Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 20 Tháng Tư, 2024, 04:23:47 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Có một thời như thế (phần 3)  (Đọc 170644 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
hatuyenha
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2403


« Trả lời #200 vào lúc: 25 Tháng Năm, 2009, 10:46:00 am »

Mình kể chuyện để biết một thời như vậy,còn hồi đó  những người quản lý thì còn  a na mít lắm không biết đồ quí toàn bạc và sau này của mỹ toàn vàng đâu. Bọn mình biết thì không được quản lí phí nhỉ.
Chôn xuống đất,thì không sao lấy lên đi bán để tận dung của cải vật chất cho  xã hội thì có tội, có một thời đau khổ vậy đấy.Thế nhưng vị thiếu tướng tư lệnh Hoàng Niệm hiểu,sau khi nghe mình trình bày lí lẽ,hôm sau đã cho hủy lệnh truy tố sau khi kiểm tra lại.
Logged
hatuyenha
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2403


« Trả lời #201 vào lúc: 25 Tháng Năm, 2009, 03:55:15 pm »

Mình lại muốn kể một thời ấu trĩ nhưng khi có sự cố thì lại đổ cho lính,khổ cái thằng lính phải chịu tội.
Cũng vào những năm 198x,khi bon mình đang xây dựng cái Tổng trạm thông tin T5-79.
Một lần mình được cử đi họp một vụ việc khi vận chuyển an ten của hệ thống  An-trac24 của Mỹ đưa ra Hà nội để lắp TTTT T5 -79 lại để bị méo mất cái Anten.
Ông đại tá trưởng phòng công trình trình bày:Đã có mệnh lệnh hành quân,đã làm việc với CA Hà nội để khi đi trên cầu Long biên không ai cản đường,khi đi trong thành phố được ưu tiên.Đã có sơ đồ hành quân,kế hoạch hành quân ,mỗi xe có một lái xe và một áp tải xe  nhưng đồng chí áp tải xe không chịu ngồi trên thùng xe mà lại ngồi trên ca bin nên đề nghị đưa hai đ/c lái xe và áp tải xe ra tòa án binh.
Một ông phó tiến sĩ phó phòng công trình nói: Khi đi qua gầm cầu Long Biên tại sao đồng chí lái xe không điều chỉnh xe đi qua giữa hai dầm cầu mà lại cho xe đi đúng dầm cầu để Anten bị méo.Tôi cũng nhất trí đưa hai đồng chí ra tòa án binh.
Phó tư lệnh phụ trách khối công trình đề nghị các đồng chí phát biểu .
Ba máu sáu cơn mình nóng mặt xin phát biểu luôn(lúc đó mới đại úy  vừa được phong) :
Thứ nhất ,khuyết điểm này đầu tiên phải thuộc về đồng chí làm kế họach hành quân,tại sao đã làm việc với CA Hà nội rồi lại không xin đi đường không qua gầm cầu Long biên cho an toàn tuyệt đối.
Thứ hai,người áp tải hàng chỉ có trách nhiệm khi xếp hàng phải  chú ý không vượt quá  độ cao qui định đã ghi trong mệnh lệnh và kế hoạch hành quân. Sau đó phải ngồi trong ca bin xe để an toàn về người(lính của đơn vị mình  mà)
Thứ ba người lái xe chỉ điều khiển xe an toàn  trên đường,không va bên phải bên trái còn trên đỉnh tức là dầm cầu thì không  nhìn thấy được.
Không dám kết luận mà chỉ dám phát biểu,sau đó một vài người nữa ủng hộ mình.Phó tư lệnh giao nhiệm vụ :đ/c hatuyenha hôm nay về làm báo cáo sáng mai đưa sớm cho tôi để tôi báo cáo tư lệnh trong giao ban rồi tư lệnh quyết.
Tối đó bò ra tỉa tót văn vẻ làm sao cứu được thằng  lính  lái xe và thằng lính áp tải.Sáng  dậy rõ   sớm may chồng ở nhà quản con, mình thì phóng xe đạp thật nhanh đến nộp báo cáo cho phó tư lệnh.
Kết quả sao các bạn có biết không?
Không ai phải ra tòa án binh cả,chỉ có nhõn thằng lính lái xe phải ra quân nhưng lại được các thủ trưởng   đoàn xe BTL cho ra một đơn vị vận tải khá tiền.
Một thời như vậy đấy .
Logged
hatuyenha
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2403


« Trả lời #202 vào lúc: 26 Tháng Năm, 2009, 04:21:37 pm »

Với một người bây giờ rất oai,đã là thiếu tướng rồi còn có thể lên trung tướng ấy chứ,nhưng hồi đó người này đang làm trưởng phòng KT của một nhà máy sửa chũa máy thông tin nằm trên Phú thọ.
Thời đó những năm 80 của thế kỷ trước,để làm được thủ tục đi thực tập nước ngoài  cực kỳ khó,trong QD càng khó hơn.Thời gian học đến nơi rồi mà giấy tờ chưa xong,mà hình như cũng được một vị nào trong phòng CB của BC đưa ra một cái giá  xyz  vnd gì đó nhưng vẫn không có thời gian vì ai giám định thời gian cho các cơ quan BQP.Chẳng biết ai đó chỉ bảo  người ấy sang cơ quan mình .Mình thì được điện thoại của chi Diệp(con bác Hoàng văn Thái),Minh Hà(con bác Lê Cư),chị Mi ...triệu tập sang phòng bên đó hội kiến.
Mình được các chị giao nhiệm vụ giúp đỡ thằng em miền núi(Phú Thọ mà)làm hộ thủ tục đi Tây cho kịp học.
Hắn đưa cho mình hai hộp chè xịn nhất của  Việt nam lúc bấy giờ,vài bao thuốc lá gì đó có đầu lọc (thời ấy vậy là nhất rồi đó).Mình đạp xe đạp vào cục bảo vệ trình bầy nào là sắp đến thời gian học ỏ nước ngoài,nào là anh em trên miệt rừng về không biết làm cách  nào vv..và..vv đề  nghị các thủ trưởng giúp đỡ.
Mình để lại hai hộp chè và mấy bao thuốc lại chẳng nói chẳng rằng xin phép về sau khi được hẹn ngày quay lại nhận công văn kèm theo một lời chỉ bảo tận tình còn phải qua bên văn phòng BQP đấy nhé.
Đang lấy xe đạp chuẩn bị về,cục phó cục bảo vệ gọi giật giong:này đồng chí  hatuyenha,đồng chí để cái gì trên bàn đấy?Dạ báo cáo có mấy bao thuốc lá anh em họ gửi để các anh hút cho đỡ rét,và ấm chè ngon đặc sản vùng quê Phú thọ.Cục phó nói đ/c tiêu cực nhé.Dạ thưa anh em họ để vào giỏ xe,tôi để lại cho các đồng chí làm việc trời rét thế này dùng tiêu cực hơn hay tôi mang về cho chồng tôi tiêu cực hơn ạ?
Đồng chí cục phó cười lắc đầu,cô này lắm lý luận nhỉ.
Vài ngày sau sang nhận công văn rồi,mình lại chạy sang ngay văn phòng BQP,thời đó vẫn còn các chú quen mẹ mình cái thời bà già làm việc tại BQP,mỗi chú bỏ túi ngay một thứ (người nhà mà) rồi ngay trong sáng đó bác Trần văn Quang họp xong một cái là các chú ký ngay cho mình.
 Thế là xong, nhanh nhất  chưa có ai làm được nhanh như vậy bao giờ(thời điểm đó).
Xong việc người ấy mang môt bọc chè Thái đến cám ơn phòng chị Diệp,chị có gọi sang cho mìnhmột gói mình cám ơn rồi mang sang ban chính trị hối lộ cán bộ chính trị của cục KT.
Bây giờ người ấy chắc chẳng nhớ thuở hàn vi đó đâu,vì tướng rồi lại đi mây về gió lại là một TGD một công ty QD nổi tiếng,nhưng mình cần gì,mình kể cho QSVN để biết có một thời như vậy đấy.
Logged
baoleo
Moderator
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #203 vào lúc: 26 Tháng Năm, 2009, 04:29:36 pm »

Em biết đ/c thiếu tướng ấy là ai rồi.
Còn cái nhà máy ở trên Phú Thọ ấy, bây giờ đi đường từ Trung Hà sang gần lắm.
Thời em lên đó, còn phải đi phà của lữ 219.
Logged
mực tàu 4
Thành viên
*
Bài viết: 172


« Trả lời #204 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2009, 03:08:00 am »

Đọc mấy bài ''tiêu cực'' của chị Hà thấy nhẹ cả người . ''Các ông các bà ấy như vậy như vậy , gần mặt trời như vậy mà còn bị hành nữa là mình ''. Em xin kể chuyện của MT cho các bác tiêu bớt cực nhá .
 Vốn là thằng lính trần nhưng được giữ chìa khóa cái thùng vật tư huấn luyện ( gọi là kho cho hoành tá tràng) nên nhiều lúc MT cũng tự thấy mình rất là oách-tờ-roách . Này nhá , mấy bác U3 , U4 cỡ trưởng phó d từ xa thấy mặt MT đã đon đả '' A ! MT . Ông em hồi này tướng mạo nhỉ . Gớm cơ quan điều lệnh gì ăn mặc hoàn cảnh quá . Giặt đi anh bảo nó đổi cho bộ mới . À mà cái lọ anh gửi ông em đã nhận chưa ,mài cho anh ít mực nhá với ít giấy can nữa '' . Thế là MT có bộ cánh mới . Tất nhiên , nó được chuyển hóa thành vi-ta- min gâu gâu trong thời gian ngắn nhất .Cái này MT cho là ''ăn sạch'' . Của qđ trả cho qđ . Mình có ăn miếng thịt chó thì cũng là tẩm bổ lấy sức khỏe phục vụ qđ . Với lại mình có xơi cả đâu mà bẩn .
 Còn cái này MT cho là hơi bẩn : Lâu lâu có thằng liên lạc vác cái bao thập thò ở cửa '' Anh MT à ! Thủ trưởng em gửi cái này cho các anh . Em sang kia tí quay lại . Anh cho thủ trưởng em xin ít xyz nhá '' . ''Cái này '' là cục thịt lợn. Thường là thịt mông tệ cũng là thịt vai được bọc bằng tờ báo qđnd .MT cho là bẩn vì cả d tới 400 cái mồm . Con lợn thời '' nghĩa vụ chăn nuôi nông nghiệp ''từ e về d hao 30 cân hơi . Nay thịt cho lính tưởng được bữa ngập chân răng . Nào ngờ , ông t một cục ,ông p một cục , ông tm một cục , ông c một cục ,ông h một cục , ông k một cục ... Nhiều ''ông'' lắm .Lính lác chỉ có mà húp nước suýt với mấy miếng mỡ bạc nhạc .Vì cắn phải da đồng đội nên MT tự phê là '' ăn hơi bẩn ''. MT đánh giá '' hơi bẩn'' chứ chưa phải là '' bẩn '' là do hoàn cảnh đưa đến chứ ko phải MT tham lam cắn vào đông đội . MT ăn miếng thịt ấy cũng  như mảnh sành gốc đa được ngửi mùi nhang thôi .
 Còn ba cái vụ bắn chim , đánh cá , đào giếng đá ....thì lặt vặt quá . Có '' điều kiện '' mà ko cải thiện thì ko phải là lính .
Logged
hatuyenha
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2403


« Trả lời #205 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2009, 07:34:10 am »

Chiều  qua đọc  qua định trả lời Baoleo ngay nhưng đầu lên cơn ong ..ong vội đi nghỉ ngay không dám cố,sợ cố rồi hôm nay không gặp được anh em QSVN nữa thì buồn.
Ừ chắc em biết thôi,nhưng vị trí nhà máy ấy thì vẫn nằm ở đó ,nhưng nhà máy của TT về Hà nội 2 rồi từ khi mình vẫn còn trong QD,chưa nghỉ hưu.Hiện nay ai đóng quân mình không biết nhưng tiếp quản của nhà máy TT là Z4 thì phải làm thuốc nổ ,pháo hoa ấy...
Muctau ơi đọc bài của bạn cười ra nước mắt,mình khi kể các chuyện này cũng có ý định là để các bạn hiểu hơn,nếu không mặt trời sáng lóe cứ tưởng không có gì xấu xa cả mà toàn thứ hoàn mỹ vì có nhìn thấy đâu.
Nhưng chiêm nghiệm cuộc đời mình mình thấy rồi:
Thằng to ăn to,thằng bé ăn bé ,có cửa là có quyền,luật đời là như vậy.Nghĩ chẳng biết làm thế nào đành tụng kinh niệm Phật.Vì Phật tại tâm mà,làm gì tốt ,làm gì xấu Phật đều nhìn thấy,liệu mà sống cho phải đạo để kiếp sau không phải làm kiếp...chó.
Tự AQ vậy để cuộc sống bình yên,có thêm nhiều bạn tốt.
Logged
Phong Quảng
Thành viên
*
Bài viết: 620


« Trả lời #206 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2009, 12:13:45 pm »

Cuối năm 1975 tôi về ôn thi đại học, lên trường văn hóa Lạng Sơn nhìn thấy một số anh em các đơn vị khác về trước tối đến trong đèn học tập mà ngán. Thấy mấy cậu lính 74, 75 lại mang sách toán tiếng Nga ra học, gớm choáng quá các bác ạ. Thú thực lúc đầu tôi không muốn học mà tính chuyện ra quân hay học sĩ quan cho nó nhanh, 3 năm ra cũng thiếu úy. Đằng này một năm ôn thi mà chưa chắc đã đỗ, đỗ thì thêm 5 năm đèn sách nữa ra trường cũng sắp băm rồi, không biết đường vợ con rồi ra sao đây…Năm đi lính tôi còn chưa kịp thi lớp 10, tốt nghiệp phổ thông là “đặc cách”, đã được nhà nước ưu tiên rồi. Lần này thi đại học, lính được cộng 2 điểm , thôi thì tận dụng nốt cái ưu tiên nhà nước cho xem ra làm sao (?)
   Được cái càng học càng sáng, tuần vài lần trèo tường ra thị xã chơi mà điểm vẫn cao. Cuối kỳ đại đội trưởng giao chỉ tiêu phải đạt 22 điểm ( kinh), lúc bấy giờ bộ đội đi thi cũng giao chỉ tiêu các bác ạ. Đúng là “học tài thi phận”, tôi cứ rào trước với các bác là năm ấy đề nó có khó thật (lính mà ông nào 16 điển là đi Tây liền), đằng này về ĐHKTQS gặp mấy thằng bạn năm thư 4 thế là trà lá suốt đêm thì lấy đâu tỉnh táo mà làm bài. Tôi được có 14 điểm vừa đủ điểm chuẩn Bách Khoa HN năm đó, không cần cộng điểm, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Ngẫm cũng hay, ở bộ đội mà đị học là ấm vào thân mình nhưng được tính như làm nhiệm vụ, sau này làm chính sách chế độ thì được tính thâm niên, các sinh viên trường ngoài làm gì có chuyện đó.Tội mấy ông lính cậu,  ôn toán bằng tiếng Nga lại trượt ráo, lại phải năm nữa ôn thi ( chắc nhờ bố chứ con dân thì về đơn vị chiến đấu tiếp). Tôi biết lính về ôn thi khóa sau gặp mấy ông này thế nào cũng lại choáng như tôi cho mà xem.
   Ở Lạng Sơn tôi cũng có vài kỷ niệm phố phường, bát ngát của lính nhưng có câu chuyện về một người bạn mà tôi nhớ mãi. Chuyện này tôi đã đăng trên Blog bạn bè năm ngoái, nay bề về phục vụ các bác.

CẢM NHẬN
Cuộc sống hôm nay cởi mở hơn nhưng cũng phức tạp đa chiều hơn. Anh em chúng ta có hơn nghìn người thì cũng có nghìn lối nghĩ về nó, thế nào là chuẩn mực cho cuộc sống hôm nay chắc khó có câu trả lời…
Có một người bạn hỏi tôi : “ Thằng A lên tướng, mày có tự hào không ?”. Tôi đã trả lời là không, nhưng tôi mừng cho nó, thì người bạn kia cho tôi là cố chấp hẹp hòi…Thật buồn khi tôi không thể chiều theo ý nghĩ khác và càng không thể tranh luận để giải thoát cho mình cái "mũ" vừa được ban tặng. Nhân chuyện này tôi xin kể về một trong những người bạn lính của tôi …
***
Hắn trên tôi một khóa, ngày ở trường Trỗi tôi biết vì Hắn ngổ ngáo có tiếng. Cuối 1975 từ chiến trường ra ôn thi đại học, tôi lại gặp Hắn. Cùng là lính Trỗi nên tôi và Hắn thân nhau rất tự nhiên. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng của lính Trỗi nhưng cũng có nhiều khác biệt. Hắn vẫn như xưa, vẫn nghịch ngợm nổi tiếng trong đám học viên con em cán bộ. Tôi thì ngược lại, cái danh hiệu Đảng viên làm tôi thuần hơn, ít trèo tường bỏ học hơn .
Gần một năm trời ôn thi tại Lạng Sơn, chúng tôi sống như trong trại giam, chủ nhật một tiểu đội chỉ được 2 "vé" ra chơi thị xã. Mỗi lần như thế, hắn thương cái thằng Đảng viên trong tôi nên đều nhường vé cho tôi, còn hắn thì đi theo “lối nhỏ”. Chuyện ra phố khó khăn vậy mà chẳng ngày nào hắn và lũ em (lính trẻ) vắng mặt ở cái thị xã nhỏ này. Chẳng mấy ai không biết lũ chúng tôi, từ các cô mậu dịch viên xinh đẹp trong cửa hàng giải khát đến bà bán chè chén vỉa hè..v.v. quan hệ của chúng tôi rộng lắm, ai cũng ngưỡng mộ đám lính quân hàm “sơ mít” con ông “cốp” nhất là các em gái Lạng Sơn.
Một lần tôi và hắn trèo tường ra thị xã chơi buổi tối, khi chuẩn bị về hắn rủ tôi đến nhà một người quen.
Muộn rồi về thôi! Tôi giục hắn
Hôm nay tao có hẹn, muộn một chút, việc quái gì!  Hắn động viên tôi. Mà Hắn vẫn thường xuyên đi về muộn như thế có mấy ai biết nên tôi cũng yên tâm.
Chúng tôi đi vào một căn nhà nhỏ trong con hẻm trên phố Kỳ Lừa. Từ khe cửa tôi thấy một cô bé tóc đuôi sam, má đỏ hồng đang học bài, khi chúng tôi vào cô bé mừng ra mặt, như đã chờ đợi từ lâu.
Xinh thật! Hắn quen từ bao giờ vậy? Hóa ra bấy lâu nay tôi cứ tưởng mình biết rõ về Hắn. Tôi biết,  Hắn quen nhiều cô gái trong thị xã này, có nhiều cô mê hắn như điếu đổ mỗi khi Hắn đàn hát, giọng Hắn khàn khàn rất quyến rũ . Riêng cô bé xinh đẹp này thì tôi không biết. Phải nói thật lúc bấy giờ nỗi lo bị kỷ luật tan biến hết. Tôi ngồi ngắm cô bé, cô bé nghe Hắn nói chuyện và sau đó Hắn giảng một bài toán vật lý lớp 9 cho cô bé. . .
Trên đường về tôi bảo : "mày giảng không hiệu quả đâu, tao thấy nó có nghe đâu mà mày cứ thao thao ...”
Tao biết, chính vì thế tao mới rủ mày đi. Hắn trả lời tôi như vậy đấy! Tôi hơi bực và lại bị bất ngờ vì chẳng bao giờ nghĩ Hắn lại đàng hoàng thế .
Nó thích, mày thích thì việc gì mà sợ, ngữ mày mà còn sợ mang tiếng “đểu” à. Hắn im lặng không cãi làm tôi ân hận. Suốt dọc đường về chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí lúc vượt tường thành cổ (Trường VHQĐ nằm trong thành cổ) chúng tôi làm những đông tác công kênh nhau cũng chẳng thằng nào mở mồm... Đêm ấy khi hai đứa chui vô màn thì thầy Đ bắt gặp nhưng hôm sau chẳng thấy thầy gọi lên, Hú vía!.
Mấy hôm sau tôi làm lành hỏi nhỏ “Không đi dạy nữa à?”. Hắn gật đầu xác nhận. Chẳng biết trong đầu hắn nghĩ gì? Còn tôi thì thấy trong con người ngỗ ngược ấy là tâm hồn trong trắng, thánh thiện và tử tế.
***
Lên Đại học KTQS tôi và hắn vẫn cùng một đại đội, các trò cũ lại tiếp tục và phát triển còn hơn cả ngày chúng tôi ở Lạng Sơn. Tuổi trẻ nhiều khi không biết điểm dừng cho đến khi nhìn lại …Cả nhóm chúng tôi bị kỷ luật nặng, hầu hết bị đưa đi rèn luyện một năm tại các đơn vị Hải quân. Riêng hắn do nhận hết tội về mình nên bị nặng nhất nhưng không ai nghĩ đến mức độ phải ở tù. Hôm xe quân pháp về, nhìn hắn bị còng tay tôi buồn lòng và bất lực…
Thời gian trôi đi, những chú lính nghịch ngợm sau một năm ra đảo trở về tiếp tục học tập (tất nhiên là bị tăng khóa), rồi cũng ra trường và về các đơn vị. Cho đến hôm nay có chú đã là Trung tướng lãnh đạo một tổng cục quan trong trong QĐ, có chú ra ngoài làm bí thư một quận lớn ở HN, có chú là đại biểu khối doanh nghiệp trong QH…Hầu hết họ đều trưởng thành và tiến bộ nhanh chóng. Còn hắn, học hành dở dang không bằng cấp với một tiền án không biết hắn phải xoay sở ra sao để sống. Thỉnh thoảng tôi có gặp một vài anh em, họ nói em có gặp anh K6 ở chỗ này, chỗ kia. “Anh ấy trông tiều tụy lắm..” mấy chú xót xa nói. Không xót xa làm sao được, mấy chú em thành đạt giàu có, muốn giúp ông anh mà đành chịu, họ biết K6 là người khái tính. Còn tôi cũng buồn vì ngần ấy năm trời mà chưa tìm gặp hắn một lần trong lòng cứ nghĩ : chắc nó giận mình lắm..
Rồi tôi lại gặp Hắn sau hơn 20 năm từ cái ngày hắn bị bắt. Chúng tôi ngồi chuyện trò nơi quán bia hơi vỉa hè. Người gầy hơn xưa nhưng tính tình vẫn vậy có điều là trầm hơn do tuổi tác cùng những năm tháng lang bạt kỳ hồ. Hắn ít khi nói về mình nhưng tôi biết hơn 20 năm ấy hắn đi rất nhiều nơi, từ những bản làng heo hút vùng sơn cước đến các chốn đô thị ồn ào, rồi Lào, Căm Pu Chia, hắn làm đủ mọi nghề, quan hệ với đủ mọi loại người. Để kiếm sống hắn phải bươn chải với không biết bao nhiêu công việc, có thể đôi lúc có những việc không thiện. Hắn bảo với tôi : "Cho mãi đến bây giờ tao không thể quên được ánh mắt của mày nhìn tao khi bị tụi quân pháp nó còng tay”. Tôi thực sự cảm động vì hình như hắn nhận thấy sự chia sẻ của tôi với Hắn trong lúc ê chề nhất của cuộc đời..
Biết Hắn vừa lấy vợ, vợ Hắn là cô gái một tỉnh biên giới phía Bắc, trong một gia đình nền nếp. Cô ấy là công chức kha khá của tỉnh. Tôi mừng cho Hắn vì từ nay đã có bến đậu, nhưng cũng lo cho hắn về gia cảnh…Tôi biết với Hắn ở cái thị xã biên cương này, với bề dày lăn lộn của cuộc sống giang hồ Hắn không thiếu cách kiếm tiền nhưng liệu có hợp với cô vợ công chức kia không?
Chúng tôi vừa uống bia vừa nói đủ chuyện khi sang đề tài vi tính thấy Hắn cũng chăm chú, tôi đề nghị tặng Hắn hai quyển sách, Hắn ưng ngay. Tôi bỏ bàn bia chạy ngay về nhà, mang đến đưa Hắn. Đó là hai cuốn viết về Foxpro …
Sau buổi đó tôi và Hắn thường điện thoại cho nhau, biết Hắn ngày càng say vi tính tôi cũng mừng nhưng tôi không thể ngờ bắt đầu từ hai cuốn sách đó Hắn lại chuyển hướng cuộc đời.
Khi tôi lên thăm Hắn thì thực sự "choáng", mới chỉ một năm mà trên giá sách đầy kín sách vi tính. Quả là Hắn thông minh mới có thể vật lộn với mớ kiến thức phức tạp đó, mà cả sách tiếng Anh mới khiếp. Nếu nói là hắn siêu thì chưa đúng vì thế giới vi tình quá rộng lớn, nhưng nhiều người từng học đại học chuyên nghành này cũng chưa thể lấy đó làm phương tiện kiếm cơm được. Vậy mà Hắn thì ngược lại, từ việc nhỏ như các dịch vụ thông thường đến những hợp đồng lớn Hắn đã kiếm được không ít tiền. Một cuộc sống ổn định và hạnh phúc đã đến với Hắn.
Tao có công nhóm lại lửa cho mày đấy nhé! . Tôi đùa “kể công” tưởng chi là để vui vậy mà Hắn cám ơn tôi, làm tôi một lần nữa ngỡ ngàng. Tôi làm gì được cho Hắn đâu ,chẳng qua cũng chỉ là chuyện chơi chơi tình cờ vậy. Ngồi bên tôi còn vài người bạn (nhỏ tuổi hơn tôi và Hắn) trong những năm khó khăn trước kia đã chia sẻ với Hắn nhiều lắm, đáng lẽ những lời cảm ơn ấy phải dành cho họ.
Tôi xúc động không phải vì Hắn cảm ơn tôi mà vì mình có một thằng bạn tuyệt quá. Tôi tự hào về hắn, cuộc sồng dù thay đổi nhưng trong hắn tôi biết
chất lính  không bao giờ thay đổi.
Logged
baoleo
Moderator
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #207 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2009, 12:48:19 pm »

...............Tôi tự hào về hắn, cuộc sồng dù thay đổi nhưng trong hắn tôi biết [/i]chất lính  không bao giờ thay đổi.


Bác Phong Quảng, em kết truyện này của bác, nhất là dòng kết.  Wink
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #208 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2009, 12:55:17 pm »

         Chuyện này của bác PhongQuang cũng hay và cảm động như chuyện "tiếng xay lúa trong đêm" vậy.

         Mong được đọc thêm nhiều chuyện của bác.

         P/s: Bác đã dự off QKTĐ lần nào chưa?
Logged

hatuyenha
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2403


« Trả lời #209 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2009, 02:36:48 pm »

Hôm nay lại được một chuyện rất hay của em,Phong Quảng à.Đầy chất lính và chất con em cán bộ(khảng khái nhận hết tội về mình,vượt lên trên mọi sự gian khổ để sống.)Chị cũng như em,rất cảm phục và  tự hào vì những người bạn như vậy. Cái chất lính có trong gien rồi Phong Quảng ạ  ,rất cám ơn em.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM