Lễ xuất quân, cả đại đội tập trung hàng ngũ chỉnh tề nghe CTV đọc thư của Phó tổng Tham Mưu Trưởng Vương Thừa Vũ. Đến hôm nay tôi cũng chưa rõ gọi nó là gì nhưng nội dung tôi nghe như mệnh lệnh chiến đấu. Tôi vẫn nhớ mang máng một câu :”… Cho dù phía trước là vực sâu hay núi cao…” Nghe khí thế lắm, nó như những hình ảnh tôi thấy trong phim tài liệu về chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975 khi cấp trên trao cờ cho các đơn vị thọc sâu của quân đoàn 2 và quân đoàn 4 trước khi tiến vào Sài Gòn. Chỉ khác thời điếm đó chúng ta đang rất khó khăn trên các chiến trường.
Chúng tôi hành quân bộ chừng hơn tiếng đồng hồ thì ra tới đường số 1, một đoàn xe dài nối nhau đã chờ trên đường. Trung đội tôi ngồi gọn trên một chiếc Zin 3 cầu, hơn ba chục con người được chen chúc, ba lô làm ghế súng để trước mặt, người dựa vào nhau. Đoàn xe chạy chậm trong đêm, trong ánh đèn gầm sáng mờ phía trước. Xa xa, tiếng máy báy ì ầm , pháo sáng chập chờn , lúc sáng rực lúc ảo mù như ánh trăng. Xe chạy được khoảng 2 tiếng thì dừng lại chờ vượt sông bằng cầu phao. Cả đoàn xe nằm rải dọc bên đường chờ lệnh . Xe chúng tôi nhích dần, nhích dần về đầu cầu, những chiếc xe ngược chiều xộc xệch, trống rỗng. Tiếng hò hét, tiếng xe cộ gầm rú, ánh đèn pin loang loáng, không khí thật căng thẳng. Tôi ngồi im trên xe, quan sát các hoạt động của đầu cầu trọng điểm, thỉnh thoảng ngước nhìn bầu trời chập trờn pháo sáng…Xe chúng tôi từ từ bò xuống cầu phao theo sự điều khiển của một cô gái. Cô đội chiếc mũ sắt giống như lính cao xạ, mình choàng chiếc dù hoa, tay cầm cờ đuôi nheo, vẫy vẫy cho xe bám vào mép cầu đập dình .Dáng cô đĩnh đạc, dứt khoát. Xe lướt ngang qua cô gái, mấy ông lính từng trải buông vài lời chòng ghẹo. Còn tôi, người lính trẻ, lần đầu vượt trọng điểm, nỗi sợ phần nào được trấn tĩnh khi nhìn cô gái đĩnh đạc, gan góc đó. Cảm phục ! Không nói nên lời.
Sau này, mỗi lần đi đâu qua Thanh Hóa, đến Đò Lèn tôi thường dừng lại, nghỉ hút điếu thuốc và uống cốc nước dừa. Ngắm nhìn tượng đài ghi công những Anh Hùng giao thông ngay đầu cầu, tượng đài bằng đá thật uy nghi , hoành tráng ...Riêng tôi, hình bóng người con gái, đầu đội mũ sắt, tay giơ cao lá cờ nhỏ chỉ đường cho xe qua, chiếc khăn dù bay bay, chập chờn giữa trời đêm năm ấy thì chẳng tượng đài nào sánh nổi…
Đoàn xe tiếp tục lao về phía Nam, trong đêm tối đi qua những đâu , tôi cũng chẳng biết được. Chỉ khi cả đơn vị xuống xe để vượt sông bằng đò, tôi mới biết là mình đã đến sông Mã. Cầu Hàm Rồng một trong điểm ác liệt nổi tiếng bị bị bom Mỹ đánh gẫy từ những ngày đầu chiến tranh phá hoại trở lại miền Bắc. Chúng tôi phải xuôi theo dòng sông Mã đến một bến đò cách không xa cây cầu cũ.
Không khí qua đò nhộn nhịp, đông vui ,không căng thẳng như ở các trọng điểm. Đưa chúng tôi qua sông đủ loại đò, to có, nhỏ có. Lái đò cũng đủ mọi lứa tuổi, có cả những em thiêu niên nhưng đa phần là các cụ và phụ nữ.
Hò ơ …ơ hò ..
Đâu đó những giọng hò cất lên từ những cô gái xứ Thanh tinh nghịch . Lính ta đáp trả cũng láu lỉnh, làm cả bến đò rộn vui, như nơi đây chẳng hề có bom đạn.Tôi rất thích điệu hò đối đáp này của người dân xứ Thanh, giai điệu đơn giản và lời nếu ai nhanh trí có thể tự bịa ra được. Tiếng hỏi thăm, trêu đùa nhau tíu tít, đò nào có những cô gái trẻ thì đầy ắp tiếng cười.
Sang đến bờ Nam trời đã gần sáng. Chúng tôi đi xuyên qua thị xã Thanh Hóa lên Triệu Sơn, nơi bắt đầu con đường 15. Thị xã ngổn ngang, tĩnh lặng gần như không có dân, nhà cửa đổ nát nhiều quá . Nhà ga thị xã bị bom Mỹ đánh nát, đường ray bật lên cong queo, những toa xe , đầu máy lật nghiêng. Tôi có cảm giác như một thành phố chết, không một bóng người, hoang vắng đến lạnh người. Chúng tôi lầm lũi bước qua cảnh đổ nát ngược lên phía Tây thị xã.
Đơn vị nghỉ tại một làng nhỏ ria thị xã, lính cũ bảo đây là “rừng thông “địa danh là thế nhưng tôi chẳng thấy cây thông nào. Đơn vị tỏa vào trong làng trú trong các nhà dân. Nhận nhà xong, tôi được phân công lo bữa ăn trưa cho anh em còn thằng Thìn đen sẽ nấu bữa chiều.
Ngày đầu làm anh nuôi thực thụ cũng chưa có gì vất vả, chủ nhà sai con cháu hướng dẫn, giúp tôi rất nhiều, trung đội cũng cử người xuống phụ thêm nên rất nhanh tôi đã chuẩn bị xong bữa trưa , chia chác đâu đấy là mắc võng ngủ.
Dù sao cũng phải ngủ sau các đồng đội vì mình là anh nuôi. Các bác bảo sướng cái nỗi gì * Tính kể chuyện làm anh nuôi nhưng lại chẳng nói gì về chuyện bếp núc. Đúng là " Treo đầu dê, bán thịt chó" , các bác xơi tạm vậy , lần sau sẽ sửa lỗi, mong các bác thông cảm giùm