Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:41:18 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Kéo pháo vào, kéo pháo ra  (Đọc 29289 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
mytam44
Thành viên
*
Bài viết: 13


Quyết chiến Quyết thắng Cờ đỏ Sao Vàng vĩ đại


« vào lúc: 02 Tháng Chín, 2007, 04:35:31 pm »

Tên sách: Kéo pháo vào, Kéo pháo ra
Tác giả: Thượng tướng Phạm Ngọc Mậu - Nguyên Chính uỷ Đại đoàn Công pháo 351
Thể hiện: Khắc Tính
Nhà xuất bản: Chính trị Quốc gia
Năm xuất bản: 2004

Thực hiện: mytam44

Vào một ngày thượng tuần tháng 1 năm 1954, Đại đoàn pháo binh cơ giới chúng tôi vừa hoàn thành thắng lợi cuộc hành quân 500 km từ hậu phương ra tiền tuyến.

Vừa đặt chân tới Tuần Giáo, cán bộ đại đoàn, trung đoàn đơn vị tôi được lệnh đến hang Thẩm Púa để dự hội nghị cán bộ do Bộ chỉ huy chiến dịch triệu tập.

Trong hội nghị, chúng tôi được thảo luận hai phương châm tác chiến tiêu diệt quân địch ở Điện Biên Phủ :"Đánh nhanh giải quyết nhanh" theo lối thọc sâu hay "Đánh chắc tiến chắc" theo lối bóc vỏ. Căn cứ tình hình địch lúc bấy giờ, hội nghị nhất trí dùng cách đánh thọc sâu, cắm ngập một lưỡi dao vào tim "Đờ Cát" rồi xả nó ra từng mảng mà tiêu diệt. Chúng tôi có nhiệm vụ lấy sức người thay cơ giới tranh thủ đưa pháo nặng hàng tấn vượt qua núi rừng trùng điệp vào chiếm lĩnh trận địa.

Thật là bất ngờ, hết sức bất ngờ đối với những người cán bộ pháo binh cơ giới chúng tôi lần đầu tiên xuất trận. Là Chính uỷ Đại đoàn pháo binh, tôi thường giáo dục anh em trong những ngày xây dựng là phải: Tích cực học tập để nắm vững kỹ thuật, phát huy tác dụng của pháo binh cơ giới. Học tập đã khó, nhưng chiến đấu sẽ còn khó khăn hơn nhiều. Trong tình hình thực tế về khả năng, địa hình của ta, muốn hoàn thành mọi nhiệm vụ, chúng ta phải thường xuyên lấy tinh thần của quân đội cách mạng để vượt qua mọi khó khăn là chủ yếu...

Tôi thường nói thế, nhưng giờ đây chính bản thân tôi cũng đang có nhiều lo lắng, băn khoăn: Pháo mà lại bỏ xe, rời đường cái để cùng với người đi xuyên sơn hàng chục Km thì làm thế nào cho ổn được, nhất là tình hình đường xá, độ dốc của núi hầu như chúng tôi chưa nắm được đầy đủ, rõ ràng và việc kéo pháo, một việc rất mới mẻ, bỡ ngỡ đối với những người pháo thủ chúng tôi...
« Sửa lần cuối: 25 Tháng Giêng, 2021, 05:06:31 pm gửi bởi ptlinh » Logged

Đất nước của những người Con gái, Con trai
Đẹp như Hoa hồng, cứng như Sắt thép
mytam44
Thành viên
*
Bài viết: 13


Quyết chiến Quyết thắng Cờ đỏ Sao Vàng vĩ đại


« Trả lời #1 vào lúc: 02 Tháng Chín, 2007, 04:54:26 pm »

Đại tướng Tổng tư lệnh cũng đã thấy được những vướng mắc của anh em cán bộ pháo binh, nên đồng chí đã nói với chúng tôi trong lúc trao nhiệm vụ:

- Chúng ta phải hết sức giữ bí mật, bất ngờ, nhất là bất ngờ về hoả lực lựu pháo và cao xạ là những lực lượng lần đầu tiên tham chiến. Chúng ta phải lấy sức người thay cơ giới, đưa pháo vào trận địa. Chúng ta chủ trương kéo pháo vào không phải vì chúng ta không làm được đường cho xe chạy mà chính là để giữ bí mật, bất ngờ.

Sau đó, đồng chí Đại tướng cùng với các đồng chí trong Đảng uỷ chiến dịch còn tiếp xúc riêng với cán bộ công binh, pháo binh và đại đoàn bộ binh tham gia kéo pháo với chúng tôi để giải quyết nhiều khó khăn cụ thể. Tôi còn nhớ, khi gặp chúng tôi, đồng chí Lê, Phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị sau khi dặn dò nhiệm vụ và những yêu cầu về công tác chính trị, còn nhắc đi nhắc lại tới bốn, năm lần về vấn đề khắc phục khó khăn và đoàn kết bộ - pháo, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian. Đồng chí nhấn mạnh: "Phải tin tưởng rằng bộ đội cách mạng chúng ta không một khó khăn nào không thể vượt qua được".

Liền sau đó, Đảng uỷ đại đoàn chúng tôi hội ý cấp tốc ngay tại địa điểm họp của Bộ để bàn bạc một số vấn đề lãnh đạo. Vì có hai nhiệm vụ cùng tiến hành song song nên Đảng uỷ phân công đồng chí Đào Văn Trường, Đại đoàn phó cùng với các đồng chí trung đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng đi chuẩn bị trận địa, còn tôi và các chính uỷ trung đoàn, chính trị viên tiểu đoàn, tiểu đoàn phó ở lại lãnh trách nhiệm kéo pháo vào trận địa. Trước khi ra về, chúng tôi còn gặp đồng chí đại đoàn trưởng đại đoàn bạn để cùng thảo luận hợp đồng ngày giờ và địa điểm tập trung bộ đội chuẩn bị bắt tay vào việc.

Rồi ngay tối hôm đó, chúng tôi cho bộ đội chuyển đến vùng tập kết để cắt pháo rời xe, đưa pháo vào đường mòn. Đoàn xe GMC kéo theo những khẩu pháo 105 ly mang nhãn hiệu Mỹ do quân đội viễn chinh Pháp "vận tải" tới cho chúng tôi từ ngày toàn quốc kháng chiến tới nay. Nhiều khẩu còn ghi cả ngày tháng đại tu trong công binh xưởng Pháp, ví như khẩu của Đại đội lựu pháo 806 còn nguyên dòng chữ Pháp sơn trắng trên lá chắn: Revision generale Octobre 1952 Hanoi (tức là đại tu tháng 10 năm 1952 tại Hà Nội). Bất giác, tôi cười và quay lại phía sau xe nói với đồng chí trợ lý tác chiến và đồng chí cần vụ:

- Đánh xong Điện Biên, chắc chắn đội hình xe pháo của đoàn ta sẽ còn dài hơn thế này !.

Mọi người đều vui vẻ cười.

Dọc đường, thật là cảnh "Dân công như nước, Vệ quốc đoàn như nêm". Đoàn xe chúng tôi lướt qua những dòng người trong đó có cả những anh bạn cùng họ hàng nhà "voi" chúng tôi là sơn pháo, súng cối 120 ly đang nhũng nhẵng khiêng đôi, khiêng tư bám sát bộ binh tiến ra hoả tuyến. Trong khí thế bừng bừng ấy, hầu như tôi quên tất cả lo lắng trong mấy ngày qua như: lo kế hoạch tác chiến, lo công tác động viên, lo chiếm lĩnh trận địa và hợp đồng tác chiến giữa bộ - pháo ...

Trước mắt tôi chỉ còn có một nhiệm vụ: Kéo pháo vào sao cho đúng thời gian và đảm bảo thế nào cho thật an toàn cả người lẫn pháo.
Logged

Đất nước của những người Con gái, Con trai
Đẹp như Hoa hồng, cứng như Sắt thép
mytam44
Thành viên
*
Bài viết: 13


Quyết chiến Quyết thắng Cờ đỏ Sao Vàng vĩ đại


« Trả lời #2 vào lúc: 02 Tháng Chín, 2007, 05:33:09 pm »

Sáng hôm sau, tôi cùng một số anh em cán bộ pháo binh, công binh dắt díu nhau đi nghiên cứu trước đường kéo pháo một lượt. (Đúng là phải dắt díu nhau vì đầu gối tôi bị trẹo ngày xưa, giờ đây đau lại, phải có người dắt mới đi được).

Thần kỳ thay sức lao động của Quần chúng cách mạng! Mới cách đây vài hôm, khi bộ Chỉ huy mặt trận quyết định làm đường kéo pháo, tôi đến gặp đồng chí đoàn trưởng công binh và hỏi:

- Cậu đã đi xem đường trước, cậu thấy thế nào ?

Đoàn trưởng công binh lắc đầu, khịt khịt mũi, trả lời:

- Gay lắm anh ạ, chỉ mới vạch ra trên những dải rừng chưa hề có một vết chân người.

Tôi hỏi lại:

- Thế Bộ quyết định làm trong hai ngày đêm liệu có xong không ?

- Báo cáo, thật tôi cũng chưa biết thế nào !

Nghe vậy tôi nói với đồng chí đoàn trưởng công binh:

- Cậu yên tâm, chỉnh quân rồi, bây giờ anh em mình đều làm một người bằng ba, làm ngày không xong thì ta làm đêm, lo gì.

Tôi vừa nói xong thì một đồng chí cán bộ công binh khác xăm xăm chạy đến phía sau lưng đồng chí đoàn trưởng công binh. Chưa đến nơi, đồng chí đó đã oang oang lên tiếng:

- Báo cáo đồng chí chính uỷ, đường xá gay go lắm...

Vừa dứt lời thì đồng chí đoàn trưởng công binh đã với tay ra đằng sau vỗ vỗ vào người như bảo đồng chí đó thôi đừng nói nữa để cho trên đỡ lo lắng. Còn tôi, chả cứ gì đến lúc được nghe thấy lời báo cáo nọ mới lo lắng băn khoăn về vấn đề đường xá. Thật ra vấn đề này đã làm cho chúng tôi ăn không ngon, ngủ không yên ngay từ lúc mới nhận nhiệm vụ rồi.

Nhưng giờ đây, chưa hết hai ngày đêm, tôi và đồng chí đoàn trưởng công binh đang bước chân trên chính giữa con đường này, con đường mới, đất còn đỏ ối, rộng chừng ba mét, và trườn dài từ đông sang tây, bắt đầu từ cửa rừng Nà Nham (chỗ cây số 70 đường Tuần Giáo - Điện Biên), vắt qua đỉnh Pha Sông (cáo 1450 m) đổ xuống bản Tố (đường Điện Biên - Lai Châu) rồi vươn tới tận bản Nghịu (Tây - Bắc Điện Biên Phủ).

Tôi bước lên ngang đồng chí đoàn trưởng công binh và hỏi:

- Cậu thấy thế nào?

Đồng chí đó cười và nói:

- Hòm hòm rồi anh ạ ! Ghê thật ! Chúng tôi đã dùng chuyên môn tính toán và ước lượng với nhau rằng một đại đoàn làm miết cũng phải vài tuần lễ mới xong, thế mà bây giờ, đúng như anh nói, bộ đội ta đã được chỉnh quân có khác, khí thế như nước vỡ bờ, đơn vị nào, cá nhân nào cũng đua nhau nhận mức thật cao. Tính ra mỗi người đã mở đến ba, bốn trăm mét đường.
Logged

Đất nước của những người Con gái, Con trai
Đẹp như Hoa hồng, cứng như Sắt thép
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #3 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:17:06 am »

Đến trước một cái cầu, thấy kiểu cầu là lạ và có vẻ không vững, tôi bước từ từ trên mặt cầu để xem xét. Thấy vậy, đồng chí đoàn trưởng công binh liền giới thiệu ngay với tôi :

- Báo cáo anh, đây là cầu Bám

Tôi hỏi lại :

- Đây là vúi Bám hay sao mà gọi là cầu Bám?

Đồng chí ấy chỉ tay về phía bên kia cầu, giảng giải:

- Anh xem, chúng tôi làm theo kiểu trốn cột, một đầu bám ghếch vào sườn núi, còn một đầu thì đặt trên cột đây này!

Theo hướng chỉ của đồng chí đoàn trưởng công binh, tôi thấy chân cầu cao lêu đêu và long khe sâu hun hút, tôi hỏi ngay :

- Chỉ có một vế chân cầu thế ngày có chắc không?

Đoàn trưởng công binh nói một cách khẳng định :

- Báo cáo anh, chúng tôi đã tính kỹ mới làm mặt cầu dốc vào phía trong và cho chống nhiều gọng chéo. Khi kéo qua, sức nặng của pháo sẽ dồn cả vào phía núi.

Nhưng vẫn không yên trí, tôi bảo :

- Thôi được, "cẩn tắc vô áy náy", anh cứ cho chống thêm cột vào.

Tới trước một đoạn dốc, đồng chí đó chỉ tay lên, không còn cách nào khác ngoài cách dùng tời quay, cho nên chúng tôi đã thiết bị xong một số tời rồi.

- Tôi gật gù hỏi lại :

- Nhưng tời chắc chưa?

- Thừa sức anh ạ ! Chân tời và guồng quay rất vững, bảo đảm kéo năm tấn, anh em công binh chúng tôi chỉ lo vấn đề dây. Bây giờ phải tạm dung dây chão, tốt nhất là được dây cáp - Rồi đồng chí đoàn trưởng công binh nói như đề nghị với tôi - Anh cho lệnh điều vài trăm mét dây cáp cho chúng tôi thì ổn hết mọi việc.

Tôi "ừ", nhưng trong bụng đã nghĩ: cáp với kiếc lấy đâu được mà lắm thế! Tuy vậy tôi cũng hơi yên tâm và cùng với đồng chí đoàn trưởng công binh quay ra.

Nhưng cứ nghĩ đến đường sá là ruột gan tôi lại nóng ran lên: toàn dốc là dốc, mà dốc lại dựng như mái nhà, đi không đã thấy phải thở cả ra đằng tai, huống hồ rồi đây phải kéo hàng tấn sắt vượt qua. Thêm nữa, một bên là sườn núi chênh vênh, một bên là lũng sâu, đường mở lại hẹp, nếu trượt bánh lăn xuống vực thì người và pháo chẳng còn cách nào cứu vãn được. Trước tình hình đó tôi dự định: Phải động viên chính trị cho bộ đội thật kỹ mới mong hoàn thành được nhiệm vụ.

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #4 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:17:39 am »

Đầu óc tôi đang suy nghĩ đến chuyện động viên, chuyện tổ chức và chuyện chuẩn bị làm sao cho tốt đây thì vừa lúc ấy ngẩng đầu lên tôi thấy động chí Phạm Kiệt, cục phó Cục Bảo vệ, từ phía trước đi lại. Tôi đón đồng chí Kiệt bằng một nụ cười rồi lên tiếng trước :

- Chào đồng chí "T2"1 đi đâu đấy?

Đồng chí Kiệt cũng đàu lại tôi :

- Đi đốc cậu đây ! - Rồi đồng chí nói tiếp một cách trịnh trọng - nói thế chứ, anh Văn cho tôi xuống tham gia cùng anh chỉ huy kéo pháo vào trận địa sao cho đúng ngày giờ đã quy định.

Tôi đem hết tình hình đường sá ra nói với đồng chí Kiệt. Cả hai chúng tôi bàn nhau một hội lâu rồi đi đến quyết định: Phải để chi bộ đại đội, cán bộ, chiến sĩ trao đổi xác định lại một lần nữa ý nghĩa mục đích của chiến dịch, của nhiệm vụ kéo pháo trước khi bắt tay vào việc.

Chúng tôi thấy cần phải làm cho mọi người quán triệt bằng được mấy yêu cầu cụ thể:

- Triệt để tranh thủ thời gian kéo cả ban ngày.

- Chuẩn bị chu đáo, bảo đảm an toàn cho người và pháo.

- Rút kinh nghiệm hằng ngày, phát huy bàn bạc dân chủ để khắc phục mọi khó khăn.

- Triệt để giữ bí mật, cấm đèn lửa và phải nguỵ trang kín đáo đường sá, chỗ đóng quân và pháo.

Mấy yêu cầu trên xem ra thì có vẻ lủng củng đầy mâu thuẫn vì tranh thủ mà lại chuẩn bị chu đáo, bí mật mà lại léo ban ngày... Nhưng đến bây giờ nhìn lại chúng tôi vẫn thấy thực tế lúc đó là phải như thế. Trong lúc bàn bạc, đồng chí Phạm Kiệt đưa ra nhiều yêu cầu về kỷ luật bí mật khác nữa. Tôi cười bảo :

- Gớm! cục phó Cục Bảo vệ có khác, sao lắm ý kiến về bí mật thế !

Đồng chí Kiệt không nói năng gì nhưng nhìn tôi, cười như tỏ ý hài lòng về công việc bảo vệ được bàn bạc chu đáo. Còn tôi, tuy nói vui vậy nhưng trong tâm trí tôi luôn luôn xác định rằng nếu không nghiệm mật mặt này thì "vốn liếng" pháo binh của chúng ta dễ dàng bị sứt mẻ như chơi !

Sau đó chúng tôi quyết định thực hiện ngay việc cho kéo thử giữa ban ngày hai khẩu pháo (một lựu pháo và một cao xạ pháo) để rút kinh nghiệm cụ thể. Chúng tôi tạm chia cứ mỗi khẩu 30 người (20 bộ binh và 10 pháo thủ).

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #5 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:18:38 am »

Rời khỏi đường Điện-biên - Tuần-giáo, anh em kéo qua một đoạn đường bằng. Gớm! Pháo cứ chạy băng băng, cầm càng lái không kịp. Có đồng chí đã nói :

- Thế này mà trên cứ động viên mãi là phải chịu đựng gian khổ, khắc phục khó khăn. Thật kéo thế này còn sướng hơn ngồi ô-tô.

Nhưng khi vào tới đồi trọc, bắt đầu lên một cái dốc cỏn con mà lúc đầu có người gọi là dốc "trò chơi", thì khẩu pháo đã nhúc nhích một cách nặng nề. Mọi người phải đem hết hơi sức vừa kéo vừa hò: "một...hai...ba...này !" . Nhưng sa mỗi hơi kéo cật lực, khẩu pháo cũng chỉ lăn đi từng gang tây một.

Thấy con số 30 người một khẩu không mùi mẽ gì, chúng tôi phải bổ sung thêm lực lượng bám đầy cả vào bốn đường dây (tính ra một khẩu có đến hàng trăm người)

Ấy thế mà ì ạch mất cả một buổi sáng, kéo lên một cái dốc sơ sơ đó mà khẩu pháo chỉ lết đi không được một ki-lô-mét. Một đồng chí cán bộ tham mưu đến cạnh tôi báo cáo :

- Tốc độ trung bình từ 150 đến 200 mét một giờ.

Tôi quay lại vặn :

- Tốc độ, tốc điếc cái gì, sao không nói là một giờ đi được 150 hay 200 mét có được không?

Tuy vậy, tôi cũng mỉm cười, gật đầu:

- Đúng đấy! Đúng là gay go đấy ! Tình hình này khó mà đến nơi đúng thời gian.

Tôi băn khoăn thì khẩu lựu pháo bỗng quay ngang: một bánh tụt xuống dệ vực ! Tôi rụng rời cả chân tay và mọi người cũng chỉ đứng nhìn, không ai dám đụng vào khẩu pháo vì nó đang như trứng để đầu đẳng, chỉ còn già nửa thân trên mặt đường.

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #6 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:19:08 am »

Đã băn khoăn lại còn gặp lắm chuyện rắc rối. Tôi đang chưa biết tính đến phương sách gì để cứu vãn tình thế, thị một đoàn bộ đội, đi đầu là anh em cấp dưỡng, nồi xanh xoong chảo loảng xoảng tiến đến. Tôi hỏi gần như quát :

- Bộ đội nào thế kia ?

- Báo cáo, bộ phận đồng chí Quang Trung ạ !

Nói xong, một cán bộ tách khỏi hàng ngũ, đến chỗ tôi đưa ra một tờ giấy giới thiệu do tôi ký cho phép bộ phận cán bộ của một đại đoàn bộ binh đi chuẩn bị chiến trường qua đường kéo pháo. Nhưng trước tình hình này, tôi nói ngay với đồng chí cán bộ đó :

- Đúng ! Chính tôi ký giấy cho phép các đồng chí đi qua đây nhưng bây giờ lại chính tôi ra lệnh tạm ngăn các đồng chí lại.

Vừa dứt lời thì đồng chí Quang Trung đã đi tới. Tôi bắt đồng chí và nói :

- Đấy, cậu xem, một là các cậu đi đường này thì chúng tớ mất cả gia cư, điền sản; hai là các cậu đi lối khác, tuỳ cậu đấy !

Đồng chí Quang Trung trông khẩu pháo đã nằm nghiêng bên dệ đường liền bảo tôi :

- Thôi được, bọn mình leo lên núi vậy, kẻo đi vào đây, anh em đụng phải pháo, nó lăn xuống lũng sâu mất.

Thế là sau khi bắt tay tôi, đồng chí Quang Trung nhảy tót lên sườn núi, miệng ra lệnh cho bộ đội: " Tất cả tạt lên rừng theo tôi, tiến !"

Vừa giải quyết xong bộ phận đồng chí Quang Trung thì một đoàn dân công ở phía ngoài lại ùn ùn kéo vào. Tôi hơi bực mình và muốn gặp ngay người phụ trách để hỏi xem ai cho lệnh dân công vào? Tôi muốn cho anh ta hiểu rằng: đường kéo pháo đã chật mà nhiệm vụ lại rất khẩn trương nên bộ đã giao cho chúng tôi quyền chỉ huy ở đây, ai qua lại phải có lệnh của bộ chỉ huy chúng tôi ...Khi tôi cho mời được người phụ trách lên thì người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là đồng chí Nguyễn Ngọc Minh, cán bộ của Tổng cục Cung cấp có trách nhiệm trực tiếp chỉ huy đoàn dân công mang đạn đại bác, đạn cao xạ đến tận hầm pháo cho chúng tôi. Thấy vậy tôi dịu nỗi bực dọc và nói :

- Này! anh định giết tôi hay sao mà chưa chi đã cho chiếm hết đường kéo pháo như vậy?

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #7 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:19:40 am »

Đồng chí Minh lấy khăn lau kính và mồ hôi trán, trả lời :

- Báo cáo, tôi nhận được lệnh đưa đạn vào cho các đồng chí ngay hôm nay.

Tôi liền chỉ cho đồng chí Minh thấy hai khẩu pháo đang nằm như ăn vạ:

- Cậu có thấy không ? Pháo chưa đến "nhà" thì đạn đã vào làm gì? Thôi thế này nhe: pháo vào đến đâu, cậu để anh chị em dân công đưa đạn theo sát ngay đến đó, được cả việc cho bọn mình mà cậu cũng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Tất nhiên là đồng chí Minh cũng vui lòng.

Giải quyết xong chuyện dân công, tôi quay lại cùng anh em ghìm pháo bằng dây quấn vào các gốc cây bên đường. Anh em còn chui vào gầm pháo hạ thấp mặt đường phía trong, mở rộng mặt đường phía ngoài mới cứu được khẩu pháo ấy. Nhưng lúc đó có cán bộ, chiến sĩ pháo binh đã phàn nàn: "Tốn bao sức lực mà kết quả chẳng ra quái gì", hoặc "Ai lại pháo cơ giới mà bắt kéo bằng tay bao giờ". Còn anh em bộ binh, lúc chưa vào việc thì rất hăng, có đồng chí vén tay áo nói: "Nào, bao nhiêu tấn đây cũng cân tuốt!" thế mà giờ đây cứ đứng ngẩn ra nắm lấy dây kéo pháo, chờ đợi hiệu lệnh.

 

Lập tức chúng tôi phải củng cố lại tinh thần anh em ngay tại chỗ và yêu cầu ai có sáng kiến gì thì cứ tự do đóng góp.

Được củng cố lại quyết tâm và được thảo luận, nhiều anh em trước kia quen nghề chài lưới và nghề sơn tràng đã đưa ra nhiều kinh nghiệm cụ thể rất có giá trị. Có đồng chí nêu:

- Dây kéo pháo bằng đay, to đến mấy cũng chóng đứt. Dây dang bền và dai nhưng bện tốn công. Dây móc cũng tốt nhưng nếu tìm được dây mụng đem về đập giập, bện ba sợi làm một thì song mây cũng chẳng bằng. Kinh nghiệm này đã có thực tế chứng minh, anh em sơn pháo vẫn bện dây mụng để khiêng, có khi cả một chiến dịch vẫn không phải thay.

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #8 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:20:09 am »

Có đồng chí lại giơ lòng bàn tay chỉ vào những vết phồng và nói:

- Mỗi người kéo pháo chúng ta phải chuẩn bị lấy một đoạn dây cóc móc vào dây chão, choàng qua vai như người kéo thuyền, kéo gỗ thì nhẹ và khoẻ hơn. Chỉ riêng kiểu này cũng có thể đẩy hiệu suất kéo lên nhanh gấp ba so với lúc đầu, mà bàn tay cũng đỡ nát.

Lại có ý kiến:

- Mỗi khẩu đội lựu pháo phải đẽo một "vai cày" buộc vào dưới lưỡi cày để càng pháo trượt trên mặt đất, pháo thủ không phải vác càng lên vai, vừa đi được nhanh, vừa đỡ nguy hiểm, v.v. (Sau này vì sáng kiến ấy được áp dụng nên đã có nhiều anh em cứ gọi đùa là pháo đi guốc).

Còn tôi, đồng chí Kiệt và mấy đồng chí chính uỷ trung đoàn thì bàn với nhau: nếu không chấm dứt tình trạng kéo lên dốc ì ạch thì không bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Chúng tôi thấy cần phải thực hiện yêu cầu kéo ban ngày. Tôi giao cho trung đoàn công binh đặc trách mỗi ngày phải thay nguỵ trang đường một lần. Phải đi kiểm tra xem lại chỗ nào cần thiết thì phải thiết bị thêm tời. Lúc này, chúng tôi quyết định, điều dây cáp ở đoàn xe kéo pháo của đại đoàn tôi tới, nhưng vẫn không đủ. Chúng tôi báo cáo về Bộ, lập tức Bộ đã điều dây cáp của đoàn xe vận tải thuộc Tổng cục cung cấp tiền phương đến. Còn đối với các đơn vị, chúng tôi chỉ thị phải chuẩn bị thêm dây dợ, thành lập "công trường" bện dây do bà con dân công ta giúp đỡ. Về lực lượng, chúng tôi xác định mỗi khẩu trên dưới trăm người.

Sau khi kéo thử và đã rút kinh nghiệm, chúng tôi phân nhau đi kiểm tra. Đến chiều tối chúng tôi trở lại ngọn đồi ở cửa rừng Nà Nham, gặp các đồng chí cán bộ trung đoàn, tiểu đoàn của bộ binh, công binh, pháo binh để nghe báo cáo tình hình chuẩn bị và động viên bộ đội. Chúng tôi không quên phổ biến những biện pháp bảo đảm an toàn, tuy mới nghe thì đơn giản nhưng cũng đã phải mất nhiều mồ hôi, sức lực:

- Khi kéo lên dốc, các đồng chí cầm chèn phải đi đằng sau và bên cạnh đường; người kéo tập trung cả ở phía trước lấy kéo lên làm chính.

- Khi xuống dốc, người phải ở cả phía sau và lấy kéo lại làm chính để đề phòng pháo tụt, đè phải người. Cán bộ phải dùng kéo với chiến sĩ, không được đứng ngoài...

Cuối cùng tôi hỏi mọi người:

- Thế nào, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Sẵn sàng!

Anh em vừa trả lời tôi xong thì một loạt đạn đại bác xoèn xoẹt lao tới. Đồng chí Mạc Ninh vội lên tiếng:

- Đề nghị anh cho phân tán một lúc.

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #9 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2009, 11:20:32 am »

Tôi đồng ý và mọi người đã tản ra khắp mặt đồi. Một lúc sau, pháo địch chuyển làn sang chỗ khác thì chúng tôi cũng trở về vị trí, thực sự bắt tay vào việc.

Đêm đó, đại bộ phận pháo của chúng tôi đã lần lượt rời đường cái tiến vào con đường làm gấp. Sương đêm nặng trĩu và trời tối đen như mực. Núi rừng im lặng mênh mông từ ngàn xưa, giờ đây như đã bị những tiếng "hai... ba... này!" và những tiếng còi "tuýt tuýt" của đoàn quân kéo pháo làm thức tỉnh.

Rét Tây - bắc, rét như cắt da, xé thịt nhưng áo cán bộ và chiến sĩ kéo pháo lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi. Trong đêm tối mịt mùng, hàng trăm bóng người bám vào dây pháo, trút hết sức mình ra đôi tay, đôi vai, đôi chân mà pháo vẫn chỉ nhích dần từng phân.

Trời vừa tảng sáng thì khẩu pháo đầu tiên đã kéo đến trước cầu Bám. Một niềm vui sướng tràn vào tâm hồn mọi người khi thấy pháo đã tiến tới gần trận địa được thêm một quãng đường. Nhưng đồng thời, nỗi lo âu lại xâm chiếm tâm trí chúng tôi khi nghĩ đến chiếc cầu mỏng manh kia. Không ai hẹn ai, các cán bộ trung đoàn bộ binh, công binh, pháo binh đều có mặt tại đó với tôi. Chúng tôi bàn với nhau cách khắc phục mọi khó khăn, đề phòng các trường hợp bất trắc có thể xảy ra. Lúc đó, chúng tôi quy định cán bộ phải đi trước, vừa lùi, vừa điều khiển. Anh em khi qua cầu không được chạy và phải kéo hơi nặng tay vào phía trong. Nhưng vì mặt cầu bằng phẳng nên khi kéo, khẩu pháo cứ lướt băng băng. Đứng bên cầu nhìn anh em kéo, tôi cứ thấy mọi người như đang chạy, tôi phải luôn miệng nhắc:

- Thong thả! Thong thả!

Và mãi cho đến lúc bánh pháo đã vào đến mặt đường, khi ấy người chúng tôi mới nhẹ đi được một phần.

Vừa qua cầu Bám, thì đến ngay trước một cái dốc dài thăm thẳm mà chúng tôi đã đặt tên là "Vực sâu Vườn chuối" từ hôm đi xem đường. Anh em reo lên:

- Xuống dốc rồi, tha hồ thích nhé!

Nhưng anh em có biết đâu rằng kéo lên dốc thì rất nặng nề mệt nhọc nhưng xuống dốc lại vô cùng gian khổ và càng nguy hiểm hơn.

Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
Trang: 1 2 3 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM