Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:48:02 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hành trình đến Dinh Độc Lập  (Đọc 106266 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« vào lúc: 13 Tháng Tư, 2009, 08:10:09 pm »



Tác giả: Nguyễn Khắc Nguyệt
(Nguyên chiến sĩ lái xe tăng Đại đội 4, Lữ đoàn xe tăng 203)
Nhà xuất bản: Quân đội nhân dân.
Năm xuất bản: 2008.
Số hóa: dongadoan.


  Đây là cuốn truyện ký của một CCB nguyên là chiến sĩ của Đại đội 4, Lữ đoàn tăng 203 - Đại đội của các xe 390, 843,... đã chiếm và cắm lá cờ đầu tiên trên Dinh Độc Lập trưa ngày 30-4-1975.
  Tôi số hóa cuốn sách này để tặng những CCB đã từng tham gia vào cuộc KCCM nhân kỷ niệm 34 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước và riêng tặng chú Tập, chú Nguyên - những người lính của xe 390 năm xưa. Bạn đọc nếu theo dõi sẽ thấy các chú xuất hiện trong cuốn sách này khá nhiều cùng với những tên tuổi nổi tiếng như Bùi Quang Thận, Vũ Đăng Toàn,...



1


  Giữa đêm một ngày cuối tháng 10 năm 1971, Tiểu đoàn 512 của Trung đoàn xe tăng 203 đã có mặt tại ga Vĩnh Yên để chờ tàu vào Vinh. Hơn hai chục chiếc xe tăng nằm rải rác xung quanh đồi Ga, cái thì chui vào vườn nhà dân, cái thì nép mình bên hàng cây xà cừ như những chú voi đang lim dim ngủ.

  Trời vừa sáng, cái lạnh của mùa thu se sắt sau lớp áo mỏng. Lũ trẻ con xóm Ga dậy sớm đang túm tụm bàn tán bên những chiếc xe tăng cùng những người lính trẻ rất đỗi hiền lành. Trong căn lán được dựng tạm bằng bạt xe tăng, Ban chỉ huy đại đội Bốn đang ngồi trao đổi công việc. Đại đội trưởng Lê Văn Nghĩa thông báo:

  - Theo Ban chỉ huy tiểu đoàn cho biết bên đường sắt vẫn chưa có tàu, vì vậy không loại trừ việc chúng ta phải nằm đây chờ đợi thêm vài ngày nữa. Tôi đề nghị chúng ta phải quan tâm đến mấy việc sau: thứ nhất, phải quản lý tốt quân số, tuyệt đối tránh tình trạng đào bỏ ngũ; thứ hai, mặc dù thời gian này không quân Mỹ ít hoạt động hơn nhưng chúng ta vẫn phải cảnh giác, những xe đã đưa được vào vườn của dân thì thôi nhưng những xe còn nằm ngoài đồi thì phải chú ý thay lá ngụy trang hàng ngày và phải tổ chức canh gác cho tốt; thứ ba, tuy là xe còn mới song công tác kỹ thuật không được lơ là, vẫn cần phải kiểm tra điều chỉnh cho đúng tiêu chuẩn; và thứ tư, phải tổ chức tốt việc ăn ở, ngủ nghỉ của bộ đội, suốt tuần qua anh em đã vất vả nhiều rồi, giờ mà "nó" lăn ra ốm một lượt là gay đấy.

  Vẫn bộ quần áo công tác quanh năm bê bết dầu mỡ, Đại đội phó kỹ thuật Nguyễn Văn Đề thủng thẳng:

  - Về mặt kỹ thuật xin các anh không phải lo. Xe chúng ta vừa nhận đều là xe mới tinh. Được nhận xe mới anh em trong đơn vị ai cũng phấn khởi và tích cực chăm chút lắm.

  Ngồi chân co chân duỗi trên cái hòm đạn, tay vẫn không rời cái điếu cày, Chính trị viên Quản Đức Đán cất cái giọng rè rè vì khói thuốc lâu năm:

  - Theo tôi, cái đáng lo nhất và phải quan tâm nhiều nhất là công tác quản lý bộ đội. Cho đến giờ ai cũng biết chúng ta sang nhận xe đợt này là để đi chiến trường mà anh em lại không ai được về phép; vì vậy rất dễ nảy sinh những tư tưởng xấu, nhất là số chiến sĩ mới nhiều khi anh em người ta nghĩ rất đơn giản là về thăm nhà một vài ngày lại lên thì có sao đâu.

  Chính trị viên phó Vũ Đăng Toàn vẫn điềm đạm như mọi ngày, chờ cho mọi người ngồi im một lát anh mới phát biểu:

  - Tôi cho rằng tuyệt đại đa số anh em cán bộ, chiến sĩ trong đại đội ta là tốt; chúng ta cũng đã tổ chức tốt việc quán triệt nhiệm vụ. Tuy nhiên, trong điều kiện ăn ở phân tán như hiện nay, lại ở địa bàn thị xã nên rất cần phải siết chặt lại công tác quản lý. Theo tôi, ta phải giao trách nhiệm cụ thể cho cán bộ trung đội và các trưởng xe phải tự quản lý lấy trung đội mình, xe mình. Đi đâu cũng phải có từ ba người trở lên, đi về phải đúng giờ, phải duy trì nghiêm chế độ điểm danh hàng ngày…

  Đại đội trưởng Nghĩa kết luận:

  - Tôi sẽ giao nhiệm vụ cho các trung đội trưởng ngay bây giờ. Riêng số anh em "xê bộ" và công tác hậu cần, đề nghị anh Toàn trực tiếp quản lý giúp.

  Toàn nhỏ nhẹ:

  - Nhất trí thôi!

  Ba người chui ra khỏi cái nhà bạt, Đán vẫn yên vị nạp một điếu thuốc lào to vào nõ điếu, bật lửa kéo một hơi dài. Phóng tầm mắt nhìn quanh một lượt, Nghĩa thở dài:

  - Lúc nào cũng gấp… gấp rồi nằm đây mà chờ!
« Sửa lần cuối: 12 Tháng Ba, 2021, 11:42:41 am gửi bởi ptlinh » Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #1 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2009, 08:12:50 pm »

  Cách đây gần một tháng, cả tiểu đoàn còn đang huấn luyện bên Xuân Mai; đùng một cái lệnh tức tốc sang Vĩnh Phú nhận xe đi chiến trường gấp. Đâm sấp dập ngửa chưa kịp thu dọn gì đã thấy ô tô đến chở đi. Sang đến tổng kho lại giao giao, nhận nhận, mở niêm, kiểm tra, hiệu chỉnh; bổ sung dầu, mỡ, nước, bảo dưỡng đạn, lắp đạn, đưa đạn vào xe… rối rít tít mù cả lên. Tưởng được đi ngay ai cũng háo hức, nào ngờ còn nằm vạ, nằm vật ở chân núi Đinh gần nửa tháng, đến hôm nay ra đây lại bảo chưa có tàu. Không hiểu công tác hiệp đồng của các "bố" bên tác chiến với ngành đường sắt ra làm sao nữa. Biết thế này thì cứ nằm trong núi Đinh có phải hơn không? Được cái anh em đều phấn khởi vì tiểu đoàn được nhận một lúc hơn hai mươi cái T54B mới tinh còn "thơm mùi chính phủ". Đây là loại xe hiện đại nhất của ta hiện nay, có cả hệ thống ổn định pháo và hệ thống dẫn đường. Đại đội trưởng Nghĩa đã nhẩm tính trong đầu một kế hoạch huấn luyện bổ sung cho cán bộ, chiến sĩ trong đại đội có đủ khả năng làm chủ và khai thác tốt loại vũ khí này.

  Xuống trung đội Một, Nghĩa cảm thấy rất ưng ý với cách bố trí vị trí trú quân của trung đội trưởng Đậu Minh Tiến. Trong khu vườn rộng sát chân đồi Ga, bốn cái xe nằm nép mình bên hàng rào tre rất gọn gàng, kín đáo. Thấy đại đội trưởng đến, Tiến chạy lại đứng nghiêm báo cáo:

  - Báo cáo đại đội trưởng, trung đội đang cho anh em tìm hiểu thêm về xe, pháo và bảo dưỡng kỹ thuật.

  Nghĩa hỏi lại:

  - Tìm hiểu thế nào?

  Tiến cười khoe chiếc răng khểnh:

  - Thì từ trước đến nay mình toàn huấn luyện bằng xe cũ; bây giờ được nhận xe mới mà lại hiện đại thế này cũng phải cho anh em tìm hiểu ngay chứ.

  - Thế ai hướng dẫn? - Nghĩa vẫn tiếp tục quay.

  - Thì anh em tự nghiên cứu là chính, có gì không hiểu sẽ trao đổi với nhau. Cũng may bên tôi có mấy cậu sinh viên đại học và trung cấp cơ khí nên có thể đọc được tiếng Nga lấy làm "trợ giáo".

  - Thế thì tốt! - Nghĩa hạ giọng - Nhưng còn tình hình tư tưởng và chấp hành kỷ luật của anh em thế nào?

  - Báo cáo "đại trưởng" - (không hiểu từ bao giờ ở "xê Bốn" này anh em khi gọi cán bộ đại đội cứ "ngắt" đi từ đội, nghe cũng hay hay) - nói chung anh em rất yên tâm, phấn khởi lên đường. Tuy nhiên tôi với anh Tự đã thống nhất là không được chủ quan mà phải quản lý chặt chẽ hơn. Đại trưởng xem tôi bố trí thế này là cũng có ý ấy đấy! - Tiến chỉ một vòng, ba xe kia nằm ba góc, xe anh án ngữ ngay cổng vườn.

  Nghĩa gật gù:

  - Được đấy! Thôi tớ sang trung đội Hai.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #2 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2009, 08:16:46 pm »

  Vừa đi Nghĩa vừa thầm so sánh về hai trung đội trưởng: Đậu Minh Tiến quê ở Vinh, thông minh, cao ráo, học xong trường "Cơ khí 1" thì nhập ngũ, vào thiết giáp được đi học trưởng xe rồi đào tạo cán bộ. Trung đội trưởng trung đội Hai là Trương Quang Quý quê Thanh Hoá, thấp đậm như một lực sĩ cử tạ, đang học năm thứ hai Đại học Lâm nghiệp thì đi bộ đội, cũng đã được đào tạo qua trường của binh chủng. Cả hai đều là lính "xe tăng nòi", có văn hoá, hiểu biết khá sâu về kỹ thuật binh chủng nhưng về kinh nghiệm chiến đấu cũng như quản lý đơn vị còn "non". Được cái may là đội ngũ thành viên kíp xe của đại đội này rất vững: quá nửa số trưởng xe, lái xe, pháo thủ là sinh viên đại học và trung cấp, tất cả được huấn luyện rất cơ bản ở trường của binh chủng từ đầu và được huấn luyện nâng cao gần một năm qua, chỉ có mấy pháo hai là do đơn vị tự đào tạo.

  Bốn cái xe của trung đội Hai nằm nối đuôi nhau nép mình vào rặng tre dưới chân đồi. Thấy đại đội trưởng đến gần, pháo hai Thành ôm khẩu AK đang đứng gác chào rõ to:

  - Chào đại trưởng ạ!

  Nghĩa gật đầu và hỏi:

  - Anh Quý đâu?

  Từ dưới cái bạt xe kéo ra làm thành một "bán mái", trung đội trưởng Trương Quang Quý chạy lại đứng nghiêm:

  - Báo cáo đại trưởng, trung đội Hai quân số đủ, bộ đội đang bảo dưỡng kỹ thuật!

  Nghĩa gật đầu kéo Quý cùng đi dọc đội hình, anh hài lòng thấy người nào xe nấy đều rất bận rộn với công việc. Nghĩa hỏi Quý:

  - Tình hình tư tưởng của bộ đội trong trung đội thế nào?

  Trung đội trưởng Quý nghiêm trang:

  - Báo cáo đại trưởng, anh em trong trung đội đều rất phấn khởi, có quyết tâm cao và chấp hành nghiêm kỷ luật.

  Nghĩa hạ giọng:

  - Đại đội ta có thể còn phải nằm đây chờ tàu một vài ngày, các cậu phải hết sức chú ý công tác quản lý bộ đội đấy nhé; tuyệt đối không để xảy ra đào, bỏ ngũ hoặc vi phạm kỷ luật đấy.

  Quý đứng nghiêm lại:

  - Rõ!

  - Ngoài ra, trong quá trình làm công tác kỹ thuật cũng cần tổ chức cho anh em nghiên cứu thêm về xe máy, vũ khí để khai thác, sử dụng đúng quy tắc hơn - Quý chưa kịp trả lời Nghĩa đã hỏi tiếp - Bên cậu có những tay nào đã học đại học và trung cấp rồi nhỉ?

  Nhăn trán một thoáng Quý liệt kê:

  - Đại học có Bùi Định, Nguyễn Bá Tùng, Lê Tiến Hùng. Còn trung cấp có Tập, Lược, Tráng và… tôi cũng chưa nhớ hết.

  Nghĩa phấn khởi hẳn lên:

  - Thế là tốt rồi, phải biết tận dụng trình độ của số anh em này; cho "nó" nghiên cứu tài liệu rồi phổ biến cho bộ đội, trước mắt là những nội dung liên quan đến sử dụng xe đã, còn phần vũ khí tính sau.

  - Vâng ạ!

  Nghĩa siết chặt tay Quý rồi rảo bước về phía nhà chỉ huy.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #3 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2009, 08:37:04 pm »

*

  Là nơi xuất phát chủ yếu của các đơn vị xe tăng đi Nam - ga Vĩnh Yên được thiết kế riêng một đường "ke" để đưa xe tăng lên tàu. Đường "ke" dành riêng ấy có một cái bệ được xây cao đúng bằng độ cao của mặt toa tàu và có độ dài khoảng mười toa. Khi cho xe lên tàu chỉ việc lái xe lên bệ, căn chỉnh cho chính xác rồi từ từ bò từ toa này sang toa khác cho đến khi lên hết cả đoàn, đầu máy sẽ kéo ra để đưa đoàn khác vào. Vấn đề quan trọng là phải căn hướng cho chính xác và giữ cho chân dầu êm, tuyệt đối không chuyển hướng gấp trên tàu.

  Quá nửa đêm cả tiểu đoàn đã được đưa hết lên tàu. Bên đường sắt đang cho dồn nối toa. Cánh lính tăng thì cấp tập chằng néo cố định, chèn xích rồi trùm bạt kín. Mỗi xe chỉ để một lái xe ở lại trông chừng còn tất cả dồn vào hai toa hành khách phía cuối đoàn tàu, đại đội Bốn và đại đội Năm ở một toa, toa kia dành cho đại đội Sáu và tiểu đoàn bộ.

  Hai giờ sáng, đoàn tàu kéo một hồi còi dài rồi nhằm hướng Nam thẳng tiến.

  Trên hai toa hành khách quang cảnh nhộn nhạo như trên một chuyến tàu chợ cuối năm. Đại đội trưởng Nghĩa kéo hai cán bộ trung đội ra đầu toa nói nhỏ:

  - Từ giờ trở đi các cậu vẫn phải hết sức chú ý công tác quản lý bộ đội đấy. Tôi sẽ ở đầu toa, anh Đán ở giữa toa, các cậu phân công mỗi người cảnh giới một bên, có vấn đề gì phải báo cáo ngay.

  Nghĩa quay trở lại hướng vào trong toa cao giọng:

  - Các đồng chí chú ý! Trường hợp bị máy bay địch chặn đánh phải hết sức bình tĩnh, khi tàu dừng thì nhanh chóng chạy xa đường tàu tìm chỗ ẩn nấp; khi báo yên có còi tập hợp phải nhanh chóng về tàu. Còn bây giờ thì tranh thủ ngủ đi, anh nào ngủ ngồi được thì ngủ, không thì rải chiếu ra sàn hay mắc võng lên thành toa mà ngủ.

  Một lát sau trật tự đã được vãn hồi; theo nhịp lắc lư của con tàu những con mắt dần dần díp lại.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #4 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2009, 08:40:23 pm »

*

  Lúc chạy, lúc dừng chờ khắc phục cầu đường và tránh máy bay, mất ba đêm tàu mới đến Vinh. Từ đây họ sẽ xuống Bến Thuỷ để đi tàu thuỷ vào Quảng Bình. Xe chiến đấu, trọng lượng nặng, số giờ bảo hiểm chẳng được bao nhiêu, cần phải hết sức tiết kiệm hành trình. Theo thông báo của Hải quân mỗi chuyến họ sẽ chở được tám chiếc nên tiểu đoàn ưu tiên cho "xê Bốn" đi trước, ngay sau khi xuống tàu sẽ hành quân ra Bến Thuỷ, còn "xê Năm" và "xê Sáu" thì vào giấu quân ở mấy làng gần đó chờ chuyến sau.

  Tàu vừa dừng, tất cả đã nháo nhào xúm vào gấp bạt, tháo dây thép cố định, bỏ chèn chống… Đưa xe xuống xếp thành đội hình thì trời đã gần sáng, Nghĩa hối hả lệnh cho toàn đại đội nhanh chóng cơ động về phía Bến Thuỷ.

  Bình chạy đầu đại đội, cậu ta ngơ ngác, thành phố mà thế này ư? Chả thấy gì ngoài những đống đổ nát, đường phố thì vắng tanh vắng ngắt, Bình lờ mờ cảm thấy sự tàn khốc của chiến tranh và tăng ga chạy miết.

  Chẳng mấy chốc đoàn tăng đã ra đến ngoại thành, gần đến phà Bến Thuỷ thì Nghĩa cho đại đội rẽ vào bên trái và dừng lại tổ chức trú quân đợi tàu. Tám chiếc xe tăng náu mình dưới hàng cây phi lao ven đê đang vi vút đùa với gió từ sông Lam thổi lên. Trông thấy khá lộ liễu nhưng cũng chẳng có chỗ nào hơn, Nghĩa hò hét anh em ngụy trang thật kỹ nhưng trong lòng vẫn lo ngay ngáy.

  Cơm trưa xong trung đội trưởng Tiến xin phép ghé thăm nhà, Nghĩa đồng ý. Tiến đi rồi Nghĩa gọi Quý và Tự - trung đội phó trung đội Một đi hiệp đồng với bên Hải quân về kế hoạch chạy tàu. Cả ba thầy trò cùng ngao ngán khi nhận được thông báo: chưa có tàu, cứ về đợi, khi nào có sẽ thông báo sau.

  Thất thểu ra về, từ xa đã nhìn thấy tám cái xe tăng lù lù ven bờ đê, Nghĩa thấy không ổn. Về đến nơi anh cho pháo hai Đạt đi mời các cán bộ đại đội lên hội ý. Mọi người vừa ổn định chỗ ngồi Nghĩa nói ngay:

  - Vừa nãy tôi với anh Quý, anh Tự đây đi làm việc với bên Hải quân, theo thông báo của họ hiện nay vẫn chưa có tàu nên toàn tiểu đoàn ta phải nằm lại đây tiếp tục chờ, thời gian chưa biết đến bao giờ. Sáng nay tưởng có tàu ngay nên tôi mới cho đại đội cơ động ra đây, nhưng bây giờ tình hình như vậy nên theo tôi ta phải cơ động tìm chỗ trú quân khác chứ ở đây điều kiện trú quân không đảm bảo.

  Đán tán thưởng:

  - Đúng đấy! Chỗ này chỉ có thể ở tạm thời gian ngắn, bốn bề thì trống trơn, có mỗi rặng cây phi lao che chẳng kín xe nhỡ có máy bay thì chết.

  Nghĩa hỏi Đán:

  - Cậu Tiến vẫn chưa về hả ông?

  Đán nhìn đồng hồ:

  - Mới có hơn 3 giờ, nó xin đi đến 5 giờ cơ mà.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #5 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2009, 08:42:30 pm »

  Đúng lúc đó Tiến được cô em đèo xe đạp ra, anh chạy lại xe đại đội trưởng:

  - Báo cáo đại trưởng tôi có mặt!

  Nghĩa cười cười:

  - Đã hết giờ đâu mà vội thế?

  Tiến cũng cười:

  - Thời chiến mà, ghé qua nhà được một lúc thế là quý lắm rồi.

  Đán chêm vào:

  - Nói thế chứ ông ấy mong cậu lắm đấy!

  Tiến ngạc nhiên:

  - Có vấn đề gì thế ạ!

  Nghĩa vỗ vai Tiến:

  - Cứ ngồi xuống đây đã. - Anh nhắc lại tình hình phải đợi tàu và tiếp - Cậu là "thổ công" ở đây nên đề xuất xem có địa điểm nào phù hợp, chiều tối nay ta tranh thủ liên hệ với địa phương và bà con để sáng sớm mai đưa xe vào. Các anh thấy thế có được không?

  Tiến gật đầu:

  - Tôi hoàn toàn nhất trí! Các anh yên tâm, có thể nói quanh đây bà con đều rất tốt, quý bộ đội như con ấy, nhất là bộ đội xe tăng chúng ta.

  Chính trị viên phó Toàn nháy mắt:

  - Này Tiến, tranh thủ đợt này cưới vợ luôn cho ông bà phấn khởi.

  Tiến cười xoà:

  - Còn phải hỏi xem người ta có đồng ý không đã chứ.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #6 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 07:06:25 pm »

*

  Thật không ngờ vị trí trú quân đợi tàu của "xê Bốn" lại nằm ngay cạnh nơi trường trung cấp Y Nghệ Tĩnh sơ tán về. Xe mới dừng được một lát đã thấy lố nhố bóng mấy cô gái thấp thoáng ven rặng cây chỉ chỉ trỏ trỏ, rồi xì xào gì đó với nhau. Mấy anh lính mắt cứ sáng rực cả lên nhưng đành chịu vì có lệnh tuyệt đối không được rời xe đề phòng máy bay đánh còn cơ động.

  Mãi đến chiều hôm sau, khi đại đội trưởng, đại đội phó và chính trị viên nhận lời ghé thăm nhà trung đội trưởng Đậu Minh Tiến, còn chính trị viên phó Toàn đang mải chỉ huy đám nuôi quân nấu nướng bữa chiều, Tráng với Bình mới mò được vào xóm. Chẳng biết các chàng khua môi múa mép thế nào mà một lúc sau đã thấy hai anh dẫn một đoàn hàng chục em ra xem xe tăng (!). Nghe nói Nghệ Tĩnh này nhiều nắng, lại có gió Lào mà sao con gái lại xinh thế kia, nước da em nào em ấy cứ trắng hồng cả lên, lại bạo dạn nữa chứ. Mấy em cứ xúm lại xe hỏi hết cái này đến cái khác, nói thì toàn "mô, tê, răng, rứa" nhưng nghe thấy dễ thương đáo để.

  Cánh lính trẻ vừa thích lại vừa ngượng nên chỉ trả lời gióng một. Bọn Nguyên, Đạt, Khoa, Hùng… nhận được đồng hương cứ tíu tít cả lên; Tráng, Bình và Phong trở thành những hướng dẫn viên nhiệt tình nhất cho các em. Tráng dẫn ba cô về xe mình, hắn ba hoa:

  - Đấy các em xem, vỏ thép dày như thế này cơ mà, bọn anh ngồi trong xe là cứ yên tâm, "nỏ có đạn mô bắn thủng được" - Tráng người Thanh Hoá bắt chước giọng Nghệ An thì quá dễ.

  Nghe vậy mấy em cùng cười phá lên, tíu tít hỏi:

  - Rứa các anh mần răng mà đánh nhau được?

  Tráng chỉ vào khẩu pháo 100 ly và khẩu đại liên, giọng càng hùng hồn hơn:

  - Bọn anh có một khẩu pháo, ba khẩu đại liên cơ mà, "pháo ni mà đã bắn nỏ có thằng mô sống được" - Cậu ta lại nhại giọng Nghệ Tĩnh, các em càng khoái tợn.

  - Nhưng mần răng các anh bắn được tề? - Một cô gặng.

  Tay chỉ vào cửa kính ngắm Tê - sa, cậu ta giải thích:

  - Bọn anh ngắm qua cái lỗ kính này, khi nào ngắm trúng một cái là chỉ việc bóp cò thôi.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #7 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 07:08:16 pm »

  Một cô có vẻ bạo dạn nhất với tay lên sờ vào nòng pháo, đẩy qua đẩy lại không thấy nhúc nhích gì lại hỏi:

  - Pháo to thế ni mần răng các anh quay được?

  Mắt Tráng sáng hẳn lên:

  - Muốn xem mần răng mà quay được thì phải vào trong xe cơ chứ đứng ngoài này thì khó giải thích lắm.

  Được lời như cởi tấm lòng, mấy cô vui hẳn lên:

  - Cho bọn em lên xem đi.

  Tráng làm ra bộ quan trọng:

  - Trong xe là bí mật quân sự, đáng lẽ người ngoài không được vào đâu nhưng anh ưu tiên các o đấy. Nhưng nhớ là phải trật tự nhé!

  Cả ba cô lặng lẽ theo Tráng ra chỗ thành xe bên phải để leo lên nhưng hì hụi mãi vẫn không lên được. Lúc ấy Tráng mới ra tay, cậu ta bế bổng từng em một đưa lên thành xe, mặc hai tay các em đã bám được vào tay vịn bộ binh rồi cậu ta vẫn cứ ôm chặt lấy hai đùi người ta, mũi thì cứ dúi vào sườn các em mà hít lấy hít để. Đưa được ba cô lên xe, Tráng mới trèo lên mở cửa trưởng xe chỉ vào bên trong:

  - Đây là chỗ của anh - Tráng chỉ vào ghế pháo thủ - Anh ngồi đấy, mắt đặt vào ống kính Tê - sa này, hai tay cầm tay tầm, tay hướng quay là pháo quay theo ngay.

  Cô bạo dạn nhất đề nghị:

  - Cho em quay thử đi anh!

  Tráng nhìn quanh không thấy ai để ý, cậu ta đồng ý và hướng dẫn cô gái vào xe; khi cô gái đã ngồi vào ghế pháo thủ cậu ta chui vào ghế trưởng xe và hạ cửa xuống. Không biết Tráng giới thiệu những gì, chỉ biết khi ra khỏi xe hai má cô y sĩ tương lai cứ rực lên như hai trái bồ quân, tóc tai thì rối bù nhưng mắt thì sáng rực.

  Bên xe mình Bình cũng đang nhiệt tình giới thiệu với bốn, năm cô nhưng đến khi các cô đòi lên xe thì cậu ta không dám. Hắn vốn "nhát như cáy ngày" mà.

  Còn Phong đúng là thằng "dại gái", mới tíu tít một hồi đã thấy mang ra hộp sữa bột tiêu chuẩn đi B để các em giải khát.

  Ở chỗ nhận đồng hương Khoa, Nguyên, Hùng, Đạt đã lấy sổ ghi địa chỉ các em. Chẳng biết nói chuyện gì với nhau mà mắt các em đều rơm rớm.

  Cuộc hội ngộ bất ngờ chỉ kết thúc lúc còi ăn cơm chiều vang lên, các cô gái bịn rịn mãi rồi mới lục tục kéo nhau ra về.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #8 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 07:10:23 pm »

*

  Tưởng chỉ phải chờ đợi vài ngày, nào ngờ phải gần nửa tháng mới có tàu. Bà con ở đây tốt thật nhưng phải cái nghèo, mặc dù vậy khi có củ khoai luộc, nồi nước chè xanh cũng để phần cho bộ đội. Những người lính xe tăng ăn tiêu chuẩn tương đối cao, mấy cậu lính trẻ cứ ăn gần xong lại đơm một bát cơm đầy mang về nhà bảo để lúc đói ăn nhưng thực ra là đem cho lũ trẻ.

  Mọi người thì ngao ngán vì chờ đợi nhưng có lẽ phấn khởi nhất là cánh lính trẻ; cứ rảnh lúc nào là chuồn lúc ấy, đến mức hiền như chính trị viên Đán cũng phải vỗ vai Tráng mà bảo:

  - Liều liệu đấy nhé! Đừng để người ta đến bắt đền hay để lại đây cái "xe tăng con" thì khổ cho người ta.

  Tráng chỉ cười rồi chống chế:

  - Chính trị viên cứ yên tâm, bọn em chỉ qua chơi một chút cho đỡ buồn chứ có làm gì đâu.

  Mấy đứa quê Diễn Châu, Nghi Lộc xin về không được nhưng đã nhắn được người nhà lên chơi. Dẫn bố mẹ và các anh em đi xem xe tăng, bọn hắn có vẻ tự hào lắm.

  Đợi mãi rồi tàu cũng đến. Nghe thông báo có tàu, cả đại đội lại tíu tít làm công tác chuẩn bị. Cuộc chia tay với bà con nơi trú quân cũng thật bịn rịn, mới đó mà đã thân thuộc như người nhà. Các em y sĩ tương lai thì còn phải nói, có cô khóc như mưa như gió.

  Chiều tối, cả đại đội hành quân lên đê sông Lam. Tối được một lúc thì tàu Hải quân đến, cả đại đội ngao ngán: "Tưởng tàu to chở một chuyến tám cái xe tăng, nào ngờ bé tin hin. Mỗi tàu chỉ chở được một cái". Ngao ngán thì ngao ngán vậy, có tàu mà đi còn hơn nằm vạ vật ở đây.

  Đại đội trưởng Nghĩa tập hợp toàn đại đội rồi phổ biến:

  - Thứ tự xuống tàu vẫn như khi hành quân bộ, xe tôi xuống đầu tiên, sau đó là trung đội Một, trung đội Hai, cuối cùng là xe anh Đán. Khi xe xuống tàu, tất cả phải xuống xe, chỉ mình lái xe ở lại điều khiển xe. Đồng chí Đề đại đội phó kỹ thuật sẽ trực tiếp chỉ huy từng xe xuống tàu. Các đồng chí lái xe chú ý thao tác cẩn thận, căn hướng cho thật cân, chân dầu phải ổn định. Sau khi xe đã dừng hẳn các thành viên mới xuống tàu để chằng buộc, cố định và đậy bạt. Trong quá trình hành quân, tất cả mọi người phải mặc áo phao và tuyệt đối phục tùng sự chỉ huy của thuyền trưởng. Bộ phận "xê bộ" chia ra đi với các xe.

  Chưa hình dung ra đi biển thế nào, thấy cánh lính trẻ im ro, có vẻ căng thẳng, Nghĩa trấn an:

  - Đây là loại tàu chuyên chở xe tăng, tên của nó là "tăng-kít". Vì vậy các đồng chí cứ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.

  Nói thì nói vậy chứ bản thân Nghĩa cũng chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.

  Chiếc tàu đầu tiên đã cập bến, cánh cửa phía sau của nó hạ xuống như một cái cầu. Có vẻ hiểu biết, Nguyễn Bá Tùng thì thầm:

  - À! Đây là tàu "há mồm" đấy mà. Xem phim màu chiến đấu Liên Xô thấy nó chạy ghê lắm, lao hẳn lên bãi biển rồi há mồm ra cho xe tăng xuống.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #9 vào lúc: 14 Tháng Tư, 2009, 07:12:13 pm »

*

  Mất thêm hai đêm một ngày lênh đênh trên biển, có cái gì trong bụng là "cho ra hết" đoàn tàu mới cập bến tại Long Đại. Chạy thêm gần hai mươi cây số nữa đại đội Bốn đã có mặt tại vị trí tập kết của trung đoàn.

  Nơi đóng quân của Trung đoàn 203 ở xung quanh khu vực hồ Cẩm Ly. Đây là công trình đại thuỷ nông lớn nhất miền tây Quảng Bình. Xung quanh hồ là trùng điệp đồi núi và một nông trường cao su, cây cao su trồng được mấy năm giờ đã bắt đầu khép tán.

  Đại đội trưởng Nghĩa dẫn hai trung đội trưởng đi xác định vị trí các xe. Theo quy định của trung đoàn, tất cả các xe đều phải được đào hầm, người cũng phải sinh hoạt trong hầm nên việc đầu tiên cần ưu tiên là đào hầm. Trước hết là đào hầm người, sau đó mới đào hầm xe.
Cũng may khu vực này toàn đồi đất đỏ ba dan nên việc đào hầm cũng đỡ vất vả. Cây cối cũng sẵn, đi vài bước chân là có. Chỉ chưa đầy một tuần, cơ ngơi của đại đội đã hoàn chỉnh; riêng xe đại đội trưởng có cái hầm thùng to làm nơi hội ý cán bộ.

  Tuy nhiên cái khó khăn nhất ở đây không phải là huấn luyện, sẵn sàng chiến đấu mà chính là cái ăn. Gạo, thịt hộp, cá hộp thì đầy đủ theo tiêu chuẩn nhưng đặc biệt là không có rau. Chỉ sau mấy ngày không có cái chất xanh ấy, lính tráng xót ruột như bào, đến bữa ngồi gảy gảy từng hạt cơm trông đến tội.

  Ban chỉ huy đại đội triệu tập hội nghị cán bộ bàn biện pháp cải thiện đời sống. Nghĩa nêu vấn đề:

  - Như các đồng chí đều biết, cái khó khăn nhất đối với chúng ta hiện nay là vấn đề rau xanh cho bộ đội ăn. Cứ như thế này mà kéo thì chỉ vài hôm nữa là lăn ra ốm hết. Vì vậy đề nghị các đồng chí phát huy dân chủ, hiến kế cho đại đội xem có biện pháp gì giải quyết được vấn đề này.

  Chính trị viên Đán thêm vào:

  - Đây là vấn đề hết sức quan trọng. Các cụ ta vẫn nói "có thực mới vực được đạo", mà quân ta thế này thì gay to. Đề nghị các đồng chí hết sức lưu tâm.

  Đại đội phó Đề thủng thẳng:

  - Khó thì phải trồng lấy rau mà ăn thôi. Hồi ở Xuân Mai ta đã làm mãi rồi.
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM