Cuộc sống thường ngày ở khu 4 cũng giống như cuộc sống thường ngày trên toàn Việt Nam, nó rất thú vị, ta sẽ rất hài lòng khi giao tiếp với những người Việt nam, lòng tốt và sự chân thành của họ làm ta hởi lòng hởi dạ. Những người Việt nam chất phác thường hỏi thăm sức khỏe, hỏi bạn bao nhiêu tuổi, từ đâu đến, các bạn có nhiều con không, họ ngạc nhiên sao chúng tôi ít con thế (thời đó ở nước họ một gia đình bình thường có không dưới năm đứa con).
Người nông dân Việt Nam rất yêu lao động, họ làm đất để gieo mạ trồng lúa. họ buộc phải cắm chân xuống nước đến đầu gối lao động dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Chăm cho lúa lớn lên hoặc trái cây để đem bán, họ phải tự mang chúng đi qua khoảng cách rất xa hoặc chuyển chúng qua sông bằng phương tiện vận tải đường sông để tiện buôn bán.
Khi qua sông, lúc chúng tôi bơi trên một chiếc thuyền buồm cỡ trung, một sĩ quan của chúng tôi (anh là người biết tiếng Việt khá nhất trong nhóm) thử nâng chiếc đòn gánh gánh 2 sọt quả mà những người phụ nữ Việt nam vẫn gánh. Khi làm điều đó anh chỉ có thể đi được không quá 5 mét (trọng lượng bản thân của anh 55 kg, còn những người phụ nữ Việt nam không quá 40 kg), mà người phụ nữ Việt Nam phải gánh gánh nặng đó đi xa vài km.
Thiên nhiên trong rừng già rất thú vị: dây leo, những bụi cây không thể đi qua, những cây cọ rất đẹp thân cành mảnh. Ở Việt nam chúng tôi nhìn thấy những sinh vật rất lạ với chúng tôi - những con kỳ đà khổng lồ (nà chúng tôi nghĩ là cá sấu). Quan sát bức tranh thiên nhiên hoang dại, khi một người dân địa phương cắt đầu rắn và uống cạn máu nó. Chúng tôi ngủ trong những ngôi nhà sàn một tầng, dưới màn chống muỗi, với những chiếc đèn dầu hỏa. Đêm đầu tiên tôi tỉnh dậy vì tiếng chí chóe kinh khủng. Khi thắp đèn lên chúng tôi nhìn thấy trong những chiếc màn của mình những con chuột đang liếm chân và rít nghe khủng khiếp. Phiên dịch viên nói đừng sợ, chúng không tấn công đâu. Tiếp theo rồi chúng tôi cũng quen nhau. Tôi hỏi phiên dịch viên: tại sao họ không diệt chúng đi, anh ta đáp điều đó bị cấm, khi mất mùa, chuột cũng là loại "thức ăn dự trữ".
Để giải trí món thú vị nhất với các sĩ quan là xem phim "Người nữ tù Kavkaz", mọi người thuộc lòng bộ phim ấy.
Trong thời gian lưu trú tháng 3-4 năm 1970, các tiểu đoàn mà chúng tôi kiểm tra đã bắn rơi 6 máy bay Mỹ. Đại tá Duyrich khi trở về Hà Nội đã viết đề nghị tặng huân chương Sao Đỏ cho tất cả những ai tham gia nhóm. Tiếc thay đề nghị này bị gạt bỏ. Phiên dịch viên Tịnh nhận thấy sự bất công trên bèn hỏi: "Đồm trí Valery, tại sao trung tá L. và đại tá A. nói chung chưa hề có mặt ở khu 4 mà đề nghị tặng huân chương cho họ lại được chấp thuận, còn các anh đã đi lần thứ hai sao lại không được tặng thưởng?" Tôi tất nhiên trả lời bằng một câu đùa rằng ở Liên bang người ta đã vét sạch huân chương.
Trên đường đi khu 4 tháng 10 năm 1970, dừng chân nghỉ gần Thanh Hóa. từ trái sang phải: 1-V.V.Skoriak; 4-V.Mokriak; 6-Shmanenko. Chuyến đi thứ hai tháng 10 năm 1970 cũng với thành phần 6 người (nhóm trưởng là trung tá V.V.Shmanenko) diễn ra bình thường. những trận ném bom vẫn tiếp diễn hàng ngày, nhưng sự kiện bắn rơi máy bay khi chúng tôi ở đó thì không có. Chúng tôi kiểm tra SSCD hai tiểu đoàn TLPK rồi trở về Hà Nội. Trong chuyến công tác này chúng tôi đã viếng thăm làng Kim Liên nơi sinh ra Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Ngày 19 tháng 12 năm 1970 kết thúc hạn công tác biệt phái của tôi, vẫn theo tuyến hành trình bay cũ tôi trở về Tổ quốc.
Vẫn lưu lại trong ký ức tôi hình ảnh những người lãnh đạo nhóm Duyrich và V.V.Shmanenko, các sĩ quan của nhóm V.Mokriak, O.Sokolov, I.Novitchikhin và các bạn chiến đấu trung thành khác, tiếc thay tôi không còn nhớ được họ tên của tất cả.
Tôi nghĩ rằng những người Việt Nam ngay thẳng sẽ nhớ mãi người Soviet trong những năm khó khăn đã tới giúp đỡ họ như thế nào. Tôi muốn cho ban lãnh đạo Việt Nam ở mọi thời nhớ rằng nước Nga luôn là bạn với nhân dân Việt Nam tuy xa xôi về địa lý nhưng lại gần gũi về tâm hồn.
Tiếc thay con người thực sự chưa hoàn thiện và không thể đảm bảo một cuộc sống hòa bình không có chiến tranh trên Trái Đất. Số mệnh của những người trung thực và lương thiện là đứng về phía các dân tộc và quốc gia, đang tiến hành cuộc đấu tranh cho Tổ quốc của mình, cho sự công bằng. Tôi tự hào vì trong năm 1970 mình đã có dịp làm nghĩa vụ quốc tế tại VNDCCH, đất nước đấu tranh vì độc lập và thống nhất quốc gia, chống lại một đế quốc hùng mạnh như Hoa Kỳ.
Những vấn đề tiếp theo của sự sinh tồn của con người không nằm ở môi trường xung quanh, mà chủ yếu nằm ở trong chính con người - nó không thể đấu tranh với những tư tưởng và hành động tiêu cực của chính mình. Chúng ta đang đi đến quá trình tiến hóa vĩ đại nhất của nhân loại, khi mỗi người học được cách chiến đấu với bản thân, khi thực hiện trong đời sống chỉ những gì mà các dân tộc trên hành tinh của chúng ta chấp nhận.
Việc thi hành chính sách bành trướng xâm lược của Hoa Kỳ có thể dẫn đến thảm họa toàn thế giới. Không ai trong giới cầm quyền nước này chịu trách nhiệm về cuộc ném bom Hiroshima và Nagashaki, cái chết của hàng triệu người Việt Nam và Lào trong cuộc chiến tranh 1964 - 1975, về sự áp dụng chất độc hóa học và bom napalm. Việc khơi dậy cuộc chiến tranh toàn cầu có sử dụng những thành tựu mới nhất trong lĩnh vực vũ khí sẽ dẫn đến cái chết của hàng triệu người chẳng hề có lỗi lầm gì.
Chính trị - đó là một không gian chiến trường phi lý. Ví dụ có thông tin rằng: 35% người Mỹ ủng hộ chiến tranh ở Irak và Afghanistan. Nếu ý kiến này là đúng đắn, có nghĩa là những con người đó sẵn sàng gửi con em ruột thịt của mình tham gia chiến tranh. Nhưng khi người ta đánh nhau tại những đất nước này, tiếc thay, đó lại là con cái của những người xuống đường phản đối chiến tranh ở Irak và Afghanistan.
Tháng 9 và tháng 10 năm 2007 trong chuyến thăm Việt Nam, chúng tôi đã gặp gỡ các CCB chiến tranh Việt Nam ở các thành phố Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh, ở những thành phố đó tôi đã gặp những người lãnh đạo và các nhà hoạt động của tổ chức Hữu nghị "Nước Nga trong tâm hồn tôi". Đứng đầu tổ chức xã hội này là một phụ nữ xuất sắc Nguyễn Quỳnh Hương (TTX Việt Nam), Thu Hương (Ria Novosti) và Cường (thành phố HCM).
Nhịp độ phát triển kinh tế của nước CHXHCN Việt Nam trong 40 năm gần đây cao hơn nhiều so với nước Nga, Nhiều ngôi nhà đẹp được xây dựng ở các tỉnh, người ta đã xây dựng những khách sạn hiện đại và những đường ô tô tuyệt vời, mọi người xung quanh đều nói đến những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của nhân dân Việt Nam.
Cầu chúc hòa bình và hạnh phúc cho người, nước Việt Nam không thể nào quên của tôi!
Thành phố Ekaterinburg, năm 2008.
..........