Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:46:31 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bạn chiến đấu - Tập 1  (Đọc 5768 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #130 vào lúc: 14 Tháng Mười Hai, 2022, 03:55:43 pm »

Từ ngày hôm qua, đã nhiều lần đồng chí nhận thấy ở những sĩ quan và chiến sĩ cái phẩm chất anh hùng, cái tinh thần anh dũng đó. Đồng chí luôn luôn tin chắc sẽ như vậy, nhưng niềm tin vững chắc đó được thực tế chiến đấu xác nhận lại tăng thêm một sức mới. Biết rằng đẩy lùi, như hôm qua, những cuộc tiến công chính diện còn dễ dàng hơn là đè bẹp và hất xuống sông một sư đoàn bộ binh và nhiều trung đoàn pháo Nhật, và lúc này khi các chiến sĩ đã được thử thách trong chiến đấu, đồng chí không những tin rằng có thể thu được một số kết quả nào đó, mà còn có cơ đại thắng nữa.

Tổng chỉ huy tin tưởng như thế vì bản thân ông cũng là một trong số những người đã từng leo dần, từ thấp đến cao, những cấp bậc trong đời sống nghiêm khắc và dân chủ của Hồng quân, và bản thân ông cũng đã từng sống những hoàn cảnh mà hiện nay hầu hết những người dưới quyền ông, các chiến sĩ, các hạ sĩ và sĩ quan, từ chỉ huy trung đội đến chỉ huy trung đoàn đang trải qua.

Kinh nghiệm đó càng làm ông thêm tin ở các cán bộ và chiến sĩ ấy như tin chính bản thân mình.

Nghĩ đến tất cả những cái đó một lần cuối cùng, tổng chỉ huy nhớ lại một tuần trước Xta-lin đã triệu tập đồng chí với nhóm sĩ quan cao cấp mà công tác vừa bị thay đổi vì tình hình căng thẳng ở Viễn-đông. Nhớ lại lúc đó, đồng chí tưởng tượng như lúc này đồng chí đang đứng trước Xta-lin và lần đầu tiên trong đời, đồng chí báo cáo trực tiếp điều quyết định vừa rồi với Xta-lin.

Phải, đồng chí có thể không sợ sệt nhìn thẳng vào mặt Xta-lin, mà báo cáo quyết định vừa rồi.

Đồng chí nói với Xa-rít-sép khi ông ta trở về:

— Địa hình không tốt lắm.

Địa điểm hai người đang đứng cũng như cả một vùng lân cận, không có một địa điểm nào có thể dùng làm đài quan sát tốt được. Xe tăng bị một dãy đồi nhỏ che khuất. chỉ có thể lại nhìn thấy được khi lên tới trên đỉnh núi Ba-in Xa-gan.

— Chính vì thế mà tôi đề nghị… — Xa-rít-sép nói giọng hơi ngập ngừng, ông muốn trở lại vấn đề hồi đầu câu chuyện.

Trước mặt hai người, phía chân trời. hàng loạt tiếng nổ vang lên cùng một lúc, đất rung chuyển liên tiếp nhiều lần và không khí âm vang tiếng nổ rền như tiếng sấm từ xa vọng lại. Ngay lúc đó, xe tăng hiện ra giữa những tiếng nổ, nhìn xa nên chỉ bé xíu. Những đám nổi lại bốc tung lên như một bức thành chung quanh đám xe tăng, mặt đất lại rung động liên tiếp.

Một phút sau, hai người lại nghe thấy một loạt tiếng nổ thứ ba nữa, lần này ở xa hơn chỉ hơi nghe rõ. Nhìn vào đồng hồ, đồng chí tổng chỉ huy không nói gì, đồng chí thấy tham mưu trưởng đã theo đúng thời gian định trước, pháo từ phía đông bắt đầu bắn vào đám quân Nhật đang qua sông.

Chỉ huy trưởng binh đoàn mỗi lúc một cảm thấy nỗi thèm khát cháy bỏng muốn đi về phía trước, không muốn đứng ở đài quan sát này nữa. Mặt ông lộ rõ một niềm đau khổ quá nhức nhối về số phận những chiến sĩ và những chiếc xe tăng của binh đoàn ông, thông cảm đồng chí tổng chỉ huy lặng lẽ đặt bàn tay nặng nề lên vai ông ta và nói:

— Xa-rít-sép, biết tính sao! Chúng ta được đào tạo trong suốt hai mươi năm trời là để cho giờ phút này.

Chính tổng chỉ huy cũng vừa nghĩ rằng quân Nhật có nhiều pháo và binh đoàn, không có bộ binh trợ lực, sẽ bị tổn thất rất nặng. Đồng chí biết và chấp nhận điều đó, hoàn toàn với đầy đủ ý thức. Đồng chí gánh trách nhiệm của toàn bộ sự việc hay đúng hơn trách nhiệm của một sự việc: chiến thắng, chiến thắng sẽ biện bạch cho những tổn thất mà do quyết định của đồng chí, đồng chí đã vì cần thiết bắt binh đoàn Xa-rít-sép phải chịu. Quả vậy, không chiến thắng, những tổn thất đó không thể tha thứ được. Nhưng đồng chí tin ở thắng lợi và tin chắc là mình đã hành động đúng.

Xa-rít-sép cũng tin ở thắng lợi, nhưng ông không có dưới quyền mình cả tập đoàn quân mà tình hình chung lúc này lệ thuộc vào khả năng của binh đoàn, qua những tổn thất có thể xoay chuyển cục diện trận đánh. Ông chỉ có một binh đoàn ấy, binh đoàn mà ông biết nhóm chiến sĩ phụ trách từng chiếc xe tăng mới, và chính những chiến sĩ đó những chiếc xe tăng đó lúc này đang hy sinh dưới làn đạn của pháo binh Nhật. Nhiều cột khói đen đặc sệt đã bốc cao ở phía chân trời, ông không thể lẫn nó với cái gì khác được, đúng là những chiếc xe tăng của binh đoàn ông đang bốc cháy. Ông đã cùng đồng chí tổng chỉ huy chuẩn bị trận đánh, cùng chia xẻ niềm tin ở thắng lợi, và cũng như đồng chí ấy, ông cũng đã cố gắng nhìn thấy trước những tổn thất nhưng, dù sao ông vẫn cảm thấy đau đớn không thể chịu được.

Tin chắc quyết định của mình là đúng, nhưng đồng chí tổng chỉ huy cũng hiểu tâm trạng của Xa-rít-sép. Vẫn đặt tay trên vai Xa-rít-sép, đồng chí nói:

— Tôi đã ra lệnh cho đồng chí tham mưu trưởng phải trực tiếp chịu trách nhiệm chuyển đến cho bộ binh tất cả những phương tiện chuyên chở có trong tay để ít nhất tiểu đoàn tiểu đội có thể có mặt ở đây trong vài giờ nữa. Binh đoàn thiết giáp thứ bảy cũng sắp đến. Tôi hy vọng nó sẽ tới vào lúc ba giờ chiều.

Xa-rít-sép ngước cặp mắt biết ơn nhìn đồng chí tổng chỉ huy. Suốt buổi sáng hôm nay, ông vừa cảm thấy sung sướng vừa bực mình vì có đồng chí bên cạnh. Cuối cùng, giữa hai tình cảm đó ông chọn lấy một: ông thấy sung sướng vì đã có đồng chí tổng chỉ huy ở bên.

— Ra lệnh cho xe tăng của đồng chí lại gần đây, đồng chí tổng chỉ huy vừa nói, mắt vừa đăm đăm nhìn về phía chân trời đen ngòm khói đạn. Đồng chí trèo lên chiến xa, còn tôi sẽ đi xe theo sau. Chúng ta tiến về phía trước.

Đồng chí lấy tay chỉ về phía một ngọn núi ở cách chỗ hai người đang đứng một cây số.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #131 vào lúc: 14 Tháng Mười Hai, 2022, 03:58:26 pm »

*
*   *

Ba tiểu đoàn xe tăng bao vây quân Nhật ở phía Tây-bắc và phía Nam, đã chọc thủng những phòng tuyến địch, dùng đại bác tiêu diệt và nghiến nát đại bác của địch, lăn trên các hầm trú ẩn và các ổ đại liên; nhiều xe tăng đã bị bốc cháy. Tiểu đoàn của Cli-mô-vít, tiến công mười phút sau các tiểu đoàn bạn. mới chỉ đến gần phòng tuyến của quân Nhật thuộc khu vực trung tâm, đang chìm trong một không khí im lặng kinh khủng.

Đứng trong pháo tháp, nắp xe để mở, Cli-mô-vít là người đầu tiên leo lên đỉnh một quả đồi nhỏ, từ đó anh nhìn ngay thấy chằng chịt cả một bàn cờ những ụ đất nhỏ màu xanh lá cây, những khẩu pháo của bọn Nhật ngụy trang dưới lau sậy, và cỏ.

Rút những lá cờ hiệu ở trong bốt ra, anh phất nhanh trong không khí để ra lệnh: «Làm như tôi», rồi đậy nắp thép trên đầu xuống. Qua màu xanh nhạt của kính xe tăng, những khẩu pháo Nhật lại trông như những đợt sóng bình thường của một khoảng đất phủ cỏ. Xe tăng, mỗi lúc một tiến gần, nhưng đại bác vẫn thấy im lặng.

Cli-mô-vít chĩa nòng súng vào một ụ đất gần nhất; toàn bộ cơ thể anh lúc này căng thẳng và bận rộn. Ngồi trong xe tăng đang chạy với tốc độ giới hạn, một chân để trên bàn đạp, anh nhìn mục tiêu qua máy ngắm mà anh luôn luôn điều chỉnh lại, cả hai tay điều khiển những bộ phận giúp cho hệ thống kính nhòm chuyển động theo hướng thẳng đứng hay xoay vòng. Vừa điều khiển những bộ phận đó, anh vừa lẩm nhẩm đếm đến mười.

Anh bỗng nghĩ nhanh chóng kỳ lạ đến những điều tản mạn nhất chẳng có gì làm cho mạch lạc với nhau, nếu không phải cảm giác của sự nguy hiểm chết người, sức mạnh duy nhất có thể làm cho chúng theo nhau tiếp diễn ra như vậy trong óc anh. Anh nghĩ thầm xe tăng của đồng chí trưởng ban tham mưu tiểu đoàn đang đi cạnh xe anh, phía bên phải, và nếu có việc gì xảy ra, Xi-nít-xin sẽ thay anh chỉ huy đơn vị; trung úy Óp-sin-ni-cốp mới chỉ là một tay xạ thủ trung bình và cần phải theo dõi xem lúc chiến đấu tình hình sẽ ra sao; anh nghĩ dù thế nào Li-u-ba cũng sẽ không trở về với mẹ, chị thà ở vậy một mình, anh nghĩ đến tấm ảnh vợ anh để quên trong túi một chiếc áo khác. Anh hình dung thấy lại ngôi nhà gửi trẻ nơi anh đã được nuôi nấng, và bức tranh vẽ những chiến sĩ thủy quân ném lựu đạn vào một chiếc xe tăng «Ri-các-đô của quân đội Anh»; anh nghỉ thầm cần phải rút súng lục ra khỏi bao và nhét nó vào túi áo da; và cuối cùng anh thấy trời nóng quá. Sau hết Cli-mô-vít nhớ ra rằng địa hình làm sai lạc tầm xa lúc ngắm và anh ân hận đã không báo trước cho cả tiểu đoàn biết điểm này trước khi tiến công. Giữa lúc đó anh lẩm nhẩm: anh dậm chân vào bàn đạp. Mô đất xanh nứt tung ra làm hai. Một cột khói bốc lên trời.

Cli-mô-vít thấy trong mình trảo lên niềm hạnh phúc chớp nhoáng, đặc biệt, không gì có thể so sánh được, chỉ ngoài chiến trường người ta mới cảm thấy, nhưng ngay lúc đó ngực anh va vào quy-lát đại bác, lưng và đầu anh va vào vỏ thép của xe tăng. Chiếc xe bị lắc mạnh rồi đứng hẳn lại.

Đột nhiên không còn nhận ra được đồng chí chiến sĩ bắn súng máy trên tháp xe nữa; đầu bê bết máu, mặt dập nát nom kinh khủng, anh ta lăn từ chỗ ngồi, và giáng cả sức nặng mềm nhũn của cơ thể anh xuống đầu Cli-mô-vít.

Sau khi lấy tay áo lau vết máu trên mặt, Cli-mô-vít nhìn xuống chân và thấy đồng chí lái xe đang ngồi, hai tay buông thõng, mặt gục vào tay lái. Lưng anh ta nhũn quá, không chút nhúc nhích, Cli-mô-vít hiểu rằng anh ta cũng bị hy sinh rồi, và anh ngồi tụt xuống đáy xe.

Xác của người xạ thủ vẫn đè nặng trên lưng Cli-mô-vít. Anh quay người trở lại cho chiếc xác lăn xuống. Động cơ không chạy nữa. Im lặng kỳ lạ trong xe.

Xti-ô-pa Xi-mô-li-a-cốp, người lái xe, có một lỗ nhỏ đen sì trên gáy, ngay sát vành mũ. Anh bị chết vì một mảnh đạn ô-buy văng phải. Vừa lầu bầu một lời rủa, Cli-mô-vít vừa lấy sức đẩy xác anh ta vào thành xe để lấy một chỗ ngồi trên ghế. Rồi cúi xuống, anh nhấc chân người chết, cứng đờ trên bàn đạp ra chỗ khác.

Ngồi vào mép ghế rồi, anh tìm được cách cho chân lên bàn đạp. Anh chạm vào xtác-lơ(1), xtác-lơ chuyển động. Anh mở máy và cho rú ga. Chiếc xe tăng lắc lư, xích nghiến ken két.


(1) Bộ phận để mở cho máy chạy.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #132 vào lúc: 14 Tháng Mười Hai, 2022, 04:01:02 pm »

Mới chỉ có một phút trôi qua từ giây lát hạnh phúc tột độ Cli-mô-vít cảm thấy sau khi anh bắn có một phát mà phá hủy được một khẩu pháo của quân Nhật cho đến lúc anh lấy vai thúc gạt thi hài người lái xe tăng sang một bên để lấy chỗ ngồi, và cho xe chạy, chiếc xe trong đó chỉ có một mình anh với hai xác chết.

Người lái xe, Xti-ô-pa Xmô-li-a-cốp và người bắn súng máy trên tháp xe, Di-bin, giây lát trước đây có cùng với Cli-mô-vít một quá khứ và một tương lai chung, nay đã không còn nữa: họ để anh ở lại một mình. Đạn đã phá một lỗ thủng lớn trên tháp xe, vô tuyến điện không dùng được nữa, đại bác và súng máy không bắn được nữa, Và dù có còn nguyên không suy xuyển. anh cũng không thể nào có một mình mà vừa bắn súng vừa lái xe được.

Khi anh dận ga, chính Cli-mô-vít cũng không biết rồi mình sẽ làm gì. Anh tiến về phía trước do sức mạnh của quán tính chi phối. Nhưng ngay phút sau anh nhìn thấy qua lỗ ngắm phía trước chiếc xe tăng số 4, xe của Xi-nít-xin, đã vượt anh và lúc này đang cháy ở cách anh một trăm thước. Xi-nit-xin đáng lẽ có thể và phải thay anh, đang chết cháy. Nhìn chiếc xe tăng của anh ta bốc lửa, Cli-mô-vít hiểu anh không còn được lựa chọn. Chỉ có mỗi một cách là tiến lên phía trước.

Lúc mở đầu cuộc tấn công anh đã ra hiệu «Làm như tôi». Xe tăng của anh không cháy. Chẳng có người nào ở trên đời này biết rằng anh có một mình với hai xác chết và anh không thể bắn được. Ngược lại. chiến sĩ của anh sẽ phản ứng thế nào khi xe tăng của anh — xe tăng dẫn đầu với số 3 sơn trắng trên tháp lại quay lại và rút lui? Vượt các xe tăng khác, đang đi chậm lại để bắn. Cli-mô-vít, súng máy và pháo vẫn câm lặng, cho xe chạy bốn mươi cây số  một giờ lao vào tuyến đầu của những vị trí pháo Nhật, xô vào một khẩu bên cạnh của một trong những «túi» hình tam giác. Cli-mô-vít cho xe lăn trên bệ súng, và chỉ vừa kịp nhìn thấy một tên Nhật từ dưới hầm nhảy lên ngã lăn dưới xích xe; với cùng một tốc độ, anh phỏng được một trăm thước nữa thì vỏ thép bị một phát đạn; xe lại lăn trên một khẩu pháo khác, ngoặt sang bên để tránh một chiếc sào tre đầu buộc mìn từ dưới hầm đưa lên và leo một quả đồi nhỏ trên có đặt một khẩu đội cao xạ. Bọn pháo binh Nhật cuống cuồng điều chỉnh máy để có thể bắn nằm ngang, nhưng không kịp, Cli-mô-vít đã lao tới; trông thấy xe tăng đến gần, chúng vắt chân lên cổ chạy thẳng.

Cli-mô-vít lái xe cho lăn lên trên một khẩu pháo lật đổ nó cùng với tất cả bệ súng — Quay đằng sau, anh nghe thấy đuôi xe tăng vừa lật đổ một cái gì nữa, và anh hiểu đây là khẩu thứ hai. Anh lái vòng và đi về phía khẩu thứ ba; không nhìn thấy một khẩu thứ tư ở bên cạnh, anh đi về phía một cái khe bên trong anh nhìn thấy có nhiều xe vận tải và một chiếc xe con, che lấp sau một đường dốc và có lưới ngụy trang, xích xe nghiến ken két trên bệ súng vùi trong cát.

Cứ cho xe chạy giật lùi, anh lần lượt nghiến nát cả ba chiếc xe vận tải. Dưới sức đẩy của cả khối thép xe tăng, chiếc xe con lăn kềnh trước Cli-mô-vít. Hai bánh thụt xuống một đường hầm, Cli-mô-vít cảm thấy rõ ràng chiếc xe tăng của mình rướn lên và san phẳng chiếc xe dưới dây xích.

Ngay gần đấy, trên sườn núi, lúc này thấy nhô lên một cái lều vải lớn màu xanh lá cây. Anh lao thẳng xe tăng về phía đó, nhưng hai tên Nhật, tay cầm chai xăng từ một chiếc hầm nhảy lên. Một tên ném vội, chai xăng rơi cách xa xe tăng. Tên thứ hai, lăm lăm cầm chai xăng trong tay, bò lên để ném về phía sau xe.

Cli-mô-vít lái ngoặt thật nhanh một lần nữa nhưng không đổi hướng được. Anh lái về phía lều, nhưng xe không lao vào lều mà móc vào những chiếc cọc đóng xuống đất, dây xích kéo rê tấm vải lều theo đằng sau.

Chỉ một giờ sau anh mới ra khỏi trận; anh cảm thấy mình sắp sửa ngất đi. Sờ tay lên đầu, anh hiểu rằng anh bí thương ngay từ lúc bắt đầu và máu đông lại trên một anh không phải chỉ là máu của Di-bin, mà chính là máu anh nữa.

Anh đến một địa điểm, ở đó một xe vận tải đang hối hả tiếp tế đạn dược cho bốn chiếc tăng khác.

Cố lấy hết nghị lực một lần cuối cùng, anh mở nắp tháp lúc này hình như nặng một cách không thể tưởng được, ra khỏi xe và ngồi xuống bãi cỏ.

Trận đánh vẫn rền vang xa xa. Trên trời, máy bay trút hết loạt bom này đến loạt bom khác xuống các vị trí của quân Nhật. Người ta nghe thấy những tiếng nổ và những phát đại bác mau và gọn của xe tăng.

Một kỹ sư phụ trách ban kỹ thuật của tiểu đoàn, đầu trần, người ướt sũng mồ hôi, áo bê bết dầu mỡ chạy đến, theo sau là Tê-ren-chi-ép, chỉ huy đại đội hai, đang ở đấy đợi tiếp tế. Tê-ren-chi-ép mặt đen ngòm bồ hóng và tay trái buộc băng rất bẩn; người ta đã cắt tay áo da và tay áo quân phục của anh.

— Trông cậu như một tên ăn mày — Cli-mô-vít nói, chính anh cũng ngạc nhiên vì câu nói đùa của mình. Rồi anh quay lai nói với kỹ sư — Anh hãy xem giúp khẩu đại bác và khẩu đại liên và kéo hộ mấy người ra khỏi xe. Hai chiến sĩ của tôi bị hy sinh cả rồi.

Kỹ sư rùng mình, nhưng không nói gì và đi về phía xe tăng.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #133 vào lúc: 14 Tháng Mười Hai, 2022, 04:04:25 pm »

— Thế mà mình cứ tự hỏi mãi sao cậu lại không bắn — Tê-ren-chi-ép nói vừa ngồi xuống đất bên cạnh Cli-mô-vít. Cli-mô-vít không trả lời. Vẫn ngồi, hai tay chống xuống đất trong khi người y tá ngồi xổm bên cạnh, thoạt tiên cắt tóc anh rồi băng lại vết thương, buộc quanh đầu và vòng qua cằm một lượt băng chặt khít. Anh nghĩ thầm, trận đấu vẫn còn tiếp tục, anh cần phải trở lại ngay. Anh nhìn kỹ sư và hai chiến sĩ xe tăng nữa vừa chạy đến giúp sức kéo xác Xti-ô-pa và Di-bin ra khỏi xe.

Sau đò kỹ sư trèo lên tháp xe, đứng đấy dăm phút cho tháp xe quay đi quay lại, chĩa đại bác lên trời và giật cò bắn thử.

— Đại liên tắc không bắn được nữa, nhưng đại bác vẫn còn nguyên không việc gì, anh nói vừa leo ra đứng trên vỏ xe.

Cli-mô-vít hỏi Tê-ren-chi-ép.

— Trong số các chiến sĩ xe tăng lúc này có ai rỗi không?

— Trong ba mươi cậu lái xe chỉ có mỗi một cậu là rỗi. Xe tăng của cậu ta bị cháy, cậu ta nhảy ra thoát — Tê-ren-chi-ép nói.

— Và xạ thủ súng máy trên tháp xe?

— Không có ai cả.

— Cũng chẳng sao, mình sẽ lại cho xe đi không xạ thủ súng máy. Cậu cho người lái xe đến đây — Cli-mô-vít vừa nói vừa khó khăn lắm mới đứng dậy được; anh cảm thấy đất hẫng dưới chân. Đột nhiên anh hỏi:

— Các anh ở đây có nước không?

Kỹ sư đưa cho anh bình nước còn ấm. Cli-mô-vít uống ừng ực.

— Cậu muốn trở lại trận đánh đấy à? — Tê-ren-chi-ép hỏi, giọng ngập ngừng.

— Cho mình một người lái xe, mình đã nói với cậu rồi cơ mà! — Cli-mô-vít trả lời. Nhìn mặt băng bó và tái nhợt của Cli-mô-vít, Tê-ren-chi-ép thấy lạ lùng và ghê sợ quá khiến anh cùng chẳng nghĩ đến chuyện cưỡng lại nữa, anh gọi người lái xe đang ngồi trên cỏ cũng không cách xa đấy bao nhiêu. Cli-mô-vít biết người lái xe này, cũng như mọi chiến sĩ trong tiểu đoàn, nhưng thoạt đầu anh không nhận ra vì người anh ta bê bết đầy bồ hóng, đen ngòm đến nỗi không ai nhận ra được.

— Chỉ huy của cậu đâu? — Cli-mô-vít hỏi.

— Chết rồi.

— Thế xạ thủ súng máy?

— Cũng chết.

— Y như của tôi — Cli-mô-vít nói và vừa trau mày vừa đi về phía xe tăng của anh.

Anh không bằng lòng với mình. Lẽ dĩ nhiên việc lao lên đến cùng trong đợt tiến công đầu tiên của anh là đúng, nhưng rồi đáng lẽ anh phái rút ra khỏi trận đánh sớm hơn nữa. Tất cả những đại bác, những xe vận tải của Nhật bị xe tăng anh phá hủy và nghiến nát cũng không thể bù lại việc, còn có một mình, trong lúc quá mải mê chiến đấu, anh đã bỏ không lãnh đạo tiểu đoàn của anh. Anh rất trách mình về việc đó và vội vã vớt lại thời gian đã bị anh bỏ phí, theo ý anh.

Đã ngồi vào trong xe anh còn hỏi Tê-ren-chi-ép xem tất cả các xe đã dự trữ đạn dược đầy đủ chưa: sau khi thấy Tê-ren-chi-ép gật đầu, anh ra lệnh cho bốn chiếc xe kia theo mình. Lúc trèo lên tháp xe, anh thấy tay mình vấy máu và anh lại đau xót nghĩ đến Xmô-li-a-cốp và Di-bin. Một phút sau, năm chiếc xe tăng tiến về phía trận đánh.

Vào khoảng năm giờ chiều, Pô-li-nin đi hộ tống những máy bay ném bom trên mỏm núi Ba-in Xa-gan và sông Khan-khin Gon, mau lẹ nhào thẳng xuống, trước khi rời khu vực này bay về, đây là lần xuất trận thứ bảy trong ngày.

Sau bảy chuyến bay, đầu Pô-li-nin bã ra, nhức buốt, máu đập mạnh hai bên thái dương, nhưng vẫn còn đạn dự trữ và anh muốn trút hết số đạn đại liên này lên đầu quân Nhật.

Lúc máy bay nhào xuống, anh được nhìn sát gần bãi chiến trường mà suốt ngày hôm ấy anh bay lượn ở trên. Khắp trên mặt vùng cao nguyên, chiến hào cắt nát và ngổn ngang xác chết. Đâu đâu cũng thấy những khẩu đại bác nằm chỏng gọng, những hòm đạn đại bác tung tóe. những xe vận tải, xe tiếp tế bị phá hủy, những xe tăng dù bị cháy hay còn đang bốc lửa, những súng ống vung vãi.

Nhưng trên mảnh đất chết chóc này chưa phải là đã hết mọi cuộc sống. Vẫn còn những chiếc xe tăng lồng lộn nhả đạn đại bác và súng máy, pháo vẫn bắn, lựu đạn vẫn nổ, vẫn còn những người từ dưới hầm nhảy lên vã lao vào xe tăng vào chân ngựa, cuống cuồng, chạy hốt hoảng, lẻ loi hay từng nhóm một.

Xuống cách trận địa một trăm thước, Pô-li-nin bắn một tràng dài xuống một chiến hào của quân Nhật và lúc bay trở lại lên cao, anh lo ngại nghĩ thầm lúc đêm xuống xe tăng sẽ phải bỏ trận địa hoặc ở lại đây giữa hàng nghìn tên lính Nhật đã kịp chạy núp xuống đáy chiến hảo.

Anh bay về phía sân bay và lúc bay trên con đường nối liền Kha-mác-đáp và Tam-xắc Bu-lắc anh nhìn thấy một đoàn xe dài chở bộ binh, đang tiến về phía Ba-in Xa-gan.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #134 vào lúc: 15 Tháng Mười Hai, 2022, 10:40:17 am »

CHƯƠNG XV

Đi từ phía nam đến khu vực Ba-in Xa-gan vào giữa ban đêm, tiểu đoàn 117 thuộc trung đoàn bộ binh mò mẫm chiếm lĩnh, những tuyến dài ở đối diện với quân Nhật trên gần năm cây số, sườn bên phải chay tới tận bờ Khan-khin Gon.

Đã gần nửa đêm. Ở phía trước, trên Ba-in Xa-gan từng tràng súng máy tặc tặc, lúc lúc lại nghe thấy những phát súng nổ lẻ loi. Thỉnh thoảng, ánh chớp của một viên đạn nổ đi trước một tiếng gầm cộc lốc. Những lúc khác, người ta chỉ nhìn thấy chớp lóe, những tiếng nổ bị át bởi tiếng ầm ì của những chiếc xe tăng cuối cùng đang ra khỏi trận địa chiếm lĩnh vị trí để hôm sau từ đó lại xông ra tiếp tục tiến công.

Tiểu đoàn chưa tham gia một trận đánh nào. Họ còn cách xa quân Nhật, và những đợt giẫy giụa cuối cùng của trận đánh trên Ba-in Xa-gan, nhưng khoảng cách đó, không những không làm cho các chiến sĩ bình tĩnh, mà càng khiến họ thêm nôn nóng.

Đêm đen ngòm. Xe tăng đã rời khỏi trận địa quân Nhật, không những có thể mà còn chắc chắn là sẽ mở một đợt phản công mới để chọc thủng về phía nam. Trong tình hình nhìn thấy trước như vậy, tiểu đoàn nhận được lệnh đào công sự.

Trên các vị trí người ta nghe thấy tiếng động khe khẽ của những xẻng đất và tiếng ho khẽ của những người làm việc vội vàng trong im lặng, thỉnh thoảng mới trao đổi với nhau những câu ngắn.

Chỉ ở trung đội cuối cùng sườn bên trái của đại đội ba, đang đào công sự sát ngay gần mặt nước, trên bờ Khan-khin Gon, là vẫn còn nhộn nhịp và nghe thấy tiếng nói chuyện bô bô.

Một giờ trước, trung đội trưởng Côn-xốp, đã đề nghị với đại đội trưởng cho mình đi trinh sát. Anh biến mất một lúc lâu, rồi người ta nghe thấy mấy tiếng nổ rất gần và Côn-xốp trở về vác trên vai một trong những chiễn sĩ ở tổ ba người của anh, Su-li-cốp. Chiến sĩ thứ hai, Ga-ra-nin, vẻ mặt cau có, đang thúc một tên Nhật đi lên trước. Đại đội trưởng sau khi nhìn cầu vai của hắn bảo đây là một thiếu úy.

Liên lạc đem báo cáo lên tiểu đoàn trưởng trở về, vừa thở hổn hển vừa nói anh đã gặp tiểu đoàn trưởng và chính trị viên trung đoàn ở giữa đường, đang đi kiểm tra các vị trí, cả hai hiện đang ở đại đội hai và sắp đến đây xem tù binh thế nào. Các chiến sĩ tiếp tục đào công sự, vừa bàn tán về việc này, ngay trước mặt đại đội trưởng. Trong những trường hợp khác, chắc đại đội trưởng sẽ không khỏi la lên «Chuyện vừa vừa chứ!» nhưng tất cả những việc vừa rồi lần đầu tiên đến với đại đội: mấy phát súng đầu tiên, tên Nhật đầu tiên bị giết, giấy tờ của nó Côn-xốp mang về được, tên tù binh đầu tiên và hơn nữa lại là một sĩ quan, và người thương binh đầu tiên, Su-ti-cốp. Vì tất cả những lý do ấy, đại đội trưởng cứ để anh em nói mà không có ý kiến gì. Ngồi trên cát bên Côn-xốp, anh hỏi tỉ mỉ Côn-xốp để biết đầu đuôi sự việc vừa xảy ra làm sao.

Su-ti-cốp, bị thương, nằm ở gần đấy, trên hai chiếc áo ca-pốt, một chiếc của anh và một của Côn-xốp, lúc nghiến răng ken két, lúc rên khe khẽ, nhưng vẫn bằn bặt chưa tỉnh.

Bây giờ mới rõ là hôm qua, khi đại đội, giữa lúc đang hành quân leo lên xe vận tải người ta đã bỏ quên cáng tải thương. Đồng chí y tá muốn cứ để Su-ti-cốp nằm trên áo ca-pốt và khiêng đến trạm cấp cứu của tiểu đoàn nhưng Côn-xốp bảo là nên đi tìm cáng   tải thương trước đã và xem trạm cấp cứu ở chỗ nào hơn là kéo một thương binh nặng trên ca-pốt ban đêm qua thảo nguyên. Y tá định cãi thì đại đội trưởng bảo làm theo ý kiến Côn-xốp, anh đi ngay. Quan điểm của Côn-xốp mà anh không đồng ý, đã trở thành một mệnh lệnh.

Trong thảo nguyên ban đêm, vừa đi, y tá vừa tự trách mình đã không được cẩn thận trong vấn đề cáng tải thương và anh oán Côn-xốp như mọi lần, đã dí mũi vào những chuyện không dính líu gì đến mình.

«Bao giờ cũng thế, bao giờ hắn cũng biết làm tất cả, giải quyết tất cả, hơn tất cả mọi người trên đời!» Anh nghĩ thầm, bực mình đối với Côn-xốp, ái ngại cho số phận của Su-ti-cốp và tự an ủi với ý nghĩ vết thương của Su-ti-cốp có lẽ không đến nỗi nặng quá không chữa được, mặc dù anh ta đã ngất đi.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #135 vào lúc: 15 Tháng Mười Hai, 2022, 10:42:15 am »

Vát-xi-li Côn-xốp, hạ sĩ quan trẻ tuổi, tóc hung hung màu lanh, đầu chim, mặt đầy tàn hương, vóc người gầy và còn như mới lớn sốc lên, lúc đó. đang ngồi bên đại đội trưởng và kể cho anh ta nghe một lần thứ hai không phải toàn bộ những điều vừa xảy ra mà những sự việc anh cho là đáng để một đại đội trưởng chú ý. Côn-xốp là một anh chàng lanh lợi, một thanh niên Mạc-tư-khoa ở phố Út-xa-si-ốp-ca: anh làm thợ tiện trong một xưởng máy ở đó và là một phần tử tích cực trong công tác phòng thủ thụ động. Là xạ thủ «Vô-rô-si-lốp», được gọi nhập ngũ hai mùa thu trước, anh đã vào bộ đội, không sử dụng khả năng có thể tiếp tục ở lại làm việc trong xưởng là xưởng được xếp vào loại xí nghiệp quốc phỏng. Anh biết làm tất cả hay hầu hết tất cả mọi thứ, điều đó cả đại đội đều công nhận. Anh đã băng bó cho Su-ti-cốp nhanh, khéo và vác anh ta lên vai, lại vẫn chính anh là người, trước lúc đó, đã chạy đuổi kịp tên Nhật đã bắn Su-ti-cốp và bắt hắn làm tù binh. Chiến sĩ thứ hai, Ga-ra-nin chỉ phụ vào việc đó trong khi Côn-xốp đã vật ngã và đang vặn tréo cánh tay nó.

— Báo cáo đồng chí thượng úy, có lẽ đã có thể cởi trói cho nó rồi chứ? — Côn-xốp vừa hỏi vừa hất đầu vì phía tên Nhật ngồi cách đấy một chút.

— Không sao, lúc này hãy cứ để nó như thế đã — thương úy nói.

Ngồi bên đại đội trưởng, Côn-xốp đưa tay vuốt mạnh trên áo. Chiếc dây da đã dùng để buộc hai tay tên sĩ quan Nhật, và anh thấy khó chịu không còn có thể nhét ngón tay vào đó, như thói quen của anh.

— Trước khi đến cao điểm này, thưa đồng chí thượng úy, chúng nó súng bắn vào chúng tôi — Côn-xốp khi nói, cố tìm những danh từ đúng quy tắc cho câu chuyện của mình — Su-ti-cốp bị thương. Đến lượt Ga-ra-nin và tôi nổ súng. Bọn Nhật có ba người. Chúng tôi bắn chết một tên, hai tên kia tháo lui. Sau hết, nói tóm lại, chúng bỏ chạy — anh nói thêm và cười một mình trong đêm tối về việc mình đã cố gắng thuật lại tất cả với một ngôn ngữ hết sức là đúng quy tắc — Và rồi tôi chạy nhanh hơn hắn — anh hất đầu về phía tên Nhật — Tên thứ ba lủi mất. Theo tôi, chúng cũng đi trinh sát như bọn tôi.

Thượng úy gật đầu. Anh còn trẻ tuổi, cũng gần trẻ măng như Côn-xốp, tính rất khắt khe, một phần vì bản tính, một phần cũng chính vì tuổi trẻ của anh. Anh được đề bạt làm thượng úy mới có một tuần và được chỉ huy ngay đại đội. Anh chỉ nghĩ đến chiến đấu, sợ trận đánh không xảy ra, thèm được như Côn-xốp vừa bắt một sĩ quan Nhật về làm tù binh và tự trách mình sao lại không thân hành đi trinh sát.

— Kia các ông ấy đã đến! — Một giọng nói la lên. Thượng úy đứng nhỏm dậy, chạy trong tối đến gặp mấy đồng chí cấp trên đang đi tới. Côn-xốp ở lại một mình, bên cạnh Su-ti-cốp vẫn không ngớt rên.

Côn-xốp biết. Thật ra cũng đã đến lúc đứng dậy và đi ra cùng đào công sự với anh em trong đại đội lắm rồi. Nhưng sau thành tích đạt được trong chuyến đi trinh sát vừa qua, anh tự cảm thấy được quyền ngồi nghỉ thêm dăm phút nữa và làm đối tượng cho mọi người chú ý; nhất là anh muốn sử dụng quyền ấy để ở lại bên Su-ti-cốp cho đến khi người ta khênh anh ta đến trạm cấp cứu.

Anh đã cố gắng trình bày rất ngắn với đại đội trưởng, nhưng không phải vì thế mà óc anh không bận rộn vì những chuyện vừa qua. Anh nhớ rõ rệt lúc đầu anh đã rùng mình khi bọn Nhật nổ súng và Su-ti-cốp ngã xuống với một tiếng kêu tắc ngay trong cổ họng; anh cũng nổ súng rồi chạy đuổi theo tên Nhật. Tên này cao lớn và rất lực lưỡng, Côn-xốp khôn khéo nhưng lại không khỏe lắm, anh đã phải vất vả dữ mới hạ được nó. Trước khi anh có thì giờ làm tê liệt hai tay nó ở sau lưng tên Nhật đã dùng tận lực đánh cùi tay vào cổ anh như muốn chặt đứt cuống họng anh. Đưa tay lên cổ, Côn-xốp vẫn còn thấy chỗ da nóng bỏng và thịt hơi sưng phồng lên. Anh nghĩ thầm:

«Chắc hẳn là món nhu thuật của chúng đây».

— Đau quá! — Su-ti-cốp cuối cùng vừa hồi tỉnh lại nói giọng khò khè.

— Nói khẽ chứ, không có đau bây giờ — Côn-xốp nói, giọng ân cần, anh đến nằm dài bên Su-ti-cốp để nghe rõ hơn.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #136 vào lúc: 15 Tháng Mười Hai, 2022, 10:43:41 am »

— Mình đã chiến đấu như thế đấy — Su-ti-cốp nói giọng thều thào chua chát — một phát súng chưa được bắn. Đau ở chỗ ngang thắt lưng quá — anh nói thêm vừa nói vừa rên — không phải ở trong, mà ở sau lưng. Có lẽ xương sống bị trúng đạn.

Anh im lặng một lúc.

— Chúng có đạn đum đum phải không?

— Làm gì có, đạn của chúng có nổ xé ra đâu, vả lại cậu chỉ bị thương nhẹ thôi — rồi Côn-xốp diễn thuyết cả một bản đại luận về những tiến bộ của ngành y học hiện nay có thể chữa những vết thương ở bụng dễ như bỡn.

— Người ta cắt khúc ruột bị đạn, rồi khâu lại, thế là xong.

Tuy nhiên, anh vẫn lo cho Su-ti-cốp vì vừa nói, anh vừa cố nhớ xem anh đã đọc trong cuốn sách nào, hồi đang học nghề, có câu chuyện về chiến tranh ở Cô-ca-dơ trong đó có một anh lính chết vì một vết thương ở bụng.

Bóng người mang băng-ca lấp ló trong tối. Đó là đồng chí y tá tiểu đoàn đi kèm theo một y tá nữa.

Côn-xốp đứng dậy nói:

— Tôi sẽ giúp các anh một tay.

Người ta đặt băng-ca xuống bên cạnh Su-li-cốp; cả ba người thận trọng nhấc Su-ti-cốp lên và đặt anh nằm trên băng-ca.

Được tin Su-ti-cốp đã tỉnh và được đưa đến trạm cấp cứu, nhiều chiến sĩ trong số người đang đào công sự, đến gần để từ biệt. Một anh nói giọng vui vẻ nhưng đột nhiên nghẹn ngào:

— Su-ti-cốp không sao đâu, đừng lo, rồi cậu xem, chẳng bao lâu cậu sẽ lại trở về với anh em.

— Đến thăm mình luôn nhé — Su-ti-cốp vừa nói vừa yếu ớt nắm lấy tay Côn-xốp.

— Cậu cứ yên trí, chúng mình sẽ trả thù cho cậu — Côn-xốp nói giận dữ, nhưng giọng bình tĩnh.

— À còn chiếc áo ca-pốt của cậu — Su-ti-cốp đột nhiên nói thều thào hai tay sờ lên thành cáng.

Người ta đã đặt anh lên cáng cùng với chiếc ca-pốt của anh và của Côn-xốp.

— Đợi đấy, mình sẽ nhỏm người lên một chút — Hai tay anh chống xuống thành cáng và thấy như tự anh nhỏm người lên, nhưng kỳ thật là Côn-xốp nhấc anh lên. Một tay Côn-xốp giữ Su-ti-cốp, một tay anh khẽ kéo chiếc áo ca-pốt ra.

Chiếc áo ca-pốt rơi xuống đất. Bàn tay to kếch sù của Côn- xốp — một bàn tay quá khổ đối với người anh — nắm lấy bàn tay yếu ớt của Su-ti-cốp, hai đồng chí y tá khênh băng-ca đi trong tối. Gần ngay cùng lúc ấy có tiếng chân ở phía bên kia vang lại cùng với tiếng của thượng úy nói.

— Thưa đồng chí chính trị viên ở đây!
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #137 vào lúc: 15 Tháng Mười Hai, 2022, 10:45:37 am »

*
*   *

Ác-tê-mi-ép, ngày hôm đó cùng với một nhóm nhỏ sĩ quan, do đồng chí tổng chỉ huy triệu tập đến, ba giờ trước, được phái tới tiểu đoàn đang đào công sự ở phía nam Ba-in Xa-gan, Với mệnh lệnh đi một vòng các vị trí kiểm tra tại chỗ sự tập trung của hệ thống hỏa lực và xem trong tuyến phòng ngự có điều nào yếu do đó quân Nhật có thể thọc vào được không.

Khi đồng chí tổng chỉ huy gọi Ác-tê-mi-ép đến, đồng chí đã nhận được những tin tức đầu tiên về việc tiểu đoàn đã đến bờ sông và đã chiếm lĩnh các vị trí phòng ngự. Nhưng nhìn vẻ mặt đồng chí, Ác-tê-mi-ép có thể đoán được là hình như đồng chí không hoàn toàn tin ở những điều đó lắm.

— Theo bản báo cáo này, họ đã có được một ý niệm chung về tình hình — đồng chí tổng chỉ huy nói, đôi lông mày to và rậm cau lại một cách giận dữ — Lẽ dĩ nhiên, nói chung, ý niệm của họ là đúng, nhưng họ nhầm ở những điểm chi tiết. Vì chiếm lĩnh trận địa lúc đêm tối nên họ không hiểu địa hình. Khu vực bờ sông không phải lúc nào cũng chạy sát ngay bờ sông. Mà đến tảng sáng, quân Nhật lại có thể tìm cách tấn công theo đúng dọc bờ sông —Anh truyền đạt mệnh lệnh tập trung tất cả chú ý vào phía bờ sông; thân hành đi kiểm tra từng bước đến tận mặt nước. Chưa được báo cáo chừng nào bản thân anh chưa sờ tay vào nước, đồng chí nói thêm hết sức bực tức và lúc nói những tiếng cuối cùng, vừa nói vừa đấm nhanh trong không khí, vung mạnh những ngón tay về phía trước. Tay đồng chí vung để hở một màu áo nịt màu be ra ngoài cổ tay áo quân phục. Chợt nhìn thấy đồng chí tổng chỉ huy ấn nó vào, giơ tay lên vành mũ, và bảo Ác-tê-mi-ép đi.

Ác-tê-mi-ép đi ra với một niềm khao khát mà đồng chí tổng chỉ huy đã khéo biết khơi lên trong những người dưới quyền ông: nghĩ vỡ đầu, nhưng tỏ ra có đủ khả năng làm được công việc mà người ta đòi hỏi nếu không là hơn thế. Đồng thời, khi từ biệt tổng chỉ huy, Ác-tê-mi-ép nghĩ thầm đồng chí tổng chỉ huy có vẻ bực mình, chắc là bực mình vì tình hình ngày hôm ấy.

Anh đã lầm. Trái lại, đồng chí tổng chỉ huy hài lòng với những kết quả đạt được cho đến lúc ấy, mặc dù có những tổn thất nặng nề không những của binh đoàn xe tăng Xa-rít-sép, mà còn của một binh đoàn thiết giáp khác tuy mãi đến trưa mới lâm trận mà cũng bị thiệt hại nặng. Đồng chí cho rằng thắng lợi đạt được, đã biện bạch cho những tổn thất, đồng chí không đau xót vì những tổn thất ấy mà chỉ luôn luôn nhớ tới nó và trong óc tính toán những lực lượng chuẩn bị cho ngày hôm sau.

Đến tảng sáng, phải để lại một tiểu đoàn phòng khi quân Nhật tìm cách phá vòng vây ở phía Nam, còn sử dụng tất cả mọi lực lượng của xe tăng và bộ binh khác để tiêu diệt hoàn toàn quân Nhật trên Ba-in Xa-gan.

Cuộc tiến công sẽ bắt đầu vào lúc bốn giờ sáng, chỉ còn ít thời gian mà đồng chí tổng chỉ huy còn không phải là ít lo lắng. Đồng chí muốn biết tiểu đoàn mà đồng chí vừa phái Ác-tê-mi-ép đến đã đào công sự xong cho toàn bộ đơn vị chưa. Ông đã ra lệnh cho chủ lực của trung đoàn bộ binh phải hành quân cấp tốc để có thể có mặt trong trục tập trung, ít nhất là hai tiếng đồng hồ trước giờ tiến công, vì ông muốn chiến sĩ có thì giờ nghỉ ngơi và ăn một chút gì nóng sốt. Đến sáng sớm, đầu cầu sẽ là mục tiêu cho một cuộc oanh tạc dữ dội của không quân và hỏa lực tập trang của ba sư đoàn pháo, mà hai đã bố trí xong trận địa, còn sư đoàn ba mặc dù đến đã rất gần nhưng vẫn còn trên đường đi. Từ giờ đến tảng sáng còn năm tiếng đồng hồ nữa, đồng chí tổng chỉ huy lo ngại nghĩ tới việc quân Nhật có thể mưu rút qua bên kia sông, ban đêm, bằng cầu nổi. Lúc này vẫn chưa có triệu chứng gì về việc đó. Thật ra đồng chí tổng chỉ huy còn nghĩ trái lại thế, quân Nhật ngạc nhiên và bực tức về ngày vừa qua, cho đến sáng mai cũng chưa quyết định rút lui, chúng sẽ ở lại tại chỗ; ông còn hy vọng rằng chúng sẽ lợi dụng đêm tối để tập trung lực lượng và ngày hôm sau sẽ phản công lại. Dù sao, khả năng một cuộc rúi lui của chúng trong đêm vẫn tiếp tục lẩn quẩn trong đầu ông. Ông có thói quen không hay chỉ dựa vào khả năng phán đoán quân sự của mình.

Tóm lại, ông phấn khởi nhận thấy trận đánh đã bắt đầu một cách thuận lợi và ông dự đoán phần chiến thắng ngày hôm sau. Nhưng ông biểu lộ sự hài lòng và linh cảm đó bằng một loạt biện pháp nhằm bảo đảm thắng lợi một cách hoàn toàn, gồm nhiều mặt cùng một lúc và một sự kiểm tra tỉ mỉ để duyệt lại xem những mệnh lệnh đã đưa ra trước, có được chấp hành đến nơi đến chốn không.

Do một sự cố gắng kiên trì và liên tục, trường học nghệ thuật quân sự kiểu Xta-lin đã đào tạo đồng chí, cũng như đã đào tạo trong mấy chục năm vừa qua những sĩ quan khác không kể cấp bậc, đức tính, đôi khi không kể cả đến những khuyết điểm cá nhân của họ, đã rèn luyện giúp họ tránh khỏi nguy cơ đánh giá quá cao một thành công.

Nét mật đồng chí tổng chỉ huy vẫn giữ vẻ nghiêm nghị vì bận rộn lo lắng mà Ác-tê-mi-ép đã nhện xét thấy không phải vì đồng chí không hài lòng với ngày hôm đó mà chính vì những lý do trên.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #138 vào lúc: 15 Tháng Mười Hai, 2022, 10:49:35 am »

*
*   *

Ác-tê-mi-ép đi năm cây số trên một chiến xa liên lạc loại nhỏ, đến chỗ cồn cát, suýt bị sa lầy và, không muốn mất thì giờ, anh bước ra khỏi xe. Anh đi quanh xe nhiều vòng để giữa đêm tối vẫn nhớ địa điểm đỗ xe, rồi tiếp tục đi bộ, mười lăm phút sau, anh đến ban tham mưu tiểu đoàn.

Không một người nào trong ban chỉ huy có mặt ở nhà. Đến trận địa cùng với tiểu đoàn, trung đoàn trưởng sau khi gửi cho tổng chỉ huy bản báo cáo thứ nhất, quay trở về gặp chủ lực của trung đoàn để thúc trung đoàn hành quân nhanh hơn; chính trị viên trung đoàn và tiểu đoàn trưởng đi xuống các đại đội lo kiểm tra việc bố trí phòng ngự, cũng giống như Ác-tê-mi-ép.

Ác-tê-mi-ép không thấy họ ở đại đội thứ nhất. Anh cùng đại đội trưởng đi thăm các vị trí, và thấy ở hầu hết mọi chỗ, chiến sĩ đã đào xong những công sự sâu.

Đến đại đội thứ hai, Ác-tê-mi-ép gặp đại úy Crát-xi-úc, tiểu đoàn trưởng và chính trị viên trung đoàn Xay-en-cô.

Sau khi biết nhiệm vụ của Ác-tê-mi-ép, Xay-en-cô im lặng một lát, bắt tay anh và không nói gì: anh suy nghĩ một cách ung dung (chẳng bao giờ anh ta tỏ ra vội vã), tự hỏi xem tất cả mọi việc cần thiết ở tiểu đoàn đã làm xong chưa. Rồi anh muốn biết ý kiến của Ác-tê-mi-ép về đại đội thứ nhất.

Ác-tê-mi-ép trả lời là anh thấy mọi thứ đều có vẻ đâu vào đấy.

— Phải, về điểm ấy thì các đơn vị đều đạt được cả — Xay-en-cô nói khe khẽ — nhưng cũng phải nói rằng người ta đã rải chúng tôi dọc mặt trận một cách kỳ quặc quá. Tôi muốn giữ lại một đại đội để làm lực lượng dự bị, mà chỉ có thể lấy ra được có hai trung đội.

— Nhưng trước khi các anh đến, ở đây chỉ có hai trung đội canh gác thì sao? — Ác-tê-mi-ép nói.

— Bây giờ không cần phải lo chuyện canh gác nữa, chúng tôi sắp chiến đấu rồi! — Đại úy Crát-xi-úc, chỉ huy tiểu đoàn nói, giọng sôi nổi.

Anh muốn tiểu đoàn anh chiến đấu, anh muốn quân Nhật tiến công vào đúng tiểu đoàn này, nhưng anh lại ao ước đối phó với sự tiến công của chúng theo đúng quy tắc: những vị trí phòng ngự của tiểu đoàn chỉ ở trong một trận tuyến dài từ một cây số rưỡi đến hai cây số, chứ không phải bốn cây số hay hơn nữa như trường hợp hiện nay. Những cây số thừa ra đó làm anh hết sức lo ngại. Một điểm nữa cũng làm anh băn khoăn: quân Nhật cũng có thể chỉ tiến công chỗ khác, và trường hợp đó, tiểu đoàn của anh, tiểu đoàn đầu tiên đến hỏa tuyến, sẽ thất nghiệp, tất cả gánh nặng của trận đánh rơi trên vai các tiểu đoàn khác, hoạt động phối hợp với xe tăng. Hai ý nghĩ đó ám ảnh anh, và cuối cùng, anh không còn biết ý nghĩ nào dày vò anh nhiều nhất.

— Chúng ta đi chỗ khác đi — anh nói, giọng sốt ruột và khẽ kéo tay áo Xay-en-cô.

Anh quê ở Pôn-ta-va, cùng quê với chính trị viên; hai người đẻ ở hai làng giáp nhau, đã mấy chục năm nay họ không gặp lại nhau, nhưng họ biết nhau từ hồi còn nhỏ.

— Được, chúng ta đi thôi — Xay-en-cô nói.

Và ba người, kể cả Ác-tê-mi-ép, lại tiếp tục đi kiểm tra.

Đôi lúc, ở một vài chỗ, công việc đã làm xong Xay-en-cô nhảy xuống hầm kiểm tra trắc diện. Công sự đào tốt lắm. Chỉ có ở mỗi một chỗ, anh la lên không bằng lòng và, phê bình Crát-xi-úc: anh thấy công sự này có vẻ không sâu lắm.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #139 vào lúc: 15 Tháng Mười Hai, 2022, 10:52:09 am »

Thấy từ đáy công sự nhô lên đôi vai rộng, tiếp theo là cả thân hình cao và hơi gù gù của Xay-en-cô, Crát-xi-úc suýt buột mồm nói đùa là người ta không thể đo công sự theo chiều cao của một chính trị viên, nhưng anh ngừng lại kịp thời. Đôi khi, lúc anh muốn, Xay-en-cô rất nghiêm khắc, còn nghiêm khắc hơn cả đại tá Ba-ta-lốp, chỉ huy trung đoàn.

Ba người vừa kiểm tra xong những vị trí của đại đội thứ hai thì một chiến sĩ ở đại đội ba chạy đến báo cáo ở đấy bắt được một tù binh. Hai mươi phút trước, cả ba người đều có nghe thấy tiếng súng nổ ở sườn phải nhưng Crát-xi-úc không muốn nêu lên sự việc đó đầu tiên, trước Xay-en-cô. Xay-en-cô lắng tai nghe nhưng không nói gì; Ác-tê-mi-ép cho rằng không nên vì một chút việc nhỏ như thế mà can thiệp vào việc của người khác.

Nghe tin bắt được tù binh. Xay-en-cô vội rảo bước. Ba người liếp tục kiểm tra các vị trí vẫn thận trọng, mặc dù có hơi nhanh hơn trước chút ít, trong một công sự, họ gặp đại đội trưởng đại đội ba đi đến tìm ba người.

Sau khi nghe báo cáo. Xay-en-cô hỏi:

— Anh đã cho mang thương binh đi chưa?

— Thưa đã.

— Có nặng không?

— Hình như nặng.

— Ai đấy?

— Su-ti-cốp. Thưa đồng chí chính trị viên, chắc đồng chí biết anh ta, một tay rất tích cực trong công tác văn hóa.

Thật ra, Xay-en-cô nhớ Su-ti-cốp, không phải vì Su-ti-cốp tham gia các hoạt động văn nghệ, mà vì anh cho mình phải có bổn phận biết, nếu không được tất cả các chiến sĩ của trung đoàn, thi ít nhất cũng phải biết một phần lớn. Anh cũng không dùng một phương pháp gì đặc biệt để nhớ họ, anh luôn luôn đến cùng làm việc rất hăng với họ, đến mức sau một năm đầu công tác ở trung đoàn, anh đã có rất nhiều lý do khác nhau để nhớ từng người một. Anh nói:

— Phải, Su-ti-cốp. Tổn thất đầu tiên của chúng ta.

Rồi anh hỏi tình hình tên tù binh. Tên tù binh, vừa ngồi dưới đất, cạnh Côn-xốp, hắn khiếp sợ, vì suốt ngày hôm đó cái gì cũng đều khủng khiếp, xe tăng của Hồng quân mãi đến tối đêm còn cày nát cả khoảng rộng Ba-in Xa-gan. Hàng mấy chục xe tăng đó đã bị cháy nhưng ngay cả khi đã bị bắn cháy những xác xe tăng nằm ì ra và đen sì trên thảo nguyên, trông mỗi lúc một thêm ghê rợn hơn, nhắc nhở chúng đến những tổn thất khủng khiếp vừa qua.

Tên thiếu úy bị bắt làm tù binh, suốt đời chưa bao giờ thấy một cái gì có thể so sánh được với ngày hôm đó. Hắn đi trinh sát, óc rối lên vì khiếp sợ, lại thêm hai tên cùng đi biến mất trong đêm tối, hắn lại càng khiếp. Mặc dù sợ, hắn cũng nhìn thấy mấy chiến sĩ Hồng quân, và hắn đã lao về phía họ trước, lúc này hắn ngồi đây, tay bị trói chặt bởi chiếc dây đeo của người lính Nga, chiếc dây da cứa vào cổ tay hắn đau buốt.

Ngồi dưới đất trước mặt Côn-xốp, hắn thấy khiếp anh. Hắn cho là cũng người lính Nga này đã bắt được hắn làm tù binh, lát nữa sẽ đem hắn đi bắn.

Hắn lại càng khiếp anh hơn nữa vì những trận đánh hồi tháng năm, chính hắn đã đề nghị tiểu đoàn trưởng của hắn cho phép hắn thủ tiêu hai tù binh, một người Nga và một người Mông-cổ bằng khẩu mô-đe của hắn. Những người Nga không thể biết chuyện đó, nhưng hắn, hắn biết. Hắn biết và hắn sợ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM