Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 09:55:00 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Ngày này 34 năm trước...  (Đọc 323494 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
lethaitho
Thượng tá
*
Bài viết: 1313



« Trả lời #50 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 06:01:32 pm »

Một sự thật trần trụi và bi thương!
Logged

Ngôi sao như mắt anh, trong những đêm không ngủ
Giáo án em vẫn mở, cho ánh sao bay vào
mực tàu 4
Thành viên
*
Bài viết: 172


« Trả lời #51 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 06:19:46 pm »

Phù ...!Thế chứ . Chẳng nhẽ cứ chết mãi . Đọc chuyện của bác thấy lòng khi thăng khi giáng . Còn đêm cuối cùng của cuộc chiến . Cafe thuốc thơm như vậy mà trải nilon ngủ sao đành . Biết là rất mệt nhưng cố lên bác Trọng . Đừng để đêm nay em thao thức chờ chuyện của bác .
 Nữa đi anh!
Logged
tai_lienson
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1231


« Trả lời #52 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 07:47:04 pm »

 Em có ý kiến nhỏ với bác Trọng : hàng rào cao 40 phân mà bác gọi là hàng rào cũi lợn  thì bọn em gọi là hàng rào vướng chân .Còn hàng rào cũi lợn cũng đan ngang dọc như vậy nhưng cao quá đầu người .Em quen mấy anh bên e 48 f320 đánh Đồng dù họ cũng nói là phơi áo tại cửa mở gần nửa trăm .Có chiến thắng nào mà không xây bằng xương máu đâu ,cứ theo sử sách thì  đường ra trận toàn hoa thôi
Logged

Lính trung đoàn tình nguyện quân 866 - qua những miền tây - (một khẩu súng giữ đất trời ba nước, một dấu chân in khắp nẻo Đông Dương)
khanhhuyen
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1957

Cao điểm 1100/85 E2 F3 SV


« Trả lời #53 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 09:40:45 pm »

Em có ý kiến nhỏ với bác Trọng : hàng rào cao 40 phân mà bác gọi là hàng rào cũi lợn  thì bọn em gọi là hàng rào vướng chân .Còn hàng rào cũi lợn cũng đan ngang dọc như vậy nhưng cao quá đầu người .Em quen mấy anh bên e 48 f320 đánh Đồng dù họ cũng nói là phơi áo tại cửa mở gần nửa trăm .Có chiến thắng nào mà không xây bằng xương máu đâu ,cứ theo sử sách thì  đường ra trận toàn hoa thối

thống kê sau chiến tranh chống Mỹ là hơn 3 triệu người Việt ngã xuống,không lẽ là bị sốt rét ác tính? Vậy mới cần đến anh em mình,kể chuyện cận cảnh hơn.Em là em chúa ngán mấy chuyện kể kiểu tổng kết báo cáo,đọc nó dội lắm.
Logged

TA LÀ CON CỦA BỐ TA,MẸ TA. - H3/85 - CÁC BẠN ĐANG THẢO LUẬN CÙNG KHANHHUYEN,XIN CẢM ƠN.!
NGƯỜI ....CHIẾN SỸ ẤY... AI ĐÃ GẶP ANH... KHÔNG.. THỂ NÀO QUÊN .KHÔNG.. THỂ NÀO....QUÊN...
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #54 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 09:45:23 pm »

@Tai_Lienson:

          Có thể là sai về tên gọi hàng rào, nhưng đúng là hình dáng nó thế đấy. Lúc vào, thấy nó gần như còn nguyên. Đạn lửa chỉ làm mặt đất chỗ đó trơ ra, lộ cả đầu râu tôm của các quả mìn. Lúc đi qua phải đi từ từ, luồn chân bước thấp bước cao.

         Hướng cửa mở E48 bị tắc, chắc cũng tại cái hàng rào này. Bác cứ hình dung lính bộ binh ôm quả bộc phá ống dài 1,2 mét lom khom lên luồn vào đó đánh phá từng chút một, trong khi hỏa lực chi viện của ta nằm phía sau cả trăm mét, còn thằng địch trong công sự phía trước cách chỉ có vài chục mét, địa hình hoàn toàn trống trải thì sao mà chả thương vong nhiều.

         Lính E48 nói hy sinh chỉ có từng đó là đã bớt đi rất nhiều đấy bác ạ.
Logged

Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #55 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 09:56:49 pm »

Viết thêm đoạn này theo yêu cầu bác Mực Tàu 4:

         Đúng là không ngủ được.

   Đơn vị nào trong trung đoàn trông coi tù binh, ở chỗ nào thì không biết. Nhưng chỗ C tôi trú quân thì mọi sự yên ắng. Trong cả căn cứ đêm đó không hề xảy ra chuyện tàn binh phản kích. Phía địch, ai chạy  đã chạy thoát, còn lại đều đã qui hàng. Có lẽ tất cả hai bên đều hiểu tình thế lúc này. Cuộc chiến đấu lần này nhất định sẽ đánh đến tận cùng, ngã ngũ bằng được mới thôi. Mà phần thắng nhất định sẽ thuộc quân giải phóng. Quân lực VNCH càng ngày càng hao quân, suy yếu trông thấy, chắc chắn không thể gượng lại được. Nhưng sự hy sinh của bộ đội ta chưa phải đã hết. Chúng tôi là người lính đang trên khí thế chiến thắng, không ai lo nghĩ gì cho riêng mình. Chẳng ai lo rằng mình có thể hy sinh hay không. Nếu chuyện phải đến thì sẽ đến, vậy thôi.

   Nhưng quả thực là đêm đó không ngủ được. Lính tráng thức đêm quen rồi, nhiều đêm còn chịu được thì đêm nay mới là đêm thứ hai chẳng có vấn đề gì. Nhưng cái thao thức này khác lúc thao thức trước giờ ra trận. Cảnh vật thì như trong đô thị, dù chỉ thắp giấy dầu. Không gian rộng thênh thang, mình như người chủ nhưng cũng chỉ được đi lại loanh quanh trong khu vực nhỏ.

   Không rút kinh nghiệm, không bàn tán, lo lắng, nhưng chúng tôi cứ nghĩ là không hiểu địch còn nhiều căn cứ thế này không. Chứ cái kiểu đánh trận như hôm nay thì không phải sở trường của chúng tôi. Chúng tôi vốn chỉ quen tác chiến rừng núi thôi. Hôm nay chúng tôi đã chiếm được căn cứ, nhưng chiến thắng không tự tin, không hồ hởi. Tổn thất nhiều quá. Nói thật là lúc đó chúng tôi chưa biết được khi nào chiến tranh sẽ kết thúc, nên chưa có cái ngậm ngùi nghĩ nhiều về đồng đội ngã xuống trước giờ chiến thắng. Suy nghĩ tình cảm cũng vẫn giống như sự tiếc thương anh em bình thường như những trận đánh khác thôi.

   Chỉ có cái khác là mọi khi đánh trận xong thì rút về hậu cứ. Bây giờ sẽ là hành quân tiếp. Mà không hiểu sao đêm đó chúng tôi không tổ chức lau chùi súng đạn. Đạn AK vẫn có một viên lên nòng như thông lệ. Cà phê thuốc lá đấy, nhưng không túm tụm đông. Không ồn ào. Mỗi người ngồi một góc rồi tự ngủ lúc nào không biết. Đêm đó vẫn phải tổ chức gác như mọi đêm…

Logged

smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #56 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 10:14:21 pm »

Cháu đọc loạt bài vừa rồi của bác trongc6, cứ dội lên mấy băn khoăn suy nghĩ. Nhưng cũng thật may là lần lượt bác trongc6 cũng đã giải thích hết. Có thể những băn khoăn ấy không phải  của riêng ai:
- Đầu tiên, có lẽ phải đặt trận đánh trong không khí thần tốc, hơi thở gấp gáp của những ngày cuối cùng của chiến tranh. Như bác trongc6 nói chưa biết chiến tranh kết thúc lúc nào, nhưng cảm nhận chắc chắn phải rất gần rồi. Thế nên mới có chuyện bộ đội nằm phơi lưng nửa ngày trong tầm đạn địch. Nếu là 1 vài năm trước 75, chắc chẳng vị chỉ huy nào để như vậy; mà quân lực VNCH cũng sẽ gọi máy bay, gọi pháo... chứ cũng chả chịu ngồi yên trong cứ.
- Cháu có cảm giác công tác chuẩn bị cho trận đánh chưa kỹ. Bằng chứng là bộ binh đến thực địa thì gặp nhiều bất ngờ với địa hình, địa vật, biết có "hàng rào cũi lợn" mà chưa có phương án khắc phục. Thế nhưng trong hoàn cảnh của những ngày cuối tháng 4 ấy, chắc không thể trì hoãn thêm được. Và bù vào đó, là xương máu của người lính trên chiến trường.
- Cuối cùng, như bác trongc6 đã nói,
.. Nói thật là lúc đó chúng tôi chưa biết được khi nào chiến tranh sẽ kết thúc, nên chưa có cái ngậm ngùi nghĩ nhiều về đồng đội ngã xuống trước giờ chiến thắng. Suy nghĩ tình cảm cũng vẫn giống như sự tiếc thương anh em bình thường như những trận đánh khác thôi.

Bây giờ nhìn lại thì thấy xót xa quá. Nếu biết ngày mai thắng lợi, không biết tâm lý người chiến sỹ sẽ ra sao? (rất may, hay không may, là ở đời không có chữ nếu)
... ngày này 34 năm trước... các anh sống mãi, trẻ mãi tuổi đôi mươi...
Logged
hoangdang_hm
Thành viên
*
Bài viết: 182


« Trả lời #57 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2009, 11:38:49 pm »

 Đọc bài của bác Trọng xong tự nhiên cảm thấy bức bối,ấm ức,  gần giống như khi cháu đọc xong truyện " Ăn mày dĩ vãng" của Chu Lai. Rất khó quên. Rất thực. Cái giá phải trả cho chiến thắng đắt quá mà ngày chiến thắng cũng đã gần kề rồi. Liệu những người đã ngã xuống lúc đó có khi nào nghĩ rằng chỉ ngày mai, ngày kia thôi đất nước mình sẽ độc lập không nhỉ?
Logged

Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu.
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu.
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều!
daibacvn
Thành viên
*
Bài viết: 128


Chí làm trai dặm nghìn da ngựa...


« Trả lời #58 vào lúc: 30 Tháng Tư, 2009, 12:45:41 am »

Đúng là chiến tranh không phải trò đùa mặc dù ai lúc đó cũng có khỉ thế cao vì chiến thắng đang rất gần... muốn giải quyết một căn cứ được xây dựng và bố trí tốt như Đồng Dù là cả một vấn đề, có lẽ lúc đó bên ta cũng không ngờ địch còn phản ứng mạnh mẽ như vậy nên có tư tưởng chủ quan chăng?
Logged

Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ,
Dưới sông còn đó bạn tôi nằm...
phơn phớt
Thành viên

Bài viết: 1


« Trả lời #59 vào lúc: 30 Tháng Tư, 2009, 12:50:59 am »

Em có điều hơi khó hiểu muốn hỏi các bác CCB. Tại sao mình biết là phải đánh nhanh, không kịp trinh sát, nắm tình hình kỹ, địa hình lại trống trải như vậy mà không đánh luôn ban đêm, lại phải để đến sáng rõ mới đánh thì có phải càng phơi ra cho nó bắn không.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM