ấy và cả đồ đoàn cùng súng đạn của 7 người. Không phải sau 6 tiếng mà mất đứt cả ngày trời mới đưa được anh ấy về đến đích. Sau vụ đó, trong số những thằng khiêng anh ấy có 2 thằng lăn ra ốm phải nằm  luôn lại trạm xá, bốn thằng còn lại về nhà mệt mỏi và suy nhược phải sau một tuần mới trở lại công tác được bình thường. Vụ đó gây tiếng vang toàn trung đoàn và mười thằng lính bộ binh còm cõi trong đại đội tham gia vụ giải cứu anh Gội lần ấy sau này cứ nhắc đến tên anh là tim đập chân run. Còn anh Gội sau khi lành vết thương được chuyển ngay về C8 hỏa lực. To xác vậy nhưng anh Gội hiền khô và rất tốt tính. Anh ấy coi bọn lính Hà Nội đợt chúng tôi là những đứa em mầm non và rất thương nên chúng tôi cũng quý anh ấy lắm. Cứ gặp là lại xôn xao chào hỏi.

   Bảy giờ tối chúng tôi lên đường. Giữa cánh rừng già trời tối đen nhưng may là không mưa. Bây giờ cũng là cuối mùa mưa rồi còn gì. Mũi chúng tôi là K18, nhưng C6 chúng tôi đi trước vì làm nhiệm vụ mở cửa. C7 sẽ là thê đội 2 đánh tung thâm. Còn C5 là lực lượng dự bị. Cả đoàn quân xuất kích theo trinh sát dẫn đường, lúc nhanh như đi ăn cướp, lúc rậm rịch nhích từng bước như trâu ăn đêm trong chuồng. Tất cả là do trinh sát tiểu đoàn định đoạt hết. Sướng nhất là có một đoạn đi qua cái bãi đồi rộng toàn có thứ cây gì mọc thấp như cây sim cây mua, nhìn rất rõ nhau, đội hình bám nhau rất sát. Khó chịu là lúc đi qua những cánh rừng rậm non chẳng ra non, già chẳng ra già, không hiểu vì sao mà lắm bụi với dây leo thế không biết. Đã thế đường đi lại không thẳng, có lúc phải chui qua cả lùm cây được phát ra như cái hang bằng toàn cành lá. Hầu như trận nào cũng gặp phải cái cảnh thế này. Lắm lúc tức trinh sát ghê lắm. Chúng nó được chuẩn bị, được tìm đường tiềm nhập từ trước mà sao không chọn hay phát đường đi cho tử tế. Không phải mang nặng và vác gỗ bao giờ nên chẳng biết thương bộ binh. Chỉ biết đạp đường nhắm hướng cho đúng chỗ là được. Vì thế lắm lúc trong bụng mình cũng tức lắm. Lúc ở nhà được dạy dỗ tử tế, không dám nói tục một câu, thế mà vào lính rồi cũng nhiễm nhau tất cả, từ quan đến lính. Không chỉ nói tục mà còn chửi bậy nữa, văng lung tung ra cả những thứ mà chính mình cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Tất nhiên lũ trinh sát nghe chửi quen rồi thì cũng như miễn dịch vậy, chỉ hơ hơ cuời rồi đâu lại vào đấy.

   Trước khi vào đến cái giông đồi cùng trận địa của bọn D621 Thái, chúng tôi phải đi qua một bãi rộng như đầm lầy, bùn sụt đến quá đầu gối. Có lúc tưởng như bị chôn chân không nhấc lên được. Dép cao su trơn tuột ra phải tháo rồi lồng vào Xanh-tuya-rông cho khỏi mất. Lại nguyền rủa bọn trinh sát. Bộ binh vất vả đã đành, bọn hỏa lực khiêng nặng chắc còn mệt hơn nhiều. Qua khỏi cái bãi lầy thì đã gần địch hơn nên đi chậm hơn và phải giữ trật tự. Thế mà thỉch thoảng vẫn có thằng va gỗ vào nhau kêu rất to, thậm chí có thằng không bám được đội hình sợ lạc đành phải lên tiếng gọi nho nhỏ. Ví như anh Tiêu lính A cối 60 C tôi. Anh này dân Hà Tĩnh, người chắc và khỏe nhưng lại quá lùn. Dù có chất lên vai anh ấy 40 cân hay chỉ 20 cân thì tốc độ đi của anh ấy vẫn như nhau, lầm lũi như một chú lừa chậm chạp. Chúng tôi đã biết tính anh ấy qua những lần đi cùi cõng. Được cái quá hiền lành, ai cũng bắt nạt được. Hai mấy tuổi mà khoe đã có vợ rồi, thật thà đến nỗi chỉ là cái đích cho mấy bố tếu táo trong đại đội châm chọc và moi chuyện bậy bạ. Lúc qua bãi lầy anh ấy bị ướt cả đến quần đùi, nhiều lúc đi mà như bò trườn trên bùn nước. Lúc qua rồi thì lạc, lại kêu gọi anh em. Tiếng Hà Tĩnh đã nặng, nghe lúc thường có khi đã không rõ, lúc hoảng lên lại càng khó nghe hơn. Đang đi phía trước hàng quân, C phó Hùng bực tức quay lại ghé sát tai anh Tiêu chửi nhỏ "Câm cái mồm". Đáng lẽ nghe không ra thì im đi cho xong, đằng này anh Tiêu lại cứ "chi mô, chi mô". Anh Hùng tức quá véo tai cho một cái và lại ghé sát mồm chửi "tiên sư mày". Không nghe rõ, lại hỏi lại "chi mô". Thế là lại bị thì thào "tiên sư mày", chửi mà phải nói thầm nghe nó buồn cười lắm. Tôi đi gần đó suýt phì cười, may mà nghiến răng bụm miệng lại được, chứ không cũng chết với anh Hùng. Tếu nhất là khi anh Tiêu nghe ra được tiếng chửi, không những không bực mình, lại còn nhe răng ra mà cười rồi gật đầu "dạ, dạ" lia lịa, tiếng còn to hơn cả lúc gọi anh em ban nẫy. Anh Hùng đành dúi cho một cái nữa rồi lật đật chạy lên phía trước hàng quân.

   Lần mò mãi thì trước nửa đêm chúng tôi cũng vào được đến vị trí. Đại đội phân công các B chiếm lĩnh vị trí theo đội hình chữ T lệch. Đầu chữ T là tuyến phá rào mở cửa và hỏa lực, còn đơn vị rải như cánh gà chéo phía sau. Hỏa lực phía trên chỉ là B40, B41 thôi. Bọn 12 ly7 nằm lùi hẳn lại phía sau. Cối 60 cũng nằm cuối đội hình, còn bọn cối 82 của C8 hỏa lực thì lại lùi xa hơn nữa. Tiểu đội tôi và thằng Thành nữa là 5 người tiếp nhận vị trí mở cửa. Trời đêm nhờ nhờ, tầm nhìn hạn chế, nhưng trong khu hàng rào vẫn phải bò thấp. Anh Trịnh dùng kìm cộng lực cắt lớp rào đơn ngoài cùng thành một lối bò vào. Bây giờ chỉ là lấy lối vào, còn thủ pháo đặt phá rào làm sau. Bò qua một đoạn thì đến hàng rào bùng nhùng. Loại này có ngạnh rất sắc, chỉ rải thô trên mặt đất, cách một quãng địch lại cắm một cọc sắt để định vị. Loại rào này không dễ cắt như rào đơn. Chúng tôi lấy các móc thép ghim néo các vòng hàng rào lại để tạo một lối bò qua. Việc đặt mìn sẽ làm từ trong ra. Lớp rào trong cùng chỉ cách lớp hào tiền duyên của địch độ hơn chục mét nên phải rất thận trọng. Được cái thuận lợi là địch không chôn mìn giữa các hàng rào. Hướng cửa mở do cấp trên đã chọn và định sẵn rồi nên phải mở chính xác. Tại chân lớp rào trong cùng là rào đơn, chúng tôi đặt vuông góc 2 ống bộc phá 1,2m cách nhau 8 mét để xác định khẩu độ cửa mở. Dưới chân rào ở khu giữa chúng tôi xếp dọc thêm 4 ống bộc phá nữa. Lớp rào này khi mìn DH10 nổ sẽ thổi mảnh vào nên không cấn đặt dầy bộc phá. Phía trước hàng rào bùng nhùng chúng tôi đặt vuông góc 2 giá mìn DH10, mỗi giá 3 quả xếp theo hàng dọc, giá nọ cách giá kia 4 mét phân đều theo khẩu độ 8 mét. Tại hai đầu cũng xếp 2 ống bộc phá dài để có thể cắt đứt lớp rào này và thổi bay nó đi. Đã có trường hợp không đặt bộc phá cắt rào, sau khi mìn DH10 nổ không cắt đứt hết rào, cái vòng bùng nhùng văng lên cao như lò xo rồi lại rơi xuống bịt luôn cửa mở, thế là công toi. Ở hàng rào đơn ngoài cùng cũng đặt bộc phá ống như hàng rào trong cùng nhưng dày hơn vì nó nằm phía sau giá mìn DH10. Sau khi đặt mìn và bộc phá xong, tôi gắn kết tất cả mìn và bộc phá bằng dây nổ. Kíp điện gắn vào mìn DH10 làm cuối cùng vì còn phải nối dây ra ngoài đến hộp điểm hỏa. Tôi là người chịu trách nhiệm kiểm tra cuối cùng cho toàn bộ mìn và thủ pháo rồi bò ra. Khi mọi thứ đã xong xuôi thì cũng đến mấy giờ sáng rồi. Bây giờ chỉ còn lạy trời đừng có thằng địch nào ban đêm ngứa tay "cốc" ra ngoài hàng rào một hai quả cối M79 để giải sầu.

