CHƯƠNG HAI MƯƠI NHĂM
Bộ đội ập đến như một cơn bão lốc. Từ Dền Sáng, Múng Hung, Pa Cheo dạt sang ; từ Bản Khoảng, Tả Phìn tràn tới. Suốt ba ngày đêm khắp dải Ngũ Chỉ Sơn rung chuyển trong các loại tiếng nổ. Đạn súng cối 81, cối 60 ly rít như xé lụa, gieo khủng khiếp xuống từng hẻm núi, sườn đồi có bọn phỉ tập trung ẩn náu. Tiếng trung liên, đại liên nồ ràn rạt từng băng. Điểm từng lúc là tiếng trọng liên 12 ly 7 trầm trầm và rền như tiếng sấm. Cuối cùng là tiếng thét xung phong hòa trong tiếng tiểu liên rèn rẹt và tiếng súng trường nổ đanh từng phát một. Những toán phỉ từ khắp ngả bị dồn ép về dãy Ngũ Chỉ Sơn. Chúng vón lại thành những toán từ một vài trung đội đến đại đội chống đỡ tuyệt vọng. Chúng giống như những đám rều rác trước cơn lũ lớn đã dềnh cả lên và bị dòng nước lũ cuốn trôi đi khắp nẻo. Bọn chỉ huy phỉ tụ tập vội vã những tên tay chân đắc lực và những tên phỉ hung hăng nhất rút vào lẩn trốn trong các sào huyệt nằm sâu trong những khu rừng hiểm trở.
Trước khi rút chạy, chúng lùa dân bản đi theo để làm lá chắn và tạo nguồn tiếp tế lương ăn cho chúng.
Ngũ Chỉ Sơn như vừa trải qua cơn bão lốc và trận núi sạt nên vừa có vẻ quang sạch lại vừa xơ xác tiêu điều. Không còn những tên phỉ phóng ngựa như điên từ bản này qua bản khác quát nạt, hăm dọa bắt dân nộp gạo, nộp thịt, nộp rượu hoặc bắt người đi phu tải đạn, song làng bản cũng thật hoang vắng, tiêu điều trong cảnh nhà không chủ. Bản Sin Suối Thầu là bản cuối cùng trong dãy Ngũ Chỉ Sơn mà trung đội trưởng Bảo Vinh và cán bộ Quyết Tiến đến thăm. Trước mắt các anh lại hiện ra hình ảnh một bản “chết”. Trong bản tịnh không rnột sợi khói lam. Những con lợn nái thấy bóng người cố gắng lê bộ khung xương xẩu dẫn đàn con cũng gầy như nó đi theo đòi ăn. Đàn chó thường là những con vật hay quấy rầy người lạ đến bản nhất cũng trở nên những con vật hiền lành. Bị chủ buộc lại để giữ nhà, chúng nằm dán bụng xuống đất, khó nhọc ngọ nguậy cái mõm đầy lông xù xì, giương đôi mắt lờ đờ nhìn người lạ. Sân nhà nào cũng ngập ngụa rác rưởi và những đàn ruồi nhặng bay ù ù. Cửa nhà nào cũng cài bằng hai cây pồ-trù bắt chéo - dấu hiệu chủ nhà đi vắng. Bảo Vinh ghé mắt qua khe ván một ngôi nhà thấy đồ đạc, thóc bắp vứt ngổn ngang, bề bộn. Hơi ẩm mốc của ngôi nhà hoang xông lên hôi hôi, khó chịu. Trong nhà còn mấy con gà đang bới chải trên cái gác xép. Bảo Vinh nghĩ đến một đống công việc đang chờ đơn vị anh và tổ cán bộ của Quyết Tiến. Công việc khó khăn nhất là vận động “dân về làng, phỉ về hàng” mà anh và Quyết Tiến vừa được Huyện giao cho. Giá như lúc này còn Seo Giả ở nhà thì thuận lợi biết bao?
Bảo Vinh lên làm trung đội trưởng thay Seo Giả bị thương trong trận đánh quyết liệt ở núi Sừng Trâu. Gọi là một trung đội nhưng quân số chỉ còn mười lăm người và ba thương binh nhẹ tình nguyện ở lại chiến đấu. Bảo Vinh cho các chiến sĩ sửa lại các công sự sẵn sàng đón những trận chiến đấu quyết liệt sẽ đến. Mãi đến chiều anh không thấy bọn phỉ tấn công. Còn đang phán đoán bọn phỉ sẽ giở những âm mưu gì mới thì anh nghe thấy tiếng súng nổ rộ ở phía Tả Phìn. Sáng hôm sau, súng lại nổ rền ở phía Bản Khoảng. Trinh sát báo cáo có một bọn tàn phỉ ở Pa Cheo chạy về Lao Lìn Chải, làm cho bọn phỉ ở đây trở nên hoang mang, nhốn nháo. Đêm đến, Bào Vinh cho mở một đợt tấn công thăm dò vào Lao Lìn Chải. Bọn phỉ ở đây nổ súng chống cự yếu ớt chừng mười lăm phút rồi tháo chạy. Sáng ra Bảo Vinh cho trinh sát thăm dò thấy bọn phỉ đã bỏ chạy hết liền cho trung đội tiến vào Lao Lìn Chải. Khi rút chạy, bọn phỉ bỏ lại hàng chục bao gạo, mấy hòm đạn và cả hai tên phỉ bị thương vào chân. Qua khai thác khẩu cung hai tên phỉ bị thương, Bảo Vinh được biết bộ đội đã mở đợt tấn công từ nhiều phía vào bọn phỉ. Bị đánh nhiều đòn khá nặng, bọn phỉ đang tan rã nhanh chóng và phân tán thành từng toán nhỏ lấn trốn vào rừng. Bảo Vinh cho đưa anh em thương binh về bản chăm sóc, cho người đi bắt liên lạc với đội du kích Sín Chải và các đơn vị bộ đội mới đến giải phóng vùng Ngũ Chỉ Sơn. Khi đã bắt được liên lạc với bộ đội chủ lực, anh đưa Seo Giả và các thương binh về trạm quân y tiền phương điều trị. Cùng lúc này, Bảo Vinh cũng nhận được lệnh ở lại phối hợp với tổ cán bộ Quyết Tiến củng cố lại cơ sở chính quyền và lực lượng vũ trang địa phương song song với tiến hành cuộc vận động “gọi dân về làng, gọi phỉ về hàng”. Mấy hôm nay anh đã cùng Quyết Tiến đi thăm các bản và đặt kế hoạch bố trí lực lượng tiến hành cuộc vận động tiễu phỉ. Ở nhiều bản đã lác đác có dân trở về. Riêng hai bản Phìn Chải và Sin Suối Thầu vẫn không có bóng một người dân nào.
- Anh có biết vì sao dân ở hai bản này sợ bộ đội và cán bộ đến như vậy không ? - Quyết Tiến hỏi Bảo Vinh.
- Mình mới đến chưa hiểu địa phương lắm, nhưng chắc cũng là do nghe phải luận điệu của bọn phỉ mê hoặc thôi.
- Dân hai bản này hầu hết là anh em, họ hàng nhà Giàng Páo cả.
- Nếu vậy ta nên bố trí một tổ công tác ở hẳn đây để vận động quần chúng.
- Phải kết hợp với các đồng chí người địa phương cùng làm mới có kết quả. - Quyết Tiến nêu gợi ý.
Bảo Vinh gật đầu tán thành :
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Giá như Seo Mỷ không bận con nhỏ ta phân công làm tổ trưởng tổ công tác thì tốt biết mấy.
- Tôi cho là trong ban tiễu phỉ Ngũ Chỉ Sơn nên có cả Seo Mỷ và Lý Vần Sinh. Khi Sùng Sử khỏi chân anh sẽ là một cán bộ vận động quần chúng lý tưởng đấy ! - Quyết Tiến bổ xung thêm vào việc xếp đặt công tác cho số cán bộ xã.
Ngay chiều hôm ấy một tổ công tác gồm tiểu đội trưởng Trần Tâm và hai chiến sĩ ở trung đội Bảo Vinh được phái đến Sin Suối Thầu. Họ căng một tấm vải bạt làm lều, chặt lá chuối rồi rải vải nhựa lên làm chỗ nằm và bắt tay ngay vào công việc quét dọn rác rưởi trong bản, lấy rau nấu cám nuôi đàn lợn bị bỏ đói từ nhiều ngày nay. Tay làm nhưng mắt họ vẫn luôn hướng về các khu rừng quanh bản.
Trong khi đó ở khu rừng pồ-trù phía trên bản cũng có những con mắt bí mật theo dõi từng việc làm của họ.
*
Trời sập tối. Gió núi ngày càng mạnh. Bên kia dãy Ngũ Chỉ Sơn giờ này chắc gió đã mạnh lắm. Từng đợt gió lọt qua khe những chóp đá nhọn hoắt rít lên man rợ như một bầy ác thú đang gầm thét. Trời tối mờ nhưng Trần Tâm vẫn cảm thấy cát bụi đang cuốn lên mù mịt. Mặt, mũi, chân tay và cả trong miệng xào xạo những cát. Mũi và tai Trần Tâm lạnh cứng tưởng như cử động mạnh là gãy vụn như lớp băng mỏng nổi trên mặt vũng nước đọng. Anh tháo chiếc khăn dù đỏ đang quàng cổ buộc trùm lên đầu và bưng kín cả miệng. Xốc lại khẩu các-bin cặp ngang sườn, Tâm đi chậm lại chờ đồng chí y tá.
- Gió mạnh quá anh Tâm nhỉ ?
- Ở đây vẫn thường có những cơn gió như thế này.
- Có lẽ sắp mưa mất.
- Không đâu, chỉ gió khan thôi. Cậu đã nghe câu “ruồi vàng, bọ chó, gió Ô Quý Hồ chưa ?”
- Thế đây là gió Ô Quý Hồ à ?
- Gió Ô Quý Hồ còn phải gọi bằng anh đấy ! Những cơn gió Lào khi tràn vào cao nguyên Mường Than thổi dọc theo sườn tây dãy núi Hoàng Liên. Gió vượt qua núi Hoàng Liên ở chỗ này rồi mới thổi tới Ô Quý Hồ. Vì vậy gió mang khí hậu lục địa lạnh và khô hanh.
- Thảo nào bụng tôi nôn nao như khi đói uống chè đặc, khí lạnh thấu xương mà da thịt lại khô căng như bị phơi nắng.
- Lấy khăn dù bịt tai và miệng lại. Gió này dễ làm đổ máu cam lắm đấy !
Không có tiếng trả lời, Tâm đoán anh ta đang làm theo lời khuyên. Anh bước chầm chậm, mắt nhìn căng vào màn đêm, tai cố phân biệt đâu là tiếng gió và những tiếng động khả nghi, tay luôn đặt ở vòng cò súng.
- Sắp đến chưa anh ? - Người y tá hỏi trong khi chạy gằn làm những đồ vật để trong chiếc túi da có dấu chữ thập đỏ kêu lọc xọc.
- Đi một quãng nữa là đến chiếc cầu độc mộc. Qua cầu là đến đất Sin Suối Thầu, rồi đi một cây số nữa là đến.
- Trời tối quá, tôi đốt đuốc nhé.
- Ta sẽ thành chiếc bia thịt của bọn phỉ đấy !
- Sao bảo bọn phỉ bị đánh tan rồi ?
- Bọn phỉ tập trung đã bị đánh tan, nhưng còn bọn tàn phỉ, mà bọn này hầu hết là những tên phỉ ngoan cố. Cách đây hai ngày nó vừa lẻn về bản Lao Chải giết hết một gia đình có người đi phỉ vừa trở về hàng.
- Ở đấy không có bộ đội hay sao ?
- Có một tổ công tác, nhưng bản rộng, nhà ở phân tán, mà cái nhà này lại ở giáp rừng già. Giàng Páo và Sần Lùng đều là những kẻ giết người không ghê tay, lại được con cáo già Giàng Seo Tính bày đặt mưu kế. Vì thế bọn này vừa tàn ác vừa gian hiểm. Chúng gây vụ thảm sát này hy vọng sẽ giữ được hàng ngũ chúng khỏi tan rã hoàn toàn.
- Hôm qua ở Phìn Chải và Hồ Thầu cũng có người và trâu trúng mìn của bọn phỉ gài lại.
- Thế đấy ! Bọn chúng vơ vét của dân đến kiệt quệ, nay vẫn không muốn cho ai làm ăn sinh sống.
- Hôm qua tôi đến Phìn Chài, tổ công tác ở đây cũng rất cực. Ngày đi “ba cùng”, tối họp dân, đêm canh gác. Bữa ăn toàn củ mài, vì bao nhiêu gạo đều giành nấu cháo nuôi các cháu ốm vì mới ở rừng về. Có đồng chí đã kiệt sức, nên tôi về báo cáo với ban chỉ đạo cho gọi đồng chí ấy về. Bên ngoài nói là về báo cáo công tác, nhưng thực chất là bồi dưỡng cho đồng chí ấy mấy bữa cơm để lấy lại sức tiếp tục công tác.
- Ở đây rồi cũng đến thế thôi. Bọn tôi còn phải đổ gạo ra nấu cháo nuôi đàn lợn của mấy nhà dân chưa về. - Nói đến đây Trần Tâm dừng lại, nắm tay đồng chí y tá và nhắc - Chịu khó nhấc cao chân rồi đặt từng bước một, đừng đưa thẳng chân hay vấp dây gai mìn của bọn phỉ lắm.
Hai người lầm lụi bước trong tiếng gió hú điên cuồng. Anh y tá đi chậm nên chốc chốc Tâm lại phải dừng bước chờ - Có lẽ anh ta mới lên vùng núi. -Tâm đoán vậy và hỏi :
- Cậu người đâu ta ?
- Phố Ẻn.
- Thế à. Tớ ở Thanh Ba. Cậu vào bộ đội lâu chưa ?
- Sau chiến dịch “Biên giới”.
- Tớ thì đã được dự chiến dịch “Sông Thao”, tham gia hạ các đồn Đại Bục, Đại Pháo, Phố Ràng rồi tiến thẳng vào chiến dịch “Lê Hồng Phong” giải phóng Phố Lu, Bắc Hà.
- Thế anh đã là lính cựu rồi. Còn em vào bộ đội được ít lâu thì đuợc cừ đi học lớp y tá quân y. Ra trường đi phục vụ ngay chiến dịch giải phóng Nghĩa Lộ, rồi theo đơn vị chuyển quân lên đây. Đánh Tây tuy có cái gay go nhưng xem ra còn đỡ căng thẳng hơn tiễu phỉ, anh nhỉ ?
- Cái đó cũng còn tùy. Mình nghĩ, phàm đã là đánh giặc đều là gian nan, nguy hiểm cả. Thằng giặc nào cũng đều là con người cả, cho nên mỗi trận đánh là một cuộc đọ sức, thi gan, đấu trí. Bọn phỉ lợi dụng được tâm lý dân tộc, nên trong một chừng mực nào đó chúng được sự che chở của họ hàng, anh em, vì thế không thể dùng quân sự đơn thuần. - Tâm đột ngột dừng lại lắng nghe.
- Sắp đến cầu rồi, cậu ra ven đường xoa tay vào đám lá khô mục rồi bôi lên lưng áo tớ.
- Để làm gì ?
- Cứ làm khác rõ.
Anh y tá làm theo lời Tâm. Lưng áo Tâm bỗng ánh lên những vệt xanh biếc. Tâm hỏi :
- Thấy gì chưa ?
- Lân tinh hả anh ?
- Đúng. Rừng ở đây vô vàn lân tinh, rừng nguyên thủy mà. Nhìn lưng áo tớ mà đi, chú ý từng bước chân, vấp ngã là xuống vực đấy !
Họ rẽ vào một hẻm núi. Ở đây gió ngớt hẳn nên đã nghe rõ tiếng chân giẫm lên lá khô mục và tiếng nước đổ xuống vực ào ào. Khi nghe rõ tiếng nước đổ ùng ục dưới suối thì những bụi nước bay ra như mưa phùn nhẹ thấm ưót cả quần áo họ.
- Cẩn thận ! Đến cầu rồi. Cầu chỉ có một cây gỗ đầy rêu trơn, cậu ngồi xuống rồi lê dần sang. - Tâm nói khẽ.
Qua cầu được một đoạn thì gió lại nổi lên dữ dội. Từng đợt, từng đột gió thốc về cứ như muốn đẩy lùi cả hai người về phía sau.
- Cúi rạp người xuống mà bước. - Tầm thì thào.
Hai người bước chật vật trong gió ngược. Nhiều lúc họ cảm thấy nghẹt thở vì gió. Một lúc sau thấy có ánh lửa chập chờn phía trước, Tầm thở phào :
- Sắp đến rồi ! Chỗ cầu phải im tiếng vì bọn phỉ hay tổ chức phục đón lõng.
Sin Suối Thầu ở trong một hẻm núi nên đến đầu bản thì gió lặng hẳn. Đã nghe tiếng chó sủa ong óc phía xa, Tâm lên tiếng :
- Giá mà đi ban ngày cậu sẽ thấy quãng đường vừa đi qua có một cảnh rất lạ. Một bên núi cây cỏ mọc bình thường, còn mái núi bên kia cây cỏ đều ngả rạp về một phía, vì bị gió thường xuyên thổi theo một hướng. Giá như các cụ ta lên đến đây chắc hẳn lại cho rằng đây là chỗ “phân mao, cỏ rẽ” trong chuyện cổ tích đấy !
- Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, cứ ở nhà nghe nói lại tưởng chuyện thần thoại hay bịa đặt.
Đàn chó trong bản xông ra vây lấy hai người.
- Cậu đi trước đi, cứ thẳng bước đừng sợ, càng rụt rè lũ chó càng làm già đấy !
Tâm nói và đi tụt lại phía sau, hạ khẩu tiểu liên xuống tay để xua đàn chó lùi ra xa.
Trong nhà có tiếng kẹt cửa. Một vầng sáng vàng yếu ớt ùa ra đủ cho hai người nhìn thấy con đường mấp mô những tảng đá nổi lên giữa bãi bùn ngập ngụa phân trâu và rác rưởi. Họ nhảy chuyền trên những tảng đá để vào nhà.
- Ồ, cán bộ Tâm về tối thế ? - Bà già người Mông mặc bộ quần áo chàm rách như xơ mướp ra đón kêu lên.
- Tôi đón được thày thuốc về rồi. - Tâm nói và chỉ anh y tá.
- Chào.
Bà cụ già nhìn anh y tá từ đầu tới chân vẻ không hiểu :
- Thày thuốc là người thế nào ?
- Là người chữa bệnh cho cháu Seo Tả đấy !
- Nó có giỏi bằng ông mo không ? Nó có biết cúng không ?
- Nó chữa bệnh bàng thuốc, nó giỏi hơn ông thầy mo nhiều. - Tâm trả lời rồi quay lại nói với Nam, anh y tá quân y :
- Đồng chí đi rửa chân tay, nghỉ một tí rồi xem bệnh cho cháu bé.
- Kiếm đâu ra nước mà rửa ?
Tâm cười và đáp :
- Cậu tưởng hễ cứ là bản Mông là hiếm nước à? Ở đây nước lần chảy về từng nhà.
Trong khi Nam đi rửa chân tay, Tâm quay lại nói chuyện với bà cụ :
- Seo Tả có ăn được cháo không ?
- Nó không biết ăn cháo, chỉ uống nước đường của cán bộ cho thôi. Con ma họ Giàng muốn đón nó đi rồi. - Bà cụ sụt sịt.
- Có thày thuốc của cụ Hồ về Seo Tả sẽ khỏi bệnh, đừng lo. Bà bảo con dâu bế Seo Tả ra đây.
Bà cụ hết nhìn Tâm lại nhìn Nam vẻ băn khoăn, do dự. Một lúc sau bà đi vào buồng con dâu.
Nam mở túi thuốc lấy chiếc khăn trắng trải lên bàn, rồi bày ra nào là ống cặp nhiệt độ, tai nghe, thuốc và bơm tiêm...
Người con dâu ủ con trong chiếc áo “xáo-khỏa” dè dặt ngồi xuống cạnh bếp lửa. Đứa bé khoảng lên ba, da mặt xanh như tàu rau cải. Nó giương đôi mắt lừ đừ nhìn mọi người. Nam luồn ống cặp nhiệt độ vào nách thằng bé, nó ậm oẹ khóc. Người mẹ ngơ ngác nhìn Nam vẻ lo ngại.
Tâm lặng lẽ nhìn Nam làm việc và nhớ lại các diễn biến sau một tháng tổ công tác của anh đến bản Sin Suối Thầu.
Sin Suối Thầu là bản ở giáp khu rừng già chân dãy Ngũ Chỉ Sơn. Khi tổ Trần Tâm đến, nơi đây là một bản hoang vắng không một bóng người. Các anh bắt tay ngay vào làm vệ sinh và chăm nom đàn gia súc bị chủ ra đi bỏ đói. Một ngày, hai ngày... rồi năm ngày trôi qua vẫn không thấy một ai trở về. Đến ngày thứ sáu, thứ bảy các anh thấy thấp thoáng có bóng trẻ con và người già về bẻ bắp ở các nương cách bản chừng nửa cây số. Các chiến sĩ của Tâm lân la tới gần, họ lại biến hết vào rừng.
A Vảng sốt ruột nổi nóng :
- Bao giờ mói chấm dứt cái cảnh chăn lợn, chăn gà chán ngấy này ? Tôi đề nghị báo cáo lên cấp trên cho một đơn vị lên rừng càn dân về bản là xong. Chính trị không có quân sự là không xong đâu.
- Đồng chí hiểu phương châm tiễu phỉ như thế là lệch lạc rồi đấy. Đối với bọn phỉ có vũ trang và tập trung đông tất nhiên ta phải dùng quân sự để giải quyết. Còn nếu ta dùng quân sự với số đồng bào bị bọn phỉ cưỡng ép, lôi kéo chạy vào rừng thì tác dụng sẽ ngược lại, bọn phỉ càng có cớ để lường gạt và khoét sâu mâu thuẫn giữa bộ đội và nhân dân. Bây giờ làm tốt công tác dân vận là đã đánh thắng âm mưu lâu dài của địch.
Nói vậy nhưng trong lòng Trần Tâm cũng đã thấy sốt ruột. Theo thông báo của ban vận động tiễu phỉ, các tổ khác đã vận động được từ một nửa đến hai phần ba số dân trở về bản, còn ở đây bản không có bóng một người dân. Thấy tổ Trần Tâm gặp khó khăn, ban chỉ đạo tiễu phỉ cử Seo Mỷ đến giúp làm công tác vận động.
Qua lời kể của Seo Mỷ, Trần Tâm mới biết rằng ba phần dân trong bản thì đến hai phần là họ hàng thân thuộc với Giàng Páo. Ở đây còn có Giàng Lùng, cháu ruột Giàng Páo. Hắn đã được Giàng Páo cho theo Sần Lùng đi học trường biệt kích của Pháp mở cho vùng Tây Bắc. Từ ngày trở về, Giàng Lùng là một tên chỉ huy phỉ hung ác, hắn kìm kẹp dân bản rất chặt chẽ.
Một hôm thấy khói bay lên từ một hang đá, Tâm và Seo Mỷ quyết định lên tận nơi vận động đồng bào trở về. Tâm đi trước, Seo Mỷ đi sau hơn chục bước chân. Đến một chỗ ngoặt, Seo Mỷ bỗng thét giật giọng :
- Anh Tâm, đằng sau có người !
Tâm quay ngoắt lại đã thấy một lưỡi dao sáng loáng đang bổ xuống đầu. Anh vừa kịp né dầu tránh thì lưỡi hớt đứt băng chiếc dây da của khẩu các bin. Tâm đánh một báng súng vào bàn tay cầm dao làm con dao văng xuống hòn đá.
- Giơ tay lên !
Nòng khẩu tiểu liên của Tâm chĩa thẳng vào ngực người vừa định giết anh. Đến lúc này anh mới nhận ra trước mặt mình là một ông già Mông quắc thước. Giọng Tâm đanh gọn :
- Ông già không được chạy.
Mắt ông già quắc lên nhìn trừng trừng vào Trần Tâm rồi bất chợt ông giật phăng hai tà áo ưỡn ngực ra, hét :
- Mày bắn đi !
Lấy giọng ôn tồn, Tâm nói :
- Bộ đội cụ Hồ không bắn vào dân.
Seo Mỷ cũng đã chạy tới. Cô kêu lên kinh ngạc :
- Già Giàng Sẩu ! Sao già lại định giết cán bộ ?
Ông già nhìn Seo Mỷ vẻ khinh bỉ :
- Cả mày nữa, mày không còn là người Mông ta nữa rồi. Mày theo người Kinh, đưa người Kinh về đây chiếm hết bản người Mông. Người Mông phải vào ở rừng, hết đường sống rồi. Bắt được thì giết đi, chết bằng viên đạn còn hơn sống như con lợn rừng.
- Ôi người già để lời Phăng Ky, lời thằng phỉ lọt vào tai nên nghĩ xấu cho người Kinh rồi. Người già cứ về bản một lần thử xem ngô lúa, lợn gà có mất thứ gì không ? Ai lại để con lợn, con gà đói hàng hai chợ, nếu không có bộ đội về cho ăn thì có con vật nào sống được - Giọng Seo Mỷ dẽ dàng đượm vẻ xót xa.
Tâm cúi nhặt con dao đưa cho ông gỉà, nhìn bàn tay ông vẻ ái ngại :
- Người già tha lỗi cho vì cháu tưởng lầm là bọn phỉ. Tay người già có đau lắm không ?
Trần Tâm nắm bàn tay ông già nắn bóp. Còn ông già hết nhìn Seo Mỷ lại nhìn anh. Ngập ngừng một lúc rồi ông già tra con dao vào vỏ và đi theo Seo Mỷ, Trần Tâm về bản.
Ông già lầm lụi bước. Khi đã vào trong bản, mắt ông đưa ngang, đưa dọc. Hầu như con mắt của ông không để sót một gốc cây, một tảng đá. Một con chó có vằn đen như vằn hổ bỗng từ đâu chồm ra, nhẩy lên ngang thắt lưng ông với những tiếng rít mừng rỡ. Mắt ông sáng lên :
- Ôi Vằn ! Mày vẫn còn sống ư ? Giàng Páo nói người Kinh về thì con chó nó cũng giết, máu chó nó cũng uống hết cơ mà.
Ông già ngồi xuống ôm con Vằn vào lòng vuốt ve và tâm sự với nó. Ông nhìn thấy một con lợn sề kéo hai hàng vú nẩy sữa lệt sệt quét đất dẫn theo một đàn con.
- Trông như con lợn nái nhà Giàng Lùng - Đúng rồi, nó đẻ được tám con và đúng hôm súng nổ nhiều nó dẫn con về, ai trông cũng thích mắt. Thì ra con lợn của nhà Giàng Lùng cũng được giữ nguyên vẹn. Có khi Seo Mỷ nói đúng - Ông già thầm nghĩ rồi đúng lên xăm xăm đi về nhà. Ông cởi nút lạt buộc, hai cây-pô trù chéo ở cửa rồi bước vào nhà. Ông nhớ lúc chạy vào rừng, đồ đạc, thóc bắp vứt lung tung, nhưng bây giờ nhà được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc xếp đặt ngăn nắp. Ông đến bao ngô xúc một ống tung ra sân gọi gà, gọi lợn. Con lợn choai và con lợn sề ìn ịt chạy về tranh nhau ngô với đàn gà, nhai ngô côm cốp.
Ông già lẩm nhẩm đếm gà.
- Có đủ không ?
Như sực nhớ ra có Seo Mỷ và Tâm đi theo, ông quay lại nhìn hai người và khẽ gật đầu. Ông lại nhìn Tâm bằng cái nhìn xét nét như khi xem con ngựa giống. Tâm dắt ông già đến ngồi xuống cái ghế cạnh bếp lò. Anh lấy cái điếu ống đưa cho ông già kèm một nắm thuốc lào. Ông già như vồ lấy nắm thuốc. Ông vê một điếu nạp vào nõ hút luôn. Sau khi nhả khói rất thoải mái, ông nói :
- Bao nhiêu tháng rồi không nhìn thấy sợi thuốc lào, toàn hút thuốc lá trộn với tinh cây pồ-trù. Hôm qua ngô mang đi cũng hết, tưởng không còn đường sống. Mày củng là người Mông ta à ?
Ông già nhìn Trần Tầm vẻ thiện cảm. Tâm đáp :
- Tôi là người Kinh. Bộ đội cụ Hồ có đủ cả người Mông, người Dao, người Tày, người Dáy.
- Dù là người dân tộc nào cũng là anh em một nhà, cây một gốc thôi, cụ Hồ nói như thế đấy ! - Seo Mỷ chen vào câu chuyện.
A Vảng và A Sẩu, hai chiến sỹ trong tổ Tâm cũng đến và tìm ghế ngồi vây quanh ông già. Tâm chỉ vào A Sẩu nói :
- Đây là người Tày ở Cam Đường, còn đồng chí này là A Vảng, người Dáy ở Pạc Xụt.
- Ở chỗ chúng mày không có ruộng nương à ?
- Có chứ. Ruộng nhiều hơn ở đây. Ruộng chỗ chúng tôi hai chục con trâu đi bừa hàng ngang còn chưa đến bờ. Lúa cũng tốt và một năm được cấy lúa, gặt lúa hai lần. Chúng tôi chỉ ăn cơm, không phải ăn ngô, sắn thay cơm. - A Vảng nói với ông già.
- Chúng mày có nhiều ruộng, nhiều thóc, sao còn lên đây chiếm ruộng của người Mông ta ? Chúng mày định cướp nương trồng thuốc phiện của chúng ta à?
- Ở chỗ chúng tôi có thừa thóc, chúng tôi không biết hút thuốc phiện, chúng tôi lấy thuốc phiện làm gì. Chỉ vì bọn Phăng Ky gây phỉ làm hại người Mông, nên chúng tôi mới được cụ Hồ cho lên đây giúp người Mông đánh hết bọn phỉ để dân bản yên làm, yên ở - Tâm trả lời câu hỏi của ông già.
Ông già ôm đầu vẻ khổ sở :
- Ôi, ta đau cái đầu lắm ! Trong đầu ta không biết đi lối nào đây ? Giàng Páo nói chúng mày về “quả trứng cũng phải qua dao” thế mà tao thấy cái gì cũng không mất. Hay là... hay là... chúng mày trước ngọt sau đắng ?
Tâm cười :
- Đừng tin lời nói của Phăng Ky và bọn Giàng Páo. Người già đi gọi dân bản về nhà làm ăn đi. Trốn trong hang đá đói rét, khổ cả người già, khổ cả trẻ con.
- Bộ đội có thật bụng như thế không ? - Ông già nhìn ba anh bộ đội một lần nữa với con mắt của một người sành sỏi xem con ngựa giống. Dường như chưa tin ở mắt mình, ông lại quay sang nhìn Seo Mỷ. Hiểu lòng Giàng Sẩu, Seo Mỷ nói :
- Già Giàng Sẩu ơi, cả hai bản Sín Chải, Hồ Thầu đã sống cùng bộ đội từ mấy tháng nay rồi. Bụng họ thế nào chúng tôi đều biết. Lúc phỉ vây kín bốn phía họ cũng ăn đói, chịu rét như dân bản. Lúc đánh phỉ họ đi trước và bao nhiêu người đã nằm xuống ở đất Sín Chải, Hồ Thầu chỉ vì muốn giúp người Mông ta đánh tan bọn phỉ thôi.
- Người già về nói cho cả những người bị phỉ bắt cầm súng nên quay về nhà làm ăn, Chính phủ cụ Hồ không bắt tội họ đâu. Ngay cả Giàng Páo, Sần Lùng nếu thật bụng trở về cũng sẽ được khoan hồng.
Ông già Giàng Sẩu thấy trong đầu có ngọn đèn thắp sáng. Ông thấy ân hận về những suy nghĩ và việc làm sai của mình. Mắt ông như bị con muỗi bay vào cay cay và hai dòng nước mắt từ từ lăn xuống đôi gò má nhăn nheo. Giọng nói của Giàng Sẩu trở nên nghẹn ngào :
- Cháu Seo Mỷ à, cũng là người Mông nhưng nghe Giàng Páo, Giàng Lùng nói cái đầu của già tối lại, nhìn thấy gì cũng khó tin và cái chân bước vào toàn bụi gai, đường rậm. Còn lời nói của cháu làm cái đầu của già như có ngọn đèn, mắt nhìn thấy đường ngay, lẽ phải. Nhưng còn bao nhiêu người trong bản này ăn phải lời nói độc của Giàng Páo, Giàng Lùng. Khổ cho người già bây giờ cái đầu hay quên lắm, nói câu trước quên câu sau, những lời hay của các cháu vừa nói, già không nhớ hết để nói lại cho dân bản hiểu.
- Cháu sẽ theo người già lên nói cho dân - Tâm hăng hái nói.
- Khó đấy ! Bọn Giàng Páo cho người ở theo dân. Thằng Giàng Lùng ác như con hổ cũng về ở theo vợ nó. Bộ đội lên nó giết bộ đội mất.
- Cháu sẽ cùng đi với người già - Seo Mỷ lên tiếng.
- Chị đi một mình à ? Tôi sợ rằng... - Trần Tâm lo lắng.
- Không sao. Người Mông chúng tôi nói chuyện với nhau bao giờ cũng dễ hơn.
Chiều hôm ấy, Seo Mỷ cùng ông già Giàng Sẩu vào khu rừng có nhiều đồng bào Sin Suối Thầu lẩn tránh. Cô đi từng hang đá gặp riêng từng nhà nói chuyện. Cô để già Giàng Sẩu kể về những điều mắt thấy tai nghe ở bản, còn cô kể về đồng bào các bản Lao Chải, Hồ Thầu, Lao Lìn Chải... đã trở về nhà làm ăn yên vui. Cô kể tên những người cầm súng trở về và được bộ đội cho ở nhà làm ăn với vợ con, không ai bị đánh giết và bắt đi tù xa. Seo Mỷ ở lại đêm với đồng bào. Chiều hôm sau ông già Giàng Sẩu báo tin có Giàng Lùng về thăm vợ con và khuyên cô nên trở về, những nhà còn lại già Giàng Sẩu nhận sẽ nói nốt.
Gặp lại Seo Mỷ, Trần Tâm mừng rỡ nói :
- Tôi lo cho chị quá, nên đã báo cáo với ban chỉ đạo cho bộ đội đi tìm.
Seo Mỷ chỉ cười :
- Lo gì. Mình đi với già Giàng Sẩu thì còn sợ gì nữa, với lại mình làm công việc hợp với lòng dân thì dân sẽ che chở cho mình thôi.
- Bà con có định trở về không ?
- Có ai muốn bỏ nhà, bỏ bản vào ở rừng đâu. Nghe tôi nói chuyện ai cũng khóc và đều muốn trở về, nhưng đồng bào còn sợ bọn phỉ trả thù. Tôi đã bàn với già Giàng Sẩu thu xếp khôn khéo để đồng bào trở về an toàn.
Hai hôm sau, già Giàng Sầu về bản kể lại :
- Tôi đã chia thuốc lào và muối cho từng nhà. Tuy mỗi nhà chỉ được một dúm, nhưng ai cũng mừng vì đã đói muối, đói thuốc lào hàng tháng rồi. Mọi người đang thu xếp để về thì thằng Giàng Lùng biết. Nó chửi bới dân bản ăn phải lời người Kinh và lồng đi tìm Seo Mỷ. Tìm không được Seo Mỷ, nó đi báo cho Giàng Páo và Sần Lùng biết. Thằng Sần Lùng dẫn một tiểu đội lính phỉ đến đe doạ rằng : Ai có ý định về với người Kinh nó sẽ giết cả nhà. Bắt được Seo Mỷ nó sẽ lột da làm dây buộc thồ ngựa. Nó đã cho gài mìn tất cả các con đường về bản. Sần Lùng về chỗ Giàng Páo rồi, nhưng vẫn để lại một tiểu đội lính phỉ canh gác, không cho ai đi đâu.
- Bọn Giàng Páo ở có xa không ?
- Chúng nó ở lưng chừng núi kia.
- Bọn lính phỉ là người ở đâu ?
- Bọn này đều là người Mông nhưng ở các bản khác.
Nhận được tin do Giàng Sẩu báo, Trần Tâm về ngay báo cáo với Ban chỉ đạo. Hai tiểu đội bộ đội được phái về diệt tiểu đội lính phỉ và tổ chức đưa dân trở về.
Đêm hôm sau, được già Giàng Sẩu dẫn đường, Trần Tâm cùng hai tiểu đội bộ đội đi gỡ hết mìn do bọn phỉ gài, rồi tổ chức bao vây tiểu đội lính phỉ. Sau khi nổ súng uy hiếp, các anh kêu gọi bọn phỉ đầu hàng.
Trừ tên Giàng Lùng bỏ trốn còn tất cả tiểu đội lính phỉ đều ngoan ngoãn nộp súng xin hàng. Sớm hôm sau, Trần Tâm đưa được hầu hết dân bản Sin Suối Thầu trở về.
Một chợ sau mấy gia đình họ Giàng có người cầm súng theo phỉ cũng trở về. Nhà về sau cùng là vợ Giàng Lùng vì lúc ấy Seo Tả, đứa con độc nhất của Giàng Lùng bị ốm nặng. Từ lúc về bản, Seo Tả lên cơn sốt liên miên. Tâm và tổ công tác mấy lần đến thăm, nhưng đều không vào nhà được vì có cành lá xanh cắm ở cửa. Tâm mấy lần gửi thuốc cho cháu bé, nhưng bà mẹ Giàng Lùng không nhận. Còn mấy con lợn, con gà đều đã cúng ma cho Seo Tả hết.
Sáng nay, thầy mo phán rằng : con ma không nhận lễ nữa. Vợ Giàng Lùng chỉ biết ngồi ôm con và khóc. Già Giàng Sẩu lại đến gặp Trần Tâm :
- Bộ đội ơi, mày cứu được Seo Tả không ? Con ma không nhận lễ nữa và muốn bắt Seo Tả đi. Giàng Lùng lấy vợ mười năm chỉ đẻ được Seo Tả thôi. Giàng Lùng có tội to với Chính phủ, với bộ đội, nhưng bộ đội thương lấy Seo Tả.
Tâm theo già Giàng Sẩu đến nhà Giàng Lùng. Cành lá xanh đã bỏ đi, nhưng đứa bé đã yếu lắm. Nó thở khò khè như có cục đờm trong cổ.
- Tôi sẽ đi tìm thầy thuốc về chữa cho Seo Tả - Tâm nói rồi trút hết số gạo và đường của mình cho mẹ Giàng Lùng, dặn nấu cháo cho Seo Tả ăn. Sau đó anh tất tả về ban chỉ đạo tìm y tá đến chữa bệnh cho Seo Tả.
Lúc này Nam đã tháo ống nghe và nói với Tâm :
- Cháu bé bị sưng phổi nặng.
- Liệu có chữa được không ?
- Vẫn còn khả năng cứu được.
Trong lúc Nam lấy thuốc, chuẩn bị tiêm cho Seo Tả thì Tâm ngồi sắp xếp lại chương trình họp dân vào sáng sớm mai. Seo Mỷ bận đi Phìn Chải, việc truyền đạt nội dung gặp khó khăn. Tâm chợt nhớ đến Giàng Sẩu. Đúng rồi, bồi dưỡng nội dung này cho Giàng Sẩu nói. Tiếng nói chính nghĩa, lại do người già cùng dân tộc nói ra chắc chắn đồng bào sẽ mau chóng nhìn ra “cái lý” đúng của Chính phủ cụ Hồ.