Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:52:26 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Lửa của đất  (Đọc 5971 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #50 vào lúc: 22 Tháng Sáu, 2021, 08:07:46 pm »

Sáng ngày 19 tháng 9 năm 1969 một tiểu đoàn địch tấn công vào hang của đơn vị bạn ở gần đó. Y tá Đào Duy Hải phụ trách tổ "giữ mũi" nhìn thấy một cánh quân đang hành quân dưới sườn đồi. Chúng vừa tiến vừa thăm dò, thấy bất cứ một vật cản nào phía trước, chúng đều dừng lại bắn cối M79 hoặc ném lựu đạn vào đó rồi mới vượt qua.


Hải lên đạn sẵn sàng chờ địch. Anh không ngờ một cánh quân khác đi luôn ở phía dưới, khúc giữa của chúng xuất hiện ngay trước mặt trong tầm bắn hiệu quả nhất. Nhằm vào lũ lính đang chen chúc, anh níu cò nổ từng loạt đạn ngắn. Ba bốn tên đổ vật tại chỗ. Bị đánh tạt sườn bất ngờ, chúng vất ba lô chạy thoát thân, có đứa chạy đâm nhào vào cửa hang quân y. Hải đang say sưa đưa đường ngắm đuổi theo những tên địch chưa tìm được chỗ trú ẩn, bỗng tay phải của mình rời khỏi súng. Hải vừa tụt xuống hang kêu lên "tôi bị thương" cũng vừa lúc anh em ở phía trong ra tiếp sức.


Thấy địch bỏ chạy, Chiến, Thịnh và một số anh em xung phong ra thu được ba mươi ba lô chiến lợi phẩm và bắt được một tù binh.

Trận đánh ngoài dự kiến đầy thú vị, anh em reo cười trước đống chiến lợi phẩm vừa thu được. Những chiếc ba lô căng phồng, mở ra chiếc nào cũng ních chật cứng những gói gạo sấy. Đang lúc đói, những ba lô gạo sấy có giá lắm, nó có thể nuôi sống cả trạm vài tuần lễ.


... Đến cuối tháng 10, phần vì đói, phần vì chiến đấu liên tục quân số thương vong không được bổ sung, có bộ phận đã lui sâu vào trong hang "chém vè" hoặc dồn vào bộ phận khác.

Đội phẫu của Huyện đội chỉ còn sáu nam giới, ba bốn phụ nữ và một tổ chiến đấu của bộ đội chủ lực phối hợp. Công việc chuyên môn hàng ngày do y sĩ Út Sơn và mấy cô gái lo, còn số nam giới hình thành một tiểu đội chiến đấu do y tá Vũ Hoàng Giang là tiểu đội trưởng.


Từ tháng 9 sang tháng 10 anh em chiến đấu liên tục, ít có ngày được nghỉ ngơi yên tĩnh. Ban ngày đánh giằng co với địch ở cửa hang, ban đêm họ phải làm nhiều việc hơn, nếu không tập kích cũng phải mò mẫm gài mìn và công việc thường xuyên kiếm củi hái rau.


Tình hình trong "Hòn" lúc này giống như một gia đình đã hoàn toàn khánh kiệt. Huyện ủy chỉ thị cho các bộ phận "phải tự lực..." Anh em quân y Huyện đội cố gắng lắm cũng chỉ bảo đảm công tác phục vụ và không để địch xông vào hang giết thương binh, không còn sức đâu để "tự lực" chạy gạo. Với chừng ấy nhân viên và khoảng ba chục thương bệnh binh mà mười ngày trời chỉ có một lon gạo. Bữa ăn của họ hàng ngày chủ yếu là cây chuối hoặc rau thài lài nấu với chút bột ngọt. Thiếu đạm nhiều người đã mắc bệnh phù thũng.


Một hôm tham mưu trưởng Mười Hồng cử liên lạc đến báo y sĩ Út Sơn cho người sang Hòn Me khênh thương binh về chỗ đội phẫu (đang ở Hòn Đất), Út Sơn nổi khùng vì cấp trên chẳng hiểu tình hình đơn vị mình đang bi đát như thế nào. Anh quát nạt chiến sĩ liên lạc:

- Mày xem đội phẫu còn ai nữa. Mày về nói với thủ trưởng của mày, nếu không chỉ huy nổi thì nghỉ mẹ nó đi!

Ngay đêm hôm ấy, chính trị viên Tỉnh đội Phan Đình Găng và tham mưu trưởng Mười Hồng đã cùng một số trợ lý khênh ba thương binh nặng từ Hòn Me sang Hòn Đất giao cho đội phẫu.


Tiểu đội "giữ mũi" có ngày phải quần nhau với địch ba bốn trận, đêm đến vẫn không thể bỏ qua những công việc thường lệ. Hoàn cảnh khắc nghiệt đã vắt kiệt sức lực của họ. Bảy Giang mới hai mươi ba tuổi mà không khác một ông già, hai má tóp lại, tròng mắt thành hai cái hốc sâu chứa đầy bóng tối, thân hình chỉ còn da bọc xương, trông đến thảm hại. Những anh em xung quanh Bảy Giang, sức vóc cũng không hơn gì. Sau này mỗi khi hồi tưởng lại, họ vẫn chưa giải đáp nổi, tại sao lúc đó họ có sức sống dẻo dai như vậy.


Một lần Bảy Giang đi gần hết đêm để đặt mìn và bố trí hỏa lực. Trận mưa dầm tháng mười kéo dài không dứt làm cho bộ quần áo độc nhất trên cơ thể anh ướt sũng, về tới chỗ ở trời đã gần sáng, anh rét run cầm cập. Anh nói với Năm Chiến:

- Mấy đêm nay không được ngủ, mệt lắm. Cậu gác cho mình ngủ một chút.

- Được. Cứ ngủ.

Năm Chiến trả lời và xách súng ra cửa. Bảy Giang ngả lưng trên sàn. Hơi ấm của tấm mền vừa ngăn được cơn rét cũng là lúc anh ngủ thiếp đi. Giấc ngủ ngắn ngủi chừng vài mươi phút anh đã nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng người nói xôn xao đâu đó như trong mơ. Anh cố gắng ngồi dậy, lảo đảo giây lát mới tỉnh hẳn. Có ai đó đứng rất gần đang tranh nhau nói.

- Giá để tao bắn thì nó chết.

- Tại súng hóc...

- Lúc rút tao tưởng cầm chắc cái chết. Nghe tiêng quả thủ pháo lạch cạch từ trên rơi xuống ngay trước mặt, phúc ông tổ nội nó không nổ.

- Anh rút đường nào?

- Đường dưới.

- Chết cha rồi. Tôi tưởng là địch ở dưới tôi liệng xuống.

Nghe tới đó Bảy Giang mới hiểu, địch tấn công, đại liên của ta bị hóc, anh em đã rút lui.

Giang vơ vội khẩu tiểu liên, chạy ra cửa. Khói súng, khói lựu đạn còn chưa tan trên trận địa. Anh em trong tiểu đội vừa đánh bật một đợt xung phong của địch.

Bọn địch vẫn còn ẩn sau tảng đá, bụi cây nào đó, Bảy Giang không nhìn thấy, nhưng nghe chúng trao đổi với nhau rõ mồn một.

- Anh có nhìn thấy mấy thằng Việt cộng chưa?

- Không thấy gì.

- Chúng ở phía sau tảng đá bự.

Bảy Giang nhận ra vị trí của hai tên địch vừa nói, một tên ở phía trên hang của mình độ vài chục mét, và một tên khác ở ngay ngôi chùa hoặc hố bom dưới sườn đồi cách chừng hơn trăm mét. Anh nói với xạ thủ B40 nằm bên cạnh. "Bắn một phát vào chùa, chỗ nó vừa nói". Ngay sau khi viên đạn B40 nổ lại thấy tiếng léo nhéo:

- Anh thấy không? Nó vừa bắn B40 khói còn đang lên đó.

Nghe tiếng súng chỉ điểm cho nhau mà tức đến điên ruột, Bảy Giang lệnh cho xạ thủ B40 bắn một phát vào hố bom. Từ dưới hố bom vọt lên một cột khói bụi, và cũng từ lúc đó không thấy chúng gọi nhau nữa.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #51 vào lúc: 22 Tháng Sáu, 2021, 08:09:33 pm »

Qua hai tháng ròng liên tục chiến đấu, cả đôi bên đều mệt mỏi, vào những ngày cuối tháng mười xuất hiện nhiều trận đánh cầm chừng. Bọn chỉ huy địch xua quân tới cửa hang của ta, chúng núp sau những tảng đá bắn như đổ đạn, hò hét xung phong nhưng quân vẫn nằm nguyên ở một chỗ cho tới khi rút lui. Về phía ta quân số còn rất mỏng, vũ khí đạn dược đã cạn tới đáy, nhiều bộ phận không còn sức để tổ chức những trận phản kích như trước nữa.


Đêm hôm ấy Bảy Giang dẫn một tổ đến kiểm tra các vị trí địch đã ẩn nấp ban ngày, mỗi người kiếm được một vài quả lựu đạn và ít đạn của địch bỏ lại. Ít lâu nay việc đi mót đạn và lựu đạn của địch sau mỗi ngày chiến đấu, cũng là một nguồn bổ sung vũ khí đáng kể đối với tiểu đội quân y. Kiếm lựu đạn xong rồi lại đi kiếm rau. Dưới ánh sáng sao lờ mò họ đi tìm đến những mảnh đất chưa bị bom đạn cày xới để tìm rau thài lài, anh em gọi là rau "gạo" (vì ở đây nó đã giữ thiên chức của gạo), khi vớ được loại rau lá nhọn ấy là phải nhổ tận gốc, nhổ tới khi không đủ sức mang mới thôi.


Đến khuya, mỗi người khệ nệ cắp một mớ rau thài lài bên hông trở về. Giao những mớ rau "gạo" cho cô y tá trực xong, Bảy Giang nói với anh em: "Tranh thủ ngủ cho lại sức, ngày mai có thể gay go hơn". Câu nói ấy anh đã nói với anh em nhiều lần, gần như một công thức, nhưng thực tế cũng gần như vậy.


Mờ sáng hôm sau, các trận địa pháo của địch đã dội xuống rung chuyển cả Hòn Đất. "Dàn hợp xướng Tân Tây Lan" kéo dài gần nửa giờ, tưởng như hòn núi này có thể biến thành tro bụi. Lúc đó bọn lính bộ binh ngụy mới tản ra thành nhiều mũi men theo những tảng đá tiến về phía cửa hang. Khẩu đại liên của bộ đội chủ lực bố trí ở tầng trên, anh em bình tĩnh nhằm bắn từng loạt ngắn dứt khoát vào đám mũ sắt nhấp nhô sau những tảng đá và đám cỏ tranh đang lay động mạnh.