   Tuyến hỏa lực của đại đội để chế áp cửa mở nằm sát ngay ngoài hàng rào ngoài cùng, cách địch khoảng năm chục mét. Trung đội cũng đã đào sắp xong các hầm chiến đấu cá nhân rồi. Nhóm mở cửa được trung đội hỗ trợ đào giúp cho 2 người chung một hầm. Chúng tôi nhận hầm, đào nốt và chỉnh sửa cho hòan chỉnh. Công tác chuẩn bị coi như thế là xong. Bây giờ chỉ còn chờ đợi. Đội hình phía sau có thể định giờ chợp mắt tí chút chứ trung đội trên cửa mở thì phải thức trắng vì sát ngay địch rồi. Thật ra mà nói bây giờ đang là ban đêm ánh sáng nhập nhoạng nên địch chưa biết gì thôi, chứ trời sáng ra thì những nắp hầm lô nhô bên ngoài hàng rào sẽ lộ hết. Chúng tôi ngồi nghỉ trong hầm và chờ đợi. Không ai được hút thuốc, kể cả đội hình cánh gà phía sau.

   Gần sáng đại trưởng Băng bò lên cùng kiểm tra lại tình hình chuẩn bị của trung đội mở cửa. Ngoài cái công tác bấm từ để điểm hỏa của mìn Cleimo, B trưởng Quân còn dự trữ sẵn một thỏi pin xếp dài ngoằng xin của thông tin tiểu đoàn.

   5 giờ sáng. Trời vẫn còn nhờ nhờ tối trong màn sương đêm mờ trắng. Gần như đây là giờ chuẩn của các trận đánh căn cứ trong trung đoàn chúng tôi. Đại trưởng Băng xem đồng hồ rồi phảy tay ra lệnh. Tôi nghiến răng bóp mạnh công tắc điện. Một ánh chớp bừng lên trên vùng cửa mở kèm theo tiếng nổ gần như tức thời. Cảm nhận rõ một áp lực nào đó truyền qua không khí hắt ra từ khu hàng rào. Chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì trên tuyến hỏa lực tiền duyên, chớp B40, B41 của đại đội nổ liên hồi nã vào khu đầu cầu. Cũng liền lúc đó đã nghe tiếng ù ù xoẹt xoẹt rồi tiếng nổ của pháo cấp trên dồn dập dập vào khu hầm hào của địch sát ngay cửa mở. Tôi được anh Trịnh truyền cho khẩu B41 đã lắp đạn sắn và giương lên nhả một phát vào hướng địch. Có lẽ nó bay vào sâu bên trong chứ không tương trúng khu đầu cầu. Tôi trả lại súng cho anh Trịnh rồi căng mắt nhìn vào hàng rào. Vẫn chưa thấy rõ vì khói súng nhiều quá, dù màn sương đêm đã bị cái nóng đạn lửa làm tan ra rồi. Pháo cấp trên bắn vào chừng vài chục quả, còn B40, B41 của các tay súng hỏa lực trong đại đội chỉ được phép bắn mỗi khẩu 3 trái. Cối 82 của tiểu đoàn cũng chi viện một ít. Khẩu cối 60 của C tôi chưa phát hỏa. (C tôi chỉ còn lại một khẩu vì một khẩu đã bị hỏng do đạn cối nổ trong nòng từ dạo đầu mùa mưa đánh địch ở đường 231 hướng Lào Ngam rồi).

   Địch bị bất ngờ chưa kịp phản kháng vì bọn ở khu đầu cầu chắc đã bị đè bẹp rồi. Lũ địch ở phía trong chắc đang chấn chỉnh đội hình. Vào giờ chúng tôi bấm mìn và nổ súng, cấp trên chi viện chúng tôi nhanh như thế nào thì bây giờ cũng kết thúc nhanh như thế sau vài chục phát pháo chi viện, thời gian có lẽ cũng chỉ chừng hai chục phút. Như các trận đánh căn cứ khác thì pháo cấp trên chuyển làn và chúng tôi khẩn trương xung phong vào đánh chiếm đầu cầu. Trận này do có xe tăng phối thuộc nên đánh theo kiểu khác. Pháo cấp trên im là chúng tôi cũng nằm im luôn. Địch có lẽ còn đang chờ ta xung phong nên cũng không bắn trả gì. Tôi nhìn lên khu cửa mở. Khói và sương đã tan hết, để lộ rõ cả một vùng không gian trống hoác không còn hàng rào. Thế là cửa mở đã thông. Tôi sung sướng nắm tay anh Trịnh, thở phào nhẹ nhõm.

   Bây giờ nhiệm vụ của C6 mà trực tiếp là B5 phải nằm giữ cửa mở không cho địch ra bít lại. Phải chờ cả một ngày trời đằng đẵng để đến tối xe tăng mới xuất kích vào tới nơi thì trận đánh lại tiếp tục. Thật quá giữ chốt, nhưng không phải chỉ nhõn có mấy thằng lính mà có cả một đội hình cả C, cả D tiếp ứng. Bọn địch có lẽ cũng ngơ ngác không hiểu đối phương định làm gì. Chúng bắt đầu đưa quân từ bên trong ra củng cố lại hầm hào khu đầu cầu. Ta và địch bây giờ cách nhau một khu đất trống rộng hơn năm chục mét. Chúng cũng chẳng thèm ra bít lại hàng rào vì nếu làm thế khác nào tạo ra những chiếc bia di động cho ta bắn tỉa. Củng cố chán chê rồi, địch bắt đầu trả đũa bằng thế mạnh của chúng, đó là cối pháo. Pháo lớn của địch từ phù Chiêng bắn ra cả 2 hướng cửa mở của K18 và K16. Chúng không dập chính xác vào khu cửa mở mà bắn rộng ra xa. các cánh quân bên ngoài chắc gay go. Chúng tôi nằm sát cửa mở nghe tiếng pháo rú bay xoèn xoẹt qua đầu rồi nổ bung phía sau. Nhưng cũng chỉ yên tâm một lúc thôi, vì bọn địch trong căn cứ cũng lên tiếng. Cối 81 từ trong lòng căn cứ dã vào khu vực đại đội 6. Chúng tôi nằm phía trên thì hứng chịu đạn M79 của bọn nằm sat ngay khu đầu cầu. Chúng nó thảnh thơi nhả đạn như bắn tập, trong khi cả C tôi nằm chịu trận, không bắn trả được phát nào. Nhiệm vụ chính chỉ là đánh bọn ra lấp hàng rào.
….
« Sửa lần cuối: 07 Tháng Giêng, 2011, 11:29:29 am gửi bởi Trongc6 » Logged

lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #483 vào lúc: 07 Tháng Giêng, 2011, 08:21:19 pm »

Chào quê Trọng!
Tôi vừa giở lại LS binh chủng TTG để xem lại trận này mà không thấy nhắc đến. Thật tình là tôi hơi lạ với hình thức tác chiến mà quân ta áp dụng ở trận này. Tại sao mở cửa xong không cho xung phong ngay mà lại phải chờ cả một ngày nữa Huh Chắc chỉ ở bên Lào quân địch mới không tìm cách bịt lại cửa mở thế chứ ở miền Nam chắc chúng không chịu đâu Undecided
Nhờ quê cung cấp chính xác hộ địa điểm và thời gian của trận đánh này nhé Grin
Logged
TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #484 vào lúc: 07 Tháng Giêng, 2011, 10:29:20 pm »


   Bây giờ nhiệm vụ của C6 mà trực tiếp là B5 phải nằm giữ cửa mở không cho địch ra bít lại. Phải chờ cả một ngày trời đằng đẵng để đến tối xe tăng mới xuất kích vào tới nơi thì trận đánh lại tiếp tục. ….


      Đúng như bác LiXeTa nói, mình đánh trận này lạ thật. Cửa mở toang hoác mà phải chờ một ngày sau mới xung phong ? 
Logged

nguyenquochung
Thành viên
*
Bài viết: 283


« Trả lời #485 vào lúc: 08 Tháng Giêng, 2011, 10:07:40 pm »

   Hay ý bác Trong c6 là do phải đợi tăng vào mới được đánh. Mà tăng thì mãi đến tối mới tới nơi.
Logged
svailo
Thành viên
*
Bài viết: 1129



« Trả lời #486 vào lúc: 08 Tháng Giêng, 2011, 10:57:11 pm »

Chào quê Trọng!
Tôi vừa giở lại LS binh chủng TTG để xem lại trận này mà không thấy nhắc đến. Thật tình là tôi hơi lạ với hình thức tác chiến mà quân ta áp dụng ở trận này. Tại sao mở cửa xong không cho xung phong ngay mà lại phải chờ cả một ngày nữa Huh Chắc chỉ ở bên Lào quân địch mới không tìm cách bịt lại cửa mở thế chứ ở miền Nam chắc chúng không chịu đâu Undecided
Nhờ quê cung cấp chính xác hộ địa điểm và thời gian của trận đánh này nhé Grin
**************88
 Tôi cũng rất ngạc nhiên về hình thái chiến thuật : Mở cửa mở xong , chờ 1 ngày mới đánh  này , như bác Lixeta .
 Cũng có thể do công tác hiệp dồng có trục trặc , không điều chỉnh kịp .
Tới giờ là Công binh cử mở cửa . Sau đó mới biết Xe tăng chưa tới kịp . Nên đành phải nằm chờ , suốt cả 1 ngày .
 Nhưng mà tới lúc có tăng , các bác vẫn dám xung phong quả cửa tử chờ sẵn đó thì GHÊ RĂNG thật . Kính nể .
 Chả lẽ bên Lào , bọn địch ngu ngơ đến vậy  ?
Không bịt cửa mở , cũng không có biện pháp phòng bị tăng cường gì để chống xâm nhập qua cửa mở ?
 Bác Trongc6  tiếp tục đi . Hồi hộp quá !
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #487 vào lúc: 14 Tháng Giêng, 2011, 08:16:56 am »

