CHƯƠNG HAI MƯƠI
Tiếng súng vẫn nổ dữ dội. Xen giữa những tràng trung liên là tiếng tiểu liên rèn rẹt và tiếng nổ đanh, gióng một của những khẩu “giáp tám” và súng “Mát”. Lâu lâu lại có tiếng rít lạnh gáy của những quả đạn cối 60 ly.
Sín Chải mịt mù trong bụi đất và khói súng. Hôm nay đội du kích đã bước sang ngày cầm cự thứ ba chống lại bọn phỉ Giàng Páo và Sần Lùng. Theo mật báo của Khúa Ly, hôm nay bọn phỉ đã dốc toàn lực để chiếm bằng được Sín Chải. Giàng Páo và Sần Lùng hứa thưởng cho tên nào vào Sín Chải đầu tiên mười nén thuốc phiện và hai muơi đồng bạc trắng, ngoài ra còn báo cáo với Phăng Ky hậu thưởng. Chúng đã giết trâu và cho mỗi tên uống nửa lít rượu trước khi xuất trận.
Nhận được tin báo của Khúa Ly, Quyết Tiến và Lý Vần Sinh sau khi hội ý đã quyết định họp toàn đội du kích và thông báo cho anh em rõ ý đồ của bọn phỉ. Lý Vần Sinh đứng ra trước đội du kích, đưa mắt nhìn mọi người một lượt, rồi anh nói giọng thong thả và rắn đanh :
- Thưa anh em, trong cuộc chiến đấu bảo vệ Hồ Thầu, chúng ta đã hy sinh ba người và hai người bị thương. Từ hôm rút về Sín Chải, chúng ta lại phải chiến đấu liên tục với bọn Sần Lùng. Ngày đầu ta đánh lui mười đợt tấn công của chúng. Hôm qua chúng tấn công mười lăm đợt, nhưng đều bị đẩy lùi. Về phía chúng ta, lại có thêm hai người nữa hy sinh và hai người bị thương. Đêm hôm qua, Seo Say - vợ tôi, trong khi đi lấy nước về tiếp tế cho đội du kích đã bị bọn phỉ bắn chết. Lẽ ra hôm nay tôi phải ở nhà lo chôn cất Seo Say cho trọn nghĩa vợ chồng, nhưng bọn phỉ Giàng Páo, Sần Lùng đã có dã tâm giết hết đội du kích và dân hai bản Hồ Thầu và Sín Chải trong ngày hôm nay. Vì thế, tôi quyết định hoãn việc chôn cất Seo Say đến khi nào đánh tan ý định chiếm Sín Chải của bọn phỉ.
Nói đến đây, giọng Lý Vần Sinh bỗng dưng nghẹn lại. Đầu anh hơi cúi xuống hình như để giấu những giọt nước mắt sắp trào ra. Anh em du kích ai nấy đều cảm thấy ở ngực có tảng đá đè. Nhiều người quay mặt không dám nhìn Lý Vần Sinh vì sợ chính họ cũng sẽ rơi nước mắt.
Đêm qua nghe tin báo, Lý Vần Sinh chạy bổ về nơi đặt thi hài Seo Say. Anh đứng ngẩn ra đến mấy phút nhìn vợ. Mắt Seo Say nhắm nghiền như đang ngủ. Trên khuôn mặt trắng bợt như cánh hoa đào đã tàn, một vết tròn sâu hoáy khoan vào giữa trán. Lý Vần Sinh bỗng nấc lên rồi từ từ khuỵu xuống ôm lấy xác vợ. Những người có mặt lúc ấy đều thấy cổ như nghẹn lại. Từ Seo Mỷ lan đến các cô gái rồi các bà già bật lên những tiếng hức ! hức !...
Giữa lúc toàn đội du kích còn chưa qua cơn xúc động, thì Sùng Sử đột ngột xuất hiện với cái nạng trong tay. Seo Mỷ đi kèm bên cạnh dìu anh. Nghe tin Seo Say hy sinh, Sùng Sử đã bắt vợ dìu anh từ hang đá về bản Sín Chải để vĩnh biệt người bạn gái thân thiết. Và bây giờ, anh đến thẳng với đội du kích ở ngay chiến hào. Sùng Sử vẫn giữ thói quen nói rành rẽ từng tiếng và phát đúng âm chuẩn những chữ ch và tr :
- Thưa anh em, bọn phỉ lại vừa giết thêm một người bạn thân thiết của chúng ta. Nếu ta không chặn đứng và tiêu diệt chúng ở ngay Sín Chải này, thì hàng trăm người gồm cha mẹ, vợ con chúng ta đang ở trên hang đá sau bản sẽ phải chịu chung số phận như Seo Say. Vì thế, chân tôi tuy chưa khỏi, tôi vẫn đề nghị đồng chí Lý Vần Sinh và cán bộ Quyết Tiến cho tôi một khẩu súng để tôi cùng góp một tay súng tiêu diệt bọn thổ phỉ.
Đội du kích xôn xao hẳn lên và hầu như cả hai, ba người cùng nói một lúc :
- Đồng chí chủ tịch cứ yên tâm về nghỉ, chúng tôi còn sống thì bọn phỉ không thể vào được bản Sín Chải này.
Quyết Tiến cũng đến bên Sùng Sử nói nhỏ nhẹ :
- Công việc tiếp tế hậu cần cho cuộc chiến đấu ngày hôm nay sẽ bảo đảm một nửa phần chiến thắng. Vì vậy, đề nghị đồng chí cứ trở về hang đá cùng với Seo Mỷ lo giúp cho việc này. Những ai còn khỏe mạnh, đồng chí động viên tham gia tiếp tế cơm nước, súng đạn và cứu thương kịp thời. Ngoài ra đồng chí cho em Sùng Chính liên lạc với Khúa Ly, nói với cô ấy phải tìm mọi cách phá việc bọn phỉ chặn đường nước ăn của Sín Chải. Cuộc chiến đấu này có thể còn kéo dài, thiếu nước ta không duy trì được cuộc chiến đấu đâu.
Sùng Sử gật đầu :
- Việc mở nước cho Sín Chải tôi đã nghĩ tới và hôm qua đã cho Sùng Chính đi gặp Khúa Ly rồi. Tôi còn dặn Khúa Ly phải đề phòng bọn chúng đầu độc nguồn nước của Sín Chải nữa kia.
- Vậy thì rất tốt. Anh cứ yên tâm về hang đá chỉ đạo việc hậu cần cho chúng tôi. Việc chiến đấu ở đây anh cứ tin vào Lý Vần Sinh và tôi.
Trước yêu cầu của mọi người, Sùng Sử lại tập tễnh chống nạng cùng Seo Mỷ trở về hang đá. Ngay sau đấy đội du kích đã bắt tay vào việc củng cố công sự. Quyết Tiến và Lý Vần Sinh hội ý riêng, phân công nhau tác chiến cả khi bọn phỉ đã tràn được vào Sín Chải.
Công việc chuẩn bị chiến đấu của đội du kích chưa xong thì tiếng súng tấn công của bọn phỉ đã nổ ran. Ngay từ phút đầu mọi người cảm thấy đã thực sự bước vào một trận đánh ác liệt hơn mấy ngày trước nhiều lần.
*
Mặt trời lên đã cao nhưng không xuyên qua được lớp mù dày đặc nên trông giống như một cái đĩa vàng treo lơ lửng trên khu rừng pồ-trù. Cây cỏ đã bước vào mùa tàn lụi. Các đồi cỏ gianh chuyển sang màu vàng xỉn với những ngọn lá khô trắng. Trong đám ngải cứu rừng lốm đốm những lá đen, khô nỏ. Lá cây khúc cũng chuyển sang màu trắng như được tráng một lớp bạc mỏng. Đó đây những cây rau dền núi, thân và hoa đỏ tía xen giữa đám hoa mua nở san sát ven đường.
Đã lâu lắm Khúa Ly mới có dịp cưỡi con ngựa thồ vừa đi vừa ngắm cảnh như người đi chợ. Bỗng ở lưng chừng quả đồi gianh ven đường vang lên tiếng gáy đơn độc : tích cà cà ! tích cà cà ! Tiếng gáy của con gà gô vô tình làm Khúa Ly chạnh nhớ đến hoàn cảnh của mình. Cô thấy thèm được sống như Seo Mỷ, Seo Say và các bạn gái của cô ở Hồ Thầu, Sín Chải cho dù có cực nhọc, nguy hiểm đến mấy cũng thấy vui. Lắm lúc Khúa Ly đã so sánh Seo Mỷ, Seo Say... như những con gà nhà luôn được sống vui vẻ với cả đàn, còn Khúa Ly là con gà gô lúc nào cũng thui thủi một mình. Cũng làm công việc cho kháng chiến, nhưng Seo Mỷ, Seo Say chẳng phải dấu ai, còn Khúa Ly lại phải giữ kín những việc mình làm như mèo mới đẻ giấu con. Hôm nay Khúa Ly nhận với Seo Mỷ đi làm một việc thật khó khăn, nguy hiểm : mở nước cho Sín Chải.
Chiều tối qua, sau khi gặp Sùng Chính, Khúa Ly về bàn với Seo Máy xem ai nên đi làm việc này. Seo Máy nhận đi, nhưng Khúa Ly thấy để Seo Máy đi thì dễ lộ, vì Seo Máy không có anh em thân thiết ở Hồ Thầu. Vả lại, từ khi Sần Lùng quay lại, Giàng Páo không muốn Seo Máy đi đâu xa một mình. Khúa Ly sang Hồ Thầu, có nhiều cớ nói để Giàng Páo dễ tin hơn.
Qua tìm hiểu bọn phỉ đi đánh ở Sín Chải về, hai cô biết rằng ngày hôm qua đã không có một giọt nước nào về đến Sín Chải. Con suối to ở chân núi, Giàng Seo Tính đã cho một toán phỉ có súng máy gác suốt ngày đêm. Không có nước thì Sín Chải không thể sống được, cho nên bằng giá nào cũng phải mở nước về Sín Chải. Thấy rõ sự cần kíp ấy, nhưng làm thế nào mở được nước thì cả Seo Máy và Khúa Ly chưa nghĩ ra. Đập chết tên phỉ gác đập rồi phá đập cho nước chảy thì rất nguy hiểm, song nếu bí quá vẫn cứ phải làm để cứu Sín Chải. Dù thế nào thì cũng cứ phải đến Hồ Thầu xem xét tình hình cụ thể rồi quyết định sau. Nghĩ rồi, tối hôm qua, khi nằm tiêm thuốc phiện cho Giàng Páo, Khúa Ly cứ thở dài sườn sượt. Thấy lạ Giàng Páo hỏi :
- Em làm sao thế Khúa Ly ?
- Mấy hôm nay đánh nhau to ở Hồ Thầu, em lo cho họ hàng chú bác em ở bên ấy quá.
- Tôi hỏi rồi, không ai làm sao cả.
- Em sợ đội du kích trả thù vì em đang ở đây. Hay là ngày mai em sang Hồ Thầu thăm họ hàng nhé. Lúc khó khăn em không về sợ rằng sau này họ hàng trách oán. Bên ấy bây giờ ta đã chiếm rồi phải không ?
- Ta chiếm rồi, nhưng có sang cũng phải cẩn thận.
- Đội du kích mắc kẹt ở Sín Chải rồi, em chỉ sợ thằng Sần Lùng biết lỏn đi theo làm bậy như với Seo Máy thôi.
- Hừ, cái thằng con hoang ấy thì phải đề phòng thật đấy ! Đây, em cứ cầm lấy khẩu súng lục này, đứa nào giở trò thì em cứ bắn vỡ đầu nó ra.
Giàng Páo lấy khẩu súng lục để ở đầu giường xuống đưa cho Khúa Ly và chỉ dẫn cách lên đạn và ngắm bắn.
Khúa Ly cất súng và khéo léo hỏi thêm :
- Nghe nói anh đã cho lệnh đắp nước không cho về Sín Chải để bọn du kích chết khát phải không ?
- Đúng đấy. Đó là cái kế của con rắn xanh Giàng Seo Tính để bọn du kích không chết vì đạn cũng chết khát.
- Em chỉ sợ bọn lính thi hành lệnh không nghiêm. Có ối đứa còn anh em họ hàng ở Sín Chải.
- Ừ nhỉ. Thế thì qua Hồ Thầu em đến xem bọn canh gác đập nước có làm đúng lệnh không nhé.
- Vâng ạ.
Nghe tiếng vâng ngọt xớt của Khúa Ly, Giàng Páo thấy nở từng khúc ruột. Kể từ khi Khúa Ly đẻ cho hắn một đứa con trai “nối rễ” họ Giàng, Giàng Páo càng yêu quý Khúa Ly hơn. Hắn để ý khi hắn trá hàng đội du kích, Khúa Ly cũng không tỏ ra thân thiện với bọn ấy. Vì thế yêu cầu đi Hồ Thầu của Khúa Ly hắn không mảy may nghi ngờ.
Thế là từ sớm nay, Khúa Ly cho con bú rồi giao cho Seo Máy bế và cô lấy con ngựa thồ màu hồng mà Giàng Páo vẫn cưỡi đi thẳng đến đập nước.
Tiếng súng ở phía Sín Chải vẫn nổ rộ lên từng đợt như thúc giục Khúa Ly có những hành động táo bạo để cứu Sín Chải. Cô giật cương cho con ngựa chạy nước kiệu nhỏ. Tới Hồ Thầu, cô đến ngay chỗ đập ngăn nước. Tên phỉ gác đập nước nhận ra Khúa Ly lễ phép cúi đầu chào và hỏi :
- Bà Giàng Páo tới đây có việc gì ạ ?
- Ông Giàng Páo cho tôi tới đây xem các anh canh gác đập nước có cẩn thận không.
- Dạ thưa bà, chúng con canh gác nghiêm lắm ạ.
Khúa Ly thúc ngựa giẫm tràn lên đập nước. Từng mảng đất đá mới đắp bị vó ngựa xô làm lở ra từng mảng và dòng nước bị chặn lại ào ào tràn qua chỗ lở. Nhìn dòng nước trong suốt bị chặn lại, Khúa Ly nghĩ đến những em bé, những người già và cả những du kích bị thương đang khát cháy cổ. Bất giác Khúa Ly thấy lòng xót xa như bị lẹm nứa cắt. Cô thúc ngựa cho chạy xuống phía chân đập, định làm cho chân đập yếu đi cho nước dễ phá vỡ, nhưng tên phỉ đã gọi giật lại :
- Bà Giàng Páo, phía dưới ấy có mìn đấy !
Khúa Ly bặm môi căm giận, giật cương cho con ngựa quay lại :
- Mìn chôn mấy quả ? Ở đâu ?
- Cả một dãy năm quả, cách đập sáu sải tay ạ.
- Có mấy người gác đập này ?
- Năm người gác thay nhau ạ.
- Những đứa kia đâu ?
- Chúng nó ở cả trong nhà kia - Tên phỉ chỉ một cái nhà cách đập khoảng năm chục sải tay.
- Canh với gác. Nếu du kích đến đập vỡ sọ mày rồi phá đập thì lũ kia biết làm sao được.
- Ông Giàng Seo Tính dặn một người gác vẫn phải có người theo dõi đấy ạ.
Con cáo Giàng Seo Tính gian ngoan thật ! Khúa Ly nghĩ bụng bây giờ ta có diệt tên này và phá đập thì bọn trong kia biết ngay. Khúa Ly giật cương cho ngựa đi lên phía trên đập mấy chục bước và thấy ở mé núi có một lỗ hổng to và sâu hun hút. Một kỷ niệm thời còn đi chăn trâu lóe lên trong óc Khúa Ly.
Hồi ấy lũ trẻ chăn trâu Hồ Thầu cãi nhau với bọn chăn trâu ở Sín Chải. Bọn Khúa Ly tức quá đã về rủ nhau lấy đất đá đắp ngăn khe nước cho chảy hết vào cái lỗ sâu ở chân núi nhằm làm cho bọn chăn trâu Sín Chải chết khát. Hôm sau Khúa Ly rủ mấy đứa xuống Sín Chải thăm dò xem bọn nó có chết khát không, nhưng rất lạ là nước vẫn chảy về Sín Chải tuy chỉ bằng một nửa trước. Khúa Ly thầm reo lên trong lòng : Chuyến này thì đuôi trâu lại đánh vào lưng trâu rồi !
Khúa Ly giật cương cho ngựa đi phá thêm một đoạn đập nữa để nước chảy tràn xuống khe, rồi quay lại nói với tên phỉ :
- Mày vào gọi tất cả lũ nó ra đây.
Tên phỉ còn đang do dự thì Khúa Ly sẵng giọng :
- Mau lên ! Đây là mệnh lệnh, nghe chưa.
Một lúc sau cả năm tên phỉ đã đến trước mặt Khúa Ly. Bằng giọng hách dịch Khúa Ly nói :
- Các anh có nghe thấy tiếng súng nổ ở phía Sín Chải không ?
- Dạ có ạ.
- Tại sao lệnh đắp nước cho Sín Chải chết khát đã hai ngày nay mà bọn du kích còn đánh hăng thế? Ông Giàng Páo nghi chúng mày mở trộm nước cho Sín Chải nên cho ta đến đây xem xét.
- Dạ thưa bà Giàng Páo, lệnh của quan vẫn được thi hành đúng đấy ạ.
- Thi hành đúng mà ngựa chỉ xéo qua đập đã vỡ từng mảng thế kia à. Hay là chúng mày muốn về Sín Chải đánh nhau để ông Giàng Páo cho người khác đến thay.
Bọn phỉ sợ hãi nhìn nhau. Khúa Ly rút khẩu súng lục của Giàng Páo ra cầm tay và chỉ vào từng tên ra lệnh :
- Chúng mày phải đắp lại ngay cái đập này không để một giọt nước nào về đến Sín Chải.
- Thưa bà...
- Không thưa gửi gì nữa. Bây giờ chúng mày phải đắp cho nước chảy hết vào cái lỗ kia. Nước sẽ chảy hết vào ruột đất và bọn Sín Chải sẽ chết khô. Rõ chưa.
Tên toán trưởng lắp bắp :
- Thưa bà để con đi hỏi lại ông Giàng Seo Tính đã.
- Lệnh của ông Giàng Páo không to bằng lệnh Giàng Seo Tính à ? Mày trái lệnh thì tao đã được lệnh ông Giàng Páo bắn ngay tại chỗ.
Nhìn miệng khẩu súng lục chĩa thẳng vào mình, tên toán trưởng run sợ vội vã bảo cả toán phỉ đi lấy xẻng cuốc về đắp lại đập nước theo ý Khúa Ly.
Khúa Ly đứng ốp cho bọn phỉ đắp bằng xong cái đập. Khi dòng nước đã chảy ào ào vào cái lỗ đất sâu hun hút Khúa Ly mới yên tâm. Trước khi về, Khúa Ly dặn :
- Chúng mày phải gác cho cẩn thận. Ai muốn thay đổi đắp đập khác phải về xin lệnh ông Giàng Páo, nghe chưa ! Chúng mày phải lấy đầu ra mà bảo đảm việc thi hành lệnh của ông Giàng Páo đấy !
Bọn phỉ vâng dạ rối rít và tiễn Khúa Ly một đoạn. Mặt trời đã xế qua đỉnh đầu. Trời đã ấm hơn và trong lòng Khúa Ly cũng thấy ấm lại. Cô nghĩ : Chỉ một lúc nữa Sín Chải sẽ nhận được dòng nước mát. Cuộc chiến đấu ở Sín Chải của đội du kích sẽ được tiếp thêm sức mạnh.
Khúa Ly buông lỏng cương cho con ngựa hồng thong thả bước trên con đường lổn nhổn đá núi. Phía xa, tiếng súng vẫn nổ rền ở thung lũng Sín Chải.
*
Hội ý xong, Lý Vần Sinh lầm lụi xách súng đi về vị trí chiến đấu. Ngồi cạnh anh là Sùng Lù, tiểu đội trưởng du kích và Lý Tả, đội viên du kích gan dạ mới chuyển từ Hồ Thầu về. Vần Sinh ngồi như một pho tượng đá, chỉ có đôi mắt vằn đỏ như con trâu cà vào trận chọi trâu của anh luôn luôn quắc lên những tia dữ dội. Suốt từ đầu trận đánh anh như không để ý gì đến những viên đạn găm sìn sịt vào bức tường đất trước mặt. Ngay cả khi có tiếng rít của những quả đạn cối sắp lao xuống anh vẫn không hề nhấp nhổm, né tránh. Chỉ đến khi có bóng những tên phỉ thấp thoáng trước công sự, khẩu súng trong tay Lý Vần Sinh mới nhả đạn. Mỗi lần khẩu súng của Lý Vần Sinh chớp lửa thế nào cũng có một vài tên phỉ nằm tại trận địa.
Khi mặt trời lên cao quá ngọn mai đầu bản, bọn phỉ bị đánh bật lại tới sáu lần. Lần này bọn phỉ lại tổ chức đánh lên một đợt nữa. Cùng với tiếng súng nổ hỗn loạn là tiếng hò la như ong vỡ tổ của bọn lính phỉ. Qua lỗ châu mai xếp bằng những tảng đá xanh, Lý Vần Sinh đếm được ngót năm chục tên đang lóp ngóp tiến lên. Vần Sinh chợt để ý đến tên chỉ huy phỉ đi sau toán đầu tiên. Hắn đội cái mũ nồi đen có hai dải đỏ bỏ ra sau gáy và mặc bộ quần áo đen của bọn biệt kích. Tay hắn vung vẩy khẩu “Tuyn” thúc giục bọn phỉ chạy lên. Khi còn cách Lý Vần Sinh chừng ba chục sải tay những tên đi đầu bỗng dưng nằm ẹp cả xuống sau những xác nằm lại đợt trước. Miệng chúng hò la, tay bấm cò súng liên tiếp, nhưng đứa nào cũng như bị dán chặt xuống đất. Tên chỉ huy từ sau một tảng đá nhô ra chửi bới và bắn một loạt tiểu liên hốt qua đầu bọn lính phỉ. Bọn chúng lom khom chạy tới. Lý Vần Sinh reo lên khe khẽ : A, thằng Hầu Vần Sính ! Anh gạt tiểu liên qua một nấc bắn loạt, nhưng Hầu Vần Sính đã biến mất sau một tảng đá. Bọn lính phỉ đang lom khom chạy, vấp phải lưới đạn từ trong bắn ra, hai ba tên chới với rồi ngã gục. Những tên còn lại hốt hoảng quay đầu định chạy thì Hầu Vần Sính nhảy ra thúc báng súng vào một tên đứng gần hắn và quát bắt xông lên. Chỉ đợi có thế, Lý Vần Sinh xiết cò. Tặc ! Tặc ! Tặc !... Sau loạt tiểu liên của Lý Vần Sinh, tên Hầu Vần Sính nhảy dựng lên và ngã bật ngửa về phía sau. Khẩu “Tuyn” trong tay hắn văng ra xa. Mấy tên phỉ quay lại thét lên kinh hoàng :
- Ông Hầu Vần Sính chết rồi !
Như rắn mất đầu, bọn phỉ chạy thục mạng xuống chân đồi. Phía trong lỗ châu mai, Lý Vần Sinh thở phào :
- Xong món nợ ở Sin Suối Thầu !
Từ chỗ chỉ huy, Sần Lùng đã nhìn thấy mũi tấn công của bọn Hầu Vần Sính bị bẻ gãy, hắn lồng lộn thét bọn giữ súng máy và súng cối bắn tới tấp vào bức tường công sự của đội du kích. Một quả đạn cối 60 ly đã rơi trúng bức tường đất phá sập một mảng. Hai du kích Lý San và Sùng Chô ở gần đấy đã trúng mảnh đạn cối lảo đảo gục xuống. Mấy du kích chạy đến đỡ hai anh đưa về phía sau cho các cô Seo Mỷ, Seo Dua đưa vào bản băng bó. Thấy hỏa lực của bọn phỉ tập trung vào bức tường, Quyết Tiến cho anh em tiến về các ổ phòng ngự ở đầu bản.
Được hỏa lực yểm trợ, bọn lính phỉ lúc chạy, lúc bò đã áp sát được chân các bức tường phòng ngự của đội du kích. Lý Vần Sinh vẫy Sùng Lù và Lý Tả lùi về phía sau theo anh. Từ sau bức tường bọn phỉ liên tiếp quăng lựu đạn vào phía trong bức tường. Lợi dụng khói lựu đạn, bọn phỉ nhảy qua bức tường đổ vào trong bản. Quyết Tiến lia đạn vào bọn phỉ vừa nhảy vào. Cùng lúc đó lựu đạn của đội du kích cũng dựng lên những cột khói vây lấy chúng. Tổ ba người của Lý Vần Sinh đột ngột xuất hiện bên cánh trái hướng tấn công của bọn phỉ. Những loạt đạn tạt sườn của tổ Lý Vần Sinh làm bọn phỉ vừa nhảy vào bối rối và thực sự hoảng loạn. Chớp cơ hội đó, Quyết Tiến cho toàn đội liên tiếp tung lựu đạn và bắn quyết liệt vào lũ phỉ đi đầu. Thêm mấy tên nữa trúng đạn và bọn còn lại hốt hoảng tháo chạy.
Quyết Tiến dẫn anh em xông ra chiếm lại bức tường và bắn đuổi theo bọn phỉ rút chạy. Sần Lùng thấy cũng khó làm nên chuyện gì khi mũi tấn công của Hầu Vần Sính đã bị bẻ gãy. Hắn để mặc cho bọn lính phỉ lục tục chạy về phía Phìn Chải.
Tiếng súng im dần, rồi tắt hẳn. Trên trận địa chỉ còn lại tiếng những tên phỉ bị thương đang rên la, kêu cứu. Mặt trời mới xế đỉnh đầu, tỏa những tia nắng rẻ quạt xuống cái bản vừa mới đây còn ngập chìm trong khói đạn. Giữa lúc ấy Seo Mỷ từ trong bản chạy ra hớn hở báo tin : nước đã về !
Không ai bảo ai, mọi người cùng cất tiếng hò reo vang dậy.