Bảy Giang và các chiến sĩ trong tiểu đội lên đạn chờ địch vào tầm bắn hiệu quả. Bảy Giang vừa hô "bắn", tiếng súng liên thanh của cả tiểu đội anh ào lên như một trận bão. Ngay lập tức cánh quân ngụy nhốn nháo tìm chỗ ẩn núp. Bảy Giang cho tiểu đội mình đồng loạt ném lựu đạn. Bọn chúng bị thương la lối kêu cứu, nhưng những tên còn khỏe mạnh vội vàng bỏ chạy. Một lần nữa đạn tiểu liên của tiểu đội quân y lại ào ạt truy đuổi, cho tới khi không nhìn thấy bóng một chiếc mũ sắt nào xuất hiện trước trận địa mới thôi.


Khoảng nửa giờ sau chúng lại tổ chức một đợt tấn công khác. Lần này chúng đi theo hai cánh sườn từ trên xuống. Một mũi bị đại liên của ta chặn lại từ xa, còn một mũi tiến tới một tảng lớn bằng nửa gian nhà thì dừng lại. Núp sau tảng đá lớn đó chúng tung ra từng chùm lựu đạn. Lựu đạn địch ném đuối tầm cách chỗ tiểu đội quân y hàng chục mét tạo ra một hàng rào khói bụi. Bảy Giang cho tiểu đội mình bắn tỉa, chờ tên địch nào hiện trong đường ngắm lúc đó anh em mới níu cò cho nổ phát một. Trận đánh cù cưa kéo dài cả tiếng đồng hồ không phân thắng bại.


Bảy Giang suy nghĩ, nhưng chưa tìm được phép gì đuổi được địch ra khỏi khu vực trận địa của đơn vị mình. Anh nhìn sang xạ thủ B40 vẫn còn quả đạn cắm ở đầu nòng.

Biết B40 là loại súng bắn thẳng nhưng Bảy Giang vẫn hỏi bâng quơ:

- Này, B40 có bắn được cầu vồng không nhỉ?

- Chưa ai bắn cầu vồng, mà bắn để tự thiêu mình sao?

- Lui xuống một đoạn, nếu bắn lửa phun xuống dưới hang.

- Ừ thì thử xem.

- Cậu bắn được một viên rơi vào sau tảng đá kia, chỉ một quả nổ là chúng nó khiếp vía.

Xạ thủ B40 xê dịch lựa chọn tư thế một hồi rồi níu cò. Viên đạn kéo theo một vệt khói lam bay vút lên trời rồi lao thẳng xuống sau tảng đá nơi bọn địch đang ẩn nấp. Một tiếng nổ rất đanh xé bầu không khí đồng thời vọt lên một đám khói xám. Từ lúc đó trận địa vắng lặng cho đến tối.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #52 vào lúc: 22 Tháng Sáu, 2021, 08:10:52 pm »

6

Đại đội trợ chiến 616 thuộc Tỉnh đội Châu Hà giữ sườn Hòn Đất hướng biển. Cũng như các đơn vị khác, ngay từ ngày địch đổ quân, 616 ngày đêm liên tục chiến đấu. Có ngày đánh nhau giằng co với địch ở ngay cửa hang của mình, không còn, một chút thì giờ nghỉ ngơi, đêm đến lại kéo nhau đi mò tập kích địch.


Không riêng trong những trận chiến đấu, hàng ngày ra suối Lươn lấy nước, hoặc tới ngã ba Xá Lỳ lấy gạo cũng có thể xảy ra thương vong. Quân số tiêu hao dần không được bổ sung. Vào khoảng cuối tháng chín, một lần đại đội chuẩn bị cho một trận đánh tập kích, tập hợp tất cả số người còn sức chiến đấu, gạn lọc mãi cũng chỉ còn một tiểu đội.


Trần Văn Năm được chỉ định là tiểu đội trưởng và cũng là người chỉ huy trận đánh.

Địch có khoảng một đại đội đóng quân không xa trận địa của đơn vị. Hàng ngày anh em nghe rõ tiếng chúng nói chuyện với nhau. Như thường lệ chúng ăn cơm vào lúc tờ mờ sáng. Năm đã cho đơn vị mình ém sẵn từ đêm hôm trước, chờ lúc chúng quây quần xung quanh mâm cơm, anh phát lệnh nổ súng. Các loại hỏa lực B40, tiểu liên, lựu đạn của toàn tiểu đội bất ngờ chụp xuống, chúng không biết đường nào đối phó, chỉ trong vòng năm phút, họ đã tiêu hao nặng một đại đội địch (diệt tại chỗ khoảng hơn bốn mươi tên). Trận tập kích chớp nhoáng kết thúc. Khi rút lui, một tổ gồm Bảy Hùng, Hai Dũng và Phúc bị địch ngăn chặn. Trời đã sáng rõ, anh em vội vàng chui xuống một cái hang gần đó, không ngờ cái hang chỉ có một cửa huy nhất. Họ đành ngồi trong hang chờ tới đêm sẽ trở về.


Một ngày dài dằng dặc trôi qua, họ lần qua cửa hang nhìn lên thấy hai tên địch đứng gác, mỗi đứa đứng nhìn một hướng.

Bàn đi tính lại, không dám vượt qua vọng gác của địch, họ đành lui sâu vào trong hang, bấm bụng chịu đói khát thêm một ngày nữa.

Đã ba ngày bị giam trong cái hang tối tăm đó, nếu chịu bó tay sẽ chết đói ở trong hang không ai biết đến, họ tính tới nước liều để may ra thì thoát. Đêm hôm ấy, họ bò ra cửa hang chờ lúc địch thay gác, cắm đầu chạy một mạch xuống núi. Địch thấy động bắn mấy loạt liên thanh vu vơ rồi tình hình trở lại yên tĩnh.


Vượt qua được khu vực cảnh giới của địch, họ dừng lại trao đổi với nhau xem đi hướng nào. Nếu xuống bờ biển, ở dưới đó có thể gặp địch. Nếu về chỗ ở cũ của trung đội, địch đã chiếm mất rồi thì sao... Cuối cùng họ nhất trí với nhau, phải chạy về chỗ ở của ban chỉ huy đại đội. Mới có ba ngày địch không thể chiếm hết được. Nhưng lại gặp một câu hỏi: "mình về không biết ám hiệu anh em tưởng địch thì sao". Họ chặc lưỡi, đành phải liều một nước nữa.


Về tới gần trạm gác của trung đội 2, Dũng dùng động tác đặc công bí mật bò vào gần vọng gác. Người gác đang ngủ gà ngủ gật. Dũng nhẹ nhàng nắm lấy nòng súng của người gác, đẩy ngược lên trời, rồi khẽ nói "Dũng đây, Dũng đây!". Anh lính gác bàng hoàng giây lát mới định thần lại được.

- Ôi! Mày làm tao hết hồn... Dũng mày đã trở về rồi đó ư?

Ba anh em vào trong hang. Trung đội phó Danh Đời vẫn còn thức, ngồi ôm súng trước ngọn đèn dầu. Nhìn thấy Hùng, Dũng, Phúc những người bạn "mất tích” đã trở về, anh mở to mắt kinh ngạc, rồi đứng bật dậy ôm lấy các bạn mình.

- Tao tưởng chúng bây chết hết rồi... Đói lắm rồi hen?

Danh Đời xúc động ngắm nghía từng người một. Như chợt nhớ ra điều gì đó anh rời các bạn, vào góc tối của hang lấy ra một cái ba lô bẹp rúm đặt xuống trước mặt mọi người, và nói với giọng buồn buồn:

- Còn ít thóc đây... các cậu bốc ra mà nấu cháo.

Họ im lặng mệt mỏi ngồi quây tròn xung quanh chiếc ba lô, mỗi người bốc một dúm thóc rồi kiên nhẫn bóc từng hạt. Gần một giờ đồng hồ họ mới bóc được một lưng bát gạo.

Cơn đói còn mạnh hơn giấc ngủ, họ ngồi tựa lưng vào vách đá ngồi chờ nồi cháo.

Mùi gạo nấu làm cho mọi người tỉnh táo. Mỗi người tìm kiếm một cái bát đứng vây lấy nồi cháo. Hùng chia đều cho mỗi người được hơn một bát. Ăn xong, nhìn nồi cháo vét sạch trơn còn đang bốc hơi, mọi người vẫn còn thòm thèm. Hùng và Dũng vừa chống gối đứng dậy đã nghe thấy tiếng súng nổ lốp bốp ngoài cửa. Một lát sau anh em khênh vào hai người bị thương, máu me đầy mình. Tổ ba người Hùng, Dũng và Phúc xách súng vọt ra chưa tới cửa hang đã nghe thấy tiếng lựu đạn lách cách va vào vách đá rơi sâu xuổng đáy vực, có quả nổ ngay ở bậc lên xuống. Họ nép vào vách đá tránh mảnh lựu đạn.


Khi dứt tiếng nổ, Dũng gọi không thấy Phúc trả lời. Dũng vừa bò vừa lấy tay quờ quạng trên lối đi. Chắc cậu ấy chết rồi, nhưng sao không thấy xác. Dũng không tìm thấy Phúc, anh quay vào trong hang.

Hôm sau anh em lại đi tìm Phúc, mãi đến trưa mới thấy cậu ấy nằm ở tầng hang dưới. Mảnh lựu đạn găm khắp người Phúc, nhưng cũng còn may, không có vết thương nào nguy hiểm, mặt mũi sưng húp, tai điếc, ai hỏi gì cũng phẩy tay, lắc đầu rồi ra hiệu rằng trong lúc tránh lựu đạn nổ đã bị trượt chân xuống hang sâu.


Bọn địch đang hò hét gì đó phía ngoài cửa. Anh em im lặng lắng nghe. Chúng đang hò nhau vần đá lấp cửa hang. Mỗi lần chúng đẩy một tảng đá xuống cửa hang, chúng lại reo hò "này Việt này", "này Cộng này", "này Việt cộng này"... Xem chừng việc lấp cửa hang không thành, chúng dừng lại một lát rồi gọi loa chiêu hồi. Đáng giận nhất là mấy tên hôm trước còn là đồng đội với mình, hôm nay đứng trong hàng ngũ kẻ thù nói theo giọng lưỡi của chúng, kêu gọi mọi người "trở về với chánh nghĩa quốc gia"...


Lực lượng của toàn đại đội còn rất mỏng. Quân số còn cả thảy bảy người. Mặc dầu vậy họ vẫn tổ chức một trận phản kích, đánh hất địch ra khỏi cửa hang.

Đêm hôm ấy ra ngã ba Xá Lỳ lấy được một táo gạo, và mấy ba lô lá gáo cùng rau chai. Thê là họ lại có thể sống cầm hơi thêm vài ngày nữa.

Vào lúc mặt trời lên Hai Dũng ra thay gác. Anh nghe thấy bọn địch cười nói trên sườn cao rõ mồn một. Có tiếng đánh đàn mồm và hát vọng cổ "Phừng phưng phừng phưng... Ngày ngày cháo lỏng độn rau chai. Cây chuối không còn củ chuối cũng xơi. Các đồng chí ơi, hết gạo rồi biết làm sao đây...". Tiếng hát của kẻ thù đưa vào tâm trạng Dũng nhiều sắc thái, vừa chua chát, lo buồn vừa căm giận kẻ thù chế giễu mình. Nước mắt anh tự nhiên chảy tràn trên gò má.


Dũng phóng tầm mắt ra mặt biển, gặp những con thuyên đánh cá đang thong dong đi lại, gợi trong anh một nỗi ước ao da diết "Bao giờ mới có cuộc sống bình yên. Bao giờ mới bữa có nồi cơm đầy, có cá nấu canh chua ăn thả sức".
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #53 vào lúc: 22 Tháng Sáu, 2021, 08:12:07 pm »

7

Sau khi đi trao đổi phương án tác chiến và một số công việc cần thiết với Huyện ủy, trung đoàn phó Trần Quang Tỷ đi trinh sát địa hình xung quanh nơi ở của mình.

Vào càng sâu trong hang Hòn Me, càng tối mịt mùng như đi trong đêm, anh phải soi đèn và thận trọng từng bước một. Hang hốc ở đây bà con gọi là "lò ảng", nó hoàn toàn khác hẳn với những hang núi đá mà anh đã biết. Anh tưởng tượng, tạo hóa như một người khổng lồ điên rồ, lão ta xúc từng cần xé to bằng trái núi các loại đá tảng kích thước khác nhau, rồi từ trên cao đổ ào xuống. Một đống thành Hòn Đất, một đống khác thành Hòn Me, rồi một đống nữa thành Hòn Sóc. Những tảng đá xếp lên nhau hỗn độn hình thành hàng trăm, hàng nghìn hang hốc tự nhiên, chúng nối liền nhau hoặc độc lập với nhau, tầng tầng lớp lớp đi ngang đi dọc, có hang chạy ngang gần hết quả núi, có hang luồn lách lên đến đỉnh núi. Đi vào trong hang như đi vào mê cung, nếu không có người dẫn đường hoặc không tự mình đánh dấu, không biết lối nào ra. Phía trên mặt núi, có chỗ đất đá xen kẽ, cây cỏ mọc như rừng; có chỗ chỉ là những tảng đá lớn nhỏ xếp lên nhau, thỉnh thoảng gặp cửa hang, có hang như một cái giếng cạn đen ngòm không thấy đáy... 


Ba Tỷ suy nghĩ đến việc thực hành tác chiến trong khu vực. Địch có đông quân đến mấy đến địa hình này buộc chúng cũng phải xé nhỏ ra từng mũi để đánh chiếm cửa hang. Vào trong hang lại càng khó sử dụng được lực lượng lớn, kể cả với lực lượng nhỏ nếu không có người dẫn đường, không dám xông vào trận đồ bát quái này.


Về phía ta cũng bị địa hình hạn chế, không phát huy được sức mạnh tổng hợp của binh lực và hỏa khí, dễ bị địch chia cắt từng bộ phận; nhưng lại lợi thế cho chiến thuật du kích đánh nhỏ và có sẵn công sự vững chắc không có thứ bom đạn thông thường nào có thể phá nổi.


Phán đoán chính xác khá nhiều điều, nhưng khi trận đánh diễn ra, Ba Tỷ vẫn thấy bỡ ngỡ. Anh là người chỉ huy trong sư đoàn chủ lực của miền Đông, chưa bao giờ tác chiến với hình thức tương tự như thế này.


Không thể phòng ngự kiểu thụ động, chờ địch đến lúc đó ta mới động tay. Tư tưởng chỉ đạo của huyện như vậy. Anh nhận thức điều đó không khó, nhưng hành động như thế nào khi đơn vị mình chưa quen chiến trường và phương thức tác chiến du kích là một điều anh chưa hình dung nổi. Qua gần nửa tháng chiến đấu, đơn vị anh đã cùng các lực lượng địa phương tiêu hao nhiều địch, giữ vững trận địa, nhưng chưa có trận đánh nào đánh xứng với chức năng của bộ đội chủ lực cơ động.


Nhiều ngày trinh sát, trung đoàn 3 đã bám sát địch ở vòng ngoài, phát hiện một vị trí địch đóng dưới chân núi, chúng rất chủ quan. Ba Tỷ đã tổ chức một trận tập kích, ta có một đại đội thiếu, lợi dụng đêm tối (đêm 18-9) bất ngờ tấn công vào đội hình địch, tiêu diệt hơn một trăm tên, thu 8 súng, 300 lựu đạn và 20 thùng gạo sấy.


Trận đánh đêm 18 là một đòn răn đe đáng kể, làm cho bọn chỉ huy sư đoàn 21 điên đầu, tìm cách trả đũa.

Mờ sớm ngày 19 máy bay trinh sát OV10 đã vòng lượn, chỉ điểm cho máy bay phản lực ném bom. Vừa lúc dứt hai đợt bom nổ, Ba Tỷ thấy mấy chiến sĩ ở ngoài chạy vào, nháo nhác hỏi nhau.

- Có thanh sắt nào không?

- Làm gì có sắt ở trong hang này. Tìm sắt làm gì?

- Tìm cách nào cứu hai người vừa bị đá kẹp ở ngoài kia.

Nghe anh em nói có người bị đá kẹp, Ba Tỷ vội vàng ra xem tình hình thế nào.

Một tảng đá nặng hàng tấn, bị bom đánh lăn từ trên cao xuống, đè lên chân hai chiến sĩ cảnh giới. Ba Tỷ và mọi người đứng lặng người trước tiếng kêu cứu của họ. Anh đã chứng kiến nhiều cái chết, nhưng chưa bao giờ thấy cái chết bi thảm đe dọa đồng đội mình như thế này. Phải làm gì cứu họ trước đợt bom, đợt pháo của địch sắp sửa bắn tới. Ba Tỷ nói với một cán bộ trung đội đứng bên cạnh:

- Đồng chí kiếm ngay mấy tấm ván và huy động anh em ra ngay.

- Ván ở đâu cơ?

- Hang Huyện ủy. Nhanh lên!

Anh cán bộ vừa rời vài bước, anh em đã vác mấy tấm ván từ trong hang ra. Mọi người rất mừng, bắt tay ngay vào công việc cứu bạn. Họ thọc ngang tấm ván vào dưới đấy tảng đá, rồi ghé vai đẩy lên. Nhưng tảng đá lì lợm không hề nhúc nhích.


Mỗi người một ý kiến ồn ào, chẳng ai nghe ai. Ba Tỷ phải quát to:

- Trật tự! Làm chi mà ồn thế. Nghe tôi nói đây. Đặt các tấm ván về như thế... được... được, đồng chí đi lấy đá kê dưới tấm ván để có lực đòn bẩy.

- Tôi đề nghị thủ trưởng cho xê ván tất cả về một hướng này, ta kéo từng người một ra thì nhanh hơn.

- Đồng ý... dịch tấm ván ở giữa sang trái độ ba mươi xăng-ti-mét... được rồi. Tất cả ghé vai vô. Hai... ba nào... Hai ba nào!

- Báo cáo, được một chân của cậu Tâm ra rồi. May quá, dưới là đất mềm không thì nát bàn chân này ra rồi.

- Tất cả chú ý này. Ta cố gắng thêm một chút nữa nào. Hai... ba nào.

- Triển vọng rất tốt, cố gắng một đợt nữa.

- Hai.., ba nào!

- Hoan hô... kéo ra được cả rồi.

- Đưa các đồng chí vô trạm quân y, trừ người cảnh giới còn tất cả vô... vô nhanh lên.

Tiếng nổ của đạn pháo như sấm ầm ì xa xôi, rồi kéo dần vào cửa hang, nhưng không khí trong hang vẫn tràn ngập niềm vui vì đã cứu được đồng đội. Mãi đến khi tổ cảnh giới thông báo địch chuẩn bị tấn công, mọi người mới im lặng.


Ba Tỷ hỏi cán bộ phụ trách cảnh giới:

- Số lượng, hướng tiến của địch?

- Khoảng một đại đội, địch vẫn đi theo hướng cũ. Có một bộ phận đi giữa đội hình đeo nhiều túi nặng.

- Đồng chí ra nhắc anh em, quan sát kỹ, địch có thể đi nhiều hướng, cho đại liên và các hỏa lực khác ngăn chặn địch trong tầm bắn hiệu quả không phải chờ lệnh. Chú ý bọn đeo nhiều túi, có thể là bọn lính hóa học. Báo cho anh em chuẩn bị đối phó hóa học.

Ba Tỷ quay sang nói với trợ lý tác chiến:

- Thông báo cho tất cả các bộ phận đề phòng hóa học.

Tiếng chân bước, tiếng báng súng va vào vách đá, tiếng căn dặn nhau của các tô chiến sĩ từ trong hang xa dần ra phía cửa. Một vài phút sau đã nghe thấy có tiếng súng liên thanh, súng cối, lựu đạn nổ rền ở ngoài cửa hang.


Đúng như Ba Tỷ phán đoán, tấn công tới đợt thứ hai, địch dùng lựu đạn hóa học ném vào cửa hang. Mặc dầu đã có chuẩn bị từ trước mà vài phút đầu "hóa học” của địch cũng gây được ít nhiều tác dụng. Một số người bỏ vị trí chiến đấu lui sâu vào trong hang. Không khí trong hang lộn xộn. Tiếng ho, tiếng la thét duy trì trật tự... Phía ngoài bỗng im bặt tiếng súng, tiếng lựu đạn nổ thưa thớt. Chẳng lẽ trận địa phòng ngự của ta ở phía ngoài bị tê liệt rồi chăng. Ba Tỷ cử đại đội phó Hoàng Đạo Cật - một cán bộ được cả đơn vị yêu mến tin cậy ra tăng cường chỉ huy.


Từ lúc Cật ra trận địa, Ba Tỷ nghe ngóng động tĩnh không thấy có gì thay đổi. Vẫn tiêng nổ cầm canh của lựu đạn, thỉnh thoảng lại có luồng khói cay làm mọi người chảy nước mắt và ho sặc sụa.

Rõ ràng địch chưa rút, nhưng tại sao anh em không nổ súng. Chẳng lẽ địch đến đây chỉ làm chừng ấy việc. Ba Tỷ quyết định trực tiếp tới trận địa xem xét.

Hoàng Đạo Cật ngồi núp dưới một tảng đá, phía trước cách Cật khoảng hơn bốn chục mét có một tảng đá như một cái tủ đứng, ở đó thỉnh thoảng vọt ra một quả lựu đạn ném vê phía cửa hang, quả nổ xa, quả nổ gần, phần lớn đuối tầm.

Ba Tỷ bò tới một tảng đá sau lưng Cật vài mét. Nghe tiếng gọi, Cật ngoảnh lại và nắm tay đấm đấm vào ngực mình, ra hiệu địch chuẩn bị tấn công. Ba Tỷ nhìn phía trước thấy thấp thoáng những chiếc mũ sắt từ dưới đi lên, cách mình không đầy một trăm mét. Anh phán đoán bọn ở phía dưới xông lên thẳng cửa hang, sẽ được bọn đang núp sau tảng đá kia yểm hộ. Anh hỏi Cật:

- Có nhìn thấy những tên địch từ dưới đang lên không?

- Mười chín thằng còn ở dưới nữa chưa nhìn rõ.

- Chờ chúng vô tầm lựu đạn, đồng thời bắn B40 vô tảng đá kia.

- B40 không ăn thua đâu, nó núp phía sau.

- Cho nổ vào sườn tảng đá đó, dùng hơi nóng đốt chúng.

Xạ thủ B40 theo lệnh Cật di chuyển sang mô đá bên cạnh để tạo ra góc bắn tốt hơn.

Những chiếc mũ sắt nhấp nhô ban nãy đã khuất hẳn vào sau sườn đá bên dưới. Cật hạ lệnh nổ súng. Một loạt lựu đạn trùm lên đầu toán quân địch ở dưới thấp. Cùng lúc đó đạn B40 nổ ở sườn Hòn Đá lớn ở sườn trên. Bọn địch rút chạy để lại mười chín xác chết. Ta thu được ba tiểu liên AR15 hơn hai trăm lựu đạn (gồm lựu đạn hóa học).
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #54 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2021, 07:42:57 pm »

8

Người chỉ huy nổi tiếng về đánh tập kích thời kỳ này là đại đội phó Hoàng Đạo Cật quê ở tỉnh Sơn Tây. Cật đã thực hành nhiều trận đánh thọc sâu vào chỗ hiểm của địch, lập chiến công vang dội.

Đêm hôm đó Cật cùng hai chiến sĩ vượt qua vòng vây, đến khu rừng tràm thuộc xã Nam Thái Sơn tìm gặp Sáu Chấp, bí thư chi bộ thị trấn Tri Tôn để chuẩn bị một trận đánh.

Tuy chưa quen nhau, song qua tiếng đồn đã làm cho Sáu Chấp rất mến mộ tài năng và tinh thần dũng cảm của người chỉ huy có vóc người nhỏ bé ấy.

Sau cái bắt tay rất chặt, Cật nêu thẳng vào công việc:

- Ý của cấp trên muốn đánh thẳng vào sở chỉ huy của địch ở Tri Tôn, chúng tôi chỉ có ba đứa, đến xin ý kiến anh.

Lúc này Sáu Chấp được Huyện ủy phân công phụ trách một số công việc ở ngoài vòng vây, một việc lớn là bảo đảm việc vận chuyển trên tuyến đường 1C từ núi Tô về đến Tân Hội. Cùng với đảng viên cán bộ hai xã Nam Thái Sơn và Mỹ Lâm, anh đã tổ chức vận động thanh thiếu niên làm công tác vận tải và dẫn quân. Có đêm số dân công lên tới ba trăm người. Một nhiệm vụ khác tiến hành song song của Sáu Chấp là lãnh đạo phá kế hoạch bình định của địch ở thị trấn. Nếu có một trận đánh thắng ngay trong thị trấn, sẽ tác động trực tiếp việc chống phá bình định chuyển biến nhanh hơn. Gặp Hoàng Đạo Cật lúc này Sáu Chấp rất mừng. Anh lục lọi trong bòng mình xem còn gạo sấy và thuốc lá, lôi ra bằng hết để thết mấy người bạn mới.


Sáu Chấp nói với Cật:

- Đánh một trận vào thị trấn trong dịp này là rất đẹp. Chúng tôi vừa nhận được tin ở đó hiện nay đang có mấy tên cố vấn Mỹ và sở chỉ huy tiền phương của sư đoàn 21 ngụy. Việc khó nhất là ta làm thế nào bí mật vào gần được mục tiêu. Vào đó phải qua nhiều tầng cảnh giới của chúng.

Sáu Chấp vừa nói tình hình địch, vừa vẽ sơ đồ lên một tờ giấy.

Cật nghiêng đầu nhìn sơ đồ, rồi lấy tay vạch một đường thẳng vào điểm mình định hỏi:

- Từ đây tới đây mất mấy tiếng?

- Khoảng hai tiếng nếu không gặp gì trắc trở.

- Dù sao cũng phải trinh sát lại thật kỹ. Tôi đề nghị anh cho người dẫn đường, để tối mai có thể đi ngay được.

- Vào đó không thể đi đông được, rất dễ lộ.

- Tôi biết anh là người phụ trách chung ở đây, nhưng trận này anh giao cho tôi chịu trách nhiệm. Chúng tôi có ba người. Anh phối thuộc cho tôi hai hoặc ba người nữa là đủ.

Thái độ thẳng thắn hơi nôn nóng của Cật không hề làm Sáu Chấp phật ý, trái lại anh thích thú và tin cậy ở người chỉ huy quân sự có cái vỏ ngoài "nhóc con" ấy.

Sáu Chấp giới thiệu với Cật ba chiến sĩ địa phương quân, trong đó có trung đội phó Kỳ xin được tham gia trận đánh này, để trả thù cho em trai và đứa cháu ruột vừa bị địch giết ở Tri Tôn.

Cật nhìn từ đầu tới chân những chiến sĩ vừa được Sáu Chấp giao cho mình chỉ huy. Anh không nghi ngờ tinh thần chiến đấu của họ, nhưng về trình độ kỹ thuật, chiến thuật thì còn phải được xem xét nghiêm túc.

Cật hỏi:

- Các đồng chí được chiến đấu nhiều trận chưa?

Có người không trả lời mà phá lên cười, tiếng cười kéo dài, ám chỉ câu hỏi của Cật vừa rồi là ngây thơ, Cật cũng bật cười theo.

Qua thái độ của mấy anh lính địa phương, Cật thầm nghĩ "loại lính này sừng sỏ đây".

Ngay đêm đó Cật dẫn anh em đi trinh sát, luồn qua hàng chục lớp rào kẽm gai và ba lớp lô cốt của địch, nắm được tình hình địch, rồi trở về an toàn. Vượt qua thử thách ban đầu, anh em trong đội hoàn toàn tin cậy lẫn nhau.

Trận đánh chuẩn bị hết sức gọn nhẹ. Ngay kế đêm trinh sát họ đã thực hành trận đánh. Khoảng gần nửa đêm họ đã đặt xong sáu quả "rốc-két" ở sau lớp rào trong cùng, hướng vào căn nhà của bọn sĩ quan đang tiệc tùng. Anh em đã lui ra phía sau, chỉ còn mình Hoàng Đạo Cật chờ thời cơ điểm hỏa. Cật vẫn dán mắt vào mấy tên lính gác đang đi đi lại lại cách mình vài bước chân. Trong sở chỉ huy của địch vẫn ồn ào cười nói và tiếng bát đĩa va vào nhau lanh canh.


Cật đang kiểm tra lại các đầu dây điện lần cuối cùng, bỗng nghe thấy tiếng nổ lựu đạn ở phía ngoài, phản xạ tự nhiên, Cật dán chặt người xuống mặt đất. Anh chưa kịp suy nghĩ gì khác đã thấy đạn liên thanh từ các lô cốt quét ngang hàng rào, siêt không khí ngay trên lưng mình.


Ngưng tiếng súng một lát, Cật lại thấy phía trong nhà có tiếng cười nói bình thường và hai tên lính gác vẫn đi lại như trước. Chắc bọn chúng coi tiếng nổ lựu đạn vừa rồi là do con chồn nào đó vướng vào dây mìn.

Cật nhẹ nhàng như một con mối bò lại phía sau xem chuyện gì đã xảy ra với đồng đội của mình.

Nghe tiếng thở khò khè, Cật bò tới hỏi xem ai bị thương, nhưng vừa hỏi chưa dứt câu, bạn mình đã tắt thở rồi. Cật nhìn xung quanh xem có cái gì dễ nhận để đánh dấu nơi bạn mình đã yên nghỉ, rồi lại bò tiếp. Cách một vài bước anh lại gặp một người nằm úp mặt xuống nền cỏ, anh luồn tay vào ngực, không thấy tim người này đập nữa. Như vậy là mất hai người rồi. Anh tiếp tục bò lướt nhẹ về phía trước. Có tiếng xuýt xoa rất nhỏ như tiếng gió, chỉ có những chiến sĩ từng trải chiến trận mới nhận ra là hơi thở của một người nào đó đang phải nín nhịn sự đau đớn ghê gớm. Cật bò tới chỗ người bạn bị thương, anh ghé sát vào tai bạn:

- Cậu tên là gì?

- Kỳ.

- Cố bò ra bờ sông, chờ mình ở đó. Mình vào cho nổ. Nếu còn sống mình không bỏ cậu.

Dặn Kỳ xong, Cật trở lại vị trí chiến đấu. Anh ấn nút như trút hết căm giận vào đồn địch. Ánh chớp vàng rực, đồng thời với những tiếng sét bủa xuống nơi bọn địch đang ăn nhậu. Cả khu căn cứ của địch im ắng tê dại tới hàng phút mới có vài loạt đạn bắn vu vơ và tiếng hò hét nhau tới cứu chữa nơi vừa bị đánh phá.


Khi bấm nút Cật đã phát hiện còn hai quả đạn chưa nổ, có thể chúng bị đứt dây. Nếu như hai quả này bồi thêm vào bọn lính đang bâu lấy sở chỉ huy của chúng kia, thì có giá đây. Cật bò lên kiểm tra, đúng là dây điện bị đứt. Đoạn dây còn lại quá ngắn không bảo đảm an toàn, nhưng với quyết tâm rất cao, Cật không bỏ qua cơ hội tiêu diệt địch, anh tìm được một gò đất mỏng vừa đủ che cho cái cơ thể nhỏ bé của mình.


Cật nằm ngửa mặt lên trời rồi ấn nút điện. Một lần nữa căn cứ địch lại bị nhận chìm vào im lặng. Những tên còn sống không biết đạn pháo từ đâu bắn tới mà chính xác làm vậy.

Cật bò ra tới bờ sông gặp Kỳ ở chỗ hẹn. Kỳ mừng quá ôm lấy bạn mà nước mắt chảy tràn.

- Nào, bây giờ tôi kè anh. Cố gắng nhé!

Cật xốc nách nâng Kỳ đứng dậy. Trên đường về phải lội qua hai con sông, qua hàng chục cây số đồng nước, có chỗ sâu tới cổ, có lúc dìu có lúc Cật phải cõng bạn, cứ như thế họ trở về tới căn cứ.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #55 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2021, 07:47:38 pm »

9

Bộ phận giữ kho bạc chỉ có năm sáu người ở gần sở chỉ huy (nhẹ) của trung đoàn 3.

Buổi sớm hôm ấy, tiểu đội trưởng Ba Gồm gác, nhìn thấy ba cánh quân từ phía Lình Quỳnh hành quân tới gần Hòn Me. Trời mưa to. Người nào trong hàng quân cũng quàng tấm ni-lông. Gồm bán tín, bán nghi không rõ ta hay địch.


Ba Trung, cán bộ tham mưu của đường dây nghe anh em báo cáo có cánh quân nào đó đang tiến tới gần, anh chạy ra cửa quan sát. Màn mưa làm nhòe mọi hình ảnh trước mặt, anh chăm chú nhìn hồi lâu mà vẫn không phân rõ những bóng lố nhố trước mặt là quân bên nào.

Ba Gồm nói với Ba Trung:

- Có thể là tiểu đoàn 410 hoặc quân của trung đoàn 3?

Ba Trung văng tục:

- Đ... phải.

Qua Ống nhòm, Ba Trung vẫn bám chặt từng động tác của cánh quân trước mặt. Khi phải lội qua một cái mương, toán người phải lột bỏ tấm vải mũ che mưa ra, lộ rõ quần áo rằn ri.

- Đ... má, tụi ngụy! - Ba Trung vỗ vào vai Ba Gồm - Mày bảo thằng nào chạy sang báo cho anh Ba Tỷ biết.

Cách đây không lâu Ba Trung là đại đội trưởng bộ đội địa phương huyện, từng nổi tiếng là người chỉ huy gan góc, ham đánh giặc. Từ ngày chuyến sang tuyến đường 1C, không trực tiếp chỉ huy chiến đấu, nhiều lúc anh thấy ngứa ngáy chân tay. Bây giờ được dịp thi thố tài năng, Ba Trung hạ lệnh đưa súng cối và thượng liên còn để ở trong kho ra trận địa. Anh vừa là người chỉ huy vừa là xạ thủ súng cối 82.


Bọn địch đang hành quân, gặp trở ngại gì đó chúng dồn lại dày đặc ở một chỗ. Ba Trung hạ lệnh nổ súng. Các chiến sĩ giữ kho và cả Ba Trung đều là loại xạ thủ "một mùa", đạn của họ bay ra chỉ có giá trị uy hiếp địch nhiều hơn là tiêu hao chúng.


Họ vừa nổ súng độ mươi phút, đã nghe thấy tiếng nổ ở đầu nòng từ các trận địa pháo trên đất liền và các pháo hạm của hạm đội 7, rồi đạn pháo từ nhiều hướng như những đàn ong vù vù bay tới. Mọi người nhanh chóng rút vào trong hang. Đạn pháo nổ chồng chất trên ngọn núi, dưới chân núi nửa giờ liền.


Khi ngừng tiếng nổ của đạn pháo, họ lại nghe thấy tiếng các loại súng liên thanh ở phía trung đoàn 3. Như vậy là cánh quân của địch vừa qua trước mặt họ đã bị ngăn chặn.

Ba Trung cùng tổ cảnh giới ra ngoài cửa, gần tới cửa họ đã nghe thấy tiếng chuyện trò của bọn lính ngụy ở trên đầu mình. Triệu chứng này, chúng có thể tấn công vào hang. Ba Trung quay vào trong hang, cho anh em chuyển nhanh những thùng tiền (khoảng một trăm triệu tiền Sài Gòn) giấu vào trong hang sâu.


Đêm tối đã tràn vào trong hang. Ánh sáng vàng quạch của ngọn đèn dầu hỏa không đủ soi rõ mặt những người ngồi quanh nó. Họ chụm đầu lại bàn cách xử trí với các tình huống có thể xảy ra. Nếu địch dùng bộ binh tấn công vào trong hang. Nếu địch dùng bộc phá khối lớn phá sập cửa hang... Họ còn đang nêu ra các tình huống phức tạp có thể gặp, chưa kịp thảo luận, đã nghe thấy bộ phận cảnh giới báo cáo địch tới cửa hang. Không chờ ai ra lệnh, mọi người đứng bật dậy, bỏ dở cuộc họp bàn. Ba Trung đi theo chiến sĩ cảnh giới ra gần tới cửa hang. Anh nhìn qua khuông ánh sáng lò mờ, có một vật gì to bằng hai hòm đạn, từ trên ròng xuống. Đúng là bộc phá rồi. Để nó nổ thì mọi người trong hang này tan xương. Không kịp suy nghĩ thiệt hơn, anh xông ra cắt dây bộc phá rồi nhanh nhẹn lui vào phía trong. Thấy động, bọn địch ném xuống từng chùm, từng chùm lựu đạn liên tiếp.


Ánh chớp vàng và những tiếng nổ liên hồi thôi thúc họ phải khẩn cấp lựa chọn cách xử trí. Ba Trung nói với anh em phải rút nhanh. Hang có một cửa ra, đã bị địch chiếm rồi, rút bằng đường nào. Đường đi luồn trong hang thì chưa ai biết. Người chỉ huy dũng cảm như Ba Trung lúc này cũng tỏ ra rối trí. Cái Thu và thằng Tư là hai đứa nhỏ tuổi nhất (mới mươi bốn, mười lăm tuổi) níu chặt lấy tay Ba Trung van vỉ "Chú Ba... chú Ba đừng bỏ chúng cháu" càng làm cho anh nao núng. Anh nói với mấy đứa nhỏ "phải bình tĩnh" nhưng cũng là động viên chính mình.


Trong hang tối đen, không nhìn thấy bàn tay của chính mình. Ba Trung thử ném ra ngoài cửa một viên đá, lập tức bọn địch đáp lại bằng một loạt lựu đạn. Tiếng lựu đạn nổ nhắc mọi người nghĩ đến một tiếng nổ khác đáng sợ hơn. Nếu cứ lẩn quẩn ở đây vài phút nữa, có thể ra tro bụi. Mãi về sau này, khi chiến tranh kết thúc, những người có mặt trong hang hôm ấy còn sống sót vẫn thấy ân hận vì thiếu sự chuẩn bị trước những tình huống có thể xảy ra.

- Đi theo tao. - Ba Trung lấy hai bàn tay lần theo vách đá, đi theo sự may rủi.

- Tối như đui. Có thấy gì đâu.

- Đưa tao cái quẹt.

- Để báo cho địch nó thấy hen.

- Sợ cái con c...

Họ lần bước như những người mù vào một ngách hang, mà không hề biết lối này dẫn mình đi tới đâu. Càng đi càng thấy đen tối sâu thẳm như đang bước xuống địa ngục.

Đang bước, Ba Trung cảm thấy vừa có một làn gió nhẹ lướt qua má mình. Anh dừng lại nhìn về phía đầu gió. Hình như nơi đó có khoảng bóng tối mờ nhạt hơn. Anh lần đi vài bước về phía hy vọng mơ hồ ấy, tay anh quờ quạng bỗng đụng vào đám cây dây leo. Ba Trung rón rén vạch đám lá cây dây leo, một mảnh trời đầy sao hiện ra trước mắt anh. Thế là thoát rồi. Suýt nữa anh reo lên.


Hai đứa nhỏ vẫn níu áo anh, không rời nửa bước. Ba Trung ngồi xuống nói nhỏ với bé Thu và Tư:

- Có lối ra rồi. Từ đây đi phải hết sức bí mật. Nếu gặp địch, chú ném lựu đạn, các cháu lập tức giông ngay về Hòn Quéo.

Ba ngày đêm họ ẩn nấp trong những bụi rậm dưới chân Hòn Quéo. Trong bòng của Ba Trung chỉ còn lưng bát cơm sấy dành cho cả ba chú cháu. Lương thực dự trữ của anh em khác cũng không hơn gì. Đêm đên họ phải ra bãi biển mò cua. Đêm nào may mắn lắm mới kiếm được đủ mỗi người một con cua.


Hàng ngày mọi người nhìn về phía Hòn Me. Vẫn thấy tiếng súng nổ, họ cảm thấy mình đang sống bơ vơ, nếu ở đây kéo dài thêm có thể chết đói hoặc địch bắt sống. Trong lúc còn chưa muộn sao không trở về lại Hòn Me cùng anh em chiến đấu.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #56 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2021, 07:48:14 pm »

Đêm hôm ấy Ba Trung dẫn anh em trở về hang của Ba Tỷ. Ba Trung báo cáo với trung đoàn phó Ba Tỷ:

- Khi rút chúng tôi vẫn còn để lại trong hang một số hàng quý.

Trong lúc đơn vị đang thiếu thốn đủ thứ, nghe Ba Trung nói đến "hàng quý" Ba Tỷ hy vọng "Biết đâu lại chẳng có những thứ mình đang cần". Anh hỏi dồn:

- Hàng quý là hàng gì. Vải vóc? Tiền vàng?

- Tiền... định chuyển về quân khu thì bị tắc nghẽn ở đây. Đề nghị anh cho chúng tôi một tiểu đội có hỏa lực mạnh, đánh dạt chúng ra để chúng tôi chuyển kho.

Nghe tiếng "tiền", Ba Tỷ nhướng mắt nhìn Ba Trung một hồi lâu, như thể mình vừa nghe lầm. Tiền! Hay quá, nó có thể giúp mình gỡ thế bí hiện tại. Có tiền mình sẽ mua sắm xuồng ghe cho bộ đội tiếp tục hành quân. Có tiền sẽ có lương thực, thực phẩm... Ba Tỷ không giấu nổi nỗi vui mừng, anh cười nói với Ba Trung:

- Hai hôm trước chúng tôi đã đánh dạt chúng ra khỏi cửa hang ấy, có biết đâu trong hang các anh cất giấu tiền.

Ba Tỷ ngoảnh về phía anh em đang ngồi túm tụm xung quanh cỗ bài tú lơ khơ:

- Cật ơi! Lại đây có chút việc.

- Chuyện chi thế thủ trưởng? - Cật tới ngồi xuống bên cạnh Ba Tỷ.

- Cậu có biết cái hang của anh em đường dây, bên cạnh chúng ta không?

Không chờ Cật trả lời, Ba Tỷ nói tiếp:

Ở đó anh em còn giấu một số tiến lớn. Ngay đêm nay cậu dẫn một tổ trinh sát sang bển xem tình hình thế nào.

Ba Trung đặt một mảnh giấy xuống nền đá vừa vẽ nguệch ngoạc vừa thuyết minh với Cật:

- Đây là cửa vô... xuống gặp một hòn đá, trèo qua hòn đá ấy gặp hai ngách... bỏ ngách bên phải đi theo ngách bên trái... độ năm sáu mét có cái hang khá rộng, đó là chỗ ở của chúng mình. Đi sâu vào trong một chút gặp một cái hang bằng chừng nửa cái hang này, có một tảng đá lớn vuông cạnh, cạnh tảng đá ấy có một lối vừa người đi khom, qua cái cửa đó vài mét thì tụt xuống vài tảng đá lại đến một cửa hang nữa... Thôi khỏi phải nói... mình đi dẫn đường cho các cậu.

- Anh cứ nói kỹ thêm một vài chi tiết nữa là tôi có thể tới được.

Cật hỏi thêm một vài đặc điểm nơi cất giấu tiến, rồi trở lại chỗ chơi bài.
Ngay đêm đó Hoàng Đạo Cật dẫn tổ trinh sát đi.

Khuya lắm rồi mà Ba Tỷ vẫn thao thức không sao ngủ được, anh chờ đợi kết quả chuyến đi trinh sát của Cật. Thỉnh thoảng lại có những tiếng nổ liên hồi gần xa giống như một trận đánh dội vào trong hang, làm cho anh lo lắng.

Nghe tiếng nói thì thầm và tiếng bước chân nặng nề từ cửa hang vào, Ba Tỷ ngồi bật dậy, hỏi:

- Cật về đó hen?

- Vâng.

Ba Tỷ vặn to lửa chiếc đèn dầu, rồi soi về phía anh em vừa đi trinh sát về.

Nhìn thấy mỗi người đeo một gùi nặng, Ba Tỷ cười "khà khà" vỗ tay vào đùi mình:

- Bọn bây lấy về rồi hen?

Anh em đặt những hòn tiền trước mặt Ba Tỷ, rồi giành nhau bi đông nước.

Cật nói với Ba Tỷ:

- Vọng gác của địch cách cửa hang chừng hơn mười mét. Chúng chưa dám vào trong hang. Kho tiền vẫn còn nguyên dấu.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #57 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2021, 07:49:37 pm »

10

Cuối tháng 10. Dường như bàn tay của thiên nhiên cố vắt kiệt nước của những đám mây xám chỉ để tạo ra những trận mưa dữ dội kéo dài cả tuần lễ liền. Mưa nhiều cộng với trận đánh kéo dài, làm cho sức chiến đấu của cả đôi bên đều giảm sút. Mật độ của những trận đánh quyết liệt thưa dần.


Về phía ta, ngoài nạn đói kéo dài, đang lâm vào tình trạng thiếu vũ khí nghiêm trọng. Bộ đội địa phương chỉ còn đạn nhọn, và ngay đạn nhọn cũng phải sử dụng thật tiết kiệm. Hàng ngày đánh cù cưa bằng những trận bắn tỉa, không đủ đạn để tổ chức một trận đánh có ý nghĩa.


Huyện ủy chỉ thị và đốc thúc công trường của huyện đội phải sản xuất thật nhanh các loại mìn, thủ pháo và đặc biệt là cải tiến đạn rốc-két lấy được của địch, để ta có thể sử dụng thay đạn pháo.

Công trường Huyện đội có hơn mười người, do Đặng Văn Cương phụ trách. Anh em vừa cảnh giới chiến đấu tự bảo vệ mình, vừa sản xuất. Kể từ ngày địch bao vây đến nay, anh em chiến đấu và sản xuất liên tục không có đêm nào được ngủ tròn giấc.


Đêm hôm ấy trời mưa rất to. Anh em công trường vừa lắp xong liều thuốc phóng và kíp điện vào đuôi viên đạn rốc-két cuối cùng của kế hoạch.

Mười Hùng nâng viên đạn màu cỏ úa lên ngang mặt, ngắm nghía vẻ thích thú, và nói với Tư Cương:

- Anh Tư, chúng ta đã vượt kế hoạch, phải kiếm cái gì ăn mừng chớ?

Khuôn mặt tròn đôn hậu của Tư Cương ánh lên một nụ cười, nhưng anh vẫn cắm cúi nhồi thuốc nổ vào cái nồi gang làm cho xong quả mìn chống tăng. Một lát sau Tư Cương mới trả lời Mười Hùng:

- Tối nay anh em địa phương quân tới lĩnh thủ pháo. Giao cho họ xong rồi ta đi kiếm ít cá.

- Anh cho tôi đi. Tôi là người sát cá số "dách"1 (Số dách: số một), đã tung lưới ra là cá đừng hòng mà chạy.

- Cho tôi đi, ra ngoài hít thở khí trời thoáng đãng một chút.

- Hít thở khí trời thì ở nhà. Đi không cẩn thận thì hít khí đất.

Mọi người cười vui vẻ. Tư Cương đứng dậy xếp đồ nghề và quả mìn vừa làm xong vào góc hang. Anh bảo mọi người giải lao.

Họ ngồi xúm quanh ấm trà dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn măng-xông tán chuyện bù khú. Bụng người nào cũng lép kẹp, nên quẩn quanh rồi câu chuyện lại dẫn tới chuyện ăn uống và ước ao những thứ vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.

- Bây giờ mà được hơi thuốc thì ngang với lên thiên đường.

- Cứ đè ông Giáp ra, bắt ổng phải chi thêm cho mỗi người một điếu.

- Đã quy định mỗi ngày chỉ được ba điếu, hút hết rồi lại định phá nội quy hen.

- Mỗi người nửa điếu vậy.

Thấy Giáp mang gói thuốc lá sợi ra, mọi người hau háu nhìn rồi lần lượt chìa bàn tay nhận phần.

Giữa lúc trời mưa lùa hơi lạnh vào trong hang đá, cảnh nghiện, được hơi thuốc lúc này, khoan khoái không tả nổi. Khói thuốc bay lượn quanh ánh đèn măng-xông, như những làn mây trắng mỏng bay lượn xung quanh ánh mặt trời, làm cho không khí trong hang ấm áp hắn lên. Đề tài chuyện trò của họ xoay sang những trận chiến thắng có vũ khí của công trường mình góp phần.

Trận phá hủy hai xe bọc thép của địch ở cầu Lình Quỳnh vừa rồi.

Trận đánh vào sở chỉ huy địch ở Tri Tôn.

Trận đánh vào trận địa pháo ở Lình Quỳnh... Họ kể với nhau với tình cảm đặc biệt thích thú: "... Anh em đặc công huyện mình giỏi thiệt. Trận địa đặt hỏa lực ở trên đồng nước ngập đến cổ. Bệ phóng đạn rốc-két là mấy cái cọc nạng và mấy cái bẹ chuối. Thế mà cũng phá hủy được một khẩu pháo, tiêu diệt một khẩu đội địch. Chuyên gia của Mỹ có đến tận nơi xem cũng chịu, không thể hiểu nổi "Việt cộng" dùng thứ vũ khí gì mà bắn từ dưới nước bắn lên...".

Huyện đội phó Năm Thắng cùng một số anh em địa phương quân huyện vừa đội mưa đến, người nào người nấy ướt sũng từ đầu tới chân.

Anh em công trường vốn "đói" tin tức bên ngoài. Thấy Năm Thắng đến họ quây lấy và đặt ra hàng loạt câu hỏi.

Thời gian khẩn trương, Năm Thắng chỉ nói tóm tắt diễn biến của địch, của ta trong khu vực rồi chuyển sang công việc của mình.

- Anh Tư còn đạn rốc-két không?

- Mới làm xong năm viên.

- Thế là gặp hên rồi. Ngần ấy quả cộng với số đạn đơn vị hãy còn là có thể làm ăn được rồi. Nếu chỉ có đạn nhọn với lựu đạn không thôi, anh em không khoái. Cho tôi lãnh cả số đó.

Việc giao, lĩnh vũ khí chỉ trong vòng mười phút đã xong. Anh em địa phương quân vừa ra khỏi cửa hang, Mười Hùng đã vắt cái chài lên vai.

- Nào những ai đi anh Tư?

- Tôi, Hùng, Sàng và Mười Lã đi, còn anh em ở nhà tiếp tục công việc.

Nói xong Tư Cường cởi quần áo ngoài, xách khẩu tiểu liên rồi xăm xăm bước ra ngoài cửa. Mọi người lật đật chạy theo sau.

- Làm gì mà vội thế anh Tư?

- Ra chỗ vọng gác, mình chờ ở đó.

Tư Cương hỏi người gác tình hình động tĩnh xung quanh, rồi vươn người qua cửa hang, dùng tai nhiều hơn là dùng mắt để quan sát tình hình. Gió thổi qua cửa hang ù ù ào ào như sóng biển. Những ánh chớp lóe ngắn ngủi vừa đủ cho anh nhận diện hòn đá lớn nằm chắn ở trước cửa hang khoảng vài chục mét. Những ngày đầu địch bao vây, chúng đã lợi dụng tảng đá đó làm vật che đỡ để ném lựu đạn vào trong hang, làm cho công trường gặp rất nhiều khó khăn. Và cũng ở sau tảng đá đó, Tư Cương đã dùng mìn định hướng của công trường mình sản xuất ra "thổi bay" cả tiểu đội địch. Độ này chúng đỡ quấy phá, nhưng Cương hết sức cảnh giác đề phòng địch phục kích.

- Anh em ra đủ rồi. Đi thôi anh Tư.

Nghe Mười Hùng nói ở phía sau, Tư Cương không nhìn lại, lặng lẽ bước. Họ xuống núi. Trời tối đen. Mưa như hắt nước vào mặt, không nhìn thấy gì phía trước, nhưng họ vẫn bước thoăn thoắt mà không hề vấp ngã, như những con sơn dương đi lại trong rừng kiếm sống.


Đến bờ đìa quen thuộc, không để mất thời gian, Mười Hùng đứng xạng chân hùng dũng vung cái chài thành hình nơm chụp xuống nước. Mẻ đầu tiên kéo lên được hơn hai kí lô cá, phần lớn là cá lóc, con nào con nấy bằng bắp tay bắp chân.


"Cá như sống trong chậu", nói như vậy cũng không ngoa chút nào. Ở vùng đất sình lầy miền Tây nầy, những năm tháng chống Mỹ, cứu nước biết bao nhiêu lần gặp tình huống địch vây ráp, cá đã trở thành nguồn lương thực quan trọng nuôi sống nhiều đơn vị; nếu như không có "cá như sống trong chậu" còn gặp khó khăn đến nhường nào.


Mười Hùng quăng năm mẻ chài đã thu được gần chục kilô cá. Thôi chỉ cần như thế là đủ ăn rồi. Họ tỏa đi hái rau rồi nhanh chóng trở về.

Tư Cương là một người có tinh thần trách nhiệm cao trước công việc của mình. Mỗi thứ vũ khí do công trường sản xuất ra, anh đều chăm chú theo dõi tới "số phận" của chúng.

Không phải tất cả vũ khí của công trường đã cấp phát đi rồi đều có hồi âm. Riêng đạn rốc-két là thứ vũ khí quý hiếm, được anh theo dõi chặt chẽ hơn. Năm quả đạn rôc-két giao cho Năm Thắng lĩnh đêm mưa ấy, chỉ mươi hôm sau anh em công trường đã được nghe anh em địa phương quân tới lĩnh vũ khí kể lại:

"Đại đội địa phương quân do đại đội trưởng Hà Văn Tý chỉ huy đã nhiều lần trinh sát một vị trí địch đóng ở sườn Hòn Me. Đây là một trong nhiều cụm địch đóng rải rác trên sườn đồi. Chúng có khoảng một đại đội hỗn hợp, gồm một trung đội lính Nam Triều Tiên, một trung đội biệt động quân ngụy, và một khẩu đội cối trong công sự dã chiến".


"Trận đánh tập kích được tiến hành. Quân ta có khoảng một trung đội do đại đội trưởng Tý trực tiếp chỉ huy. Từng mũi, anh em đã bò vào gỡ mìn và mở cửa bí mật qua hàng rào thép gai rồi ém lại. Những quả rốc-két đặt trên bệ phóng làm bằng những cọc nạng, do huyện đội phó Năm Thắng điều khiển. Gần sáng đội hình tập kích mới bố trí xong".


"Đại đội trưởng Tý hạ lệnh phát hỏa. Cùng một lúc những viên đạn rốc-két chụp lên đồn địch. Những tiếng nổ dữ dội bất ngờ. Địch còn đang choáng váng chưa kịp trở tay, quân ta đã xung phong lên, dùng lựu đạn thủ pháo và tiểu liên bắn găm vào những tên địch đang nhốn nháo chạy. Trận đánh diễn ra chớp nhoáng không đầy mười phút, ta đã tiêu diệt gọn một trung đội địch, và tiêu hao nặng hai trung đội khác. Sáng hôm sau bọn địch báo tin cho nhau: Trận đánh đêm qua Việt cộng đã sử dụng vũ khí mới".
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #58 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2021, 07:51:34 pm »

11

Trận đánh trong vòng vây của ta đã kéo dài hơn hai tháng. Khó khăn chồng chất. Số người chết, bị thương và ốm mất sức chiến đấu đã chiếm quá nửa quân số. Gạo và đạn càng thiếu thốn nghiêm trọng hơn. Mỗi bữa ăn, mỗi trận đánh, người chỉ huy phải đứng ra chia từng bát cháo, từng viên đạn. Sức chiến đấu của đại đội giảm xuống chỉ còn một phần ba so với ngày đầu ngày 3 tháng 9. Quân số và đạn dược không còn nguồn bổ sung, và cũng không có hy vọng được cấp trên chi viện.


Bí thư Huyện ủy Hai Hiểu, hơn ai hết là người hiểu sâu sắc những gì đang diễn ra trên mặt trận Ba Hòn. Quyết tâm lớn của toàn huyện và cũng là điều anh luôn luôn cổ vũ động viên là các đơn vị giữ vững trận địa, cho đến nay vẫn đạt được. Mặt khác anh cũng thấy rõ việc giữ vững trận địa và bị địch đẩy lui ra khỏi Ba Hòn, giới hạn của chúng rất mỏng manh. Nếu không chủ động xử trí trước sẽ bị động lúng túng. Thường vụ Huyện ủy nhất trí với việc đánh giá tình hình của bí thư và đề ra biện pháp giải quyết: rút khỏi Hòn từng bước; giữ vững tinh thần và bảo toàn lực lượng; phối hợp chặt chẽ trong Hòn và bên ngoài, mở một số trận đánh tạo thuận lợi cho ta di chuyển lực lượng. Kế hoạch rút lui phải giữ bí mật tuyệt đối.


Chiều hôm ấy, máy bay B57 thả mấy loạt bom ngay trước cửa hang Huyện ủy, tiếp đến những loạt đạn pháo từ hạm đội 7 và các trận địa pháo xung quanh dội đến. Hai Hiểu ngồi trong hang viết chỉ thị cho Bí thư xã Thổ Sơn (Ba Hòn nằm trong xã Thổ Sơn). Nghe thấy tiếng nổ dữ dội kéo dài, anh bảo vệ sĩ ra ngoài nắm tình hình. Anh đưa trang giấy mới viết sát vào ngọn đèn dầu hỏa, đọc duyệt lại:

"Gửi đồng chí Sáu Chấp, bí thư Thổ Sơn.

Địch tiếp tục bao vây, với ý đồ đánh chiếm kỳ được Ba Hòn. Lực lượng ta chiến đấu đã dài ngày, gặp rất nhiều khó khăn. Dự phòng tình huống xấu nhất, ta phải lui quân khỏi Hòn, các đồng chí phải chuẩn bị lực lượng và phương tiện cùng vớí Huyện ủy đưa anh em thương binh tới nơi an toàn...".


Vệ sĩ cùng hai người nữa từ phía cửa đi vào. Hai Hiểu bị quáng đèn nhìn không rõ mặt ai, anh hỏi:

- Ai đó. Tình hình ngoải sao?

Hai người vừa tới là Ba Ca và Ba Tỷ. Ba Ca vui vẻ đáp lời Hai Hiểu:

- Chúng nó vẫn bắn phá vào những tọa độ định sẵn đúng kiểu Huê Kỳ, không có gì mới.

Hai Hiểu nheo mắt nhìn hai người vừa tới, bỗng anh reo lên:

- Ôi! Hai anh Ba tới. Tôi đang mong.

Ba Ca nguyên là bí thư huyện Châu Thành. Sau Mậu Thân anh được cấp trên giao nhiệm vụ phụ trách việc vận chuyến trên cung đường từ biên giới đến Bộ Dầy Heo. Những ngày địch vây Hòn, anh ở cùng chỗ với Ba Tỷ. Nghe Huyện ủy thông báo việc chuẩn bị rút khỏi Hòn, họ đã rủ nhau tới gặp Hai Hiểu.

Mọi người ngồi xuống quây xung quanh ngọn đèn dầu.

Ba Tỷ cười nói hồ hởi:

- Đến gặp anh Hai để tạm biệt và thay mặt đơn vị cảm ơn Huyện ủy và nhân dân trong huyện nhà. Trong tình hình cực kỳ khó khăn huyện đã giúp chúng tôi việc ăn ở và chiến đấu, và nhất là việc mua sắm cho chúng tôi đủ xuồng ghe để chuyển quân.

- Nhiệm vụ chúng tôi... có chi mà anh khách sáo thế.

- Thiệt tình là vậy. Chúng tôi rất lo, nước nổi mênh mông như thế, nếu không có đủ xuồng ghe làm sao chúng tôi có thể đưa mấy trăm quân về U Minh theo mệnh lệnh của quân khu.

- Tiền của các anh gửi, bà con mua chứ có gì mà giúp.

Ba Tỷ vỗ vào vai Ba Ca:

- Nói tới tiền, cũng là gặp hên nhờ mấy ông "đường dây" này cho vay được mấy triệu.

Sau vài câu mở đầu vui vẻ, họ nói với nhau những công việc nghiêm túc. Bí thư Hai Hiểu thông báo việc từng bước rút quân khỏi Hòn. Tiếp đến Ba Tỷ báo cáo:

- Vừa rồi địa phương quân huyện đánh một trận tập kích đúng vào lực lượng tinh nhuệ của địch, trận đánh kết quả rất tốt. Vài đêm sau đơn vị đặc công của chúng tôi lại tập kích tiêu diệt đại đội biệt động quân của chúng. Mấy hôm nay tuy mật độ bom pháo của địch không thay đổi, nhưng rõ ràng hoạt động bộ binh của chúng yếu hẳn. Tranh thủ tình hình thuận lợi này, tối nay chúng tôi cho bộ đội hành quân. Nhờ anh chuyển lời chào của tôi tới các đồng chí trong thường vụ và cơ quan Huyện ủy.

- Tôi cũng tới tạm biệt các anh để đi Hà Tiên. - Ba Ca cười nói. - Hơn ba tháng địch dồn sức gây khó khăn cho chúng ta ở Ba Hòn. Anh em trong Hòn đã chiến đấu rất dũng cảm kiên cường, kềm chân được một lực lượng lớn của địch tại đây. Mục tiêu của địch là cắt tuyến đường 1C nhưng chúng đã không thực hiện được. Trong lúc chúng bị giam chân ở đây, thì tuyến đường vận tải chiến lược của chúng ta vẫn thông suốt, các đơn vị vận tải của chúng tôi vẫn hoàn thành kế hoạch. Tôi với anh Hai còn duyên nợ trên tuyến đường 1C này. Tới địa điểm mới tôi sẽ cho người tới bắt liên lạc với các anh.


Trong lúc họ tạm biệt nhau để rút khỏi Ba Hòn, cục diện chiến trường miền Tây đã và đang có những bước chuyển biến quan trọng, tác động rất lớn tới so sánh lực lượng ở chiến trường Hòn Đất, nhưng lúc này họ chưa thấy hết được.


Ngày 3 tháng 9, trung đoàn 20 sư đoàn 1 từ miền Đông đã hành quân về đến vùng Bảy Núi (An Giang). Sau gần một tháng chuẩn bị, trung đoàn 20 đã đánh phá một vùng rộng lớn, chiếm núi Tô, chiếm núi Dài, đánh nhà Bàng, tiêu diệt địch trong trung tâm huấn luyện Chi Lăng, đặc biệt là chiếm đồi Tức Dụp. Bọn ngụy ở đây thường huênh hoang "Bao giờ bò đực đẻ con thì Việt cộng mới chiếm được đồi Tức Dụp". Ngay sau khi đã chiếm được một số điểm khống chế quan trọng, trung đoàn 20 đã phá vỡ một loạt ấp chiến lược trong khu vực, mở ra một vùng giải phóng rộng lớn.


Đêm mồng 5 tháng 11 năm 1969 trung đoàn 1 và trung đoàn 3 (thiếu một tiểu đoàn) đã tấn công vào căn cứ hành quân của Mỹ - ngụy ở Xẻo Rô (An Biên, Rạch Giá) tiêu diệt sở chỉ huy lữ đoàn A thủy quân lục chiến cùng ba tiểu đoàn bộ binh ngụy, bắn chìm 12 tàu, phá hủy 6 khấu pháo, chặn đứng "chiến dịch làm cỏ U Minh" của địch.


Tình hình nói trên đã làm đảo lộn ý định chiến thuật của Bộ tư lệnh Vùng 4 chiến thuật ngụy. Ngày 8 tháng 11 năm 1969 chúng vội vã điều động toàn bộ lực lượng đã mệt mỏi không nuốt nổi Ba Hòn để đối phó với tình hình mới.


Những ngày ở Ba Hòn, đi một bước bọn chúng cũng sợ vấp mìn, sợ bắn tỉa, tối đến sợ tập kích, nhất là những trận tập kích liên tục vào cuối tháng 9 và tháng 10 làm cho bọn lính ngụy ở đây càng hoảng sợ hơn. Có tên lính đã viết thư gửi cho bô mẹ: "... tía má ơi! Trong này gian khổ chết chóc nhiều lắm. Đại đội của con không ngày nào không có năm bảy người chết hoặc bị thương. Có trận chết và bị thương mấy chục người, chính mắt con thấy. "Việt cộng" vẫn ở trong hang bắn ra, quân quốc gia không đánh chiếm được hang. Con sợ lắm tía má ơi. Bằng giá nào tía má cũng chạy cho con được về...". Nỗi chán nản sợ hãi của bọn lính ngụy ở Hòn đã lên tới đỉnh cao, nên khi nhận được lệnh rút lui khẩn cấp chúng đã hoảng hốt bỏ lại toàn bộ kho tàng.


Hai Hiểu đôn đốc một vài bộ phận rời khỏi Hòn. Công trường của Huyện đội đã di chuyển xuông xã Bình Sơn. Tất cả số anh em thương binh được chuyển sang Cam-pu-chia. Ban chỉ huy Huyện đội đang chuẩn bị về xã Nam Thái Sơn... Số còn lại của địa phương quân huyện chuyển sang chiến đấu ở Hòn Sóc.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #59 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2021, 07:52:25 pm »

Sáng ngày 8 tháng 11 năm 1969 Hai Hiểu được nhiều tin trái ngược nhau. Lần đầu có tin "nhiều tiếng nổ ở phía Hòn Đất, có thể địch đánh chiếm hang quân y và hang của địa phương quân tỉnh". Lát sau lại có tin "địch hành quân rất đông, từ Hòn xuống đi về phía Tri Tôn". Tiếp sau lại có tin "địch đã rút hết...". Anh bán tín bán nghi, không hiểu địch rút thật hay có thủ đoạn gì. Hai Hiểu cử cán bộ đi kiểm tra lại tình hình. Cán bộ đi kiểm tra về báo cáo, địch đã rút lui, bỏ lại rất nhiều vũ khí và lương thực.


Nhận được tin chính thức địch đã rút lui, anh em các bộ phận đang chuẩn bị rút vui mừng reo hò và bàn tán về "một trận đánh hai bên đều rút lui...".

Hai Hiểu cử liên lạc cấp tốc đi loan báo cho các bộ phận còn lại: "Thu nhặt nhanh chiến lợi phẩm, để phòng địch quay trở lại. Thu hết vũ khí rồi mới thu đến lương thực và quân trong quân dụng".

Không đầy một giờ sau anh em đã vác vào trong hang mình ở những thùng đạn, thùng lựu đạn còn mới toanh.

Trước đó vài tiếng đồng hồ, không ít người chỉ thấy sự chết chóc đói khổ và cực nhọc, tới lúc này đã mở ra đối với họ nhận thức mới mẻ: 78 ngày đêm ấy đã là sự sàng lọc nghiêm khắc nhất từ sau đồng khởi tới nay, tự nó tuyên dương những người kiên gan bám trụ chiến đấu, tự nó loại trừ những kẻ non gan, và cũng tự nó khắc dòng chữ chói lọi nêu chiến công oai hùng nhất trong lịch sử chống Mỹ, cứu nước của quân và dân huyện Hòn Đất.


Các cán bộ Đảng và anh em trong lực lượng vũ trang còn lại và trong "Ba Hòn" càng tự tin ở sức mạnh của chính mình. Ngay sau ngày địch rút, Hai Hiểu triệu tập cuộc họp Huyện ủy mở rộng học tình hình nhiệm vụ.

Huyện đội chỉ đạo tổ chức một trận đánh vào bọn địch đóng ở Hòn Sóc lập thành tích dâng hội nghị.

Nhận được lệnh của Huyện đội, đại đội trưởng Hà Văn Tý nhanh chóng xốc lại tổ chức của đơn vị. Toàn bộ quân số chiến đấu dồn lại còn được mười ba người.

Sáu Tý dẫn trung đội trưởng Nguyễn Văn Thinh, đội trưởng đặc công Ngô Bé Hai cùng các tiểu đội trưởng đi điều nghiên. Đêm hôm ấy anh em xuất phát từ Hòn Me, mãi tới khuya họ mới bám được vị trí địch đóng ở bên sườn Hòn Sóc. Họ chen vào giữa đội hình của tiểu đoàn địch.


Dưới bầu trời đầy sao, nhìn từ trên xuống gần suối lớn, họ thấy khá rõ khoảng mười chiếc lều bạt trắng xám, bên cạnh những công sự dã chiến. Nhìn lên phía trên cách vài chục mét cũng thấy những căn lều bạt dày đặc hơn.


Bữa sau, Sáu Tý lên phương án tác chiến. Anh phán đoán: Tiểu đoàn bảo an này có nhiệm vụ bảo vệ trận địa pháo 105 đặt trên đỉnh núi. Đại đội ở dưới gần suối lớn, nhiệm vụ của chúng là đề phòng ta ở dưới cánh đồng đánh lên. Nếu ta tấn công vào đại đội địch ở gần suối lớn, sẽ giữ được thế bất ngờ. Muốn giữ được bất ngờ phải bí mật ém lực lượng ở trong hang đá gần đó từ đêm hôm trước. Thời cơ tấn công vào lúc địch tập hợp ăn cơm chiều.

Phương án tác chiến của đại đội trưởng Sáu Tý được anh em đồng ý.

Đêm hôm sau anh em đã tới ém trong hang cách địch khoảng một trăm mét. Trời vừa hửng sáng, anh em lần lượt ra cửa hang quan sát tình hình địch và nhận vị trí chiến đấu của mình. Từng tốp địch, đứa nằm, đứa ngồi trong lều bạt và cạnh công sự dã chiến. Tên lính gác đứng lơ đãng nhìn xuống cánh đồng.


Mặt trời mỗi lúc một lên cao, bọn lính địch tản mát tìm những bụi cây lúp xúp xung quanh để tránh nắng. Sinh, Bé Hai và trung đội trưởng Thinh từ sáng tới giờ vẫn đứng bên cạnh Sáu Tý. Họ không bỏ qua một cử động nhỏ nào của địch.


Khoảng năm giờ chiều bọn lính nhà bếp bưng cơm đặt trên nền đất bằng phẳng. Nghe thấy tiếng còi, bọn lính kéo đến vây xung quanh mâm cơm.

Ba Tý nói với cán bộ:

- Chúng nó tập hợp, cho triển khai đội hình.

Nói xong Tý vọt ra ngoài cửa hang. Anh em lần lượt theo sau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ra khỏi hang toàn đơn vị đã dàn đội hình hàng ngang, mỗi người dừng lại sau một tảng đá mình đã lựa chọn. Từ trên nhìn xuống, có người chỉ cách địch ba đến bốn mét.


Đại đội trưởng Sáu Tý hạ lệnh nổ súng. Những loạt lựu đạn liên tiếp chụp lên chỗ bọn địch đang tập hợp. Đám khói bụi trùm lên toàn bộ vuông đất trống trải. Bọn địch kêu la thất thanh.

Đòn khủng khiếp bất ngờ từ trên trời giáng xuống khiến địch không còn đủ bình tĩnh đối phó. Đại đội địch chỉ còn vài tên sống sót, chạy xuống lung sen "chém vè".

Địa phương quân Hòn Đất như những thiên thần xông thẳng vào trong đám khói bụi còn chưa tan. "Xung phong! Xung phong!". Tiếng thét hùng dũng va vào vách đá tràn xuống cánh đồng.

Địa phương quân hoàn toàn làm chủ trận địa, thu vũ khí và chiến lợi phẩm.

Nghe thấy tiếng nổ, cuộc họp của Huyện ủy dừng lại, mọi người ra ngoài hang đứng nhìn về phía đang diễn ra trận đánh. Một vệt khói kéo dài dưới chân Hòn Sóc. Tiếng nổ lựu đạn bổ sung cho vệt khói mỗi lúc một dày đặc hơn.

Mọi người hồi hộp, xầm xì bàn tán về trận đánh.

- Chắc ăn rồi! Chỉ thấy có tiêng lựu đạn.

- Sẵn lựu đạn da láng vừa thu được, các cậu ấy thả sức chọn.

Họ đứng nhìn và lắng nghe khá lâu, mãi tới khi đám khói tan loãng trong không trung, mới thấy tiếng súng của địch bắn. Tiếng súng địch nổ chừng vài phút rồi im bặt.

Cuộc họp Huyện ủy mở rộng lại tiếp tục. Câu hỏi về kết quả của trận đánh vừa rồi vẫn chưa dứt ra khỏi suy nghĩ của mọi người. Mãi tới tối sẫm các chiến sĩ địa phương quân mới tới hang Huyện ủy. Mọi người trong cuộc họp đứng xúm quanh vui mừng thăm hỏi những chiến sĩ vừa thắng trận trở về.


Anh em địa phương quân xếp chiến lợi phẩm gồm máy PRC 25 và hàng chục khẩu súng thành một đống trước mặt bí thư Huyện ủy Hai Hiểu.

Đại đội trưởng Sáu Tý nói:

- Đúng như lời đã hứa, chúng tôi đã đánh thắng và an toàn trở về, anh em chúng tôi mang chiến lợi phẩm tới chào mừng hội nghị. Rất tiếc là nếu chúng tôi có mười ba ngươi nữa thì vẫn không thu được hết chiến lợi phẩm.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM