Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 11:37:40 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Phong Quảng chào các bạn  (Đọc 256634 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ahuuls
Thành viên
*
Bài viết: 453


Hoa hồi Xứ Lạng


« Trả lời #50 vào lúc: 26 Tháng Hai, 2009, 06:57:56 pm »

bọn cẩu nó sinh ra lỗi ngày lỗi tháng nên đoản mệnh thôi mà,trách ai đây.
Logged

Thư ký hỏi sếp :chữ sếp viết sờ nặng hay xờ nhẹ
sếp trả lời :Tao là xếp thích sờ gì mà chẳng được
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #51 vào lúc: 27 Tháng Hai, 2009, 07:51:35 am »

LÍNH ĐOÀN PHONG QUẢNG
   Tôi được quan sát trận đánh dãy đồi Không tên từ điểm cao 506, trận tập kích nhanh gọn như chỉ thấy trong phim ảnh. Nhìn những chớp lửa lóe liên tục trong vòng 15 phút  từ ba ngọn đồi trong đêm ấy, tôi cứ nghĩ là đặc công ở đâu về chứ đâu đã biết là lính K2. Bên cạnh là điểm cao 61, súng nổ liền ba ngày mới dứt , lính C4 K15 chúng tôi cuối cùng cũng diệt được cái cao điểm oan nghiệt này. Cũng từ trận đánh ấy chúng tôi mới biết K2 là ai. Gốc gác từ trung đoàn 246 của quân khu Việt Bắc vào chiến đấu trong Quảng Trị đã lâu. Nếu bạn nào vào thăm Thành cổ, sẽ thấy ở nhà truyền thống có những dòng chữ đồng ghi danh các đơn vị chiến đấu ở Quảng Trị , các bạn sẽ thấy K2,K15 ở dòng các tiểu đoàn độc lập. Như vậy ngay buổi đầu thành lập đoàn Phong Quảng đã có ít nhất 2 tiểu đoàn Anh hùng , từng tham gia chiến đấu ở Quảng Trị trong những ngày hè đỏ lửa. Tôi nói ít nhất vì K13 tôi chưa biết về họ nhiều.
   Ít ngày sau khẩu đội 12ly7 của tôi cùng C5bb/K15 nhận bàn giao chốt giữ dãy đồi Không tên từ K2. Khi lên tôi được nghe một câu chuyện về việc sử lý tù binh của lính K2.
   Sau trận đánh bao giờ cũng phải giải quyết các công việc chính sách và củng cố trận địa, hầm hào để đánh địch phản kích. Sáng ra mới phát hiện còn sót hai thằng thủy quân lục chiến bị thương không tự vận động được. Người ít , còn phải chiến đấu tiếp, ông trung đội trưởng không biết giải quyết ra sao,  bèn lệnh cho lính ta khênh hai cu cậu xuống để tạm ở cái nhà âm cũ dưới chân điểm cao rồi sau tính tiếp. Đến trưa anh nuôi mang cơm lên báo cáo :” hai thằng nó đói, nó kêu rên quá , các anh để lại ít cơm tí quay về em quang cho nó “. Tiếp đến hôm sau vẫn thế, nghe anh nuôi nói ông trung đội trưởng càng sốt ruột . Một ông lính nhà mình nói :” Để em xuống cho mỗi thằng một phát, lấp đất lên là xong.” Ông trung đội trưởng bảo :” Chú mà làm được thì xuống làm đi .” Ông lính nhà ta đi xăm xăm xuống thật, mọi người chờ mãi chẳng thấy tiếng súng nổ. Một lúc sau ông lính mình đi lên bẽn lẽn gặp trung đội trưởng :” Báo cáo anh, em chịu !..” Trung đội trưởng hỏi trong anh em có ai muốn xuống sử lý nữa không(?). Tất cả im thít, trung đội trưởng nói :” thế thì anh em chuẩn bị cáng đi … đưa chúng nó về phẫu “
    Vì việc trên, chốt mất đứt 4 người để cáng 2 tù binh bị thương, trong lúc người đang thiếu vô cùng. Nghĩ mấy hôm trước bạn baoto chắc cũng định đưa cái đề tài “ đối thoại với các thân phận…”. Bạn ấy cũng định nhìn từ lăng kính :” chính là thằng lính bên này, giết thằng lính bên kia.” Để đánh giá chiến tranh hay đánh giá về người lính cả hai phía là đều không trúng. Nếu như cái anh lính mà không “ em chịu! ” thì chắc sau này anh ấy và cả người trung đội trưởng kia có thể cũng bị cái gọi là “hội chứng chiến tranh” như lính Mỹ. Cá nhân tôi thì cho rằng những người lính trong cuộc chiến vừa qua ( ở cả hai phía), vào trận đánh họ chĩa súng vào nhau và nổ súng quyết liệt trước tiên là để giàng sự sống cho mình. Khi cởi áo lính ra họ lại trở về như những người bình thường trong xã hội. Có chăng là họ rất ghét chiến tranh và biết yêu quí hơn giá trị của cuộc sống hôm nay.
« Sửa lần cuối: 27 Tháng Hai, 2009, 07:57:55 am gửi bởi Phong Quảng » Logged
tuaans
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 3774


« Trả lời #52 vào lúc: 27 Tháng Hai, 2009, 08:44:55 am »

Chuyện của bác càng ngày càng hay! Bác cứ ùng oàng xong rồi thêm tí "thân phận" vào thì quá tuyệt, hehe.
Logged
hiephoa2000
Thành viên
*
Bài viết: 377



« Trả lời #53 vào lúc: 27 Tháng Hai, 2009, 12:22:53 pm »

xin hỏi bác phong quảng là: k 15 có phải là c 15 thuộc bộ đội địa phưong cam lộ , quảng trị kô . nhạc gia nhà em ngày trứoc quê ở nghệ an , là lính của c15 đó ạh . hiện giờ ông nghỉ hưu ờ lâm đồng . em có nhớ mang máng như thế vì hồi ấy có lần ông nhờ em tìm danh sách liệt sĩ của c 15 ờ cam lộ. ông tên là Đinh bạt Hoan, phục viên là u 2 . quê ờ thanh chương , nghệ an. ngừoi cao to. đen. nói rất to. có thể là đồng đội cũ của bác chặng.
Logged

D Vượt sông , E 476 CB . QK7
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #54 vào lúc: 27 Tháng Hai, 2009, 05:18:09 pm »

@hiephoa2000: C15 là đại đội bộ đội địa phương Cam Lộ và K15 là tiểu đoàn độc lập của mặt trận đường 9 và Bắc Quảng Trị. Trước tháng 4/1972 hai đơn vị này hoạt động cùng địa bàn (lính cũ có thể họ quen biết nhau). Sau đó K15 di chuyển dần vào phía Nam và nhập vào e4 ở Phong Điền đến ngày giải phóng Huế. Mình vào thì đơn vị đã ở Hải Lăng ( Nam Quảng Trị ) nên không biết c15 Cam Lộ.
Logged
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #55 vào lúc: 02 Tháng Ba, 2009, 07:18:46 am »

LÍNH ĐOÀN PHONG QUẢNG ( tiếp)
    Sau khi ban giao Không tên, K2 lại tập trung đánh bình độ 50 nằm bên sườn trái điểm cao 61.Trận đánh này, cụm hỏa lực chúng tôi ở Không tên cũng tham gia yểm trợ , khống chế tụi địch ở đồi DK ( cao điểm 70). Trận đánh diễn ra nhanh gọn , địch phản kích không mạnh mẽ như thường lệ, điều này làm phần nào anh em chúng tôi chủ quan. Khoảng ba, bốn ngày sau địch tổ chức tấn công lại chúng tôi, mục tiêu chính là điểm cao 61, vị trí quan trọng nhất bên hữu ngạn sông Ô Lâu.
    Đêm ấy đạn pháo phủ kín mấy điểm cao của chúng tôi, chúng bắn với cường độ cao làm căn hầm chúng tôi rung chuyển. Điểm mặt không thấy Trực đâu, tôi chạy một vòng trong chiến hào, tìm các ngóc ngách cũng không thấy đâu. Nghe tiếng nổ chuyển về phía sau, tôi cầm 5 quả lựu đạn ra quan sát yên ngựa giữa hai mỏm của dãy không tên, Trung ( Nghệ An ) cầm khẩu AK còn lại ra quan sát hướng 61. Lúc này pháo sáng rực trời, Khẩu đại liên địch trên đồi DK bắn vào chúng tôi như vãi đạn. Thò đầu lên quan sát lại vội thụt ngay vì những tiếng chíu chíu, rắc rắc và bụi. Địch bắn rát quá, quan sát không được kỹ,  tôi tính quăng đại một quả lựu đạn xuống sườn đồi cho chắc ăn đỡ phải thò đầu lên nguy hiểm quá. Nhưng nghĩ nhỡ địch chưa lên lại sợ anh em cười. Đang tính toán thì nghe ba hồi còi toe, toe, toe bên điểm cao 61, trên đỉnh đồi xuất hiện cùng lúc hàng chục quầng lửa nhỏ của lựu đạn, rồi tiếng hô xung phong. Tôi lao về phía khẩu 12 ly 7, gọi Trung lại cùng quan sát, quên hết cả những tiếng chiu chiu răng rắc. Trong cái mịt mùng ấy tôi không thể biết đâu là địch, đâu là ta. Rồi những tiếng la hét òa ra, chúng tôi nhìn nhau, mất rồi! Tôi và Trung xịu lại lo lắng, Anh Cấp, Hồng…và các đồng đội c5 không biết giờ số phận ra sao? Trực tay cầm AK ở đâu chạy về nhẩy bổ xuống hào cùng chúng tôi quan sát ( Trực đang ca gác, bỏ vị trí sang bên cối 82 tán dóc, pháo bắn dữ quá không về được), thế mà tôi cứ nghĩ nó bị sao rồi.
       Pháo sáng lúc này đã giảm, thấy địch bắt đầu chạy lên, chạy xuống. Chúng tôi quyết định nổ súng, Trực quan sát hỗ trợ tôi xác định mục tiêu, Trung lắp đạn còn tôi điển xạ dài vào đám địch đang chạy, mỗi lần súng nổ chúng lại lao người nằm rạp xuống, ngưng bắn lại vùng chạy. Sang băng thứ 2, mới được vài loạt, thì súng không nổ, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào tôi lại khóa chốt an toàn ( sai thao tác), vừa nhấc tay ra thì súng lại nổ, hóc. Chúng tôi trải cái tăng dưới lòng hào , tranh thủ ánh sáng của pháo sáng hì hục chữa súng.
     Xoẹt..u ù, tai tôi ù đặc, chúng tôi lao vào hầm, ụp u ù căn hầm chúng tôi lộc xộc rung chuyển, đất cát, khói bụi nồng nặc…Cửa hầm phía sau bị sập, bên ngoài cây cối ngụy trang xơ xác nghiêng ngả chỉ chân pháo vẫn đứng ngay ngắn như chẳng hề gì. Giá tì vai để ở cửa phía sau gãy đôi, thiệt hại chỉ có thế.
     Sửa xong súng thì trời bắt đầu sáng, tôi đi theo giao thông hào về hầm bên triền đồi phía sau ( so với hướng địch) thì gặp anh Hồng tiểu đoàn phó từ dưới bờ sông đi lên. Anh phổ biến quyết tâm của trung đoàn lấy lại 61, giao nhiệm vụ cho chúng tôi xong,  anh lại đi sang bình độ 50 bàn phối hợp chiến đấu với K2.
     Đỉnh 61 bắt đầu xuất hiện những cụm khói của pháo ta, tôi quay súng sang đồi DK làm vài điểm xạ dài cho bõ tức, hôm qua nó làm tụi tôi xém chết, nhờ trời súng hỏng mà thoát. Rồi quay sang sườn trái 61 điểm xạ khống chế con đường lên xuống của địch. Thằng DK lại bắn đại liên sang chúng tôi, lần này chúng đọ làm sao được với 12 ly7. Tôi lại quay sang áp đảo chúng, nhất địch không cho khẩu DK 90 chúng nó kịp làm gì. Thọ bạn đồng hương thân thiết với tôi, lính c5bb đang chốt mỏm bên cũng chạy sang xin bắn ké, tôi nhường cho Thọ bắn, rồi những anh em khác tôi cũng cho thay nhau bắn. Pháo chuyển làn đã thấy xuất hiện những đám nổ nhỏ, Xung kích ta lên nhanh quá. Tôi thấy địch chạy rất nhiều xuống đồi, rê nòng theo bắn được vài loạt thì Thọ giật lại bảo :” Đừng bắn nữa, nhỡ bộ binh truy kích “. Thật có lý, tôi cho chuyển sang khống chế tiếp thằng đồi DK.
   Thế là sau hơn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi chiếm lại được điểm cao 61, chưa biết tổn thất 2 bên ra sao nhưng bắt sống 8 tù binh. Hôm sau Thọ c5bb mò sang 61 thăm anh em cùng đại đội bên đó về có kể lại, hầu hết số anh em giữ chốt của ta hy sinh, anh Võ c phó c5 bị tụi nó chặt mất đầu ( vì anh ấy cao to, râu quai nón trong oai về như vị tướng ). Thọ còn kể :
   _Không hiểu sao khám xác thằng địch trước khi chôn lại thấy bao thuốc  Điện Biên còn 18 điếu, nó lấy ở đâu ra nhỉ ?
    Chúng tôi suy đoán chắc chiều qua anh Võ mang sang chưa kịp phát cho mọi người, đau quá! các đồng đội còn chưa kịp hút một điếu thuốc thơm.
     Rồi chúng tôi chuyền tay nhau xem một lá thư lính ta lấy được của một thủy quân lục chiến chết trận. Tôi đọc xong mà thấy buồn ghê gớm, đến hôm nay tôi vẫn nhớ nội dung bức thư đó. Lá thư đẫm nước mắt của người chi gái ở Nha Trang gửi cho em trai mình. Chị ân hận như người mang tội vì không thay cha mẹ lo được cho em thoát khỏi quân dịch. Nhà nghèo quá lại mồ côi cha mẹ.
Chị đâu biết em trai mình giờ đây đã vĩnh viễn nằm lại ở một khúc hào nào đó trên điểm cao 61, quả là chiến tranh đâu chỉ là chuyện của những người lính với nhau…
    Còn chuyện này nữa, sau trận đánh một lần về đại đội, chính trị viên Sen nói với tôi :” Sao mi là số 1 mà lại toàn để cho thằng Thọ c5 nó bắn “. Tôi trả lời :” Bắn bộ binh thì ai bắn chả được, lúc ấy tai em ù lắm, bắn nhiều hơi buốt. Nhưng sao anh biết em cho thằng Thọ bắn???”. Chính trị viên chợt nhận ra điều gì đó, xua tay và cười ý cho qua.
Tôi nghĩ,  sau trận đánh lúc ăn trưa có người trong tiểu đội trách tôi là không cho anh ta bắn mà cho Thọ bắn nhiều hơn người khác, chắc ông tiểu đội trưởng nghe được. Thế đấy! Công việc duy nhất của tiểu đội trưởng chúng tôi trong một trận đánh là thế đấy. Chán quá!!!
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Ba, 2009, 07:32:10 am gửi bởi Phong Quảng » Logged
Trinhsat
Thành viên
*
Bài viết: 397


« Trả lời #56 vào lúc: 02 Tháng Ba, 2009, 10:31:21 am »

       @bác Phong Quảng.

      Cái đoạn đánh trận, sau khi ta làm chủ thì dường như cái mục lấy được thư của tụi ngụy trong ba-lô  rồi đọc, đơn vị nào cũng gặp (đầu tiên là lấy mọi loại giấy để dùng, sau thì tò mò đọc chơi).

        Nói riêng ở góc độ gia đình thì bên họ cũng như bên ta, các mẹ các chị đều lo lắng cho con em mình, mong chóng hết chiến tranh. Thường là đọc xong những thư kiểu đó, lại thấy có chút buồn man mác. Vì thế tôi thấy bác nhớ được nội dung thư đó, cũng là chuyện bình thường.

       Trận đánh bác kể ác liệt quá. Nhưng nhớ lại thì chỉ sau Chiến dịch Tây Nguyên 1975, tình thế mới chuyển biến, khí thế tiến công ào ạt, chứ trước đó thì vẫn ác liệt và vất vả. Những trận đánh hay giữ chốt đều là một mất một còn. Lúc ấy chưa ai dám nghĩ bao giờ sẽ hết chiến tranh.

       Chờ đọc tiếp chuyện bác.

Logged
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #57 vào lúc: 02 Tháng Ba, 2009, 10:29:15 pm »

@Trinhsat :So với 1972 là đỡ hơn rất nhiều vì không còn B52 và pháo hạm. Thời trước việc bảo đảm hậu cần cũng rất khó khăn chứ không như bọn mình sau này. Nói vậy thời điểm nào cũng có những trận đánh khó khăn , ác liệt. Số thương vong nói lên điều đó và ở Miên cũng vậy.
Logged
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #58 vào lúc: 04 Tháng Ba, 2009, 12:38:02 am »

NHỮNG NGÀY CHUẨN BỊ CUỐI CÙNG
   Khối lượng công việc khổng lồ từ trinh sát nắm địch, lót ổ dưới đồng bằng, làm trận địa, làm đường các loại và bảo đảm hậu cần v.v..  đã được những người lính e4 làm cật lực ngày đêm hàng tháng nay. Đặc biệt là những ngày cuối cùng, gần như cả trung đoàn thức trắng.
   Mặt trận đồng bằng : Tiểu đoàn 1( đơn vị cũ của tôi ) đêm 7/3 các c bộ binh  bắt đầu tiếp cận các vị trí ém quân. Anh em c7 là đại đội trợ chiến, trước đấy đã cùng anh em bộ binh và lực lượng địa phương bí mật chuyển một lượng lớn đạn dược cần thiết cho cuộc chiến đấu sắp tới. Một đêm xuống, một ngày dấu mình trong hầm bí mật, một đêm lên,  cứ thế những thùng đạn được chuyển xuống đồng bằng , được cất dấu kín đáo dưới các luống khoai lang, những trảng cát. Cùng tham gia mặt trận đồng bằng Phong_ Quảng còn có K10, như vậy xuống đồng bằng hướng bắc Huế ta có 2 tiểu đoàn chủ lực.
           Ở giáp ranh, cùng tiểu đoàn 2 đánh Phổ Lại còn có một số khẩu đội DKZ82 của d1 và các đơn vị hỏa lực của trung đoàn, của quân khu.Tôi được nghe phổ biến tổng cộng có tới 53 khẩu pháo các loại , trong đó có rất nhiều pháo bắn thẳng.
  d3 tiếp tục giữ địa bàn Phong Sơn và làm dự bị cho tiểu đoàn 2 (đoạn này là tham mưu con đấy nhé, vì còn đơn vị nào khác nữa đâu)
2 tiểu đoàn dưới đồng bằng, 2 tiểu đoàn ở giáp ranh, quân số chúng tôi không có gì thay đổi khi vào chiến đấu ngoài việc QK tăng cường các đơn vị  pháo lớn.
            Đêm cuối cùng chúng tôi mới được phép kéo pháo vào trận địa. Giúp chúng tôi kéo pháo có một số anh chị em cơ quan địa phương Phong điền. Còn cách trận địa chừng non một cây số thì địa phương ra về, chỉ còn lính c15, mọi người bảo đấy là nguyên tắc bí mật ( chắc họ sợ địa phương có thể bị cài lính kín của địch). Chúng tôi lần lượt đưa từng khẩu một vào trận địa, đạn đã chuyển vào từ mấy đêm trước, tất cả đã đầy đủ chỉ duy nhất kính ngắm là chưa có. Nguyên do là khi nhận 2 khẩu đầu, lính ta không nhận đồng bộ, cứ nghĩ đơn giản nhận 2 khẩu sau sẽ lấy kính ngắm về một thể. Ai cũng lo lắng sốt ruột , trông chờ từng phút xe kéo 2 khẩu pháo kia vào. Nhưng chúng tôi cũng đã chuẩn bị phương án đánh không kính ngắm.
   C trưởng Tầm lấy đưa tôi một tờ giấy 5 hào 2, cái bút chì, anh bảo tôi vẽ phác cứ điểm Phổ Lại. Anh chỉ cho tôi từng mục tiêu để tôi đánh dấu lại ghi thứ tự, đánh số thống nhất từng mục tiêu với nhau. Tôi đếm từ dưới lên tổng cộng 13 mục tiêu kể cả khu A. Tôi được trang bị thêm một máy điện thoại quay tay đấu nối tiếp với khẩu của Lang Khùn. Anh cũng hướng dẫn cách phát hiện dây bị dứt ở xa hay gần và phổ biến cách nối dây cho anh em. Thông tin họ đảm nhiệm trục chính, còn lại chúng tôi phải tự bảo đảm thông suốt đến chỗ mình. Sau đó kiểm tra lại việc ngụy trang, nằm chờ giờ nổ súng.
Logged
smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #59 vào lúc: 04 Tháng Ba, 2009, 03:07:14 am »

NHỮNG NGÀY CHUẨN BỊ CUỐI CÙNG
   


Bác Phong Quảng à, bác viết hay lắm. Cựu binh chống Mỹ như bác bây giờ còn có thể chia sẻ được với thế hệ sau thế này, thật là vốn quý!
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM