Trongc6
Thành viên

Bài viết: 495
|
 |
« Trả lời #478 vào lúc: 24 Tháng Mười Hai, 2010, 08:51:31 am » |
|
……
Tụi lính Lào ở Cao nguyên Boloven là quân của 2 trung đoàn GM41 và GM42 thay đổi nhau. Tôi không biết chính xác có bao nhiêu lính Fumi ở Chămpaxac, nhưng khi chúng mở cuộc tấn công lớn tập trung cả 2 GM thì biết đó là 2 trung đoàn cơ động của địch. Chắc còn thêm bọn lính địa phương nữa. Không thấy nói đến cấp sư đoàn của địch. Còn bọn lính Thái Lan từ bên kia sông Mê Kông sang thì chỉ thấy biên chế tới cấp tiểu đoàn. Tại ngã ba Lào Ngam hiện có một tiểu đoàn Thái đóng căn cứ mang phiên hiệu 621. Chúng làm chỗ dựa chính thôi chứ không đi lùng sục mấy. Phần này vẫn dành cho lính Fumi.
Liên tục trong mùa mưa vừa qua, hướng đường 231 do K15 đảm nhiệm và các đợt luồn sâu sang Nam đường 23 của K18 vẫn chỉ đánh nhau với lính Lào. Trận đánh cuối mùa mưa này, sư đoàn 968 quyết định tập trung cho E9 một trận đánh lớn, tiêu diệt dứt điểm tiểu đoàn Thái 621 này và nhổ bỏ cái chốt Ba Lào Ngam, chuẩn bị cho mùa khô tiến sâu hơn vào Phù Chiêng, Pắc xế. Từ đây vào Pắc xế chỉ còn non hai chục cây số thôi. Lính Thái dù sao vẫn là lính chiến có sức chiến đấu cao hơn lính Fumi, lại ở căn cứ vững chắc nên cấp trên chi viện cả xe tăng phối thuộc giúp trung đoàn chúng tôi.
Cái căn cứ của bọn 621 này, vào giữa mùa mưa vừa qua, khi còn đang làm liên lạc cho đại trưởng Băng, tôi đã từng được theo anh vào trinh sát, từng có cả đêm nằm ngủ phía ngoài hàng rào địch như trước đây tôi đã kể. Cái căn cứ này nếu có bay trên máy bay nhìn chắc cũng không rõ. Địch không thả bom phát quang thành bãi mà lập căn cứ dựa ngay trên một khu vườn cà phê rộng lớn. Chỗ nào đào hầm hào thì chúng chặt bỏ cây, còn lại vẫn để nguyên những cây cà phê có tuổi đời hàng hai chục năm, cao vút và xanh um. Xung quanh căn cứ, địch phát cây thành một hình vành khăn rộng vài chục mét, dựng 3 lớp hàng rào, trong đó có một hàng rào bùng nhùng đơn nằm xen giữa. Cây phát quang nhưng để gốc lởm chởm. Qua mùa mưa nhiều chỗ nảy lộc, nhánh cây non đâm xuyên qua cả hàng rào. Phía ngoài xa độ 10 mét vẫn là rừng cây tái sinh, mọc lúp xúp. Vào đến khu trống, bò cũng dở mà đi cũng dở, người cứ như dạng đi ngồi lổm nhổm. Tầm nhìn không xa. Ngay cả ban ngày ở bên ngoài nhìn vào căn cứ cũng phải căng mắt nhìn mới phát hiện thấy địch bên trong. Trinh sát không vào được tận trong căn cứ để vẽ sơ đồ hầm hào, tất cả chỉ là tập hợp góc nhìn các hướng rồi về mô phỏng lại kết hợp với cách bố trí của địch ở các trận địa cũ để lập giả định. Nhưng cứ mở xong cửa mở đi, khắc đánh khắc biết. Đánh tới đâu nhìn tới đó mà đánh tiếp.
Ngày 14/10, C5 vượt đường 23 sang phía Nam và lập một cái chốt ở phía đông cách căn cứ 621 chừng một ngàn mét để chặn địch phục vụ cho công tác chuẩn bị lót quân của các đơn vị khác. Dự kiến sẽ có hai mũi của K18 đánh hướng Bắc và K16 đánh hướng Đông Nam. K15 sẽ chia lửa đánh vào các đơn vị Fumi ở phía Tây.
Ngày 15/10 máy bay L19 của địch phát hiện vệt xe trên đường 23 tít tận ngoài bãi đá và gọi T28 đến đánh bom. Một chiếc xe tăng đang cất giấu bị trúng bom, may người không việc gì. Địch cũng đánh bom thăm dò lung tung nhiều chỗ khác nhưng vì mỗi xe tăng giấu một nơi nên cuối cùng vẫn còn được 3 chiếc để vào trận. Cũng chiều hôm đó một đại đội Fumi đánh lên chốt của C5. Trung đội chốt trên đó đã đánh chặn vài đợt, diệt được một số địch. Sau đó do trận địa chốt nằm gọn trên một quả đồi, khá lộ liễu nên địch gọi luôn T28 đến đánh bom. Chưa cần dùng đến pháo từ Phù Chiêng mà cả quả đồi đã nát nhừ. C5 bị tổn thất nhẹ, nhưng trong đó có một lính đoàn Hà Nội chúng tôi là thằng Toàn ở Đông Anh. Nó là thằng lính Hà Nội đầu tiên trong K18 hy sinh. Nghe nói sau hai đợt bom, hầm của nó bị bung, nó tưởng địch hết ném bom nên chạy ra ngoài lẩn xuống khe suối để nấp. Đợt bom thứ ba của địch có một mảnh văng trúng nó.
Ngay tối hôm ấy, B5 chúng tôi được lệnh lên lập chốt mới thay cho C5. Chỗ chốt mới của chúng tôi sẽ đi qua chốt C5, vượt sang hẳn vùng đồi thuộc Lào Ngam, chung với căn cứ 621 của địch và chỉ cách căn cứ đó chừng 600 mét. Từ khu tập kết phía Bắc đường 23, anh Quân dẫn chúng tôi sang thẳng qua chốt C5. Lúc này chúng tôi đã chuẩn bị xong đủ cả mìn DH, giá gỗ và cả gỗ cùng vỏ bao cát làm hầm chiến đấu. Nhẽ ra đến ngày xuất kích, chúng tôi sẽ vào thẳng hưởng cửa mở để làm nhiệm vụ mở cửa vì khi đã có lệnh chặt gỗ rồi thì ngày N chắc cũng đến sát rồi. Song có lẽ vì B5 vốn nổi tiếng về chốt giữ trong C6 nên đại đội cử chúng tôi. Bỏ lại toàn bộ mìn DH và những thứ chuấn bị cho mớ cửa, chúng tôi hành quân sang đường 23 ngay sau khi ăn cơm tối, có mang theo đầy đủ gỗ và bao cát để làm hầm cá nhân. Hành quân mang vác cồng kềnh nên đi khá chậm, nhất là trong đêm tối. Trinh sát tiểu đoàn phải dẫn đường. Chừng 9 giờ tối mới đến được đồi chốt của C5. Đơn vị bạn tuy không phải bàn giao vị trí chốt cho ai, nhưng đến bấy giờ cũng mới làm xong mọi việc và khiêng tử sĩ ra. Có 3 cái cáng tất cả. Tôi thì thào hỏi thăm được biết cái cáng cuối cùng là Toàn, Trong đêm tối cũng chẳng nhìn rõ gì và cáng vẫn khiêng. Tôi chỉ lần sờ tay vào lưng võng để cảm nhận thân hình đồng đội và hít thở trong mùi máu còn tanh nồng từ thi thể bạn. Đội ngũ những thằng lính đồng ngũ 4971 của D tôi bắt đầu có đứa ra đi. Tiếp theo sẽ là ai? Chưa biết. Vĩnh biệt bạn Toàn nhé.
Trung đội tiếp tục đi theo trinh sát. Quả đồi chốt của C5 tan tành với những hố bom sâu và cây đổ ngổn ngang. Mùi khói đạn khen khét và ngai ngái. Đường vượt qua chẳng thành lối, cứ theo trinh sát nhắm hướng bước thấp bước cao mà đi. Thỉnh thoảng có đứa ngã dúi dụi, vác gỗ tuột ra lăn xuống hố bom. Lại vừa ngồi vừa quỳ lần mò tìm vác gỗ, xốc lên vai và bám theo đồng đội. Lúc chiều tối có một trận mưa nên đất đồi bị bom đánh tơi lên trộn nước đã trở nên những đám bùn nhoe nhoét, bước chân đi trượt trơn không vững. Thỉnh thoảng vấp phải những thân cây nhỏ trụi lá nhô lên đâm vào háng, vào bụng dưới làm đau lịm cả người, chỉ biết há to mồm ra mà suýt xoa chịu đau chứ không thể kêu ai được. Cứ thế mà đi. Lần mò mãi rồi cũng vượt được qua, thằng nào cũng bê bết bùn đất kể cả hai thằng trinh sát tiểu đoàn dù chỉ có mang AK báng gấp.
Trời đã tối đen lại càng tối đen hơn và trở nên lạnh lẽo hơn khi trời lại đổ mưa xuống sụt sùi. Bàn chân nếu không có những đôi tất sợi giúp bám chắc vào dép cao su thì có lẽ đôi dép sẽ trượt ra mà tuột lên tận bắp chân. Cả trung đội đi hết mé đồi thì tụt xuống và lội dọc theo một khe suối nhỏ chỉ rộng chừng hơn mét nhưng sâu quá đầu gối, nước lạnh ngắt. Vừa đi vừa tranh thủ ngồi thấp xuống dìm người để tẩy bớt đi đám bùn đất trên người. Đằng nào cũng ướt rồi. Bây giờ chỉ cần giữ khô vắt cơm đã được bọc nilon và túi thuốc rê cùng chiếc bật lửa để ở túi ngực thôi, còn tất cả phó mặc hết cho trời. Có thằng còn lùa cả vác gỗ xuống nước rồi kéo đi cho đỡ nặng. Được chừng ba chục mét thì rẽ leo lên dốc. Cũng chỉ là đạp đường mà đi nên gặp trúng cái dốc đứng quá. Thằng Sơn B41 người Nam Hà to xác mà không hiểu sao cứ trầy trật mãi với vác gỗ và khẩu súng cùng cùi đạn, kéo được thứ nọ thì thứ kia lại tụt xuống suối, lại quay lại mò mẫm lôi lên. Chúng tôi cùng giúp sức nhau đun đẩy, thế mà không hiểu sao vác gỗ của thằng Sơn lại một lần nữa tuột trôi trở lại, đâm vào cả mặt B trưởng Quân. Hầy à, bố này nóng tính nghiến răng chửi, nhưng chỉ dám chửi nhỏ nên tiếng cứ rít lên nghe càng sợ. Dân tộc mà sao chửi tiếng kinh giỏi thế, đặc sản văng ra loại nào ra loại đó. Cả thằng Sơn lẫn chúng tôi không dám phàn nàn câu nào, chỉ cuống quít giúp nhau lôi súng và gỗ vượt dốc. Phải kết hợp vừa kéo vừa đẩy nhau khá lâu mới rời được khỏi suối. Trời mưa lạnh thế mà mồ hôi vẫn rịn ra trộn với nước mưa trở nên chua loét.
(Sau này khi đã đánh trận xong ngồi họp rút kinh nghiệm, thằng Sơn phê bình anh Quân nhưng nói mát cực khéo. Nó bảo: - Cảm ơn Trung trưởng. Xa xôi thế mà đêm đó bu em ở nhà được đ… một bữa sướng. Anh Quân đần mặt ra nghe. Nhưng chuyện qua rồi, thằng Sơn nói ra cho hả lòng tí chút thôi chứ chẳng để bụng thêm làm gì).
Lại đi tiếp, vòng và vòng vèo đến giữa đêm thì tất cả đến nơi tập kết. Thở phào nhẹ nhõm, hạ tất cả những thứ trên vai và ngồi bệt xuống nghỉ. Theo trinh sát, chỗ này cách hàng rào căn cứ D621 Thái chừng sáu trăm mét. Nơi đây cũng là rừng tái sinh toàn cây nhỏ chỉ cao chừng 3 mét là cùng xen kẽ nhiều vạt cây lúp xúp. Cũng chỉ là nhắm hướng thôi chứ trong đêm đen có nhìn thấy gì đâu. Hai thằng trinh sát quay lại tiểu đoàn, còn trung đội tôi chia thành 3 cụm tổ chức đào hầm chốt.
Tất cả đều mệt, nhưng chúng tôi cũng chỉ ngồi nghỉ ít phút, vặn vẹo chân tay, xoa nắn bả vai cho giãn bớt gân cốt rồi bắt tay vào đào hầm. Đào được cái hầm cho tử tế cũng phải mất hơn 3 tiếng chứ không ít. Đất cao nguyên mùa mưa dễ đào, nhưng nó cứ bết vào xẻng khi muốn hất ra. Trời lại tối như hũ nút, làm cái gì cũng phải sờ soạng như thằng mù nên tốc độ đào bị chậm lắm. Lúc đào xong cái hố to hình chữ L, xếp gỗ lên rồi xúc đất cho vào bao cát để chất lên làm nắp cũng là cả một gian nan vì đất ướt. Bẩn quá muốn chùi tay cho khô để chuyển động tác cũng chỉ có cách tự chùi vào quần áo mình. Thỉnh thoảng mệt quá lại ngồi bệt thừ người ra một lúc cho lại sức. Thật khổ cho cái vóc lính thành phố thư sinh của tôi. Lúc gian nan mệt mỏi quá mà lặng đi được một chút lại tủi thân nhớ mẹ. Ước mong nhỏ bé nhất lúc này chỉ là được chui vào cái hốc rút rơm của cây rơm ngoài sân mà ngủ. Thêm củ khoai lang luộc còn nóng nữa thì ngoài trời có mưa to mấy cũng chẳng bận lòng. Ước thì ước thế thôi chứ thật lòng lại không dám mong thế. Chui vào đống rơm ngủ tránh mưa ở nhà thì ai đi bộ đội thay mình. Chắc ở nhà không ai hình dung ra cảnh mình thế này. Nhưng có cho kể chắc cũng dấu những chuyện như thế này. Nước mắt mình chảy một mà mẹ biết thì thương mình nước mắt chảy mười.
…
|