Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:09:25 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bạn chiến đấu - Tập 1  (Đọc 5767 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #150 vào lúc: 16 Tháng Mười Hai, 2022, 08:11:31 am »

Ác-tê-mi-ép, thật ra không hiểu tại sao đồng chí tổng chỉ huy lại hỏi về Đối-mã, nhưng vẫn cứ dịch. Tên Nhật ngẩng phắt đầu kiêu hãnh và nói là hắn rất nhớ.

— Nói với hắn là hắn có thể quên đi được rồi — đồng chí tổng chỉ huy nói, với một vẻ mỉa mai bình tĩnh, rồi quay về phía thiếu úy hỏi — Những tên tù binh khác hiện giờ ở đâu?

— Đã cho tất cả lên xe, chỉ còn đợi tên này.

— Được, đem tất cả chúng đến ban quân báo.

Tên Nhật hiểu rằng cuộc hỏi cung đến đây đã chấm dứt và bộ mặt xanh nhợt của hắn tái hẳn đi. Hắn nói vội vàng:

— Anh hãy nói là tôi có thể trả lời tất cả những câu hỏi có dính líu đến cá nhân tôi.

Ác-tê-mi-ép dịch lại.

— Bảo hắn rằng cá nhân hắn đối với tôi chẳng có gì là đáng chú ý — đồng chí tổng chỉ huy nói, giọng lạnh lùng và đồng chí quay đi để tỏ cho biết rằng như thế là đã xong.

Tên Nhật nghe Ác-tê-mỉ-ép dịch lại câu nói cuối cùng của đồng chí tổng chỉ huy xong, muốn nói điều gì, nhưng thiếu úy đã đập vào vai hắn, hắn quay đằng sau, trên một gót chân, cử chỉ chính xác và đi trước thiếu úy, hắn bước ra khỏi lều.

— Anh học tiếng Nhật ở đâu? — Đồng chí tổng chỉ huy hỏi Ác-tê-mi-ép khi tên Nhật và thiếu úy đã đi ra.

— Ở trường đại học.

— Anh có muốn người ta chuyển anh từ ban tác chiến sang ban quân báo không?

Ác-tê-mi-ép lặng im.

— Thế nào, sao cậu không trả lời? —Đồng chí tổng chỉ huy đột nhiên gọi Ác-tê-mi-ép bằng cậu với một giọng sỗ sàng, rất hiền lành — chính người ta còn muốn biết ý kiến cậu thế nào đấy.

— Nếu không có lệnh điều động sang đó — Ác-tê-mi-ép nói — tôi thích ở lại ban tác chiến hơn.

— Phải, cậu nghĩ đúng đấy — đồng chí tổng chỉ huy nói, sau một lúc im lặng và hình như đồng chí lặng im để suy nghĩ — Với một sĩ quan trẻ tuổi, ở ban tác chiến giai đoạn đầu có nhiều khả năng tiến bộ hơn. Bây giờ, là giai đoạn đầu — Nghĩ một lúc nữa, đồng chí tổng chỉ huy lại nói thêm — chỉ ở giai đoạn đầu — Nói xong, đồng chí đứng dậy và bước ra khỏi lều, Ác-tê-mi-ép đi theo, cũng không rõ nên ở lại bên cạnh đồng chí tổng chỉ huy hay về với các sĩ quan ban tác chiến ở lều của họ. Đồng thời anh nghĩ đến tên tù binh Nhật. Đồng chí tổng chỉ huy đã nói, giọng khinh bỉ: «Hắn không làm chủ được bộ máy thần kinh của hắn» nhưng thật ra mà nói, Ác-tê-mi-ép cảm thấy tên đại tá Nhật là một người có nghị lực và mặc dù trận đánh hôm qua, trong đó Ác-tê-mi-ép cũng tham dự chúng bị thất bại anh vẫn thấy hình như đằng sau con người nghị lực này còn có một đội quân mạnh.

Đó cũng chính là điều đồng chí tổng chỉ huy nghĩ thầm khi đồng chí nhìn vòm trời một mầu xám nhạt, phía chân trời hòa lẫn với màu xanh xám của mỏm Ba-in Xa-gan. Có nhiều kinh nghiệm hơn Ác-tê-mi-ép trong việc nhận xét người, đồng chí đã nhìn thấy viên đại tá Nhật, tuy cố gắng để tỏ ra ngạo mạn nhưng thật ra buồn nản và xấu hổ. Dù sao cũng phải chú ý đến việc đây là một tên tù binh bị thương, và thuộc một đội quân vừa bại trận.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #151 vào lúc: 16 Tháng Mười Hai, 2022, 08:12:57 am »

Đồng chí tổng chỉ huy nghĩ rằng, những đại tá như kiểu hắn ta có hàng trăm trong những sư đoàn, những ban tham mưu, và những đơn vị đóng ở hậu phương, của đạo quân Quan-đông đóng ở Mãn Châu, hàng nghìn ở Nhật-bản và trong những đạo quân xâm lược Trung-quốc. Vô số sĩ quan cao cấp, và hàng vạn sĩ quan bên dưới đã được đào tạo trong kỷ niệm kiêu hãnh, về Phụng-thiên, Liêu-dương và Đối-mã. Đồng chí vừa hỏi một trong số những sĩ quan đó, nhưng hàng nghìn tên khác vẫn chỉ huy những đại đội, những tiểu đoàn, trung đoàn, sư đoàn, và chỉ có lực lượng hùng mạnh của quân đội Xô-viết mới có thể làm thay đổi quan điểm của chúng. Một chiếc Em-ka mở hết tốc lực lao đến. Xa-rít-sép bước xuống, râu ria cạo nhẵn nhụi, sực mùi nước Cô-lô-nhơ.

— Anh đã đi thăm tất cả chưa? — Đồng chí tổng chỉ huy hỏi.

— Tất cả rồi! — Xa-rit-sép trả lời trịnh trọng — Bộ binh đang ăn sáng, xe tăng đang chuẩn bị dự trữ đạn dược. Tất cả đều sẵn sàng cho trận đánh lúc bốn giờ đúng.

— Cho tôi nói chuyện với tham mưu trưởng — đồng chí tổng chỉ huy không quay lại nói qua vai với sĩ quan tùy tòng lúc ấy hiện ra bên cạnh đồng chí như từ dưới đất nhô lên ngay sau khi đồng chí tổng chỉ huy bước chân ra ngoài.

Sĩ quan tùy tòng bước vào trong lều; có tiếng quay ma-ni-ven chiếc máy điện thoại dùng cho mặt trận. Đồng chí tổng chỉ huy liếc nhìn đồng hồ: còn ba nurơi sáu phút nữa.

— Thưa đồng chí tổng chỉ huy, mời đồng chí vào nói chuyện.

Đồng chí tổng chỉ huy thủng thẳng quay lại, đi vào lều, và ngay sau đó, nghe thấy giọng nói kéo dài:

— Này, Phê-đo Ga-vri-lô-vít anh cho huy động tất cả các đơn vị không quân rõ chưa? Vì, anh biết đấy, pháo binh là những người rất đúng giờ, họ sẽ bắt đầu không sai một tích tắc nào đâu. Tốt lắm. Tốt lắm. Trong sáu phút à? Anh muốn tôi kiểm tra cái gì? Tôi sẽ kiểm tra tại chỗ. Mười phút nữa, tôi đợi máy bay trên đầu tôi, đó là bằng chứng rõ ràng nhất. Cho tôi biết luôn, càng nhiều càng hay, tình hình ở khu vực giữa và bên sườn phải. Có thế thôi.

Đồng chí quay nhanh ma-ni-ven điện thoại, và lại bước ra khỏi lều.

— Các máy bay đã cất cánh — Xa-rít-sép nói.

— Chúng ta sẽ nhìn các máy bay bay qua đầu, rồi chúng ta đi thăm các tiểu đoàn.

— Tiểu đoàn thứ nhất ở ngay gần đây — Xa-rít-sép vừa nói vừa chỉ tay vào một chiếc khe bên trái từ đó đang chậm chạp dâng lên một giải sương mù buổi sớm.

— Người ta đã tìm thấy tiểu đoàn trưởng chưa?

— Thưa đã. Mãi đến lúc đêm xuống, anh ta mới ngừng chiến đấu. Nhưng vừa cách đây nửa giờ, anh ta đã dời khỏi tiểu đoàn không có lệnh của tôi — Xa-rít-sép nói, ân hận.

Đồng chí tổng chỉ huy xếch đôi lông mày lên nghiêm khắc, nhưng trước khi Xa-rít-sép kịp giải thích, đã nghe tiếng động cơ vang lên ngay gần đấy và một chiếc xe tăng chọc thủng giải sương mù đi ra, ngừng lại trước lều. Tiếng xích nghiến ken két, và chiếc xe đỗ lại.

Ở phía trước vỏ xe tăng, giữa hai bên xích, một chiến sĩ xe tăng nằm dài, mặt trắng bệch, chết cứng, mũ sắt vẫn gài dưới cằm, chiếc áo da nâu loang lổ vết cháy. Để xác khỏi lăn xuống đất lúc xe chạy, người ta đã buộc ngang lưng xác chết vào xe, bằng một sợi dây cáp rơ-moóc.

Cli-mô-vít ở trên tháp xe đi ra, nhảy xuống đất và ngừng lại ở phía mũi xe trước Xa-rít-sép và đồng chí tổng chỉ huy, đưa tay lên mũ đội ra ngoài một lớp băng đen xì bồ hóng.

— Thưa đồng chí tổng chỉ huy, xin đồng chí cho phép — Xa-rít-sép nói.

— Đồng chí cứ tự nhiên.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #152 vào lúc: 16 Tháng Mười Hai, 2022, 08:14:32 am »

Đồng chí tổng chỉ huy chăm chú nhìn Cli-mô-vít, nhìn chiếc xe tăng của anh, và xác người chiến sĩ xe tăng nấm vắt ngang trên vỏ xe.

— Anh vừa đi đâu đấy? — Xa-rit-sép hỏi vẻ giận dữ, sau khi bước một bước về phía Cli-mô-vít.

— Tôi đi tìm xác đại úy Xi-nít-xin — Cli-mô-vít nói mặt sa sầm, với giọng của một người sẵn sàng đương đầu với bất cứ một lời khiển trách nào và tự biết mình có khuyết điểm nhưng lại dù sao cũng sẽ không xử sự theo một cách nào khác. Xa-rít-sép chuẩn bị chỉnh Cli-mô-vít về việc bỏ đơn vị nửa tiếng đồng hồ, trong khi sắp sửa tiến công. Nhưng ông không thể không ngước mắt nhìn vào xác Xi-nit-xin. Ông đi thêm dăm bước để nhìn rõ hơn. Chiếc áo da của người chết đã cháy, nhưng mặt anh vẫn còn nguyên, chắc anh ta đã có đủ thời giờ ra khỏi xe. Trên cổ, một vết máu đông lại đen thẳm, một vết đạn tử thương.

«Cả Xi-nít-xin nữa», Xa-rít-sép nghĩ bụng, mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to và không động đậy của Xi-nít-xin, Xi-nít-xin mà cách đây năm phút người ta còn có thể nghĩ là anh đang bị thương, nằm đâu đấy trên chiến trường và vẫn còn có thể cứu vãn được khi chiếm xong toàn bộ khu vực Ba-in Xa-gan. Xi-nít-xin cũng bị hy sinh, như Đút-ni-cốp, chỉ huy tiểu đoàn thứ tư, như Si-kác-cốp, trưởng ban tham mưu tiểu đoàn ba, như đại đội trưởng đại đội bảy, Gơ-glát-xê và như đại đội trưởng đại đội chín, Phơ-rô-lốp.

— Mang xác anh ta đi đâu bây giờ, thưa đồng chí? —Tiếng Cli-mô-vít đột ngột kéo Xa-rít-sép ra khỏi những suy nghĩ đau xót — Chúng ta sẽ xem sau — ông lưỡng lự trả lời — ở phía sau ban tham mưu tiểu đoàn của cậu, có một trạm quân y, để anh ta ở đấy, gần chỗ lều. Người ta cũng đã để nhiều... đồng chí khác ở đấy — Xa-rit-sép ngập ngừng khi phải dùng danh từ này đối với những người chết.

— Lát nữa tôi sẽ đến thăm đơn vị cậu, kiểm tra xem tất cả đã chuẩn bị xong chưa. Nửa giờ nữa, chúng ta sẽ tiến công — ông nói thêm, vui vẻ nhớ đến việc lần này ông được thân chinh chỉ huy binh đoàn.

Cli-mô-vít im lặng đưa tay lên mũ. Xa-rít-sép quay lại và thấy đồng chí tổng chỉ huy trong thời gian đó đã đi dăm bước về phía một cao điểm nhỏ và đang lấy ống nhòm quan sát, ông đi về phía đồng chí tổng chỉ huy.

Sau khi đưa mắt nhìn theo Xa-rít-sép và chuẩn bị trèo lên xe tăng, tay đã đặt vào quả nắm cửa, Cli-mô-vít nghe tiếng gọi:

— Công-stăng-tin!

Quay trở lại anh thấy đại úy người cao lớn từ nãy vẫn đứng riêng một chỗ phía sau đồng chí tổng chỉ huy và Xa-rít-sép, là Ác-tê-mi-ép, anh chàng Ác-tê-mi-ép mà anh thấy giờ đây hình như béo ra và cả lớn thêm nữa so với lần gặp gỡ cuối cùng vừa rồi.

— Chào cậu — Cli-mô-vít nói bằng một giọng Ác-tê-mi ép thấy như là rất bình thường, và không tháo găng, Cli-mô-vít đưa tay ra bắt.

— Mình nghe nói đến cậu hồi đêm — Ác-tê-mi-ép ngược lại rất cảm động, vừa nói vừa lắc tay Cli-mô-vít — nhưng mình lại nghĩ bụng không thể có chuyện như thế được!

— Mình cũng không nghĩ là cậu — Cli-mô-vít trả lời.

— Cậu đến đây lâu chưa?

— Trận đầu tiên hôm qua. Còn cậu?

— Cũng gần được hai tháng rồi.
 
Ác-tê-mi-ép định nói thêm nữa, nhưng Cli-mô-vít chỉ về phía chiếc xe tăng.

— Mình phải trở về tiểu đoàn.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #153 vào lúc: 16 Tháng Mười Hai, 2022, 08:17:36 am »

— Bao giờ lại gặp nhau? — Ác-tê-mi-ép hỏi. giọng thiết tha, tay vẫn nắm tay Cli-mô-vít.

— Hiện giờ ta không thể gặp lại nhau trước buổi tối — Cli-mô-vít chỉ nói có thế.

— Thế đến tối nhé — Ác-tê-mi-ép trả lời, bỏ tay Cli-mô-vít ra rồi lại nắm lấy một lần nữa; và chỉ khi nhắc lại câu «Tối nhé», anh mới nhận ra rằng tay hai người nắm lấy nhau ngay gần sát bộ mặt xám ngoét của thi hài đại úy xe tăng nằm vắt trên vỏ xe.

Cli-mô-vít không để ý đến điểm đó. Lại cầm lấy quả nắm cửa xe, anh trèo lên tháp xe, lòng mừng thầm, rất mừng vì gặp Ác-tê-mi-ép, nhưng anh vẫn ngạc nhiên vì thấy có một cảm giác đã xóa mất niềm vui đáng nhẽ anh phải có, cảm giác mệt nhọc. Bước vào tháp xe, mùi hơi máy làm anh chóng mặt, một làn hơi đầu tiên phả thình lình vào khắp người anh.

Tuy nhiên cũng một lần nữa, từ trên tháp xe anh nói to:

— Tối nay nhé!

Động cơ rú lên, chiếc xe tăng xoay mình và đi về phía khe, ở đó, qua màn sương lúc ấy đã tan mỏng đi một nửa, người ta đã nhận thấy bóng nhiều chiếc xe tăng khác.

Đồng chí tổng chỉ huy và Xa-rít-sép đứng trên gò đất nhỏ quan sát địa hình, theo hướng mà ba mươi phút nữa xe tăng và bộ binh phải tiến quân với nhiệm vụ xóa sạch trên bờ sông Khan-khin Gon này tất cả những gì còn lại của quân Nhật sau trận đánh hôm qua.

Những mảnh sương mù còn lại vẫn bám vào thành khe nhưng chân trời đã sáng, cắt quãng bởi những chấm đen xe tăng cháy hôm qua.

— Chiến trường nơi của chết chóc, nơi của quang vinh — đồng chí tổng chỉ huy nói trang trọng như đồng chí đang đọc thơ. Khi mọi việc xong xuôi trên ngọn Ba-in Xa-gan này, thay vào đài kỷ niệm, phải để ở đây một chiếc xe tăng. Một trong những chiếc xe này.

Và đồng chí chỉ tay về phía chân trời.

Xa-rít-sép nói:

— Ở đây, hôm nay sẽ xong tất cả.

— Ở đây, phải — đồng chí tổng chỉ huy nói. Đồng chí lắng tai nghe và ngẩng mặt nhìn lên trời. Máy bay vẫn chưa đến — Thế nào Xa-rít-sép, anh đã đọc bài của Đa-nốp đăng trong báo Sự thật chưa?

— Thật tình mà nói, tôi chưa đọc, nhưng bộ phận điện đài nói với tôi là họ có nghe thấy trong lúc đang hành quân, do đài Si-ta truyền lại. Bọn Anh, Pháp không muốn ký với chúng ta một hiệp ước tương trợ, có thế thôi. Còn gì nữa không?

— Nếu chỉ có thế! — Đồng chí tổng chỉ huy nói to, chua chát — Nhưng không phải chỉ có thể thôi đâu Xa-rít-sép, chúng mơ ước đẩy chúng ta chạm trán với quân Đức ở phía Tây, và với quân Nhật ở đây — Để rơi chiếc ống nhòm trên lồng ngực nở rộng và đưa tay lên trán, đồng chí nói tiếp — Nhìn chiến trường này tôi nghĩ bụng: đúng là nó bắt đầu ở đây, nhưng còn chấm hết thì ở đâu?

— Về phương diện địa lý thì còn năm cây số nữa — Xa-rít-sép vừa nói vừa mỉm cười — Chỉ một mỏm núi nhỏ nữa, và là sông Khan-khin Gon.

— Phải, về phương diện địa lý, tôi biết lắm — đồng chí tổng chỉ huy không cười, chỉ hơi nhíp một bên mắt —Tôi đã nghiên cứu bản đồ, và tôi biết rõ địa hình ở đây. Nhưng về phương diện chính trị, nó chấm hết ở đâu? Kìa máy bay đã đến kia rồi — đồng chí nói tiếp, chuyển ngay sang chuyện khác, vừa quay người lại mau lẹ, khi nghe thấy tiếng ầm ì của động cơ từ xa.

Từ phía Tây, phía Tam-xắc Bu-lắc, bay lại gần một trăm máy bay, rợp nửa vòm trời. Một phút sau những chiếc đầu tiên bay trên đầu tổng chỉ huy và Xa-rít-sép.

Đây theo đội hình rất cao, trên không, và do đó như là tiến chậm, những khu trục bay một lúc lâu trên Ba-in Xa-gan, trong khi bốn phi đội phóng pháo mỗi phi đội chín chiếc, bay là là, vụt qua mau lẹ để chuẩn bị thả bom, tiếng động cơ rú ầm ì.

— Được, thôi chúng ta đi thăm các tiểu đoàn — đồng chí tổng chỉ huy nói vào tai Xa-rít-sép khá to để át tiếng động cơ máy bay, và ánh mắt chớp lên một niềm vui. Các phi công sắp dạo đầu. Sau đó sẽ đến lượt tất cả dàn nhạc.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #154 vào lúc: 17 Tháng Mười Hai, 2022, 06:46:43 am »

CHƯƠNG XVII

Sau những ngày cuối tháng năm và tất cả tháng sáu; sống ở vùng bờ biển Ga-gơ-ri sớm tinh mơ hôm ấy Ma-sa trở về Mạc-tư-khoa, chị không gửi thư hay đánh điện báo trước cho mẹ. Bà Ta-ti-a-na Xtê-pa-nốp-na khi mở cửa cho chị, tỏ ra không được vui vẻ lắm, bà không thích những cái gì đột ngột; vẻ còn ngái ngủ bà ôm con gái và càu nhàu nói: «Bao giờ cũng thế, chẳng báo trước gì cả». Rồi bà lui vào buồng, giả vờ còn buồn ngủ.

Biết chắc dù thế nào mười phút nữa bà cụ cũng sẽ trở lại đem bữa điểm tâm cho chị, Ma-sa để va-li xuống đất, cởi áo vét ra và đến gần chiếc gương ngắm một lúc lâu. Một tháng rưỡi nghỉ mát đã làm người chị gầy đi một chút, chị hay tắm lâu quá ở ngoài biển. Mặt trời đã làm phai đi bộ tóc hung. Người chị đen nhẻm trông như một con quạ nhỏ. Cặp mắt thường hay nhíp lại khi hàng ngày nằm phơi nắng lúc này chung quanh có viền những đường nhỏ màu sáng.

Ngoài những chi tiết không quan trọng đó, chị không có gì thay đổi, vẫn như hình ảnh Xin-xốp thấy trước khi chị đi.

Ngay từ khi đó, Xin-xốp và chị đã quyết định rằng ngay sau khi chị ở Cô-en-dơ về, hoặc chị sẽ đến gặp anh ở Vi-a-dơ-ma, hoặc chị sẽ diện cho anh biết để anh về Mạc-tư-khoa. Họ nói với nhau chỉ đơn giản thế thôi. Như nói về một cuộc hò hẹn sắp đến, nhưng trong thâm tâm họ biết đã cần phải quyết định dứt khoát về số phận của hai người.

Càng gần ngày trở lại Mạc-tư-khoa, Ma-sa càng cảm thấy lo sợ. Không phải chị sợ đã đến lúc cần quyết định — một thái độ như thế thật kỳ cục — nhưng vì trong thâm tâm chị thấy như đời mình bị hy sinh, cảm giác đó làm chị thờ thẫn đến độ chưa bao giờ chị lại gửi cho Xin-xốp một bức thư lạnh lùng một cách ngớ ngẩn như bức thư chị gửi cho anh hồi chị nghỉ mát ở miền Nam. Khi viết chị phản kháng lại một quyết định thật ra đã rồi? cũng chẳng ai bắt chị phải quyết định như thế; nhưng ý nghĩ rằng mọi thứ đều đã quyết định rồi làm chị bực mình.

Một vấn đề nữa cũng làm chị lo ngại: việc người ta vẫn chưa nói rõ rệt về công tác sau này của chị. Trước khi đi nghỉ, chị đã nhiều lần đến xưởng gặp ban chấp hành đoàn thanh niên Cộng sản và đến bộ phận điện cơ nơi ông cụ chị ngày trước thường khuyên chị đến làm, hồi chị còn theo học tại trường trung học kỹ thuật. Người ta đề nghị lấy chị vào làm, chị chỉ trả lời mơ hồ và điều đó, làm chị khó chịu vì mấy năm vừa qua đi của cuộc đời con gái đã dạy chị thích nhũng trường hợp minh bạch và rõ ràng.

Lẽ dĩ nhiên, nếu Xin-xốp đồng ý đến sống ở Mạc-tư-khoa thì chị sẽ công tác ở nhà máy. Nhưng mặc dầu chị biết rằng Xin-xốp hết sức yêu chị, chị vẫn không tin chắc lắm là anh sẽ quyết tâm vận động để được trở về Mạc-tư-khoa trước khi anh công tác đủ ba năm tại Vi-a-dơ-ma sau khi học ở Đại học ra; chị cũng biết rõ rằng nếu anh không quyết định về Mạc-tư-khoa, chị sẽ đến với anh ở Vi-a-dơ-ma. Tuy nhiên, trong bức thư gửi Xin-xốp, chị cũng không thể hỏi anh xem khi đến Vi-a-dơ-ma chị có thể công tác ở đâu và làm gì cho thích hợp với chuyên môn nhân viên kỹ thuật điện của chị; riêng đối với chị, câu hỏi như thế có nghĩa là chị đã sẵn sàng đến Vi-a-dơ-ma với anh rồi còn gì.

Chị đếm từng ngày; nếu Xin-xốp trả lời ngay sau khi nhận được thư như mọi lần thì thư trả lời sẽ đến Ga-gơ-ri. Như thế là anh không trả lời. Nhưng sau khi soi gương và đi đếm bước trong phòng, chị chạy đến xem trên bàn làm việc có gì không rất có thể là Xin-xốp gửi thư thẳng đến Mạc-tư-khoa.

Ở nhà, người ta có thói quen sắp xếp mọi thứ trên bàn làm việc của Pôn: thư, điện, biên lai tiền thuê nhà, và tiền điện thoại. Ngoài hai bức thư của Pôn gửi cho bà cụ đã bóc phong bì, trên bàn còn một bức thư dán kín của Xin-xốp gửi cho chị. Sau khi đọc lướt nhanh, chị gọi điện thoại hỏi ga Bi-ê-lô-rút-xi — Ban-tíc. Chuyến tàu đầu tiên đỗ lại ở Vi-a-dơ-ma bốn giờ chiều sẽ khởi hành.

Rồi chị đọc lại bức thư. Lúc này chị thấy hình như nó ngắn quá, tự tin quá: Xin-xốp khao khát gặp chị đến độ anh không muốn nói gì với chị bằng thư. Tốt lắm. Nhưng anh lại viết thêm anh đếm đợi từng ngày cũng như chị. Sao mà chủ quan thế. Ngoài ra anh không nói một lời nào về bức thư vừa rồi của chị mặc dù nó hết sức lạnh lùng dường như tất cả mọi thứ đó đối với anh chẳng có chút gì là quan trọng.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #155 vào lúc: 17 Tháng Mười Hai, 2022, 06:47:55 am »

— A, mẹ, mẹ! — Ma-sa la lên, ôm lấy bà cụ vừa đi vào, tay cầm bình nước. Chị nép vào bà và cứ như thế một lúc lâu, đầu để trên vai mẹ, cố không khóc òa lên, chị cảm thấy sung sướng vô cùng: bức thư của Xin-xốp, đầy chủ quan đến bực mình, nhưng đồng thời cũng biểu lộ một tình yêu nồng nhiệt đối với chị và lòng thiết tha mong muốn được gặp mặt chị đến độ chị chỉ còn có cách là ra tàu lấy vé đi đến Vi-a-dơ-ma với anh.

— Thế nào, anh ấy bảo gì? — Bà Ta-ti-a-na hỏi, khi Ma-sa nhắc đầu khỏi vai bà.

Để hai mẹ con ta cùng đọc, Ma-sa nói và chị lấy một bức thư của Ác-tê-mi-ép, mặc dù chị thừa hiểu là bà cụ muốn nói đến thư của Xin-xốp.

Ta-ti-a-na thoáng mỉm cười, nhưng bà lặng im và bắt đầu rót trà.

Bức thư thứ nhất của Pôn viết từ Si-ta và không cho địa chỉ. Anh nói anh đang đợi công tác và nói về thành phố lắm bụi và chán ngấy; người ta cảm thấy thật ra anh đang buồn chán và bức thư dài vì anh rỗi không có việc gì làm.

Bức thứ hai, ngược lại cụt lủn, đánh máy, chỉ chữ ký là của anh. Viết từ trung tuần tháng sáu, trong có ghi địa chỉ và số hòm thư.

Rõ ràng là sau mấy hàng chữ này giấu nhiều sự việc. Pôn nói là anh công tác trong một ban tham mưu. anh viết bằng máy chữ vì anh đang tập và anh đã có thể tự đánh máy lấy được tất cả những gì anh cần, dù bằng một ngón tay mổ cò. Không một chữ về địa điểm anh đang công tác.

— Con nghĩ gì về bức thư này? — Bà Ta-ti-a-na Xtê-pa-nốp-na hỏi Ma-sa.

— Con không biết, con thấy nó nhạt nhẽo, lạ lùng. Người ta có thể nói không phải là một bức thư của anh Pôn.

— Mẹ, mẹ nghĩ là nó hiện ở Khan-khin Gôn mà người ta nói đến trên các báo — bà Ta-ti-a-na nói với giọng tin chắc.

Ma-sa cũng có nghĩ đến điều đó nhiều lần. Lúc còn nghỉ ở Ga-gơ-ri, khi chị đọc tin tức về cuộc xô xát ở khu vực biên giới và về những trận không chiến ở biên giới Mông-cổ — Mãn Châu, chị nghĩ ngay rằng Pôn nhất thiết phải có mặt ở đó. Bây giờ đọc bức thư này, những linh cảm của chị đã trở thành một niềm tin chắc chắn. Dù sao, chị cũng thấy nên phát biểu to lên một vài lời dè dặt và nói với bà cụ điều mà con gái thường nói với bố mẹ trong những trường hợp tương tự, cố gắng nói như là nói với trẻ con; không gì tỏ ra rằng Pôn ở Mông-cổ, Viễn Đông rộng mông mênh, từ Si-ta đến Cam-sát-ka, và không thiếu gì những địa điểm mà người ta không thể nói hoặc gọi tên cách nào khác ngoài cách dùng một con số hộp thư...

Những lời của Ma-sa không làm thay đổi gì ý nghĩ của bà Ta-ti-a-na Xtê-pa-nốp-na. Sau bức thư đó, trái tim của người nữ biết rằng Pôn ở Mông-cổ và nếu Ma-sa không biết, thì càng tốt, ít ra chị cũng yên tâm hơn. Vì thế nên bà làm như có vẻ công nhận những lập luận của con gái.

Một nửa giờ sau, khi bà Ta-ti-a-na Xtê-pa-nốp-na nói bà phải đi vì có công việc đang đợi, Ma-sa cố không đỏ mặt nhưng rồi vẫn cứ đỏ mặt, chị nói với bà.

— Mẹ ơi, con đi Vi-a-dơ-ma chơi một ngày đây — Bà Ta-ti-a-na mím môi châm biếm, như bà muốn nói với con gái: «Sao con lại cứ mẹo với mẹ như thế, con nghĩ là mẹ không nhìn thấy gì cả hay sao?», bà không trả lời, ngồi vào bàn làm việc của Pôn để xếp vào trong một chiếc cặp bà vừa mua, những thực đơn và sổ sách bà cần dùng ở nhà ăn của xưởng. Vừa làm, thỉnh thoảng bà lại nhìn về phía con gái, nghĩ thầm rằng tình yêu, ngay cả khi người ta đã chuẩn bị từ lâu, từ hàng mấy năm trời cuối cùng rồi cũng có một ngày nào đó sẽ rơi xuống đầu người ta, với tất cả sức mạnh của nó và không để cho một người con gái có khả năng, ngay nói với mẹ mình một cách bình tĩnh nữa.

Bà Ta-ti-a-na Xtê-pa-nốp-na từ lâu đã hiểu rõ Xin-xốp, mọi khía cạnh tốt, cùng những khía cạnh xấu (và anh thì tốt nhiều hơn xấu, bà nghĩ bụng) và Ma-sa sẽ không lầm khi lấy anh. Tất cả đã quyết định từ lâu rồi, lúc này bà đang bận tâm về một vấn đề khác, bà lo không biết Ma-sa và Xin-xốp sẽ ở đâu, ở Vi-a-dơ-ma hay ở Mạc-tư-khoa.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #156 vào lúc: 17 Tháng Mười Hai, 2022, 06:49:28 am »

Từ mấy năm nay, bà đã biết không ít người, sau khi lấy nhau, chồng ở một thành phố, vợ ở một thành phố: vợ vẫn giữ căn nhà ở Mạc-tư-khoa, trong lúc chồng làm việc ở nơi khác. Bà sống ba mươi năm bên chồng, gần như không lúc nào xa nhau, nên không thể thừa nhận được những đám cưới như vậy. Một khi Ma-sa đã lấy chồng, nếu Xin-xốp không thể đến sống ở Mạc-tư-khoa, bà sẽ tự buộc mình phải chia tay với con gái và để chị đến ở với chồng. Nhưng ý nghĩ phải dời bỏ căn nhà này — nơi chồng bà sống và chết ở đấy — dời bỏ tòa nhà mà một nửa số người thuê là công nhân trong xưởng bà quen biết từ thời trước cách mạng và đến làm mẹ vợ ở nhà con rể — dù là tốt nết, như Xin-xốp — ý nghĩ đó cũng không phải đơn giản mà nhập vào óc bà được! Bà lo lắng suy nghĩ về việc sẽ xảy tới, trong hai người ai sẽ đến ở nhà ai, bà biết rằng đấy là một việc quyết định không những đối với hai người mà còn cả với bà nữa.

— Thôi, mỗi người mỗi nơi — bà Ta-ti-a-na vừa nói vừa nhét tờ hóa đơn cuối cùng vào cặp đặt chiếc cặp trên bàn để đóng khóa lại — Pôn thì ở đấy, con ở đây.

Lúc bắt gặp đôi mắt của mẹ, Ma-sa nhớ đến anh và nghĩ rằng Pôn giống mẹ một cách lạ lùng: anh ấy gần như không có một nét nào của bố. Môi Pôn cũng hơi hích lên như môi mẹ, đôi mắt hạt dẻ, cũng nụ cười rộng trên một khuôn mặt to, cũng rộng vai như thế, chỉ có màu tóc là khác; tóc của bà cụ đã bất đầu hoa râm, điểm nhiều sợi bạc trên một nền vàng sẫm. Tóc của Pôn thì đỏ hung như lửa.

Ma-sa nghĩ thầm: «Nhưng khi tóc của Pôn bắt đầu hoa râm cũng sẽ giống như tóc bà cụ».

— Có gì mà con nhìn mẹ dữ thế? Đến đây con, đến đây...— Bà nhích ghế lại, và để Ma-sa ngồi bên, bà lấy bàn tay to lớn kéo chị về phía mình. Đầu của Ma-sa nép dưới cánh tay, cô con gái trẻ tuổi chỉ nhìn thấy một mẩu tai, một bên má và một bên mắt của mẹ. Một giọt nước mắt lớn long lanh ở khóe con mắt đó và chảy từ từ trên má. Ma-sa mau lẹ ôm lấy mẹ, nhưng Ta-ti-a-na lấy tay ngăn lại một cách bình tĩnh, kiên quyết rồi, bằng một giọng thản nhiên, thản nhiên đến độ nếu chính mắt chị không nhìn thấy giọt nước mắt đó, chị không bao giờ có thể tưởng là mẹ vừa mới khóc, bà nói là ngay sau khi chị ở Vi-a-dơ-ma về, cả hai mẹ con cần phải trả lời Pôn. Rồi bà đứng nhanh dậy, hôn vào má Ma-sa, không nói gì và đi ra.

Chuyến tàu bốn giờ là chuyến khởi hành từ xa tít: đây là chuyến Mãn Châu đi Ni-ê-gô-ri-ê-lô-i-ê. Ma-sa bắt đầu chuẩn bị để đi ra ga lấy vé trước.

Bỏng chuông điện thoại réo.

— Ta-ti-a-na Xtê-pa-nốp-na? — Một giọng phụ nữ hỏi.

— Mẹ lại không có nhà. Ai gọi đấy?

— Na-đi-a đây. Ai đấy?

— Ma-sa đây. Chào chị — Ma-sa nói, giọng hơi run vụn. Mấy năm vừa qua, chị chỉ biết tin tức về Na-đi-a qua những bức thư của bà Ta-ti-a-na, mười năm nay rồi chị không gặp lại Na-đi-a, từ khi Pôn vào học trường quân sự.

Na-đi-a im lặng một lúc, như chị do dự vì chính chị muốn nói với bà Ta-li-a-na Xtê-pa-nốp-na, nay không biết có nên nói với Ma-sa không — kỷ niệm chị giữ được về Ma-sa là mãi từ thời Ma-sa mới mười hai tuổi — nhưng cuối cùng chị nói:

— Thật ra, thì cũng thế thôi. Mình muốn gặp bà cụ vì có tin của Pôn.

— Có việc gì xảy ra thế? — Ma-sa hốt hoảng hỏi lại.

— Ồ, không, không có việc gì xảy ra cả, trái lại, mọi sự đều tốt lành. Tôi được biết một số tin tức về Pôn và muốn kể lại cho bà cụ nghe.

Chị lặng im, chắc là đợi Ma-sa trả lời.

— Làm cách nào gặp chị được nhỉ? — Ma-sa hỏi.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #157 vào lúc: 17 Tháng Mười Hai, 2022, 06:50:39 am »

— Tôi sắp đi ra ngoài có chút việc một lát — Na-đi-a nói — xong việc sẽ đến tiệm sửa tóc, chúng ta có thể hẹn nhau hai giờ nữa ở công viên A-lếch-dăng-đrốp-xki, trên chiếc ghế gần cửa vào phía O-khốt-ni Ri-át. Đồng ý không?

— Đồng ý.

— Anh ấy khỏe lắm, cô đừng lo ngại gì cả — Na-đi-a nói như để bào chữa cho việc mình đi sửa tóc rồi mới đến chỗ hẹn gặp để nói cho Ma-sa biết tin tức của Pôn.

Sau đó, chị gác máy lại.

Ở ga Bi-ê-lô-ruýt-xi, một ông già làm nghề khuân vác, thân hình loắt choắt nom vẻ mặt người ta thấy gán cho ông lão làm nghề gì cũng đúng, chỉ trừ có nghề khuân vác. Sau khi cho Ma-sa biết là ở ghít-sê không còn một vé nào nữa, ông lão cầm tiền của Ma-sa và nói một cách quả quyết rằng mình «sẽ lo liệu tất cả», rồi biến đi đâu mất, nhanh đến nỗi làm Ma-sa lo ngại. Sau khi đưa mắt tìm ông lẫn trong đám đông, và trong bụng mơ hồ muốn nhờ một người khác lấy hộ vé cho mình, Ma-sa thong thả đi khỏi ga, ra phố Goóc-ki.

Trời đã oi bức, báo trước một ngày nắng thiêu đốt. Nhựa đường chưa chảy, nhưng vẫn còn giữ dấu vết của những bước chân hôm qua, những gót chân hình bán nguyệt và những vết răng cưa bánh xe.

Lúc sáng sớm, Ma-sa có cảm giác rằng ở Mạc-tư-khoa mát hơn ở miền Nam, nhưng lúc này trời gần như nóng hơn. San mười lăm phút đi bộ, chị thấy nghẹt thở trong chiếc áo vét xanh, chị cởi áo vắt trên tay và tiếp tục đi. Trên đại lộ Goóc-ki, trời hình như còn oi bức hơn vì người qua lại đông, xe cộ ồn ào, lại thêm mùi ẩm của xăng và bụi các công trường. Gần suốt dọc hai bên bờ đại lộ, người ta đang xây những nhà mới, thêm tầng, phá bỏ hay di chuyển những công trình sẵn có. Người ta nghe rõ mồn một tiếng nhúng xẻng xi-măng đổ trên gạch và tiếng nói của đám thợ nề. Sau những hàng rào quây lấy những đóng gạch vụn của những căn nhà đang dỡ, búa máy đập tằng tằng như tiếng liên thanh và bụi đỏ của gạch, bụi trắng của thạch cao, cuộn lên trời như những đám mây.

Tiếng đập của búa máy, vẻ nhộn nhịp trong dẫy phố của những đà giáo và hàng rào này, ngay đến cả cái vẻ vội vã của những người dân Mạc-tư-khoa, tất cả có một cái gì vui vui làm cho Ma-sa hết sức cảm động. Tại sao chị lại phải dời bỏ Mạc-tư-khoa đi Vi-a-dơ-ma vào lúc này? Phải, ở đó có Xin-xốp! Nhưng sao lại cứ phải chị dời Mạc-tư-khoa đến Vi-a-dơ-ma gặp anh mà không làm trái lại? Lẽ dĩ nhiên ở đâu cùng có thể sống và làm việc được. Trường hợp của chị thật ra không cần thiết phải chứng minh; chị vừa công tác ở Viễn-đông về.

Mải nghĩ bụng chị sẽ đến đó và thuyết phục anh để anh thấy cần thiết phải về ở Mạc-tư-khoa. Hết sức phấn khởi vì quyết định của mình, một lát sau chị lại nhớ đến giọng nói lạnh lùng và rè rè của Xin-xốp mỗi lần đụng đến một việc gì anh cho là nguyên tắc anh không thể làm được. «Anh phải công tác ở đây ít nhất một năm nữa» Xin-xốp sẽ nói với chị bằng cái giọng nhỏ nhỏ lạnh lùng đó và rồi buông thõng hai tay xuống đầu gối, vẻ mặt buồn rầu, anh sẽ nhìn chị, và trông mắt anh, chị sẽ thấy rõ là anh không thể nào sống không có chị.

Ma-sa tự hình dung tất cả câu chuyện này gồm hai người, rõ đến độ chị sẽ chẳng bao giờ lại mạo hiểm làm việc đó; thôi đành từ biệt Mạc-tư-khoa, ít nhất là một năm vậy.

Với một cảm giác buồn mơ hồ trước triển vọng phải dời Mạc-tư-khoa, Ma-sa đến công viên A-lếch-dăng-đốp-xki, ngồi trên một chiếc ghế không cách xa cột tháp đá xám là bao nhiêu và nhìn đồng hồ: chị đã hết sức đi chậm thế mà vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn.

Lần đầu tiên, chị tự hỏi không biết Na-đi-a và chị có nhận được nhau không. Mười năm trước đây, Na-đi-a, hồi đó mười sáu tuổi, với những dải tóc dài, cặp mắt thẫm màu, hơi lồi, người chị rất đẹp, to cao, hơi lớn quá so với tuổi, trông đã có vẻ gần như một thiếu phụ. Tự biết mình đẹp, chị ta thường đi chậm chạp, vẻ uể oải, kiêu hãnh; Ma-sa thường bảo là chị ta «làm phách».

Nhưng trong mười năm chắc chắn là Na-đi-a phải thay đổi. Không biết chị ta giờ đây thế nào? Ma-sa cố hình dung ra Na-đi-a, trong lòng đượm một chút ác cảm.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #158 vào lúc: 17 Tháng Mười Hai, 2022, 06:52:41 am »

Mối ác cảm này Ma-sa có từ hồi chị còn bé, nó tăng lên thoạt tiên do một vài nhận xét nhỏ không lấy gì làm tốt của Xin-xốp (trong những bức thư anh gửi) và của mẹ chị, và rồi do một lần nói chuyện gần đây với anh ruột, ít lâu trước khi anh lên đường.

— Na-đi-a có ra ga không? — Ma-sa hỏi, chị muốn xác nhận một ý nghĩ chị đã có trong đầu, nhưng không muốn nói ra.

Pôn đáp:

— Chẳng có lý do gì để cô ta ra ga, cả về phía cô ta, lẫn phía anh — Pôn không giấu nỗi chua chát trong lòng, từng đốm vàng nhỏ vụt lóe lên trong cặp mắt anh lúc ấy hơi nhíu lại.

Trong lúc đang hồi tưởng lại lần nói chuyện với anh, Ma-sa chợt thấy đằng xa, trên hè Đại khách sạn, một bóng người, nom quen quen. Một người đàn bà bước từ một tiệm sửa tóc ra, một người đàn bà cao lớn đi đến gần một chiếc xe đỗ bên hè, ném một gói hàng qua khung cửa đã hạ kính, nói với anh lái xe một lát, và chậm chạp đi qua đường về phía công viên A-lếch-dăng-đrốp-xki.

Phải, đúng Na-đi-a rồi. Trong khi chị ta đi qua quảng trường, Ma-sa tự hỏi không biết điều anh ruột của chị nói lúc đi có phải là xong hẳn, không thể nào lấy lại được không — Nếu như thế thì Na-đi-a nhận được tin tức của Pôn bằng cách nào hay là do một người nào khác?

Đến công viên, Na-đi-a nhìn những chiếc ghế chung quanh mình, chớp chớp cặp mắt cận thị và cuối cùng khi nhìn thấy Ma-sa, quả quyết đi về phía chị — Mười năm qua Na-đi-a thay đổi rất ít, chỉ hơi đẫy hơn trước một chút, nhưng cái dáng đi nhẹ nhàng và uể oải lại như có vẻ thoải mái hơn. Những bím tóc cuộn lên thành một búi nặng trên gáy hình như hơi kéo về phía sau cái đầu có tư thế kiêu hãnh. Chị vẫn đẹp, có phần còn đẹp hơn trước, và đó cũng là điều Ma-sa nói với Na-đi-a lúc đi lại gặp chị.

— Nom chị còn đẹp hơn trước.

Na-đi-a lắc mạnh tay Ma-sa, theo kiểu nam giới — một thói quen mới, vì trước kia chị sẵn sàng ôm lấy các bạn nhỏ của mình — và không trả lời nhận xét của Ma-sa, chị nói vắn tắt:

— Chúng ta ngồi xuống đây.

Hai người ngồi xuống ghế.

— Nhà tôi... — Na-đi-a nói bằng một giọng «công việc» và chị ngừng lại mấy giây để ngắm vẻ bối rối trên mặt Ma-sa. Rồi chị mỉm cười nói thêm — cô đừng sợ, không phải Pôn đâu. Nhà tôi vừa gửi một bức thư, nhờ một anh bạn phi công mangvề hộ — Chị lấy trong ví ra một bức thư — Nhà tôi ở bên Mông-cổ, anh ấy tình cờ gặp Pôn ở bên đó. Lúc ở đây anh ấy cũng đã có biết Pôn chút ít.

— Chị đã lấy chồng rồi à? — Ma-sa buột mồm hỏi.

— Phải — Na-đi-a trả lời — Tôi nghĩ rằng đó chẳng phải là điều cô muốn biết, điều cô muốn biết là về tin tức Pôn, có phải không?

— Lẽ dĩ nhiên.

— Nhà tôi chỉ huy một đơn vị không quân ở bên đó — Na-đi-a tiếp tục nói — Anh ấy gặp Pôn cách đây một tuần. Pôn đến đơn vị anh ấy chẳng hiểu vì lý do gì. Pôn bị thương hồi tháng năm nhưng lúc này đã gần bình phục hẳn rồi.

— Cảm ơn chị — Ma-sa nói — Anh Pôn bị thương ở đâu? Có nặng không?

— À cái đó thì tôi không biết. Tất cả điều tôi biết là cách đây một tuần anh ấy đã hoàn toàn bình phục. Vả lại, ở bên đó đang đánh nhau to. Tôi không nói hết được, nhưng câu chuyện rất nghiêm trọng — Na-đi-a nói thêm, thích thú với giọng nói làm ra quan trọng của mình — thật ra, đó là tất cả những điều tôi muốn nói.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #159 vào lúc: 17 Tháng Mười Hai, 2022, 06:53:42 am »

Na-đi-a nhét vào trong ví bức thư để ngỏ một nửa chị vẫn cầm trong tay suốt thời gian nói chuyện, rồi đóng ví lại, sau chị lại mở ví ra lấy một bức ảnh và nói:

— Đây cảnh Mông-cổ đây này, thật đúng là một bãi sa mạc.

Chị đưa bức ảnh cho Ma-sa: mấy anh phi công đứng bên một chiếc máy bay. Phía sau họ là thảo nguyên.

— Nếu cô muốn biết, đây là nhà tôi — Na-đi-a lấy ngón tay chỉ vào giữa đám người, một anh phi công bé nhỏ, người đẫy đà mập mạp, tóc quăn, màu sáng, đeo cấp hiệu đại tá và ba huân chương trên ngực áo.

Chị nói như lướt qua đi, mặc dù chị lấy bức ảnh ở trong ví ra chỉ để làm chuyện đó.

Ma-sa sau khi ngắm bức ảnh một lát, trả lại chị không nói năng gì. Na-đi-a mở ví, lơ đãng để tấn ảnh rơi vào trong, rồi đóng sập ví lại nghe đánh tách một cái cộc lốc.

— Thế là chị đã lấy chồng rồi — Ma-sa nói vẻ mặt tư lự. Na-đi-a đáp lại:

— Phải, tôi đã lấy chồng rồi, thoát nạn.

— Thế cũng phải, tôi không muốn Pôn lấy chị một chút nào — Ma-sa vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Na-đi-a, cái nhìn chân thật, gan dạ, nửa thơ ngây, nửa cứng cỏi, nó đã làm cho Na-đi-a phát sợ mười năm về trước khi Ma-sa còn là một cô bé.

— Cô có thể cho tôi biết lý do tại sao không?

Na-đi-a nói, vẻ thách thức.

— Thôi lúc này cũng chẳng cần phải nói — Ma-sa trả lời. Na-đi-a đã lấy một người khác, Ma-sa thấy rằng không cần phải giải thích về vấn đề đó.

— Mọi sự là tại Pôn cả — Na-đi-a nói đột nhiên — Khi tôi đọc đến chỗ anh ấy bị thương thoạt đầu tôi rất sợ. Dù sao tôi vẫn thấy có cảm tình với anh ấy. Và tình cảm của tôi đối với anh ấy chưa phải là đã tắt hẳn. Tôi có thể hoàn toàn yên tâm nói với cô điều đó vì cô sẽ không nhắc lại cho anh cô biết. Cô quá sợ anh ấy trở về với tôi.

— Anh ấy sẽ không trở lại với chị nữa đâu! — Ma-sa nói, giọng ác cảm ra mặt, vừa đứng dậy.

Chị thấy lòng căm ghét Na-đi-a lại trào lên trong người với một sức mạnh mới, lòng căm ghét này từ trước đến nay phần lớn mới chỉ do những kỷ niệm và những chi tiết nghe nói về Na-đi-a gây nên.

— Anh ấy sẽ không trở lại với chị đâu — Ma-sa nhắc lại — Đừng có hy vọng mà phí công.

Na-đi-a, choáng váng vì lời nói sỗ sàng đột ngột này, cũng đứng dậy và áp chặt chiếc ví da vào ngực như để tự vệ.

Nhưng Ma-sa nghĩ rằng, xét cho tới cùng, Na-đi-a dù sao cũng đã nói cho chị nghe về Pôn với ý định tốt nhất và, gạt tất cả những điều kia khác ra ngoài, như vậy là rất tốt. Ma-sa đưa vội tay cho Na-đi-a và nói:

— Xin lỗi chị, chị đừng để ý. Và xin cảm ơn chị về những tin tức chị cho biết về anh Pôn tôi. Chị đừng giận tôi nhé. Thôi chào chị!

Na-đi-a không kịp suy nghĩ, chị như chiếc máy bắt tay Ma-sa rồi quay đi, chị bực bội khi thấy cô gái này, từ trước đến nay Na-đi-a vẫn chỉ hình dung là một đứa bé con, thốt nhiên, đến cuối câu chuyện giữa hai người, lại trở thành người làm chủ tình thế như vậy.

Ma-sa đưa mắt nhìn theo Na-đi-a, chị nghĩ thầm một cái gì xa lạ với gia đình nhà chị đã đi khuất đi cùng với người đàn bà này; trong lòng chị không bợn chút hận thù, chị có cảm giác thoải mái. Giờ đây chị thấy khó hình dung được cái cảnh anh ruột chị sánh đôi với Na-đi-a.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM