Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 06:10:03 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bóc vỏ Trái đất  (Đọc 33011 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #10 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:26:47 pm »


CUỘC ĐỌ SỨC TẠI NẮP BỔNG

Bọn “chuột cống” (tên anh em mình đặt cho tụi lính được đào tạo quy mô, chuyên đánh đường hầm) vừa được trực thăng đổ quân xuống là chúng vào trận ngay. Được lệnh chui xuống hầm địa đạo vừa tìm ra, hai ba tốp nối theo nhau chui vào địa đạo. Phải nói là Mỹ dùng quân cũng khá tinh xảo, mấy tên này quả là người Mỹ đẹt, nhỏ con, chúng cũng chui vừa lọt được vào khúc địa đạo cửa ngõ, rọi đèn sáng choang tìm kiếm, gõ đập. Một tên chui ra, không biết xì xồ hỏi han gì, lại chui xuống. Phải mất hàng tiếng đồng hồ sau, chúng phát hiện ra một cái nắp nằm ở phía trên nóc địa đạo. Mỹ ở địa đạo dưới (nắp trầm) chui lên, ta ở ngay địa đạo trên đầu nó (nắp bổng). Ở trong khúc địa đạo có năm người của đơn vị Huyện đội Bến Cát, lúc bị xe ủi bật tung cửa hầm, tất cả rút vào sâu trong địa đạo, ba người trổ lên nắp bổng, hai người xuống nắp trầm. Các chiến sĩ ta thì chui luồn trong các ngõ ngách địa đạo nhanh như sóc, nhưng cho một người Mỹ dù nhỏ con cũng không thể nằm trườn theo kiểu thân sâu đo, thân con rắn như ta được. Mà dù chúng có liều tới đâu cũng không dám tiến theo kiểu trườn vào một cái hang do đối phương kiến trúc, biết hai bên hông có cái gì, biết trên đầu, dưới bụng có gì, mìn hay bàn chông đây. Những tên lính “chuột cống” dù có được huấn luyện chuyên nghiệp ở Hawai chuyên đánh trận trong lòng đất, thì chắc gì thày dạy của chúng đã nghĩ đến kiểu hầm lắt léo của du kích miền Nam này. Chúng phải dùng xẻng, xà beng vừa chui vừa đào khoét cho rộng ra. Hàng mấy tiếng đồng hồ sau, chúng cũng tìm ra nắp một đoạn hầm địa đạo tiếp theo, ăn lên phía trên đầu, ta gọi là nắp bổng.

Liền, Đực và Tho đang ngồi nghe ngóng động tĩnh của đất ngay trên nắp bổng thì bỗng nghe tiếng động bịch bịch rất gần, rồi tiếng gõ từ nắp bổng cạch cạch.

- A tụi nó đã phát hiện ra nắp, vậy là nó sắp chui lên rồi, làm sao bây giờ anh!

Tho khẽ hỏi Liền, giọng khẩn trương lo lắng.

Không trả lời, ánh đèn pin nho nhỏ của Liền rọi vào cửa nắp. Hai tay Liền ấn mạnh lên nắp bổng. Cũng vừa lúc nắp hầm xộc xệch như đang muốn bật lên. Tho tiếp sức cho Liền, bốn cách tay cùng ấn xuống. Chắc sức bật bên dưới mạnh lắm nên cái nắp bằng bê tông vẫn lay chuyển như muốn chuồi lên. Nắp trong hầm không nguỵ trang kỹ như trên mặt đất, chỉ xoa như màu đất, bằng bê tông nhỏ, tròn hơn tấm đan, có dây kẽm để xỏ tay cầm.

Bốn cánh tay gồng lên đè, Liền nằm lên lấy sức nặng của toàn thân ghì xuống. Có lẽ thằng này có sức mạnh của con trâu điên, nên cái nắp vẫn nâng lên, đu đưa như chao sang một bên. Chúng đang ra sức giở nắp, chúng cố giở lên, mình cố đè xuống. Bốn cánh tay và một thân mình của hai chiến sĩ cộng lại cho sức nặng đè lên chắc cũng chỉ ngót một tạ, còn sức bật của tên lực sĩ “chuột cống” này chắc có trên trăm ký, nên dù cố gò toàn thân ấn giữ nắp, hầm vẫn cứ chao lên. Cuối cùng, cái nắp bật hẳn sang bên, miệng địa đạo lộ ra. Tình thế căng rồi, nó sẽ chui lên! Giáp lá cà trong địa đạo, một tình huống hy hữu hiếm có trong lòng đất độc quyền của ta. Đực đứng ngay sau Tho, giương cây bá đỏ chĩa xuống. Ánh đèn pin từ dưới rọi lên, nhấp nhoáng. Ba người né sang cạnh, quan sát miệng nắp. Tho rút chốt lựu đạn cầm tay. Trái lựu đạn xì khói. Khi trái lựu đạn được buông khỏi tay nhét xuống dưới cửa nắp và chiếc nắp vừa vặn đặt lại đúng chỗ của nó. Một tiếng ùm... ngay dưới rồi im lặng. Chế loại lựu đạn này, ta biết thời gian nổ khi rút chốt, nên không dại gì thả ngay, chúng sẽ cầm ném khi còn xì khói, vậy nên phải căn cho gần nổ mới buông tay, hết thời gian cho chúng lượm ném lại.




ĂNGTEN ĐỤNG MÁY BAY

Mỗi lần truyền tin trên máy phát sóng, một người quay môtơ, phải là người thật khỏe. Trước đây, máy móc nhỏ, chỉ cần quay khẽ đã đủ máy chạy, nay chiếc máy này do nước ngoài thiết kế trang bị cho phát nhận tin tức, máy này có thể phát sóng từ miền Đông Nam Bộ ra tới tận Hà Nội, nên mỗi lần khởi động, người yếu không làm nổi. Trong đơn vị A36, chỉ có ba người khởi động được máy, khởi động xong có khi đứt hơi. Một lần, vì mới đi giao liên về, mệt quá, nhưng vẫn hăng công việc, Thương lấy hết sức vận hành máy, vừa xong, anh hoa mắt, ngất xỉu luôn.

Hôm nay, Lịnh khởi động máy phát tin, Thương, Tài, Mới lên mặt đất điều khiển ăngten. Mặt trời lặn, trời chiều đã ngả màu xám, nhưng công việc cần thiết không thể đợi tối hẳn. Phải làm sao cho ăngten di chuyển nhanh, thay đổi chỗ để đánh nhiễu máy dò định vị trên máy bay do thám. Ba chiến sĩ nhanh như sóc cầm cần ăngten chạy lao từ vị trí này sang vị trí khác, vài giây lại chạy. Y như mấy chú trẻ trâu cầm dây diều chạy, lựa ngọn gió hướng cho cánh diều bay cao.

Tin vừa được phát trên sóng, Thương đã nghe tiếng máy bay phản lực và chiếc OV10 lao tới, ngay phía tây đã xuất hiện tiếng hai chiếc trực thăng võ trang. Máy bay phản lực vừa ào qua, hai chiếc trực thăng dàn ra hai hướng nhường chỗ cho bọn phản lực quần đảo trên cao để nhận mục tiêu vào ném bom. Vậy là chúng đã phát hiện ra sóng, ra mục tiêu rồi, chiếc OV10 quả là lợi hại. Lập tức Thương cho tắt máy phát, chuẩn bị đối phó.

Thời cơ là lúc này đây, Thương hô to:

- Chạy...

Thương vọt lên, lao về khúc địa đạo, ba người lao ra hai phía, Tài chạy bám theo Thương vừa lúc chiếc trực thăng rà tới, bắn chéo chéo từng băng. Trực thăng vừa dãn ra thì tiếng rú ghê hồn của phản lực lao vút tới mục tiêu vừa nhận. Thương hô to:

- Nằm xuống.

Đo nằm sau Thương mấy mét, chúi đầu vào hai cánh tay che tai. Tài đã nhìn thấy bom từ phản lực trút xuống. Trời mờ tối nhưng nhìn lên trời còn rõ những chấm đen to như cái chén rơi xuống. Ầm...! Một quả bom loại lớn nổ bên cạnh cách chừng mươi mét. Đất cát, mảnh bom bay ào ào, rơi rào rào lộp bộp, phủ kín hai người, nhiều cục đất to tướng tung lên không rồi rơi xuống, nếu trúng người thì cứ là giập xương, may mà cả ba không ai sao cả. Khi chiếc phản lực trút bom xong, có lẽ chúng yên trí đã diệt trúng mục tiêu nên kéo tất cả đi. Chúng đâu có ngờ chỉ năm phút sau máy dò sóng của chúng đã báo hiệu có tín hiệu đang được phát sóng, cũng lại ngay tại trong khu vực vừa dội bom, giữa vòng vây trận càn, thật điên đầu. Nhưng các nhà toán học quân sự Mỹ không thể tính ra, bởi khi cho máy bay phản lực dội bom tiếp, lại cách chỗ dội bom hồi nãy hơn một trăm mét, trong khi đó hầm điện đài của A36 chỉ cách hố bom nổ lần trước có 40 chục mét. Bốn lần phản lực lao xuống ném đủ bốn lượt bom đìa (loại bom lớn thả xuống nổ đào thành cái đìa to) nào phải đất rộng mênh mông, chỉ trong vòng bốn năm chục mét mà bốn lần dội bom đều không trúng mục tiêu. Hai loạt bom dội tiếp theo cũng không trúng hầm, cả ba trinh sát cầm cần ăngten chạy trên mặt đất mà không ai việc gì. Trong đêm hôm ấy, tin tình báo vẫn đội bom rẽ không trung, tiếp tục chuyển về chiến khu đúng hẹn, chỉ khác thường là phải mất ba lần tắt máy, khởi động máy, và bản tin phải ngưng lại tới ba lần mới chuyển nhận xong.

Nhiều lần nhận tin, chuyển tin trong thời gian trận càn Xêđaphôn, đơn vị A36 thật dũng cảm, đã hoàn thành nhiệm vụ trong bom đạn!
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #11 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:28:31 pm »


CÁI “NÚT” HẦM

Quân giặc không thể ngờ khi chiến trận có quy mô quân sự và khoa học kết hợp thuỷ - lục - không quân hiện đại cùng chiến thuật chặt chẽ như thế mà bọn Việt Cộng vẫn còn sống. Các tướng tá chỉ huy trận càn vẫn còn nhiều cái tính không ra, tính không bằng mấy du kích xuất quỷ nhập thần. Bom đạn dày đặc như thế, thuốc độc, bom xăng, bom cháy, bom tấn... xới tung hết cả miền đất như thế mà đối phương vẫn còn tồn tại ở trong lòng đất. Chúng lại tiếp tục dùng biện pháp khác: tiếp tục chui xuống lòng đất.

Tại một nắp trầm trong hầm địa đạo, cuộc chạm trán thật hy hữu đã xảy ra. Lính Mỹ ở trong hầm địa đạo, chúng ngồi ngay trên nắp trầm, ta ở dưới im lặng theo dõi từng chút. Khi nắp hầm được bật lên, ánh đèn pin rọi sáng phía dưới, thấy im lìm, một lính Mỹ thò tay xuống huơ huơ, thấy không ổn, cánh tay lại rút lên. Chừng 30 giây im lặng, rồi bỗng thấy hai chân người thò xuống.

- A! Bọn này cũng biết cách tụt xuống nắp trầm của ta, để đấy!

Thể bật lưỡi lê của cây bá đỏ lên, toan đâm liền, Tính vội chận lại, nắm tay Thể giữ im. Hai chân người thò xuống từ từ, rồi một nửa dưới tên lính vừa tụt xuống, lưỡi lê của Thể đâm xuyên qua bụng. Tính dùng sức của hai tay phụ cho Thể, lưỡi lê xuyên táo qua bên kia bụng như kiểu xâu cá nướng. Tên lính Mỹ chỉ hự lên một tiếng rồi nằm im. Lúc này, thân nó nằm bít chặt nắp trầm như một “cái nút” có cài chốt ở dưới, đố mà rút “cái nút” lên được, vì cái chốt cài cứng ấy là cây bá đỏ. Hẳn là lũ “chuột cống” bên trên còn lâu mới tháo được cái “nút” ra khỏi miệng hầm. Hai chiến sĩ trườn vượt nhẹ nhàng sang khúc địa đạo quanh co, rồi lại chui vào một cái nắp bổng khác, biến mất trong lòng đất.

Thể còn luyến tiếc:

- Còn cây bá đỏ của em, anh Tính!

- Cứ để đó tụi “chuột cống” này bò không còn khó nhọc, nó không lấy mất đâu, đừng lo.

Trực thăng lại tiếp tục thả lũ “chuột cống” xuống, tụi này chúng còn lĩnh thêm cả nhiệm vụ đào xới rộng thêm đường hầm để lấy thây tên Mỹ rồi kéo thụt lên, lùi ra ngoài. Còn anh em ta đã lần theo đường địa đạo quen thuộc ngoằn nghèo đi tới đâu thì chỉ có đất mới biết.

Những trận bom dội có lần trúng hầm, lật tung tành cả nắp, cả cây que ván vách, người không trúng bom, hay bị đất vùi lấp thì chạy tìm nơi ẩn nấp. Nếu đụng địch đang vây càn gần đấy, những người bật lên từ lòng đất khó tránh khỏi họng súng đang trục sẵn chỉ chực nhả đạn.

Một khi bộ binh của địch ở xa khu vực bom, chúng nã đại liên, trọng liên, cả tiếng súng đại bác không giựt (DKZ). Có những khi tiếng đạn đại bác phát ra những tiếng rào rào giống như mối càng ăn lá mục ban đêm trong rừng. Đấy chính là lúc Mỹ dùng loại đại bác không giựt bắn, đạn nổ tóe ra hàng trăm hàng ngàn những mũi đinh năm phân, mỗi mũi đinh nhọn hoắt có cánh, có vây phía sau như mũi tên để lượn dễ dàng trong gió nghe rào rào trong không khí bay đến trúng mục tiêu, sát thương vô cùng hữu hiệu. Ôi vũ khí gặp vũ khí, sắt thép gặp ý chí. Ở đây, đất luyện thành thép, thép luyện thành người. Những con người thép bằng da bằng thịt đang chống chọi với sắt thép vũ khí.

Nhưng con người dù ý chí có thành thép thì vẫn bằng xương bằng thịt, bằng máu đỏ da mềm, tránh sao khỏi hy sinh mất mát!
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #12 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:30:08 pm »


MÌN CHỐNG TĂNG MỞ ĐẦU

Từ mấy năm nay, ở chiến trường miền Đông Nam Bộ, Đại tướng Nguyễn Chí Thanh phát động phong trào: “Đánh du kích cơ quan”. Phương châm: “bám thắt lưng Mỹ mà đánh”. Anh em các đơn vị lại đề ra khẩu hiệu: “Một tổ cũng đánh, một người cũng đánh”, “đánh để mà sống”. Nhất là trong các trận càn, các đơn vị cơ quan tự bảo vệ mình bằng cách đánh riêng, sáng tạo, mưu trí riêng, bằng vũ khí được phát và cả vũ khí tự tạo.

Đến ngày thứ ba, giữa các đơn vị đứt liên lạc hết, hầm hào bị chia xẻ, sập nghẽn không còn liên hệ được với nhau. Các chiến sĩ của ta hy sinh khá nhiều, nhưng tinh thần của những người đang còn sống thì vì lòng căm thù địch đã thôi thúc cho tinh thần mạnh mẽ và sáng suốt lên gấp bội. Vậy là lúc này các đơn vị hoàn toàn độc lập tác chiến, và họ đã bắt đầu chiến đấu. Ta hãy xem một đơn vị sống trong làn bom đạn hủy diệt của Mỹ như thế, họ đã chiến đấu ra sao.

Đơn vị A36 của Hai Thương từ lâu đã quen với độc lập tác chiến!

Ngày thứ ba của trận càn, anh em bò lên quan sát. Xe tăng Mỹ nhan nhản đang gầm rú quần qua đảo lại, có xe chở bộ binh ngồi đặc kín trên mui, tự do mặc sức tung tác. Phải có tiếng nổ trả lời chúng nó mới được. Mấy ngày nay bom pháo trút xuống, đạn bắn như mưa, thuỷ bộ không quân Mỹ làm mưa làm gió tàn phá, giết chóc thả dàn, không gặp phải một trở ngại nào, một sức chống cự nào.

Đơn vị mình sẽ phải làm gì để trả lời chúng chứ, phải cho chúng biết thế nào là người của miền đất thép, là sắt của tam giác sắt này mới được! Thương nói vậy với anh em trong đơn vị, rồi anh phân công hai người trực điện đài, hai người bảo vệ, còn anh cùng Thôn, Kiển, bò lên “trạm quan sát” mặt đất, tìm cách đánh.

Sau khi xác định vị trí mà mình sẽ phải làm gì ngay trong đêm nay, ba người quay về địa đạo. Đêm bao phủ dày đặc, đêm tối là bạn của các chiến sĩ du kích. Ba người: Thương, Thôn, Kiển mỗi người xách theo hai trái mìn, ba người sáu trái, loại mìn chống tăng có quai, 10 kilôgam thuốc nổ, giắt xẻng gập vào người (xẻng quân dụng nhặt được của Mỹ), mình trần trét bùn đất, bò trong đêm tối ra gài trái theo vị trí đã quan sát hồi sáng.

Sáng sớm hôm sau, đội hình xe tăng hàng trăm chiếc đang hung hăng tràn lên, cũng tưởng như mấy hôm nay, không gặp một trở ngại nào, chưa hề có một tiếng nổ chống cự nào của đối phương. Loại vũ khí tăng hạng nặng này bất chấp tất cả súng đạn, đi đến đâu như một pháo đài thép an toàn và cán nát tất cả.

Bỗng một tiếng nổ vang trời, trong khối khói đen đặc, một xe tăng lật tung, lính Mỹ ngồi trên và cả xe thành một đống sắt vô dụng. Một tiếng nổ và một tiếng nổ nữa tiếp theo. Ngồi đếm dưới hầm địa đạo Thôn sung sướng, ôm lấy Thương:

- Trúng rồi, đánh được xe tăng rồi anh Hai ơi!

Thôn định nhoi lên xem, Thương kéo lại:

- Không được lên, chắc ăn rồi, ngồi im.

Và họ vui mừng ôm lấy nhau khi đếm thấy đủ cả sáu tiếng nổ. Loại mìn chống tăng này do ta tự tạo, chỉ một khối thuốc nổ đơn giản tròn, nặng 10 kilôgam, có quai xách, đào hố nhỏ, đưa xuống, vặn ngòi nổ, đậy nắp, vùi kín trong đất. Khi xe tăng cán trúng nắp, kích ngòi là nổ ngất. Sức nổ của loại mìn chống tăng này vừa đủ để diệt gọn một xe tăng. Vũ khí của ta cũng hay thật!

Bỗng lại thấy một hai rồi ba, bốn... tiếng nổ lớn, đúng tiếng nổ mìn chống tăng của ta. Thương sung sướng reo lên:

- Vậy là đêm qua các đơn vị khác cũng lên gài trái như mình rồi. Vậy là anh em ta còn sống, chắc cũng như chúng ta thôi. Các đồng chí ơi, hãy chặn bàn tay của quân Mỹ lại, không để cho chúng muốn làm gì thì làm, hãy trả thù cho đồng bào ta, anh em ta đã hy sinh. Chúng ta còn sống thì quyết không để chúng yên!

Ngay ngày xuất trận đầu tiên, ngày thứ tư của trận càn, Mỹ đã mất trên chục xe tăng bằng những bàn tay đặt trái mìn nhẹ nhàng chắc chắn giữa đêm tối, những người con của đất, đang “đánh du kích cơ quan”. Quân Mỹ không thể ngờ du kích phản công tài tình như vậy, tưởng bom đạn dày đặc như thế, săm moi, ủi càn quét như thế, làm sao Việt Cộng có thể phản công được. Vậy mà ngay trong buổi sáng xe tăng vừa xuất phát đã bất ngờ bị thiệt hại hàng chục xe, và không dưới trăm bộ binh Mỹ thiệt mạng.

Đêm hôm sau, tổ ba người của Nhường lại lên đặt sáu trái mìn đánh tăng nữa. Các anh nguỵ trang khéo léo, để không bị lộ. Gài trái xong xuôi ba người cùng rút xuống hầm, nhưng không sao chợp mắt được. Anh em hồi hộp ngồi đến sáng chờ đếm tiếng nổ. Chờ mãi tới chiều, chỉ thấy hai tiếng, vậy là mới trúng được hai xe tăng, còn bốn trái nữa, chờ tới tận chiều vẫn không thấy nổ tiếng nào. Không hiểu xe tăng địch phát hiện hay mìn lép, thật tiếc, tiếc thật!

Lúc trời vừa sập tối, tổ ba người bò lên mặt đất, mò mẫm tìm kiếm. Hai trái nổ rồi, xe tăng đang nằm chổng trơ khét lẹt với mùi tanh ngòm của máu người. Lính Mỹ chết bộn, chắc là xe tăng chở đầy lính ngồi trên mui, còn trong xe tăng có lái chính, lái phụ, hai pháo thủ, hai tiếp đạn. Xác lính Mỹ không thấy đâu, chắc nó đã được máy bay chuyển đi hết, chỉ còn máu, máu đặc quánh từng mảng. Đêm tối không nhìn thấy máu, chỉ sờ phải nhớt nháp và tanh nồng ghê lợm.

Xác của anh em bà con mình thì không được ai mang đi đâu cả, không có người chôn. Một số anh em mình trong bóng đêm, cố gắng đào hố lôi xác người, lôi những mảnh chân tay, đầu mình không còn nguyên vẹn của đồng đội và đồng bào, trong đêm tối vùi tạm xuống hố, nhưng không thấm tháp gì. Xác người còn văng vãi, nằm rải khắp nơi. Máu thịt của đồng bào ta đang đổ, thấm đẫm xót đau cả dải đất Miền Đông, và cả máu của quân địch cũng đang góp đổ xuống nơi đây.

Bốn quả mìn gài đánh tăng đêm qua không nổ, không phải mìn lép mà do xe tăng địch không cán trúng. Đêm hôm ấy, tổ chiến đấu của A36 lần mò ra moi lên mang về hết, kiểm tra thấy còn nguyên. Anh em quan sát nghiên cứu thấy xe tăng địch vì sợ dính mìn nên sáng đi đường nào, chiều về lại bò theo đúng vết đường đó. Biết vậy, tổ chiến đấu Thương, Thôn, Kiểng, Đo táo tợn hơn: đánh tăng vào ban ngày.

Gần sáng, các anh đã lên mặt đất nguỵ trang nằm sẵn. Trời sáng hẳn, chờ cho tăng địch đi qua hết, quan sát nhớ dấu xe tăng đã qua, ba người mình mẩy trét kín bùn màu đất đầu mình đội cây cỏ dây leo quấn kín, mỗi người chỉ mang theo được một trái mìn đánh tăng 10 kilôgam và chiếc xẻng gập, bò lần lần ra. Lính Mỹ đang càn cách đó chỉ khoảng trăm mét, không để ý kỹ tới mặt đất ngổn ngang cành lá. Ba “bụi cỏ” trườn đi nhẹ nhàng, có lúc bò lúc khom khom, có lúc phải nằm im hàng chục phút để tránh xe lính Mỹ hành quân, tránh máy bay trinh sát trực thăng chuồn chuồn bay qua bay lại. Ba anh bò xa hàng trăm, hai trăm mét. Chọn đúng đường xe tăng mới qua, moi đất đặt trái, nguỵ trang. Xong xuôi, “bụi cỏ” lại nhễ nhại trườn bò quay về địa đạo. Thật là một nghệ thuật nguỵ trang hoàn hảo. Trườn bò ngang cỡ tàng hình, ngay trong hàng ngũ địch đang càn, ngay trước mắt địch mà vẫn không bị lộ. Hoàn cảnh chiến đấu ấy mới có thể sản sinh ra những con người chiến đấu ấy, có thể ngay cả những bài học tập huấn quân sự các anh cũng chưa học hết, nhưng kinh nghiệm chiến trường khi chiến đấu, những thiên biến vạn hoá đã tự tạo ra bài học cho người chiến sĩ.

Y như anh em đã tính toán, chiều ấy ba chiếc xe tăng theo vết đường buổi sáng chạy về bãi đậu, đã chổng đáy lên trời bỏ xác. Chắc chúng không thể ngờ, chúng đang làm chủ mặt đất, mà Việt Cộng lớn gan lại có thể chui lên mặt đất vào cả ban ngày để gài mìn!

Ngày sau đó, những người chỉ huy trận càn Xêđaphôn bắt đầu cảnh giác đối phó với lòng đất. Những chiếc xe tăng dàn hàng ngang đi trước dọn đường, xe ủi đất nhích theo sau, ủi dũi tung đất để dọn mìn, nếu có mìn chúng thí một xe và một lái. Sau đó mới đến xe tăng chở bộ binh hành quân lên. Khi phát hiện cửa địa đạo, chúng cụm lại xem xét bàn bạc, bỗng một tiếng nổ ùm, mìn anh em du kích cài ngay cửa địa đạo, một cái bẫy đơn giản là một cách đánh đáng sợ cho lính càn. Bị bao vây, nhưng các chiến sĩ du kích cũng tìm ra nhiều kiểu đánh, gây cho địch nỗi kinh hoàng, mất dần tính hung hăng ban đầu. Anh em chiến sĩ ta thì đã luồn sâu vào trong lòng đất khi đã đặt trái xong.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #13 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:34:01 pm »


TỰ TẠO VŨ KHÍ

Mỗi đơn vị ở đây chỉ được phát mấy trái DH10, mìn chống tăng, một súng B40, vài quả đạn, vài cây AK, súng ngắn. Vũ khí chỉ để tự vệ, đánh du kích cơ quan. Khu vực trong vòng vây trận càn lúc này không có quân chủ lực. Mà dù có chủ lực ở đây thì lực lượng của ta cũng không thể trực diện đương đầu với lực lượng và vũ khí Mỹ với quy mô trận càn Xêđaphôn lớn chưa từng có từ trước tới nay, hàng chục ngàn quân Mỹ. Còn lực lượng anh em các cơ quan thì đang phải đương đầu với sự hủy diệt của vũ khí Mỹ, phải chịu đựng mất mát hy sinh, đói khát.

Đương đầu với hàng chục ngàn lính Mỹ lúc này chỉ có du kích, du kích các cơ quan đánh ban đêm, du kích chiến đấu vô cùng mỏng về con số và thiếu thốn về vũ khí. Du kích ở đây là những chiến sĩ giao liên, những cán bộ tuyên huấn, y sĩ, y tá, nhân viên văn thư, đánh máy. Vậy làm sao có thể chiến đấu, chiến đấu như thế nào trước lực lượng quân và vũ khí quá chênh lệch như ta đã thấy, làm thế nào để tồn tại và còn chiến đấu!

Trong lúc lên mặt đất về ban đêm để trinh sát và cài mìn, các anh phát hiện những quả bom không nổ, nằm ngay mặt đất. Biết loại bom này chứa rất nhiều thuốc nổ, anh em trong đơn vị ít nhiều đã được học cách sử dụng và chế tạo vũ khí, nên khi bóng đêm xuống, họ bò ra, vặn mở kíp những quả bom, moi thuốc nổ vào xô, chuyển về địa đạo. Thế là “một công binh xưởng” chế tạo vũ khí ngay trong hầm địa đạo. Đơn vị A36 có Kiển là anh thợ biết về cơ khí, lại được huấn luyện qua lớp công binh trước khi chuyển qua A36. Mấy người cùng nhồi nặn, nén chặt thuốc nổ vào thùng thiếc, đổ thuốc đen làm mồi, cài đặt ngòi nổ, kíp nổ, thậm chí dùng cả xô đựng nước của Mỹ, cưa đôi chiếc thùng gánh nước của ta để chế tạo mìn. Mìn lớn, mìn nhỏ được chế tạo ra. Trái mìn lớn trông như trái bí đỏ, trùng trục hơi meo méo vì điều kiện chế tạo vũ khí trong hầm chật chội tối mò mò, nhưng hiệu quả không thua kém mấy mìn chế tạo trên R là bao. Anh em trong tổ A36 chế được 18 trái nổ nữa để gài. Loại mìn này sẽ gây ra tiếng nổ rất to, khói bụi mù mịt, nhưng sức sát thương bị hạn chế vì không còn kiếm đâu ra mảnh thép nhọn, hạt bi để găm, để nhồi vào thuốc như những trái mìn tự tạo ở xưởng công binh trên chiến khu. Anh em còn nhặt được những trái bom bi quả dứa, tháo cánh và biến nó thành quả mìn đạp nổ khá nhạy.

Biết rõ kho Hậu cần ở gần đấy bị trúng bom từ đêm đầu tiên. Đêm ấy, Thương cùng hai chiến sĩ giữa đêm khuya mò tới khu vực kho vũ khí bị bom B52. Cả kho lương thực, quân trang thuốc men vũ khí của đoàn 83 Hậu cần cất giấu dưới hầm bị bom phá hoại. Bảy tám người bảo vệ cơ quan hy sinh hết. Thương và các chiến sĩ A36 tìm kiếm, moi móc trong đất cát được một số DH10, đạn B40, lương thực. Các anh đi liền mấy chuyến trong đêm, có lúc chạy nhanh như sóc, có lúc núp, lúc khom khom, mang được khá nhiều thứ về hầm cất giữ. Ngay sáng hôm sau, Mỹ càn tới khu vực kho Hậu cần bị trúng bom, chúng ủi tung, phụt lửa đốt cháy các vật dụng quân nhu còn vương vãi sót lại, phụt lửa vào những bao lúa gạo còn lại, cả khu vực kho hậu cần tan tành hết.




B40 VÀ DH10 VÀO TRẬN

Tại trụ điểm quan sát của Thương, tầm nhìn xa trên ba bốn trăm mét trống trải. Ngay khu đất trống, chiều tối, thấy lính bộ binh công tử Mỹ tắm, có nước do trực thăng phun xuống, thả đồ ăn xuống, thả cả gái xuống phục vụ. Điểm tịnh quân này có khoảng một trung đội. Chúng chủ quan, xem thường coi như chúng đã làm chủ, không có đối phương chống cự, hoặc chúng cho rằng đối phương không qua khỏi những trận bom pháo rải thảm vừa qua.

Thương phân công: tối nay mỗi người mang theo một trái DH10, dây điện, riêng Thương còn khẩu B40 với hai trái đạn hình tên lửa cài chặt vào người, Kiển khoác theo một AK, đi đánh cụm quân Mỹ. Trời tối hẳn, bốn người mình trần, trét bùn, trét tiêu bột, trét xà bông Mỹ khắp đầu mình, trét cả vào vũ khí, đề phòng khi tới gần, có chó béc giê sẽ không bị phát hiện, bò tới sát nơi Mỹ đóng quân, cách chừng 30 mét Thôn bấm Thương:

- Có gần quá không anh Hai.

- Gần cho chắc ăn, Đại tướng đã nói “nắm thắt lưng Mỹ mà đánh”, đã tới thắt lưng Mỹ đâu, đánh rồi ta biến vô địa đạo, độn thổ, khi phát hiện, nó sẽ bắn, thì cho nó bít cửa hầm giùm mình luôn.

Núp dưới bờ rãnh làm công sự, đặt khẩu B40 và AK ở đó, bốn người bò vào sát trại Mỹ. Nhìn thấy rõ đốm lửa hút thuốc ở dưới gốc cây xay của lính gác, Thương đoán: chỗ có lính gác chắc là lều trại của chỉ huy. Anh bò gần vào tới trại, còn nghe vài tên trong lều xì xồ nói chuyện, chắc là chúng còn thức. Sau một ngày dàn quân càn quét bắn phá tìm diệt, sau một ngày săm hầm tìm bới, giết người không gớm tay, nay chúng đang nghỉ ngơi lấy sức để ngày mai lại tiếp tục gây tội ác. Thương mím chặt môi: “ Anh em bà con ơi! Các đồng chí ơi! Máu thịt của chúng ta đổ quá nhiều rồi, chúng tôi sẽ bắt chúng phải đền tội!”. Bốn người theo phân công trước, đặt cài xong bốn trái DH10 ở bốn vị trí đã định rồi vừa bò vừa dòng dây về phía bờ mương, Thương lệnh:

- Tao bắn một trái B40 xong, 10 giây sau đến Thơm và Mới cho trái DH10 thứ nhất nổ, đến phát B40 thứ hai xong, 15 giây sau đến hai trái của tao và thằng Kiển cho nổ, tiếp theo là lựu đạn và AK xuất kích. Xong, ta phải đi lượm vũ khí rồi băng về các cửa địa đạo kia rút xuống!

Tiếng nổ bùm... thật lớn, một cụm lửa vàng quánh bùng lên ngay trung tâm trại Mỹ!

Pháo sáng địch vội tung lên sau tiếng nổ B40, anh em còn nhìn thấy rõ chúng chạy tới, chạy lui la hét náo loạn cả khu trại, tiếng lính Mỹ kêu khóc rống lên rùm trời. Chúng làm sao kịp đối phó, làm sao có thể xác định được hướng Việt Cộng. Và những tiếng nổ của hai trái DH10 tiếp theo, tiếng... bùm... lửa màu da cam của B40, rồi hai trái DH10 bồi tiếp... Cả trại lính Mỹ lúc này cũng đang giống như ở trong cơn cuồng phong mưa bom B52, mưa pháo bão bùng của bom đìa, bom tạ, bom tấn, bom napan cuồn cuộn khói lửa của đêm đầu tiên! Nhưng đây lại là B40 và DH10 của Việt Cộng.

- Rút chốt lựu đạn, AK đâu, xung phong lên!

Thương hô to, anh lao lên như tên bắn, trái lựu đạn trong tay đã bay lên phía trước cỡ 25m ngay vào đám lính Mỹ đang bò lăn, bò quàng ra ngoài trại, kêu la í ối. Mấy quả lựu đạn và vài tiếng súng sau cùng của tổ bốn người bồi thêm khiến cho cả trận địa im lìm hết, chỉ còn vài tiếng khò khè rên rỉ của lính bị thương chưa chết hẳn.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #14 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:34:43 pm »


Chưa chịu rút vội, Thương kêu:

- Đi lượm lấy ít vũ khí mang về đã tụi bay. Tụi nó có bắn tiếp ứng tới cũng chỉ hú họa xung quanh, chưa dám nã vào đây đâu, sợ trúng lưng Mỹ!

Vai khoác súng, người đeo lựu đạn Mỹ nặng trĩu, nặng hơn cả lúc vào trận, bốn anh em rút về đến “nhà” ngồi nghỉ thở mà lòng mừng đến reo lên:

- Ta giáng trúng đích rồi, nắm thắt lưng Mỹ mà đánh hay quá, cả trung đội Mỹ im re, láng hết. Tốn mất bốn trái DH10, hai trái B40, nhưng cũng gỡ lại thu về mấy cây cạc bin đầy đạn, lựu đạn bù vào. Anh em ta đánh tốt quá!

Vừa lúc ấy, có tiếng pháo nổ, đạn lửa phụt búa xua, nhưng cũng chỉ bắn ra oai thị uy thôi, chứ đêm tối biết xác định vị trí Việt Cộng chỗ nào mà bắn; hơn nữa chúng còn sợ pháo lại giã vào trúng trại Mỹ đang đóng quân rải rác. Mà Việt Cộng độn thổ tàng hình thì có mà theo dấu chân lạc đà trên sa mạc Sahara tìm đến chân trời rồi cũng mất hút.

Ngày hôm sau, một liên lạc của đơn vị khác sang báo tin:

- Bên Huyện đội Bến Cát nói đơn vị Hai Thương đêm qua đánh hay quá, đánh ngon quá, nguyên trung đội Mỹ chết ráo trơn trọi! Tụi em còn đếm hàng mấy chục băng ca khênh xác Mỹ lên trực thăng suốt đêm. Sáng nay, trực thăng còn tới dọn những xác Mỹ.

- Xác chúng mang đi đâu anh Hai nhỉ?

- Xác Mỹ được giữ gìn bảo vệ chu đáo lắm, chúng mang về căn cứ, tẩy rửa, tẩm ướp cẩn thận rồi chở về bên Mỹ hết. Cứ băng ca khiêng người là bị thương, băng ca khiêng túi nilông bó chặt là xác chết, anh em ta cứ vậy mà đếm Mỹ. Chỉ có xác người mình đang nằm rải rác khắp vùng này là không được ai chôn cất thôi! Ban đêm, chúng ta hãy cố gắng lên moi xác anh em đồng bào chôn được người nào hay người ấy, để phơi thây sình thối đau lòng lắm.

Đồng chí liên lạc đề nghị:

- Các anh ở bên ấy còn phân bì: Tại bên này được trang bị nhiều vũ khí nên còn đánh ngon, bên ấy gần hết rồi, hỏi thăm anh xem có nguồn nào không, giúp đỡ cho một ít?

Thương chỉ đống mìn tự tạo:

- Chúng tôi cũng đi kiếm về là chính, đâu có được trang bị nhiều. Đấy, cho mấy trái nhỏ, về nói cánh Hai Thương tự làm đấy.

- Có, cái này chúng tôi cũng có, anh em tự chế được, cũng đi lấy thuốc nổ của bom lép về làm hằng hà, nhưng chỉ cài đặt nhỏ, đánh không ngon như DH10, cần là cần DH10 và đạn B40. Nếu có đủ vũ khí, chúng tôi cũng không thua gì các anh đâu!

Thương chia cho người anh em đơn vị bạn hai trái DH10, 1 trái B40 mang về. Vũ khí của chúng ta ít ỏi lắm, phương tiện gần như không có gì, so với vũ khí Mỹ và lực lượng quân Mỹ ở trận càn này thì một trời một vực, một chọi một trăm, nhưng chúng ta cũng không để chúng muốn làm mưa làm gió gì thì làm. Chúng ta đang đánh nó bằng tinh thần ý chí và lòng dũng cảm, ta vẫn đánh được Mỹ. Lính Mỹ trong trận càn này sẽ phải kinh hồn chùn bước.

Tin từ trong trận càn được chuyển lên cấp trên qua điện đài của A36. Các cơ quan đang tìm nhiều cách chống trả quyết liệt A36 đã diệt được bao nhiêu xe tăng, được bao nhiêu Mỹ. Nhận tin này, hẳn các thủ trưởng phấn khởi lắm. Các anh nhắn gởi lời động viên anh em cố giữ lực lượng, nhiệm vụ, tìm cách liên lạc thường xuyên với trên và các cơ quan.

Đêm ấy, Mới nói chuyện với Thôn:

- Tao thấy Mỹ chết nhiều mà ớn quá, cũng như mấy bữa trước tụi mình đào hố chôn hàng chục thi thể đã bốc mùi của bà con mình bị bom đạn, thấy thây người thối sình tao muốn ói, ngày hôm sau tay chân người ngợm còn hôi rình, chết chóc nhiều quá, chưa bao giờ tao chứng kiến người chết nhiều như vậy.

Tiếng rì rầm nói chuyện của hai chiến sĩ trẻ, Mới và Thôn mới mười chín, hai mươi tuổi, Thương nghe mà thông cảm. Hai chiến sĩ mới theo anh Hai vào đơn vị này được hơn một năm, có lẽ các cậu ấy chưa được lần nào nghe các thủ trưởng giảng giải dạy dỗ, vì lòng yêu quê hương, căm thù tội ác của giặc với bà con làng xóm ruộng đồng mà các cậu theo cách mạng. Trong buổi họp chi bộ ngày hôm đó, Thương nói về ý nghĩa của những trận đánh táo bạo mà các đồng chí mình trong đơn vị A36 vừa lập được, vừa giáng cho giặc một trận đòn đau chí mạng bởi chúng đang hung hăng, đắc thắng tuyệt đối, chúng đinh ninh Việt Cộng không còn mà chống cự lại. Vậy mà bây giờ, chúng không thể ngờ sự thể lại bị Việt Cộng giáng đau như thế. Mới có mấy trận đánh mìn thô sơ của du kích, mà quân số Mỹ đã thiệt hại lên đến hàng trăm. Mặt khác, chiến thắng đã làm nức lòng chiến sĩ ta, củng cố niềm tin cho những người còn đang sống, đang chiến đấu ngay trong trận càn ác liệt này.

Thương nói với anh em những lời giống như chính các thủ trưởng đã từng lên lớp giảng giải chính trị cho anh trước đây, bởi hôm nay anh đang được giao quyền làm bí thư chi bộ:

- Bác Hồ dạy: Chúng ta, đồng bào ta, không ai muốn chiến tranh. Nhưng kẻ địch tàn bạo bắt chúng ta phải chiến đấu. Ta chiến đấu vì quyền sống của dân tộc. Vũ khí của địch để giết người, để xâm lược nước ta, vũ khí của ta để bảo vệ người dân ta... Chúng ta chiến đấu tiêu diệt quân xâm lược là để giải phóng quê hương đất nước ta thoát khỏi bàn tay tội ác xâm lược của quân Mỹ.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #15 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:37:39 pm »


LƯƠNG THỰC ĐÃ CẠN

Mấy đêm đầu, một số địa đạo còn có người chui lên mặt đất nấu cơm ăn, mấy ngày sau, bom đạn càn rát quá, mặt đất bằng trụi hết, không còn ngọn rau, trái đằng nào có thể hái được, không còn bụi cây che chắn, không dám ngoi lên mặt đất nấu cơm, mọi người ăn đồ khô, bánh tráng gạo rang, chè kho, nhai cả gạo sống, có thứ gì mang xuống hầm mấy bữa trước dự trữ là ăn lần lần hết. Hôm nay, ngày thứ tám của trận càn, những thứ gì có thể ăn được cũng đã cạn kiệt. Nước uống thì vẫn có trinh sát ra ngoài múc được ít nhiều. Gần như cả vùng không còn nhà cửa, nhà cơ sở dân cũng không còn, kho lương thực dự trữ của Hậu cần cũng tan tành hết.

Cây cối ruộng đồng tan hoang, đến trái ổi, cây chuối cũng không còn. Thuốc độc hoá học màu da cam rải xuống triệt hại màu xanh. Loại cây nào chứa nước nhiều như chuối, dừa, đu đủ, mía, các loại rau, càng mau chết trước, một ngày sau là úa vàng rồi héo hết. Cả một vùng bằng trụi cháy sém. Loại cây khô, cây gỗ già cằn, nhất là tre còn sống dai hơn, lác đác loe ngoe còn ngoi ngóp lá cành, dù xơ xác nhưng vẫn cố níu giữ lại chút màu xanh trên thân cành xác xơ. Người ta sống bằng màu xanh, đất thì nuôi cây, cây nuôi người. Đất tơi tả, cây héo khô cháy trụi, người bầm giập. Con người sẽ sống ra sao?

Nhưng sức sống ở nơi đây còn dai dẳng như loài cỏ, con người vẫn còn tồn tại như chính lớp vỏ trái đất. Con người giống như màu xanh cây cỏ vẫn sống dai dẳng, vẫn ngoi lên trong bom đạn, trong thuốc độc hóa học, trong lửa cháy, trong gió mưa bão tố, cỏ vẫn biếc nhuần thêm.

Đồ ăn dự trữ trong các hầm địa đạo cũng đã cạn, dù ăn dè sẻn mỗi ngày chỉ một nắm gạo rang, nhưng được đến bảy tám ngày là không còn gì để ăn cả, mọi người bắt đầu đói. Mấy ngày đầu, tới giờ cơm, đói cồn cào, đói khủng khiếp tưởng như có thể chết được. Mệt lả, rời rã run hết chân tay. Mấy ngày sau quen hơn, lại không thấy đói mà chỉ run chân tay, chỉ mệt lả, ngồi im một chỗ không di chuyển, uống nước cầm hơi, mà nước cũng phải uống hạn chế. Người nào người nấy mắt trũng sâu hõm, trắng trợt, cùng với hàm răng trắng hiện lên mờ ảo trong căn hầm tối, không ra hình hài người, mặt mũi đầu mình đầy đất cát trông như củ từ phơi khô.

Ngân ngồi cạnh, giúi vào tay chị Năm Thu củ từ nhỏ vẫn để dành từ bữa trước:

- Ăn củ này đi Năm, em cho chị đấy.

- Củ gì vậy?

- Củ từ, hồi chiều em nhặt được ở gần cửa hầm. Em sức thanh niên còn muốn chịu không nổi, mắt hoa tay chân run rồi. Chị ốm nhom mà còn đứa nhỏ trong bụng, em lo lắng quá tội nghiệp nhỏ, chưa ra đời đã phải chịu đói.

- Không sao đâu em, chị đói và ốm vậy nhưng người khỏe, thấy nó vẫn đạp hung lắm, cầu trời cho qua khỏi cơn hoạn nạn gian khó này. Ráng chịu đựng nghe con!

Năm Thu nhấm miếng củ từ sống, rớt rớt nhờn nhờn đăng đắng, nhưng nuốt vào bụng thấy mát lạnh như chuyển thành sức sống lạ. Miếng ăn chị em nhường nhịn cho nhau, lòng Năm Thu rưng rưng cảm động, nước mắt từ đâu ứa ra.

Riêng đơn vị Thương trong vài lần đi trinh sát, ra moi chôn xác dân, gom nhặt vũ khí Mỹ, đã phát hiện việc máy bay Mỹ thả thức ăn đồ hộp xuống từng thùng, từng thùng, từng khối. Thời gian máy bay thả xuống cỡ 5 giờ chiều. Vị trí của các hầm địa đạo của ta ở rất gần và xen kẽ ngay nơi cụm quân của địch, thậm chí ở ngay phía dưới lòng đất chỗ bọn chúng đóng quân. Vì vậy, lúc chúng đón nhận đồ hộp xuống, ta cũng tìm cách chiếm lấy đồ ăn.

Thương bố trí một AK ở ngay miệng hầm, chờ cho những chiếc máy bay tới gần hạ thấp độ cao, đang thả đồ hộp xuống, lia một tràng AK, máy bay hoảng hốt, xịt khói, chao đảo bay lên rồi rớt bùm... xuống cách đó mấy trăm mét, còn chiếc kia đang thả đồ hộp xuống, vội vã bay lên cao, dù thả trắng máng đồ hộp vừa rơi xuống, bay tá loả khắp nơi, có thùng lơ lửng khá xa vị trí địch. Nghe tiếng AK nổ bất thần, bọn địch vừa ào ra toan lấy đồ ăn, chúng hoảng hốt nằm rạp, bắn trả loạn xạ nhưng không kịp xác định được vị trí vì Việt Cộng đã độn thổ nhanh như dế. Chờ một lúc không thấy gì, chúng vội vàng thu gom đồ hộp: quanh đó, không dám đi ra xa, sợ dính đạn. Trong lúc trời nhá nhem tối, anh em ta từ địa đạo chui lên, nhanh như sóc thu gom những thùng đồ ăn giành giật được của Mỹ mang xuống địa đạo.

Chiếc chuồn chuồn nằm bẹp dí trong đống lửa khói kia cũng phải chờ đến sáng hôm sau mới được lính đến “xem xét”, bởi chúng biết chắc chắn không còn người sống trong đó.

Những lần lên mặt đất trinh sát và chiến đấu, nhờ tài phán đoán tốt nên anh em các đơn vị còn tìm kiếm ra nơi có đồ hộp mà thu gom được khá nhiều, thậm chí bới móc ngay cạnh những xác chết, ngay cạnh điểm tịch quân của lính Mỹ để nhặt vũ khí và không bỏ qua cả những đồ hộp bổ dưỡng như sữa bánh, cà phê. Vì vậy mà trong hầm địa đạo của đơn vị Thương khá rủng riểng đồ ăn, thậm chí còn nhặt cả cây đèn nấu nước (loại dụng cụ cá nhân: cục ga như hộp quẹt, trang bị của lính Mỹ) mang về nấu được ca nước pha cà phê uống. Có đêm, gặp liên lạc của đơn vị bạn, đi trinh sát tình hình và cũng đi kiếm đồ ăn nhưng chưa kiếm được, Thương kêu lại hầm, chia cho anh em một số bánh, sữa mang về ăn đỡ. Anh còn chỉ cách giành đồ hộp với lính Mỹ. Đồ hộp của Mỹ phong phú vô cùng, không thiếu thứ gì, toàn những thứ cực kỳ bổ dưỡng.

Việc đi lượm đồ hộp thật nhiều gian truân và không ít tổn thất vì địch cũng lắm mưu ma chước quỷ và những kinh nghiệm chiến trường. Có người vừa lượm được hộp đồ hộp lên thì ngay lập tức tiếng nổ bùm... chết ngay tại chỗ. Lính Mỹ đã được lính ngụy “bồi dưỡng” nghiệp vụ khá tinh vi, gài trái nổ vào đồ hộp nhử đối phương, tiêu diệt đối phương cũng khá hữu hiệu.

Cũng trong những lần đi moi đồ hộp, Thương đã phát hiện trong một hố bom có bốn năm xác chết, không phải chết vì bom đạn, vì thi thể còn nguyên, mà là thân thể loã lồ trắng toát không mảnh vải của những cô gái, còn những móng tay móng chân sơn đỏ chót. Hoá ra đây là những cô gái được lính Mỹ chở đến đây góp vui cho lính Mỹ. Mấy cô gái này thả xuống chỉ đủ cung cấp cho sĩ quan. Sỹ quan “dùng” xong, liền cho lính. Có mấy cô gái thôi, làm sao đủ sức cung cấp cho hàng mấy chục lính Mỹ to như voi, các cô chết cùng với người dân, người lính chết vì bom đạn ở mặt trận này. Hẳn rằng lúc bị chở tới đây, các cô không thể ngờ mặt trận và chiến tranh tàn khốc chết chóc là như thế đấy!

Moi và chôn những thi thể của đồng loại, những cô gái vô tội phải chết theo sự tàn phá của chiến tranh mà lòng đau thắt, nỗi ghê rợn của những thi thể đã bốc mùi thối rữa không ngăn nổi những xúc động trong lòng, khiến các anh cố gắng, cố sức đào moi sắp lại thi thể cho ngay ngắn, không có đủ nilông bó mà chỉ phủ lên đống thi thể ấy chung một tấm nilông, chôn lấp cũng chỉ qua loa, đánh dấu vị trí chôn để còn mong một ngày nào đó chỉ chỗ cho người thân cha mẹ các nạn nhân xấu số.

Thương báo cáo tình hình lương thực cạn kiệt, các đơn vị ngoài thiệt hại con số còn có nguy cơ đói lả lên cấp trên. Ngay ngày sau, tổ điện đài nhận lệnh cấp trên: liên lạc ngay với tất cả các cơ quan trong khu vực, mỗi cơ quan cử một người theo giao liên đi lấy gạo.

Đơn vị A36 khẩn trương thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức. Thương phân công anh em trong tổ lao đi tới các cơ sở, các hầm hào báo tin, tập hợp được tất cả gần hai chục người. Chập tối, Thương tổ chức cho cả đoàn chuẩn bị theo đồng chí giao liên, tất cả lên đường. Riêng đơn vị A36 đi hai người vì Thương và Kiển là hai chiến sĩ thông thạo đường đi trinh sát có kinh nghiệm, lại mang vác khỏe mạnh, có thể hỗ trợ cho những anh chị đã đuối sức.

Đoàn người chia nhau từng tốp từng tốp, băng qua cánh rừng đã bị bom đạn, lửa cháy, ngổn ngang cành cây, hố bom, lúc bò, lúc chạy theo dấu hiệu là những cánh tay của người giao liên và của Kiển, Thương. Qua bưng, qua đìa, qua kênh rạch, đoàn người nối đuôi nhau vượt chặng đường khá dài cỡ hơn chục cây số, mò mẫm trong đêm tối. Nhà cửa dân tình trong cả khu vực không còn, cây cối hoa màu không có gì có thể hái được. Đây đó xơ xác vài cây đậu bắp, cành ổi xanh, ngọn rau, gặp gì hái nấy tống đại vào miệng ăn nhai cho đo đói, những người đang làm nhiệm vụ đi lấy lương thực cũng đang đói lả. Tới một cơ sở có lẽ là kho dự trữ của Hậu cần, ngoài khu vực vòng vây trận càn, số lượng có hạn, mỗi người cũng chỉ được phân cho một bao gạo nhỏ cỡ gần chục ký vác về.

Chuyến đi lấy lương thực có kết quả đã giúp anh em các hầm địa đạo có thêm sức chống đỡ, sức chiến đấu.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #16 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:38:51 pm »


GIÁP MẶT

Tổ chiến đấu của đơn vị Huyện đội Bến Cát do anh Út Ý chỉ huy đã từng nhiều phen chống càn, chiến đấu giáp mặt với quân địch. Trong đường địa đạo ấy, du kích ẩn hiện khôn lường. Mấy ngày đầu khi trận càn xảy ra, tất cả đều rút và địa đạo tránh bom. Ở dưới hầm trú quân, đêm tối, du kích vẫn bò lên quan sát, liên lạc nắm tình hình các cơ quan. Sang đến ngày thứ ba, bom đạn đã làm đứt liên lạc hết, các đơn vị độc lập tác chiến, mạnh đơn vị nào đơn vị ấy đánh, mạnh tổ nào tổ ấy tìm kiếm cách đánh. Đêm thứ ba, chứng kiến cảnh khu vực kho dự trữ và cơ quan Hậu cần 83 bị bom phá nát, hàng chục người của đơn vị núp trong hầm, trúng bom tan tành, thi thể anh chị em lẫn theo đất đá, lá cây. Mấy chiến sĩ bò tới tận nơi, chứng kiến cảnh tan nát mà đau lòng, anh em ra sức thu gom cũng chỉ được vài mảnh thi thể, không thấy được một xác người còn nguyên vẹn. Lương thực chất đống trong kho mới được thu hoạch về mấy ngày nay, trúng bom tan tác, còn lại bao lúa nào thì bị lính phụt súng phun lửa đốt cháy hết. Mùi khét cháy, mùi khói bom, mùi hôi thối tràn ngập cả khu vực. Gần hai chục người được cử xuống đây thu hoạch lúa, coi kho, vận chuyển lên R, không biết ở ngăn hầm địa đạo nào, có ai còn sống trong lòng đất mà không còn ra được nữa!

Ngay từ ngày đầu, đơn vị Út Ý đã tìm ra cách đánh, đánh để bảo vệ các cơ quan, đánh để mà sống, nhưng bom thả suốt đêm ngày ác liệt quá, mọi người còn nằm im trong hầm tránh bom. Sang đến đêm thứ ba, anh em đã được phân công mỗi người một nhiệm vụ: cài mìn chống tăng, cài trái DH10 quanh khu vực cơ quan huyện Bến Cát theo các hướng mà xe tăng địch có thể tiến vào, sẵn sàng trên đường “đón” chúng; chừa lại một hướng chúng ta để trống không gài trái, phòng khi phải rút quân.

Yên tâm ngồi trong địa đạo, anh em chờ nghe tiếng nổ nhưng chờ mãi đến 9 giờ sáng vẫn không thấy. Anh Út nóng ruột, liền bò lên miệng địa đạo quan sát tình hình. Vừa ghé mặt nhìn lên, bất chợt thấy ba tên lính Mỹ to lù lù đứng nghênh ngang ngay gần cách chừng chưa đầy 10m, xe tăng chúng cũng đậu ngay đấy. Hoá ra chúng hành quân vào đoạn đường ta không gài mìn. Nó đã ở ngay trung tâm cơ quan huyện. Gọi là cơ quan nhưng không có trên mặt đất mà ở dưới hầm địa đạo.

Ngay gần những tên Mỹ đứng có hai tên khác đang ngồi dưới bóng cây trứng cá nghỉ mát, xung quanh vứt la liệt những vỏ đồ hộp, vỏ lon bia. Tụi nó ngồi ngay trên đầu mình nghỉ dưới bóng cây ăn uống, trong khi ấy anh em lại cứ ngóng tai chờ mìn chống tăng nổ. Không nhẽ ta tụt xuống, núp sâu dưới địa đạo, để chúng tự đo làm mưa làm gió trên này mãi, gặp đây hãy cho chúng nó biết tay đã. Út Ý quay lại nói nhỏ:

- Tụi nó tràn vô đúng đường mình chừa ra không gài trái, đâu có hay nó vào tới nơi, cứ tưởng nó sẽ trúng mìn khi hành quân vào đây. Bây giờ DH10, mìn chống tăng gài hết phía ngoài rồi, nay chúng ngay trên đầu, ta phải hạ gọn mấy thằng này, cho chúng biết tay mới được. Ta phân nhau ba người cùng nổ súng một lúc. Tôi bắn hai thằng ngồi, hai đứa bắn ba thằng đứng, tôi hô bắn là nổ súng nha, chuẩn bị súng xong chưa?

Tụi lính Mỹ vẫn không hay biết gì, tên ngồi dưới bóng cây chắc là sĩ quan, đang nốc bia ừng ực, ba tên lính đứng vẫn nhởn nhơ ngắm nhìn mây gió. Tụi này không thể ngờ, nay cạnh đây, chỉ cách chúng có gần chục mét đang có những họng súng, mà nếu mũi chúng cũng tinh như mũi bécgiê thì chúng đã ngửi thấy mùi Việt Cộng ngay gần rồi.

Anh Út hô nhỏ:

- Chúng mày phải đền tội, nhằm chính xác...!

- Bắn!

Những phát đạn cùng nổ giòn, ba tên lính Mỹ đang đứng ngã hết xuống tại chỗ, hai tên ngồi cũng gục xuống, anh em vội biến nhanh vào đường địa đạo. Anh Út còn nán lại quan sát tình hình trước khi kéo nắp hầm, thấy lính Mỹ la ôi ối, tốp lính gần đấy chạy qua chạy lại, nổ súng loạn xạ, xúm chạy lại chỗ xác Mỹ nằm kêu la rầm rĩ.

Cuộc càn này toàn lính Mỹ, Mỹ đổ quân càn quét cả khu vực, Mỹ trực tiếp săm moi đào bới hầm hào, Mỹ bắn không chừa người nào sống sót. Còn quân nguỵ chỉ ở vòng bìa ngoài, trực sẵn, tiếp tục bắn giết khi còn người nào sống sót, chịu không nổi trong vòng vây mà chạy thoát được ra ngoài. Đây là một trận càn huỷ diệt tàn khốc.

Tại hầm địa đạo của đơn vị Hậu cần 83, sau những trận mưa bom pháo lửa của Mỹ, các kho lương thực trúng bom tan hết, cả sáu bảy người coi kho cũng hy sinh. Đất vẫn che chở cho người, người bám chặt đất qua được trận bom mấy ngày đầu, nhưng ngày thứ ba, xe ủi đất xới tung, phát hiện miệng hầm, chúng tập trung quân vừa ủi, vừa thả lựu đạn, trái ngạt vào các cửa hầm. Cả đơn vị gần hai chục người đang về tập trung thu hoạch lúa, hy sinh gần hết. Có những hầm địa đạo, xe ủi không tới, nhưng bề mặt của hầm đã bị xới tung cào mỏng, xe ủi, xe tăng hạng nặng lăn qua, cà lại, hầm sập, sập trúng người chết, hoặc hầm sập vít đường, vít lỗ thông hơi, người ở dưới ngạt thở không đủ sức đào ra, cả hầm không còn ai sống! Mà dù có còn người chạy ra thì các họng súng của lính Mỹ trực sẵn, không tha người nào, chúng lia hàng băng đạn, không chừa một ai sống sót.

Ở vòng ngoài, bọn nguỵ tinh ranh hơn, chúng săm khui được hầm nào, bắt sống người lên, tra hỏi bắt khai nơi có hầm địa đạo, nếu không thu được kết quả, chúng cũng bắn luôn không thương tiếc. Dù biết người đó là dân, dù là đàn bà dù là trẻ nít cũng bắn chết, với phương châm “thà bắn nhầm còn hơn bỏ sót”.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #17 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:40:13 pm »


DH10 “BẮN” MÁY BAY

Quan sát mấy ngày liền, Thương thấy cứ khoảng bốn năm giờ chiều, tại bãi đất rộng góc sân banh của trẻ nít, khi cụm lính Mỹ đã hạ trại dựng lều bạt xong, máy bay trực thăng tải rà tới phun mưa xuống. Lính Mỹ trần như nhộng hò hét tắm mưa, chừng một lát, ngưng phun, lính chà xà bông, lại tiếp tục mưa từ trực thăng xuống xả sạch, rồi sau đó trực thăng thả đồ hộp, sau cùng đến thả gái xuống. Đúng là lính công tử, lính nhà giàu Mỹ, đi đánh trận mà vẫn sướng như vua, không thiếu thốn thứ gì. Sướng quá thì làm gì có ý chí, có nghị lực, tinh thần. Nội cái khoản sức chịu đựng, lăn lộn trên chiến trường và tinh thần quyết chiến đấu dám hy sinh thì lính Mỹ làm sao có thể sánh được với quân Giải phóng. Chúng ta hãy xem anh em du kích sáng tạo ra cách đánh thần kỳ như thế nào!

Từ nghiên cứu hiện trường, Thương đã nảy ra cách đánh đặc biệt. Thương bàn với anh em trong tổ:

- Chiều mai ta đánh trận này, dùng DH10 đánh máy bay.

- DH10, mìn định hướng sao đánh máy bay được anh Hai?

- Tao có cách rồi.

Đêm hôm ấy, theo đúng kế hoạch tính toán, Thương bò lên mặt đất, trèo lên ngọn cây dầu, một cây dầu cao còn lơ phơ vài cành ngay sát khu vực “bãi tắm”, anh cột chặt trái DH10 vào ngọn cây, hướng trái cho nổ lên khoảng trống, nơi mà máy bay hạ thấp cỡ hơn chục mét phun nước, dòng dây điện theo thân cây, lấy bùn trét và vin cành lá nguỵ trang cả mìn lẫn dây, ròng về tới cửa hầm. Hai trái DH10 được Kiển và Đo bò vào cài đặt sát gần lều trại quanh bãi trống mà lính Mỹ sẽ tắm. Cả ngày hôm ấy, các anh hồi hộp đợi chờ giờ nghỉ tắm của Mỹ mà cồn cào, lo lắng. Không biết hôm nay chúng có tắm như mọi bữa không, lo mìn và dây bị phát hiện, giữa ban ngày thế này, nhỡ lộ thì mất toi mấy trái DH10. Rồi đánh xong tất nhiên chúng sẽ nã bom, pháo đạn xuống căn cứ hầm địa đạo của ta, rồi cuộc rút lui có an toàn không! Bao nhiêu vấn đề đặt ra trong đầu khi những giây phút chờ đợi kéo dài. Nhưng ý chí và tinh thần bị lôi cuốn vào trận quyết đánh táo bạo sắp tới khiến các anh tỉnh táo minh mẫn hơn bao giờ hết. Thời khắc hành động rồi cũng đến. Thương phân công:

- Tao cho nổ trái trên cây, 5 giây sau Kiển cho nổ trái thứ hai, rồi đến Đo cho nổ trái thứ ba, xong rút lui. Vũ khí sắp cạn rồi, trận này ta để dành không xài AK và lựu đạn.

Kia rồi, phía xa đã có tiếng trực thăng xuất hiện. Ba chiến sĩ hồi hộp quan sát chiếc trực thăng hạ dần dần, phun nước. Lính Mỹ hò reo sung sướng, cởi văng tất cả quần áo, tồng ngồng chạy ra hứng nước mưa, giơ tay hỉ hả há mồm đón nước phun xối xả.

- Cho nổ đi anh Hai!

- Chờ đã.

Thương nói nhỏ:

- Để bọn này chà xà bông xong sẽ đông hơn, máy bay sẽ xối nước cho bọn này xả xà bông, lúc đó mới đánh.

Nhìn cả bầy lính Mỹ đông đúc đang chà xà bông, những thân thể to cao lực lưỡng, trần truồng trắng ngồn ngộn. Thương cảm thấy lòng se sắt, nhoi nhói một cảm giác khó tả. Những con người này cũng là da là thịt, máu đỏ da mềm, tại sao nó tàn ác thế. Nó giết hại bà con dân lành, giết đồng đội chúng ta không biết gớm tay, cả những cô gái trẻ giúp vui cho bọn chúng, chúng cũng giết hại như loại bỏ như những vỏ đồ hộp không thương tiếc. Chúng không còn tính người, và bây giờ, những thân thể trắng ngồn ngộn này lại đang chuẩn bị phải đền tội. Lại máu chảy lênh láng, lại thịt nát xương tan, ôi chết chóc. Bỗng anh rùng mình! Chiến tranh thật là tàn khốc, đổ máu chết chóc là không thể tránh khỏi. Mình chết nhiều, họ cũng chết! Chỉ có hoà bình, Thương ước ao bao giờ có hoà bình, sẽ không còn cảnh chết chóc, đổ máu và tàn phá. Muốn có hoà bình, ta phải chống chọi và giành giật từng phút từng giờ, như lúc này đây, ta phải loại trừ kẻ đã gây chiến tranh xâm lược, gây tội ác đẫm máu, lại phải lấy máu chọi với máu mới có hòa bình.

Đúng lúc chiếc máy bay đang xả nước và đoàn người ở dưới đang ngửa mặt chen chúc nhau giành nước, kỳ cọ vò đầu cười hô hố xì xồ, la hét, Thương cho chập ngòi nổ. Trái DH10 trên ngọn cây nổ ầm... vang động, đúng theo dự định, nó nổ và hướng những mảnh bi, mảnh gang thép lên phía chiếc máy bay đang trụ lại gần đấy phun nước xuống. Loại DH10 trái mìn định hướng do chúng ta tạo ra bằng 10 kilôgam thuốc nổ và găm vào đó hàng mấy trăm mảnh sắt thép và các viên bi lấy được từ những trái bom bi điếc của Mỹ, nhồi nặn chế tạo ra, thật hữu hiệu. Xưa nay chỉ có bắn máy bay bằng đủ các loại súng, chưa ai thấy trái mìn DH10 lại bắn hạ máy bay bao giờ. Vậy mà nay tổ chiến đấu của Thương sáng tạo một cách đánh lạ lùng như thần thánh, thật kỳ lạ.

Trái DH10 đã cho hàng trăm mảnh găm vào chiếc máy bay đang phun mưa, nó bốc khói xẹc lửa, rồi rơi ngay xuống đám lính Mỹ đang tắm đông nghẹt ở dưới và bốc cháy ngùn ngụt. Tiếng DH10 thứ hai, rồi tiếng thứ ba nổ bồi theo, không biết có bao nhiêu những tấm thân trần truồng bị dính miểng. Chỉ thấy có tiếng la ối khóc rống và những tiếng kêu gào nhỏ dần. Hai chiếc trực thăng sau kế tiếp toan hạ độ cao thả đồ hộp và các cô gái xuống, vội vàng ngóc đầu lên, bay đi thắng. Chọn thời khắc đánh này, Thương có ý định cứu hàng mấy chục những cô gái Việt làm nhiệm vụ hỗ trợ tinh thần cho lính Mỹ sắp phải chết oan uổng vô tội cùng với lính Mỹ đầy tội ác ở chiến trường Nam Bến Cát, giữa trận càn Xêđaphôn này.

Quan sát lính Mỹ thu gom mặt trận, cứ thi thể là chúng cuộn bọc nilông bó chặt đặt trên cáng khênh lên máy bay, còn tên nào bị thương, cho nằm trên cáng, cũng khênh lên máy bay chở về căn cứ. Ngay sau đấy, pháo bom nổ tứ tung xuống quanh khu trận địa, đạn lửa, pháo sáng rần trời. Hàng tiếng đồng hồ sau mới thấy trực thăng hạ cánh và cả sáng hôm sau nữa, với công việc chuyên chở các băng ca. Từ các điểm quan sát, ta còn nhìn thấy không biết bao nhiêu là cáng khênh lên máy bay, cái thì bọc nilông quấn kín, cái không bọc, hết chuyến này tới chuyến máy bay khác.

Địch lồng lộn điên cuồng vì những tổn thất. Chúng đã đinh ninh Việt Cộng bị tiêu diệt sạch sẽ, sức đâu, vũ khí đâu còn tồn tại sau trận mưa bom pháo huỷ diệt và những xe ủi xe tăng xới tung tìm kiếm “đến một con chuột cũng không chạy thoát”. Tưởng rằng có thể “ăn sống nuốt tươi một nhúm người ăn lông ở lỗ”, vậy mà không ngờ lính Mỹ phải trả bằng cái giá đắt. Cái vùng Tam giác sắt này quả là vùng đất thép rắn như sắt quái quỷ không dễ nhai! Cũng như cái mảnh đất miền Nam Việt Nam nhỏ bé này từ khi quân Mỹ đổ vào, tưởng rằng dễ ăn, ai ngờ đâu toàn chết chóc và thương vong. Từ lá cây, cành tre, tử con ong, con kiến, con muỗi, cái gì cũng có thể làm lính Mỹ chết được. Không biết những người đứng đầu nước Mỹ có thể tưởng tượng ra những cái chết ngập ngụa, sa lầy của lính Mỹ ở đây và vũ khí hiện đại Mỹ trước những con người bằng thép, đất cũng bằng thép và cả những loại vũ khí tự tạo ở miền Nam Việt Nam, các loại vũ khí kỳ lạ mà không có một cuốn từ điển vũ khí quân sự nào trên thế giới đã biết tới. Ngành khoa học chế tạo vũ khí cũng phải sửng sốt ngạc nhiên.

Chiến tranh đã làm cho cuộc sống con người kiệt quệ về vật chất nhưng chiến tranh cũng làm cho con người ở đây dày dạn, kinh nghiệm và cứng rắn lên rất nhiều về tinh thần. Tinh thần ấy xuất phát từ lòng yêu thương con người, yêu quê hương đất nước và lòng căm thù tội ác. Chiến thắng của vũ khí hiện đại có thể hữu hiệu một phần, nhưng dù có hiện đại và phong phú đến đâu cũng không thể thắng nổi một loại vũ khí vô hình, đó là vũ khí tinh thần. Ở đây, ngay mặt trận này, trong trận càn “bóc vỏ trái đất” này chúng ta đang thấy điều đó.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #18 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:41:37 pm »


BƠM NƯỚC XUỐNG ĐỊA ĐẠO

Ngày thứ tám của trận càn, trời mới tờ mờ sáng, Hai Thương đã bò lên mặt đất trinh sát. Ngồi trên một ngọn cây to đã bị bom xén gần trụi cành lá, anh phóng tầm mắt nhìn bốn phía, trại lều đóng quân của lính Mỹ cách đấy chừng vài trăm mét vẫn còn im lìm trong sương sớm. Bỗng Thương nhìn thấy có thấp thoáng bóng người từ phía bìa kênh xa xa, Thương đưa ống nhòm lên quan sát, phát hiện ra một dấu hiệu mới. Bọn này đang làm gì mà rất lạ, hai ba thằng một, chạy lăn những cuộn gì to bành, rải chạy dài trên mặt đất. Một thoáng sau, Thương nhận ra việc bọn này đang lăn những ống nước, không nhẽ chúng bơm nước dưới kênh lên cho lính sài, bọn lính công tử này đâu có sài nước này. Nước sông Thị Tính, nhánh của sông Sài Gòn hẳn có chứa cả thuốc độc hóa học do chúng rải xuống. Vậy chúng rải ống nước làm gì? Chúng đang làm gì đây? Dọc theo bờ kênh, có đến hàng chục tốp người đang ra sức kéo ống nước về phía bìa rừng. Thương chợt nghĩ ngay tới việc chúng chuẩn bị cho việc bơm nước vào hầm địa đạo.

Khi đào hầm, chúng ta cũng đã nghĩ tới tình huống này. Đội quân chuyên nghiệp đánh trong lòng đất của Mỹ cũng khá nhiều kinh nghiệm đánh hầm, nước sông Sài Gòn không thiếu, máy bơm Mỹ lại quá nhiều, vậy phương án đánh này của chúng cũng không có gì là mới lạ, nhưng trong tình hình này thì thật là một điều nguy hiểm. Bom đạn làm xáo trộn tất cả, giao thông liên lạc khó khăn, nhiều đoạn hầm địa đạo bị cày xới không còn liền mạch, phải chuẩn bị đối phó ngay. Thương nhanh chóng nhảy xuống, lao vội xuống địa đạo, cùng tổ điện đài vận hành máy, báo tin gấp lên cấp trên. Ngay lập tức, Thương nhận được lệnh:

- Tìm mọi cách báo tin cho các đơn vị, khẩn trương lập vách ngăn cách chống nước vào địa đạo. A36 phải bảo vệ bằng được điện đài.

Mấy ngày trước, chúng đã phát hiện một số cửa hầm và những khúc địa đạo, chúng đã dùng đủ cách thức xăm moi thả lựu đạn, đạn cay, xịt hơi ngạt. Đến lúc này chúng thực hiện biện pháp bơm nước vào địa đạo để tiêu diệt những người còn sống sót đang chui sâu trong đó. Nếu nước tuôn vào cứ dâng lên trong địa đạo, nếu nước bít kín cửa hay lỗ thông hơi thì tính mạng những người trong đó sẽ ra sao? Một là phải chịu chết, hai là phải chồi lên mặt đất...

Tổ chiến đấu của A36 vừa phải cử ba người lập tức đi báo cho các đơn vị để kịp đối phó, vừa chia nhau đào moi đất lập vách ngăn nước ngay lập tức. Nhận được tin khẩn cấp, các đơn vị dồn tất cả sức lực vào việc lấp vách ngăn. Bao đất dự trữ, đào bới, dồn về ngăn bên này để dành ngăn bên kia chứa nước. Phải đóng kín cửa và lấp hết mọi đường qua lại giữa hai ngăn, chia khúc địa đạo, thật nhanh tay thật khẩn trương dồn cuốc xẻng vào việc đào đắp.

Đơn vị tình báo còn phải khẩn trương hơn vì ngoài việc bảo vệ sinh mạng, còn nhiệm vụ bảo vệ điện đài, bằng mọi giá không được để điện đài ngập nước hoặc nước rò rỉ vào. Mấy anh em ra sức người đào, người đắp, người nện không ngơi nghỉ, nằm bò vừa nhoai, vừa đào, mồ hôi bết cùng bùn đất, bụng đói cồn cào lép ruột, chân tay có lúc rã ra đuối sức, nhưng ai cũng mím chặt môi, dồn hết nghị lực tinh thần vào công việc. Bởi ai cũng hiểu lúc này thời gian quý từng giây từng phút, phải giành giật sự sống với kẻ thù bởi khi nước ùa vào mà chưa đắp xong thì không còn gì nữa cả. Công lực lúc này được sinh ra từ ý chí, năng suất công việc của mỗi cánh tay bằng cả chục lần ngày thường, hơn cả lúc không đói. Lấp được, ngăn cách được mọi đường hào ăn thông giữa hai ngăn là quan trọng. Nhưng nếu để chỗ lấp hàn đó bị bung ra, hoặc bị rò rỉ sẽ là cái tội không thể nào hối cải hay tha thứ được, nên anh em cố sức làm cho thật chắc.

Thương vừa chêm chặt đất vào các khe bao đất, đóng cọc giữ các tấm ván vừa nghĩ tới những căn hầm địa đạo của các đơn vị bạn, không biết họ đã ngăn xong chưa, có kịp không, có chắc chắn không, liệu những vách ngăn vội vàng này có đủ sức chặn dòng nước quái ác lại không. Còn đơn vị nào không nghe báo tình hình, không hay biết gì việc chúng sắp bơm nước vào địa đạo! Lòng anh đau thắt lại, cuộc chiến tranh tàn khốc này đã giết hại bao nhiêu sinh mạng con người? Nếu như dòng nước kia ập vào, ai có thể thấy được chúng ta đã hy sinh ra sao, những cái chết im lìm bí ẩn, thảm thương, im lặng trong lòng đất. Chúng ta là những ai, những người con của nhà nông, gắn chặt với ruộng đồng bao đời nay, bom đạn Mỹ đến huỷ hoại. Chúng ta tự nguyện dũng cảm chịu đựng gian khổ, cầm súng chống trả, chặn bàn tay đẫm máu của giặc. Chúng ta hy sinh để giải phóng quê hương, với khát khao được sống hoà bình. Nhưng lúc này đây, cuộc chiến tranh tàn khốc quá, cái chết và sự sống đang gần trong gang tấc! Các hầm địa đạo cũng đang giành giật thời gian với tình huống căng thẳng từng phút từng giây. Thương động viên:

- Cố lên các đồng chí ạ, chúng ta sẽ phải vượt qua thử thách này!

Bỗng có tiếng gì ồm ồm ẹc ẹc vọng xuống, nghe một lúc một rõ, hóa ra chúng phóng loa điện từ trực thăng:

-… Hỡi anh em cán binh Việt Cộng, các bạn đang như những con chuột nằm trong hang, chúng tôi là những người bắt chuột, đã biết rõ chỗ ở của các bạn, trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa, nếu các bạn không lên đầu hàng, chúng tôi sẽ cho bơm nước ngập hết các địa đạo. Lúc đó các bạn có muốn cũng không còn kịp ngoi lên, vậy các bạn hãy lên ngay bây giờ, chính nghĩa Quốc gia sẽ khoan hồng cho các bạn được trở về với gia đình vợ con anh em... - Chúng phát đi phát lại liên hồi.

Kiển nói to:

- Còn ba mươi phút nữa, thời gian đang ủng hộ chúng ta, đủ thời gian cho ta ngăn lấp chắc chắn hơn. Nếu hầm nào không nhận được tin báo trước rất có thể còn kịp lấp ngăn địa đạo. Bọn này khôn mà vẫn ngu thấy mẹ, bay báo trước nửa giờ, đủ cho chúng tao ngăn hầm. Làm gì có chuyện quân giải phóng phải ngoi lên đầu hàng tụi bay. Hãy xem chúng bay bắt chuột dưới hang được không. Chuột nó mới ngoi lên, còn chúng tao lại là người. Chúng tao không biết đầu hàng.

Người trong địa đạo lại hối hả đào cuốc, chuyền tay nhau từng bao đất, chuyền cho nhau những đồ đạc mảnh gỗ mặt ghế, tất cả những gì có thể chắn ngăn dòng nước sắp ùa vào. Tiếng loa vẫn lải nhải kêu Việt Cộng hãy lên đầu hàng. Càng khó chịu với tiếng loa điện ấy, anh em càng gắng sức, tiếng loa như thúc giục công việc trong lòng đất dồn dập khẩn trương hơn, kỹ lưỡng hơn, chắc chắn hơn, bao nhiêu đói mệt như tiêu tan hết. Giữa lúc nguy nan sống còn này, sức mạnh tinh thần và ý chí như trỗi dậy, dồn lên đôi tay bới đào dẻo dai, mạnh mẽ còn hơn lúc khỏe.

Khi dòng nước đầu tiên xối xả tuôn xuống, mọi người sững sờ mệt mỏi rã người nằm vật ra thở dốc.

Trên thế gian này đã có loài ác quỷ ăn thịt người, đã có loài ác ôn khét tiếng giết người hàng loạt theo kiểu văn minh như vậy đấy. Nó cũng bơm nước vào hầm chứa hàng trăm người trong thành phố, chết không còn một người, ở cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai. Giờ đây, hàng ngàn lính Mỹ cũng đang reo hò, chúng say sưa hài hòng ngắm nhìn cái công trình hợp tác quân sự Mỹ - Việt. Chúng đinh ninh đến giờ phút này hẳn sẽ không còn một tên Việt Cộng nào sống sót. Chúng khoái trá, khui Côca, khui bia ngửa cổ nốc ồng ộc trước các cửa hầm nước đang sôi lên ùng ục ùng ục nước cuốn xoáy vào trong lòng đất.

Trong các hầm địa đạo, nước ào vào vách đất, nước liếm mất cả mảng hầm, những ngăn để chứa nước ngập dần, ngập dần, ngập lút hết. Anh em sững sờ, không khỏi lo cho vách ngăn liệu có chịu đựng được bao lâu. Liệu các anh em đồng chí ở hầm khác có bị nước vào, có đắp, có ngăn kịp thời không? Không biết có hầm nào, địa đạo nào, có người đang nằm im trong hầm đầy nước! Những vách ngăn này khi gặp nước, dễ có thể nhão ra, ụp nước. Còn hầm tài liệu, điện đài, hầm của những anh em bị thương khi chiến đấu, hầm của những con người đã mấy ngày nay không có miếng gì vào bụng! Những tổn thất đau lòng quá!

Kinh nghiệm đào hầm, đào địa đạo cũng đã được chú ý tới một khi ngập nước hay địch bơm nước xuống, nên cũng không dễ xơi ngon như địch tưởng, không dễ dàng gì nước có thể tuôn xuống hết địa đạo. Cái khó bó cái khôn, anh em du kích đủ tài trí đương đầu với mọi điều kiện xấu nhất có thể xảy ra. Tuy vậy, không phải hầm nào vách ngăn cũng đứng vững, và không phải tất cả các hầm địa đạo đều biết trước mà chuẩn bị, rồi không phải hầm nào cũng tránh được nước xối vào. Hy sinh tổn thất trong việc địch bơm nước vào địa đạo làm sao có thể tránh khỏi.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #19 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 08:43:55 pm »


LÁ THƯ TRONG VÒNG VÂY

Đến ngày thứ chín của trận càn anh em các hầm ai cũng đuối sức hết cả vì vừa vận lộn chống càn, đánh địch vừa chịu đói. Hầm của Thương nay còn thêm ba đồng chí ở đơn vị khác chạy sang. Các anh này sống sót sau khi chúng ủi dũi vừa lúc sập hầm, may sao xe ủi vừa dũi tung cạnh hầm địa đạo thì một bụi tre già rất lớn, đổ bật gốc nằm đè lên. Hầm gần lộ thiên nhưng có bụi tre cứu mạng, xe chúng không húc vào bụi tre đã bị bật gốc, nên anh em nằm im trong căn hầm tróc nóc, có bụi tre già nằm trên. Đêm ấy, các anh moi đất, bò đi tìm địa đạo, nơi nào cũng bị cày xới tung, tìm mãi không ra, may mà lần mò được tới một ngách, và người của A36 dìu họ xuống hầm.

Ba đồng chí đã mệt lả, Thương vội cho uống nước và nhai mấy miếng củ mỳ vừa lên moi kiếm được hồi đêm qua. Hỏi thăm được một số tin tức tình hình quanh khu vực, hai anh này đều ở cơ quan Tuyên huấn tỉnh Bình Dương, còn một anh giao liên đang đi công tác qua vùng, lạc trong trận càn, bị thương ở cánh tay, kịp chạy xuống hầm của cơ quan Tuyên huấn Bình Dương, nay thì ba anh cùng sang trú nhờ trong hầm đơn vị A36.

Người giao liên khuôn mặt còn rất trẻ, chừng mười tám tuổi, tuy mệt mỏi hốc hác xanh xao nhưng nét mặt vẫn ánh lên sáng sủa đầy bản lĩnh, cậu nói nhẹ, giọng khẩn khoản:

- Tôi đi giao liên, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng còn một lá thư của một cán bộ gởi cho một người đang ở trong khu vực trận càn này, tôi nhờ anh giữ và có thể chuyển giùm, lỡ tôi có hy sinh!

- Đồng chí cần chuyển thư cho ai?

- Tôi cần gặp anh Hai Thương.

Thương mừng quá, vội kêu lên:

- Hai Thương là tôi đây nè.

Anh giao liên mừng đến bất ngờ, cậu nhe hàm răng khểnh cười sáng cả khuôn mặt còn bám đầy đất cát. Ai cũng mừng vì sự tình cờ hãn hữu này. Trong ánh đèn pin lờ mờ mọi người háo hức không kém gì Thương, anh cầm lá thư dày đến mấy lớp phong bì, giấy đã sờn bụi đất loang lổ, nét chữ quen quen: Gởi anh Hai Thương... Anh vội vàng mở ra đọc to, thư chiến trường mà, Thương reo lên:

- Cô Xuân, thư của cô Xuân, cô Xuân lâu quá rồi tôi không gặp!

Giữa chiến trận ác liệt gian nan như lúc này mà lại nhận được thư của cô, tình cảm trong anh dậy lên, người nóng lên, chắc ngoài trời nắng, mọi người đã thấy Thương đỏ mặt. Cô Xuân, người nữ tu, người bạn gái từ năm hoạt động ở miền cao su Xuân Lộc mà Thương đã cảm hoá để cô có cảm tình với cách mạng, đi theo cách mạng. Nay cô đang công tác ở Ban Tuyên huấn Bình Dương. Thương mừng quá, Xuân đã trở thành người hoàn toàn khác trước, cô vẫn còn nhớ đến anh với lời lẽ thân thương trìu mến. Xuân đã là người đồng chí của anh. Cô Xuân tiến bộ nhanh khiến cho Thương thật sung sướng tự hào. Lá thư như có phép lạ, không những Thương mà tất cả gần chục con người đang ngồi đây, nghe Thương đọc thư, nghe anh kể chuyện về người nữ tu như thế, từ nhỏ đến lớn ở trong trường dòng, một người rất thông minh, hiểu biết rộng, nay cô đã mang trí tuệ và sức lực của mình đóng góp cho cách mạng. Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước này, từ nông dân, công nhân, từ thành thị đến nông thôn, khắp cả tới vùng xa hẻo lánh, dân ta đã nhận thức được con đường mình phải đi phải làm là tham gia hoạt động cách mạng giải phóng dân tộc, đánh đuổi quân xâm lược. Người có học thức như cô Xuân và những thanh niên nông dân đang ngồi quanh Thương đây, hiến dâng tất cả tuổi trẻ, tinh thần, công sức của mình cho cuộc kháng chiến, những ngày cam go gian khổ như lúc này đây, họ vẫn vượt qua tất cả, dân ta ai ai cũng một lòng hướng theo cách mạng như thế, lo gì cuộc kháng chiến này không thành công, thành công là chắc chắn. Bức thư của cô Xuân đã động viên tinh thần, lòng tin cho anh em trong địa đạo, như một món quà quý giá.

Riêng với Thương, anh xúc động và như có dòng máu nóng rần rần chảy trong người, ấm áp tràn đầy sung sướng, hồi tưởng và thương yêu. Cô Xuân, người bạn gái đầu đời với bao kỷ niệm bao cảm xúc, bao lần nhịp tim rạo rực, bao lần trò truyện giảng giải cho nhau nghe về cuộc sống, mà chưa có một lời bày tỏ nỗi lòng. Điều mừng hơn cả là bây giờ, cô Xuân đã tham gia cách mạng, là người đồng chí đồng hướng với Thương.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM