Vi Văn Minh hoảng hốt:
— Ôi chết! Thế thì làm ăn ra sao?
Hoài Châu phì cười:
— Vậy có gì mà ông lo?
Vi Văn Minh đang buồn phiền thật sự về cái tin đột ngột đó, tần ngần ngồi thừ ra, không cười.
Hoài Châu gấp quyển sổ đứng dậy, kéo tay Vi Văn Minh:
— Gác chuyện đó lại sau này sẽ hay. Ta ra ngoài cho thoáng chút đã.
Hai người ra cửa hang. Hằng mỉm cười đứng dậy chào và thu dọn đống quần áo đã vá xong.
Trời đã chạng vạng tối. Ở phía căn cứ Phượng Hoàng, từng chùm pháo sáng nối nhau nổ bùng, tung ra một thứ ánh sáng xanh xao, bệnh hoạn. Tiếng động cơ của chiếc C 47 dai dẳng lượn quanh, nghe buồn bã, mệt mỏi.
Hoài Châu bỗng lắng nghe, rồi kêu lên vui vẻ:
— Các cậu nghe thấy không? Pháo ta đang bắn phá tuyến trung gian của địch. Giờ chết của bọn Phượng Hoàng không còn xa nữa!
Mấy cậu Vinh, Thảo, Oanh sữa và Trống Choai cũng vừa ở đâu về, dáng điệu bí mật và tinh quái.
Oanh sữa lắng nghe tiếng đại bác uỳnh oàng vang vọng vào vách núi, sung sướng kêu lên:
— Vào nhanh lên! Các bác Voi Gầm!
Hoài Châu mỉm cười, lững thững đi về phía bụi dây leo có những chùm hoa trắng muốt, tỏa một mùi hương thơm dịu, lòng bâng khuâng như vừa đánh mất vật gì quí giá.
Anh nghĩ đến Sao Mai và nhiệm vụ sắp tới của mình.
Nhiệm vụ đó là: Trước mắt, anh phải đi điều trị một thời gian, kiểm tra lại lá phổi, mổ lấy mảnh lựu đạn ở đầu gối và an dưỡng lấy lại sức, rồi sau đó sẽ được giao một công việc. Công việc này, anh đã được chính ủy nói sơ qua cho biết hôm lên nhận nhiệm vụ thọc sâu. Đó là một nhiệm vụ đặc biệt ở một nơi xa hơn, đầy gian khổ và hiểm nguy hơn. Nó đòi hỏi anh phải dốc toàn lực và kinh nghiệm của những năm chiến đấu vừa qua và thêm vào đó, một quyết tâm còn rắn hơn sắt thép. Anh rất vui mừng vì thấy đó, trước hết, là tấm lòng tin cậy của cấp trên đối với anh. Chính ủy chỉ nói từng ấy chữ, nhưng anh hiểu.
Lòng anh bồi hồi. Lần này thì anh phải xa hẳn đội Sao Mai, nơi đã gắn bó với anh từ bao ngày tháng, đã cùng anh chia ngọt sẽ bùi, chung hưởng vinh quang và bao giờ cũng đem lại cho anh niềm vui sướng. Anh đã góp phần công sức xây dựng nó, làm cho nó lớn lên và chính nó đã nâng cao cho anh đôi cánh. Làm sao anh không nhớ không thương? Anh sẽ phải làm gì để lại trước khi khoác ba - lô rời nó ra đi? Trần Nông còn phải điều trị một thời gian nữa rồi sẽ trở về. Vương Văn Khiêm lên đội phó. Thao Kèn thay anh làm bí thư chi bộ. Một lớp người trẻ măng, đầy sinh lực và quyết tâm, được tôi luyện trong lửa đạn, đang nhanh chóng trưởng thành: Vinh, Hùng, Văn Chấn, Trống Choai, Oanh sữa... Còn Hồ Oanh đã có quyết định điều sang một đơn vị khác, với nhiệm vụ lớn hơn.
Hoài Châu bùi ngùi nhớ đến mẹ. Bây giờ, bà đã an nghỉ trên đồi Cúc Dại, nơi anh đã đứng trong đêm tập kích thứ nhất, ngay cạnh túp lều tiều tụy của hà. Hai Đích đã làm tất cả những việc ấy.
Mẹ kính yêu! Thế là mẹ con ta đã được gặp nhau và mối thù nhà đã trả! Nhưng đau đớn thay! Mẹ cũng không còn nữa! Con thề ghi nhớ món nợ này. Con hiểu rằng trong cuộc giao tranh sinh tử với một kẻ thù tàn bạo, mất hết tính người như bọn Mỹ — ngụy, tổn thất của nhân dân ta thật là to lớn và là điều không thể tránh khỏi đối với bao nhà. Nhưng từ những đám tro tàn ấy, từ những nấm mồ ấy, những mầm sống sẽ nảy lên. Chiến thắng sẽ tiếp chiến thắng. Quân thù nhất định sẽ bị đành quỵ và cuộc đời tự do, độc lập nhất định sẽ được hồi sinh. Con sắp đi đây. Đến những nơi hang ổ của kẻ thù. Mẹ hãy theo dõi bước đường con đi! Mẹ hãy chúc con chân cứng đá mềm.
Trống Choai, Hằng và Vinh đã đến bên anh từ lúc nào. Giọng Trống Choai tần ngần:
— Thế là thủ trưởng phải đi thật ư?
Hoài Châu đặt bàn tay lên vai anh chiến sĩ dịu dàng:
— Ừ!...
— Em không muốn thủ trưởng đi. Vậy thủ trưởng có về đây nữa không? Làm thế nào biết được tin về thủ trưởng?
Hoài Châu kéo Trống Choai vào sát mình, nén nỗi xúc động:
— Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Các cậu cố gắng lập công!
Chúng ta sẽ tìm được nhau bằng những chiến công mới được loan báo qua làn sóng điện của Đài Giải phóng. Chúng mình sẽ mãi mãi xứng đáng với đội Sao Mai, sẽ mãi mãi là chiến sĩ Sao Mai. Có phải không?
Tiếng động cơ ì ầm ở hướng đông nam. Rồi một chùm pháo sáng nữa lại tung ra, lơ lửng, khiến màn đêm bỗng trắng bạc ra.