……
   
      Một thằng bắn tập còn một thằng phơi lưng ra chịu trận thì thế nào cũng có lúc thiệt. Chúng tôi cũng lo lắng lắm, chả hiểu cái chiến thuật này bố nào ở cấp trên nghĩ ra. Kiểu đánh của quân ta chỉ có khi ở chốt là phải căng thẳng, chịu trận bom pháo để giữ chốt mà không được lui khi chưa có lệnh, còn các trận đánh phục kích, lùng sục hay đánh cứ điểm thì bao giờ cũng phải đánh nhanh rồi rút sớm để tránh thế mạnh bom pháo của địch. Bây giờ bấm mìn phá rào và nổ súng ùng oàng thì lộ rồi, địch nó thừa biết mình đang muốn thôn tính nó. Cả đội hình lớn phơi mình ra, địch nó mà gọi thêm máy bay nữa quần thảo cho một ngày thì chắc trung đoàn hết cả quân mà đánh nó. Trên cửa mở trung đội chúng tôi cứ phải chúi mũi trong hầm tránh cối M79. Lúc địch ngừng bắn thì thập thò nhô lên quan sát. Cũng may cái khu vực này vốn là rừng phát quang bằng tay có nhiều chồi non tái sinh mọc cao tới vài chục phân nên thằng địch nằm trong căn cứ cũng không dễ dàng mà quan sát hết được quân ta.

   Thời gian nặng nề trôi qua. Bây giờ thì chúng tôi có thể thoải mái hút thuốc, nhưng tất cả vẫn ai ở nguyên hầm đó. Cơm nước cũng theo từng cá nhân mà tự giải quyết. Dù chỉ là lính mới đánh nhau chưa nhiều, nhưng ngồi trong hầm nói chuyện với anh Trịnh, tôi hiểu thành quả sáng nay của B5 chúng tôi chỉ là phá toang được mấy lớp hàng rào, còn khu đầu cầu thì chắc địch đã củng cố lại cả quân số và hầm hào rồi. Như thế cũng có nghĩa là tối nay đánh tiếp thì phải bắn phá lại khu đầu cầu trong điều kiện ý đồ đã lộ. Nhưng chúng tôi chẳng lo vì đây là nhiệm vụ của xe tăng mà theo quán triệt từ trước thì chúng tôi tin vào sức mạnh của xe tăng. Suốt buổi sáng B5 nằm trên cửa mở vẫn an toàn và chưa phải nổ phát súng nào. Đạn dược vẫn dành đủ cho trận đánh tối nay. Nhưng đội hình phía sau bị dã cối 81 của địch thì không được may mắn như trên cửa mở. Tổn thất đầu tiên trong đại đội là anh Ánh của A cối 60 bị hy sinh. Một quả cối 81 của địch nổ sát  hầm và văng mảnh trúng đầu anh ấy. Trong lính có nhiều điều mê tín như kiểu nấu cơm khê trước lúc đánh trận, giữ vàng trong người sẽ không may…, nhưng bây giờ trường hợp anh Ánh hy sinh lại thêm một kiểu mê tín khác không kém rờn rợn. Ngay từ trước đây cả tháng nhiều người trong đại đội đã cho rằng sẽ có điềm không may đến với anh Ánh.

   Số là hồi đầu mùa mưa trong một trận đánh vận động ở vùng đường 231 C6 có vụ nổ đạn cối trong nòng và anh Đối A trưởng hy sinh cùng một anh nữa. Đến khi chúng tôi về dừng chân ở khu hậu cứ gần bản Xăm xi núc thì mỗi A ở một nhà làm kiểu hầm thùng, A cối cũng vậy. Khi chúng tôi rục rịc chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới thì bỗng dưng hàng đêm ở trong lán A cối 60 xuất hiện một con đom đóm rất to. Nó to và có độ sáng khá khác thường. Nó cứ bay trong lán vào ban đêm, tạo một đốm sáng rất to trong không gian tối om của màn đêm. Nó cứ bay lên hạ xuống quanh phía trên đầu các lính A cối. Lúc đầu thì chưa mấy ai để ý, sau thấy lặp lại nhiều thì có một lần anh Thắng là A trưởng cối mới bỗng kêu lên:

   "Có khi đây là anh Đối về, chúng mày ạ".

   Thế là anh ấy nhổm dậy rồi quỳ vái lia vái lịa về phía con đom đóm. Con đom đóm bay sang chỗ khác như có phép màu. Thế là đến lượt người khác. Cứ con đom đóm bay đến đâu, vái lạy thì nó lại bay đi, cuối cùng nó bay ra ngoài rừng cây, dù trời lúc đó đang mưa. Hôm sau con đom đóm lại bay vào lán. Tất cả lại sợ xanh mắt và vái lia lịa vì tất cả đều tin rằng đó là linh hồn anh Đối. Liền mấy hôm như thế, nhưng trong A cối có anh Ánh đi công tác biệt phái mấy ngày nên không biết. Hôm anh Ánh trở về, con đom đóm vẫn bay vào lán như mọi khi. Anh Ánh tròn mắt nhìn mọi người thành kính vái lạy con đóm đóm. Khi nó bay đến đậu phía đầu anh Ánh, mọi người giục nhưng anh Ánh không tin đó là hồn ma anh Đối nên không lạy. Anh ấy còn rút que cời than vụt chết con đom đóm. Ai cũng cho đó là điềm gở nhưng anh Ánh chỉ cười nhạt.

   Bây giờ vừa vào trận anh Ánh đã hy sinh (mà cũng chỉ có một mình anh ấy thôi, còn lại cả A cối vẫn an toàn) thì sau này không chỉ riêng A cối mà cả đại đội tôi đều tin rằng câu chuyện về con đom đóm ở khu hậu cứ đúng là linh hồn thật. Thế là lính tráng đã mê tín thì lại càng mê tín hơn.


   Lúc bấy giờ và sau này cũng không ai giải thích được là tại sao cái tiểu đoàn 621 Thái ấy khi đã biết chắc hàng rào căn cứ của mình bị lính Bắc Việt phá thủng 2 cửa to tướng như thế và có thể đang bao vây chờ đánh tiếp mà chúng cũng chỉ phản ứng như tập trận với một ít pháo chi viện từ hậu cứ và dùng hỏa lực nhẹ của bản thân để bắn phân tán ra ngoài. Phải chăng chúng nghĩ đối phương sẽ bỏ cuộc hoặc giả cũng coi thường đối phương nên cứ chờ xem sao.  Chỉ có một điều chắc chắn mà sau này chúng tôi được biết là địch không hề nghĩ quân ta có xe tăng, dù ít ngày trước máy bay T28 của chúng đã ném bom phá hỏng được một chiếc xe tăng của ta. Chúng cũng chỉ nghi ngờ chứ không dám chắc quân ta có xe tăng, chính điều này là may mắn cho phân đội xe tăng vì địch không chuẩn bị hỏa lực chống tăng tập trung chờ sẵn tại cửa mở. Thực lòng về sau đám tham mưu con chúng tôi bàn dại là nếu lúc ấy địch tập trung thật nhiều bom pháo đánh rộng khắp ra xung quanh căn cứ với mật độ dày đặc trong suốt cả ngày thì chắc cả tiểu đoàn chúng tôi bị xóa sổ rồi. May mà địch chỉ bắn cối ra và gọi ít pháo bắn đến chi viện cứ như chúng diễn tập cho có vậy thôi. Điều đặc biệt là suốt cả ngày hôm đó không thấy bóng dáng một chiếc T28 nào. Chiến trường thật đúng là may hơn khôn. May cho chúng tôi và may cho cả bọn lính tăng.

   Khoảng thời gian từ gần trưa cho đến chiều tối là một khoảng thời gian tĩnh lặng. Bắn mãi chẳng thấy đối phương phản ứng gì, chắc chúng nó cũng chán. Nhưng chúng không biết chắc quân ta đã rút hay chưa nên cũng không cho quân ra củng cố lại hàng rào hoặc thăm dò. Chúng cũng chẳng buồn bắn ra bên ngoài nữa, lý do gì không biết nhưng chắc chắn không phải là chúng thiếu đạn. Bay giờ địch làm gì trong căn cứ, chúng tôi không biết. Cũng chẳng nghe tiếng chúng nói gì, dù những hầm tiền tiêu của chúng tôi chỉ cách chúng hơn năm chục mét. Địch cũng không cho quân từ phía sau ngã ba Lào Ngam lên tiếp ứng nên K15 đón lõng cũng không có việc để làm. Chỉ có xa xa trên đường 23 hướng K18 và K16 chúng tôi là có việc. Công binh trung đoàn vẫn phải phối hợp để dẫn xe tăng (dù chỉ còn 3 chiếc) tiến dần vào khu căn cứ địch. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi, chứ trên vùng cửa mở, lính B5 vẫn nằm co ro trong hầm chờ lệnh. Nhiệm vụ tưởng nặng nề là giữ cửa mở không cho địch ra bít lại trở nên nhẹ nhàng vì địch nó cũng chẳng buồn ngó ngàng tới, chẳng có tốp lính nào mò ra hàng rào. Trong khu căn cứ vẫn kín đáo và im ắng dưới những tán cây cà phê rậm rì. Vườn cà phê xanh um đã che dấu mọi sinh hoạt của địch.

   Suốt cả ngày trời không mưa nhưng cũng không có nắng to. Chỉ gần trưa mới thấy hưng hửng một chút. Trung đội tôi chỉ còn mỗi việc làm đều đặn nhất là quấn thuốc hút, nhẩn nha uống nước và lo bữa cơm trưa. Cơm là cho hai ngày nhưng anh Quân bảo chúng mày cứ chia ăn khoảng 4 bữa thôi. Đánh địch xong thể nào cũng có gạo của địch mà ăn. Vì thế chúng tôi cũng phấn chấn và tự tin lắm.

   Tôi nhẩm lại lịch. Hôm nay là ngày 18/10/1972.

   Mọi thứ cứ yên ắng như thế cho đến chiều tối. Lúc trời nhập nhoạng thì không khí bên ngoài bắt đầu sôi động dần lên. Liên lạc đại đội bò lên truyền lệnh. Các thủ trưởng C, D tiến dần lên khu của mở. Bọn thông tin bò qua bò lại rải thêm dây. Hai khẩu đội 12 ly7 nằm im suốt cả ngày bây giờ bắt đầu giá cao súng lên ngay sát bên phải cửa mở. Trung đội tôi hết nhiệm vụ giữ cửa mở, được lệnh kiểm tra súng đạn chuẩn bị đón và theo xe tăng vào chiếm cửa mở. Các A trưởng được lệnh lấy ra những viên đạn lửa lắp xen vào băng đạn. Những viên AK loại đạn lửa có thêm một vạch đỏ trên đầu đạn. Khi bắn ngoài tác dụng như đạn AK thông thường, nó còn tạo một vệt lửa đỏ đánh dấu đường đạn giúp cho người bắn định vị trong đêm. Lúc này xung lực AK còn nguyên cơ số, kèm đầy đủ thủ pháo. Hỏa lực B40, B41 mỗi khấu còn 4 trái, đủ để chiếm đầu cầu. Riêng cối cá nhân bắn ra lúc sáng không được bao nhiêu. Trong đánh căn cứ, hầu như cối M79 ít tác dụng. Những thằng lính giữ M79 đều tích trữ cho mình mấy quả cối bi để bắn trực tiếp, nhưng cũng chủ yếu là tự vệ.

   Trời tối nhọ mặt người. Phía sau đã nghe đất rung lên nhè nhẹ càng ngày càng rõ dần, tiếng của xe tăng đi. Chếch từ phía phải đường vào cửa mở xuất hiện một chiếc T54 to lừng lững như căn nhà rình rịch chạy đến sát hầm tôi. Nó mà nghiến lên thì mấy cái hầm đất bộ binh bẹp rúm. Nhưng bây giờ chúng tôi cũng không cần đến hầm nữa rồi. Mấy chúng tôi súng ống đã gọn gàng, đứng hẳn người lên tiến đến sát xe tăng.  Một người lính tăng mở nắp nhô lên gào to hỏi hướng cửa mở. Súng 12ly7 của C8 bắt đầu nổ "panh panh" xả vào hướng cửa mở chỉ đường. Người lính tăng tụt xuống, đóng nắp xe tăng. Rất nhanh, chiếc xe tăng bắn luôn một phát pháo vào cửa mở, cả khối thép như rùng mình rồi xê đít chỉnh hướng tiến vào cửa mở. Hỏa lực B40 và B41 của đại đội cũng phối hợp nện vào khu đầu cầu. Bây giờ thì tiếng nổ máy của xe tăng đã gầm lên rất to. Không gian rộ lên tiếng đạn bắn của ta và của cả địch xả ra từ trong căn cứ. Mấy khẩu trung lên Bar của địch cuống quít xả đạn ra cửa mở bắn vào thành chiếc xe tăng chan chát và tóe lửa. Chúng tôi lùi tránh phía sau xe tăng, lợi dụng nó làm vật che đỡ. Vào trận rồi thì cứ theo bản năng mà đánh, chẳng còn để ý địch nó có bắn cái gì vào mình không.  Một quả rốc két 66 bắn ra, vệt lửa vụt ngang qua tháp xe tăng vút về phía sau, không biết có trúng thằng bộ binh nào không. Rồi từ lúc nào đó cối pháo cấp trên cũng nổ ùng oàng vào căn cứ địch. Chiếc xe tăng của ta vừa lao vào cửa mở vừa bắn xả đạn đại liên. Chúng tôi giạt ra chờ giây lát cho chiếc tăng thứ hai tiến vào. (Cửa mở K18 có 2 tăng phối hợp, còn cửa mở K16 thì chỉ còn một chiếc xe tăng thôi). Chúng tôi được lệnh bám luôn theo chiếc tăng thứ hai. Thế là anh Quân xốc cả trung đội xung phong. Do có xe tăng dẫn đầu nên bọn 12 ly7 phải bắn đạn dịch ngang và vổng tít trên cao vào căn cứ, chắc chỉ có tác dụng tâm lý. Lần đầu tiên chúng tôi đánh đêm, thấy vạch đỏ đường đạn bay nhằng nhịt, cảm giác rất khác lạ. Dưới đủ các loại tầm đạn, chúng tôi vừa cố chạy nhanh theo xe tăng để lợi dụng nó làm vật che đỡ, vừa cố giữ một khoảng cách nào đó. Tinh thần lính tráng lúc này phấn chấn lắm. Địch không bắn thêm được một phát đạn chống tăng nào, chỉ toàn đạn thẳng bắn ra nên có trúng xe tăng cũng chẳng có tác dụng gì. Có lẽ đây là lần đầu tiên địch gặp xe tăng của ta trên chiến trường này nên chúng cũng hoang mang và lúng túng. Theo chúng tôi biết, địch không có hỏa lực chống tăng như B40, B41 của ta, nhưng lúc hành quân chiến đấu, ngoài khẩu M16, thằng nào cũng đeo lủng lẳng thêm một ống M72. Vì thế lúc tác chiến chúng nó tập trung dập lại bằng rốc két đó thì cũng ghê lắm. Thế mà bây giờ nằm căn cứ lại không thấy nó bắn loại đó. Hay là M72 không diệt được tăng T54?

   Hai cái xe tăng vừa lọt hẳn vào căn cứ thì lính B5 chúng tôi cũng đã ném một chập thủ pháo vào cửa mở sát ngay sau xe tăng rồi cứ thế quạt bừa AK mà xông vào. Chỉ theo hướng là chính thôi chứ chúng tôi không quen đánh đêm nên cũng chẳng nhìn rõ gì nhiều. Trong ánh chớp lửa đạn chỉ thấy nhập nhà nhập nhoàng, nhưng cứ đánh theo cảm tính. Mấy cái hầm khu đầu cầu bị xe tăng đè bẹp, chúng tôi đánh bám sang hai bên, vừa bắn vừa nhảy đại xuống hầm hào ngang khu đầu cầu, đạp bừa cả vào những xác địch trong đó. Chỉ còn sự chống cự yếu ớt tại đây nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi đã chiếm được khu đầu cầu. Cả trung đội 5 không có thương vong. Các B khác trong C, rồi C7 chủ công cũng bám theo rất nhanh đánh thốc vào trong căn cứ. Bây giờ tạm dừng lại thở mới có điều kiện để quan sát và nghe ngóng. Chẳng biết hai chiếc xe tăng đã vào đến đâu. Trong căn cứ liên tục rộ lên tiếng súng và chớp lửa. Có lẽ nhờ xe tăng quần đến đâu, quân ta áp theo đánh chiếm đến đó nên nghe tiếng AK là chính, thỉnh thoảng nghe xen tiếng B40 và B41.  Mà Trung liên Bar của địch cũng đạn 7ly62 nên tiếng nổ của nó nghe rất giống tiếng AK, có khác chăng là nó bắn loạt dài chứ không như AK điểm xạ. Lúc này thì các loại hỏa lực của cấp trên và của tiểu đoàn như 12 ly7 hay cối 82 đã hết việc rồi. Toàn bộ khu đầu cầu và tuyến ngang do C6 đánh chiếm đã xong. C7 vào sâu bên trong, chắc cũng thuận lợi nên không thấy tiểu đoàn điều C5 vào đánh. Chỉ chừng non nửa tiếng sau thì tiếng súng thưa dần rồi ngừng. Đôi lúc chỉ còn vài tiếng nổ lẻ tẻ. Có tin C7 đã bắt được liên lạc với hướng của K16. Quân ta đã làm chủ trận địa. Lúc này thông tin nhận được không có gì nhiều. Nghe loáng thoáng trong đại đội 6 bị thương 2, bên C7 hy sinh và bị thương vài lính. Trong đêm tối đen chỉ có lệnh các đơn vị tổ chức trụ lại tại vị trí đã chiếm giữ chờ sáng. Một bộ phận của tiểu đoàn chạy qua chạy lại khu cửa mở í ới gọi nhau làm công tác thương binh tử sĩ.


Logged

nguyenquochung
Thành viên
*
Bài viết: 283


« Trả lời #488 vào lúc: 14 Tháng Giêng, 2011, 09:45:29 am »

   Úi zùi ! Trận này sướng. Mỗi tội bác viết ít quá nên lâu lâu mới sướng được một lần.
Logged
baoleo
Moderator
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #489 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2011, 04:41:25 pm »

Đúng là trận này ...sướng.
Đọc bài này, có cảm giác như hồi bao cấp được ăn giò Wink
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM