*
* *
Nửa giờ sau, sau khi đã trao đổi vài lời ngắn ngùi với hai thương binh của ta vừa được trao trả — tình trạng sức khỏe của họ không cho phép nói hơn — Ác-tê-mi-ép mượn xe của Xê-rê-đa trở về ban tham mưu. Đi chếch Khan-khin Gon, anh đến một sườn dốc, leo lên đỉnh Ba-in Xa-gan, vừa lao xe lên đó anh hết sức ngạc nhiên thấy mình gặp đúng Cli-mô-vít, mà ngày hôm sau anh mới định tới thăm.
Cli-mô-vít vừa đem một vòng hoa lớn với những bông hoa bằng sứ anh đã đặt công binh ở Si-ta làm từ lâu và cuối cùng họ vừa mới gửi tới, đến thăm mồ Rút-xa-kốp ở nghĩa địa các chiến sĩ xe tăng, và lúc này đang đi xe trở về.
Hai người gặp nhau ở ngã ba đường, một đường đi xuống lối sông cạn, một đường đi đến Kha-mác-đáp và đường thứ ba ít người qua lại, dẫn đến một cao điểm, trên đó là nghĩa địa các chiến sĩ xe tăng, quanh vùng xa hàng mấy dặm cũng nhìn rõ. Ở giữa nghĩa trang, bên những tháp gỗ bọc sắt tây và nhuộm trên đỉnh có một ngôi sao, chiếc xe tăng của thiếu tá Đút-ni-kốp, chỉ huy trưởng tiểu đoàn số 4 đã chết cháy cùng với cả tổ chiến sĩ đi với anh trong xe ở Đa-in Xa-gun, sừng sững dựng lên trên một cái bệ làm bằng những mảnh vũ khí Nhật-bản.
— Cậu đến đúng lúc quá — Ác-tê-mi-ép nói khi hai người cùng xuống xe đi lại gặp nhau — Hôm qua mình vừa đến thăm gia đình cậu. Và anh đưa cho Cli-mô-vít mấy chữ của Li-u-ba.
Cli-mô-vít đọc bức thư, hỏi Ác-tê-mi-ép xem con gái mình đã thật đi được chưa hay đấy chỉ là kết quả trí tưởng tượng của phụ nữ. Câu trả lời của Ác-tê-mi-ép là May-a đã được được làm Cli-mô-vít mỉm cười và Ác-tê-mi-ép tưởng anh sẽ tiếp tục hỏi mình thêm về con gái, nhưng Cli-mô-vít đổi ý kiến và hỏi xem Ác-tê-mi-ép có vội không.
— Thật ra thì mình cần phải cấp tốc đi báo cáo về việc trao trả tù binh vừa tiến hành hôm nay — Ác-tê-mi-ép thú thật — Nhưng chúng ta cũng còn năm phút để nói chuyện. Sau đó, mình sẽ đi gấp.
— Được. Nếu ta có năm phút, thì hãy đi lại một chút, đứng một chỗ làm gì.
Và hai người đi sót bên nhau, ngay bên bờ dựng thẳng đứng của mỏm Ba-in Xa-gan.
— Thế nào, trao trả tù binh rồi à?
— Rồi
— Tù binh ta có nói gì không?
— Một người bị ngất, còn người kia bị giam ở xà lim Ghi-ring. Người ta nói anh ta sẽ qua khỏi được, nhưng lúc này trông anh ta như một người sắp chết. Trong hai tháng, mất hai mươi nhăm ki-lô. Bọn Nhật bó xương cho anh ẩu đến nỗi bây giờ ta lại phải đập ra bó lại. Bác sĩ của ta ngờ là chúng cố tình. Anh ta kể chuyện là ở nhà tù Ghi-ring, người Trung-quốc còn bị ngược đãi hơn: bọn Nhật chặt đầu họ không cần xét xử. Còn như đối với các đảng viên cộng sản. khi hỏi cung nếu bọ không trả lời, chúng đổ vào mũi họ đến một thùng rưỡi hay hai thùng nước.
— Thôi cậu đừng nói nữa — Cli-mô-vít cắt ngang — nếu không cậu sẽ tiếc là chiến dịch đã kết thúc!
Hai người đi mấy bước nữa, im lặng.
— Cậu có nhớ chỗ này không?
Ác-tê-mi-ép đưa mắt nhìn chung quanh: chỉ rặt những đui đạn là đui đạn, và giữa đống sắt rỉ đen trong cỏ đây đó lốm đốm những mảng trắng xương người.
— Kia là lều của Ca-mát-xu-ba-ra — Cli-mô-vít nói — và kia là chỗ lần thứ hai mình gặp cậu sau trận đánh, cậu đang ngồi nghiên cứu những tài liệu bắt được. Lúc này cũng khó mà nói đúng là chỗ nào, nhưng ở đâu khoảng kia kìa, cách đây hai mươi bước.
— Và cậu, cậu đến rồi lại đi ngay. Hai đứa chưa kịp nói chuyện gì cả.
— Hôm ấy mình không vui, cả tiểu đoàn mình chỉ còn lại có mười bảy xe tăng... Nhưng lúc này — Cli-mô-vít nói thêm — mình lại có đủ rồi. Bốn mươi tư chiếc! Thôi ta trở về xe, đã đến lúc cậu phải đi rồi.
Cli-mô-vít đưa một tay quàng chặt lấy vai Ác-tê-mi-ép, im lặng, anh đặt vào cử chỉ đó tất cả sức mạnh của tình bạn.
— Một phút! Một phút nữa — Ác-tê-mi-ép nói — Cậu nhìn xem, trời đỏ như máu kìa!
Quả thật, phía ngoài dải sông Khan-khin Gon, mầu xỉn như chì, phía ngoài chiếc bướu vàng khè trên mỏm Pa-lét-dơ, bên trên nét vẽ xa xa của dãy hoành sơn Khin-gon, bầu trời một mầu tím đen ở những lớp mây trên, chuyển sang mầu đỏ gắt khi mắt dần dần hạ xuống phía chân trời. Ở đó, chỉ còn là một dải mây mầu đỏ cháy rực, lởm chởm từng khoảng không đều nhau vì những mỏm núi nhọn hoắt.
— Có thể nói rằng ở phía xa kia, đằng sau những dãy núi, người ta đang vác cờ biểu tình — và Ác-tê-mi-ép sực nhớ đến những lời chuẩn úy Cô-lét-xốp đã kể về nhà tù Ghi-ring và về những người cộng sản bị cùm kẹp tra tấn vẫn không hé răng cung khai một lời.
Cli-mô-vít nói:
— Trời sắp nổi gió.
HẾT