Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 06:10:40 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bạn chiến đấu - Tập 1  (Đọc 5770 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #110 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:00:07 am »

— Thế nào, những ngày bệnh viện kết thúc rồi phải không? — Một phi công người lòng khòng nói giọng rất trầm, vừa ở trên một chiếc giường nhỏm dậy và hớn hở lắc tay Pô-li-nin. Anh ta nói tiếng Nga theo giọng U-cơ-ren — Người ta không đợi cậu. Thời tiết như thế này, chúng mình cứ tưởng cậu sẽ ở lại viện.

— Chúng mình đi trước khi mưa, bắt đầu mưa thì đã ở trên đường rồi. Đây là một đồng chí ở trong lục quân. Mình mời đồng chí đại úy ở đây chơi với chúng ta một ngày. Trong bệnh viện, giường chúng mình ở kề nhau.

— Cậu cũng đo giường à? — Người phi công nói giọng riễu cợt — ước gì mình được thấy cảnh lạ ấy!

Ác-tê-mi-ép tự giới thiệu.

— Gơ-rít-xcô — đến lượt anh phi công nói, vừa lắc bàn tay trái của Ác-tê-mi-ép đưa ra bắt tay, mạnh đến nỗi Ác-tê-mi-ép cảm thấy đau nhói ở vết sẹo tay phải.

— Kìa cẩn thận! — Pô-li-nin nói — anh ấy bị thương đấy.

— Xin lỗi nhé — và như để cho ổn thỏa cả, anh xiết nhè nhẹ một lần thứ hai, bàn tay Ác-tê-mi-ép.

— Xô-cô-lốp đâu.

— Mi-sen đang ở chỗ thủ trưởng, Vat-xi-li đi ngủ... đằng kia — Gơ-rít-xcô vừa nói vừa hất đầu chỉ về phía một chiếc giường trên đó một người đang nằm dài.

— Tôi không nhìn thấy — Pô-li-nin nói — Cậu ta có thời giờ ngủ từ bao giờ thế?

— Ngay sau khi về. Cậu ta trầy trật lắm mới vượt được mấy bước chân từ xe đến y-uốc-ta.

— Cậu ta bay đấy à? — Pô-li-nin hỏi khẽ, giọng hơi lạnh lùng

— Phải — Gơ-rít-xcô trả lời, vẻ ngượng nghịu, tay để đằng sau gáy — cậu ta đã bay ba chuyến. Lần đầu, cũng không dễ dàng gì. Nên lúc này lăn ra ngủ thế kia cũng chẳng có gì lạ.

— Tôi đã nói rõ rằng — giọng Pô-li-nin trở nên hoàn toàn lạnh lùng và khó chịu — phải đợi đến lúc tôi về cậu ta mới được bay chuyến đầu tiên với phi đội của tôi cơ mà.

— Cậu ta đến xin phép thủ trưởng và được thủ trưởng đồng ý.

— Được — Pô-li-nin vẫn lạnh lùng, và sau một lát im lặng, anh nói thêm, giọng đã khác hẳn — đề nghị cậu sang chỗ Xi-tin, ở đấy có thừa một chiếc giường, nhờ cậu đem về hộ, còn bọn mình ở nhà sẽ kê những chiếc giường này xích lại với nhau. À, mà khoan đã, còn một việc nữa — anh vừa nói vừa giữ Gơ-rít-xcô lại — thế nào cậu cũng phải tạt qua chỗ phòng ăn, và thu xếp để họ dọn cho chúng mình ăn ở trong y-uốc-ta nhé.

Gơ-rít-xcô đi kiếm giường, trong lúc đó Pô-li-nin cả hai tay, và Ác-tê-mi-ép, một tay trái, bắt đầu kê xích mấy chiếc giường lại gần nhau khắp chung quanh y-uốc-ta. Khi đến lượt chiếc giường trên đó có một phi công đang trùm ca-pốt ngủ, Ác-tê-mi-ép do dự và ngừng lại.

— Không sao — Pô-li-nin nói — hắn không tỉnh dậy đâu. Và nếu có dậy cũng mặc kệ. Chúng tôi mới nhận hắn vào đơn vị có ba ngày, theo một báo cáo của người anh hắn. Tôi đã ra lệnh phải đợi tôi trước khi để hắn xuất trận lần đầu tiên. Người ta đã không làm theo như điều tôi dặn, mà theo ý thích của hắn. Một trận đánh đầu tiên, bao giờ cũng như vậy: khi trở về người ta hỏi phi công xem mọi việc xẩy ra như thế nào, anh ta mù tịt. Anh ta chỉ nhìn phía trước và có nhìn thấy gì ở phía sau đâu; hầu như không có một phi công nào, trong trận đánh đầu tiên lại biết được những chuyện xảy ra đằng phía sau mình. Trừ một vài trường hợp cá biệt ít ỏi lắm, còn thì trong trận đánh, phải đặc biệt chú ý đến những người mới.

— Còn anh, trước kia có ai chú ý đến anh không?

— Không. Cả phi đội chúng tôi cùng tiến hành lễ thử lửa một lần. Chẳng có ai để chú ý theo dõi chúng tôi hết. Và rồi sau thế nào? — Anh nói thêm, mắt ngước nhìn Ác-tê-mi-ép và bực tức — Tôi quay về với mười sáu vết đạn ở buồng máy. Việc đó mới xảy ra một cách khác, thì có phải tốt hơn không?
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #111 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:01:49 am »

Gơ-rít-xcô đem chiếc giường về. Chỉ còn vừa đủ một khoảng giữa chiếc giường anh phi công đang ngủ và cửa y-uốc-ta.

— Thưa đồng chí trung tá? — Có tiếng gọi ở ngoài.

— Cứ vào.

— Báo cáo đồng chí trung tá — người chiến sĩ nói vừa bước vào và vừa cho tay lên ca-lô — chỉ huy trưởng muốn gặp đồng chí.

Không nói nửa câu, Pô-li-nin khoác áo mưa lên vai, đội ca-lô vào trên chỗ băng bó và đi ra với người chiến sĩ theo sau.

Gơ-rít-xcô nói:

— Chúng tôi chẳng có gì đặc biệt để thết anh cả. Chắc là ngày nào anh cũng ăn thịt cừu.

— Ngày nào cũng vậy.

— Thế thì chiều nay anh lại dùng thịt cừu, chẳng có gì mới. Nhưng để chào mừng trời mưa và chào mừng anh, ta có thể làm một cốc rượu.

— Và nếu tôi không có mặt?

— Điều đó còn tùy. Nói chung, nếu cả ngày công tác không đến nỗi tồi thì trước bữa tối có làm một cốc rượu, Pô-li-nin thấy cũng chẳng nói gì.

— Còn chính anh ta?

— Anh ta ấy à? — Gơ-rít-xcô hỏi lại vẻ ngạc nhiên — Theo tôi thấy thì anh chưa hiểu Pô-li-nin, anh ta là một người xuềnh xoàng. Chỉ khi nào tác chiến anh ta mới đòi hỏi mọi người làm như mình, nhưng một khi chân bước xuống đất, thì chính anh ta lại như người khác.

— Đồng chí đại úy — Ác-tê-mi-ép hỏi — xin cho biết Gơ-rit-xcô là họ hay là tên của đồng chí?

— Vừa là họ mà cũng vừa là tên, Gơ-rít-xcô mỉm cười trả lời. Có lẽ tôi bị một anh cố đạo hà tiện dùng luôn họ đặt tên cho tôi cũng nên. Bạn thân gọi tôi là Gơ-rít-xcô, những người khác họ gọi đồng chí Gơ-rít-xcô. Nếu anh không sợ dài, anh có thể gọi Gơ-ri-gô-ri Mê-phô-đi-ê-vít.

Vừa nói, Gơ-rít-xcô vừa sửa soạn một chiếc đèn bão, lau bóng và trau lại bấc. Cuối cùng anh châm lửa, đặt nó trên chiếc bàn ở giữa y-uốc-ta, lấy ở dưới gối ra hai tờ báo, giải lên trên bàn, quỳ xuống, bò vào gầm giường lấy ra một chiếc phích, hai hộp cá sốt cà chua. Tháo một chiếc dây buộc dao nhíp đeo ở thắt lưng, anh làm nhiệm vụ mở nắp mấy hộp cá. Chắc anh phụ trách việc nội trợ trong y-uốc-ta này, không sai.

— Anh đựng gì trong phích thế? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Anh thử đoán xem. Chiếc phích này là mẹ tôi làm quà cho khi tôi từ Khéc-xon đi. Đặc biệt dùng vào việc ấy!

— Đặc biệt để đựng rượu à? — Ác-tê-mi-ép mỉm cười.

—  Rất đặc biệt để chăm sóc bản thân tôi.

Ngọn lửa bùng lên trong chiếc đèn bão, người ta tức khắc cảm thấy không khí trong y-uốc-ta thoải mái. Những giọt mưa vẫn rơi lốp bốp trên vải lều. Mưa gió chết muỗi, không nghe thấy tiếng muỗi vo ve có vẻ gần như kỳ lạ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #112 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:03:36 am »

Gơ-rít-xcô tiếp tục kéo ở dưới gầm giường ra đủ các thứ linh tinh: mấy cái cốc, một chiếc ca tráng men, muối và hạt tiêu đựng trong bao diêm. Cuối cùng đến lượt một khúc dồi Mạc-tư-khoa to tướng, lấy trong va-li ra.

Thấy con mắt đầy thiện cảm của Ác-tê-mi-ép chằm chằm nhìn vào khúc dồi Gơ-rít-xcô nói:

— Món này Pô-li-nin thú nhất, với rượu khai vị. Bao giờ anh ta cũng cố dự trữ trong va-li. Tôi còn nhớ là trong bưu kiện nhận được nhân dịp ngày lễ vừa rồi một nữa là xúc-xích, có lẽ cũng là tình cờ, nhưng mà thật đúng lúc... À, người anh của Xô-cô-lốp kia kìa — anh nói tiếp, khi trông thấy một phi công cao lớn, vai rộng, tóc cắt bờm, vẻ mặt trẻ con bướng bỉnh đang đi vào — Hai anh làm quen nhau đi, đây là đồng chí đại úy sẽ ở lại đêm ở đây với chúng ta, đồng chí ấy là khách của trung tá.

Xô-cô-lốp ngồi trên giường. Cứ nhìn nét mặt anh thì biết anh đương có gì muốn nói chuyện với Gơ-rít-xcô nhưng còn do dự không muốn nói trước mặt Ác-tê-mi-ép. Nhưng anh do dự cũng không lâu.

— Thật mình không còn hiểu ra làm sao nữa! Sao chỉ huy trưởng lại có thể tha thứ một việc như thế được?

— Cái gì thế — Gơ-rít-xcô hỏi.

— Cách Ni-cô-la nói với anh ấy khi hắn nổi cáu. Ni-cô-la thưa gửi, và tất cả cái đó bằng một giọng nghi lễ như là hai người từ trước chưa hề gặp nhau bao giờ. Tôi vừa ở chỗ anh ta...

— Anh ta gọi cậu lên làm gì thế? — Gơ-rít-xcô cắt lời.

— À, không anh ấy có gọi mình đâu. Chẳng là anh ấy ốm, đang lên cơn sốt. Và hơn nữa, anh ấy cảm thấy buồn. Mình ngồi chơi, gợi lại những kỷ niệm cũ. Đang lúc ấy thì Ni-cô-la đến cho tay lên mũ: «Báo cáo, có mặt» — Chỉ huy trưởng bảo «Ni-cô-la, cậu lại ngồi đây, và kể cho bọn mình nghe người ta chữa cho cậu ra làm sao». Nhưng Ni-cô-la tiếp tục «Xin phép được hỏi xem đại úy Xô-cô-lốp có báo cho anh biết là tôi đã cấm không cho trung úy Xô-cô-lốp đi làm nhiệm vụ trước khi tôi trở về không». Lẽ dĩ nhiên là mình không nói gì, nhưng chỉ huy trưởng cố dàn xếp «Thôi Ni-cô-la ạ hắn có đi nhưng mọi sự đều trót lọt cả. Chẳng phải trở lại chuyện đó làm gì cho mệt. Ngồi xuống đây». Nhưng Ni-cô-la đáng lẽ ngồi xuống lại cà khịa với mình trước mặt chỉ huy trưởng «Tại sao anh không báo cáo lại đề nghị của tôi? Thế nghĩa là thế nào?» Anh ta nói những cái đó với tôi, nhưng lại nhìn chỉ huy trưởng như là thật ra để nói với anh ấy. Và thế này và thế kia đến nỗi cuối cùng chỉ huy trưởng phải yêu cầu tôi về. Tôi ra khỏi y-uốc-ta vẫn nghe thấy Ni-cô-la chuyển sang một câu hỏi khác, nhưng vẫn tiếp tục cùng một giọng:

— «Anh đã đồng ý với đề nghị của tôi về việc cho bố trí máy bay cách nhau hai trăm thước, đề phòng trường hợp bị ném bom. Tôi đã yêu cầu mọi người thi hành điều đó, theo lệnh của anh, nhưng hôm nay ghé qua sân bay tôi thấy bố trí cách nhau không được đều cả một trăm thước! Phải cắt nghĩa việc đó như thế nào?» — Và cứ như thế, đủ các thứ trên đời! Rồi thế nào anh ta cũng bị lôi thôi cho mà xem, mình bảo đảm với cậu như vậy, thế nào rồi cũng lôi thôi! Mặc dù họ rất thân với nhau và chỉ huy trưởng thật là tốt.

— Anh ấy tốt mất cả phần của Ni-cô-la — Gơ-rít-xcô đột nhiên xẵng giọng nói.

— Sao?

— Rất đơn giản. Từ khi Ni-cô-la làm chỉ huy phó thì bao giờ cũng là Ni-cô-la đòi hỏi và anh ấy tha thứ. Chính vì thế mà Ni-cô-la càu cạu và anh ấy tốt.
 
— Chỗ này thì cậu đi quá xa rồi đấy — Xô-cô-lốp nóng mặt nói — Lẽ dĩ nhiên là tôi cũng kính trọng Ni-cô-la, nhưng với đại tá tôi biết anh ấy từ ba năm nay rồi.

— Một người cậu kính trọng, và một người cậu quen biết. còn hiểu thế nào được...

— Để mình cắt nghĩa cho cậu nghe — Xô-cô-lốp cắt lời.

— Cho mình ấy à? Chẳng cần. Nếu có nói thì nói với Ni-cô-la ấy.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #113 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:05:36 am »

Ác-tê-mi-ép không được nghe đoạn cuối của cuộc tranh cãi, vì cũng người cần vụ vừa rồi đến tìm Pô-li-nin, lại vào y-uốc-ta và báo với anh rằng chỉ huy trưởng muốn gặp Ác-tê-mi-ép.

Vật thứ nhất đập vào mắt Ác-tê-mi-ép khi anh vừa nhấc tấm bạt cửa để vào trong y-uốc-ta của chỉ huy trưởng là một tấm ảnh ghim vào vách bằng dạ: Na-đi-a.

Giữa căn lều là một chiếc bàn lớn, trên có ghim một tấm bản đồ trải rộng. Pô-li-nin ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh bàn, và Cô-xi-ri-ốp nằm trên giường, dưới cả một núi chăn và ca-pốt. Anh bị sốt rét... Từng giọt mồ hôi lớn vã trên trán, mái tóc nhạt màu dính chặt vào thái dương.

— Chào cậu! — Cô-xi-ri-ốp lẩm bẩm vừa khó nhọc chống khuỷu tay ngồi dậy, ngẩng đầu, lúc ấy đang hầm hập cơn sốt. Anh đưa tay cho Ác-tê-mi-ép bắt một bàn tay nóng ran và ốm yếu — Xin lỗi đã cho mời cậu đến dây, nhưng mình tha thiết được nhìn mặt một người bạn cũ như cậu quá. Đáng lẽ mình đến tận nơi đấy, nhưng bị com sốt đóng đinh tại dây. Cậu tha lỗi cho mình nhé.

— Trái lại — Ác-tê-mi-ép trả lời vu vơ, không muốn hoặc cậu cậu mình mình hoặc anh anh tôi tôi với Cô-xi-ri-ốp. Kể ra anh không nói dối hay không nói dối gì lắm. Việc gặp gỡ Cô-xi-ri-ốp thật ra không làm anh sung sướng, nhưng cũng làm anh vui vui. Sự có mặt của anh ta những chỗ này không làm anh ngạc nhiên. Chính những người như Cô-xi-ri-ốp phải có mặt trước những người khác ở Mông-cổ.

— Theo như Pô-li-nin nói, cậu bị thương phải không? — Cô-xi-ri-ốp nói — Có nặng không?

— Cũng chẳng có gì đặc biệt.

— Cậu có nhớ hôm ở tiệm ăn, mình nói với cậu rằng những người như cậu, chưa từng biết chiến tranh, chưa phải là những quân nhân thực sự không? Chẳng phải đợi cũng chẳng phải chuột? Cậu còn nhớ chứ?

— Nhớ lắm.

— Sau đó mình xin lỗi cậu, cậu có nhớ không?

—  Đúng thế.

— Cậu thấy không! Thật như thế có nghĩa là mình xin lỗi cậu là đúng, nếu không thì mình thật ngượng với cậu.

— Thế nào, cơn sốt có đỡ không? — Ác-tê-mi-ép hỏi, vẫn chưa quyết định nên gọi Cô-xi-ri-ốp bằng cậu, hay nên anh anh tôi tôi với anh ta.

— Từ mười hôm nay rồi, cứ hai ngày lại dâng một cơn, đúng như đồng hồ. Cứ một hôm mình khỏe mạnh bình thường như tất cả anh em và hôm sau lại rơi vào một tình trạng như thế này đấy!

— Thế còn việc bay?

— Hai hôm mình mới bay một chuyến.

Pô-li-nin vẫn ngồi im lặng cho đến lúc này mới nói:

— Ngày nào cũng bay. Ví dụ như hôm nay.

— À, vì cậu không có nhà.

— Mà anh ta cũng hạ được một tên Nhật — Pô-li-nin tiếp tục như không nghe tiếng — Và người ta phải lấy cáng khênh anh ta từ sân bay về. Buổi sớm, anh đã hạ nhiệt độ ở ống cặp để đánh lừa bác sĩ.

Nghe nói Cô-xi-ri-ốp vui vẻ nháy mắt với Ác-tê-mi-ép, và muốn nói điều gì nhưng Pô-li-nin cắt ngang lời anh vẫn cùng một giọng hằn học bình tĩnh:

— Anh ta hạ tên Nhật đó như thế nào. anh ta cũng chẳng biết. Anh ta đang sốt. Chắc lại một tên lính mới, bay lần đầu tiên tự mình lao vào luồng đạn của anh ta như là anh chàng Vát-xi-li Xô-cô-lốp của chúng ta chẳng hạn.

— Cậu thật khó tính, Ni-cô-la ạ — Cô-xi-ri-ốp thở dài.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #114 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:07:12 am »

Chẳng nói chẳng rằng, Pô-li-nin đứng dậy và đội mũ.

— Cậu đi à.

— Nếu anh cho phép — Pô-li-nin nói.

— Cậu có thể kéo các cậu ấy đến ăn ở đây. Chúng ta sẽ cùng ăn với nhau — Cô-xi-ri-ốp nói, hòa giải.

— Nếu anh cho phép, chúng tôi sẽ tiếp đồng chí Ác-tê-mi-ép ở chỗ chúng tôi. Ở đấy tất cả đã chuẩn bị xong và anh hiện thời, người còn đang nóng thế này cần yên tĩnh và cần ngủ. Tôi sẽ bảo bác sĩ đến. Tôi đã có thể đi được chưa?

Cô-xi-ri-ốp nghiến răng, cố nén vì có Ác-tê-mi-ép ở đấy và chỉ nói một giọng khàn khàn:

— Được.

Vừa đi ra, Pô-li-nin vừa nói với Ác-tê-mi-ép.

— Chúng tôi chờ anh, khi nào anh nói chuyện xong...

— Đó là cậu chỉ huy phó giúp việc mình — Cô-xi-ri-ốp nói khi Pô-li-nin đã đi khỏi — Về phía công tác thì không có gì phải nói nhưng về tính nết thì tệ hết chỗ nói! Ừ, thì mình đã đi, đã hạ một tên, nhưng mình đã trở về. Nhưng nào đã xong, còn phải biện bạch cặn kẽ với hắn.

— Nhưng câu chuyện thật ra như thế nào? — Ác-tê-mi-ép hỏi lại.

— Lẽ dĩ nhiên thật ra, thì cũng chẳng cần thiết, anh em họ cũng có thể tự giải quyết được. Nhưng cậu hãy nghĩ xem! —  Cô-xi-ri-ốp lại chống khuỷu tay nhỏm dậy. — Cậu hãy nghĩ xem! Tất cả mọi người đều cất cánh chỉ còn một mình mình nằm đây, như con chó. Nóng quá! Đầu bốc cháy, miệng đắng như ngậm ký ninh, bốn chung quanh muỗi như chấu. Và hơn nữa, mình buồn...

Anh quay đầu và nhìn hồi lâu bức ảnh Na-đi-a treo trên tường, phía đầu giường, vẻ mặt cảm động, rồi quay về phía Ác-tê-mi-ép và đề che giấu sự xúc động, anh nói giọng gần như cầu kinh:

— Vả lại thêm vào đấy mình nhớ cái của nợ Na-đi-a ấy quá! Đấy, lý do tại sao mình đã bay chuyến vừa rồi. Có cần thiết hay không, không cần nói, điều rõ ràng là hiện giờ bớt đi một tên Nhật. Có phải không?

— Đúng như vậy, nhưng cũng có thể xảy ra khác thế.

— Mọi sự đều có thể xảy ra, và người ta vẫn cứ có thể bị hạ, ngay cả với ba mươi sáu độ năm — Cô-xi-ri-ốp nói, với một giọng hết sức thành thật, chứng tỏ một bản chất dũng cảm lớn đến độ khiến Ác-tê-mi-ép nhớ đến mấy phút do dự của mình ngày tham gia trận đánh đầu tiên, với một cảm giác nặng nề.

Cô-xi-ri-ốp thò tay ở dưới chân ra lấy ở trên bàn hai liều ký ninh, để lên lưỡi nuốt với một chút nước, nuốt xong anh nhăn mặt, và nằm ngả phịch trên gối, nom vẻ mệt bã vì mấy cử động đó.

— Mình nhớ Na-đi-a — anh nói, sau một lát im lặng — Chúng mình đã làm lễ cưới, cậu biết không. Anh mở mắt nhìn Ác-tê-mi-ép. Mình cũng có gọi dây nói cho cậu, mình đã hỏi Na-đi-a số dây nói của cậu, định mời cậu đến dự, nhưng bà cụ ở nhà bảo cậu đi rồi.

Ác-tê-mi-ép không trả lời.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #115 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:08:38 am »

Chẳng nói chẳng rằng, Pô-li-nin đứng dậy và đội mũ.

— Cậu đi à.

— Nếu anh cho phép — Pô-li-nin nói.

— Cậu có thể kéo các cậu ấy đến ăn ở đây. Chúng ta sẽ cùng ăn với nhau — Cô-xi-ri-ốp nói, hòa giải.

— Nếu anh cho phép, chúng tôi sẽ tiếp đồng chí Ác-tê-mi-ép ở chỗ chúng tôi. Ở đấy tất cả đã chuẩn bị xong và anh hiện thời, người còn đang nóng thế này cần yên tĩnh và cần ngủ. Tôi sẽ bảo bác sĩ đến. Tôi đã có thể đi được chưa?

Cô-xi-ri-ốp nghiến răng, cố nén vì có Ác-tê-mi-ép ở đấy và chỉ nói một giọng khàn khàn:

— Được.

Vừa đi ra, Pô-li-nin vừa nói với Ác-tê-mi-ép.

— Chúng tôi chờ anh, khi nào anh nói chuyện xong...

— Đó là cậu chỉ huy phó giúp việc mình — Cô-xi-ri-ốp nói khi Pô-li-nin đã đi khỏi — Về phía công tác thì không có gì phải nói nhưng về tính nết thì tệ hết chỗ nói! Ừ, thì mình đã đi, đã hạ một tên, nhưng mình đã trở về. Nhưng nào đã xong, còn phải biện bạch cặn kẽ với hắn.

— Nhưng câu chuyện thật ra như thế nào? — Ác-tê-mi-ép hỏi lại.

— Lẽ dĩ nhiên thật ra, thì cũng chẳng cần thiết, anh em họ cũng có thể tự giải quyết được. Nhưng cậu hãy nghĩ xem! —  Cô-xi-ri-ốp lại chống khuỷu tay nhỏm dậy. — Cậu hãy nghĩ xem! Tất cả mọi người đều cất cánh chỉ còn một mình mình nằm đây, như con chó. Nóng quá! Đầu bốc cháy, miệng đắng như ngậm ký ninh, bốn chung quanh muỗi như chấu. Và hơn nữa, mình buồn...

Anh quay đầu và nhìn hồi lâu bức ảnh Na-đi-a treo trên tường, phía đầu giường, vẻ mặt cảm động, rồi quay về phía Ác-tê-mi-ép và đề che giấu sự xúc động, anh nói giọng gần như cầu kinh:

— Vả lại thêm vào đấy mình nhớ cái của nợ Na-đi-a ấy quá! Đấy, lý do tại sao mình đã bay chuyến vừa rồi. Có cần thiết hay không, không cần nói, điều rõ ràng là hiện giờ bớt đi một tên Nhật. Có phải không?

— Đúng như vậy, nhưng cũng có thể xảy ra khác thế.

— Mọi sự đều có thể xảy ra, và người ta vẫn cứ có thể bị hạ, ngay cả với ba mươi sáu độ năm — Cô-xi-ri-ốp nói, với một giọng hết sức thành thật, chứng tỏ một bản chất dũng cảm lớn đến độ khiến Ác-tê-mi-ép nhớ đến mấy phút do dự của mình ngày tham gia trận đánh đầu tiên, với một cảm giác nặng nề.

Cô-xi-ri-ốp thò tay ở dưới chân ra lấy ở trên bàn hai liều ký ninh, để lên lưỡi nuốt với một chút nước, nuốt xong anh nhăn mặt, và nằm ngả phịch trên gối, nom vẻ mệt bã vì mấy cử động đó.

— Mình nhớ Na-đi-a — anh nói, sau một lát im lặng — Chúng mình đã làm lễ cưới, cậu biết không. Anh mở mắt nhìn Ác-tê-mi-ép. Mình cũng có gọi dây nói cho cậu, mình đã hỏi Na-đi-a số dây nói của cậu, định mời cậu đến dự, nhưng bà cụ ở nhà bảo cậu đi rồi.

Ác-tê-mi-ép không trả lời.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #116 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2022, 09:09:47 am »

Cô-xi-ri-ốp cũng đã nhiều lần tỏ ra thô lỗ và anh biết rằng mọi người chung quanh anh cũng đã quen, và vì những phía tốt của anh họ không chấp và còn tha thứ cho anh nữa. Nhưng lần này anh cũng hiểu là mình đã đi quá, và anh cảm thấy xấu hổ. «Ngày mai mình sẽ mời lão ta đến và việc gì đó và nhân tiện mình sẽ xin lỗi lão ta», anh nghĩ bụng như thế nhưng vẫn ngại nếu bác sĩ còn nói nữa, anh sẽ không thể tránh được không thốt ra một lời nói cục cằn khác. Nhưng bác sĩ không nói gì; anh ta quay đi châm thuốc hút.

Cô-xi-ri-ốp nhắm mắt và cố gắng khắc phục cơn sốt và sắp xếp lại trật tự trong đầu, anh nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với Pô-li-nin. Hai người giận nhau, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Anh đã cố nhịn đi không nói với Pô-li-nin dù chỉ là một trong những lời anh đã cảm thấy thập thò ở đầu lưỡi, anh biết rất rõ Pô-li-nin còn lâu mới có thể tha thứ cho anh về việc đã phớt hai mệnh lệnh của anh ta, nhất là vì anh ta đúng. Cô-xi-ri-ốp cũng biết rõ như thế. Bây giờ Pô-li-nin sẽ cứ khăng khăng nhất định gọi anh là «ông» và dừng đủ các thứ câu nghi thức hành chính, chừng nào mà anh còn chưa nhận những sai lầm của mình, ít nhất giữa hai người với nhau.

Pô-li-nin cũng bận trí về những ý nghĩ tương tự như Cô-xi-ri-ốp, trong suốt bữa ăn, cứ lầm lì không nói một câu, vẻ mặt căng thẳng, trong bụng tin chắc là mình đúng. Lúc ở sân bay khi nhìn thấy những chiếc phi cơ xếp quá gần nhau, nết vui tính của anh đã thấy giảm bớt đi, còn đến lúc này nó hoàn toàn bị dìm chết hẳn, và nếu không có khách anh sẽ đi ngủ không đụng đến bữa ăn.

Ác-tê-mi-ép cũng không phải không có lý do để không muốn nói chuyện. Cô-xi-ri-ốp không gây cho anh một cảm giác hằn học gì, nhưng lúc này dù sao anh cũng tự nói với mình rằng số phận rất có thể miễn cho anh một cuộc đi thăm đúng vào đội không quân này.

Xô-cô-lốp anh vẫn còn tức Pô-li-nin vì đã khiển trách anh ngay trước mặt đồng chí chỉ huy trưởng, nhưng bản chất thẳng thắn và ngay thật của anh không giữ kín điều gì trong bụng, và khi Pô-li-nin trở về, anh nói hết ý nghĩ của mình. Pô-li-nin im lặng nghe và không trả lời vì vừa hay lúc đó Ác-tê-mi-ép bước vào và tất cả ngồi vào bàn ăn. Xô-cô-lốp, vừa nói với Pô-li-nin mấy lời quá tàn nhẫn mà chưa thấy trả lời, nên cũng cảm thấy không được thoải mái và cố lấy lòng Pô-li-nin bằng cách đẩy gần về phía anh chiếc phích, một khúc dồi và đĩa đùi cừu.

Vào lúc giữa chừng bữa ăn, Xô-cô-lốp em, một trung úy rất trẻ, tỉnh dậy và cũng nhập bàn, khuôn mặt trẻ măng xinh đẹp còn ngái ngủ. Pô-li-nin im lặng khiến anh cảm thấy nặng trĩu. Mặc dù tự biết mình có lỗi, anh vẫn hồi hộp chờ đợi một người nào đó nói về sự kiện lớn lao của đời anh, về trận không chiến đầu tiên của anh. Nhiều lần, mặt đỏ bừng, anh đã suýt buột mồm nói, nhưng đến phút cuối cùng, lại không đủ can đảm.

Bữa ăn không hào hứng lắm, mặc dù mỗi người lúc đầu đã uống một cốc rượu, và sau lại uống nửa cốc nữa. Chỉ có một mình Gơ-rít-xcô là nói nhiều, không phải vì anh là người hay nói, nhưng vì anh muốn dàn xếp mọi sự như bất cứ ai có ý thức về tình đồng chí cũng phải làm trong những trường hợp tương tự.

Cuối cùng sau gần một tiếng đồng hồ khi phích rượu đã cạn và xúc-xích lẫn đùi cừu cũng hết, Pô-li-nin nói:

— Nói thật ra chúng mình không tìm được cách gì cho vui, phải không đồng chí đại úy? Thành thật ra anh nghĩ thế nào?

— Nói thật thì cũng không được vui cho lắm — Ác-tê-mi-ép trả lời.

— Chính tôi hôm nay đã làm hỏng cả — Pô-li-nin nói — hay đúng hơn, người ta đã làm khổ tôi trước, và rồi tôi, tôi cũng không đừng được, tôi lại làm khổ người khác. Thế cũng chẳng sao — anh nói như để xin lỗi Ác-tê-mi-ép — về mọi chuyện đó, ngày mai, ở sân bay sẽ khác. Nếu tôi không lầm, thì ngày mai sẽ tốt trời. Anh đi xem đồ biểu xem — Suốt cả buổi tối, đây là những lời đầu tiên Pô-li-nin nói với Xô-cô-lốp em. Sung sướng vì thấy Pô-li-nin đã đổi giận làm lành và cuối cùng đã nói với mình, mặc dù đó là một mệnh lệnh, Xô-cô-lốp em nhỏm phắt dậy và đi ra khỏi y-uốc-ta.

— Còn về phần cậu — Pô-li-nin nói với Xô-cô-lốp anh khi người em đã đi khỏi — cậu cứ khăng khăng làm theo ỷ mình chẳng chịu nghe ai cả, nhưng cận không được quên rằng cậu chỉ có một đứa em, không có hai. Mình cho rằng cần phải quan tâm đến em mình hơn là đến lòng kiêu ngạo của mình, nhất là khi sự kiêu ngạo ấy lại ngu ngốc. Còn những lời thô bỉ của cậu, mình đét cần, mình đã quên rồi. Thôi ta cạn cốc chúc cậu sức khỏe!

Pô-li-nin cạn ngụm rượu còn lại trong cốc. Xô-cô-lốp hớn hở, mặt rạng lên. Anh vừa định nói thì em anh về nói rằng đúng là đồ biểu báo tin tốt trời nhưng ngay như không có đồ biểu cũng có thể báo đảm là sẽ nắng, nền trời vằng vặc không thiếu một vì sao. Pô-li-nin nói:

— Nếu vậy, ta đi ngủ thôi. Chúng ta chỉ còn bốn tiếng đồng hồ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #117 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2022, 08:42:27 am »

CHƯƠNG XIII

Chiều xuống, Pô-li-nin sau chuyến bay thứ năm, nằm dài dưới một bên cánh phi cơ, đầu gối trên chiếc dù trong khi người phụ lái lấy xăng.

Ác-tê-mi-ép ngồi xếp bằng rròn xuống bên cạnh. Đất lại khô và nóng đến nỗi nếu chính anh không có ở đấy thì chẳng bao giờ anh lại tin được là hôm qua trời mưa.

Tuy vui thích về tất cả những điều đã học được trong một ngày ở sân bay, Ác-tê-mi-ép cũng cảm thấy khó chịu vì phải ở rỗi, một điều quá ít quen thuộc đối với anh.

Ngày hình như dài vô tận. Thật ra, nó cũng có dài. Dậy trước mặt trời, họ ăn lót dạ dưới ánh sáng mấy ngọn nến và một chiếc đèn bão. Còn ngái ngủ nên ăn không thấy ngon họ ăn chỉ vì cần phải ăn trước khi đi.

Lúc ra đến sân bay, gió mát ban mai cũng không làm họ hết ngái ngủ.

Sau chuyến bay thứ nhất, nhiều phi công đến dưới cánh máy, lấy va-rơ và áo da trùm lên đầu, lăn ra ngủ trong khi thợ máy lấy xăng. Sau chuyến bay thứ nhất, Pô-li-nin ở ca-bin bước xuống cũng nằm dài ra trên đất. Pô-li-nin quên rằng mình đã nói với Ác-tê-mi-ép lúc ở bệnh viện, lúc này lại nói lại với anh về việc anh em phi công rất ít được ngủ. Tính trung bình hàng tháng, mỗi đêm họ không ngủ được quá bốn tiếng. Rồi anh lấy va-rơ trùm lên người và cũng ngủ thiếp đi rất nhanh. Một nửa giờ sau, anh lại lái máy đi, để Ác-tê-mi-ép ở lại với người thợ máy của anh tên là Ghi-da-tu-in, một người Tác-ta miền Ca-dăng, cao lớn, tính nết lầm lì và ít nói đến mức cho mãi trưa Ác-tê-mi-ép mới tìm cách trao đổi được với anh ta có mấy câu.

Nhìn phi đội của Pô-li-nin bay cao, Ác-tê-mi-ép nói:

— Máy bay «Con nhạn» có động cơ tốt nhỉ?

— Vâng — Ghi-da-tu-lin trả lời.

— Và về độ cao có lẽ hơn «1-16» nhiều phải không?

— Không.

Ghi-da-tu-lin ngồi trên đất và đang lấy một mảnh giẻ lau những chiếc lắc-lê và những dụng cụ khác mà anh ta lấy từng chiếc một ở xà-cột ra và sau lại xếp vào.

Sau «câu chuyện» trao đổi với Ghi-da-tu-lin, Ác-tê-mi-ép đi về phía lều chỉ huy sở. Viên sĩ quan trực nhật đang ngồi cạnh máy điện thoại, Cô-xi-ri-ốp nằm ngủ trên giường, hai tay thõng xuống hai bên, mồ hôi lạnh đọng từng giọt trên trán xanh nhợt.

Ác-tê-mi-ép không nghĩ là có thể gặp Cô-xi-ri-ốp ở đây, Pô-li-nin nói là anh ta đã cất cánh.

— Anh ấy quyết định không bay hôm nay vì cảm thấy trong người yếu quá — sĩ quan trực nhật giải thích một hơi như là cần phải giải thích sự có mặt của Cô-xi-ri-ốp ở dưới đất.

Chuông điện thoại réo, sĩ quan trực nhật để Cô-xi-ri-ốp khỏi mất giấc ngủ lúc trả lời quay lưng lại phía anh ta và lấy tay che máy, nhưng cuối cùng cũng lại gần và khẽ đập vào vai Cô-xi-ri-ốp.

— Sao? — Cô-xi-ri-ốp ngồi nhỏm dậy.

— Số mười bốn gọi anh — sĩ quan nói.

Cô-xi-ri-ốp cầm lấy ống nghe.

— Cô-xi-ri-ốp đây. Rõ. Rõ. Rõ — Vừa nói anh vừa như cái máy cài lại cúc áo.

— Rõ. Cảm ơn.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #118 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2022, 08:43:29 am »

Anh đặt ống nghe xuống và nói với sĩ quân trực nhật:

— Mốt-xcơ-vin này, cậu đi một vòng chỗ thợ máy bảo họ là mặc cho ra hồn người một chút. Và chú ý quan sát thảo nguyên. Nếu thấy hai hay ba chiếc xe đến, mọi người phải sẵn sàng như như thể chúng ta là những thiếu niên tiền phong ấy! — Và đến lúc đó Cô-xi-ri-ốp mới nhìn thấy Ác-tê-mi-ép.

— Mình sợ hôm nay chúng mình bị ăn bom mất.

— Sao lại thế? — Ác-tê-mi-ép hỏi lại, anh không thấy chút liên quan nào giữa khả năng bị ném bom và câu chuyện anh vừa nghe thấy.

— Người ta vừa nói cho mình biết là đồng chí tổng chỉ huy mới từ sáng sớm đã đi thăm các đơn vị không quân.

Ác-tê-mi-ép cũng đã nghe thấy nói với A-púc-tin là người ta đang đợi đồng chí tổng chỉ huy mới đến.

— Nhưng sao lại có thể bị bom? — anh hỏi.

— Vì ông ta chứ còn sao nữa! Mình đã có kinh nghiệm ở Bi-ê-lô-ruýt-xi, cậu cứ tin mình, ông ta chưa kịp đến nơi, chúng đã vo vo trên đầu chúng mình rồi cho mà xem! Thật là không may! — Cô-xi-ri-ốp nói thêm, giọng vừa kính trọng vừa bực tức lẫn lộn. Anh nhìn Ác-tê-mi-ép — Để mình lấy cho cậu một chiếc xe, có lẽ cậu nên trở lại bệnh viện thì tốt hơn, để khỏi nhỡ xảy ra chuyện không may.

— Tại sao, cậu sợ bị lôi thôi vì mình phải không? — Ác-tê-mi-ép nói, lần này không tìm được một cách nói chung chung nữa.

— Mình chẳng sợ cóc gì những chuyện lôi thôi — Cô-xi-ri-ốp nói giọng hơi ngạo mạn — Mình chỉ ngại cho cậu thôi.

— Nếu thế thì xin cậu đừng lo cho mình.

Vì anh có mặt ở sân bay, giữa lúc chiến sự đang diễn ra dồn dập, anh sẽ cứ ở lại. Điều đó sẽ có ích cho anh; là một sĩ quan tham mưu, anh mới chỉ đến tập sự một vài lần ít ỏi trong những đơn vị không quân, lại đều trong thời bình cả.

— Thế cậu không sợ à? — Cô-xi-ri-ốp hỏi.

— Cậu cũng thấy rồi đấy. Mình sẽ tìm cách để trình bày mình ở đâu đến và lý do tại sao mình lại có mặt ở đây.

— Được rồi xem cậu trình bày ra làm sao cho ổn với ông ta, — Cô-xi-ri-ốp nói, nhấn mạnh những lời cuối cùng, giọng đe dọa.

Tiếng ình ình của nhiều phi cơ hạ cánh xuống sân bay chấm hết câu chuyện giữa hai người. Khi xuống đến đất, các phi công đều cố gắng để hết sức gần nhau để có thể tập họp được mà không cần phải đi xa máy bay; họ hút thuốc và trao đổi cảm tưởng. Không người nào cảm thấy buồn ngủ như hồi sớm và mặc dù mỏi người đã bay mấy chuyến, mấy chuyến này không làm cho họ được nghỉ ngơi mà trái lại còn làm cho họ mệt thêm, nhưng so với hồi sớm tất cả đều có vẻ thoải mái và phấn khởi.

Ngày hôm nay, theo ý họ, cũng không có gì là phi thường nhưng cũng không đến nỗi tồi. Ở chuyến bay thứ nhất Cô-xi-ri-ốp đã đuổi theo một máy bay Nhật bay tách ra khỏi hàng ngũ và đã «cho nó lộn nhào» như các phi công thường nói. Đó là chiếc thứ hai trong hai ngày. Họ đã hạ tập thể trên mặt trận Khan-khin Gon, một chiếc máy bay ném bom, và bắn một chiếc khác bốc khói bay về phía lãnh thổ Mãn-châu. Xô-cô-lốp em tính nhầm số xăng dự trữ, phải đỗ trên thảo nguyên gần hỏa tuyến; người ta đã cho xe chở xăng đến.

Đó là những sự kiện trong cả ngày. Sau chuyến thứ năm, người ta được tin Gơ-rít-xcô và Pô-li-nin cùng hợp sức hạ được một chiếc máy bay Nhật nữa.

— Cậu hạ nó thế nào đấy? — Ác-tê-mi-ép hỏi Pô-li-nin đang nằm dài dưới cánh máy bay.

Từ chiều hôm qua, trong bữa ăn, hai người đã bắt đầu cậu cậu mình mình với nhau.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #119 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2022, 08:44:53 am »

— Hỏi Gơ-rít-xcô ấy, hắn sẽ dùng ngón tay giải thích cho cậu rõ.

— Cậu cũng có thể làm được chứ sao.

— Cậu tưởng! Gơ-rít-xcô làm việc đó như một nhạc sĩ chơi dương cầm ấy chứ, với mười ngón tay hắn sẽ trình bày với cậu tất cả một trận đánh giữa hai phi đội, mỗi phỉ đội thuộc một bên, với tất cả những diễn biến mà không cần phải nói một lời

— Còn cậu, cậu lười nói à?

— Đúng — Pô-li-nin nhận một cách đơn giản — Không hiểu sao hôm nay mình mệt. Mình đợi cái cục lửa kia lặn để đi làm một giấc.

— Đêm vừa rồi cậu không ngủ được mình nghe thấy cậu cứ trở mình luôn.

— Phải, thiếu kỷ luật. Mà có trời biết làm sao! Đôi lúc mình bị như thế, tay chân thì tuân lệnh cả, chỉ có thần kinh là bướng không chịu.

Sau mấy phút im lặng, Ác-tê-mi-ép thấy Pô-li-nin nằm dài mắt vẫn mở nên đề nghị anh chỉ cho xem địa điểm, chính xác của hỏa tuyến trên bản đồ. Không hào hứng lắm, Pô-li-nin với lấy chiếc cặp bản đồ và dùng ngón tay chỉ cho Ác-tê-mi-ép xem.

Bọn Nhật sau những trận đánh tháng năm, buộc phải rút về phía lãnh thổ Mãn-châu, còn những lực lượng Xô-viết và Mông-cổ sau khi bố trí phòng ngự ở biên giới theo như bản đồ, đã chiếm đóng những vị trí ở cách năm hay sáu cây số về phía Đông Khan-khin Gon. Ác-tê-mi-ép hỏi:

—  Ở trên cao, cậu có nhìn thấy bọn Nhật không?

Pô-li-nin phì cười.

— Chúng đào tợn lắm, quả đồi nào cũng lỗ chỗ hầm hố nhưng mình nghĩ lực lượng của chúng cũng không nhiều lắm. Nói tóm lại, yên tĩnh.

— Và ở xa hơn?   

— Xa hơn, thì mình đã nói với cậu là người ta dặn bọn mình chớ có đi xa, trừ trường hợp đuổi theo một tên «Xa-mua-rai». Mình không quan sát tỉ mỉ, nhưng có thể nói rằng không có gì lạ — Pô-li-nin mỉm cười nói thêm — nói chung, bây giờ chúng ta phải làm nhiều ở trên trời hơn là ở dưới đất. Trong giai đoạn hiện thời, hỏa tuyến ở trên kia, vừa nói anh vừa chỉ ngón tay lên trời.

Một pháo hiệu đỏ vụt bay lên không, báo hiệu giờ khởi hành, Pô-li-nin đứng dậy, không liếc nhìn về phía Ác-tê-mi-ép, leo ngay lên máy bay. Vài giây sau, trong ca-bin chiếc máy bay đang lượn trên thảo nguyên, Ác-tê-mi-ép nhìn thấy lưng Pô-li-nin mặc chiếc áo đã bạc mầu vì nắng và đầu buộc băng trắng, vì thế nên không thể đội mũ được: anh bay đầu trần.

Tiếng ình ình của chín chiếc khu trục cất cánh làm Ác-tê-mi-ép không nghe thấy tiếng hai chiếc xe đến đỗ bên cạnh. Anh giật mình khi thấy một bàn tay vỗ vào vai.

Quay đầu lại, anh thấy liền một lúc chiếc Dit và chiếc Em-ka, đỗ cách anh chưa đến mười bước, cửa xe mở và nhiều người mặc quân phục vừa bước xuống. Người đập vào vai anh chính là thiếu úy hồi tháng năm đã từ trên đỉnh Kha-mác-đáp chỉ cho anh đường qua sông và chỗ có những tiếng nổ ở đằng xa.

— Chào anh! — Ác-tê-mi-ép sung sướng được gặp lại một người quen, nhưng thiếu úy không trả lời nụ cười của anh và dè dặt nói:

— Mời anh đến gặp đồng chí tổng chỉ huy.

Đột nhiên quên cả thiếu úy lẫn kỷ niệm lúc hai người gặp nhau ở Kha-mác-đáp, Ác-tê-mi-ép vội chạy đến chỗ đồng chí tổng chỉ huy đứng cách đấy mươi bước. Gót chân chạm sát vào nhau, anh khó khăn mới đưa được bàn tay phải lên vành mũ, và cảm thấy đau buốt ở chỗ vai bị thương

— Tại sao anh lại có mặt ở đây? Đi công tác à? — Đồng chí tổng chỉ huy hỏi nhanh, giọng nghiêm nghị, sau khi cũng đưa tay lên mũ.

Trong một chớp nhoáng Ác-tê-mi-ép nghĩ thầm Cô-xi-ri-ốp, thật đã đoán đúng: khéo anh đến bị chỉnh mất. Anh trình bày rất vắn tắt lý do sự có mặt của anh ở sân bay.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM