Trongc6
Thành viên
Bài viết: 495
|
|
« Trả lời #359 vào lúc: 26 Tháng Hai, 2010, 10:36:57 pm » |
|
Rất cảm ơn bác Rongxanh cung cấp bản đồ. Tôi đã nhận ra ngã Ba Lào Ngam và Bản Phin. Nhưng phải nửa tháng nữa tôi mới ra bản Phin. Còn bản Xoan và Bản Phiệt (mà tôi sẽ kể tiếp đây) thì không thấy trên bản đồ. Phải chăng nó bé quá hay cảnh vật đã thay đổi.
Xin tiếp tục trận chốt bản Xoan...
… Trời sáng dần và tôi nhìn rõ hơn cảnh vật. Cây cối trong bản rất xanh tốt. Nằm sát mặt đất quan sát cũng chỉ nhìn xa được độ dăm chục mét. Tất cả im ắng. Tôi tranh thủ cắp AK lò dò lên phía trước vài chục mét tìm hiểu địa hình cũng không thấy có gì khác lạ. Tôi nhìn quanh để xem xét rồi quay trở lại hầm, không dám đi xa hơn về phía bên kia bản. Mò xuống cái hầm của mình, thấy hầm cũng là loại mới đào, vách hầm là ván gỗ chứ không phải thân cây, khá chắc chắn và rộng rãi. Ngửa cổ nhìn quanh thì mới thấy ngay cạnh cửa hầm là một cây dâu da to, trĩu quả. Tôi với tay lên bẻ một chùm to rồi ngồi ngay trên miệng hầm bóc ăn. Nhìn sang các hầm bên thấy các anh Trịnh, Lạc xòe tay vẫy thân thiện. Các anh ấy cũng bẻ dâu da ngồi ăn cho đỡ sốt ruột. Phía hầm của anh Hoài xa hơn nên chẳng nhìn thấy gì. Nơi ấy, ở sát ngay hầm là một căn nhà sàn.
Tầm chín giờ, trời đã sáng rõ lắm rồi. Tôi vứt đầy vỏ dâu da trên miệng hầm và đã hái thêm chùm dâu da khác. Bỗng có tiếng lao xao phía xa, tôi tụt người xuống hầm, thò đầu nhìn. Nhìn mãi một lúc cũng thấy bóng người, địch rồi, tôi thầm nghĩ. Không nhìn rõ hết người, nhưng từ ngang lưng trở xuống thì thấy khá rõ. Đến vài chục tên, chúng đã lọt vào hết trong bản và đang sục ra xung quanh một cách chậm rãi. Chúng không bắn vì chưa phát hiện thấy gì đáng ngờ. Gần chục thằng đi về hướng tôi, quần áo và mũ đều màu rằn ri loang lổ. Chúng cứ phải vạch bớt cành cây để đi nên đến gần hầm tôi tới chục mét mà chưa phát hiện ra tôi. Tôi đã mở chốt an toàn, chĩa AK và chờ anh Hoài hay anh Trịnh nổ súng trước. Lúc ấy tôi chưa có kinh nghiệm, cứ nghĩ là lính cũ phải nổ súng trước rồi mình mới được bắn. Một thằng địch vạch lá cây và tiến lại hầm tôi. Nó tới gần quá khiến tôi phải tụt hẳn xuống hầm để nó khỏi nhìn thấy. Tôi gần như nín thở và nghe rõ tiếng bước chân của nó.
Lúc này anh Trịnh cũng đã giương B40 và chờ cho mấy tên địch cụm lại, nhưng vẫn chưa có thằng nào lại gần anh hơn. Khổ thân cho tôi là anh Hoài, người lính cũ mà tôi mong chờ nổ súng làm lệnh ở cánh phải lại là sâu rượu. Hầm anh ấy dựa ngay vào cái nhà sàn to tướng. Thế là trong lúc chúng tôi ăn dâu da thì anh ấy leo lên sàn tìm rượu. Trong nhà sàn có mấy cái hũ ngâm gạo nếp làm rượu sắp đem chưng cất. Nó gần giống như món rượu nếp, nước cái của nó thì thơm ngọt và rất dễ say. Đang mải loáy hoáy mò rượu xơi như thế thì anh Hoài chợt nghe tiếng động ngoài vườn. Nhìn qua khe cửa xuống dưới đã thấy lố nhố mấy thằng địch dưới đất. Có hai thằng đứng sát cầu thang, hình như chúng muốn leo lên. Anh Hoài nép vào vách gỗ và bật nhẹ chốt an toàn (nếu biết cách bật thì không hề phát ra tiếng động), nhưng cha mẹ ơi, súng lại chưa lên đạn. Bây giờ mà kéo quy-lát thì chắc chắn ăn đạn từ dưới đất bắn lên ngay. Đúng lúc anh đang căng đầu ra như thế thì tiếng AK ở cánh trái nổ giòn và tiếng B40 "ùng…oàng" nổ ngay giữa bản. Bọn địch dưới sàn nhà dạt ra, quay sang hướng súng nổ. Anh Hoài thừa thế kéo quy-lat cái "roạt" và đạp cửa sổ nhảy đại xuống đất, quất AK hạ gục ngay hai thằng ở chân cầu thang rồi vọt xuống hầm, chĩa AK bắn tiếp vào bọn phía sau.
Vâng, đúng là trận đánh đó tôi nổ súng đầu tiên. Loạt AK mở màn của tôi vừa cứu nguy cho tôi, vừa giải nguy cho anh Hoài. Trước đó, khi tên địch cắp AR15 mò lại cái hầm của tôi thì tôi đã tụt đầu xuống hầm và thò AK lên chờ đợi. Căng thẳng vì tôi cứ phải chờ hiệu lệnh nổ súng, ngốc thế chứ. Nhưng sự cẩu thả của tôi khi ăn dâu da vứt bừa vỏ trên cửa hầm đã vô tình cứu sống tôi. Tên địch bước sát hầm tôi nhìn thấy đống vỏ dâu da còn mới, lại không thấy có người nên nó chủ quan nghĩ không có ai và cứ thế nó chậm rãi bước tiếp. Rất may là nó không hứng chí ném đại một quả US vào cửa hầm, vì nếu như thế thì bia tưởng niệm liệt sĩ ở phường tôi đã phải khắc thêm một dòng rồi. Đúng lúc nó nghiêng người nhìn vào cửa hầm của tôi thì tôi nhô lên. Bốn mắt ngây ra nhìn nhau trong một chớp và tất nhiên tôi là người chủ động. Tôi kéo mạnh một loạt AK khiến nó bật ngửa người lùi lại, nhưng là để ngã ngửa ra đất vì hứng trọn loạt đạn 7 ly 62 của tôi chứ không phải để chạy. Tôi nhô hẳn người lên quạt tiếp AK vào đám địch đang chạy ràn rạt phía trước. Bọn địch chỉ lùi một đoạn rồi nằm rạp quạt AR15 bắn trả. Tiếng đạn địch nghe rèn rẹt không giòn bằng tiếng AK, chíu chít phía trên đầu. Cùng lúc đấy tôi nghe tiếng nổ của B40, lần đầu tiên mới biết nó kêu "ùng" rồi mới "oàng" kèm theo chớp lửa và quầng khói đen. Anh Trịnh đã nổ súng rồi. Tôi vẫn bắn về phía bọn địch cho đến hết băng AK, chẳng còn nhớ điểm xạ hay kéo cò tùy hứng. Xen trong lúc ngưng bắn, tôi nghe thấy tiếng "cốc… oành" của anh Lạc bắn M79 và tiếng AK ở cánh phải của anh Hoài. Lúc đó tâm trạng tôi rất phấn khích. Thằng địch bị tôi bắn còn được hưởng thêm vài viên AK bắn cho chắc ăn của tôi. Lúc đó, khi cơn hồi hộp đã qua, tôi lại không thấy sợ gì cả. Về sau này cũng thế, trước trận đánh khi chưa nổ súng, tôi đều thấy hồi hộp (nhất là những trận phục kích đếm từng bước chân địch để chọn thời điểm nổ súng), nhưng khi tiếng súng đã nổ thì mọi việc trở nên bình thường, chẳng phải nghĩ gì cả.
Bọn địch lùi ra xa rất nhanh. Chỉ còn M79 của chúng từ xa câu lại. Chúng bắn khá chụm và chính xác. May có những tán cây dày chặn lại nên nhiều quả nổ trên cây, chỉ có mảnh văng xuống rào rào. Cây cối tả tơi nhanh chóng. Tôi tụt sâu xuống hầm tránh mảnh. Không lâu sau đó, pháo địch từ đâu ào ào bắn tới. Bọn địch đã rút ra ngoài bản và gọi pháo bắn. Tiếng pháo nổ vang chủ yếu trong khu vực bản. Không có quả nào rơi trúng hầm chúng tôi. Chúng bắn chừng độ vài chục quả thì dừng, không gian lại đột ngột yên tĩnh. Ngồi trong hầm, tôi đã tranh thủ thay băng đạn và lắp thêm những viên đạn rời vào băng AK vừa bắn hết. Một lúc sau, tôi thò đầu lên. Cảnh tượng trong bản khác hẳn. Cây cối đổ gãy và không gian mờ mờ khói đạn, tràn ngập mùi hăng hăng ngai ngái. Có cái nhà sàn đã trúng đạn đổ sập. Cái cây dâu da chỗ hầm tôi cũng gãy cành, quả rụng vung vãi. Tôi nhìn sang các hầm khác nhưng chẳng thấy gì vì vướng cành cây đổ. Chẳng ai gọi tôi mà tôi cũng chẳng dám mò sang hầm các anh.
Một lúc lâu nữa thì có một tổ 3 người từ phía sau lên chi viện cho chốt. Các anh ấy lần lên phía trước, đếm được tất cả 4 xác địch. Bọn này đều phải chết 2 lần vì ăn thêm mảnh đạn pháo của chúng. Phía ta, anh Lạc A trưởng bị trúng mảnh pháo nhỏ vào đầu, phòi ra một tí óc. Anh Cát (Bắc Thái) ở lại chỉ huy thay, còn hai anh khác khiêng anh Lạc về tuyến sau. (Sau này anh Lạc vẫn sống, được giải ngũ về nhà nhưng mất trí nhớ. Các bác sĩ quân y nói vết thương như thế thì về nhà anh ấy cũng chỉ sống thêm được nhiều lắm là hai năm nữa thôi. Tội nghiệp cho anh quá).
Gần trưa, bọn địch quay trở lại bản. Tới đầu bên kia bản, chúng đã bắn tơi bời rồi cứ vừa bắn vừa mò vào. Khi chúng vào giữa bản, anh Cát cho lệnh nổ súng. Tôi không quan sát được nhiều nhưng cứ nhằm tầm cao cách đất nửa mét mà điểm xạ. Được ít phút thì bọn địch rút ra. Chúng lại gọi pháo bắn một thôi nữa. Sau này thì tôi quen dần với cái kiểu địch nống ra mà gặp ta thì lùi lại gọi bom, pháo. Chúng lợi thế hơn ta ở món hỏa lực đó.
Sau đợt ấy thì địch bỏ cuộc. Suốt buổi chiều không có gì xảy ra. Chờ đến lúc tối mịt thì tất cả chúng tôi cũng rút về mấy cái hầm trú quân cạnh Huội Chăm-pi hôm trước.
…
|