beyeu_HG
Thành viên
Bài viết: 7
|
|
« Trả lời #157 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2009, 09:36:10 am » |
|
" Năm xưa đi ra tiền phương Xung phong cứu nước mở đường Trường Sơn Muỗi rừng sốt rét từng cơn Mưa bom, bão đạn chẳng sờn lòng ta Bạt đồi xẻ núi, xe qua Nghe lời Bác dạy xông pha chiến hào Bảy năm (75 ) Mỹ cút Ngụy nhào Việt Nam toàn thắng ngôi sao sáng ngời Tuổi xuân ra trận một thời Hiến dâng Tổ quốc cuộc đời đẹp sao "
Nghĩa tình đồng đội
Họ - những con người đã sống & chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Những con người mang trong mình bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, xông pha ra chiến trận giữa làn bom rơi đạn nổ, đã từng " thề " - " Một xanh cỏ, hai đỏ ngực " chứ nhất định không chịu sống hèn, sống nhục. Đất nước đã hòa bình, có người trở về nhưng cơ thể không còn lành lặn, họ mang trên mình những vết thương khi trở trời lại đau nhức nhối. Nhưng có một nỗi đau khắc khoải, giằng xé tận sâu trong đáy lòng đó là khi : " Nhớ bao đồng đội không về cùng ta Anh nằm lại chiến trường xa Vợ con thương nhớ, mẹ già ngóng trông..."
Cuộc sống cứ cuốn con người ta vào vòng xoáy dù muốn hay không muốn, nỗi lo " cơm áo gạo tiền " vẫn còn đó, nhưng tôi tin chắc rằng ở đâu đấy trên Đất nước này vẫn có những nghĩa cử cao đẹp, những tấm lòng biết ơn & tri ân đến người đã khuất, những người đồng đội của mình. Tôi đã chứng kiến một cuộc " hội ngộ " đầy cảm động & ý nghĩa như thế. Đã thành thông lệ hàng năm, gia đình bác Bội (một người đồng đội của mẹ tôi ) đã đứng ra lo ngày giỗ cho bác Loát trong mấy chục năm qua. Bạn bè, đồng đội luôn cảm phục tấm lòng của người lính Trường Sơn năm nào. Họ về đây để cùng thắp nén nhang tưởng nhớ người đồng đội đã khuất, để cùng trò chuyện ôn lại kỷ niệm một thời tuổi trẻ. Những chàng trai mười tám đôi mươi ngày ấy bây giờ đã là ông bà, có người còn ở cái tuổi xưa nay hiếm, nhưng dường như " chất lính " trong họ vẫn còn vẹn nguyên, có người vừa cười vừa rơi lệ khi nhắc lại những câu chuyện xảy ra hơn bốn chục năm rồi :
- Này, các cậu còn nhớ không? Cái đêm giữa tháng 11 năm 1966 ấy. Đơn vị chúng mình có tiếng chó sủa ầm ĩ, rồi có tiếng kẻng báo động ngay sau đó.Cả đơn vị đang ngủ phải bật dạy, chạy ra thì thấy con chó đang tha một cẳng chân của 1 người. Sau này cả bọn mới biết là của anh Vui đấy, tớ cứ khóc suốt vì thương anh ấy.
Tất cả im lặng, tôi hiểu mẹ & những đồng đội đang trong tâm trạng như nào. Thế rồi bác Đào, được mọi người gọi là " chích chòe " ngày còn ở đơn vị, lên tiếng " Tớ còn nhớ ngày ấy cái P (tên mẹ tôi ) này này, ban ngày đi lấp hố bom mệt muốn chết, tối về chỉ muốn tranh thủ ngủ mà nó cứ hát. Tớ nằm cạnh nó bực không chịu được, rồi nó kéo cả cái Yến tồ, Sinh láu sang làm một dàn đồng ca, thật đúng là " Tiếng hát át tiếng bom " nhưng cũng nhờ chúng nó mà tớ vơi đi nỗi nhớ nhà, thương bà cụ nhà tớ & mấy đứa em những ngày đi sơ tán ". Nghe đến đây tôi cứ tưởng tượng rừng Trường Sơn lúc đó sẽ bừng tỉnh bởi những con người đang ở trong hoàn cảnh " ...Đêm đã về khuya sương rơi ướt áo, tiếng hát em vẫn vọng núi rừng, măc bom rơi pháo sáng mịt mùng, em vẫn mở đường để xe đi tới. Yêu biết bao cô gái đang ngày đêm mở đường. Rừng trăm hoa đua nở, chẳng có hoa nào bằng. Em đi san rừng, em đi bạt núi, em nhu con suối nước chảy không ngừng, em đang bước tiếp chặng đường, theo những anh hùng Tổ quốc yêu thương..." Thật đáng trân trọng biết bao ! Vào thắp nén hương & cúi đầu trước di ảnh người đồng đội, mắt ai cũng rưng rưng muốn khóc. " Ngày Loát bị trúng bom là ngày tớ bên nó, tớ đã có linh cảm gì đấy rồi nhưng không cản được nó. Lúc nó xông lên cũng là lúc ở trong hầm, tai tớ ù đi khi nghe tiếng nổ vang rền của loạt bom B52 giặc Mỹ nó thả, khói mịt mù, tớ không tìm được nguyên vẹn xác nó, rồi tớ đã tự tay chôn Loát trong một khe núi. Đến giờ thì...." - bác Bội nghẹn ngào kể lại giờ phút bác Loát hy sinh anh dũng. Những con người ngày xưa giờ là nhân chứng sống của lịch sử, những câu chuyện dài vô tận như 1 bản anh hùng ca về tình yêu quê hương Đất nước, tình đồng đội thiêng liêng & cao quý. Những phút giây vào sinh ra tử, khi mà giữa cái sống & cái chết gần nhau trong gang tấc nhưng ở họ vẫn toát lên phẩm chất của anh bộ đội cụ Hồ. Có những sự thật trớ trêu, phải lấy đất lấp vùi xác đồng đội xuống cho thông đường, xe qua......trong hàng ngàn chiếc xe qua ấy, có ai biết được rằng đồng đội của mình đang đau đớn vô cùng? Chiến tranh là vậy ! Ngày nay trở về cuộc sống đời thường, mỗi người một hoàn cảnh. Bác Thúy không có gia đình riêng, bác Đào con bị di chứng chất độc da cam (vì chồng bác là bộ đội ), bác Việt con cái trưởng thành nhưng vợ lại mắc bệnh hiểm nghèo hay như mẹ tôi - 1 bà chủ tịch hội cựu TNXP làm công tác hội không một đồng lương hay phụ cấp gì, vẫn dành thời gian & sức khỏe đi làm từ thiện để xóa nhà tranh tre, xóa đói giảm nghèo.......nhưng tôi biết & hiểu 1 điều rằng : Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, họ vẫn mang trong mình 1 nghĩa cử cao đẹp - nghĩa tình ĐỒNG ĐỘI, nó sẽ theo họ suốt cuộc đời như những năm tháng chiến đấu, họ đã sát cánh bên nhau giữa 2 làn đạn pháo hay những khi " Mở đường cho xe anh qua " .....
Khi tôi đang viết những dòng này, cũng là lúc họ lên đường trở lại thăm chiến trường xưa, những hang Tám Cô, đường 20, đường Quyết Thắng .....tất cả đã làm nên " con đường huyền thoại " gắn liền với tên tuổi của những con người đã một thời :
" Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước Mà lòng phơi phới dạy tương lai "
|