Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 04:24:53 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Ngày này 34 năm trước...  (Đọc 323528 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
nguyenquochung
Thành viên
*
Bài viết: 283


« Trả lời #500 vào lúc: 10 Tháng Hai, 2011, 10:00:09 pm »

  Em nghĩ từ ụ mối bác đang lắp đạn đến cái ụ tiếp theo chắc không cách xa nhau lắm, bác nhanh nhanh lên nhé.
Logged
lexuantuong1972
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1885


TÂT CẢ VÌ ĐỒNG ĐỘI


« Trả lời #501 vào lúc: 11 Tháng Hai, 2011, 09:56:26 am »

Bác Trongc6.

Suốt từ năm ngoái bây giờ mới lại gặp bác, nhớ quá. Chuyện kiêng cữ của anh em ta thì có nhiều nào là kiêng cơm khê, kiêng số 3, kiêng ăn thịt chó đen, nào là sống dầu đền chết kèn trống... Tôi quan niệm có kiêng có lành nhưng trong bối cảnh thực tế của chiến tranh mình cũng không nên coi nặng quá mà sẽ mất tỉnh táo đi. Gạo hết rồi chót lỡ cơm sống, cơm khê thì phải ăn còn hơn bị đói, kiêng số 3 thì tổ 3 người đấy làm gì có sự lựa chọn, vào trận nhìn thấy nhau là mừng lắm (tôi sợ nhất là bị cô độc). Còn ánh sáng trong hầm chốt đâu phải lúc nào cũng có cái để thắp đâu. Bắn được 1 con chó để cải thiện mà là chó đen thì phải xơi còn hơn là không có gì. Trong bài Ngược dòng ký ức của tôi có kể về chuyện đi bắn được 1 con chó đen gọi đại đội ra để lấy phần thì ông Sủi c trưởng quát:" Ngày mai đi đánh nhau rồi mà hôm nay còn xơi chó đen, chúng mày không biết sợ là gì !" Thế là c bộ không ăn chỉ có a2 của Chiến và a3 của tôi ăn thôi, liền sau đó B52 dội ngay kên đầu, c bộ bị xóa sổ, hầm a1 cũng bị dính trong đó có Tiến nhà ở 53 Hàng Đậu và Sơn quê Quỳnh Lưu (2 thằng chỉ còn 1 bát B52 chia ra làm 2 mộ),chỉ còn những a nào ăn thịt chó là không sao, hôm đó là ngày 5/9/1972.http://www.quansuvn.net/index.php/topic,17230.110.html. Cho nên đừng bao giờ thái quá bất cứ một quan niệm nào cả, có phải thế không bác.



Ch
« Sửa lần cuối: 11 Tháng Hai, 2011, 10:39:11 am gửi bởi lexuantuong1972 » Logged

Ký ức một thời hoa lửa: (P1)(P2)(P3)(P4)
hamduthu
Thành viên
*
Bài viết: 53


« Trả lời #502 vào lúc: 11 Tháng Hai, 2011, 10:01:03 am »

  C của bác LXT bị B52 có lẽ do thám báo địch đã phát hiện và gọi chúng đến. Chứ giữa rừng làm sao thả trúng đến thế, cho dù vệt bom B52 rất dài.
Logged
lexuantuong1972
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1885


TÂT CẢ VÌ ĐỒNG ĐỘI


« Trả lời #503 vào lúc: 11 Tháng Hai, 2011, 10:36:59 am »

  C của bác LXT bị B52 có lẽ do thám báo địch đã phát hiện và gọi chúng đến. Chứ giữa rừng làm sao thả trúng đến thế, cho dù vệt bom B52 rất dài.

Ngày ấy đv mình không ở rừng mà ở đồng bằng huyện Triệu Phong, ven TX Quảng Trị (quê anh Ba Duẩn). Đầu bảng là pháo dàn, pháo bầy từ hạm đội 7 và các trận địa pháo của địch, sau đó là B52, rồi máy bay chiến thuật "trời nắng bổ nhào, mưa rào tọa độ".
Logged

Ký ức một thời hoa lửa: (P1)(P2)(P3)(P4)
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #504 vào lúc: 17 Tháng Hai, 2011, 09:02:48 am »

…..
   Đêm tối càng xuống sâu, tiếng súng thưa dần. Bây giờ có tìm cũng chẳng biết địch nơi đâu, chưa kể bị chúng phục lại. Đại đội ra lệnh rút quân về chỗ chốt của B4. Từng tốp truyền khẩu lệnh í ới cho nhau rồi bám theo nhau rút về. Đội hình bây giờ lộn xộn không còn theo từng A, từng B như lúc xuất phát nữa. Chúng tôi về đến chốt B4 khá nhanh. Bây giờ thì các trung đội kiểm tra lại quân số và chia nhau trụ lại sau từng ụ mối. Tơ hơ trên đất thế thôi, chẳng có công sự gì. Lính B4 trợ lực phía sau còn sức nên đã vượt lên làm công tác thương binh tử sĩ. Đơn vị đã có tổn thất. A trưởng Bớt hy sinh, mắt vẫn mở to nét vẻ như còn ngạc nhiên không hiểu sao mình lại hy sinh. Anh Quân phải soi đèn pin và vuốt mắt cho anh ấy. Thằng Đức, thằng lính Hà nội cùng B5 mà cái dạo trong cao nguyên lúc nào đi lùng sục cũng đứng thẳng phưỡn người ra ấy, bị một phát đạn vào ngực bên phải thủng cả phổi, hơi ra phì phì, phải băng đến mấy cuộn quanh  ngực trắng toát. Thằng Nhật, người cùng khu Cầu Giấy (Hà Nội) với nó, cõng nó chạy suốt từ trong khu giao chiến về chốt B4. A trưởng Quán của tôi thì mãi không thấy về. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy là lúc tối anh ấy băng qua một bãi trống để sang ụ mối khác, liền sau đó một trái bom đã rơi ngay trước mặt tôi, ngăn cách tôi với anh ấy. Hết khói bom xung phong tiếp (gọi là xung phong nhưng thực chất là tiến dần lên chứ không phải chạy ào ào đâu) thì chẳng thấy anh ấy đâu, loay hoay một lúc thì sa vào tốp của B6 và chạy quấn theo họ. Anh Thành cũng mất tăm lúc đó nhưng lúc rút lui vẫn thấy lò dò về. Đại đội kiểm tra lại. Chẳng ai nhớ là đã nhìn thấy anh Quán gục ngã hay chạy hướng nào vì quả thực trời tối nhìn nhau trong khói đạn cứ nhập nhà nhập nhoạng. Tạm coi là mất tích. Đêm đó tất cả nằm chốt lại quanh các ụ mối ở khu vực chốt B4. Kiểm tra súng đạn thì chỉ có AK còn nhiều đạn (tới cả trăm viên), cối M79 còn hơn chục quả, riêng đạn B thì gần như hết sạch, chỉ còn của B4 thôi. Đêm đó đơn vị cáng thương binh tử sĩ về khu tập kết và lấy thêm đạn trên tiểu đoàn. Tôi không biết rõ tiểu đoàn bộ đóng chỗ nào nhưng về lý thì nó phải nằm gần một C nào đó, chếch về phía sau và kiểu gì cũng nằm ở thế có các C bộ binh bao bọc.

   Sáng hôm sau, cơm nước xong độ khoảng chín mười giờ sáng thì B5 được lệnh lùng sục trở lại khu chiến sự tối hôm qua kiểm tra tình hình và tìm kiếm xác anh Quán nếu anh ấy hy sinh. Tôi được phân công đi đầu. Lúc này trời sáng, có nắng to nên mọi thứ nhìn rõ lắm. Kể cả cán bộ B thì tất cả chỉ có 6 lính. Chúng tôi mang 1 M79, 1 B40, còn lại AK. Anh Quân dự đoán địch rút rồi nhưng dặn tôi vẫn nên thận trọng. Chuyện ấy thực ra chả cần dặn vì tôi là thằng đi đầu, vốn không có cái tác phong đi "phưỡn" như thằng Đức nên tất phải lom khom và căng mắt ra quan sát. Khoảng chục cái ụ mối đầu thì vượt qua yên lành. Nhằm phía trước đi nhưng vẫn phải lò dò hướng sau từng ụ mối để có sự che chắn. Vào đến sâu trong khu chiến sự hôm qua, khi tôi vừa định men vòng sau một ụ mối để tiến lên phía trước thì nghe "Cốc" rồi "bùm" một phát ngay trên cành cây trên ụ mối phía trên đầu nhưng không trực diện. Tôi vội lùi nhanh một bước nằm sát vào sau ụ mối tránh đạn. Bọn địch chưa rút, chúng còn trụ lại và ngồi im trong các hố chiến đấu. Thằng địch cầm M79 ngồi thẳng hướng tôi tiến chợt thấy tôi chắc giật mình bắn vội nên không nhằm trúng mặt tôi mà lại tương cao vổng lên cành cây trên ụ mối, cối nổ mà mảnh không hắt thẳng vào tôi. Quá may. Ngay lập tức đạn AR 15 rộ lên. Tôi cũng chĩa AK quạt về phía địch, tất nhiên chẳng trúng tên nào. Đội hình 5 chiến sĩ ta đằng sau cũng vội nép theo hình hàng dọc lấy cái ụ mối duy nhất làm vật che khuất. Địch vẫn bắn nhưng không xung phong. Anh Quân nhoài lên nắm chân tôi lắc mạnh ra hiệu rút. Chúng tôi bò lùi rất nhanh, loằng ngoằng như những con thằn lằn rời xa dần sau ụ mối. Khi khoảng cách đủ xa thì lom khom lùi rồi cứ thế vừa quan sát địch vừa lùi theo hướng đã đến. Địch bắn chán một hồi không thấy ta bắn lại nữa thì cũng thôi. Thây kệ chúng nó, chúng tôi rút một mạch về chốt B4.

   Như vậy là địch vẫn còn trụ lại. Phải tìm cách khác chứ không thể đánh trực diện như chiều tối qua được. Nghĩ lại vừa rồi cũng may. Tôi lao vào chỗ thằng cầm M79 chứ nếu lao vào thằng AR15 thì nó đã tương cho tôi một loạt vào giữa mặt rồi, vì AR linh hoạt hơn. Cũng vì chúng tôi chỉ bắn trả vài loạt rồi rút nhanh, địch chưa kịp phán đoán tình thế nên chúng cũng chỉ ngồi im. Thằng chỉ huy bên địch mà nắm nhanh được tình hình cho quân tản ra bao lấy chúng tôi thì chắc 6 người chúng tôi không thể rút về được an toàn. Bây giờ tại khu chốt này chỉ còn B5 và B4. B6 đã rút về cùng đại đội tại khu tập kết và làm công tác thương binh tử sĩ. Sau này tôi nghe nói lại khi khiêng anh Bớt về, mọi người ở nhà không mấy tỏ ra ngạc nhiên. Anh Thiết quản lý đại đội còn coi như đó là một điềm đã được báo trước sau vụ cơm khê. Anh ấy còn phán đoán anh Quán cũng đã hy sinh chứ không thể bị địch bắt được. Lúc này B5 chỉ còn 2 A trưởng, quân số ít nên tôi và anh Thành được ghép sang các A khác. Tôi lại về A anh Trịnh, anh Thành về A thằng Lễ. Đó cũng là một niềm vui may mắn và có phần cảm thấy hạnh phúc, dù nhỏ nhoi.

   Hơn nửa ngày trời nằm phơi nắng trong rừng khôộc. Vài ụ mối cây cối lưa thưa không đủ tán che nắng. Những cây khôộc cũng vậy. Gọi là rừng vì bạt ngàn nơi đây chỉ có loại cây này làm chủ và nó cũng chẳng phải do người trồng chứ thực ra chúng mọc thưa lắm. Lá khôộc to nhưng ít và khi nắng lên chúng xoăn lại, chẳng còn che được nắng. Lúc này mũ mãng mất hết cả rồi, chúng tôi phải lấy lá khôộc sâu lại thành cái mũ giống như ngày bé hay lấy lá bàng kết mũ cánh chuồn giả làm quan để che nắng. Cũng tạm ổn. Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng vì nơi đây cũng chẳng có tiếng chim chóc hay côn trùng. Chỉ có tiếng gì o o đều đều trong nắng, nhưng hình như phát ra từ chính cái đầu của mình thì phải. Ta với địch không nhìn thấy nhau, chắc cũng đều cảnh giới nhưng cũng chẳng làm gì nhau. Tôi vơ vẫn nghĩ đánh nhau kiểu này cũng quấy thật. Tất cả đều tơ hơ trên đất, một vài hố chiến đấu chẳng bõ bèn gì, nếu như bên nào có nhiều đạn cối mà tổ chức tập kích đối phương ngay giữa ban ngày thì bên kia chắc phải chạy như vịt chứ còn chốt giữ gì được nữa.

   Trời tối, anh Quân phổ biến B5 chúng tôi phải quay lại khu vực đánh nhau hôm trước một lần nữa để nắm tình hình. Nếu địch rút thì kiểm tra lại khu vực đó, nếu địch còn trụ lại thì trinh sát nắm địch luôn rồi xin đại đội tập trung đánh tiếp cho chúng một trận nữa. Tôi nghe nhưng vẫn nghĩ rằng cái chính là vì chưa biết tin về anh Quán nên phải trở lại nơi đó thôi chứ nắm địch cái gì. Trinh sát tiểu đoàn đâu mà giao phó cả cho chúng tôi. Hơn nữa nếu đánh chắc tiểu đoàn phải bổ sung lực lượng chứ hôm trước chúng tôi đã đánh rồi đấy mà có ăn thua gì đâu. Tôi nói điều đấy với anh Trịnh và anh cũng đồng tình, chắc nhiệm vụ tìm tử sĩ là chính thôi. Phải muộn muộn thì chúng tôi mới lên đường. Lần này anh Quân không đi mà giao cho anh Trịnh phụ trách nên tôi càng tin điều phán đoán của mình là đúng. Tôi cũng yên tâm phần nào với anh Trịnh, chứ nếu thằng Lễ phụ trách nhóm thì chắc hết hơi. Vẫn 6 lính và tôi vẫn phải đi đầu, chẳng cãi được.

   Chẳng biết hôm nay bao nhiêu âm, không có trăng nhưng trời cứ sáng bàng bạc. Tầm quan sát tới vài chục mét. Chúng tôi vượt rất nhanh qua khoảng cách ban đầu từ vị trí chốt B4 đến cái ụ mối gần sát chỗ ban sáng gặp địch. Tới đây chúng tôi giãn thưa hơn, nhưng anh Trịnh vẫn bám sát ngay sau tôi nên tôi thấy rất yên tâm. Tôi nằm rạp xuống đất khá lâu, lợi dụng cái ánh sáng bàng bạc mà nhìn vào khoảng rừng trống trước mặt. Không phát hiện được gì, kể cả việc cố căng tai ra nghe và hít ngửi trong gió để tìm một điều gì đó đặc biệt. Vẫn tĩnh lặng. Tôi tiến về phía cái ụ mối bị địch bắn M79 hồi sáng, nhưng không tiến thẳng vào đó mà vòng rộng ra bên ngoài để quan sát được cả phía sau ụ mối. Đoạn cuối cùng là bò, nhè nhẹ như khi bò trong hàng rào đặt mìn định hướng. Tốc độ bò chậm và thời gian có lúc tưởng như ngừng trôi. Thằng Lễ chừng sốt ruột nên bò nhanh lên sát trên để giục anh Trịnh. Thằng này nói tiếng gió rất kém, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn rất khó chịu vì cố nói nhỏ mà không phải tiếng gió. Tôi xoay người lại ra hiệu cho anh Trịnh là phải thận trọng, không thể vội được. Thế là anh Trịnh phải bò lùi lại xoay cái bàn chân như xoa vào mặt thằng Lễ, nó mới im. Chúng tôi vẫn tiếp tục bò. Rồi trước mặt tôi là cả một khoảng trống rộng của cái vùng địch đóng quân lúc sáng. Nếu có địch phục, chắc hai bên phải nổ súng đánh nhau to rồi. Tôi đã sờ được vào một cái công sự mà không thấy địch, hố trống trơn. Rồi một lúc sau chúng tôi đã bám được vào một dãy công sự, toàn hố không. Anh Trịnh phân công nhóm thằng Lễ nằm bám trụ lại một số công sự sẵn sàng chi viện, còn lại 3 người trong đó có anh và tôi tiếp tục tiến lên. Bây giờ thì chúng tôi không phải bò mà lom khom chuyển từ công sự này sang công sự khác. Ở đây chỉ có hố chiến đấu, không có giao thông hào. Vượt qua khu vực công sự, anh Trịnh còn cho đi rộng ra thêm, đề phòng địch lùi xa một đoạn, dùng khu công sự này làm bẫy. Sau cùng thì xác định chắc chắn địch đã rút. Chúng tôi kiểm tra toàn bộ, có chừng hơn bốn chục cái hố và phát hiện có 12 cái hố lấp đất có vẻ như chôn người chết. Nống ra vùng giải phóng Saravan này của ta, lại phân tán và di chuyển liên tục nên địch cũng không thể mang xác những tên chết đi đâu được mà phải chôn tại chỗ sau mỗi trận đánh. Chúng tôi kiểm tra kỹ nhưng không thấy gì thêm. Rất có khả năng địch đã chôn cả xác anh Quán vào một trong những cái hố này nếu anh ấy hy sinh. Trường hợp bị bắt làm tù binh thì phải đợi nghe đài kỹ thuật của địch sau này mới biết được. Chúng tôi hội ý nhanh, thấy rằng không thể bới tất cả 12 cái hố này để kiểm tra lại xác trong đêm nên quyết định sẽ quay về báo cáo để cấp trên xử lý tiếp.

   Chúng tôi về đến chốt B4 thì cũng phải đến mấy giờ sáng rồi, vì sau đó thời gian được ngủ rất ít. Đến sáng, anh Quân cho người về đại đội báo cáo xin chỉ thị, còn lại một B rưỡi chưa đến hai chục người vẫn nằm lại chốt. Chắc cứ nằm tạm ở đây chờ lệnh thôi chứ địch ở khu rừng bản Phôn Phai rút rồi thì chặn cái gì. Có lẽ phải chờ trinh sát D nắm lại tình hình địch để tiểu đoàn sắp xếp lại vị trí tác chiến của các C.

   Sáng hôm ấy trong khi chờ tin của đại đội thì anh Chèo B trưởng B4 lại phát hiện thấy địch, cũng phải đến bốn chục thằng, hành quân xéo qua về phía Bản Na Thon là bản mà đại đội tôi đang ở gần đó. Anh Chèo cũng là loại máu đánh nhau, hơn nữa hôm kia đánh trận vận động Phôn Phai thì B4 lại ở phía sau làm công tác thương binh tử sĩ, chưa được nổ súng. Thế là anh ấy kéo tất cả quân hỗn hợp 2 B vận động chặn đường. Địch đi đường thẳng còn chúng tôi chạy đường vòng, lại phải vòng rộng để vừa giữ bí mật vừa có thể đón đầu nên chạy bở hết cả hơi tai. Dẫu đoạn đường chạy chỉ chừng cây số, nhưng không đơn giản vì rừng khôộc thưa quá. Vì thế chưa kịp đón đầu thì địch đã phát hiện ra chúng tôi. Chúng bắn loạn xạ ngay lập tức bằng đủ các thứ súng có trong tay. Chúng tôi cũng bắn lại, nhưng chỉ có AK, M79 và B41, còn B40 thì đuối tầm nên chịu. Cũng không thể vận động mà đuổi theo chúng vì chúng đông hơn. Tôi cũng thấy lo vì thế này thì lại lâm vào tình thế giống như trận vận động bữa trước, đánh giặc mà cứ như ép phải đánh nhau vậy. Nhưng sau đó tiếng súng cứ nhỏ và thưa dần. Hóa ra thằng địch cũng né tránh giao tranh và rẽ sang hướng khác đi dần rồi mất hút. Chúng tôi nằm lại ngay tại chỗ để thở, vừa mệt vừa chán chẳng muốn làm gì nữa. Đến trưa thì có liên lạc từ đại đội đến báo tất cả phải rút về điểm tập kết cùng đại đội để chuyển hướng khác. Thế là chuyện tìm xác anh Quán phải để lại.

   Không ngờ chiến sự đã kéo chúng tôi đi mãi khỏi khu rừng bản Phôn Phai từ đó và không quay trở lại. Sau này tiểu đoàn đã xác nhận và đưa anh Quán vào danh sách hy sinh. Việc quy tập liệt sĩ ở Saravan sau chiến tranh làm rất lôm côm và không chu đáo nhất là như trường hợp của anh Quán. Rất có thể cho đến bây giờ A trưởng Quán của chúng tôi vẫn yên nghỉ tại cánh rừng Phôn Phai đó cùng 11 người lính Fumi xấu số. Chiến tranh đã lùi xa, thù hận không còn nữa, cầu cho linh hồn của những người lính đã ngã xuống của cả hai bên trong trận đánh vận động ngày 18 tháng 11 năm 1972 ở cánh rừng bản Phôn Phai ấy được siêu thoát.

Logged

nguyenquochung
Thành viên
*
Bài viết: 283


« Trả lời #505 vào lúc: 17 Tháng Hai, 2011, 09:56:55 am »

   Không phải nịnh, nhưng em phát hiện ra một điều là hầu hết đoạn kết của từng bài bác Trong c6 đều viết cực hay và rất xúc động.
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #506 vào lúc: 24 Tháng Hai, 2011, 01:10:02 pm »

……
   Tập kết về khu rừng bản Na Thon được nửa ngày thì chúng tôi nhận lệnh hành quân về hướng Đông. Cả tiểu đoàn tiến sát về khu vực Nam thị xã Saravan. Không biết cái thị xã này hình thù và rộng lớn ra sao, hay cũng chỉ nhỏ bé và lèo tèo vài dãy phố như những thị xã ngoài Bắc mà chúng tôi đã đi qua. Tuy thế tôi cũng nhận ra một vài đoạn đường đất ô-tô có thể chạy. Nơi đây là bình nguyên nên có thể nói là không tốn công làm đường vì nền của nó đã có sẵn, rất cứng. Chỉ cần tạo đường sao cho đừng vấp phải khe suối hay húc vào ụ mối là được. Nhiều đoạn khá hơn cũng chỉ như đường đá dăm, không thấy đường nhựa. Có điều nơi đây các nhà sàn tập trung đông hơn tuy đều đã xập xệ, cái bị mất một góc, cái bị cháy dở và đa phần không còn mái tôn che. Trong các bản chúng tôi đã qua có dân ở, nhưng ở khu vực gọi là vùng thị xã này thì bị bỏ hoang, không có dân. Nơi đây cây khôộc mọc thưa thớt và quanh đó cũng như quanh các khu nhà cỏ dại qua một mùa mưa mọc xanh um cao đến ngang đầu dù đã hết mùa mưa. Giữa các khu nhà không có lối đi, toàn phải đạp thành đường. Ngồi dưới nhà sàn này thì không nhìn thấy người ngồi dưới nhà sàn bên cạnh. Cảm giác lạnh lưng hở sườn không còn nhưng tầm bao quát thì gần như bằng không.

   Đại đội chúng tôi tập trung tại một khu vực có nhiều nhà sàn gần một con đường nhỏ. Chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã thu dọn xong chỗ nghỉ, đạp cỏ bẹp xuống thành lối đi lại qua các trung đội. Các tiểu đội đều ở dưới nhà sàn, có sàn gỗ phía trên nên dù không đào hầm cũng cảm thấy kín đáo. Lính tráng tổ chức nhận bổ sung đạn còn các cán bộ từ B trở lên đi họp bàn phương án tác chiến. Chẳng biết tiểu đoàn chở đạn dược đến bằng cách nào nhưng chỗ lấy đạn cũng nằm cạnh đường chỉ cách chúng tôi vài trăm mét. Có lệnh lau súng và kiểm tra cặn kẽ. Đúng là cả tuần vừa rồi chúng tôi không lau súng, rất may không ai bị tắc súng lần nào. Buổi chiều tối tất cả tập trung nghe lệnh. Lần này chúng tôi tác chiến theo một kiểu mới gọi là đánh theo mệnh lệnh. Điều này gần giống với đánh vận động, không có trinh sát chuẩn bị và sau đó lên phương án tác chiến trước. Trung đoàn chỉ xem bản đồ, yêu cầu đến ngày đó tiểu đoàn này phải đứng chân được ở chỗ này. Tiểu đoàn lại giao cho từng C hành quân đến vị trí được phân công. Có trinh sát đi trước, gặp địch đâu là đánh đó và phải chiếm vị trí bằng được, bất kể tổn thất ra sao. Đúng là làm tướng điều quân như đánh cờ. Nhưng thật tình lúc đó chúng tôi chẳng nghĩ gì nhiều, lệnh trên sao thì nghe vậy. Với lại cả làng lúc ấy như thế chứ có phải riêng gì C tôi.

   Dù trong gian khổ thế nào thì cuộc sống của người lính nhiều khi cũng có hương vị riêng mang bản tính của từng người xen vào, nghịch ngợm hoặc tếu táo nhiều khi đến bất mờ mà mang đậm bản sắc lính. Chính trị Viên C tôi vốn cũng hiền lành, nhưng khá nguyên tắc. Chỉ có cùng cấp mới trêu được anh ấy thôi. Một lần đại đội hành quân chui vào một đám rừng non và trú quân qua đêm. Hành quân dã ngoại thì đương nhiên là vệ sinh kiểu hố mèo, nhưng lần ấy không có C trưởng, CTV lại cẩn thận phổ biến nguyên tắc ấy cho đại đội, còn dặn thêm là phải đi xa chỗ võng của mình cho khỏi mất vệ sinh. Gần đến giờ gác, CTV khoan khoái leo lên võng ngủ thì phát hiện ngay cách võng mình chỉ độ 2 mét có một bóng đen lúi cúi, rồi nghe tiếng động phát ra và có mùi khó chịu.

   - Thằng nào làm gì đấy, CTV quát.

   - Hùng đây - C phó Hùng trả lời - ỉa chứ còn làm gì nữa.

   - Ơ kìa, sao ông lại đến đầu võng của tôi mà ỉa hả.

   - Thì hồi chiều ông bảo phải đi xa võng của mình còn gì. Chỗ này cách võng tôi hơn chục mét rồi ấy chứ.

   CTV định vặc tiếp nhưng chợt nhận ra C phó Hùng cố tình tai quái, đành làu bàu ngồi dậy quấn võng tìm đến chỗ khác.

   Những chuyện kiểu như thế sẽ còn truyền tai trong đơn vị mãi về sau, mỗi khi nhắc đến tên các anh ấy.

   Trở lại chuyện trú quân ở thị xã Saravan. Chiều hôm sau, trước khi xuất kích, anh Quân ra lệnh kiểm tra súng, lên đạn sẵn. Của đáng tội, từ sau trận bản Soan, lúc nào súng tôi chả lên đạn sẵn, bao giờ băng và súng chả đủ 31 viên. Nhưng lệnh kiểm tra thì cứ kiểm tra. Tôi có kiểu kiểm tra riêng, vẫn để nguyên chốt an toàn, chỉ cần kéo mạnh quy lát là nhìn thấy rõ thân viên đạn đồng nếu như nó đã lên nòng. Không như người khác phải chổng nòng súng lên trời hay chĩa xuống đất, tôi cứ tự nhiên quay súng ra chỗ sáng nhất là được, dù nòng súng quay ngang. Không ngờ đang quay như thế thì anh Chèo B4 đi tới đứng ngay trước nòng súng. Chẳng phải cướp cò gì, nhưng anh ấy hoảng quá kêu toáng lên, dìm cái nòng súng của tôi xuống và giáng cho tôi một cái tát. Tôi tức lắm nhưng chẳng dám phản ứng, phân trần thì anh ấy không nghe, sau anh Trịnh phải xin và mắng vờ tôi mấy câu thì mới yên. Chuyện này về sau tôi cũng không để bụng được vì anh Chèo đánh địch rất giỏi và chỉ hơn nửa năm sau thôi anh ấy đã là đại đội trưởng của chúng tôi rồi.

   Đêm ấy chúng tôi theo trinh sát đi theo hướng đã phân công. Trinh sát cũng chẳng đi trước chúng tôi được bao nhiêu. Họ tới đâu chúng tôi bám tới đó. Có điều đặc biệt là trong cái khu thị xã Saravan này, không biết ngày trước địch phân khu hay bố phòng kiểu gì mà lắm hàng rào thép gai thế. Thuần một loại rào đơn thôi nhưng chúng căng ngang dọc như bàn cờ. Cắm đầu cắm cổ đi vấp phải, thế là tắc, lại phải tìm quanh lối khác. Cứ lò dò theo trinh sát như vậy, chẳng thấy địch đâu mà có lẽ cũng chẳng đi được bao nhiêu đường đất. Các C khác chắc cũng như C tôi vì chẳng thấy hướng nào có tiếng súng. Nhưng xa lắm thỉnh thoảng vẫn nghe có tiếng súng và ánh sáng nhập nhoạng chập chờn của pháo sáng hắt lại nhưng ở tít trên cao.

   Bây giờ trong cái âm u mịt mùng của cỏ cây và đêm tối mà thi thoảng xen lẫn chút ánh sáng hắt từ xa tít trên trời cao ấy, cộng với chân chùn vì phải đi ít đứng nhiều chờ trinh sát dò đường, vai mỏi như tê đi vì đeo nặng, thỉnh thoảng phải nghiêng người xoay bả vai cho quai ba lô dỡ tỳ nặng từng bên vai một, tôi lại lờ mờ nhớ về những chuyện ở Saravan khi trước mà các anh lính cựu trong C tôi đã kể.

   Đầu mùa mưa năm 1970, trung đoàn 9B hành quân từ Quảng Bình vào làm thê đội 2 cho Sư 2 của ông Nguyễn Chơn từ Quảng Ngãi sang đánh Saravan (Nam Lào) để mở rộng vùng giải phóng và đẩy địch ra xa khỏi tuyến đường Tây Trường Sơn của Đoàn 559. Sư 2 đã có tiếng thiện chiến và dũng mãnh, nghe nói hầu như không có lính Bắc và trong các đơn vị chiến đấu lại có cả nữ nữa, dù họ chỉ làm nhiệm vụ thông tin hay quân y. Sư 2 vào  Saravan đánh đâu thắng đó, trung đoàn 9B chủ yếu làm nhiệm vụ tảo thanh và đánh các đơn vị nhỏ của địch chạy bung ra ngoài rìa. Chiến sự đến đâu, dân Lào trong thị xã di tản tới đó, họ bỏ tất cả để vào Pắc xế. Chỉ có dân các bản vùng xung quanh là chạy ít ngày tránh tên bay đạn lạc rồi lại trở về. Kiểu này làm lính ta liên tưởng đến những thành phần dân cư thành thị và nông thôn bên Việt Nam thời chống Pháp. Lính E9 đi sau hưởng lợi về hậu cần từ các vùng dân rất nhiều. Có vẻ như lính sư 2 chấp hành chính sách dân vận tốt hơn. Tuy nhiên về chính sách thương binh tử sĩ thì họ làm lại hơi kém. Họ không lập các khu nghĩa trang tạm thời rồi quy tập lại một cách bài bản sau đó như trung đoàn 9B. Chính vì thế trên con đường 23 vào Saravan rồi từ đó chạy vào cao nguyên Boloven có nhiều nấm đất chôn tử sĩ của sư 2 sát ngay bên đường, có vẻ như hy sinh tại đâu thì chôn ngay quanh đó. Khi mùa mưa đi qua mới một nữa, dưới những trận mưa rừng như trút nước và dai dẳng, đất trên các nấm mộ đắp vội trôi đi để lộ ra cả hình hài của liệt sĩ. Có xác những chiến sĩ nữ không được bọc tăng võng, mái tóc dài theo nước xoải dài ra bên lề đường. Trung đoàn 9B phải làm lại công tác tử sỹ để những người đã hy sinh được nằm yên dưới lòng đất. Thật thương những người con gái ấy, nhất là khi thông tin kèm theo xác họ chẳng có gì. Danh mộ những liệt sĩ vô danh lại tăng lên.

   Về kinh nghiệm tác chiến thì trong E9B lại truyền tụng một câu chuyện nữa. Trong Sư 2 khi ấy có một vị tiểu đoàn trưởng mới 22 tuổi (sau này anh ấy đã trở thành sư trưởng sư 2 thay tướng Chơn, hình như là sư trưởng trẻ nhất trong quân đội ta thời chống Mỹ, tên là Hồng Anh thì phải), nhưng trong E9B cũng có một tiểu đoàn trưởng trẻ không kém. Đó là D trưởng K18 Lê Quang Huân, cựu dũng sĩ Mậu thân 68 ở thành Huế, lên năm quyền lúc 23 tuổi. Anh là D trưởng nổi tiếng trong trung đoàn (tới thời kỳ 1974 thì anh Huân là E trưởng E19 của sư 968). Đầu  mùa khô 1970, cả tiểu đoàn của anh Hồng Anh và K18 của anh Huân cùng vào Cao nguyên Boloven để chuẩn bị đánh địch ở Păc soong. Khi đó địch cũng hay rải thảm B52 ở Nam Lào. Lúc chọn chỗ đóng quân, K18 được chọn trước. Anh Huân cho K18 đóng ven rìa một cánh rừng già, có suối to chảy qua. Hầm thùng và hầm chữ A (nhất là D bộ) làm kiên cố, đường đi lối lại giữa các đơn vị thênh thang rợp bóng mát. Tiểu đoàn của anh Hồng Anh chỉ đóng cách đó chừng dăm trăm mét, nhưng lại chọn chỗ trú quân giữa đồi lau lách bạt ngàn. Hầm chữ A làm bình thường, đường đi lối lại phải vít các ngọn cây lau để ngụy trang, đi lại phải lom khom. Chân đồi lau cũng có nước, nhưng chỉ là lạch nhỏ, muốn lấy nước phải tạo hố cho nước chảy vào rồi múc. Tất nhiên trong rừng lau thì chuyện nấu nướng phải cẩn thận hơn và sinh hoạt tất có phần kém thoải mái. Khi đó K18 có ý nghĩ là lính sư 2 quen khổ nên tự đày ải nhau nhiều quá mà thôi.

   Kết qủa cuối cùng lại phải nhờ kẻ địch phán xét. Trú quân chưa được một tuần, một chiều thấy 3 chiếc F105 bay sạt nóc rừng qua khu trú quân, tiếng động ầm ầm. Chừng hơn chục phút sau, chỉ nghe tiếng gió hút của bom rơi rồi cả khu rừng mịt mù trong khói bom. Ba vệt bom B52 đã làm trụi khu rừng già. K18 bị tổn thất nhưng không nhiều do đóng quân chủ yếu ra rìa rừng già nên chỉ dính tí vệt B52. Nếu cả D nằm sâu trong rừng già, chắc đoàn Hà Nội chúng tôi không bao giờ biết đến K18 anh hùng của E9B anh hùng nữa. Sau đấy ban chỉ huy của cả 2 tiểu đoàn hội ngộ. Lính K18 ngả mũ chào cảm phục những người lính của sư 2 anh hùng. Quá thiện chiến và quá dày dạn, kinh nghiệm đầy mình. Sau đó ít lâu, sư 2 rút hẳn về nước, bàn giao lại toàn bộ địa bàn Saravan và cao nguyên cho E9B và sư 968.

   Thị xã Saravan dân không về ở nên giờ đây hoang tàn. Địch nống ra chắc cũng phải sửa sang lại nhiều mới có chỗ đóng quân.

   Đêm hôm đó chúng tôi đi mãi mà không gặp địch, nhưng quãng đường đi được không xa. Tới sáng, chúng tôi phải dừng lại, còn trinh sát tiểu đoàn tiếp tục lên đường bám địch.
….
Logged

Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #507 vào lúc: 02 Tháng Ba, 2011, 11:12:45 am »

…..
   Nằm nghỉ được một ngày, gần tối lên đường đi tiếp vì trinh sát đã phát hiện chỗ có địch. Hóa ra nơi đây vẫn chưa phải là khu sở chỉ huy của địch. Chỉ có một đại đội của địch, hình như nằm vòng tiền tiêu canh chừng. Chúng nó cũng đóng trong một khu nhà bỏ nhưng quang đãng hơn chỗ chúng tôi trú hơn trước nhiều. Tiểu đoàn cho cả C6 và C7 chủ công cùng đánh, có điều vẫn phải đánh đêm dù không phải là sở trường của chúng tôi. Lần này có cối 82 của tiểu đoàn chi viện cho mấy chục quả, còn chủ yếu là 2 khẩu cối 60 của 2 C bộ binh. Địch đóng dã ngoại, không có hàng rào nhưng chúng giá mìn Cleimo xung quanh để tạo lớp vỏ bảo vệ. Cả 2 đại đội được cấp mìn DH10 để quét mìn Cleimo. Cũng chả xác định rõ lắm vị trí địch vì không có hàng rào, nhưng cũng không dám bò vào sâu quá, sợ khi vô tình nằm ngay sát trước quả mìn Cleimo mà bị lộ, địch nó bấm mìn nổ thì đi cả lũ. Chúng tôi chỉ giá ước chừng 4 quả DH10 thẳng hướng sẽ xung phong, lần này bố trí theo hàng nằm ngang. Do không có nhiều thời gian, chỉ lấy tiếng cối 82 làm hiệu lệnh nên phải làm khẩn trương. Chừng 7 giờ tối thì nghe tiếng cối 82 bắn vào khu vực địch, chúng tôi bấm mìn. Hướng C7 cũng nghe mìn định hướng nổ "rầm" rất to rồi cối 60 bắt đầu bắn. Tiếng "Tốc" đầu nòng nghe khá đanh. Bọn địch nằm im chịu trận vì chúng nghĩ bị ta tập kích. Chừng 5 phút sau khi mấy chục quả cối các loại đã bắn hết, đến lượt bộ binh lên. Chúng tôi dập một loạt đạn B vào khu trước mặt rồi tiến lên. Chỗ này không như căn cứ có khu đầu cầu mà phải tiến nhanh, chúng tôi đánh như kiểu vận động. Vừa bắn vừa tiến lên và bám vào các mốc làm vật chướng ngại.  Chỗ này chủ yếu là các cột nhà và gốc cây nhỏ. Địch nổ súng bắn lại ngay nên cũng dễ xác định những vị trí có địch. Hỏa lực B40 cứ nhằm các nhà sàn mà bắn, trúng nhà nào nhà ấy cháy liền. Chỗ này cối cá nhân cũng có nhiều tác dụng vì khá quang, có thể bắn cầu vồng. Tôi bám sát ngay bên trái anh Trịnh. Hễ anh Trịnh tương B40 vào đâu là tôi choang ngay một quả US vào cạnh đấy rồi vừa quét AK vừa vọt lên. Mỗi người chỉ mang 2 quả lựu đạn, anh Trịnh phải đưa cho tôi cả lựu đạn của anh ấy. Mỗi nhà sàn phải ăn đến mấy quả đạn B. Không gian nóng hẳn lên với những ngôi nhà cháy, lửa sáng bập bùng. Nhờ ánh lửa nên quan sát khá tốt. Quân ta đông hơn nên đánh vòng ngoài khá gọn. Địch bị cối dập cho một loạt lúc đầu, lại bị quân ta đánh cả hai phía trong điều kiện chúng không có hỏa lực mạnh nên thiệt hại và nhanh chóng co cụm lùi lại. Ngoài mấy trái M72 lúc đầu, địch chỉ còn cối cá nhân M79 và súng bắn thẳng. Hướng C tôi có chừng 3 cái nhà sàn bị cháy sập, chừng hơn chục xác địch gục bên những công sự đào ngay dưới gầm nhà sàn. Lúc tôi vừa nép vào một cột nhà để tráo lại băng đạn vừa hết thì một mảng sàn nhà cháy sập xuống, may anh Trịnh kịp kéo tôi ngã ngửa trở lại. Trận này địch cụm lại, quân ta đông nên chúng tôi bắn như đổ đạn vào những chỗ có tiếng súng địch. Cả đại đội có 6 khẩu hỏa lực B mà bắn gần hết đạn vào các khu nhà sàn, chưa kể M79. Tôi chưa bắn hết băng đạn thứ hai thì C6 đã hội quân được với C7. Địch chỉ bị tiêu diệt một phần, số còn lại đã chuồn theo hướng khác. Chúng nó là thổ dân, lại chủ động nên rút lui rất nhanh. Vì đánh theo mệnh lệnh, mục tiêu chính là chiếm được khu vực đã định trước nên tiểu đoàn đã không bố trí lực lượng đón lõng ở hướng thứ ba. Chúng tôi tạm thời nằm trụ lại, tảo thanh tại chỗ và xem lại súng đạn. Tôi vừa lắp thêm đạn AK, vừa nhìn quanh. Nhà sàn cháy rất nhiều, lửa đỏ bập bùng cả một khu vực rộng lớn. Nghe tin C7 bị hy sinh 1 còn C6 chúng tôi có 2 người bị thương phải cáng về phía sau. Thế là mỗi trận đánh lại hao hụt một ít, quân số vơi dần.

   Hôm sau trinh sát tiểu đoàn bám địch luôn từ sớm, tìm xem bọn địch hôm qua rút đi đâu. Nắm được địch chỉ rút đi xa chừng cây số rồi trụ lại, tiểu đoàn cho đánh tiếp. Lần này C5 và C7 đánh, còn C6 chúng tôi vòng ra ngoài đường đất theo hướng Đông để chặn địch nếu chúng rút tiếp về khu sân bay cũ của thị xã. Đấy là nghe nói thế chứ tôi đã nhìn thấy sân bay nào đâu. Chúng tôi chia làm 3 cụm, mỗi cụm một trung đội tạo thành một cánh cung vòng kiềng nằm cách khu vực có địch tới dăm sáu trăm mét, men theo một con đường đất nhưng cách xa ra tới vài chục mét. Chỗ này lại là rừng khôộc thưa rồi, tầm quan sát rất rộng. Đấy là áng chừng vậy thôi chứ lúc này trời đêm nên mọi thứ vẫn cứ nhờ nhờ. Đại đội bắt chúng tôi đất cứng đến đâu cũng phải đào được một cái hố nằm kín người. Chúng tôi quen đào hầm đêm rồi, chỗ này lại tự do đào không phải giữ bí mật nên cũng khá thuận lợi. Còn đang đào hầm dở thì đã nghe tiếng súng của C5 và C7 nổ ầm ầm. Một khoảng trời phía xa nhập nhoàng ánh đỏ nhưng không sáng bằng khi địch thả pháo sáng. Cũng chỉ chừng hai chục phút thôi là tiếng súng lịm dần rồi im hẳn. Chắc quân ta làm chủ trận địa ngon ơ rồi vì cái đại đội địch ấy cũng đã bị đánh xơ xác từ đêm trước. Chúng tôi căng mắt ra chờ những thằng tháo chạy qua đây. Song chờ mãi cũng chẳng thấy gì, có lẽ địch bị tiêu diệt hết rồi chăng.

   Sáng rõ mặt người, đang nhai cục cơm nếp nguội khô thì chúng tôi phát hiện thấy hai tên địch từ xa đi lại. Chắc đêm qua chúng lẩn trốn ở đâu bây giờ mới mò ra tìm đường chuồn. Chúng đeo súng AR 15 trên vai chứ không phải cầm trên tay trong tư thế sẵn sàng nổ súng. Chúng cứ lõng thõng chậm rãi theo con đường đất mà đi, xem ra thì chỉ có B5 chúng tôi gần chúng nhất.  Chúng tôi nằm im và giương súng chờ đợi. Anh Quân chưa cho lệnh bắn vì nghĩ có thể địch còn có nhiều hơn. Lúc hai thằng đi ngang tới gần vị trí chúng tôi nhất thì tự nhiên anh Thành lại làm rơi khẩu M79 đánh "cộc" một cái xuống đất. Một thằng địch nghe thấy chợt đứng lại nghe ngóng nhưng súng vẫn khoác vai, còn thằng kia vẫn lững thững đi như không có chuyện gì xảy ra. Thằng nhứ nhất tiến đến cách chúng tôi chừng hai chục mét, vẫn nghiêng người nghe ngóng trong khi thằng kia đi xa dần khỏi chỗ chúng tôi. Sốt ruột, anh Quân cho thằng thứ nhất một điểm xạ. Anh Quân B trưởng chuyên bắn được thú rừng đấy nhé, thế mà không hiểu sao lần này lại bắn trượt dù chỉ cách có hơn hai chục mét, tên địch hoảng quá vội nằm rạp xuống. Nhưng hình như nó ù tai hay sao nên vẫn chưa xác định đạn bắn từ đâu tới. Nó tụt súng khỏi vai, nhưng lại ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. "Tằng tằng", anh Quân cho nó một điểm xạ nữa. Vẫn trượt. Thằng địch lại nằm rạp xuống rồi một lát sau lại ngồi dậy ngơ ngác như thằng mất hồn. Nó vẫn chưa hiểu súng bắn đến từ đâu. Lại một điểm xạ nữa và lại trượt. Thế là ba điểm xạ đi toi. Lúc này tên địch mới biết hướng súng nổ và nằm im, nhưng cái đầu nó vẫn nhô lên rõ mồn một. Chúng tôi xem anh Quân bắn như xem bắn tập. Chúng tôi còn có B40, có M79 và cả mấy cây AK nữa đấy, nhưng chả lẽ chỉ có một tên địch mà lại nã cả một đống đạn vào nó. Điểm xạ thứ tư của anh Quân mới trúng đầu tên địch. Lúc này chúng tôi mới nhìn kỹ ra phía đường. Thằng địch thứ hai vẫn lững thững đi trên đường như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng nó đã cách xa chúng tôi tới cả trăm mét rồi, thế là thoát. Chúng tôi mò ra chỗ thằng bị chết thu súng, anh Quân cứ vừa nhảy lò cò trên đất vừa kêu "có ma, có ma". Sau đó chúng tôi quay về chỗ phục kích nhưng chờ suốt từ đó đến tận chiều cũng chẳng có ma nào đi qua nữa. Gần một ngày chỉ có nắng và gió, khô cả miệng. Cũng chẳng nghe thấy tiếng súng nổ ở đâu nữa, không gian vắng lặng.

   Thế là đã qua đi đúng một tuần từ sau trận vận động Phôn Phai. Hôm sau cả tiểu đoàn lại hành quân về các vị trí cũ, C6 chúng tôi lại về khu vực bản Na Thon. Có vẻ như đánh theo mệnh lệnh chẳng giải quyết được gì, địch vẫn bung quân ra đèn cù. Cả đại đội lại về khu tập kết ở cái chỗ chúng tôi bị trực thăng bắn đuổi ấy, còn B5 chúng tôi đi ra xa hơn một cây số lập chốt, lần này hướng về phía bản Na Thon. Chỗ này vẫn là rừng khôộc nhưng cây khá dày, kèm theo đó có rất nhiều đụn cát nhỏ và những cây khôộc non chỉ cao chừng một mét mọc trên đó. Ở đây đất pha cát nên đào công sự rất dễ, mỗi người một cái hố sâu đến thắt lưng. Đất đắp lên bị nắng đốt khô rất nhanh, hòa lẫn vào những đụn cát nhỏ quanh thân các cây khôộc non nên trông không còn có vẻ gì là có hầm hố. Chỗ này nếu có nằm im thì địch tới gần sát mới có thể nhìn thấy chúng tôi, mà ngay cả ngồi im cũng rất khó phát hiện. Buổi sáng trôi qua chậm chạp. Lúc này chúng tôi đã hết cả thuốc rê mang từ trong cao nguyên ra rồi, đánh địch mấy trận cũng không thu được thuốc lá nên mồm miệng đành vêu ra. Ngồi chốt vì thế càng sốt ruột. Cỏ non không có, mầm khôộc thì đắng nên cũng chẳng có cái gì cho vào miệng nhai cho nó đỡ buồn. Lúc này đã vào hẳn mùa khô rồi, hơn tháng trời không có rau xanh, toàn ăn cơm nếp với muối hạt nóng cả bụng.

   Tầm gần giữa chiều thì anh Trịnh lấy một hòn đất ném tôi ra hiệu. Tôi dỏng tai lên nghe, quả có thấy tiếng loạt xoạt nhẹ. Chúng tôi ngồi thấp nhưng vướng cây lá nên cũng chưa nhìn thấy gì. Mãi rồi cũng nghe tiếng bước chân chậm rãi chạm vào những cành khôộc non. Chỗ này bốn phía như nhau nên địch có thể đến từ bất cứ hướng nào. Rồi tôi nhìn thấy bóng ba tên địch lăm lăm AR15 lặng lẽ đi tới, gần ngay hướng hầm tôi. Tôi ngoái lại ra hiệu cho anh Trịnh bắn trước. Khi đí chốt hay phục kích, bao giờ tôi cũng mong anh Trịnh nổ B40 trước cho nó uy lực và bất ngờ rồi mới quạt AK phụ họa. Lần này cũng vậy. Khi mấy cái đầu địch đã hiện rõ cách tôi chừng chục mét, anh Trịnh mới nổ B40. Tiếng "ùng, oàng" sát nhau và tôi cũng kịp nổ mấy loạt AK. Phía bên cạnh anh em trong B cũng nổ súng phối hợp. Có tiếng chân chạy loạt soạt, bọn địch chạy ngược trở lại một đoạn rồi mới bắn trả. Chúng bắn bừa chứ có nhìn rõ gì đâu, tương cả M79 vọt ra phía sau. Anh Thành cũng tương mấy quả M79 về hướng địch, cũng chỉ là bắn áng chừng. Chắc địch chỉ có ít quân đi lùng sục thăm dò nên chúng chỉ bắn trả được một ít rồi rút luôn. Chúng tôi cũng chẳng truy kích vì ở cái chỗ như thế này có quan sát được gì nhiều đâu, đuổi theo có khi lạc. Mãi sau tôi và anh Trịnh lên kiểm tra. Chỉ có một cái xác và ít vết máu, chắc do B40 của anh Trịnh chứ chúng tôi bắn về sau chắc cũng không diệt thêm được tên nào.

   Ngồi nốt từ lúc ấy đến tối không có thêm chuyện gì. Nghĩ cũng lạ. Địch nó mà xác định chỗ mình rồi, biết mình vẫn ở đó rồi gọi máy bay thì mấy cái hố lộ thiên chẳng giúp được gì. Trong chiến trận luôn luôn xảy ra những điều bất ngờ, may mắn và không thể lý giải.

Logged

dream_kgb
Thành viên
*
Bài viết: 25


« Trả lời #508 vào lúc: 02 Tháng Ba, 2011, 11:38:31 pm »

Cháu thấy bác Trọng tả còn thật hơn xem phim rồi tưởng tượng . Chiến trận mạng sống con người thật mong manh .
Logged
thanhsondlbk
Thành viên
*
Bài viết: 37


« Trả lời #509 vào lúc: 03 Tháng Ba, 2011, 11:19:07 am »

Bác TrongC6 có biết bác Liêu liên lạc ở vùng nào của Bắc Kạn không?
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM