Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 05:55:35 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Phong Quảng chào các bạn  (Đọc 256482 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
cao to den hoi55
Thành viên
*
Bài viết: 30


« Trả lời #270 vào lúc: 16 Tháng Sáu, 2009, 08:58:37 am »

_ Bác lixeta nhắc tôi mới nhớ đến đơn vị tôi có một khẩu nằm trên động Chuối, tiểu đội trưởng là anh Dự lính Thái Bình 1968 cao to, đánh bóng chuyền giỏi nhưng chiến đấu rất lỳ, anh em chung tôi rất ngưỡng mộ. Chân đọng Chuối là đường 15N, bác ấy cũng cho lính xuống đó trực, vũ khí mang theo quan trong nhất là cái điếu cày . Giữa năm 1974 xe ra xe vào đông lắm, đúng là tiếng rít thuốc lào át cả tiếng xe. Lính lái xe ban đầu từ tiếng thuốc lào mà dừng lại, sau thành quen , cứ đến chân động Chuối là nghỉ như binh trạm. Từ đấy anh em chốt ở động Chuối chả thiếu thứ gì từ giấy viết thư, mì chính…Lại còn hỗ trợ được cho bọn tôi ở 506.
   Cái nõ điếu quả rất quan trọng, bởi thế chủ nhà nhiều khi không cảnh giác là mất ngay.
_ Bác Tài_liên sơn : ở Tri Thiên các o du kích và lính huyện rất hay hút thuốc rê, mỗi khi hết thuốc lào tôi vẫn phải mò sang cánh địa phương xin thuốc rê về hút. Cá nhân tôi thì hút thuốc rê không khoái bằng thuốc lào nhưng phải thừa nhận thuốc rê có họ với xì gà La ha ba na thật.. Mấy o Phong Điền vẫn hay dắt bao thuốc rê nơi cạp quần, nên mùi gây và có độ béo.

@ Phong Quảng...Lính HN vượt Trường Sơn sang (Lào)thôi...nhiều khi ăn mắm kem xong phải nhận gác thay cho những thằng (đầu cơ)1ca thì mới có 1viên cho vào nõ đủ cho 2 thằng rít tàm tạm...còn cái món(Tà ôi)và thuốc (bọ)thì tôi cũng là 1 môn đệ sao tẩm vào loại có số có má nhưng thưởng thức mà thấy vị ngầy ngậy như ông thì tôi mới đọc sách thấy các môn đệ của xì gàthưởng thức những điếu nguyên lá được cuốn trên đùi các trinh nữ Cu Ba mới có vị như ông đã thấy ở thuốc rê mà các o quê tui lận ở cạp quần thì...chao ơi...sao mà hay rứa...
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #271 vào lúc: 16 Tháng Sáu, 2009, 09:08:41 am »

Góp thêm với bác Phong Quảng:

   Rau tàu bay thái nhỏ phơi khô, hút cũng khá lắm. Thằng bên cạnh ngửi mùi, tưởng mình bẩn tướng giấu thuốc rê hút một mình.
   Tất nhiên là nó nhạt hơn thuốc rê nhiều, nhưng buổi chiều mưa trên chốt có nó mà hút thì cũng sướng ngang ở Hà Thành hút Điện Biên bao bạc.

Logged

Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #272 vào lúc: 16 Tháng Sáu, 2009, 09:13:00 am »

Hóa ra xì gà La Habana là gậy, béo là vì vê thuốc trên dùi trinh nữ Cu Ba, con thuốc rê quê Bọ có mùi chua là mấy o du kích dắt cặp quần. Hehe, ra tôi nói phét gặp thời rùi. Cảm ơn 2 Bác đenhoi và haanh những chiến binh sành sỏi, trong đó có món thuốc rê
Logged
ahuuls
Thành viên
*
Bài viết: 453


Hoa hồi Xứ Lạng


« Trả lời #273 vào lúc: 16 Tháng Sáu, 2009, 01:24:07 pm »

Bác Phong Quảng mải tán chuyện vui quên dịch tài liệu hộ bác Bến hải rồi làm bọn em cứ ngóng dài cả cổ
Logged

Thư ký hỏi sếp :chữ sếp viết sờ nặng hay xờ nhẹ
sếp trả lời :Tao là xếp thích sờ gì mà chẳng được
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #274 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2009, 07:36:11 am »

   " GẶP" VOI Ở 150     
        Làm xong trận địa ở 330 chưa kịp lên chốt thì  tôi bị điều động sang khẩu đội chốt ở  điểm cao 150 cùng với anh em  C5bb. Về đây tôi gặp lại anh Nhân, người cùng tiểu đội huấn luyện với tôi từ năm 72.
   Ngày ở huấn luyện, tôi lên đơn vị chậm vài ngày do phải cắt Amidan. Vẫn nhớ khi được phân về  tiểu đội 3,  vừa bước lên nhà sàn của một gia đình đồng bào Mường ở xóm Mu, xã Ngọc Mỹ, Tân Lạc, nơi tiểu đội tôi ở,  người đầu tiên tôi gặp là anh. Anh nhìn tôi và buông một câu vẻ xót xa :” Non tơ thế kia mà . . .”, anh không nói nữa nhưng tôi hiểu anh định nói gì.
       Cả tiểu đội trong suốt quá trình huấn luyện chỉ có tôi và anh không dám trốn về. Anh có lòng tự trọng của người lớn tuổi còn tôi trong suy nghĩ cố không để một điều tiếng gì làm cha mẹ tôi phải phiền lòng, dù hai chúng tôi đều rất nhớ nhà, nhớ Hà Nội. Hai anh em ngày một thân nhau. Những lần đi lấy củi, lấy nứa anh đều giúp đỡ tôi rất nhiều, từ cách chặt cây nứa đến cách cột làm sao cho chặt. Những ngày phép ít ỏi tôi vẫn đến thăm anh ở 3b Đồng Nhân nơi anh ở với người chú bị mù. Anh luôn coi tôi như đưa em của mình, Anh cứ nửa đùa nửa thật bảo gả cô em họ cho tôi...
       Ở 150, chúng tôi và  lính c5bb cùng nhau làm lán trại, hầm hào. Dưới chân điểm cao, ở khu vực tranh chấp bên kia sông Rào Cáo có những vạt tre lớn. Chúng tôi bàn nhau xuống đó lấy tre về làm mấy thứ đồ “ gia dụng” trong sinh hoạt hàng ngày của lính .  Tôi và Đường “con” lọ mọ rò đường, tự cắt rừng đi xuống, chưa thạo địa hình và qui luật nên vẫn phải mang mỗi thằng một AK. Đi được một đoạn thì tôi phát hiện ra có dấu chân Voi, nó cũng đi từ trên đỉnh đồi xuống, theo một khe nước. Vết chân để lại những hố sâu đường kính chừng 30cm, bọt nước vẫn sủi lên từ những dấu chân nó. Những chỗ voi đi qua đường rất thoáng, cây cối ngả rạp về hai bên nên chúng tôi đi theo rất tiện, không bị vướng víu dây leo, lau lách gì và cũng không sợ bị cài lựu đạn. Nhưng cũng rất lo, ngộ nhỡ gặp voi không biết khẩu AK này có thể bắn chết nó không ?. Hai thằng vừa đi vừa thảo luận cách bắn và thống nhất ngắm vào tai. Chuyện bắn voi ấy là nghe người ta kể thế,  chứ đã ai biết gì nhiều về voi, ngày bé tôi cũng chỉ được thấy voi ở thảo câm viên.        
      Xuống tới bờ sông ( chúng tôi quen miệng goi là sông nhưng nó chỉ là một con suối rộng ). Ngừng  lại  quan sát phát hiện thấy một bãi phân của nó ngay giữa suối, nước chảy qua còn chưa tan hết. Hai thằng thay nhau cảnh giới, ngồi chờ một lúc mới lần lượt lội sang bờ bên kia. Chúng tôi vừa chặt tre vừa cảnh giới cả địch lẫn voi , có lẽ lúc ấy tôi ngại voi hơn là địch. Lần đầu tiên tôi đi rất gần một con voi hoang giã , “ tránh voi chẳng xấu mặt nào” tôi thực hiện đúng câu thành ngữ này, nếu đụng nó buộc phải nổ súng, địch phát hiện ra chúng tôi thì còn nguy nữa. Tôi đã thấy vết chân nó và bãi phân to tướng của nó giữa suối nhưng tự coi lần đó mình đã gặp voi  các bác ạ. Hai thằng chặt vội lấy 3 cây tre bó lại, kèm thêm mấy củ măng rồi rút lẹ. Lần đầu còn lạ lẫm, lớ ngớ địa bàn nên không tham được.
   Quả đúng là những ngày ở Phong Điền, tôi đã găp khỉ đàn, vượn, nai, hoãng và lợn rừng . Lính tiểu đoàn tôi bắn được khá nhiều thú rừng, tôi đã được thưởng thức đủ loại thịt rừng ở đây, nhưng bản thân mình thì chưa hạ được con nào. Một lần thấy đàn khỉ đang kiếm ăn ở mấy bụi giang, nhưng không làm sao tiếp cận được, cứ cách vài chục mét là nó hú nhau chạy mất. Mấy năm gần đây về thăm lại chiến trường xưa, thấy cây cối xanh tươi lên rất nhiều và ở đây đã là rừng bảo tồn thiên nhiên, báo chí nói đây có hổ, báo và nhiều thú rừng khác… Với tôi, thời đó còn có cả voi.
       Củng cố xong lán trai, trận địa thì tôi thì tôi lăn ra sốt, đây cũng là lần đầu tiên tôi bị sốt rét. Tôi và một số anh em bị sốt  nặng được chuyển xuống kiềng ( chỗ nấu cơm,dự trữ đạn, gạo cho một chốt), ở đây mát mẻ hơn vì có bóng cây còn  ăn uống thì như nhau. Gần chục ông có một hộp thịt 2,5 lạng chia hai ngày, thêm nước, muối nấu với mấy cọng môn thục già hắc mà nhiều khi ăn rất ngứa cổ họng. Rừng nhiều, cá lắm nhưng lúc đó sức chúng tôi bị kiệt quệ  không đi xa cải thiện được. Anh Nhân lúc này khỏe là thế, mình anh lo tất tật các việc cơm nước cho anh em trên chốt và chăm sóc anh em sốt dưới kiềng, cũng chẳng con thời gian sức lực đâu để kiếm thêm chút rau rừng cho anh em được. Riêng tôi anh vẫn cố đi tìm lá về ( tôi không biết là lá gì nữa) đun nước và đích thân anh tắm cho tôi. Anh Nhân đã dồn hết sức lực chăm sóc tôi và rất nhiều đồng đội vượt qua bệnh tật.
       Mấy ngày sau vừa dứt cơn sốt, chúng tôi lại được lệnh chuyển về điểm cao 300 . Tạm biệt anh Nhân và anh em c5bb,  nhưng đâu ngờ đó là những ngày cuối cùng được sống bên anh Nhân, người anh, người đồng đội quí mến của tôi.
« Sửa lần cuối: 17 Tháng Sáu, 2009, 08:54:24 am gửi bởi Phong Quảng » Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #275 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2009, 11:21:50 am »

  Gần chục ông có một hộp thịt 2,5 lạng chia hai ngày, thêm nước, muối nấu với mấy cọng môn thục già hắc mà nhiều khi ăn rất ngứa cổ họng.


Thế cho nên ở chỗ bọn tôi có định nghĩa thế này:
"Thịt hộp là những phần tử vô cùng nhỏ bé mà mắt thường không thể nhìn thấy được, đũa không gắp được, thìa không múc được và chỉ cảm nhận thấy mùi của nó mà thôi" Grin Grin Grin
Logged
TQNam
Thành viên
*
Bài viết: 1267


« Trả lời #276 vào lúc: 19 Tháng Sáu, 2009, 03:28:34 pm »

Điếu cày? Có điếu cày ạ.

Logged
dongminhkh
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 685



« Trả lời #277 vào lúc: 19 Tháng Sáu, 2009, 04:07:32 pm »

Thấy cái điếu của Lão Đại mà sợ.... Grin
Hồi này lo mần ăn hay sao mà ít zô đây zậy.... Cheesy
Logged
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #278 vào lúc: 19 Tháng Sáu, 2009, 04:28:23 pm »

[attachment=1]
Logged
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #279 vào lúc: 19 Tháng Sáu, 2009, 04:30:44 pm »

Chính xác là khẩu pháo này, tôi đi học mất một tháng rưỡi về đánh nhau 18 ngày là chấm dứt đời lính chiến.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM