Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 08:40:21 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện tình của lính  (Đọc 3613 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #30 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2023, 12:19:55 pm »


Đêm chia tay để ngày mai lên trường nhập học, bên bờ sông, Cường và Mai Lan đã ngồi cạnh nhau rất lâu. Có lẽ chưa bao giờ họ được ngồi cạnh nhau riêng tư như lúc này. Trăng trên đầu họ vằng vặc, chan hoà và dưới kia là mặt nước cũng long lanh, sóng sánh ánh trăng. Gió chỉ nhè nhẹ thoảng thơm mùi rơm rạ, đồng đất quê nhà. Câu chuyện của đôi trai gái tưởng như kéo dài... bất tận. Họ nói với nhau về những ngày đã qua, về một thời đi học rồi những buồn vui, thầy cô, bè bạn. Biết bao là kỷ niệm ăm ắp yêu thương. Tất cả như trỗi dậy, ùa về. Rồi họ băn khoăn, lo lắng về chặng đường trước mắt với nỗi cách xa, nhớ nhung, mong đợi; những gian nan, vất vả của bốn năm đèn sách giảng đường sắp tới. Gương mặt Cường và Mai Lan kề cận bên nhau, ngời sáng trong trăng. Và trong đêm chia tay ấy, Cường đã tỏ tình với Lan. Một lời tỏ tình chân thành, tự nhiên. Còn đối với Mai Lan thì đó là lời tỏ tình không hề làm cô bất ngờ. Bao năm qua, bạn bè đã gán ghép bàn tán về tình cảm của hai người. Đã có lúc hai đứa tỏ ra cự nự lại những lời bạn bè, nhưng cả hai đều biết họ đã thầm yêu nhau ngay từ những ngày ấy. Một tình yêu chưa từng có lời tỏ tình, nhưng không hề đơn phương. Chính những rung động của tuổi học trò ấy mà cả hai đã giữ được cho nhau một khoảng cách đẹp đẽ, trong sáng. Đó là tình bạn, cao hơn tình bạn là tình yêu ấp ủ trong lòng. Để bây giờ, sau bao tháng ngày ấp ủ, tình yêu ấy không thể giấu kín được nữa. Như ngọn lửa gặp gió, nó bùng lên. Mai Lan đã đón nhận, không, nói đúng hơn là Mai Lan đã chờ đợi và đón nhận lời tỏ tình này của Cường từ lâu. Như chỉ chờ có thế, họ đã tay trong tay và cùng trao nhau những nụ hôn đầu đời. Những nụ hôn kéo dài, mê say, đắm đuối... tưởng như cả đất trời cũng đang rung nhịp.

Rồi cả hai cùng vào đại học. Cường ở miền Bắc, Mai Lan ở miền Nam. Hai ngôi trường ở hai đầu đất nước. Những bức thư, những dòng tin nhắn, những cuộc gọi điện thoại... đều đặn đến với nhau từ hai phía. Họ đã gói ghém tất cả mọi nỗi nhớ thương để gửi cho nhau. Tình yêu quả là một thứ tình cảm lạ lùng, nó làm con tim khát khao mong đợi. Từ sau cái đêm chia tay, khi mà lời tỏ tình và nụ hôn được trao gửi thì tình cảm ấy lớn mạnh, nồng cháy hơn, không còn ranh giới, như dòng nước ào ào tuôn chảy, nó trở nên sục sôi, mãnh liệt. Và khi đã yêu nhau mà phải cách xa, không được ở cạnh nhau, cả hai mới thấm thía sự hụt hẫng, trống vắng. Những ngày mới yêu lại phải xa nhau nên Cường mong mỏi được gặp nhau, được ôm trọn Mai Lan vào lòng đến thế! Còn Mai Lan cũng vậy, cô mong chờ từng ngày để được về quê, để được sà vào lòng người yêu để nũng nịu. Nỗi nhớ cứ âm ỉ, dai dẳng, giày vò, tưởng như không thể nào còn chịu nổi nữa. Tưởng như chỉ cần một dòng tin nhắn hay một cuộc gọi điện hẹn hò ở đâu đó là cả hai sẽ vứt bỏ tất cả để đến với nhau. Nhưng rồi việc học hành đã cuốn hút cả hai, không cho họ còn có nhiều thời gian để mà suy nghĩ vẩn vơ. Từ phương bắc, Cường gửi thư cho Mai Lan một bức thư chứa chan tình cảm. Trong thư, Cường nói rằng, Cường không thích gọi điện nữa mà chỉ thích viết thư, vì viết thư tình cảm hơn, nói được nhiều điều hơn. Cường khoe với Mai Lan là anh đã học gần xong phần thứ nhất môn chính trị. Giờ là thời gian dành cho việc tập luyện ở thao trường. Những ngày ở thao trường, đối với người lính là ngững ngày đầy gian nan, vất vả. Môi trường quân đội đã rèn giũa anh từng bước trưởng thành. Cường thấy mình phải học tập tốt để không phụ công gia đình, bè bạn đã gửi gắm, tin trao. “Em biết không, có những ngày nắng nóng khủng khiếp, luyện tập vô cùng vất vả, giờ giấc hết sức nghiêm ngặt, nhưng lúc nào anh cũng vui vẻ, lạc quan, yên tâm học tập, công tác. Mai Lan có biết vì sao không? Đó là một phần vì anh có em, vì tình yêu của chúng mình. Dù xa em nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy như em đang ở cạnh anh, động viên anh...”.

Mai Lan cũng gửi thư cho Cường. Mở đầu, Mai Lan viết: “Anh bộ đội thân yêu của em!”. Đó là câu mà Mai Lan vẫn thường đùa yêu như thế. Qua vài dòng tếu táo, Mai Lan mới kể với Cường việc học tập của bản thân. Rằng Mai Lan vừa qua đợt kiểm tra học kỳ, bài làm của cô nói về sự đa dạng của nông nghiệp nước ta trong quá trình chuyển đổi sản xuất, bài đã được xếp nhất lớp. Rằng Mai Lan chuẩn bị đi thực tập ở một vùng chuyên canh lúa và nếu có điều kiện thì sẽ xin phép về thăm gia đình. Mai Lan nhận thấy cô ngày càng say mê với ngành học mà mình đã chọn. Cô cũng bày tỏ sau này khi ra trường công tác, Mai Lan sẽ là một kỹ sư nông nghiệp tháng ngày gắn bó với những xóm làng bình dị, những người nông dân “một nắng hai sương”, hiền lành, mộc mạc, dung dị như đất làng, như hạt lúa, củ khoai... từ bao đời nay. Cuối thư, Mai Lan viết: “Chúc anh bộ đội của em chân cứng đá mềm, hoàn thành nhiệm vụ học tập, luôn nhớ về em. Nhớ em để học tập tốt hơn, phấn đấu tốt hơn anh nhé!”.

Bốn năm học tập miệt mài, ngày ra trường, Cường được phong quân hàm Thiếu uý và được điều về công tác ở một đơn vị đóng quân trong tỉnh. Mai Lan không được thuận lợi như Cường, nhưng rồi sau một thời gian bươn bả chạy vạy cô cũng được nhận về công tác tại phòng nông nghiệp huyện. Thế là chấm dứt những ngày cả hai phải đằng đẵng xa cách nhau. Được công tác cùng một tỉnh, cả hai càng có điều kiện gặp gỡ, vun đắp cho tình yêu. Nếu như trước đây, trong những năm đi học, Cường và Mai Lan chỉ mỗi năm được gặp nhau một lần ngắn ngủi vào dịp nghỉ hè, thì nay, đôi khi chỉ mươi ngày, một tuần, họ đã có thể gặp nhau. Và mỗi lần gặp cả hai lại đắm đuối bên nhau. Sau những nụ hôn cháy bỏng, ngọt ngào là những lời bàn định cho tương lai. Cường và Mai Lan cũng chính thức thưa chuyện với gia đình để bố mẹ hai bên làm lễ bỏ trầu cho hai đứa. Thấy các con yêu nhau đã lâu, nay cả hai đã ổn định công tác, hai gia đình bằng lòng tính đến tổ chức lễ thành hôn trong dịp mùa thu tới. Từ ngày ăn hỏi đến ngày cưới cũng ngót nghét hai tháng nữa. Đó là quãng thời gian đủ để cho đôi trai gái bàn bạc, chuẩn bị sắm sửa những gì cần thiết cho ngày vui của mình.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #31 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2023, 12:20:50 pm »


Một đêm bên triền sông, cũng nơi ấy, trăng ấy, nước ấy; rồi cũng hương vị rơm rạ, đồng đất ấy... tất cả giống như cái đêm cách đây hơn bốn năm về trước; cái đêm trước ngày nhập học cả hai đã thổ lộ tình yêu, cùng thề non hẹn biển với nhau, Cường và Mai Lan đã ngồi bên nhau gần như trọn đêm. Cả hai dường như không biết đến thời gian trôi, trăng đã dần khuất để thay vào đó là một màn sương dày đặc đang giăng kín cả mặt sông. Sương ướt đẫm trên vai, trên mặt hai người. Sương đọng thành giọt trên áo khoác của Cường và long lanh trên tóc Mai Lan. Cường vòng tay ôm lấy Mai Lan và khoác cho người yêu tấm áo của mình. Họ đã nói với nhau rất nhiều về chặng đường công tác. Rồi cả hai lại tưởng tượng về tương lai của cuộc sống vợ chồng sau khi tổ chức lễ cưới. Câu chuyện rời rạc, không đầu không cuối. Họ cùng bày tỏ niềm đam mê trong công việc, tình yêu, trách nhiệm với gia đình, họ chỉ biết có một điều là họ đang rất hạnh phúc. Có lẽ trên đời này họ là nhữmg người hạnh phúc nhất. Cường xiết chặt Mai Lan vào lòng mình, rồi anh nói nhỏ bên tai người yêu: “Sau này, dù được phân công đi đâu, lên rừng hay xuống biển, và có xa cách bao nhiêu, anh cũng sẽ luôn luôn là người chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ và là người chồng tốt của em. Em có bằng lòng không?”. Mai Lan mỉm cười, khẽ thủ thỉ: “Còn em, em nguyện suốt đời về với nông thôn, lội ruộng với nông dân. Em chỉ mong muốn là mình sẽ làm được một cái gì đó để đóng góp một phần nhỏ, rất nhỏ cho bà con cô bác quê mình. Và em sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ, yêu chồng, thương con. Được không anh?”.

Sương càng lúc càng nặng hạt, khiến cho không khí về khuya có vẻ lành lạnh. Mai Lan ngả đầu vào ngực Cường như muốn tìm hơi ấm từ cơ thể anh.

- Khuya rồi, chúng mình về thôi anh! - Mai Lan thì thào.

- Không, anh muốn ngồi với em một lúc nữa!

Cường nói và lần tay vào ngực Mai Lan. Bàn tay tham lam của Cường mải miết trên bầu ngực cô. Rồi như không kìm nén được tình cảm, Cường cúi xuống áp cả khuôn mặt mình vào ngực người yêu. Mai Lan cũng không làm chủ được cảm xúc của mình, cô ôm chặt người yêu, Cường muốn đi xa hơn, nhưng Mai Lan cũng kịp ngăn cảm xúc, cô nắm lấy tay Cường, miệng ghé vào tai anh: “Không được! Đừng... đừng anh. Chúng mình phải để dành cho nhau đến ngày cưới. Nào, nghe em, đứng dậy đi về đi anh”. Từ phía làng bỗng rộ lên tiếng gà gáy. Và dưới sông cùng lúc nghe có tiếng dập dìu, lao xao của mái chèo khua nước từ những chiếc thuyền đánh cá. Đêm đã dần sáng.

Tin Mai Lan ốm nặng phải vào cấp cứu ở bệnh viện đến với Cường trong lúc anh đang công tác ở một huyện miền núi. Nói đúng hơn là chỉ sau cái đêm hai người gặp nhau lần vừa rồi chỉ vỏn vẹn có mấy ngày. Nhận được điện, Cường thẫn thờ một lúc như người mất hồn. Anh băn khoăn, lo lắng, tự hỏi, sao mà nhanh vậy, mới ngày nào Mai Lan còn khoẻ mạnh thế cơ mà! Cường đứng ngồi không yên nhưng chưa dám báo cáo với chỉ huy vì đợt công tác theo lịch trình phải đến chiều tối mai mới kết thúc. Một số công việc chưa hoàn thành, trong đó có cả phần việc của anh. Vả lại, từ đây về dưới ấy rất xa. Phương tiện đi lại, ngoài xe của đơn vị thì khó có thể tìm được một loại phương tiện nào khác để đi vào lúc này. Thế là đành phải đợi đến năm giờ chiều ngày hôm sau, khi công việc hoàn tất, anh mới báo cáo chỉ huy và cùng trở về thành phố. Mấy tiếng ngồi trên xe, ruột gan Cường như có lửa đốt. Anh chỉ mong mình có phép thần để đến được với Mai Lan ngay lúc này. Chắc giờ này Mai Lan cũng đang mong ngóng anh từng phút, từng giây. Ô tô về đến đơn vị thì trời đã chập choạng tối, chẳng kịp nghỉ, Cường đã nháo nhào chạy ra nhà để xe, dắt chiếc xe máy 78, chiếc xe cũ mà Mai Lan đã dành dụm tiền cả mấy tháng lương ít ỏi của mình để mua cho Cường. “Chắc anh phải đi nhiều, em mua để anh đi công tác, rồi còn có nó để mà thỉnh thoảng về thăm nhà. Em làm trong huyện, đi đâu thì đã có các anh, các chị cùng cơ quan đèo đi, còn không thì xe đạp cũng được”. Cường hiểu tấm lòng của người yêu. Vả lại, anh nghĩ, anh và Mai Lan đã như người một nhà, của ai thì cũng coi như là của chung, nên anh không nỡ từ chối. Nhưng Cường vẫn nghĩ mà thương Lan, chưa gì đã giành phần thiệt thòi về mình.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #32 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2023, 12:21:24 pm »


Nửa giờ sau Cường có mặt ở bệnh viện. Và Cường choáng váng như nghe tiếng sét bên tai khi biết Mai Lan bị bệnh máu trắng. Anh có cảm tưởng đất trời đang sụp đổ dưới chân anh. Cả người anh run rẩy, mồ hôi đột ngột túa ra như gặp phải ác mộng. Cố gắng lắm Cường mới có thể đứng vững được. Rồi khi đã bình tĩnh lại, biết đó là sự thật, Cường vẫn không hết ngỡ ngàng. Anh không tin một người con gái khoẻ mạnh, thông minh và xinh đẹp như Mai Lan lại có thể mang trong mình căn bệnh quái ác này. “Không! Không thể như thế được! Mai Lan của anh còn quá trẻ, còn tràn trề sức sống và còn biết bao là ước vọng tốt đẹp ở phía trước. Ông trời không thể thiếu công bằng như thế được. Không thể lấy đi hoài bão ước mơ, sự sống của một cô gái trẻ”. Đầu óc anh quay cuồng bởi những ý nghĩ lộn xộn. Cường đau đớn như có ai cầm dao cứa vào cơ thể anh, róc dần da thịt anh. Ngồi bên Mai Lan mà anh ngỡ như đang ngồi ở đâu đâu. Anh không còn biết mình phải làm gì, nói gì trong lúc này. Mai Lan vẫn nằm đó, ngay trước mặt anh. Cả người cô trắng toát một màu trắng của bệnh viện. Cô đã ngủ thiếp đi, trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt nhưng bình thản, vô tư không mảy may một chút âu lo, phiền muộn. Cường nhìn người yêu ngủ mà héo hắt ruột gan. Mai Lan ơi, giá em hiểu được điều gì đang xảy ra với em. Tại sao? Tại sao không phải là anh, là người khác, mà là em phải chịu nỗi khổ này? Nắm tay Mai Lan, vuốt nhè nhẹ lên những ngón tay thon thả, Cường âu yếm nhìn Mai Lan ngủ. Khuôn mặt này, từ cặp mắt, đôi môi, chiếc răng khểnh, rồi cái lúm đồng tiền như cái dấu phẩy bên má... anh đã quen thuộc từ tấm bé. Có lẽ nào đến một ngày nào đó anh sẽ không còn được nhìn ngắm khuôn mặt yêu thương này nữa ư? Cường chợt nhớ tới lời bác sĩ nói với anh: “Đây là căn bệnh cho đến nay không những ở trong nước mà ngay ở ngoài nước, kể cả những nước có nền y học tiên tiến nhất cũng phải chịu bó tay”. Vậy là không một chút hy vọng nào nữa ư? Vậy là Mai Lan không thể sống nổi nữa ư? Mới chỉ nghĩ thế thôi, Cường đã thấy thắt ruột thắt gan. Nước mắt anh tự nhiên ứa ra lăn dài trên má. Mai Lan bất chợt tỉnh giấc bắt gặp những giọt nước mắt ấy của Cường, cô ngỡ ngàng hỏi:

- Tại sao anh khóc?

- Tại vì anh thương em! Anh thương em nhiều lắm Mai Lan ạ!

Mai Lan nở một nụ cười yếu ớt trên đôi môi khô ráp:

- Rồi em sẽ khoẻ, sẽ lại đi làm. Ốm đau, bệnh tật chỉ là tạm thời thôi mà anh...

Nghe người yêu nói thế Cường lại càng thấy đau đớn, anh không kìm chế được cảm xúc, nước mắt Cường lại trào ra.

Bệnh tình của Mai Lan ngày một tiến triển theo chiều hướng xấu. Các bác sĩ đã làm tất cả những gì có thể làm được đối với bệnh nhân nhưng xem ra kết quả chẳng được là bao. Thời gian đầu khi Mai Lan mới nhập viện, Cường vẫn ngày hai lượt đến với người yêu. Nhiều bữa anh chẳng kịp ăn uống gì mà có ăn thì cũng không sao nuốt nổi. Ngày ngày, anh chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để cuối giờ anh đến với Mai Lan. Sau rồi ban chỉ huy đơn vị thấy anh đi lại quá vất vả, nên quyết định cho anh nghỉ phép để anh có điều kiện chăm sóc cho vợ chưa cưới. Thế là anh đến bệnh viện ở hẳn cùng Mai Lan. Kể từ ngày yêu nhau, đây là quãng thời gian Cường và Mai Lan luôn ở cạnh nhau. Nghĩ mà buồn, mà thương, khi cả hai còn khoẻ mạnh thì phải học tập, công tác, phải cách xa nhau, nay, một trong hai người sự sống đang phải lắt lay như ngọn đèn trước gió, họ mới được ở cạnh nhau. Cường không một phút rời xa Mai Lan, anh chăm sóc cho người yêu từng ly từng tý như quên cả bản thân mình. Còn Mai Lan, sau một thời gian nằm viện, thấy bệnh tình không hề thuyên giảm, nhất là nhìn vẻ mặt mỗi người, từ bố mẹ, anh chị em, đến các cô dì, chú bác, rồi cả Cường nữa, thấy ai cũng rầu rĩ như đang cố nén một điều gì đó, Mai Lan cũng phần nào đoán định được bệnh tình của mình nhưng không dám hỏi ai. Cô đoán mình đang mang một căn bệnh nan y gì đó! Có điều cô không biết đó là bệnh gì và nguy hiểm đến đâu. Và khi cô biết mình bị bệnh máu trắng, một căn bệnh mà cho đến nay không thầy, không thuốc nào có thể chữa được thì Mai Lan chỉ còn biết ôm mặt khóc và trách Cường: “Mọi người giấu em đã đành. Còn anh, tại sao anh lại nỡ giấu em? Có phải anh lo em không chịu đựng nổi phải không?”. Nói rồi Mai Lan khóc nức nở và ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, Mai Lan không khóc nữa. Sau hôm đó và những ngày sau Cường không hề thấy Mai Lan khóc một lần nào nữa. Với một vẻ mặt thản nhiên, gần như dửng dưng, gần như chưa từng có chuyện gì xảy ra với mình, chiều chiều, từ gác hai của phòng bệnh, Mai Lan bảo Cường cùng đến bên cửa sổ và cùng ngồi lại nhìn ra bên ngoài. Ở đó, ngay trước mặt hai người là cánh đồng lúa. Xa ra nữa là dòng sông, là xóm làng ẩn hiện sau những luỹ tre. Rồi những con đường, những hàng cây, những bóng người thấp thoáng. Và tít tắp kia mới là chân trời mờ xanh. Như một thói quen, một sự động viên, dẫu biết rằng mọi sự động viên đối với Mai Lan lúc này đều trở nên vô nghĩa, nhưng ngày nào Cường và Mai Lan cũng ngồi với nhau bên cửa sổ nhìn ra xa như thế.

Một buổi chiều, bên cửa sổ, Mai Lan đã hỏi Cường:

- Liệu em có sống được không? Và nếu sống được sẽ kéo dài bao lâu hả anh?

Cường đã trả lời Mai Lan rất tự tin, rằng anh vẫn hy vọng Mai Lan sẽ lành bệnh, sẽ khỏe mạnh trở lại như ngày nào. Rằng nhất định anh sẽ đưa Mai Lan đến những bệnh viện lớn nhất, tốt nhất để chữa trị cho cô. Nói vậy nhưng thâm tâm Cường hoàn toàn không tin vào những gì anh nói. Anh biết rất rõ những điều anh nói với Mai Lan chỉ là lời nói dối, chỉ là động viên. Một người thông minh như Mai Lan chắc cũng hiểu điều đó. Nhưng nếu đến được những bệnh viện lớn, ở đấy có đầy đủ các phương tiện điều trị hiện đại, có các giáo sư, bác sĩ giỏi, có nhiều loại thuốc tốt, anh tin bệnh tình của Mai Lan dù không có hy vọng chữa khỏi, nhưng sẽ có cơ may tiến triển chậm lại, sự sống của Mai Lan sẽ được kéo dài hơn. Nhiều người khuyên anh, kể cả các bác sĩ cũng góp ý với anh như vậy.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #33 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2023, 12:22:24 pm »


Cường đã đưa Mai Lan đi ròng rã gần một tháng trời, hết ra Bắc lại vào Nam, hết bệnh viện này sang bệnh viện khác, nơi nào được người ta giới thiệu hay chỉ là mách miệng, Cường đều đưa Mai Lan đến. Tiền bạc vơi dần mà bệnh tình của Mai Lan không hề thuyên giảm. Những cơn đau đến với Mai Lan ngày một dày hơn. Chứng khó thở, tụt huyết áp, chảy máu cam… cũng thường xuyên xuất hiện. Có ngày Mai Lan gần như không ăn gì, Cường cố ép lắm cũng chỉ nuốt được thìa cháo hay thìa nước vắt từ trái cây. Người Mai Lan gầy rộc đi, nhưng Mai Lan vẫn tỉnh táo, chưa một lần hôn mê, vẫn hỏi chuyện người này người kia và thỉnh thoảng Mai Lan vẫn cười. Nụ cười tuy héo hắt không còn tươi vui như xưa nhưng chưa hết duyên dáng. Những lúc ấy trông Mai Lan thật xiết bao tội nghiệp. Cường đã bao lần phải cố nén để những giọt nước mắt không trào ra khi anh nhìn thấy nụ cười ấy ở Mai Lan. Hơn ai hết, anh hiểu rất rõ mức độ tiến triển của bệnh tật và sức khoẻ của Mai Lan. Các giáo sư, bác sĩ cũng đã làm hết khả năng của họ. Mai Lan dường như cũng hiểu được điều đó nên một mực đòi về, không nằm viện nữa. Cường xin bố mẹ hai bên cho anh được đưa Mai Lan về nhà mình. Anh nói rằng, dù anh và Mai Lan chưa tổ chức lễ cưới, nhưng anh đã xem Mai Lan như là vợ của anh. Anh không thể rời xa vợ chưa cưới khi cô đang phải cận kề với cái chết. Thời gian này anh cần ở cạnh cô, chăm sóc cô. Đơn vị hiểu được tình cảm sâu nặng của đôi trai gái nên cũng đồng ý cho Cường được kéo dài thời hạn nghỉ phép thêm một thời gian nữa.

Trước đây, khi Mai Lan còn khoẻ mạnh, mỗi lần gặp nhau là Cường và Mai Lan lại say sưa nói về tình yêu, bàn định đến ngày cưới. Và họ đã chờ đợi ngày cưới của họ bằng cả tấm lòng ngóng trông khắc khoải. Hơn một tháng qua, kể từ ngày Mai Lan vào viện thì cả hai dường như không một ai nhắc tới chuyện cưới xin, cuộc sống vợ chồng sau này. Bây giờ được ở cạnh nhau, chăm sóc cho nhau trong cùng một nhà như đôi vợ chồng mới cưới, tình yêu ấy bỗng sống lại trong lòng mỗi người. Nhưng họ cũng chỉ nhắc tới mọi chuyện một cách dè dặt và tránh không đả động gì đến ngày cưới. Cả hai gần như quên hẳn chuyện cưới xin. Họ không nhớ, mà cũng không muốn nhớ đến ngày cưới để làm gì. Nhớ đến e chỉ thêm sầu thêm khổ mà thôi. Nhưng rồi có một lần, trong lúc Mai Lan đang nằm và Cường đang ngồi cạnh, rất ngẫu nhiên, cả hai cùng một lúc nhìn lên tờ lịch treo trên vách. Hôm đó là ngày mười tám tháng tám âm lịch. Thế là cả hai nhìn nhau và cùng nhớ tới ngày ấy. Đó là ngày hai mươi tám tháng tám, ngày mà cách đây gần hai tháng trước gia đình Cường và Mai Lan đã chọn làm ngày tổ chức lễ thành hôn cho hai người. “Vậy là không bao giờ em còn được làm vợ anh nữa rồi!”. Mai Lan nói rồi quay mặt đi không nhìn vào tờ lịch nữa. Cường thấy đôi vai gầy của Lan run lên khe khẽ. Anh muốn an ủi người yêu nhưng không biết phải làm gì. Những gì có thể làm được, dù nhỏ thôi để động viên được Mai Lan, Cường đều đã làm tất cả rồi. Giờ đây, anh không thể để cho Mai Lan hết hy vọng. Anh không thể để cho bất cứ một sức mạnh nào chia lìa tình yêu của anh và Mai Lan. Giá có thể thay thế được cho Mai Lan để gánh lấy nỗi đau cùng cực mà cô đang phải chịu đựng anh cũng sẵn sàng. “Mai Lan ơi, chỉ còn đúng mười ngày nữa là đến ngày cưới của chúng mình rồi. Em hãy vui lên đi”. - Vừa lau nước mắt cho Mai Lan, Cường vừa nói.

Mai Lan nhìn Cường, giọng yếu ớt:

- Nhưng mà còn có ý nghĩa gì nữa đâu, nhắc đến chỉ thêm đau lòng thôi anh ạ!

Hai tay Cường nắm chặt tay Mai Lan, tiếng anh trở nên tha thiết, khẩn khoản:

- Không! Anh vẫn cưới em. Anh sẽ đăng ký kết hôn và đúng ngày ấy chúng mình vẫn tổ chức lễ cưới. Tổ chức đơn giản thôi cũng được. Miễn sao chúng mình phải chính thức là vợ chồng của nhau, chung sống bên nhau. Nào, vui lên đi em!

Mắt Mai Lan nhoà lệ:

- Em ốm đau, bệnh tật, có sống được bao lâu nữa đâu mà anh cưới em! Có được anh bên cạnh, chăm sóc, động viên em thế này là em hạnh phúc lắm rồi!

- Không, em sẽ sống, sống trăm tuổi. - Cường nói và nước mắt trào ra: - Anh sẽ xin với bố mẹ hai bên tổ chức lễ cưới cho chúng mình. Chắc bố mẹ và mọi người sẽ mừng lắm! Đến ngày ấy em sẽ trang điểm thật lộng lẫy. Em sẽ mặc áo dài này, thắt nơ này, đeo nhẫn cưới này... Rồi còn có cả phấn, son cho em nữa. Em sẽ là cô dâu đẹp nhất, đẹp như ngày nào em hằng ao ước. Em có đồng ý không?

Trên đôi môi khô héo của Mai Lan bỗng nở một nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh xinh xinh bên khoé miệng và cái lúm đồng tiền như vết son bên má. Cường đắm đuối nhìn Mai Lan rồi cúi xuống áp môi mình lên môi người yêu. Từ hôm ấy, sáng nào Cường cũng tự tay bóc lịch.

Mỗi tờ lịch được bóc đi là một ngày trôi qua và một ngày mới đến. Cường có cảm giác như trong mỗi tờ lịch mỏng manh kia là cả một gánh nặng thời gian và chất chứa tất cả mọi nỗi niềm của anh trong đó. Một nửa anh mong thời gian hãy chầm chậm lại và một nửa anh mong thời gian hãy vùn vụt trôi. Và như thể chút sức khoẻ ít ỏi cuối cùng của Mai Lan lại đồng hành tỷ lệ thuận với khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại. Mai Lan ngày một yếu đi, có ngày bệnh tình đột ngột trở nên nguy kịch. Chứng khó thở sau một thời gian tạm lắng nay xuất hiện trở lại. Mai Lan phải gồng người lên để thở mà vẫn không thở được. Mặt mũi cô xám ngoét lại, có lúc tưởng như lịm đi không trở dậy được nữa. Những lúc ấy Cường phải làm hô hấp nhân tạo bằng cách thổi hơi mình vào miệng Mai Lan. Có ngày anh phải làm hô hấp tới mấy lần Mai Lan mới thở được. Những cơn đau khiến cô quằn quại, vật vã. Cường phải đỡ Mai Lan ngồi dậy dựa vào người mình. Anh có thể ngồi như thế với cô cả buổi mà không cần ai thay thế. Đêm đêm, lúc Mai Lan đã thiêm thiếp ngủ, Cường vẫn ngồi bên cạnh đánh đàn cho Mai Lan nghe. Vừa đánh đàn Cường vừa nhìn Mai Lan ngủ. Những lúc ấy Cường lại rơm rớm nước mắt lặng lẽ khóc một mình.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #34 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2023, 12:23:32 pm »


Bước sang ngày hai mươi tám là ngày đã được ấn định cho lễ thành hôn của hai người, bệnh tình của Mai Lan vẫn trong tình trạng nguy kịch. Mai Lan vẫn khó thở và Cường vẫn phải liên tục làm hô hấp nhân tạo. Xen giữa những cơn đau là thời gian Mai Lan tỉnh táo trở lại và Cường vẫn không một phút rời xa người yêu. Bên ngoài mọi công việc cho lễ thành hôn vẫn đang được tiến hành. Hai gia đình, họ hàng nội ngoại và một số bạn bè thân thiết của hai người cũng đã có mặt. Tuy thế chẳng còn ai dám nghĩ đến chuyện trang điểm cho cô dâu, chú rể như hai người ao ước nữa. Một vài thủ tục cũng phải giảm bớt đi so với dự định ban đầu. Trong nhà, Cường và Mai Lan ngồi cạnh nhau cùng hướng ra bên ngoài. Đúng mười một giờ trưa, bố Cường thắp hương lên bàn thờ gia tiên và có đôi lời với những người có mặt. Tiếng ông nhỏ nhẹ, chậm rãi: “Thay mặt hai gia đình, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt hôm nay. Cường và Mai Lan là con của chúng tôi. Hai cháu là bạn học của nhau từ bé và sau này lớn lên các cháu đã yêu nhau, hứa hẹn với nhau sẽ nên vợ nên chồng. Hai gia đình chúng tôi cũng đã làm lễ ăn hỏi và cùng nhất trí chọn ngày hôm nay làm ngày tổ chức lễ thành hôn cho hai cháu. Nhưng từ hơn một tháng nay, cháu Mai Lan bị bệnh nặng, cho đến giờ này vẫn chưa khỏi. Mặc dầu vậy, các cháu vẫn ở bên nhau, chăm sóc cho nhau, quyết tâm kết duyên chồng vợ bất chấp mọi trở ngại bệnh tật. Cảm phục và quý trọng tình yêu son sắt thuỷ chung của hai cháu và để đáp ứng nguyện vọng của hai cháu, chúng tôi tổ chức lễ báo hỷ này, cũng coi như là một lễ cưới nhỏ, để Cường và Mai Lan chính thức nên duyên vợ chồng và là dâu rể của hai gia đình chúng tôi...”. Tiếng bố Cường bỗng chìm đi trong tiếng nấc nghẹn ngào của ai đó. Cường đỡ Mai Lan nằm xuống vuốt những sợi tóc loà xoà trên trán:

- Em có nghe bố nói gì không? Bố vừa nói về chúng mình đấy. Bố bảo chúng mình đã là vợ chồng của nhau rồi đấy.

Tiếng Mai Lan chỉ còn nghe như gió thoảng:

- Có, em có nghe! Em rất mừng và thấy mình thực sự hạnh phúc.

Có mấy người từ phòng ngoài chạy ùa vào tặng hoa cho cô dâu chú rể. Đó là những người bạn cùng cơ quan của Cường và Mai Lan. Cường đón lấy những bó hoa ôm vào lòng mình và đặt vào lòng Mai Lan. Những bó hoa tươi thắm, thoang thoảng hương thơm như vây lấy đôi vợ chồng trẻ trong ngập tràn cả khổ đau và hạnh phúc. Mai Lan ngửng lên lờ đờ đôi mắt nhìn khắp lượt bạn bè và những người có mặt. Cô cố gượng cười như muốn thay cho một lời cảm ơn và thiếp đi. Lúc tỉnh lại, Mai Lan đột nhiên vươn người lên choàng tay ôm lấy cổ Cường, kéo đầu Cường xuống sát mặt mình, rồi thều thào: - Anh ơi, được thế này... là em mãn nguyện... lắm rồi! Em mệt lắm... em đi đây...

Sau câu đó Mai Lan lịm dần, lịm dần không còn biết gì nữa. Cường có hỏi gì cô cũng chỉ lặng im. “Mai Lan ơi, em đừng chết, đừng bỏ anh mà đi. Em đã hứa với anh là em sẽ mãi mãi làm cô kỹ sư tháng ngày lội ruộng với bà con nông dân, mãi mãi làm một người vợ yêu chồng, một người mẹ thương con cơ mà...”. Cường kêu lên rồi đỡ Mai Lan ngồi dậy dựa vào ngực mình, vòng tay ôm lấy vợ. Anh đã ngồi như thế với Mai Lan cho đến tận lúc vợ anh trút hơi thở cuối cùng. Lúc ấy là mười một giờ khuya. Cường vuốt mắt cho Mai Lan và nức nở khóc. Nước mắt lúc này có thể phần nào giúp anh vơi đi nỗi đau đang vò xé trái tim anh.

... Bóng chiều đã sụp xuống, Cường vẫn ngồi lại một mình bên mộ vợ. Mưa đã dần ngớt nhưng chưa tạnh hẳn.

Gió vẫn gầm rú và những làn nước chênh chếch như những ngọn roi vô hình vẫn đều đặn quất xuống.





Hết!
Logged
Trang: « 1 2 3 4   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM