Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 09:23:29 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bạn chiến đấu - Tập 1  (Đọc 5774 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #60 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:56:18 am »

Ác-tê-mi-ép chuyển từ chiếc va-li qua ngồi trên một chiếc cáng. Chỉ cho đến lúc ấy anh mới cảm thấy mặt mình nóng ran như lửa đốt. Đi trong tối đêm của Tam-xắc — Bu-lắc với chiếc va-li, anh không chú ý đến muỗi đốt. Anh mở va-li, lấy ra một lọ nước hoa Cô-lô-nhơ, đổ đầy gan bàn tay xoa lên mặt và cổ.

— Không nên làm thế với nước Cô-lô-nhơ — có tiếng nói ở phía sau anh.

Ác-tê-mi-ép quay đầu lại. Một bác sĩ quân y, thân hình cao lớn với ba «vạch» ở ve áo, đứng ở cửa lều, một tay vẫn còn để trên mảnh bạt anh vừa bỏ xuống đằng sau. Thân hình cao lớn của anh mặc một chiếc áo dài gấp nếp cẩn thận, thít chặt trong một chiếc thắt lưng kèm chiếc bao súng nhỏ. Mặt anh trẻ, nét kiên quyết. Tóc mầu sáng, rẽ đường ngôi chải kỹ. Anh phe phẩy quạt bằng chiếc mũ kê-pi cầm trên tay.

— Anh thấy đấy, ở trong này cũng vẫn có muỗi, anh nói, tai vừa lắng nghe tiếng muỗi vo ve. Anh đặt chiếc kê-pi xuống bàn và đưa tay cho Ác-tê-mi-ép.

— A-púc-tin.

Ác-tê-mi-ép đứng dậy và tự giới thiệu.

— Anh cứ ngồi — bác sĩ quân y nói — Anh vừa mới đến phải không?

— Vâng.

— Người ta bảo anh đến đây ngủ phải không?

— Vâng.

— Người ta biết rằng chúng tôi đã rút khỏi cả rồi, chứ gì.

— Rút khỏi?

— Nghĩa là rút lên tiền tuyến — A-púc-tin cười — Bệnh viện đã chuyển lên gần phía đó, anh nói thêm với một cử chỉ lửng lơ về phía vách lều. Gửi đi hết cả rồi. Tôi chẳng biết lấy gì cho anh đắp, đêm ở đây lạnh.

— Không sao, tôi sẽ lấy ca-pốt đắp — Ác-tê-mi-ép nói — Miễn là có một chiếc giường.

— Cũng chẳng thể làm khác được, bác sĩ nói. Hôm nay ở đây chỉ còn có bốn người bị thương nặng. Thật ra chính vì họ mà tôi ở lại. Tôi đã gửi họ đi hồi gần sáng đến Si-ta cùng một chuyến máy bay đã mang anh đến đây, và tôi cũng sắp chuyển đến địa điểm mới. Nhân viên chúng tôi chưa đủ, tôi vừa là trưởng ban quân y vừa là bác sĩ giải phẫu phụ trách. Thế nào xoa nước Cô-lô-nhơ không kết quả phải không?

— Không — Ác-tê-mi-ép nói — lúc đầu thì cũng đỡ nhưng bây giờ tôi lại thấy rát như cũ.

— Thật ra không gì làm bớt được, — A-púc-tin nói — Phương thuốc duy nhất là sự kiên nhẫn lúc ban ngày và cẩn thận khép tất cả các cửa lại lúc ban đêm.

— Hôm nay lúc ở Si-ta, tôi thấy hai chiến sĩ bị thương nặng — Ác-tê-mi-ép nói — chắc là họ ở đây đến,

— Đúng — A-púc-tin gật đầu — Tôi không tin rằng một trong hai người có thể qua khỏi, mặc dù tôi đã hết sức cố gắng. Một phi công. Nhưng từ sớm hôm nay, bộ binh đã vào cuộc.

— Có đánh nhau à?

A-púc-tin nhìn anh, ngạc nhiên, nhưng sực nhớ ra rằng Ác-tê-mi-ép vừa mới đến, A-púc-tin nói vắn tắt cho anh biết hồi sớm quân Nhật mở một đợt tấn công và vào lúc ba giờ chiều, đã có đến chín mươi người bị thương khênh vào bệnh viện.

— Đúng vào ngày di chuyển — anh nói thêm, chua chát — Ba bác sĩ giải phẫu đã đi rồi, chỉ còn tôi ở đây. Tôi nhìn thấy tôi, như người ta vẫn nói trong tiểu thuyết, máu ngập đến khuỷu tay. Cuối cùng, nói tóm lại, đến tối thì mệt lử. Lúc đến đây, anh không thấy ai hay sao?

— Một chuẩn úy — Anh ta đang đi kiếm trà.

— May quá! tôi đã tự hỏi không biết Vát-xi-li Áp-dê-ít của tôi đi đâu rồi.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #61 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:58:00 am »

— Đây có phải là lần đầu tiên không? — Ác-tê-mi-ép hỏi. Anh muốn hỏi bác sĩ xem có phải đối với anh ta đây là lần chiến đấu đầu tiên không, nhưng không hiểu sao cuối cùng anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn:

— Có phải lần đầu tiên anh mổ không?

Nhưng A-púc-tin hiểu nội dung thật của câu hỏi.

— Không, không phải là lần đầu tiên, tôi đã tham dự ở hồ Hát-xan. Vả lại, nghề nghiệp của chúng tôi luôn luôn tiếp xúc với máu nên chiến tranh đối với chúng tôi không phải là một việc gì mới lạ và kỳ quái như đối với những người khác. Với anh, thì là lần đầu phải không?

— Lần đầu.

— Anh ở lại Tam-xắc đây, hay đi Kha-mác-đáp?

— Tôi đi sáng sớm mai. Anh có đi đến đó không?

A-púc-tin suy nghĩ một lát.

— Anh có thể đi với tôi đến tận bệnh viện. Cũng không hẳn là con đường ngắn nhất đâu, nhưng ngược lại một xe hồng thập tự có thể chở anh từ đó thẳng đến tiền tuyến.

— Tôi rất cảm ơn anh — Ác-tê-mi-ép thật ra như thế rất tiện cho Ác-tê-mi-ép, anh không muốn hôm sau lại phải tìm kiếm hay chờ đợi một người nào đấy.

— Có gì mà ơn với huệ, A-púc-tin cười, Tôi có đem anh đi nghỉ mát đâu. Dầu sao, tuy tôi rất thích có thời giờ để làm quen với anh thêm, tôi cũng rất mong anh ngày mai đến thăm bệnh viện của tôi lần đầu tiên và lần cuối cùng.

Anh lấy một chiếc gối trên chiếc giường duy nhất có chuẩn bị chăn đệm và ném sang chiếc cáng Ác-tê-mi-ép đang ngồi

— Anh hãy nằm nghỉ trong lúc đợi trà. Nếu anh ngủ, tôi sẽ đánh thức.

Ác-tê-mi-ép để chiếc gối dưới đầu và chùm ca-pốt lên đến cằm. Anh nhắm mắt và bắt đầu nghĩ đến ngày hôm sau, nhưng kỷ niệm như thác lũ đến cắt đứt giòng ý nghĩ của anh, như có một sức mạnh kỳ dị nào hối hả muốn nhắc lại anh những sự kiện chính trong đời.

Anh nhớ lại đầy đủ mọi chi tiết, cái ngày mồng tám tháng năm vừa qua. Ngày ấy, hình như đối với anh đã quá xa; gian phòng lớn của điện Krem-lanh trong ngày 12 trọng thể bế mạc lớp học, khi đồng chí giám đốc trường Phơ-run-dê, đứng cách Xta-lin ba bước chân, nhân danh tất cả các viên trình bày bản báo cáo.

«Hai nghìn một trăm bốn mươi ba học sinh mãn khóa trong những trường đại học của Hồng quân công nông, trọng số đó bốn trăm ba mươi nhăm người được điểm ưu».

Nghe đọc những câu đó, Ác-tê-mi-ép nghĩ rằng trong số bốn trăm ba mươi nhăm người đó có đại úy Ác-tê-mi-ép và anh ngước mắt nhìn Xta-lin.

Anh thấy hình như Xta-lin cũng nhìn hai nghìn con người họp ở trong phòng với một con mắt ân cần. Người nhìn họ chăm chú, mặt đăm chiêu.

Người nghĩ gì? Hàng năm, trong mỗi một trung đoàn trong mỗi một tiểu đoàn, trong mỗi một đại đội, những hạ sĩ quan ở lại sau khi hết hạn tại ngũ. Mỗi năm, hàng nghìn thiếu úy, chuẩn úy tốt nghiệp các trường quân sự — Mỗi năm, hơn hai nghìn đại úy, thiếu tá, trung tá, chính trị viên, cán bộ quân pháp, kỹ sư, cán bộ quân nhu tốt nghiệp ở các trường đại học, đến trong phòng này dưới cặp mắt Xta-lin.

Người nghĩ gì khi Người nhìn khóa học 1939 này? Cách đây bốn năm, năm 1935, cũng vào dịp này Người đã đọc bài diễn văn nổi tiếng: «Cán bộ quyết định hết thảy» — Ác-tê-mi-ép gần như thuộc lòng bài diễn văn này. Đoạn cuối, Xta-lin nói rằng trường đại học chỉ là một bước thử thách đầu tiên, bước thử thách chính là ở ngoài những bức tường của nhà trường, trong sự vật lộn với những khó khăn.

«Những khó khăn gì?» Ác-tê-mi-ép tự hỏi vừa nghe đoạn tiếp của báo cáo — Đối với quân nhân thì có những khó khăn gì? Đúng ra, những khó khăn lớn, và thật sự đối với họ chỉ hiện ra trong chiến tranh.

Chắc chắn đây là điều Xta-lin nghĩ khi người nhìn chăm chú như thế những sĩ quan tập họp ở trong phòng: «Họ sẽ làm gì trước những khó khăn?»
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #62 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:59:50 am »

Nhớ lại buổi lễ và cảm giác của mình hôm đó, Ác-tê-mi-ép nhận thấy mình vẫn còn một cảm giác tương tự, như Xta-lin bây giờ vẫn nhìn anh giữa đám sĩ quan và đặt với anh câu hỏi thầm lặng «Đồng chí liệu có biết chiến thắng những khó khăn không?» Câu hỏi ngày đó anh phỏng đoán trong gian phòng lớn của điện Krem-lanh, giờ đây anh lại cảm thấy một lần nữa, trong chiếc lều Mông-cổ này, và anh biết rằng cũng cảm giác ấy sẽ theo anh ngày mai trên hỏa tuyến mà từ đó bệnh viện của A-púc-tin đã nhận được thương binh gửi về, ở đó người ta đã đang chiến đấu hôm nay và ở đó ngày mai bản thân anh sẽ đến chiến đấu để chiến thắng vô số những khó khăn to lớn mà toàn bộ hợp thành cái gọi là chiến tranh.

— Dậy thôi, đại úy!

Ác-tê-mi-ép cho chân xuống đất nhổm dậy trên chiếc cáng và mở mắt. Còn ngái ngủ, anh cảm thấy quái lạ việc mẩu nến trên hộp đồ hộp, không những không lụi đi mà còn cao lên. Anh lấy hai tay dụi mắt đứng lên và chỉ lúc đó anh mới nhìn thấy A-púc-tin bên cạnh mình, Áo ca-pốt và kê-pi đâu vào đấy cả rồi.

— Phải đi thôi — A-púc-tin nói — ba giờ sáng rồi.

— Đã phải đi rồi cơ à? — Ác-tê-mi-ép vừa hỏi vừa liếc nhìn đồng hồ và khoác vội chiếc ca-pốt vào người.

— Ở Mạc-tư-khoa thì chưa đến nửa đêm — A-púc-tin nói — nhưng chúng ta hiện đang ở Mông-cổ. Hãy uống chút nước trà đi, anh nói thêm, tay chỉ vào chiếc phích trên bàn.

— Không, ta đi thôi, tôi không muốn làm anh phải chậm trễ vì tôi.

— Thì hãy uống đi nào, quái chửa!

A-púc-tin ấn chiếc phích vào tay anh. Ác-tê-mi-ép vặn chiếc nắp kền, rót đầy nước trà, uống từng ngụm nhỏ, hai tay cầm lấy chiếc nắp và thú vị thấy tay mình được sưởi ấm. Sau khi uống cạn, anh vặn nắp vào phích, và tự nhiên đưa mắt nhìn chỗ để.

— Anh cầm nó theo — A-púc-tin nói:

Anh nhấc bạt cửa và đi ra trước. Ác-tê-mi-ép theo sau, một tay cắp chiếc phích, một tay xách va-li.

Bình minh trên thảo nguyên. Nền trời một màu xanh thẳm, phía xa chuyển thành màu lục và cách với mặt đất ở đường chân mây bằng một giải ánh sáng màu vàng.

Một chiếc Em-ka sơn đen đợi trước cửa lều. A-púc-tin đã lên ngồi ghế phía trước, cạnh người lái xe. Ác-tê-me-ép cũng tự thu xếp chỗ cho mình ở phía sau trong khoảng trống va-li, túi, súng và mũ còn chừa lại. Anh cũng tìm được một chỗ để va-li và phích.

— Ổn chưa? — A-púc-tin hỏi.

— Ổn lắm rồi.

Thảo nguyên bắt đầu ngay sau căn lều. Những vệt bánh xe cày ngang dọc khắp các ngả. Một số trong những vệt đó, thuộc loại ít nhất, làm ta nghĩ đến một sự vận chuyển đều đặn; ở những chỗ khác, cỏ mới rạp xuống, như chỉ có mỗi một chiếc xe qua. Sự thật đúng là như thế, vì những người lái xe có thể đi theo bất cứ hướng nào trên mặt phẳng của thảo nguyên, lượn tất cả các thứ đường vòng có thể tưởng tượng được Và ngay cả kéo dài thêm đường đất mặc dù ý định là rút ngắn lại, như các vết loằng ngoằng nhiều vô tận la liệt trên mặt đất đã chứng tỏ rõ — Người lái xe của A-púc-tin cũng muốn đi theo con đường riêng của anh. Nhưng những vết bánh cuối cùng rồi cũng gần nhau lại và hòa vào một, con đường tạo nên bởi hai vệt bánh hằn sâu mà do xe cộ đi lại nhiều nên có chỗ gần như bóng nhẫy, tiến xa mãi về phía chân trời như hai đường ray, cách nhau không phải bằng những chiếc tà-vẹt, mà bằng một giải đất nhờ nhờ đỏ, khô khốc và rạn nứt vì trời nóng mặc dù vừa mới vào hè.

Dọc theo con đường này, một hàng cột giây thép mà Ác-tê-mi-ép đã nhìn thấy tối hôm trước, thăm thăm đi về phía đông. «Thật ra, anh nghĩ thầm, không phải cột theo đường đi, mà đường đi theo cột — Con đường dây thép thẳng tắp cuối cùng đã ghép vào kỷ luật, nhích gần và hòa lẫn tất cả những vệt bánh xe trên thảo nguyên. Gỗ đối với vùng này rất quý, nhác trông cũng thấy.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #63 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 09:01:56 am »

— Thảo nguyên, kể cũng ngộ thật! — A-púc-tin nói, vừa quay một nửa người về phía Ác-tê-mi-ép sau khi đã im lặng ngồi trên xe đi một chục cây số không gặp một chiếc xe nào từ phía trước đi lại hoặc đi cùng chiều — Tôi ở đây thế là được gần hai năm rồi. Thoạt đầu, tôi thấy nó hình như nhạt nhẽo và buồn tẻ đến độ, nếu tôi không phải đang tại ngũ thì ngay hôm sau tôi sẽ cuốn gói đi thẳng. Không một bóng cây! Không cả một chiếc lá để người ta có thể vò nhàu! Những ngày đầu đúng là một thứ ám ảnh. Và rồi, một ngày kia, tôi dậy sớm hơn thường lệ và tôi thấy mặt trời mọc. Bình minh và hoàng hôn ở đây đẹp kỳ lạ. Đây là một mảnh đất vĩ đại mà khắc khổ. Cũng như phong cảnh và khí hậu. Cũng như đường trường. Kể cả đối với nhân dân ở đây nữa, họ cũng được nuôi nấng trong tinh thần đó. Tôi đã có dịp mổ cho hơn hai mươi người Mông-cổ không người nào lộ ra một mảy may yếu đuối, không người nào nhỏ một giọt nước mắt. Không một người nào. Nó làm cho tôi cảm thấy hiện nay như một chân lý do bản thân mình tìm ra, điều Mô-lô-tốp nói: «Chúng ta bảo vệ biên giới của họ như chính biên giới của chúng ta». Tôi thích được phục vụ những con người thầm lặng làm chủ được tình cảm của mình này. Có lẽ vì thế mà tôi yêu xứ sở của họ, những đất đai đẹp đẽ một cách im lặng. Vả lại, họ kia kìa — anh nói thêm.

Phía trước mặt, nhưng không phải trên đường đi, một toán người Mông-cổ tiến về phía xe. Gạt cho túi và mũ bịt mất cửa kính xe bên trái, Ác-tê-mi-ép nhìn ra nhận ngay thấy đó là một đoàn người nhỏ — nhiều kỵ sĩ ngồi trên lưng những con ngựa thấp bé, và ba con lạc đà, hai ở phía trước, một ở phía sau, đóng vào một cỗ xe một chiếc ác-ba— dài và cao. Trong số kỵ sĩ, hai là thiếu niên và người thứ ba là một ông già râu thưa và dài, tóc hoa râm, đầu đội mũ lông. Một người đàn bà ẵm một đứa nhỏ ngồi trong ác-ba và một người nữa đi bên, tay đặt trên thành xe. Xa xa, cách đường cái, người ta nhìn thấy trong thảo nguyên một kỵ sĩ đơn độc với một đàn cừu.

— Họ bỏ vùng này đi về phía tây — A-púc-tin nói.

Đó là lệnh của chính phủ Mông-cổ để tránh cho họ những tai nạn. Thảo nguyên rộng mênh mông, không có cách gì bảo vệ tất cả mọi người chống máy bay khu trục của địch — Phi công Nhật đã lợi dụng điểm đó để tiến hành những hoạt động kẻ cướp. Trong hai tuần qua, nhiều gia đình như gia đình này đã bị chúng xả súng bắn.

— Hãm lại một chút — A-púc-tin vừa nói vừa đặt tay mình lên cánh tay người lái xe.

Người lái xe hãm máy; chiếc xe, theo đà, tiếp tục lăn đi không tiếng động — A-púc-tin mở cửa và thò người ra ngoài. Trong im lặng, Ác-tê-mi-ép nghe rõ tiếng vù vù của máy bay.

— Của ta đấy — A-púc-tin nói — bay về Khan-khin-Gon. Đến lượt Ác-tê-mi-ép nhìn, sau khi mở cửa phía bên anh — Cao tít tắp trên vòm trời sáu chiếc phóng pháo và một phi đội khu trục.

— Lên đường — A-púc-tin nói.

— Hôm qua anh nhận được tất cả bao nhiêu thương binh? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Một trăm bốn mươi bảy người trong hai mươi bốn giờ cả người mình lẫn người Mông-cổ. Chắc là ban đêm còn về nữa.

— Trời! — Ác-tê-mi-ép nói.

—  Tôi không rõ rệt chi tiết, A-púc-tin nói, nhưng ngày hôm qua hình như có vẻ gay go lắm thì phải. Chúng chọn đúng chỗ, bọn chó ấy — anh nói thêm, giận dữ — Chỗ xa lắc xa lơ này! Để chuyển đến đây tất cả những thứ cần thiết, chỉ nói riêng về dụng cụ y tế không thôi, cũng là cả một vấn đề!

Lần này không ra lệnh cho người lái xe ngừng máy, anh mở cửa một lần nữa và mắt theo dõi một phi đội ba chiếc khu trục khác đang bay xa xa về phía Khan-khin Gon.

— Anh không buồn ngủ à? — A-púc-tin hỏi, sau mấy phút im lặng.

— Không, hôm nay thì hết buồn ngủ rồi.

— Thế à, còn tôi, tôi lại buồn ngủ, tôi thức gần trọn đêm hôm qua. Nếu không phiền lắm, anh đưa giúp tôi cái chăn.

Ác-tê-mi-ép đưa chăn cho anh, để ở ghế đằng sau, gập tư. A-púc-tin gập nó lại một lần nữa, làm như cái gối, bỏ mũ để trên đùi, đặt chiếc chăn giữa cửa sổ xe và chỗ tựa ghế trước và thoáng một cái đã ngủ ngay, mặc dù đường ổ gà.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #64 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 09:04:04 am »

Người lái xe bỗng cho xe đi từ từ: chiếc xe lúc này rất chậm và mỗi lúc một lắc dữ hơn.

— Phải đi giữa một cây số đất muối — người lái xe không quay đầu, nói khẽ.

Xe xóc hơn, nhưng A-púc-tin vẫn ngủ. Ra khỏi khoảng đất muối, đường đi trở lại bình thường.

— Anh có nhìn thấy những điểm trắng đằng kia không — người lái xe nói nhỏ, vẫn không quay đầu lại—Những hồ nước mặn đấy. Nước ở đó không uống được, nặng mùi lắm. Một lần tôi đã đi săn vịt trên một hồ như thế. Tôi bắn rơi ba con mà không tìm cách nào lấy được. Khi tôi lội nước đến đầu gối, tôi sợ không dám đi xa nữa. Không sâu lắm, nhưng mà lầy và muối ăn da. Những giếng nước tốt ở đây hiếm lắm — anh nói tiếp — Người ta đào. Người ta thấy nước, nhưng nước mặn. Anh cho phép tôi hút thuốc chứ?

— Sao lại không? — Ác-tê-mi-ép nói.

Người lái xe châm một điếu thuốc và lái một giờ đằng đẵng, không nói. Khoảng bốn mươi phút sau, không phải phía trên đường cái mà phía xa bên cạnh, lần này thấp nhiều hơn lần họ gặp những máy bay trở về vị trí. Không phải hai nhóm như trước mà một nhóm, và chỉ có năm phóng pháo và năm khu trục, thiếu mất hai chiếc.

Ác-tê-mi-ép nhìn đăm đăm lên trời hồi lâu, chờ hai chiếc máy bay còn lại xuất hiện.

«Có lẽ nó bay đường khác», anh tự nhủ, cố tin như vậy, nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ rằng hai chiếc máy bay chưa trở về đó sẽ không trở về nữa. «Số này trở về, anh tự nhủ số khác thiếu mất và sẽ không bao giờ trở về nữa. Đó là chiến tranh, đơn giản thế thôi».

— Sắp đến nơi rồi — người lái xe đột nhiên nói lớn. Anh ta không chăm sóc giấc ngủ của A-púc-tin nữa. Trái lại, tay phải bỏ tay lái, anh còn đẩy nhẹ vào vai A-púc-tin.

— Đến nơi rồi, đồng chí bác sĩ.

A-púc-tin vắt chăn trên ghế sau và đội mũ. Lố nhố nhiều chiếc y-uốc-ta và hai chiếc lều lớn in rõ nét trước mắt họ. Mấy phút sau họ đi vào làng — bệnh viện. Không phải chỉ có hai chiếc lều lớn, như Ác-tê-mi-ép tưởng, mà ba chiếc, và người ta đã đóng cọc chiếc thứ tư, mảnh bạt xanh rộng còn nằm bẹp trên mặt đất. Người ta thấy bên cạnh hàng đống nỉ và khung gỗ cho những chiếc lều Mông-cổ còn phải dựng thêm nữa. Giữa tất cả những chiếc lều đó, có nhiều xe vận tải va một xe Hồng thập tự phủ bạt xanh.

Khi chiếc Em-ka của A-púc-tin ngừng lại, người lái xe Hồng thập tự đã chuẩn bị lùi xe giữa những đám len để ra đi. A-púc-tin, nhảy ra ngoài, giơ tay lên mồm làm loa gọi:

— Này! Xô-lô-vi-ốp, ngừng xe lại!

Chiếc xe Hồng thập tự ngừng lại. Ác-tê-mi-ép từ trên chiếc Em-ka bước xuống.

— Đồng chí bác sĩ, đột nhiên có một người thầy thuốc nhà binh lùn và béo, với hai «vạch» trên ve cổ vừa nói, vừa đưa ngay báo cáo.

— Nghỉ đã, nghỉ đã, Bo-rít Gri-gô-ri-ê-vít — A-púc-tin ngắt lời — lát nữa ta sẽ nói chuyện.

Và anh chuẩn bị cho Ác-tê-mi-ép đi ngay.

— Chúc anh may mắn nhé, A-púc-tin vừa nói vừa nắm chặt tay Ác-tê-mi-ép. Anh trèo lên xe và đi thôi.

Rồi ngay sau đó, A-púc-tin quay về phía người thầy thuốc béo tròn như hạt mít và cầm lấy tay anh.

— Bây giờ, đồng chí hãy kể chi tiết cho tôi...

Ác-tê-mi-ép chỉ nghe thấy mẩu đầu câu nói đó. Tay xách va-li, anh đi về phía xe Hồng thập tự định mở cửa sau trèo vào trong.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #65 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2022, 09:43:37 am »

— Không, không, đồng chí đại úy — anh lái xe nói — đừng trèo lên đấy, chưa được cọ rửa sạch dầu. Trèo lên ca-bin này, tôi chỉ có một mình, y tá ở ngoài ấy; Ngoài ấy...

Người lái xe lấy tay làm một cử chỉ muốn nói rằng cái ngoài ấy thật khó mà có thể cắt nghĩa được.

Ác-tê-mi-ép trèo lên ca-bin và có thời giờ nhìn thấy một vệt máu tươi ở trên bục bước lên.

— Đấy là một thiếu úy bị thương ở chân — anh lái xe nói, khi bắt gặp cái nhìn của Ác-tê-mi-ép — nói chung, thảo nguyên bằng phẳng nhưng có hai chỗ đất muối, tôi rất khổ tâm nghĩ đến nó mỗi lần đến gần.

Một phút sau, bệnh viện đã khuất khỏi tầm mắt.

— Hôm nay có nhiều thương binh không? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Không đếm xuể nữa! — Anh lái xe nói vừa nhìn vào mắt Ác-tê-mi-ép không muốn dấu sự xót xa của mình — Thấy họ đau như thết tôi muốn khóc quá. Đồng chí đại úy, đồng chí là quân nhân, đồng chí đã quen. Nhưng tôi, tôi làm nghề lái xe... Anh lấy tay chỉ vào chiếc áo nhà binh. Tôi vừa mới mặc nó được hai tuần, tôi tình nguyện đến cơ sở xe hơi của một hợp tác xã. Và hai tuần vừa rồi, tôi còn chờ một chiếc xe có thùng chứa, vận tải nước. Tôi chỉ mới thấy một trận ném bom. Nhưng từ tối hôm qua, tôi ở trên chiếc xe Hồng thập tự này và đây là chuyến thứ tư vừa đi vừa về! Mười sáu giờ liền ở tay lái mi mắt cứ nặng như đeo đá... Và máu! trước tôi không thể chịu được khi nhìn thấy máu — Tôi mà có xây sát chỗ nào đó thì cũng không sao, nhưng chỉ cần ai đứt ngón tay là tôi không tài nào chịu được.

— Nhưng chắc rồi anh cũng quen đi chứ gì? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Không — anh lái xe nói gần như nấc lên — Nhưng dù sao tôi cũng chẳng bỏ xe và thương binh ở lại mà chạy trốn trong thảo nguyên. Và còn cái anh chàng y tá nữa, anh ta cứ bảo tôi «cậu giúp mình một tay». Anh ta chẳng cần phải nói, tôi cũng thấy! Người ta cố gắng hết sức để kéo họ lên xe không làm cho bọ đau quá mà rồi người ta cứ làm cho họ đau. Thật khủng khiếp!

Anh ta lại nhìn Ác-tê-mi-ép, cặp mắt đầy tươi trẻ và nhân hậu, rồi nói thêm như để xin lỗi về tất cả những điều mình vừa nói:

— Lẽ dĩ nhiên, nếu tôi là một quân nhân như đồng chí... Mặc dù thật ra tôi cũng là một quân nhân, anh nói chữa lại, tôi là một người lính — Thật ra, lẽ dĩ nhiên là tôi không nên nói tất cả điều đó...

Với dáng điệu mệt mỏi, anh đưa một tay lên vuốt mặt và rồi cúi gập xuống như nằm trên tay lái.

«Anh ta tưởng mình không phải đến đây lần này là lần đầu mà tưởng mình đã thấy hết cả, biết hết cả, làm quen với hết cả và, mình không sợ một cái gì, Ác-tê-mi-ép nghĩ thầm, chua chát. Và anh ta vừa xin lỗi, không phải vì sự hèn nhát của anh ta, vì nom anh không có vẻ là một thằng hèn mà chỉ vì sự xót xa của anh khi đứng trước máu và những đau đớn của con người, như anh ta biết trước rằng mình, mình sẽ không cảm thấy sự xót xa ấy... Vậy mà mình chưa nhìn thấy gì cả, và cũng chẳng có gì chứng tỏ là mình sẽ can đảm khi ra ngoài ấy, nơi từ đó anh trở về và mình thì chưa đến. Người lái xe này sợ, nhưng anh vẫn làm nhiệm vụ — Còn mình? Mình có sợ không? Có, anh thành thật tự thú nhận — Nhưng mình, mình cũng sẽ làm tất cả những điều cần phải làm, mười năm trong quân đội đã chuẩn bị cho mình, nhưng người ta thường nói rằng có những người, không ai ngờ và bản thân họ cũng không ngờ, bỗng tỏ ra hèn nhát trong chiến đấu — Trong y học, cũng có cả một danh từ riêng cho trạng thái đó, một sự sợ hãi...

Anh không làm sao nhớ được danh từ «thuộc về bệnh lý»

«Nhưng mọi thứ đó đều vô lý, không thể nào đến với mình được», anh nhất quyết như thế, vẫn chưa tìm ra danh từ trên.

— Thế nào, đồng chí đại úy, ta xuống chứ? — anh lái xe bỗng hỏi đột nhiên — đồng chí có thấy cần không?

— Để làm gì?

— Đồng chí có nhìn thấy không? — Anh lái xe nói vừa giơ một tay về phía trên miếng kính chắn, tay kia vẫn tiếp tục cầm lái.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #66 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2022, 09:44:48 am »

Ác-tê-mi-ép nhìn qua miếng kính chắn và thấy trên trời không xa quá, không cao quá, ba chiếc máy bay hình mỗi lúc một to mãi ra, một cách nhanh chóng.

— Bọn Nhật đấy! anh lái xe nói, không quay đầu lại — Nó bắn dọc đường. Làm gì bây giờ?

— Thế nào, làm gì à? Cứ tiếp tục! — Ác-tê-mi-ép nói tức giận với chính bản thân vì những ý nghĩ của mình hồi nãy hơn là với anh lái xe — Thương binh đang đợi xe hồng thập tự mà chúng ta ngừng lại ư? Cứ đi!

Anh lái xe không ngừng lại. Anh dấn ga và lại càng cúi hơn nữa trên tay lái. Máy bay bay trên đầu họ vào khoảng cao ba bay bốn trăm thước, tiếng vù vù điếc tai. Ác-tê-mi-ép chỉ vừa kịp nhìn thấy, với một cảm giác là lạ, chúng mang trên cánh những dấu tròn của cờ Nhật, và rồi thế là hết, máy bay đã ở đằng sau họ và xe tiếp tục lên đường, vừa lúc ấy hai máy bay nữa hiện ra.

Anh lái xe, lần này không hỏi gì cả, nắm chặt lấy tay lái và lao hết tốc độ. Khi máy bay đến gần, Ác-tê-mi-ép lấy tay trái kéo vành mũ kê-pi của anh ấn tụt xuống đầu như là nó có thể bảo vệ cho anh chống được với đạn đại liên. Cử chỉ này làm anh không thấy những máy bay đó mang sao đỏ.

Anh lái xe cho máy chậm lại và lần lượt lau hai tay vào chiếc áo quân phục.

— Máy bay của ta! — Anh nói vừa quay lại phía Ác-tê-mi-ép với một nụ cười sung sướng và mệt mỏi.

— Của ta à?

— Phải, của ta! Máy bay khu trục. Có hình sao. Chính vì thế mà chúng không bắn chúng ta, những chiếc kia, anh lái xe nói thêm, tay chỉ về đằng sau, máy bay ta đang đuổi theo.

— Có thật của ta không? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Anh không trông thấy à? Đó là những chiếc I — 16. Đồng chí đại úy, đồng chí đừng nghĩ rằng — anh lái xe nói thêm sau một lát im lặng và không phải cùng một giọng nói như anh đã dùng đề kể lại những ấn tượng của anh khi nhìn thấy thương binh, mà giọng bình tĩnh và vững vàng — đồng chí đừng nghĩ rằng tôi làm thể vì lo cho bản thân tôi và tôi quên mất thương binh đâu. Tôi là một người lính, và tôi có nhiệm vụ phải nói với đồng chí rằng, tôi phải chăm sóc đến sinh mạng của các sĩ quan. Ngay cả những phi công họ cũng phòng bị. Tôi đã mang nước đến cho họ trong một trận ném bom, tôi nhìn thấy rõ lắm.

Ác-tê-mi-ép hiểu rằng anh lái xe nói đến các phi công để dùng một bằng chứng có tính chất thuyết phục nhất đồng thời tế nhị nhất.

— Không sao — anh trả lời, trong bụng tiếc là đã không tự chủ được trong mấy phút trước đây — Chúng ta cùng sẽ nằm xuống, nếu cần thiết. Lần này không cần thiết — anh nói thêm với giọng của một người đã từng chứng kiến khá nhiều trường hợp, tương tự, nên không muốn nói nhiều về chuyện này — Chúng ta còn ở cách Kha-mác-đáp bao nhiêu?

— Gần ba mươi cây số nữa. Nhưng tôi không đến Kha-mác-đáp, đồng chí đại úy ạ. Một cây số trước khi đến nơi, tôi phải rẽ bên trái về phía sông.

Ác-tê-mi-ép suýt buột mồm trả lời là xe rất có thể đi nốt cây số thừa ấy, nhưng nghĩ đến thương binh anh lại thôi.

— Được, đến chỗ rẽ tôi sẽ xuống.

Họ tiếp tục đi, im lặng trong mấy phút. Người lái xe bắt đầu gà gà ngủ.

— Anh ngừng xe lại — Ác-tê-mi-ép nói.

Người lái xe nhìn anh ngạc nhiên nhưng cũng ngừng xe lại.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #67 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2022, 09:45:54 am »

— Thôi để tay lái đấy — Anh xuống ngồi vào chỗ tôi và ngủ đi một lát.

— Thưa đồng chí đại úy, không thể được.

— Tôi biết lái, tôi có giấy phép đấy.

Ác-tê-mi-ép cho tay vào túi áo, anh có giấy phép lái xe thật.

— Để lúc về, khi anh có thương binh trong xe, anh không ngủ gật còn tốt hơn. Anh xuống đi — Ác-tê-mi-ép nhắc lại lần này như một mệnh lệnh.

Anh lái xe đi xuống. Ác-tê-mi-ép ngồi vào chỗ của anh ta và người lái xe, vòng quanh xe rồi, ngồi vào chỗ của Ác-tê-mi-ép và đặt va-li của anh lên đùi. Trong mấy phút anh theo dõi tò mò và không phải không lo ngại xem Ác-tê-mi-ép cầm lái thế nào và sau, yên trí, anh tựa vào thành ca-bin đánh một giấc không còn biết trời đất gì nữa.

Ác-tê-mi-ép lái xe cẩn thận, cố làm quen với xe, sung sướng thấy mình được cầm lái, sung sướng nghĩ thầm rằng máy bay đã đi qua mà không bắt buộc mình phải xuống xe và nhất là nhận thấy những ý nghĩ vừa rồi lúc này đối với mình hoàn toàn vô nghĩa.

Anh không tưởng tượng được quang cảnh của nơi có cái tên reo vang là Kha-mác-đáp, mà hai người đương đến gần, có thể sẽ ra sao. Anh cũng chẳng biết rõ ràng nó là cái gì nữa; một làng, một đống đổ vỡ, một thung lũng hay một vùng đồi núi.

Khi xe đã đi được gần ba mươi cây số (anh cũng không xem công tơ tốc độ một cách chính xác), anh thấy hình như có một con đường rẽ về bên trái. Anh định đánh thức người lái xe dậy, nhưng cuối cùng anh nghĩ bụng những vết xe lờ mờ này trên thảo nguyên không thể dẫn đến đầu cầu được.

Một lát sau, độ hai cây số đường nữa, anh thấy rõ ba chiếc xe bọc sắt nhỏ. Càng ngày càng thấy nhiều vết bánh xe tách khỏi đường, trẽ sang bên trái và bên phải, nhưng không vết nào chứng tỏ là có xe đi lại vận chuyển nhiều. Cuối cùng, anh thấy một đường có vết bánh hằn sâu đi về phía bên trái và từ đó một chiếc xe hồng thập tự đi về phía hai người. Anh hãm máy và đập vào vai người lái xe.

— Anh lại cầm lái đi, đến nơi rồi.

Ác-tê-mi-ép nhẩy một bước xuống đất, đi vòng quanh xe, lấy va-li và để xuống mặt đường.

— Thôi từ biệt nhé. Anh có thể đi được rồi — anh nói vừa sập mạnh cửa buồng máy.

Người lái xe để tay lên mũ ca-lô chào và mở máy. Khi xe đi được độ mấy chục thước và tiếng động cơ đã im bặt. Ác-tê-mi-ép nghe mơ hồ thấy những tiếng súng xa xa.

Con đường leo thoai thoải sườn đồi rồi mất hút đằng sau. Xa hơn, cách độ một cây số, người ta nhìn thấy những mỏm đồi trọc khác.

«Kha-mác-đáp, chắc là ở phía ấy», Ác-tê-mi-ép nghĩ bụng, và tay xách va-li, anh bắt đầu lên đường.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #68 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2022, 09:47:28 am »

CHƯƠNG VII

Ngày 14 tháng năm 1939, một đơn vị bộ binh và kỵ binh Nhật từ Mãn Châu, có máy bay yểm hộ, vượt biên giới và tiến công những dồn biên phòng Mông-cổ chung quanh một ngôi chùa cũ bên bờ hồ Bu-in Nua và rải rác trên các cồn cát chung quanh đồi Nô-mun Khan Buốc O-bô, cách phía đông sông Khan-khin Gon khoảng mười cây số.

Những trận đánh mà sau này thông cáo của quân đội Nhật nhiều lần trong mục “Những sự kiện ở Nô-mun-Khan» và Thông tấn xã Liên-xô tường thuật trong những bản tin về «Cuộc xung đột vũ trang trong khu vực hồ Bu-in Nun và sông Khan-khin Gon» bắt đầu trên đất Mông-cổ như vậy.

Nếu người ta vạch trong óc một đường thẳng đứng trên một tấm bản đồ từ phía Bắc đến phía Nam, từ một điểm hơi chếch về phía Đông Si-ta và một đường thẳng khác nằm ngang, từ Tây sang Đông từ một điểm hơi chếch về phía Bắc Cáp-nhĩ-tân, thì chỗ gặp nhau của hai đường gần chỉ đúng vùng sa mạc rộng lớn của miền Đông Mông-cổ, nơi diễn biến những sự kiện năm 1939.

Trong những miền này, dân cư thưa thớt hơn những khác của Mông-cổ, biên giới giữa Mông-cổ và Mãn-châu thoạt đầu theo hướng Tây Đông và đột nhiên xuyên chéo về phía Nam và rồi tạt về phía Tây, tạo thành một bán đảo ba phía bị đất đai Mãn Châu bao vây.

Trên tất cả bán đảo đó, những bản đồ thời kỳ này chỉ ghi một điểm duy nhất có dân ở, làng Tam-xác Bu-lắc. Ngôi làng này và những đồn biên phòng, trên tất cả khoảng đất rộng hơn sáu mươi nghìn cây số vuông chỉ có vài chục bộ lạc Mông-cổ, người A-rát, chuyên chăn nuôi súc vật, và tùy tình hình đồng cỏ họ sẽ ở lâu nhiều hay ít trong những y-uốc-ta bên những giếng nước thảo nguyên, hay đi từ địa điểm có nước này đến địa điểm khác.

Chính giữa những vùng đất đai trong số những vùng hoang vắng nhất thế giới này; đã xảy ra những trận chiến đấu ác liệt làm chết hàng vạn người. Sự kiện thoạt nhìn có vẻ kỳ lạ này cũng có nhiều lý do.

Những nhóm cầm quyền Nhật-bản, cả chính trị lẫn quân sự, sau khi tách rời Mãn Châu khỏi Trung-quốc năm 1932 và lập lên chính quyền bù nhìn Mãn-châu quốc, tự đề ra một nhiệm vụ cấp thiết thứ hai: xâm chiếm và chinh phục nước Trung Hoa bắt đầu từ những tỉnh phía Nam và phía Trung, trù phú nhất, phì nhiêu nhất.

Các lực lượng quân đội Nhật chiếm Bắc-kinh và Thiên-tân, xâm lấn Hoa Trung và Hoa Nam, lấy Thượng Hải, Nam-kinh, Hán Khẩu và tiếp tục tiến về khu vực trung tâm dọc theo sông Dương tử.

Các giới cầm quyền Nhật-bản thống nhất nhận định rằng sự chinh phục hoàn toàn miền Đông Á không thể thực hiện được nếu không có một cuộc chiến tranh với Liên-xô. Nhưng một số cho rằng người ta chỉ có thể gây chiến với nước Nga sau khi đã thiết lập ở hậu phương một nước Trung Hoa hoàn toàn bị chinh phục một cách chắc chắn. Mù quáng tin ở mình như thường bọn phiêu lưu vẫn thế, chúng cho rằng dự định ấy có thể thực hiện được.

Cũng do sự tin tưởng mù quáng này nó là đặc điểm của bọn phiêu lưu thuộc tất cả mọi thời đại, mà một số khác tưởng rằng cứ dốc ngay chủ lực ra tấn công Liên-xô, không những có thể làm cho Liên-xô bại trận, mà còn tước đoạt được tất cả phần địa đầu phía đông của lãnh thổ Xô-viết, ít nhất cho đến hồ Bai-kan. Chúng cho rằng trước hết phải đánh bại kỳ được Liên-xô, đó là điều kiện không có không được để đè bẹp phong trào giải phóng dân tộc ở Trung-quốc và trong nhiều nước khác ở Đông Á và bắt các nước đó phải chịu khuất phục hoàn toàn.

Ngây ngất trước thắng lợi. những tướng lĩnh chỉ huy những đạo quân lúc đầu hành quân cấp tốc tiến vào Hoa Trung và Hoa Nam đòi cho đại bộ phận lớn quân đội Nhật tiếp tục tiến sâu vào nội địa Trung-quốc, không đếm xỉa đến thiệt hại và phí tổn.

Ngược lại, những tướng lĩnh của đạo quân Quan đông đóng ở Mãn Châu đòi phải mở ngay một hành động quân sự đối với nước Nga, hy vọng thu được những thắng lợi như trong thời kỳ Nga — Nhật chiến tranh trước.

Những bọn cầm đầu các tơ-rớt lớn và công nghiệp bông và lụa, những tên trùm các nhà ngân hàng cung cấp vốn cho những tơ-rớt đó, những người có cổ phần trong rất nhiều tổ chức thương mại thèm khát tìm được những thị trưởng mới để tiêu thụ hàng hóa đồng thời với nhân công thuộc địa rẻ mạt, xúc tiến việc thôn tính Hoa Trung và Hoa Nam.

Còn bọn chủ công nghiệp cá và các công ty mỏ và luyện kim đã khai thác Triều-tiên, từ lâu bị chiếm đóng, và Mãn Châu vừa thôn tính xong, chỉ mơ chuyện nuốt chửng Xi-bê-ri.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #69 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2022, 09:48:57 am »

Suốt năm 1938 và những tháng đầu năm 1939, chính phủ và các giới công nghiệp và tài chính Nhật bị áp lực ngày càng mạnh từ phía Pháp, Anh và nhất là Mỹ. Mỹ đã lộ rõ cho Nhật hiểu rằng nếu cứ tiếp tục hành động xâm lược ở Đông Nam Á trong khu vực quyền lợi và trên những thị trường của Mỹ, cuối cùng Nhật sẽ vấp phải sự chống lại công khai của chính phủ Mỹ. Để đạt mục đích đó, Mỹ sẽ không ngần ngại liên minh với Anh Pháp đang không những mất các vị trí của họ trên đất Trung-quốc mà đã bắt đầu lo ngại cho số phận của Hồng Kông, Xanh-ga-po, Miến-Điện và Đông-dương. Mặt khác, Mỹ cũng đã lộ không kém rõ ràng cho Nhật hiểu rằng thật ra người Mỹ có thái độ thiện cảm đối với mọi cuộc chiến tranh ở Đông-bắc Á và mọi hành động xâm lược mới của Nhật về phía Bắc Mãn Châu; trong trường hợp đó họ sẽ hoàn toàn trung lập và sẵn sàng tăng thêm khối lượng cung cấp về nguyên liệu chiến lược và vũ khí cho Nhật.

Các thủ lĩnh chính trị hiểu biết nhất của Mỹ thời kỳ đó tính trước rằng Nhật không thể thu được một thắng lợi chớp nhoáng trong một cuộc chiến tranh với Liên-xô, do đó càng mong muốn xảy ra cuộc chiến tranh đó. Một cuộc tiến công của quân Nhật vào xứ sở đáng ghét của chủ nghĩa xã hội sẽ trói chân trói tay nước Nhật và làm lung lay kẻ cạnh tranh nguy hiểm nhất trong các nước đế quốc đối với Mỹ ở Viễn Đông.

Do ảnh hường của cùng tất cả những lực lượng bên trong và bên ngoài công khai và bí mật này, tháng ba 1939 chính phủ và bộ tham mưu Nhật đã ra mật lệnh, chuẩn bị ở phía Bắc một cuộc thử sức mới mà vẫn ao ước từ lâu bọn tướng lĩnh đạo quân Quan Đông và người chỉ huy chúng, tướng U-ê-đa, lúc này làm đại sứ của chính phủ Nhật bên cạnh vua Phổ Nghi, nhưng thật ra là tên độc tài của Mãn Châu. Cuộc thử thách này phải diễn ra trên một quy mô quan trọng hơn ở hồ Khát-xan rất nhiều, huy động cả một quân đoàn và mặc nhiên xuất phát từ giả thuyết cho rằng cần phải và có thể lợi dụng một thắng lợi quan trọng đầu tiên để giành thắng lợi cho một cuộc đại chiến đối với nước Nga và chiếm đoạt tất cả miền Đông Bắc Á.

Tháng năm đã được chọn để mở cuộc tiến công. Còn về khu vực, chúng lựa chọn sông Khan-khin Gon, giữa biên giới Mãn Châu và Mông-cổ, quân Nhật có những lý do chính trị, chiếu lược và cả chiến thuật nữa để chọn địa điểm này.

Tháng năm 1936, Xta-lin tuyên bố với người Mỹ Rôi Hô-uốc rằng Liên-xô sẽ giúp đỡ nước Cộng hòa nhân dân Mông-cổ nếu xảy ra một cuộc tấn công của quân Nhật đe dọa nền độc lập của Mông-cổ — Về sau một hiệp ước tương trợ được ký kết giữa chính phủ Liên-xô và Mông-cổ. Như vậy bọn quân phiệt Nhật không thể trông mong Liên-xô để mặc chúng muốn làm gì thì làm nếu chúng xâm lược Mông-cổ. Quả cũng có một số tướng lĩnh đã nuôi trong đầu những ý nghĩ như vậy, chúng nhìn tình hình với thái độ lạc quan từ lúc Hít-le, sau khi chiếm đóng Tiệp-khắc và Mơ-men, công khai đe dọa biên giới phía tây Liên-xô. Dù sao, toàn thể bộ tham mưu Nhật gần như loại trừ hoàn toàn khả năng không can thiệp của quân đội Xô-viết: chúng nghĩ rằng sau khi vượt biên giới Mông-cổ, lực lượng quân Nhật không những phải đương đầu với quân đội Mông-cổ mà còn phải đương đầu với những đơn vị Hồng quân nữa, và sau khi đánh bại những lực lượng Xô-viết này trên lãnh thổ của «bán đảo» Tam-xắc Bu-lắc chúng sẽ, trên một khoảng rộng hàng trăm cây số, ào ào tiến thẳng vào biên giới Xô-viết ở phía Nam Si-ta, đe dọa cắt đứt đường xe lửa xuyên Xi-bê-ri.

Nếu sau tất cả những cái đó, vẫn không mở được một cuộc đại chiến với Liên-xô, nếu Nga và Mông-cổ cuối cùng nhượng bộ. thì việc chiếm đóng khoảng đất này đối với Nhật cũng là một thắng lợi quan trọng về phương diện chính trị và chiến lược. Như thế là đã giáng một đòn chí mạng vào uy tín của Liên-xô trước thế giới và nhất là đối với các dân tộc châu Á. Thứ nữa, vì đấy là đất Mông-cổ, nên vẫn có thể nói rằng chiếm đóng đây là nhân danh chính phủ Mãn Châu và chính phủ Nhật sẽ dùng thủ đoạn ngoại giao và khước từ đàm phán trực tiếp với Liên-xô.

Về phương diện chiến lược, nó gần như có nghĩa là mở được cửa vào Si-ta và có khả năng kéo dài đường xe lửa chiến lược ở Kha-lun Ác-san, đã khởi công song song với đường xe lửa xuyên Xi-bê-ri, cho đến biên giới Nga.

Về phương diện tác chiến thuần túy quân sự, về phương diện tập trung lực lượng và tiếp tế, khu vực Khan-khin Gon đem lại những thuận lợi vô cùng to lớn cho quân Nhật. Hai-i-la trạm quan trọng gần đường xuyên Xi-bê-ri nhất, cách khu vực này khoảng một trăm hai mươi cây số. Trạm cuối cùng trên đường thứ hai, đường Kha-lun Ác-san, gần hơn, chỉ cách có sáu mươi cây số. Ngược lại, trạm gần nhất có thể tiếp tế được cho lực lượng Mông-cổ và Xô-viết, nếu họ có giữ khu vực này, là Boốc-xi-a, cách gần bảy trăm cây số.

Cuối cùng, về phương diện thuần túy chiến thuật, khu vực Khan-khin Gon còn thuận lợi ở chỗ, suốt trong bảy năm vừa qua, nhân dịp hàng chục lần vi phạm biên giới bằng không quân và lục quân, bộ tham mưu Nhật đã làm được những đồ họa chính xác và có trong tay những bản đồ tỷ lệ xích lớn.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM