Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:55:51 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bạn chiến đấu - Tập 1  (Đọc 5796 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #50 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2022, 10:04:46 am »

Ác-tê-mi-ép và Cô-xi-ri-ốp đi ra phố theo vỉa hè đến góc một khu nhà, nơi Cô-xi-ri-ốp đỗ xe, một chiếc «Em-ka» anh tự lái lấy.

— Anh ở đâu?

— Phố Út-xa-si-ốp-ca.

— Tốt lắm — Cô-xi-ri-ốp nói và, ra khỏi ngõ, anh lái vào trung tâm thành phố.

— Đi lối này thú vị hơn — Cô-xi-ri-ốp nói.

Ác-tê-mi-ép không phản đối. Đi lối nào cũng được, anh hoàn toàn dửng dưng với điều đó.

— Anh sẽ xem tôi lái xe như thế nào. Na-đi-a sợ. Lần đầu tiên, đang đi, cô ta nắm cả lấy tay tôi. Lẽ dĩ nhiên đây ở thành phố, phải khác. Vả lại thời gian vừa rồi, tôi giữ lời hứa, tôi thận trọng hơn — anh quay đầu lại nói với Ác-tê-mi-ép trong khỉ xe dừng trước hiệu đèn đỏ — Các cậu ấy bắt tôi phải hứa.

— Các cậu nào?

— Các cậu nào à? Những phi công của tôi chứ còn ai nữa. Hai người vượt quảng trường Đéc-gin-xki và đi xuống phía Ô-khốt-ni Ri-at, nhưng đáng lẽ đi thẳng, Cô-xi-ri-ốp sau khi liếc nhanh nhìn một anh công an giao thông quay lưng lại phía mình lượn ngay ở giữa phố và đến đỗ trước khách sạn Mạc-tư-khoa.

— Đến nơi rồi — anh nói và rút chiếc khóa công-tắc ra.

Ác-tê-mi-ép xuống xe.

Anh cũng chẳng thiết tiếp tục con đường về nhà bằng xe, nhưng lẽ ra Cô-xi-ri-ốp có thể báo trước cho anh một cách lịch sự hơn rằng anh ta không thể đưa anh về tận nhà được.

— Chào anh — Ác-tê-mi-ép nói vừa đưa tay lên vành chiếc mũ cát-két, chuẩn bị đi.

Cô-xi-ri-ốp, trong lúc đó đã đi một vòng quanh xe soát lại xem rác cửa đã đóng cẩn thận chưa và đang cúi nghiêng trên chiếc cửa cuối cùng để khóa nó lại — Anh ngẩng nhìn Ác-tê-mi-ép và bật cười.

— Không — anh nói — cậu cho mình là người thế nào? Tôi đã nói với cậu là tôi đưa cậu về, thế nghĩa là tôi đưa cậu về đến nhà.

Anh đóng cửa, và nhét chiếc khóa vào túi quần.

— Đây, chỉ là ngừng lại một chút thôi. Phố Út-xa-si-ốp-ca còn xa, ta hãy vào phòng ăn khách sạn Mạc-tư-khoa độ một tiếng đã. Cậu đã vội giận rồi sao? Chắc cậu nghĩ bụng: «Cái thằng rõ bất lịch sự, đã hứa với người ta là đưa về tận nhà đến giữa chừng lại bỏ rơi ở vỉa hè», Không, ông bạn ơi, bọn không quân chúng mình không bao giờ làm những việc như thế đâu.

Anh ta cậu cậu, mình mình với Ác-tê-mi-ép, đề nghị anh đi vào quán ăn cũng tự nhiên như cách đây năm phút anh thôi không gọi Na-đi-a là Na-đi-ét-da A-lếch-xây-ép-na nữa.

Ác-tê-mi-ép không hề muốn vào quán ăn với Cô-xi-ri-ốp một chút nào, nhưng anh cũng không thích về nhà lắm. Thật ra, anh chẳng muốn gì cả.

— Mình cần phải về, có người đợi ở nhà — anh nói lửng lơ.

— Rồi cậu sẽ về đến nhà! Tôi đưa cậu về cơ mà!

Ác-tê-mi-ép nghĩ bụng nếu mình cưỡng lại, Cô-xi-ri-ốp, một người cứ trông cũng rõ, thuộc loại đã thích làm gì là làm cho bằng được, sẽ lại càng khăng khăng hơn và như vậy hai người có thể đứng lâu thảo luận trên lề đường, trước khách sạn Mạc-tư-khoa dưới mắt những người qua lại đã bắt đầu chú ý đến những huân chương của Cô-xi-ri-ốp. Vả lại, ngoài sự không thích thú lắm ra, Ác-tê-mi-ép cũng chẳng có lý do gì để không vào quán ăn với Cô-xi-ri-ốp.

«Chẳng có mảy may lý do gì», anh nghĩ bụng, vẫn với vẻ bình tĩnh đã từ hai giờ nay làm anh hết sức vui sướng, anh đi theo Cô-xi-ri-ốp.

Quán ăn chật ních, nhưng một người trong số nhân viên phục vụ, to béo và đầu hói, trông thấy các anh vào, xếp cho một bàn trong một góc vừa kéo mảnh bìa có ghi chữ «Dành riêng» đi.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #51 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2022, 10:06:46 am »

— Cô-nhắc chứ? — anh ta hỏi Cô-xi-ri-ốp giọng thân tình khi hai người đã ngồi vào bàn.

— Cô-nhắc và cái gì ăn — Cô-xi-ri-ốp nói, và còn sẽ xem sau.

— Sao lại ăn? — Ác-tê-mi-ép nói. Chúng mình vừa ăn xong rồi.

— Cũng không sao, bày biện cho nó đẹp bàn — Cô-xi-ri-ốp nói. Và quay lại phía người phục vụ, anh thêm — thôi lấy đi.

— Có lấy nước chanh nữa không? — người phục vụ hỏi với cùng một giọng, để chứng tỏ rằng không những anh ta hiểu rõ Cô-xi-ri-ốp, mà còn nhớ cả những sở thích của anh.

Cô-xi-ri-ốp nói:

— Đúng lắm, và làm mau lên. Anh bạn tôi bận — và hất đầu chỉ Ác-tê-mi-ép.

Anh nhân viên phục vụ cười vẻ tản thưởng câu nói đùa; người ta vẫn cứ có thể vội khi người ta ngồi cùng bàn ăn với Cô-xi-ri-ốp khi anh ta không vội!

Vẫn tươi cười, anh xếp cốc lên bàn và đi, chiếc khăn ăn vắt trên cánh tay.

Ác-tê-mi-ép, im lặng, đưa mắt nhìn phòng ăn nơi anh chỉ mới đến hai lần trong đời anh, hai lần mà anh không muốn nhớ đến nữa.

«Vả lại, anh nghĩ thầm, thật ra, sao lại không nhỉ? Hai lần vì cả hai lần đều đến với Na-đi-a. Hai lần ở góc phía đằng kia. Và sao nữa?»

Rồi anh nghĩ rằng quán ăn này, nói chung. không làm anh thích thú. To quá, sang quá, những cột bằng đá hoa kia nặng nề quá. Người ta có thể đến đây chơi, ngắm nghía, nhưng người ta không thích ăn ở đây.

Cô-xi-ri-ốp ngược lại, thích quán ăn này. Khi người ta mang cô-nhắc đến, Cô-xi-ri-ốp, không đợi những món sau, rót đầy cốc của mình và của Ác-tê-mi-ép, vừa cạn cốc vừa nói «Chúc cậu sức khỏe», và lại rót đầy luôn một lần thứ hai nữa. Ác-tê-mi-ép nghĩ anh chàng này có vẻ đã bắt đầu uống thì không ngừng lại dễ dàng và ngại rằng tất cả sẽ chấm hết bằng một cuộc cãi cọ lố bịch của kẻ say rượu.

— Đây, ở chúng mình người ta làm thế đấy, Cô-xi-ri-ốp nói khi uống cạn cốc thứ hai và tiếp theo một cốc nước chanh nữa. Xem bộ binh làm gì nào.

Ác-tê-mi-ép không thích không ăn gì lúc uống rượu nhưng anh cũng cạn cốc thứ hai.

— Lần này thì chúc cậu — anh nói, khó khăn mới phát ra được tiếng «cậu». Việc cậu cậu mình mình với Cô-xi-ri-ốp mà anh gần như không quen biết vả lại ở một cấp bậc trên anh làm anh khó chịu, nhưng Cô-xi-ri-ốp cứ buộc anh phải làm thế.

— Ừ, khá lắm — Cô-xi-ri-ốp gật gù — Làm cốc nữa. Trong lúc đỏ: người phục vụ đã dọn món «da-cút-ski»(1) và Cô-xi-ri-ốp trước khi uống cốc thứ ba, uể oải đưa chiếc phuốc-sét về phía một đĩa xà-lách. Viên đại úy trước mặt anh có vẻ dễ thương; anh yêu thái độ vững vàng của anh ta đối với Na-đi-a, vì bản thân anh thấy luống cuống trước mặt chị. Nhưng nhất là, sau khi rời Na-đi-a, anh không muốn ngồi một mình chút nào.

Đã nâng cốc thứ ba lên, anh tự hỏi không biết sẽ uống chúc sức khỏe ai. Anh nghĩ đến Na-đi-a, nhưng lại nghĩ bụng là anh bạn này có thể sẽ kể chuyện lại cho chị biết anh uống chúc sức khỏe chị như thế trước bất cứ ai, trong một tiệm ăn.

«Chúc em bé Na-đi-a của anh» anh nói thầm, và lặng lẽ uống cạn cốc thứ ba.

— Cậu hãy kể cho mình nghe... — anh nói, ý muốn hỏi Ác- tê-mi-ép xem học xong bây giờ được bố trí đi công tác ở đâu, nhưng Ác-tê-mi-ép lại nghĩ rằng anh ta muốn nói chuyện về Na-đi-a với mình nên cắt ngang.

— Cậu hãy kể đi đã. Cậu đã nhìn thấy nhiều cái mà mình còn phải lâu lắm mới mơ đến được.

— Với bọn phi công chúng mình, trước hết chúng mình chẳng biết bao giờ nó xảy ra — Cô-xi-ri-ốp nói — và rồi người ta đặt giấy tờ ở dưới mũi anh và cẩn thận, đừng có mà rối trí. Nếu cậu rối trí... Anh không nói hết câu nhưng anh trình bày bằng một cái huơ tay chớp nhoáng, điều sẽ xảy đến cho một phi công khi anh ta rối trí. Nhưng những người ở đó tuyệt vời — Một dân tộc thật tuyệt! anh nhấn mạnh, giọng cảm động. Tuyệt! Một người nào đó, chắc sẽ tả lại tất cả những cái đó trong hồi ký của anh ta. Không phải mình, lẽ dĩ nhiên. Mình nếu mình viết… Anh đặt ngay bàn tay vào  cổ, làm điệu bộ một con dao. Nhưng sẽ có người kể lại tất cả. Ngoài mình ra, cũng còn nhiều người khác đến đó.


(1) Món vặt dùng đầu bữa.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #52 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2022, 10:08:37 am »

Tay anh đụng vào những tấm huân chương.

— Những huân chương này cũng vậy một cái thật sự là tặng cho cá nhân mình, còn hai cái khác, là cho những cuộc chiến đấu tập thể cùng với các cậu trong phi đội của mình. Bọn phát-xít hạ mất ba cậu, cậu thứ tư bị tai nạn, ngay trước lúc cất cánh.

Nói đến đây, Cô-xi-ri-ốp, nhớ lại kỷ niệm đó, tức giận đầy ruột, đấm mạnh tay xuống bàn và ngồi mơ mộng một lúc. Anh nghĩ đến một nơi xa, xa lắm khỏi quán ăn, và chiếc bản này, xa người đại úy có bộ tóc hung đang ngồi trước mặt anh, mà anh biết rất ít này, và xa, xa cả Na-đi-a, xa lắm. Anh nhớ lại cái im lặng của một nghĩa trang trong một thành phố nhỏ ven biển, nhớ những người phi công ấy đứng chung quanh anh, trên nền một rặng cây cỏ xanh um. Dưới chân họ, một mảnh bia bằng đá hoa trắng, mà chắc từ làu bọn phát-xít đã cạy lên và đập tan ra từng mảnh.

Ác-tê-mi-ép nhìn bộ mặt sa sầm của Cô-xi-ri-ốp, nhìn những huân chương nhắc lại máu đã đổ mà anh ta vừa nói đến rất thành thật và khiêm tốn tự nhủ «Thật ra không biết có cách gì để nói cho anh ta biết trước?».

Nhưng Ác-tê-mi-ép biết nói gì, và nói thế nào với anh ta? Nói với anh ta rằng: Na-đi-a đã xử sự không tốt với anh; đối với Ác-tê-mi-ép, chị không yêu anh với một tình yêu chân thành và để anh ta hiểu rằng chị không có thể yêu ai được? Rõ ràng chị chẳng có thể thành thật yêu cái người trước mặt anh kia. Anh không tin. Nhưng sao người kia lại bắt buộc phải tin anh? Hai năm trước đây, anh cũng không tin nếu người ta nói với anh rằng Na-đi-a không thể yêu ai được. Làm gì bây giờ? Hoàn toàn chẳng làm gì được cả. Vì bây giờ dù thế nào anh cũng không thể kể lại việc người đàn bà ấy; người mà anh đã yêu và đã đáp lại tình yêu của anh, như chị đã có thể làm được, một người nông nổi, dửng dưng với tất cả những gì không thuộc bản thân mình, mặc dù có những giây phút đôn hậu. Không thể nào can ngăn được anh chàng này không yêu Na-đi-a, một khi bây giờ anh ta đã yêu cô ta. Không kẻ nào trên đời lại nói điều đó và nhất là, không có kẻ nào thèm nghe, mặc dù điều đó hoàn toàn là sự thật, nói ra không vì có ý xấu, không phải vì tự ái bị thương tổn, mà đơn giản như người ta kéo vội cánh tay một người đi trên đường ray, không trông thấy một chuyến tầu điện đang tiến về phía mình.

Ác-tê-mi-ép tự nhận thấy anh không thể nào nói được, anh ngắm Cô-xi-ri-ốp và cuối cùng phải tự thú nhận rằng tất cả cái đó chỉ là một ý nghĩ ngớ ngẩn đột nhiên nảy ra do cảm tình đối với con người ngồi trước mặt anh.

— Tôi thèm được như anh, con người đã từng được chiến đấu chống bọn phát-xít — Ác-tê-mi-ép nói.

— Cậu nói cũng có lý — Cô-xi-ri-ốp trả lời, bỏ giữ cơn mơ mộng, nhưng vẫn chống cằm vào tay — Chỉ là chiến sĩ những ai đã từng ra mặt trận tham chiến. Còn những người khác chưa phải. Người ta còn chưa biết họ sẽ ra thế nào.

Cặp mắt của Cô-xi-ri-ốp bị rượu kích thích nhìn Ác-tê-mi-ép chằm chằm. Anh cứ nhìn Ác-tê-mi-ép như thế một lúc lâu và sau cùng, như sực nhớ ra một điều gì, anh nói:

— Mình bậy quá, mình làm cậu phật lòng, mình làm phật lòng một người bạn. Ta phải uống một cốc để chấm hết câu chuyện này.

Ác-tê-mi-ép phải cạn chén. Anh không sợ gì cho mình, nhưng Cô-xi-ri-ốp đã bắt đầu ngà ngà.

— Cậu đừng sợ, — Cô-xi-ri-ốp vừa nói vừa rót đầy hai cốc — Uống đi! Mình không bỏ rơi cậu đâu, vì mình đã hứa đưa cậu về nhà.

Nhưng Ác-tê-mi-ép không uống thêm một ngụm nào nữa, anh không muốn nhìn thấy Cô-xi-ri-ốp say, vì bản thân anh ta, vì cấp bậc đại tá và những huân chương của anh ta. Anh kiên quyết ngăn cản Cô-xi-ri-ốp. Trong một lúc Cô-xi-ri-ốp đãng trí, anh ra hiệu gọi người phục vụ và trả tiền.

— Chúng ta ở đây được một tiếng rưỡi rồi — anh nói — Cậu hứa là sau một tiếng sẽ đưa mình về. Mình có người đợi.

Cô-xi-ri-ốp nổi cáu.

— Cậu xem giờ? Cậu có muốn xem đồng hồ của mình không? Đây giờ trên hai đồng hồ đây! Cậu không thể ở lại thêm nửa giờ với Cô-xi-ri-ốp hay sao?

Nhưng Ác-tê-mi-ép không nhượng bộ: anh có người đang đợi và Cô-xi-ri-ốp đã hứa đưa anh về.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #53 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2022, 10:10:39 am »

Quen được đồng đội yêu mến và nể nang thường cảm phục tất cả mọi việc anh làm, do cảm phục anh trên cương vị phi công, Cô-xi-ri-ốp giờ bị Ác-tê-mi-ép cưỡng lại, đỏ mặt và trở nên ương ngạnh ích kỷ, một nét thường xuyên của cá tính không có chừng mực của anh, nhưng hay bộc lộ nhất lúc anh uống rượu.

— Được, một cốc cuối cùng, nếu cậu không muốn mất lòng tôn trọng của mình đối với cậu — Cô-xi-ri-ốp nói, mắt nhìn Ác-tê-mi-ép, giận dữ.

Bây giờ đối với anh không còn là chuyện bản thân mình uống mà là làm cách nào cho Ác-tê-mi-ép uống.

— Mặc kệ sự tôn trọng của cậu — Ác-tê-mi-ép nói — Cậu đã hứa là cậu đưa mình về nhà.

— Hứa! Hứa! — Cô-xi-ri-ốp càu nhàu — Những kẻ như cậu hứa với họ một tí gì cũng đều nguy hiểm.

Ác-tê-mi-ép làm như không nghe thấy.

— Thế nào, cậu uống hay không?

Cô-xi-ri-ốp nâng cốc, nhưng Ác-tê-mi-ép không đụng đậy

Không muốn uống một mình, anh đặt cốc rượu xuống bàn và bảo tính tiền.

— Đã trả rồi — người phục vụ nói, đưa mắt chỉ Ác-tê-mi-ép.

— Sao lại thế? — Cô-xi-ri-ốp nói mặt lại càng đỏ hơn, tay rút một tập giấy bạc ở trong túi ra.

Ác-tê-mi-ép, ngại một cuộc cãi lộn ngớ ngẩn, ngắt lời. nói:

— Mình đồng ý trả một nửa.

— Mình mời cậu cơ mà.

— Mình không phải là một cô gái — Ác-tê-mi-ép vừa nói vừa cười — Khi mình có tiền, mình đi chơi với bạn, khi mình không có, mình không uống bằng tiền của người khác.

— Mặc kệ, bảo cho mình biết bao nhiêu.— Cô-xi-ri-ốp nói, đột nhiên giọng dịu lại.

Ác-tê-mi-ép làm cho Cô-xi-ri-ốp cáu, nhưng trong cơn say, anh vẫn thấy Ác-tê-mi-ép mỗi lúc một dễ thương hơn.

Khi Ác-tê-mi-ép lấy trong tập giấy bạc một tờ ba mươi rúp, Cô-xi-ri-ốp ngoảnh lại phía người phục vụ và đưa cho anh ta một tờ khác:

— Đây thuộc về phần tôi.

Rồi tay anh vơ tất cả tiền, nhét vào túi và đứng dậy.

Ác-tê-mi-ép ngại nhìn thấy Cô-xi-ri-ốp lảo đảo, chực sẵn sàng đỡ anh ta, nhưng anh hết sức ngạc nhiên thấy Cô-xi-ri-ốp trấn tĩnh lại và đi về phía cửa, bước chân tuy gượng gạo nhưng vững chắc. Do cố gắng, lớp da trên những đốt xương hai bàn tay nắm chặt lại xanh tái đi.

Hai người xuống cầu thang. Không quay lại phía Ác-tê-mi-ốp, Cô-xi-ri-ốp chân gượng gạo đi qua phòng ngoài rộng mênh mông và ra phố.

«Không biết anh ta sẽ lái xe thế nào?» Ác-tê-mi-ép nghĩ nhưng cũng không do dự ngồi xuống ghế trước bên cạnh Cô-xi-ri-ốp.

Nhưng lo ngại của Ác-tê-mi-ép lại một lầu nữa tỏ ra không đúng. Cô-xi-ri-ốp nắm tay lái, mắt dán vào đường và chiếc xe chạy như bản thân nó là sự tiếp tục của cái thân hình co lại, bé nhỏ nhưng mạnh mẽ kia — Anh không nói một lời suốt dọc đường, trừ lúc đến góc phố Pi-a-rô-gốp-xcai-a, đối diện với trường đại học, anh mới hỏi Ác-tê-mi-ép:

— Đi lối nào bây giờ?

— Cứ đi thẳng — Ác-tê-mi-ép trả lời.

— Và bây giờ? — Anh lại hỏi, lúc đến ngã tư.

— Rẽ bên trái.

— Cậu nhớ báo mình trước.

Một đường vòng nữa và hai người đến trước cửa nhà Ác-tê-mi-ép.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #54 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2022, 10:12:18 am »

— Cảm ơn cậu — Ác-tê-mi-ép nói, vừa bước xuống xe.

Cô-xi-ri-ốp đưa tay cho anh bắt, và lúc đóng cửa, nói thêm:

— Dù sao thì cậu cũng xấu chơi lắm, đại úy ạ.

Xe bỗng mở máy, mũi xe sáng lấp lánh ở một góc đường ngoặt và biến mất.

Như Ác-tê-mi-ép đã đoán trước, Ma-sa vẫn chưa về, nhưng bà cụ đã về. Khi anh vào, bà đương giặt quần áo ở trong bếp. Những ngày gần đây, khi ở xưởng về, tối nào bà cũng lo chuẩn bị dần hành lý cho con và tối nào cũng đón anh bằng một cái nhìn như muốn nói «Thế nào, mai đã đi à?»

— Ngày mai. mẹ ạ—Ác-tê-mi-ép trả lời mẹ từ ngưỡng cửa. Bà Ta-ti-a-na Stê-pa-nốp-na buông mạnh chỗ quần áo bà đang cầm trên tay xuống, thở dài, chùi tay và lặng lẽ đi về phía phòng mình.

— Thế nào, mẹ không nói với con một lời nào hay sao? — Ác-tê-mi-ép vừa hỏi vừa đi theo mẹ vào phòng.

— Con muốn mẹ nói gì với con bây giờ — bà trả lời — Phải chuẩn bị hành lý cho con chứ.

Bà đến gần chiếc bàn làm việc của con, và sau khi đeo kính, lấy một mẩu bút chì và một tờ báo bà bắt đầu ghi ở ngoài lề bản kê những đồ dùng, quần áo của con. Bà chăm chú làm, vẻ mặt cau có như bà có những lý do sâu xa để giận con. Nhưng Ác-tê-mi-ép biết rằng sự im lặng và cái vẻ bận rộn và cáu kỉnh ấy chỉ là để che giấu nỗi buồn phiền.

— Mẹ nói gì với con đi, anh nhắc lại vì nghĩ rằng bà sẽ khuây khỏa nếu gợi được cho bà nói chuyện. Người ta có thể nói rằng mẹ chẳng buồn một chút nào về việc con đi cả.

— Việc đó chẳng làm mẹ buồn — bà Ta-ti-a-na Stê-pa-nốp-na chằm chằm nhìn con qua cặp kính, vẻ phẫn nộ và nghiêm nghị, như trước đây thỉnh thoảng chồng bà vẫn thế. Sau ba mươi năm chung sống, hai người có chung một số thói quen và cả một số cử chỉ nữa.

Ngồi trước mặt con, cũng cao lớn khỏe mạnh như chồng, người đàn bà đã đứng tuổi này vừa chịu cảnh góa bụa, nhưng không hề khuất phục trước cuộc đời, có ý thức về nghị lực của mình, không những bà biết rằng sự chia ly nay đau đớn biết bao đối với bà mà cả đối với con ba nữa. Nhìn con, do bản năng, bà hiểu chắc chắn, có điều gì đang diễn biến trong đầu nó: nó buồn khổ và tức giận, nhưng không phải là do việc đi, vì nó vẫn ước ao và chờ đợi ngày đó.

— Có việc gì xảy ra thế con? — Bà nói sau một hồi lâu im lặng.

— Chán lắm mẹ ạ — Ác-tê-mi-ép nói vắn tắt, anh hoàn toàn không hề muốn tránh phải giải thích mà chỉ vì anh hiểu rằng chỉ cần nói thế cũng có thể làm cho mẹ anh hiểu tất cả — Tốt lắm thì đúng hơn. Vĩnh viễn chấm dứt tất cả rồi mẹ ạ.

Anh nói mấy lời đó với một nụ cười gượng gạo. Bà Ta-ti-a-na không trả lời. Bà chờ đợi sự kết thúc này và cũng chẳng mong gì khác. Con bà đi xa lắm, có thể đằng đẵng nhiều năm; anh sắp bắt đầu một cuộc đời mới và, mặc dù buồn khổ trong thâm tâm, bà hài lòng nhìn thấy anh ra đi, vào cuộc đời mới này hoàn toàn tự do.

— Người ta vẫn chưa nói sẽ điều động con đi đơn vị nào à? — Ta-ti-a-na hỏi như muốn nhấn mạnh rằng mọi sự cuối cùng rồi cũng sẽ tự thu xếp ổn thỏa và lúc này chỉ cần nghĩ đến điểm chính, đến công tác.

— Không, người ta chưa nói gì cả. Đến Si-ta người ta mới cho biết.

— Đến Si-ta, con viết thư về cho mẹ chứ?

— Lẽ dĩ nhiên. Con sẽ viết cho mẹ ngay sau khi con biết sẽ công tác ở đâu. Điều chắc chắn nhất là người ta điều động con đến một địa điểm nào đó ở biên giới.

Và anh nói với mẹ những ước đoán của mình về địa điểm anh có thể được điều đến.

Bà Ta-ti-a-na Stê-pa-nốp-na nghe con nói, nhưng trong khi con bà nói về tương lai, óc bà trở ngược lại đi vòng, trở về nỗi đau khổ mà hiện nay bà vẫn còn cảm thấy và những dấu hiệu bên ngoài của nó chỉ mới bắt đầu phai đi trên nét mặt khắc khổ của bà.

— Cuộc đời không phải bao giờ cũng toàn mầu hồng — Ta-ti-a-na đột nhiên nói và bà mỉm cười một mình khi nghe chính mình nói lên những tiếng cũ kỹ ấy trong ngôn ngữ nghìn đời của người đàn bà, những tiếng nó không ăn khớp với cá tính của bà, với con bà và với tất cả cuộc đời của gia đình bà, rộng rãi trong hạnh phúc và ngấm ngầm trong đau khổ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #55 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:45:48 am »

CHƯƠNG VI

Anh phi công dời khỏi buồng máy và nói với hành khách giọng lanh lảnh:

— Hãy chú ỷ quan sát vòm trời!

Và anh lại biến mất trong buồng máy. Ác-tê-mi-ép suốt đêm không nhắm mắt và có cảm giác vừa mới thiếp đi xong; anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ và tì mặt vào cửa kính. Anh ngủ đã được hơn một tiếng. Vòng tròn đỏ của mặt trời đã gần như chạm đường chân trời và bóng đen chiếc máy bay tiến trên mặt đất, phía bên trái — Bóng nó đồ sộ, vì máy bay là là mặt đất; đã đến khu vực máy bay khu trục Nhật có thể tới hoạt động.

Thảo nguyên, một màu nâu xanh um, phủ cỏ màu ngọc bích, với những chấm vàng lớn, những đồng cỏ của năm trước. Thỉnh thoảng một bầy vịt hay ngỗng trời hoảng sợ bay nhanh dưới cánh máy bay. Một đàn dê rừng co chân chạy trốn trong thảo nguyên.

Ác-tê-mi-ép ngáp và mặc dù phi công đã dặn trước, máy bay khu trục Nhật tuy ít hiện ra lúc hoàng hôn nhưng nguy cơ đó có thật, anh vẫn thấy buồn ngủ không cưỡng lại được.

Tất cả những cái đó đợi lâu mới đến rồi sau lại qua đi mới mau làm sao! Đêm qua, nghĩa là thật ra vừa cùng ngày hôm nay, lúc một giờ sáng anh còn cùng với Xa-nai-ép ở Si-ta trong chiêu đãi sở dành cho các sĩ quan đi công tác ghé qua; ngồi trên những chiếc giường giát bị thủng và có những quả kền kếch sù, hai người nói về Bôn-đác-súc và thèm được như anh vì họ vừa đi tiễn anh ra tàu đi Vla-đi-vốt-xtốc. Anh được điều động đến một trung đoàn ở khu vực Pốt-xi-ét, trong khi họ vẫn nằm dài chờ đợi ở Si-ta.

Nhưng họ cùng chẳng phải than phiền về số phận lâu la gì, chuông điện thoại réo lên ngoài hành lang và họ bị gọi hỏa tốc lên ban tham mưu. Một giờ sau, vừa đủ thì giờ khóa lại va-li, họ đã cầm giấy điều động trèo lên chiếc xe nhỏ của ban tham mưu. Cả hai đều phải đến đơn vị số 213, nghĩa là những lực lượng Xô-viết đóng ở Mông-cổ.

Người lái xe phóng hết tốc độ để khỏi nhỡ máy bay, nhưng khi đã đến sân bay, còn phải đợi nửa ngày nữa! Chiếc máy bay phải rời Mông-cổ lúc đêm chưa đến. Người ta đốt mãi lửa trên sân bay cho đến sáng, nhưng vô ích. Sĩ quan trực nhật ở trường bay, vẻ kín đáo và lo lắng, tìm cách lẩn những câu hỏi, nhưng cuối cùng cũng phải nói với một vẻ buồn phiền rằng tự họ cũng phải hiểu lấy rằng anh ta không có lý do gì để giữ họ lại vì chính họ đã có lệnh đi máy bay ở trong tay.

— Khi nào có máy bay đến, lấy đủ xăng xong người ta có bản tin khí tượng, các anh sẽ đi ngay.

Cuối cùng vào ba giờ chiều, một máy bay đến. Đó là một chiếc hai động cơ mới, một chiếc máy bay lớn để chở hành khách. Ác-tê-mi-ép cũng đã trông thấy những máy bay kiểu này, nhưng chưa đi bao giờ.

Chiếc máy bay vừa hạ cánh và đang lăn nhẹ trên đường sân bay, thì một chiếc xe hồng thập tự đã từ những căn nhà của sân bay phóng tới. Người ta dùng cáng chuyển hai người bị thương từ trên máy hay xuống. Ác-tê-mi-ép nhìn thấy, một chiếc mũ phi công, buộc vào bên tay cầm của một chiếc cáng. Người ta đặt cấp tốc những người bị thương vào trong xe và mở máy đi ngay. Phi công và người phụ từ trên máy bay xuống đi về phía đài chỉ huy vừa đi vừa nói chuyện với sĩ quan trực nhật. Khi họ đi gần anh, Ác-tê-mi-ép nghe thấy lõm bõm:

— Chính cái đó hôm qua làm bọn mình đến chậm — anh phi công nói — Người ta vẫn liên lạc được với thành phố chứ? Phải cho biết việc đó.

— Liên lạc chưa bị gián đoạn — sĩ quan trực nhật nói — Còn bay thế nào?

— Tất cả bình thường. Nhưng phải lấy xăng ngay không để chậm trễ được, nếu không, không thể đến Tam-xắc trước lúc trời tối. Chỉ có những người đi Tam-xắc thôi hay lại có cả người đi Un-đuốc-han nữa?

— Cả đi Un-đuốc-han nữa.

— Thế thì lại càng phải làm mau mới kịp.

Hai phi công đi với sĩ quan trực nhật ra xa, và những người thợ máy chuyển xe chở xăng đến gần máy bay.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #56 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:47:59 am »

Trong năm ngày ở Si-ta, Ác-tê-mi-ép và Xa-nai-ép được biết tin có xung đột giữa các lực lượng lục quân ngày 14 tháng năm ở biên giới Mông-cổ và Mãn-châu, trong khu vực sông Khan-khin-Gôn và những trận không chiến gần như ngày nào cùng diễn ra từ ngày 11 tháng năm ở biên giới và vùng tiếp cận. Nhận giấy điều động, Ác-tê-mi-ép và Xa-nai-ép đưa mắt nhìn nhau, hai người đều vui mừng được cùng đi và nhất là vì triển vọng được tham dự những sự kiện quyết định nếu có diễn ra ở Mông-cổ. Nhưng chỉ đến sân bay Ác-tê-mi-ép và Xa-nai-ép, mặc dù một người đã mười và một người mười hai năm tại ngũ, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy những người bị thương, họ mới cảm thấy chiến tranh đang đến gần.

Máy bay chẳng mấy chốc đã cất cánh, đầy hành khách; hai giờ sau có một nửa xuống Uu-đuốc-han. Máy bay không tắt máy, phi công vội đi và Ác-tê-mi-ép, những muốn xuống xem Un-đuốc-han ra sao, cùng không có ngay cả thời giờ để từ biệt Xa-nai-ép

Lệnh điều động vẫn thảo bằng cùng một công thức «Thuộc quyền của...» và cùng một con số đơn vị quân sự được điền thêm bằng những con số khác phù hợp với địa điểm công tác rõ rệt: Un-đuốc-nan với Xa-nai-ép và Tam-xắc — Bu-lắc với Ác-tê-mi-ép.

Lúc nhận lệnh điều động và ngay cả lúc thấy Xa-nai-ép xuống máy bay ở Un-đuốc-han, Ác-tê-mi-ép vẫn nghĩ hai người sẽ cùng ở với nhau. Nhưng bây giờ máy bay, bỏ Un-đuốc-han lại đằng sau bay đã hai giờ về phía Đông, và Ác-tê-mi-ép nghĩ bụng rằng trong những miền này anh hình như không còn có cơ hội nào gặp lại Xa-nai-ép cũng như Cli-mô-vít và ngay cả Bon-đác-súc vừa đi Pốt-xiết nữa.

Thảo nguyên vẫn lùi nhanh đằng sau cửa kính. Ác-tê-mi-ép xem đồng hồ, nhận thấy còn độ hai mươi phút nữa thì tối và sau đó liếc nhìn người bên cạnh, từ Un-đuốc-han ngồi vào chỗ Xa-nai-ép.

Người hành khách này, người duy nhất mặc thường phục trong số hành khách, là một người mảnh khảnh đội một chiếc cát-két và khoác một chiếc áo ngoài để hở ve áo một chiếc vét màu sáng và một chiếc ca-vát bằng len Tô-cách-lan thắt một cách cẩu thả. Một chiếc mũi to trên một khuôn mặt xấu và dài còn mảnh hơn cả thân hình của anh. Người ta không nhìn thấy mắt anh ta nấp đằng sau cặp kính dầy cộp. Tay anh ta cầm một cuốn sách, thỉnh thoảng lại đặt nó trên đùi, xoa những ngón tay vào nhau như rét lắm và lại tiếp tục đọc.

«Không biết anh chàng này đến Tam-xắc — Bu-lắc để làm trò gì, và nhất là anh ta giúp ích được gì?» Ác-tê-mi-ép nói vừa nhún vai thầm trong bụng.

— Anh không quan sát vòm trời à? — Ác-tê-mi-ép hỏi, quay nửa người về phía ông bạn láng giềng.

Người khách đi đường để cuốn sách xuống, xoa xoa những ngón tay cóng buốt và cũng chậm rãi quay đầu về phía Ác-tê-mi-ép. Ác-tê-mi-ép ngạc nhiên phát hiện ra đằng sau cặp kính, hai con mắt nhìn quả quyết và chế riễu. Cặp mắt đó nhìn anh như muốn nhắc rằng chính bản thân anh cũng vừa ngủ trong suốt một giờ đồng hồ. Sau cùng anh ta lấy một ngón tay chỉ vào kính và nói.

— Anh hiểu cho, mắt như tôi...

— Nhưng anh vẫn đọc sách — Ác-tê-mi-ép nói, cốt để nói một cái gì.

— Tôi đọc vì thường thường tôi chịu đựng máy bay rất tồi và việc đọc sách giúp tôi khuây đi.

— Anh làm nghề gì? Xin lỗi anh vì câu hỏi tò mò của tôi — Ác-tê-mi-ép hỏi, vẻ chú ý.

Người hành khách lại xoa tay và im lặng mấy giây như không biết trả lời thế nào.

— Hiện giờ anh thấy không, tôi ở quân nhu, và cán bộ cấp hai vạch nữa — anh nói vừa nhìn vào chiếc «vạch» độc nhất trên cổ áo Ác-tê-mi-ép, như phiền lòng vì phải thú nhận rằng mình ở cấp bậc trên người bạn láng giềng — Vả lại tôi cũng mới, vẫn chưa có quân phục. Còn anh, chắc là bộ đội chiến đấu? — Anh nói thêm vừa ngắm Ác-tê-mi-ép một cách ung dung từ chân cho đến đầu như là để trừng phạt Ác-tê-mi-ép về tính tò mò của anh ta.

— Phải — Ác-tê-mi-ép nói. Để tránh những câu hỏi khác, anh ngoảnh đầu về phía cửa và nói thêm rằng — thảo nguyên hoang vắng nhưng rất đẹp, và nhìn từ trên máy bay, trông nó nhẵn lỳ như một chiếc bàn.

— Đúng, người láng giềng nói, không những trông nhẵn lỳ, mà nhẵn lỳ thật. Ngày trước, tôi đã đi xe ở đây không phải là ít đường đất!

«Tay này có lẽ là thú y thú yếc gì đây, Ác-tê-mi-ép nghĩ bụng. Không, nếu thế, hắn ta sẽ không phải là cán bộ quân nhu, mà là quân y sĩ. Hay có lẽ là một thương gia hay một anh lái buôn len, điều này thì chắc chắn hơn» anh kết luận sau khi quan sát anh bạn láng giềng một lần nữa.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #57 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:49:25 am »

Anh «lái buôn len», không mảy may để ý đến Ác-tê-mi-ép. lại liếp tục đọc sách. Gù gù, vai hẹp và nhọn, anh ta vừa đọc vừa mấp máy môi nhè nhẹ, như là đánh vần to tiếng.

Nhìn qua vai anh, Ác-tê-mi-ép thấy anh đọc thơ.

— Chú ý! — anh phi công vừa nói vừa ra khỏi buồng máy — Năm phút nữa chúng ta sẽ hạ cánh xuống Tam-xác — Bu-lắc.

Khi máy bay lượn, nghiêng về một bên, Ác-tê-mi-ép nhìn qua cửa thấy mặt đất ngay gần kề với những chiếc mái tròn của những ngôi nhà Mông-cổ, và ở phía đối diện một nền trời gần như đen kịt.

Mặt trời đã lặn, họ đến Tam-xắc — Bu-lắc mấy phút trước khi tối hẳn.

Trên máy bay bước xuống, Ác-tê-mi-ép còn có thời giờ đảo mắt nhìn chung quanh — Không có sân bay theo nghĩa quen thuộc của danh từ đó; máy bay đỗ trên một đồng cỏ rộng, ở đó người ta thấy rất gần, bên một chiếc lều, một chiếc máy bay liên lạc «U 2». Cánh đồng nhăn này thăm thẳm đến tận chân trời. Một dãy cột điện thoại đi về phía đồng. Phía tây sân bay là nơi mà ở Si-ta người ta gọi là thành phố Tam-xắc Bu-lắc. Theo cái mà Ác-tê-mi-ép có thể nhìn thấy, đó là một làng nhỏ với hai hay ba căn nhà thấp bằng đất nện, mấy chục tá «y-uốc-ta» và lều.

Cảnh im lặng chỉ bị phá rối bởi tiếng o o cao vút của một đám mây muỗi lơ lửng trên đầu những người mới đến — Ngoài ra người ta còn nghe rõ, từ phía Tam-xắc — Bu-lắc một tiếng máy xa xa.

Tất cả hành khách, trừ anh «lái buôn len» và Ác-tê-mi-ép đều là những phi công, thiếu úy và trung úy. Họ xuống cấp tốc vây quanh một người mang phù hiệu không quân từ trên ca-bin một chiếc ca-mi-ông nhỏ bước đến gặp họ.

— Thế nào. cuối cùng các anh đến cả rồi phải không? — Anh la nói vừa ngắm nghía họ vẻ thỏa mãn.

— Cũng có thể nói như thế được, đồng chí kỹ sư ạ — một người trong bọn họ trả lời — Người thì đâu vào đấy rồi. Thế còn dụng cụ?

— Thì có dụng cụ chứ sao — kỹ sư trả lời.

— Có, hay sẽ có? — Phi công hỏi.

— Người ta đã có cho một số còn một số khác sẽ có. Đang đến. Nào, các cậu, hãy giúp một tay tháo máy ra rồi chúng ta lên đường.

Những phi công tháo cấp tốc hai cánh quạt và khênh một động cơ máy bay trực tiếp từ máy bay xuống sàn gỗ chiếc xe vận tải nhỏ đã ghé đến gần.

— Nào, ngồi vào chỗ đi, kỹ sư nói — Đóng cửa đằng sau lại, để mình khỏi rơi vãi các cậu dọc đường. Thôi chúng ta đi đây, ông nói thêm, ngoảnh về phía chuẩn úy, đã ra đến máy bay, rồi chiếc xe vùn vụt đi trong thảo nguyên về phía chân trời đen kịt.

— Còn các anh, các anh đi đâu? — Chuẩn úy không quân hỏi Ác-tê-mi-ép và người «lái buôn len».

— Tôi đến ban chính trị — người «lái buôn len» nói.

— Tôi, tôi phải gặp sĩ quan trực nhật — Ác-tê-mi-ép nói.

— Thế thì cả hai anh đều phải đi vào ngôi nhà đằng kia, các anh nhìn thấy không? — chuẩn úy nói — Ngôi nhà thứ nhất về phía này.

Đêm đã xuống và Ác-tê-mi-ép không nhìn thấy ngôi nhà đâu cả, nhưng anh nhớ đại khái phương hướng vì cách đây năm phút anh nhìn đúng về phía ấy.

— Tôi thấy rồi — Ác-tê-mi-ép nói.

— Đến chỗ sĩ quan trực nhật thì đi về phía này — chuẩn úy nói — còn đến ban chính trị thì phải đi vòng ngôi nhà.

— Đi thôi — anh «lái buôn len» nói — tôi có đèn túi đây.

— Đừng bật sáng quá đấy — chuẩn úy kêu lên từ đằng xa — Lúc này thì chúng không bay đêm, nhưng cứ cẩn thận là tốt hơn hết.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #58 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:51:03 am »

Nhưng họ vẫn phải dùng đèn, vì bóng tối trở nên dầy đặc không nhìn thấy gì — Cuối cùng họ đến một căn nhà nhỏ một tầng, rèm cửa kéo xuống.

— Tôi nghĩ là anh đã đến nơi, anh «lái buôn len» nói, còn tôi, tôi phải đi vòng quanh ngôi nhà này. Và vẫn bấm đèn túi soi đường, anh tiếp tục đi.

Ác-tê-mi-ép đẩy trong tối, cánh cửa bằng gỗ chưa bào nhẵn và bước vào một gian phòng trần thấp lè tè và tường trát vôi.

— Đóng cửa lại! — Một người lên tiếng — Muỗi đấy! Trong buồng có một chiếc phản, ba chiếc bàn và nhiều ghế mà chỉ mỗi một chiếc là có một trung úy ngồi. Trung úy đứng dậy đi đến gặp Ác-tê-mi-ép. Trên bàn, một bóng đèn nhỏ mắc vào một chiếc đinh, tỏa ánh sáng yếu ớt vàng vọt.

— Đồng chí nói đi, đồng chí đại úy.

— Anh có phải là sĩ quan trực nhật không? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Đúng, đề nghị đồng chí cho xem giấy tờ.

Ác-tê-mi-ép đưa ra lệnh điều động và lý lịch sĩ quan. Vẫn đứng, sĩ quan trực nhật chăm chú xem những giấy tờ đó một hồi lâu.

— Đồng chí ngồi xuống, đồng chí ngồi xuống — sĩ quan trực nhật nói như để xin lỗi, nhưng anh ta vẫn tiếp tục xem lệnh điều động. Cuối cùng anh ta ngồi xuống, ghi mấy chữ vào công lệnh và vào sổ công tác để mở bên máy điện thoại, rồi trả lại giấy tờ cho Ác-tê-mi-ép.

— Như thế có nghĩa là đồng chí được điều động đến 213/4… Ác-tê-mi-ép gật đầu.

— Nghĩa là... — sĩ quan trực nhật nói dài giọng và như có gì lúng túng.

— Tôi phải đi đâu bây giờ? — Ác-tê-mi-ép sốt ruột hỏi.

— Đi xa đấy — sĩ quan trực nhật nói — anh không thể đi bộ đến được đâu.

Anh ta ngừng lại, nghĩ một lát và sau cùng nói:

— Có lẽ anh nên nghỉ đêm ở đây.

— Sao, ban tham mưu 213/4 không ở đây à? — Ác-tê-mi-ép hỏi.

— Phải, ở đây — sĩ quan trực nhật giọng ngập ngừng — Và tôi thường trực — anh nói thêm tay chỉ chiếc máy điện thoại — Nhưng ban tham mưu lúc này... lưu động. Nó đang tiến... Còn ban tác chiến, thì đã ở Kha-mác-đáp. Đồng chí trưởng ban tham mưu ở đây buổi chiều, nhưng cũng đi Kha-mác-đáp rồi.

— Kha-mác-đáp ở đâu. Có xa không? — Ác-tê-mi-ép hỏi tò mò vì giọng nói của sĩ quan trực nhật hình như giấu một điều gì.

—  Khoảng trăm cây số, sĩ quan trực nhật nói. Đêm nay đồng chí nên nghỉ lại đây. Sớm mai có xe đi đến đó, tôi sẽ tin đồng chí biết. Nhưng, không biết xếp chỗ cho đồng chí ở đâu bây giờ?

— Tôi có thể ở đây — Ác-tê-mi-ép nói.

Nhưng sĩ quan trực nhật hình như không có vẻ muốn nhường chiếc giường của mình và anh do dự không muốn để người đại úy mới đến phải ngủ đất.

— Không được, phải tìm cho đồng chí một chỗ — anh ta nói vẻ suy nghĩ. Anh để tay vào chỗ tay quay máy nói, nhưng bỗng đột nhiên nảy ra một ý kiến — tôi tìm thấy rồi, đồng chí sẽ đến ngủ ở chiếc y-uốc-ta của bệnh viện.

— Theo tôi biết thì tôi không có bệnh.

— Không phải, đây là chiếc y-uốc-ta của nhân viên có lẽ hôm nay hầu như không có ai ở lại thì phải — Muốn đi đến đấy...

Anh đứng lên với ý định mở cửa và chỉ đường cho Ác-tê-mi-ép nhưng chợt nghĩ đến muỗi lại ngừng lại.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #59 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2022, 08:52:20 am »

— Dù sao đi nữa thì cũng chẳng nhìn thấy gì — Để tôi nói rõ cho đồng chí: ở đây ra đồng chí đi thẳng về phía trước mặt — tìm chiếc y-uốc-ta thứ ba ở bên trái. Đồng chí có thể để va-li ở đây được, nếu đồng chí muốn.

— Không, vì thật ra cũng chẳng có ích gì hơn! Ác-tê-mi-ép xách va-li — nhưng lại đặt xuống, cuối cùng quyết định hỏi một câu về vấn đề anh quan tâm nhất:

— Nói chung tình hình thế nào?

— Hôm nay có thể nói là đã bắt đầu — sĩ quan trực nhật nói, giọng dè dặt.

— Nói thật ra, đã bắt đầu từ ngày mười bốn — Ác-tê-mi-ép nói, vội vã muốn tỏ ra mình am hiểu tình hình.

— Hiện lúc này tôi không biết gì về những chi tiết của tình hình cả — trung úy nói như con sên ấn vào trong vỏ — Ngày mai, đến Kha-mác-đáp, chắc đồng chí sẽ biết hơn tôi nhiều.

Ác-tê-mi-ép từ biệt, xách va-li và nghĩ đến muỗi, anh khép vội cửa lại.

Sau khi đi lần đường dọc hai chiếc y-uốc-ta trong đó lách cách tiếng máy chữ, đến chiếc thứ ba, Ác-tê-mi-ép vấp chân vào một chiếc cọc khổng lồ, đau điếng người, bật ra một lời rủa và nghe thấy một tiếng nói:

— Đồng chí quên đèn túi à, đồng chí bác sĩ?

— Tôi không phải bác sĩ — Ác-tê-mi-ép nói vừa lần vào theo hướng người vô hình đó — Người ta bảo tôi đến ngủ ở chiếc y-uốc-ta của bệnh viện, có phải đây không?

— Chỗ đồng chí A-púc-tin phải không? — có tiếng người hỏi.

— Tôi không biết chỗ đồng chí nào — Ác-tê-mi-ép nói, vừa tức mình vì thấy đầu gối đau quá — Người ta chỉ nói với tôi là đến y-uốc-ta của bệnh viện thôi.

— Vào đây — vẫn giọng nói đó — nhưng đồng chí A-púc-tin chưa về, vậy anh phải đợi.

Người đó nhấc một góc vải bạt dùng làm cửa và để Ác-tê-mi-ép đi qua trước mặt mình. Ác-tê-mi-ép khom lưng chui vào lều, đặt va-li xuống đất, và nặng nề ngồi phịch lên trên. Chiếc bàn kê ở giữa lều, chung quanh có năm chiếc cáng, trong số đó chỉ có mỗi một chiếc là có giải chăn đệm đầy đủ. Một mẩu nến cháy trên một hộp sữa bò.

Người đứng tuổi nói chuyện với Ác-tê-mi-ép là một chuẩn úy: anh ta đeo trên ve áo xanh sẫm của bộ quần áo quân y bốn tam giác.

Chuẩn úy cũng nhìn ve cổ áo Ác-tê-mi-ép.

— Thế anh không phải bác sĩ à — chuẩn úy nói như tiếc đã để Ác-tê-mi-ép vào lều — tưởng anh là bác sĩ.

— Không tôi không phải bác sĩ — Ác-tê-mi-ép trả lời vừa xoa xoa đầu gối đau nhức một cách giận dữ — nhưng tôi vẫn cứ ở lại lều của anh.

— Đó không phải là việc của tôi, đại úy ạ. Đồng chí A-púc-tin sẽ quyết định. Anh có muốn uống nước không?

— Thế nào!

— Tôi đi kiếm nước cho đồng chí A-púc-tin — chuẩn úy nói — tôi sẽ lấy nhiều thêm để anh cũng có thể uống được.

Anh ta xách một chiếc ấm men, cặp tay một chiếc phích, nhét vào túi quần một gói trà nhỏ để trên bàn và trước khi đi còn liếc về phía Ác-tê-mi-ép một cái nhìn ngập ngừng như phân vân giữa sự cần thiết phải đi kiếm trà và việc để anh chàng đại úy không quen biết này ở đây mà chưa được đồng chí A-púc-tin cho phép.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM