Ngày 17/02/1979
Ngày 17/02/1979, bạn đang làm gì, ở đâu và bạn nhớ gì hoặc được nghe kể gì về ngày đó và những ngày tiếp theo ?
Để nhớ về một sự kiện lịch sử cách đây tròn 30 năm, xin các bác cùng có đôi dòng hồi tưởng về ngày đó.
(tiếp dòng hồi ức)Hết tuần đầu tiên của chiến tranh. Tình hình chiến sự vẫn không có gì đột biến. Đánh chặn biển người vẫn chỉ là bộ đội địa phương, dân quân thôn xóm. Bộ đội biên phòng trên toàn tuyến mặt trận, trong thực tế đã hoà nhập vào các đơn vị khác, trở thành lính bộ binh đơn thuần.
Trong đơn vị lính nhiều chữ của baoleo, anh em phát hiện ra 1 điều vui trong các bản tin chiến sự: các địa danh có chiến công, đã không còn thay đổi, lùi sâu vào trong nội địa từng ngày nữa. Các địa danh đã không thay đổi, kể từ ngày thứ 6 của cuộc chiến. Điều đó có nghĩa là: quân địch đã bị chặn lại.
Và lính chúng mình lại bắt đầu mong có sự thay đổi địa danh trong các bản tin chiến công, theo xu hướng nhích lên biên giới Nếu có, nghĩa là quân ta đang phản công.
Nhưng tuần đầu tiên kết thúc, mà không có sự thay đổi đó.
Trong tuần đầu tiên, bằng nhận thức của baoleo lúc đó, tình hình tại các mặt trận là khá lộn xộn và tại các mặt trận đều là cuộc chiến bộc phát.
Bất ngờ bị tấn công và phản công 1 cách thụ động, tùy vào thực lực của từng đơn vị và tài nghệ của người chỉ huy ở đó.
Sự phối hợp trong toàn tuyến mặt trận và sự chỉ đạo xuyên suốt của Bộ Tổng, theo đánh giá của cá nhân baoleo, là khá yếu trong tuần đầu cuộc chiến. Có thể hình dung như thế này: đang ngủ, bỗng dưng bị cơn thác lũ ập vào nhà. Thế là bố, mẹ, vợ, con ai nấy lao đi cứu chữa trong phạm vi của mình. Ông nào đang ngủ dưới bếp thì vội bê cái thùng gạo lên cao, ông nằm gần cửa thì vội lấy chăn bông làm đê, ông khác thì lo bê cái vô tuyến lên bàn. Chưa đủ thời gian để phối hợp hành động và có kế hoạch logic.
Nhưng có một điều mà bây giờ, các bạn 8x, 9x hãy lấy làm tự hào.
Đó là hầu như không 1 ai bỏ chạy khi bị tấn công.
Tớ hay nói từ lộn xộn tại các mặt trận, điều đó cũng có hàm ý ngợi ca. Tức là gần như đơn vị nào gập địch cũng đều tự lực đánh lại bằng vũ khí tự có lúc ấy. Bất cứ ai có vũ khí hay tình nguyện sát nhập vào đơn vị tác chiến là được nhận ngay, chẳng phân biệt đó là lính biên phòng, lính về phép, dân quân hay cựu binh chống Mỹ.
Tớ xin kể 2 chuyện.
-Thằng Thắng chỗ tớ (bây giờ là vụ phó vụ trang bị, bộ Y tế), về nhà ở thị xã Lào Cai trước ngày 17/02. Chiến sự nổ ra, nó lao đến đội tự vệ khối phố. Đánh nhau được hơn 1 ngày, nó tìm thấy một đơn vị của 316, được nhận ngay vào đơn vị đó. Khi chiến sự tại thị xã Lào Cai đã an bài, nó mới đi bộ dọc đường tầu từ Lào Cai về Phố Lu, rồi về lại đơn vị tớ. Qua lời nó kể, bọn tớ được biết là tại thị xã Lào Cai, dê cu dê ca đánh nhau với địch còn dữ hơn quân 316. Điều này mãi sau khi tàn cuộc chiến đã lâu, đài báo mình mới ca ngợi.
-Năm 80, lúc đó tớ là quân của binh đoàn 12 trên Sông Đà. Trong dịp lên tham dự lễ khởi công, nhà văn Triệu Bôn ở cùng tớ có kể chuyện.
Dịp 17/02/79, Triệu Bôn lúc bấy giờ đã chuyển ngành với quân hàm đại úy. Đang học viết văn tại trường Nguyễn Du. Chắc là cùng khóa với ông cụ thân sinh của bác dongadoan trong này. Chiến sự 17/02 nổ ra, khác với cụ thân sinh của bác dongadoan là vẫn còn tại ngũ nên phải chấp hành kỷ luật, chính vì thế cụ nhà bác dongadoan chỉ theo đoàn lên biên giới khi cuộc chiến đã an bài. Còn Triệu Bôn ngay ngày 19/02 đã mò lên Cao Bằng, tìm vào tỉnh đội. Lúc này, Triệu Bôn lại khoác bộ quân phục cũ và đeo lại quân hàm đại úy cũ. Xưng danh và cấp hàm, Triệu Bôn được tỉnh đội kết nạp làm quân sư ngay tắp lự. Suốt cuộc chiến lúc đó, Triệu Bôn kể rằng: tớ phán cũng kinh lắm, bởi vì các bố ấy cũng nể cái mác đại úy chống Mỹ của mình.Một băn khoăn của của cánh lính chúng tớ lúc đó, mà bây giờ sau 30 năm, câu trả lời quá dễ, là: quân chủ lực của Bộ đang ở đâu.
Quân đoàn 2, Quân đoàn 4, các bạn đang ở đâu rồi. Bọn tớ biết thân, biết phận là không dám mơ tới quân đoàn 1, quân đoàn cúng cụ của triều đình.
Mà chỉ mong quân đoàn 4, quân đoàn 2. Những quân đoàn mà quần áo không bao giờ thẳng ly, nhưng đầu ruồi luôn thơm mùi khói súng.Trong tuần đầu tiên của chiến tranh, thực sự là baoleo không nhìn thấy một đơn vị bộ binh nào hành quân lên biên giới. Các xe trở đạn thì có. Nhưng ngược lại, đang có đợt vận chuyển khí tài, trang bị cấp tốc ngược trở về hậu phương từ biên thuỳ. Lính chúng mình, nhiều khoá được điều đi tham gia vận chuyển ngược như thế. Tên lửa và phụ tùng từ Cao Bằng về Suối Hai. Đạn dược thì về Thanh-Nghệ.
Tại nhà ga, bọn mình đã quen với việc nhìn thấy tự vệ mang đủ loại vũ khí trang bị ngược về xuôi. Nhưng những ngày cuối cùng của tuần đầu tiên, bắt đầu nhìn thấy lính mình mang vũ khí ngược về HN. Họ không đi thành từng tốp, mà rải rác từng người. Có tin đồn là: tất cả lính lạc đơn vị trong chiến đấu, được về trạm thu dung. Trạm thu dung cuối cùng là ở HN.
Không có lực lượng KSQS nào chặn những người lính, những người dân quân mang vũ khí ấy, về xuôi cả. Tất cả, kể cả baoleo, lúc đó đều tin rằng: không có sinh vật nào được gọi là người, mà lúc ấy lại đang tâm mang vũ khí đi chuồn.
Lớp lính baoleo lúc đó, chẳng cần một ông chính uỷ nào, đều hiểu rằng: sau lưng là tổ quốc, không có chỗ để lùi.
Cuối tuần chiến tranh đầu tiên nhiều âu lo. Trong tâm trạng sẵn sàng lên làm chốt chặn nơi biên giới, baoleo tìm đến nơi người bạn gái đang dạy thực tập ở 1 trường phổ thông gần nơi đóng quân, người mà baoleo đón hụt hôm 17/02 ở ga Hàng Cỏ.
Cuộc gập gỡ cũng chỉ được chừng 1 giờ đồng hồ. Nhưng baoleo cũng đã nói được điều quan trọng: nếu chiến tranh ngày càng khốc liệt, không còn liên lạc được với nhau, thì sau này đất nước yên bình, hãy tìm nhau theo địa chỉ gia đình.
Bởi lúc đó baoleo tin rằng,
gia đình sẽ là địa chỉ cuối cùng- của thông báo cuối cùng- của quân đội, về thân phận của 1 người lính. Có thông báo cuối cùng rồi, cô bạn ấy sẽ yên tâm với hạnh phúc mới.
(còn tiếp)