Trongc6
Thành viên

Bài viết: 495
|
 |
« Trả lời #420 vào lúc: 25 Tháng Sáu, 2010, 01:29:02 pm » |
|
….. Từ khi làm liên lạc cho đại trưởng Băng, tôi ít phải tham gia cùi cõng và gác đêm hơn. Thay vào đó là đi lại sùng sục suốt ngày theo đại trưởng. Anh Băng khỏe lắm, đi trong rừng mà cứ phăm phăm như đi giữa bãi trống không người. Thời gian đầu chỉ riêng cái khoản theo cho kịp anh ấy đã đủ tướt mồ hôi rồi, nói gì đến chuyện ngó ngiêng nhìn đường cho thuộc lối. Tôi hầu như là chạy chứ không phải đi. Anh Băng rất chịu khó đi trinh sát địa hình. Đơn vị chúng tôi, trong 4 cán bộ C thì chỉ có C phó có AK báng gấp, còn lại đều là K54. Anh Liêu người Thái Nguyên làm liên lạc cùng tôi cũng có AK báng gấp. Nhưng nói thật thì AK báng gấp tuy gọn, nhưng nặng lắm. Khẩu AK Tiệp nòng vát của tôi tuy dài nhưng nhẹ hơn nhiều.
Tuy lúc đi đường cứ băng băng, nhưng gần đến khu vực trinh sát thì đại trưởng Băng lại đi rất thận trọng. Đặc biệt là lúc đó anh ấy không bao giờ cầm bản đồ hay súng ngắn trên tay. Lúc nào cũng chỉ có mỗi cái địa bàn pháo binh nhỏ gọn. Khi ấy tôi cũng có địa bàn riêng của anh Trịnh cho (mỗi lần đánh cứ điểm là lính mình tự trang bị dần những món đồ kiểu như thế), nhưng hầu như không dám lấy ra. Chỉ khi ngồi nghỉ giải lao hay lúc ngồi chờ anh Băng trèo cây quan sát, tôi mới lấy ra xăm xoi xem hướng, học mót nghề trinh sát.
Lính cũ cũng hay có những ngón võ riêng của họ. Khi đi trinh sát, bao giờ đại trưởng Băng cũng đeo xà-cột xong rồi mới mặc áo ngoài và luôn bỏ áo ngoài quần. Từ xa mà kẻ địch có dùng ống nhòm nhìn thì cũng không thể thấy cái xà-cột và khẩu súng ngắn của anh ấy. Quan và lĩnh lẫn lộn. Lúc đầu tôi cũng ngạc nhiên với cái vẻ ăn mặc luộm thuộm ấy của đại trưởng, khác hẳn lúc ở hậu cứ tắm xong chuẩn bị ăn cơm chiều áo bỏ trong quần, gọn gàng trông rất oách. Hay là lúc anh ấy đi họp giao ban trên tiểu đoàn về, xà-cột và súng ngắn đeo bên hông đập tanh tách theo nhịp đi (nhất là anh ấy mông lại to nữa) thì trông mê li lắm. Về sau tôi hỏi anh Trịnh thì được biết dạo trước bên K15 một lần có anh C trưởng đi trinh sát quân phục chỉnh tề, lúc đang leo cây vác ống nhòm quan sát địch thì bị bắn tỉa. Chắc thằng bắn tỉa của địch nhìn rõ cái xà-cột và bao súng ngắn của anh ấy nên biết anh ấy là sĩ quan. Đại trưởng Băng sợ lặp lại cảnh ấy nên phòng thân trước.
Một lần khác anh Băng dẫn một trung đội ra gần đường 23 lùng sục. Đến tối, chúng tôi tạm nghỉ lại cạnh đường, hạ trại nấu cơm ngay dưới ngôi nhà sàn còn sót lại duy nhất của một cái bản bỏ. Cơm nước xong xuôi thì trời tối, trung đội ấy bố trí người gác và ngủ luôn ở ngay cái nhà sàn ấy. Tôi cũng định trải ni-lon ra một góc nhà để hai thầy trò ngả lưng, nhưng anh Băng đã xua tay rồi kéo tôi đi. Chúng tôi vượt hẳn sang bên kia đường, luồn vào một bãi dứa và tìm thấy một cái hầm chữ A của bộ đội ta đào khi trước. Tôi cầm đèn pin chui vào dọn dẹp một lúc, trải cái ni-lon ra, thế là xong chỗ ngủ đêm. Hai thầy trò chui vào duỗi chân duỗi tay, quấn thuốc lá hút, rì rầm nhỏ to một lúc rồi đi vào giấc ngủ, chả có gác sách gì cả. Sáng sớm hôm sau tất cả lại tập trung, cơm nước xong là lên đường làm nhiệm vụ tiếp. Tôi cứ phân vân là sao đại trưởng Băng lại không cho ngủ ở nhà sàn cho nó thoáng. Mưa gió không sợ ướt, thám báo cũng không lo vì đã có người gác. Với lại ở đông người vẫn đỡ lạnh lưng hơn chứ. Về sau anh Băng cũng giải thích cho tôi là đêm đó không phải sợ thám báo đâu, vì bọn thám báo Lào cũng rát lắm, ít khi dám đi đêm. Anh ấy phòng xa là địch nó ngẫu nhiên quan sát được rồi đêm câu pháo thì đỡ phải chạy. Anh ấy bảo là khi đi trinh sát có ít người thì ban đêm cứ chọn tìm nơi nào kín đáo và bất ngờ chui vào ngủ là đảm bảo nhất, không cần gác làm gì. Anh còn nói thêm chỗ an toàn nhất khi ngủ đêm chính là trong hàng rào địch. Tuy nhiên phải lo chuồn đi khỏi đó trước khi trời sáng. Tôi nghe và cố nhập tâm nhưng vẫn thắc mắc mãi một điều không dám nói là đêm hôm ấy nếu đã lo địch bắn pháo ban đêm, sao đại trưởng không cho cả đơn vị rời khỏi nhà sàn mà sang bãi dứa ngủ tất cả có hay hơn không?
Nói thêm về võ riêng của lính cũ. Trong C tôi, nhiều người bảo anh Quân B trưởng B5 cũ của tôi có giác quan thứ sáu. Nhiều khi anh ấy phát hiện được địch, nhưng lại không giải thích được cụ thể là thế nào. Những chuyện cũ thì tôi chỉ nghe nói, nhưng có một lần tôi được chứng kiến. Đó là lần đơn vị đang ở khu luồn sâu, tôi được anh Băng cho đi cùng B5 về hậu cứ lấy thêm đạn gạo. Đường về và đi mất trọn hai ngày. Hôm về hậu cứ thì không có việc gì. Ở lại hậu cứ một ngày chuẩn bị các thứ xong, ngày thứ ba chúng tôi lên đường quay trở lại đường 23. Vượt qua đường 23, theo một con đường mòn nhỏ chúng tôi đi hàng một, có dãn cách theo quy định và không nói chuyện, điều này vẫn chỉ là làm theo quy định từ trước thôi. Anh Quân là người đi đầu chứ không phải lính tráng chúng tôi. Đang đi khẩn trương, bỗng anh Quân dừng bước và phẩy tay về phía sau. Chúng tôi ngồi nép luôn xuống hai bên đưởng, tay lăm lăm súng. Còn anh Quân, anh ấy cứ vươn cổ ra, nghiêng nghé hai bên, nhăn mũi cứ như đánh hơi vậy. Trong lúc đó, chúng tôi im lặng, hơi căng thẳng nhưng cũng chẳng phát hiện thấy gì. Một lúc, anh Quân rón rén lùi lại rồi đưa chúng tôi đi quay ngược lại, lùi xa tới hai trăm mét. Ở trong rừng, khoảng cách ấy là lớn lắm rồi. Chúng tôi tụm lại hội ý. Anh ấy bảo phía trước nhất định có địch phục kích. Chúng tôi có thể đạp đường vòng đi tránh đoạn phía trước thì vẫn có thể về được chỗ đơn vị đang trú quân. Thế nhưng anh Quân nheo mắt cười hóm hỉnh: "Mẹ cái bọn này chứ. Mình sẽ tìm chỗ phục lại, choảng cho nó một trận cho chúng nó hết nho nhoe". Thế là Anh Quân nhắm đường đạp vòng hẳn một vòng to vượt qua cái chỗ nghi có địch ấy. Chúng tôi theo anh vượt qua một con suối nhỏ, hai bên khá dốc và bố trí phục kích ở bờ bên kia. Cần nói thêm là khi đi hoạt động luồn sâu, chúng tôi đạp đường mới là chính, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải lợi dụng một vài đoạn đường mòn cũ của dân. Chỗ phục kích này cũng là một đoạn đường mòn cũ, nhưng không phải con đường chúng tôi vẫn đi.
Chờ đợi chán chê, đến cuối chiều mới phát hiện thấy địch. Đúng là cái bọn định phục kích chúng tôi. Chúng nó chờ chán quá, lại đã chiều rồi nên rút quân về căn cứ. Cái bọn tưởng chủ động bây giờ lại hóa ra một lũ chủ quan. Chúng tôi nhìn rõ 7 thằng lội qua suối và tụm lại khá gọn. Đúng lúc những thằng đi đầu đang gò lưng leo dốc thì anh Quân phảy tay. Thằng Lễ (Nam Hà) phọt luôn một trái B40. Chúng tôi cũng bắn như đổ đạn vào đó. Xét về lực lượng thì chúng tôi còn nhiều người hơn chúng nó. Cả bảy thằng địch chết dụi tại chỗ, chả bắn nổi phát nào. Anh Quân hô chúng tôi lấy súng và lột luôn những thứ có thể lấy được rồi chuồn gấp. Vốn là về hậu cứ lấy đạn gạo nên chúng tôi đã cùi nặng, bây giờ lại nặng thêm, nhưng chả ai dám chần chừ. Tất cả rút vội theo anh Quân. Nhập nhoạng tối thì chúng tôi cũng về tới nơi trú quân của đại đội. Sau vụ đó, anh Quân càng nổi danh hơn với giác quan thứ sáu. Còn tôi, thú thật là mãi về sau, tôi cũng không hiểu là anh ấy ngửi thấy cái gì mà đoán chắc có địch phục hôm đó. Dù sao, cũng thật là hạnh phúc khi có những người chỉ huy như anh Quân.
…
|