Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:54:36 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bạn chiến đấu - Tập 1  (Đọc 5772 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #170 vào lúc: 18 Tháng Mười Hai, 2022, 07:02:14 am »

— Nhưng hai người cãi lộn nhau về điểm này cơ mà — ông Pi-ô-tơ nói tiếp, vẫn một giọng châm biếm. Xin-xốp nói:

— Không phải cãi lộn, mà chủ yếu là quan điểm khác nhau về sự vật, và còn luôn luôn khác nhau mãi. Với anh ta, tờ báo là đất riêng của ủy ban tỉnh và của ban chấp hành đảng bộ tinh. Với con, tờ báo trước hết là một tờ báo! Anh ta nghĩ rằng chỉ cần cho đăng những gì đã được quyết định, đã được ký, những mệnh lệnh và những chỉ thị của trên! Con, con cho rằng đôi khi trong báo phải tự mình đặt ra một số vấn đề. Từ ở dưới đưa lên! Tất cả khó khăn là ở đấy. Còn về đội thí nghiệm, lúc này tất cả đã được quyết định và được ký không những ở cấp huyện mà còn ở cấp tỉnh nữa. Mọi người đều hài lòng, cả anh ta và con. Hoàn toàn đồng ý với nhau.

Và đoạn cuối câu nối dài đó, Xin-xốp đã quên hẳn giọng nói thờ ơ của anh lúc bắt đầu; lỗ mũi anh phồng căng vì khinh bỉ và cả công phẫn nữa.

Ma-sa chưa bao giờ thấy anh như vậy, nhưng chị không ngạc nhiên; anh nói về điều mà anh đã đặt lên trên hết tất cả trong đời anh.

Muốn bảo ngầm cho anh biết rằng chị cũng đồng ý với anh, Ma-sa lặng lẽ đặt tay lên bàn tay nắm chặt của Xin-xốp.

Xin-xốp không đoán được ý nghĩ của Ma-sa. Thấy tay chị chạm vào tay mình, anh cho rằng chị muốn làm anh dịu đi, anh lúng túng giấu bàn tay xuống bên và bắt đầu nói với bố về những công việc sửa sang nhà trường.

Khi mặt trời sắp lặn, thấy đã gần đến lúc phải trở về thành phố Ma-sa chỉ ngại một điều: có thể ông Pi-ô-tơ nghĩ hai người ở lại. Chỉ nguyên việc nghĩ đến chuyện ông có thể mời ở lại cùng đã làm chị cảm thấy phiền rồi. Nhưng ông cụ không nói gì, và khi Xin-xốp đứng dậy đề nghị với ông đi một vòng quanh vườn trước khi ra về, ông trả lời vừa nghiêm chỉnh vừa đùa bỡn:

— Tốt lắm! Anh không thể nghĩ đến chuyện đó sớm hơn hay sao? Thôi một lần khác sẽ đi xem vườn. Về đi, trước khi trời tối hẳn! Con vào mở hòm lấy chiếc áo khoác của u ra đây. Chị ấy cần phải mặc thêm một cái gì, đêm lạnh, mà anh, tôi thấy không có vẻ tháo vát lắm.

Xin-xốp chạy đi lấy chiếc áo khoác, ông Pi-ô-tơ cùng với Ma-sa ra ngoài thềm. Ở sân nhà bên cạnh, người ta đun nước bằng quả thông khô, mùi thơm bay lơ lửng trong gió. Ông Pi-ô-tơ nói:

— Chị đừng nghĩ rằng tôi ngạc nhiên khi thấy chị cùng Vát-xi-li về đây.

— Chẳng bao giờ con nghĩ thế cả — Ma-sa nói, nhưng rồi chị nói thêm — Thật ra, lúc đầu cũng có thể còn có ấn tượng đó, nhưng bây giờ thì như là con đã đến đây nhiều lần rồi.

— Đúng thế — ông Pi-ô-tơ nói tiếp — Nhưng con đừng nghĩ rằng Vát-xi-li có bao giờ lại nói với ta là con sẽ đến đây. Thấy Vát-xi-li yêu con như thế ta biết thế tất rồi con sẽ đến. Chính vì thế mà ta không ngạc nhiên... Vát-xi-li nó yêu con lắm — sau một lát im lặng, rít vài hơi thuốc lá trong chiếc tẩu tí xíu ngậm ở miệng, ông Pi-ô-tơ nói tiếp — Tính thằng Vát-xi-li là như vậy, Một tính nết như thế, không thể pha loãng, hòa tan nó vào nước được đâu. phải lấy rìu chặt nó ra từng khúc một.

Ông lặng im. Ma-sa cảm thấy, đằng sau lòng tự hào của ông Pi-ô-tơ về con trai còn có lời khẩn khoản thầm lặng ông đề nghị cụ thể với chị nên tôn trọng mối tình đó, tính nết đó và như để hứa hẹn chị có thể thực hiện được lời khẩn khoản của ông, chị khẽ nắm lấy bàn tay ông Pi-ô-tơ. Xin-xốp mãi chưa thấy trở ra. Hai người đứng im lặng một lát trên thềm.

— Chị đã nghĩ sẽ làm công tác gì chưa? — Ông Pi-ô-tơ hỏi đột nhiên.

— Dạ chưa biết, để con phải lo việc này mới được — Ma-sa nói giọng không vững lắm — Con vừa mới học xong lớp buổi tối của trường kỹ thuật ở Com-xô-mon-xcơ.

— Học về gì?

— Về kỹ thuật điện ạ.

— Ừ, ở Vi-a-dơ-ma đây, thật không có khả năng lựa chọn nhiều được — ông Pi-ô-tơ nói, giọng ân hận —Vậy, phải làm việc ở nhà máy phát điện của thành phố, hay ở ngành hỏa xa. Còn có thể thử xem ở xưởng sửa chữa thế nào!

— Xưởng nào ạ?

— Ở đây có một nhà máy nhỏ, tại đấy người ta sửa chữa máy móc nông nghiệp và nhiều thứ máy móc khác, tóm lại cái gì cũng có một tí. Với kế hoạch năm năm mới, có dự kiến thay thế nó bằng một nhà máy dệt đay. Vùng chung quanh đây vô số là đay. Chỗ nào cũng có. Thế còn trong khi theo học lớp buổi tối, thì chị làm công tác gì? — Sau một lúc im lặng ông Pi-ô-tơ lại hỏi.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #171 vào lúc: 18 Tháng Mười Hai, 2022, 07:05:44 am »

— Con làm thợ tiện — Ma-sa trả lời và chị nói thêm cho chính xác hơn — trừ một năm con làm bí thư ban chấp hành chi đoàn thanh niên cộng sản nhà máy. Nhưng con vẫn theo học lớp buổi tối.

— Ở đây chị cũng có thể làm bí thư ban chấp hành chi đoàn được đấy; anh bí thư hiện nay nhu nhược, và không còn tuổi để làm việc đó nữa. Anh ta cùng vừa mới chuyển về đây. Tôi còn chơi bóng chuyền với học sinh lớp bảy được thế mà tôi có mời anh ta một lần, anh ta từ chối: bảo đau tim! Người ta có thể cử chị thay anh ta được đấy.

— Không thể làm thế được — Ma-sa nói — Còn cần phải có uy tín.

— Chắc là chị phải có uy tín vì ở chỗ chị ở người ta đã lựa chọn chị, có đúng không?

— Cũng có thể, nhưng chắc ông cũng rõ rằng con không xin cấp cho mình giấy chứng nhận về điểm đó — Ma-sa vừa nói vừa cười — Rồi chị sợ đã làm ông phật lòng; trái lại nghe câu chị nói đùa, ông già cũng cười.

— Bố cười cái gì thế? — Xin-xốp vừa đi trong nhà ra hỏi.

— À vợ chưa cưới của anh đang lên lớp tôi đây. Nhưng chị ấy nói đúng đấy — ông Pi-ô-tơ nói thêm và quay mặt về phía Ma-sa — Đồng chí bí thư của chúng ta, đáng lẽ anh ta cũng phải đem giấy chứng nhận của anh ta đến, vì ở đây người ta chẳng thừa nhận anh ta có một chút uy tín nào.

— Nhưng hai người nói chuyện gì mới được chứ?, — Xin-xốp hỏi lại một lần nữa.

— Bố đề nghị em làm bí thư thanh niên khu này, và em từ chối.

Và Ma-sa, muốn làm dịu bớt câu nói đùa, trìu mến mỉm cười với ông già.

Xin-xốp hỏi:

— Ni-cô-la không biết chạy đâu rồi? Con chẳng thấy mặt nó đâu.

— Hôm nay có một trận đá bóng. Một trận đá bóng quốc tế — ông Pi-ô-tơ nói châm biếm — xã Men-ni-cô-vô của chúng ta đấu với Cu-pa-vin. Nếu anh chị muốn gặp nó, một ngày khác lại về đây.

Tiễn Ma-sa và Xin-xốp đến chỗ đường vòng đầu tiên, ông Pi-ô-tơ Pê-tơ-rô-vít từ biệt và còn đứng lại một lúc lâu nhìn theo hai người. Ông thấy mến Ma-sa. Sự thay đổi chị mang đến trong đời con trai ông có vẻ chỉ báo hiệu trước một niềm hạnh phúc, nhưng nó lại đặt trên trái tim ông già, một khối nặng lo phiền cho số phận một con người khác.

Ma-sa và Xin-xốp đi trên đường. Gió rì rào trong ruộng lúa mì, khẽ rên rỉ trong những đường dây điện báo.

Xin-xốp nói:

— Thuở nhỏ, anh tưởng mình nắm được những bí mật của điện báo. Anh nghĩ rằng những tờ điện báo, cuốn tròn như giấy cuốn thuốc lá, bay từ tỉnh này sang tỉnh khác trực tiếp ngay trên đường dây, nhanh đến độ không ai nom thấy. Anh cứ luôn luôn nhìn những đường dây, hy vọng sẽ trông thấy những mẩu giấy nhỏ đó. Đôi lúc hình như anh còn thấy chúng nhảy vọt từ cột này sang cột khác...

— Lúc này anh có viết gì không? — Ma-sa hỏi.

Điều Xin-xốp vừa nói về những tờ điện báo làm chị nghĩ đến thơ ca, và chị nhớ tới cuốn tiểu thuyết không may mà anh đã xé nát ra làm nghìn mảnh.

— Không, hiện nay anh không viết gì cả — Xin-xốp trả lời bằng một giọng gần như sợ hãi.

Hai người lặng lẽ tiếp tục đi một lúc lâu, không ai nói. Xin-xốp nghĩ rằng cuốn tiểu thuyết đã xé nát đó là điều duy nhất không nên nói, dù là cả với Ma-sa.

Hai người sắp về đến thành phố. Đã nhìn thấy chiếc cầu gỗ. Bên trái trên nhà ga, khói trắng loãng của những chiếc đầu tàu cuộn lên nền trời tím hoa cà của hoàng hôn. Bên phải là những nhà khu và xa hơn, một vài khu nhà nhỏ với những ống khói nhà máy bằng gạch.

— Nhà phát điện ở về phía nào hở anh? — Ma-sa hỏi.

— Ở đây không nhìn thấy được. Nó ở đầu kia thành phố.

— Và nhà máy sửa chữa? Ở đây cùng không nhìn thấy hay sao?

— Nhà máy sửa chữa thì đây kia — Xin-xốp vừa nói vừa chỉ cho Ma-sa khu nhà gần nhất và nom xoàng nhất. Chị ngạc nhiên — Trong bóng tối đang xuống, trông khu nhà như đen ngòm bồ hóng. Em hỏi làm gì?

Ma-sa không trả lời. Chị ngừng lại và bắt anh phải quay về phía mình, chị đặt tay lên vai anh và nhìn thẳng vào mắt Xin-xốp, Ma-sa nói:

— Điều bố nói về bông hoa I-văng và Ma-ri thật có lý phải không anh?

HẾT QUYỀN MỘT
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM