Cháu đọc loạt bài vừa rồi của bác trongc6, cứ dội lên mấy băn khoăn suy nghĩ. Nhưng cũng thật may là lần lượt bác trongc6 cũng đã giải thích hết. Có thể những băn khoăn ấy không phải của riêng ai:
- Đầu tiên, có lẽ phải đặt trận đánh trong không khí thần tốc, hơi thở gấp gáp của những ngày cuối cùng của chiến tranh. Như bác trongc6 nói chưa biết chiến tranh kết thúc lúc nào, nhưng cảm nhận chắc chắn phải rất gần rồi. Thế nên mới có chuyện bộ đội nằm phơi lưng nửa ngày trong tầm đạn địch. Nếu là 1 vài năm trước 75, chắc chẳng vị chỉ huy nào để như vậy; mà quân lực VNCH cũng sẽ gọi máy bay, gọi pháo... chứ cũng chả chịu ngồi yên trong cứ.
- Cháu có cảm giác công tác chuẩn bị cho trận đánh chưa kỹ. Bằng chứng là bộ binh đến thực địa thì gặp nhiều bất ngờ với địa hình, địa vật, biết có "hàng rào cũi lợn" mà chưa có phương án khắc phục. Thế nhưng trong hoàn cảnh của những ngày cuối tháng 4 ấy, chắc không thể trì hoãn thêm được. Và bù vào đó, là xương máu của người lính trên chiến trường.
- Cuối cùng, như bác trongc6 đã nói,
.. Nói thật là lúc đó chúng tôi chưa biết được khi nào chiến tranh sẽ kết thúc, nên chưa có cái ngậm ngùi nghĩ nhiều về đồng đội ngã xuống trước giờ chiến thắng. Suy nghĩ tình cảm cũng vẫn giống như sự tiếc thương anh em bình thường như những trận đánh khác thôi.
Bây giờ nhìn lại thì thấy xót xa quá. Nếu biết ngày mai thắng lợi, không biết tâm lý người chiến sỹ sẽ ra sao? (rất may, hay không may, là ở đời không có chữ nếu)
... ngày này 34 năm trước... các anh sống mãi, trẻ mãi tuổi đôi mươi...