Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 09:55:55 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Lửa của đất  (Đọc 5974 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #90 vào lúc: 03 Tháng Bảy, 2021, 08:38:00 pm »

6

Sở chỉ huy chỉ còn lại Tư Đam và Sáu Chấp ở nhà. Tư Đam rủ Sáu Chấp đi xem lại địa hình xã Nam Thái. Hai người bơi xuồng đến Kinh Năm, dừng lại. Họ neo xuồng rồi đứng trên một nền nhà cũ. Cả Kinh Năm bị đạn pháo địch đốt cháy trụi gần hết, còn thơ lơ vài ba mái nhà. Thỉnh thoảng có một cơn gió xoáy hút tàn than lên rắc đen vai áo của họ. Nhân dân trong ấp, từ hôm được giải phóng tới giờ đang xoay trần ra làm nhà, nói cho đúng hơn là làm lều tạm trú nắng mưa trên nền đất cũ của mình. Họ mất nhà, mất cửa trong đợt chiến đấu vừa qua, nhưng tịnh không có ai tỏ ra đau buồn. Sáu Chấp đứng cạnh Tư Đam nhìn ra cánh đồng về phía Tri Tôn.


- Anh Tư có thấy cái bụi cây xanh cao trội lên đó không - Sáu Chấp vừa nói vừa chỉ tay. - Mấy trận càn mới đây, cứ mỗi lần chúng nó tới gần chỗ đó, không vấp vào mìn thì cũng vấp hỏa lực của du kích, rồi chùn lại. Hai hôm nay, khoảng hai tiểu đoàn có xe bọc thép yểm trợ, đâu phải là ít, mà chúng cứ thập thò ở hướng này. Âm mưu của chúng muốn chiếm Nam Thái, tại sao hai lần tiến được khoảng một cây số không vướng gì mà chúng lại rút lui. Rõ ràng bọn lính này hoảng sợ, sợ gặp "bãi lửa", sợ gặp lực lượng ta. Chúng thừa biết lực lượng ta bây giờ mạnh hơn trước nhiều. Tình hình này tôi tính có thể đưa thẳng lực lượng vào Tri Tôn nhá thử xem. Ý anh thế nào?

- Mình đồng ý với Sáu Chấp, nhưng lực lượng của ta đang phân tán rộng, số còn ở nhà không đủ.

- Chỉ cần anh tăng cường cho một đại đội cộng với du kích Nam Thái là đủ.

- Không còn một đại đội nào. Có thể cho các cậu mượn một khẩu đội ĐKZ 75, một khẩu đội 12,7 ly và ba khẩu B40, B41. Một khẩu đội chỉ có xạ thủ chính còn xạ thủ phụ các cậu tự lo, huấn luyện cấp tốc một hai ngày.

- Thế cũng được.

Từ hôm xã Nam Thái được giải phóng, du kích xã vươn ra hoạt động trên lộ 80, đánh mìn và phục kích đánh giao thông; họ rất hăng, ai cũng mong được đánh một trận cho ra trò. Khi Năm Lầu xã đội trưởng được Sáu Chấp gọi lên giao nhiệm vụ, vừa nghe thấy Sáu Chấp nói "Chúng ta sẽ đánh vào Tri Tôn", chưa rõ nếp tẻ thế nào Năm Lầu đã nói xen ngang:

- Chúng tôi xin đánh vào một mũi.

- Khoan nào. - Sáu Chấp cười nói tiếp. - Có ai nữa đâu mà mũi với họng, chỉ có lực lượng của xã ta làm việc này thôi. Bên đoàn 101 sẽ cho mượn một số hỏa lực. Chúng ta lựa chọn người tổ chức lấy hai tiểu đội mạnh đầy đủ quân số, mục đích đánh thăm dò sự phản ứng của địch như thế nào và cũng là chủ động tấn công phá kế hoạch phản công của địch.

Sáu Chấp bẻ một cái que vạch lên mặt đất thay cho sơ đồ, anh vừa vẽ vừa nói:

- Đây là Kinh Nam Thái... đây là sông Rạch Giá - Hà Tiên... Cậu cho bố trí ở cái doi này, dùng ĐKZ bắn sang khu vực nhà tầng, đó là trụ sở quận của chúng, dùng trọng liên 12,7 ly bắn quét lên cầu không cho chúng vượt qua. Sườn bên phải ta bố trí một bãi lửa đề phòng địch vòng sườn...

Hai người bàn bạc với nhau khá kỹ về cách đánh, tình huống và cách xử trí.

Đêm hôm ấy Năm Lầu đưa đơn vị mình vào chiếm lĩnh trận địa, nhìn sang bên kia sông còn ánh đèn, nhiều gia đình trên đường phố chưa ngủ. Từng chiến sĩ lặng lẽ vào vị trí đã được chỉ định, họ khẩn trương bấm những nhát xẻng xuống mặt đất mềm. Gần sáng các công sự đã được ngụy trang giống như những lùm cỏ.

Năm Lầu đi kiểm tra từng vị trí, căn dặn anh em bí mật sẵn sàng chờ lệnh nổ súng.

Bên sông, tiếng gà thi nhau gáy báo hiệu đã kết thúc một đêm dài nặng nhọc. Năm Lầu đưa mắt nhìn theo dòng sông đang nhận ánh sáng mặt trời, mặt nước lấp loáng như dát bạc, không có một bóng ghe thuyền nào qua lại. Cái không khí bình yên giả tạo này, chỉ một lát nữa sẽ phơi bày bộ mặt khủng khiếp của chiến tranh. Năm Lầu mường tượng trận đánh sắp nổ ra, trong óc anh như có hai người tranh cãi nhau. Suy nghĩ triền miên nhưng mắt anh vẫn không rời khu vực đồn địch.

Khoảng một trung đội địch từ trong đồn đi ra gần đường cái, chúng đi không thành hàng lối, vừa đi vừa đùa nghịch nhau. Năm Lầu gọi Long, xạ thủ 12,7 ly, giật giọng:

- Long... bắn!

Những cụm khói lớn nhỏ bỗng nhiên vụt ra, đồng thời tiếng liên thanh gào lên khủng khiếp. Bọn địch đang đi bỗng ngã nhào lên nhau, tiếng kêu la thất thanh. Phải tới vài phút sau mới thấy bóng những tên lính đi khom từ các lối ngõ luồn ra chiếm mặt đường.


Anh em du kích ý thức được việc tiết kiệm đạn, họ bình tĩnh rê đường ngắm theo mục tiêu mình lựa chọn, thỉnh thoảng lại có một loạt đạn ngắn vang lên.

Địch đã chiếm lĩnh trận địa xong. Các loại đạn liên thanh của chúng tuôn ra như suối, chen vào những tiếng đạn súng cối, giống như âm thanh của băng pháo cối tạch tạch tạch... đùng... kéo dài tưởng như vô tận. Những ngọn cỏ bên cạnh công sự của du kích bị cái liềm vô hình cắt trụi dần. Trận đánh mỗi lúc một quyết liệt hơn. Bỗng nhiên một hỏa điểm đại liên trên nhà lầu xuất hiện. Hỏa điểm này khá lợi hại, chúng từ trên cao bắn xỉa xuống. Nếu không có công sự vững chắc keo này sẽ phải lúng túng. Những loạt đại liên, cùng những đạn cối nổ tung bụi rơi lả tả vào trong công sự của họ. Không phải chờ lâu, khẩu 12,7 ly của Long đã quật lại chúng một đòn xứng đáng. Khẩu đại liên câm họng một phút, chúng lại xuất hiện ở cửa sổ khác.


Từ nãy tới giờ Tiệm, xạ thủ ĐKZ vẫn nhăm nhe chọn cho mình một con mồi xứng đáng. Khi khẩu đại liên của địch xuất hiện, Tiệm quay nòng pháo về hướng đó. Cụm khói trắng trên cửa sổ đã lọt vào tâm vòng ngắm. Tiệm mím môi giật cò. Ùng ục, hai tiếng nổ liền nhau. Tiếng đại liên của địch câm bặt. Trái đạn đầu tiên chụp đúng mục tiêu, làm cho các xạ thủ ĐKZ phấn khởi tự tin hơn. Cặp mắt sắc của Tiệm lại tìm một con mồi khác. Những cụm khói trắng nhỏ, những tiếng liên thanh rối tinh rối mù, Tiệm nhận ra một hỏa điểm đại liên bên hông bức tường, cách nhà lầu vài mét. Tiệm lẩm bẩm "chết rồi các con ơi". Phát đạn thứ hai của Tiệm nổ, căn nhà bùng lên một đám cháy lớn, đám cháy cứ thế lan sang các nhà khác, khói bốc đen trời.


Bắn xong phát đạn thứ hai Tiệm cho khẩu đội di chuyển sang trận địa phụ. Trên đường di chuyển anh bị thương khá nặng. Anh em xạ thủ lúng túng, định đặt súng xuống để cõng khẩu đội trưởng. Tiệm quát to:

- Đưa súng ngay vào trong công sự, tao còn bò được.

Tiệm gắng hết sức đã bò tới công sự. Anh em vừa giá súng xong Tiệm nghiến răng chịu đựng đau đớn, kiểm tra lại đường ngắm, rồi hạ lệnh bắn. Một phát đạn trả đòn một hỏa điểm trung liên trên lầu vừa bắn Tiệm, đạn nổ trong lầu, khói đen lùa ra cửa sổ. Từ lúc đó trở đi tất cả những hỏa điểm ở trên lầu câm họng.


Năm Lầu vừa bắn địch vừa quan sát rộng ra toàn trận địa. Anh thấy ở dưới chân cầu vọt ra một chiếc xuồng gắn máy, rồi tiếp theo ba chiếc nữa chở đầy lính. Năm Lầu hạ lệnh:

- Tập trung hỏa lực bắn vào bọn vượt sông.

Năm Lầu vừa dứt tiếng, các loạt đạn liên thanh của du kích đã quét sát mặt nước về phía cầu. Ba chiếc ghe địch đi sau vòng trở lại, còn một chiếc tắc ráng tiếp tục lao về phía trước, chỉ còn cách bờ phía ta khoảng hai mươi mét. Một viên đạn B41 kéo theo cái đuôi khói trắng, cắm vào mạn tắc ráng rồi nổ tung. Chiếc tắc ráng quay một nửa vòng rồi chìm nghỉm. Gần một trung đội bộ binh địch ngồi trên xuồng, đứa chết đứa bơi lóp ngóp cũng bị đạn liên thanh của du kích nhấn chìm nốt.


Không khí chiến trận trở lại như cũ. Từ bờ sông bên kia địch vẫn bắn như vãi đạn, bờ sông bên này du kích bắn cầm chừng...
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #91 vào lúc: 03 Tháng Bảy, 2021, 08:38:50 pm »

... Sở chỉ huy của huyện vẫn ở Kinh Hai. Từ lúc có tiếng súng nổ ở Tri Tôn, thỉnh thoảng lại có bà con trong ấp tới sở chỉ huy hỏi thăm tin tức. Càng về trưa tiếng súng nổ càng dữ dội hơn. Có người tò mò treo lên cây cao, nhìn về phía Tri Tôn thấy đám cháy lớn. Họ thông báo cho nhau diễn biến trận đánh theo suy diễn của mình.


Với số du kích ít ỏi, dám xông vào tận hang ổ địch giữa ban ngày, đấu chọi với lực lượng địch đông gấp hàng chục lần, mọi người ở nhà lo lắng ít hy vọng họ trở về.

Những tin tức được tạo ra từ những tiếng nổ những ngọn khói mà mọi người thấy được, đã truyền đi các kinh, đến tai các mẹ, các chị có người thân đang tham dự trận đánh, họ kéo nhau đến sở chỉ huy.

Sáu Chấp đang ngồi duỗi chân như ôm lấy cái máy bộ đàm PRC25 lắng nghe tiếng nói rè rè từ trong máy phát ra "Lệnh của thiếu tá: đại úy phải tổ chức nhanh việc vượt sông, phải bắt sống bọn du kích...". "Báo cáo với thiếu tá chúng không phải là du kích... chúng là quân Bắc Việt, có đứa đội nón cối, chúng có đui-xết và ca-nông. Hỏa lực của chúng rất mạnh, xin thiếu tá cho thay kế hoạch"... "Không có kế hoạch nào khác. Ông đại úy định chống lệnh hen". Sau một câu hỏi hách dịch, trong máy chỉ còn lại tiếng nhiễu ro ro như tiếng gió. Sáu Chấp gỡ tai nghe của máy ra khỏi tai mình, lúc này anh mới nghe thấy tiếng nói của phụ nữ ồn ào như chợ xung quanh.


Mấy bà mẹ xúm vào hỏi Sáu Chấp về tình hình trận đánh. Khó mà trả lời được cụ thể, Sáu Chấp chỉ nói chung để cho các mẹ, các chị được vui lòng:

- Anh em đang chiến đấu thắng lợi. Các bà các chị cứ yên tâm về nhà đi. Khi nào có tin tức cụ thể chúng tôi sẽ thông báo tới các ấp.

Mọi người thấy có làm ồn ào ở đây cũng chẳng ích gì, họ lần lượt kéo nhau về. Có bà về nhà mổ gà, mổ vịt cúng vái khẩn khứa "cầu trời phật phù hộ độ trì cho du kích Nam Thái...".

Tiếng súng ở Tri Tôn, lúc đì đẹt thưa thớt, lúc ầm ầm như bão tố kéo dài cho tới tối. Dân Nam Thái bồn chồn lo lắng và chờ đợi kết quả của trận đánh.

Mặt trời vừa gác núi, một lần nữa chị em phụ nữ lại kéo đến sở chỉ huy, không giống như buổi trưa, lần này thái độ của mọi người trầm lắng hơn. Họ biết rằng cái gì họ mong mỏi, đã đến lúc được giải đáp.

Khoảng bảy giờ tối có ai đó đi đón du kích, từ ngoài cánh đồng trở về báo tin:

- Anh em đã về... chiến thắng rất to.

Như đàn ong vỡ tổ. Tiếng cười nói và cả tiếng khóc chen lẫn nhau ra đón đội du kích thắng trận trở về.


... Sáu Thố vẫn làm nhiệm vụ thường trực ban chỉ huy Huyện đội. Một trong những công việc thường xuyên cấp bách thời kỳ này là vấn đề bảo đảm vũ khí đạn dược. Số vũ khí của trên cung cấp rất hạn chế, luôn luôn ở tình trạng mắc nợ đối với các đơn vị. Riêng số mìn cho xã Nam Thái trong đợt chiến đấu này đã lên tới hàng trăm quả, chỉ trông mong vào sự sản xuất của công trường huyện. Anh em công trường phải làm việc ngày đêm không nghỉ, ban đêm họ phải thắp đèn lên để sản xuất mìn, thủ pháo và súng tự tạo mà vẫn không theo kịp đòi hỏi của chiến đấu.


Mới đây công trường có sáng kiến sản xuất loại súng pháo bắn đạn cỡ 105 ly. Anh em lấy đầu đạn 175 lép đem cưa phần chóp của nó, giữ lại phần hình trụ làm nòng pháo. Khẩu pháo thô sơ ấy được thử nghiệm bằng một trận pháo kích nhỏ vào đồn Kinh Ba (Nam Thái), bắn ba quả rơi vào trong đồn, bọn lính hoảng sợ đã xé rào bỏ chạy. Loại pháo tự tạo ấy được du kích và địa phương quân rất mê, bởi nó bắn bằng đầu đạn 105, loại đạn ấy anh em có thể kiếm được.


Một lần Sáu Thố nhận được tin quân ta vừa chiếm trận địa pháo Đường Trâu, kho đạn 105 vẫn còn nguyên. Anh lập tức thông báo tin ấy cho công trường biết. Cùng ngày, anh đang tiếp một cán bộ xã đội của My Lâm. Tư Cương, trưởng công trường huyện tới. Sáu Thố mừng rỡ nói to:

- Thiệt là hên... có ông Tư đây rồi. - Sáu Thố tươi cười chỉ vào xã đội phó xã đội Mỹ Lâm. - Đây có khách nợ của anh chờ ở đây... Trong kho của ông Tư còn khẩu pháo tự tạo nào không? Mỹ Lâm đang xin pháo và đạn nữa.

Tư Cương tủm tỉm cười, rồi ngồi bệt xuống đệm cỏ, đối diện với Sáu Thố, rồi nói chậm rãi:

- Anh Sáu muốn nói kho nào. Kho ở Đường Trâu chăng. Muốn chuyển cái kho đó về đây, tôi đề nghị trước hết anh cho tôi mượn cái xuồng, và sau nữa là mấy anh xã đội Mỹ Lâm giúp cho khoảng hai mươi dân công.

Anh cán bộ xã đội Mỹ Lâm cười nói:

- Chuyện dân công thì có gì khó. Tôi chỉ lo mìn và khẩu pháo tự tạo liệu có hay không?

- Dọn xong kho Đường Trâu, anh yên tâm mọi thứ đều có.

Sau vài câu chuyện nói vui vẻ, họ bàn bạc những việc làm cụ thể để giải phóng kho Đường Trâu.

Tư Cương bước vào đồng Đường Trâu, nơi quân ta vừa đánh chiếm mấy ngày hôm trước với tâm trạng đầy xúc động. Dưới cái lều bạt là một đống đầu đạn 105, còn nguyên màu sơn bóng loáng. Hàng chục năm công tác công trường sản xuất vũ khí, chưa bao giờ trong kho của anh có được một phần mười số đạn kia để làm mìn. Anh bồi hồi nhớ lại chuyện sau ngày bị bao vây ở "Hòn" bảy mươi tám ngày đêm, anh em công trường đi kiếm đầu đạn pháo và bom bi lép, có cả huyện đội phó Năm Thắng cùng đi. Anh em đã nhặt được đầy một chậu bom bi. Năm Thắng và ông Sềm vừa tới gần chỗ cái chậu đựng bom. Nghe một tiếng nổ lớn, Tư Cương đứng ở xa nhìn về chỗ cái chậu đựng bom, chỉ thấy một đám khói đen bốc lên. Anh vội chạy tới xem tai họa vừa xảy ra. Thật là một tai họa bi thảm. Ông Sềm và Năm Thắng chỉ còn lại những mảng thịt, xương bị vằm nát văng vãi ra xung quanh. Công trường của anh phải trả bằng giá đắt để có những quả đạn cải tiến và những quả mìn cung cấp cho các đơn vị...


Tư Cương đi một vòng xem lại toàn bộ nơi ăn chốn ở của địch. Chúng vội vã rút chạy, kho tàng của chúng để lại còn nguyên vẹn. Anh thích thú nhất là kho đạn và kho mìn còn lại hàng trăm quả.


Số anh chị em dân công, hầu hết là thanh niên đến nơi, họ chạy ùa vào trận địa pháo, có người đến cưới lên khẩu pháo, rồi rúc rích cười đùa với nhau. Một cô gái hỏi Tư Cương:

- Chúng em có ít người làm sao khênh được bốn khẩu ca-nông này?

- Những khẩu pháo hãy để đó tính sau, anh chị em hãy chuyển kho đạn trước. Mỗi người vác một viên cho xuống ghe.

Anh em dân công rất hăng hái và tự giác. Nghe Tư Cương nói họ kéo nhau đến ngay kho đạn. Mỗi người vác một viên đạn xếp xuống xuồng. Chẳng mấy chốc, be xuồng đã mấp mé mặt nước. Tư Cương dặn anh cán bộ phụ trách dân công những công việc phải làm tiếp, rồi xuống xuồng chuẩn bị về.

Anh cán bộ dân công đứng trên bờ nói vọng xuống:

- Ban chỉ huy dặn chúng tôi lãnh mìn, và súng, lãnh ở đâu?

- Tôi về sẽ quay lại ngay. Mìn lãnh ở đây, chờ tôi đến.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #92 vào lúc: 03 Tháng Bảy, 2021, 08:42:31 pm »

8

Ba tháng đầu xuân năm 1975 có nhiều sự kiện quan trọng đáng khích lệ trên khắp các chiến trường miền Nam. Ta chiếm tỉnh lị Buôn Ma Thuột, phá vỡ một mắt xích quan trọng trong hệ thống phòng thủ chiến lược trên cao nguyên, buộc địch phải rút bỏ toàn bộ Tây Nguyên, ở mặt trận miền Tây, các trung đoàn chủ lực của quân khu đã quét sạch đồn bốt địch trên kinh xáng Lái Hiếu với tới sát lộ Vòng Cung, uy hiếp thành phố Cần Thơ nơi đầu não Vùng IV chiến thuật của địch, ở phía Vĩnh Trà thế ta mạnh như chẻ tre, đã mở ra một vùng giải phóng rộng lớn nối liền Trà Vinh với Vĩnh Long uy hiếp đương số 4... Tin tức chiến thắng mới như một dòng thác phấn khởi ồ ạt tới Hòn Đất. Mọi người càng tin tưởng cuộc sống trong hòa bình thống nhất đất nước đang ở trong tầm tay. Sớm sớm chiều chiều trên dòng kinh Mớp Giăng, kinh Nam Thái, kinh Tám Ngàn... thuyền ghe đi lại đông vui, đây đó có tiếng hát hò. Cuộc sống bình yên trong tự do hé mở. Nhân dân, bộ đội đi lại hội họp không phải ngụy trang che giấu.


Sau chiến dịch phối hợp với đoàn 101 và bộ đội tỉnh, gần hết đất đai của huyện đã nằm trong vùng giải phóng. Bộ phận địch còn lại dồn lên chiếm giữ lộ 80 từ Sóc Xoài tới Vàm Rầy. Riêng xã Mỹ Lâm địch còn đóng ở Liên Thành một đại đội.


Đã ba bốn ngày hôm nay, bộ đội huyện và du kích xã Mỹ Lâm vây chặt đồn Liên Thành. Hàng ngày họ dùng pháo tự tạo, hoặc súng cối bắn cầm canh vào trong đồn. Bọn lính trong đồn đã nhiều lần kêu cứu. Cấp trên chúng đã ba lần đưa viện binh đến, nhưng gặp hỏa lực và "bãi lửa" của địa phương quân và du kích, chết vài tên, chúng đánh đấm chiếu lệ rồi rút. Bọn chỉ huy chi khu ngoan cố không muốn bỏ đồn Liên Thành, một lần nữa chúng dùng lực lượng lớn hơn để giải vây.


Huyện đội phó Năm Hưng chỉ huy việc vây đồn, phát biện thấy địch đông gấp bốn năm lần quân ta, chúng có 19 xe bọc thép yểm hộ, đã vượt qua sông. Anh điểm lại thấy lực lượng của mình quá mỏng, nhất là loại hỏa lực chống tăng, chỉ còn vẻn vẹn bốn quả đạn B41. Anh lo lắng: liệu có chống đỡ nổi hay đành phải bỏ dở dang cuộc bao vây. Họ trao đối với nhau. Năm Lầu cũng mang tâm trạng ấy. Năm Lầu được cử về hỏi ý kiến Ba Non.


Năm Lầu biết rõ cốt cách Ba Non như thế nào. Đúng à một con người có lá gan bằng thép, không bao giờ biết sợ, dù kẻ địch dàn ra trước mặt với sức mạnh gấp trăm lần mình. Suốt những năm chiến đấu, anh luôn luôn biểu thị sự gan góc mưu trí, điển hình là trận rạch Tầm Đéc (23-4-1970). Ta vẻn vẹn có chín người, mỗi ngươi có nột khẩu tiểu liên và một tới hai quả lựu đạn. Địch gồm cả sư đoàn 9 đang hành quân. Thấy địch đông quá có người bàn lui. Riêng anh quyết tâm đánh. Tác phong kiên quyết của anh buộc mọi người phải phục tùng. Họ phục kích, giấu mình trong những bụi cỏ dại. Khi địch hạ trại nghỉ ngơi, ngay trước mặt họ chỉ cách sáu bảy mét là sở chỉ huy tiểu đoàn địch. Chờ lúc chúng đang ăn cơm, Ba Non hạ lệnh nổ súng. Chúng hoàn toàn bị bất ngờ. Những loạt đạn tiểu liên của du kích quật chúng ngã chồng chất lên nhau. Anh em xung phong lên, mỗi người thu được bốn năm khẩu súng chiến lợi phẩm rồi biến vào đồng cỏ...


... Suy nghĩ về tính cánh của người chỉ huy của mình, Năm Lầu thấy việc mình sắp phải trình bày, có cái gì đó khó nói, nếu nói toạc ra rằng "địch đông quá tôi đề nghị cho đơn vị rút lui" sợ Ba Non cho mình là kẻ non gan.


Ba Non đang ngồi trong nhà dân, hội ý với Năm Thịnh về kế hoạch phối hợp với các chiến trường khác, đưa quân ra bao vây các đồn bốt nằm trên lộ 80. Năm Lầu vừa bước tới cửa chưa kịp chào, Ba Non hỏi trước:

- Có chuyện gì thế Năm?

- Báo cáo... địch đưa quân chi viện tới hơn một tiểu đoàn, có 19 xe M113 đã sang sông. Súng chống tăng của chúng tôi chỉ còn bốn quả đạn. Đề nghị anh cho ý kiến.

Ba Non im lặng nhìn vào khoảng không giây lát rồi nói với Năm Lầu:

- Về động viên anh em, bằng mọi giá phải giữ vững trận địa. Địch hiện nay đang suy sụp tinh thần. Nếu động viên giữ vững tinh thần anh em thì dù chúng có đông hơn thế cũng không làm gì nổi. Mày về nói với xạ thủ B41 biểu Ba Non hạ lệnh: mỗi quả đạn phải phá hủy một xe tăng.


Cuộc gặp gỡ không đầy một phút với Ba Non, đã diễn ra đúng như dự kiến của Năm Lầu. Anh chạy về tới trận địa, vẫn còn cảm thấy sượng sùng vì ý nghĩ của mình. Năm Ưng hỏi:

- Anh Ba có ý kiến gì?

Năm Lầu xịu mặt, nói cằn nhằn:

- Đã biểu mà... có hỏi ông Ba cũng đến thế thôi.

- Thế thôi là thế nào. Địch đông thế kia đánh hay rút. Đánh thì đánh thế nào với gần hai chục xe tăng của nó, mà mình có bốn quả đạn chống tăng?

- Quyết tâm như cũ. Anh Ba dặn, nói với anh em tinh thần quân địch đang sa sút, chúng ta cứ để nó tới gần, mỗi quả đạn B41 phải phá một chiếc xe tăng, nhất định chúng phải tan.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #93 vào lúc: 03 Tháng Bảy, 2021, 08:43:28 pm »

Nghe Năm Lầu nói xong, Năm Ưng lập tức rời sở chỉ huy xuống từng phân đội động viên tinh thần chiến đấu của anh em. Bọn địch triển khai đội hình chậm chạp, tiến ngập ngừng, mãi tới gần trưa chúng mới vào cách trận địa của ta vài trăm mét.


Năm Ưng không rời mắt dõi theo đội hình địch đang tiến vào chính diện trận địa của ta. Mười chín chiếc xe bọc thép dàn hàng ngang, lính bộ binh ngồi trên xe và lóc nhóc chạy sau xe. Chúng dừng lại ở vị trí xuất phát tấn công cách ta chừng ba trăm mét, dùng pháo vào trọng liên bắn như mưa.


Trận địa pháo ta vẫn im phắc, không có một tiếng súng nào đáp lại. Năm Ưng chăm chú quan sát tìm xem tên chỉ huy của chúng ở xe nào. Anh thấy một nhóm binh lính ngồi túm tụm, có cái cần ăng-ten nhô lên. Năm Ưng nói với chiến sĩ liên lạc:

- Mày có thấy mấy thằng đang ngồi chếch sau chiếc xe tăng không, ở chỗ bụi đế cao đó.

- Có.

- Đó là bọn chỉ huy của chúng. Có vô tuyến đó. Mày báo cho "cối sáu” lấy phần tử thiệt chính xác, bắn vào đó ba quả.

Chiến sĩ liên lạc vừa vọt ra khỏi công sự, vừa lúc đội hình địch chuyển động. Tiếng động cơ xe tăng, tiếng các loại đạn nổ tưởng như không gian muốn nứt tung ra. Năm Ưng đang lo lắng, nếu chừng kia chiếc xe bọc thép của địch tràn tới, mà mình chỉ có một khẩu súng chống tăng, rồi sẽ ra sao. Chiếc xe chỉ huy của địch bỗng dừng lại, làm cho Năm Ưng chú ý. Trên thùng xe bốc lên một cụm khói đen, và tiếp theo là hai cụm khói đen phụt lên cách nó vài mét. Năm Ưng mừng thầm. Súng cối của mình bắn rất trúng mục tiêu chỉ định.


Đội hình địch tiến chậm lại. Nơi đạn súng cối của ta nổ, chúng nhốn nháo kênh cõng nhau về phía sau.

Địch tiến tới cách trận địa khoảng hơn một trăm mét, Năm Ưng hạ lệnh cho toàn đơn vị nổ súng. Hỏa lực của trận địa ta tạo thành một lưới lửa dày đặc quét vào đội hình địch. Những tên lính bộ binh địch nằm rạp xuống hoặc vón thành cục sau xe tăng. Cùng lúc đó, một phát đạn B41 băn trúng chiếc M113. Chiếc xe trúng đạn phì ra một làn khói đen rồi khựng lại. Thấy chiếc xe M113 bốc cháy, toàn bộ đội hình của chúng quay 180 độ cắm đầu chạy, không kịp thu dọn xác đồng đội.


Tới khi bọn địch rút hết sang bên kia sông, Năm Ưng mới thở phào, trút được hết nỗi lo. Anh cười nói với Năm Lầu:

- Tao không ngờ chúng nó lại tan nhanh đến thế.

Ngày hôm sau, Năm Lầu tới gặp Ba Non, anh vui vẻ thú nhận:

- Thấy chúng đông xe tăng sợ muốn chết, lúc tôi về báo cáo với anh, rất muốn anh cho rút lui, nhưng thấy mặt anh tỉnh queo, tôi không dám nói nữa.

Những tin tức chiến thắng lớn, vượt sức tưởng tượng của mọi người ngày vẫn tràn tới. Mỗi lần họ gặp nhau, thay lời chào bằng đưa tin chiến thắng mới.

- Quân ngụy thất thủ ở Tây Nguyên, rút chạy theo đường 7 đang bị quân ta chặn đánh.

- Quân ngụy đã rút khỏi Quảng Trị, thành lập tuyến tử thủ ở sông Mỹ Chánh.

- Quân chủ lực của ta đánh tan tác quân đoàn 1 ngụy ở Thừa Thiên - Huế.

- Quân ta đã chiếm đảo Sơn Trà (Đà Nẵng) hồi 13 giờ ngày 29 tháng 3...

Những ngày tháng sôi động này, mỗi người đều cảm thấy thời gian rút ngắn lại, công việc của mình đang làm có nguy cơ chậm trễ. Cuộc họp Huyện ủy Hòn Đất (21-4-1975) được thu gọn trong vòng một buổi sáng, mà mọi người vẫn lo cuống lên, còn quá ít thời gian để cho mình triển khai nhiệm vụ.


Cuộc họp mới đề ra được nhiệm vụ và những biện pháp chung lớn, chưa có thì giờ giải đáp cặn kẽ mọi câu hỏi đặt ra. Thường vụ giao cho Sáu Chấp bảo vệ phương án của huyện trước Tỉnh ủy.

Sớm hôm sau, Sáu Chấp đến trụ sở của Thường vụ tỉnh ủy đóng ở Kinh Ba xã Nam Thái. Bí thư Tỉnh ủy Tư Thơ đang ngồi ghi chép, thấy Sáu Chấp tới anh tỏ ý vui mừng:

- Tao đang chờ mày. Hẹn chiều hôm qua sao mầy không đến. - Anh Tư Thơ đưa bao thuốc mời Sáu Chấp, rồi nói tiếp. - Tình hình cực kỳ khẩn trương, mình không triển khai nhanh thì không kịp phối phợp với các chiến trường bạn và không tranh thủ được thời cơ.

Sáu Chấp đưa bản báo cáo cho Tư Thơ và trải tấm bản đồ lên mặt bàn.

- Nhiệm vụ lớn quá. - Sáu Chấp nhìn Tư Thơ, tìm sự cảm thông với điều mình sắp nói. - Đoàn 101 và các tiểu đoàn của tỉnh đã điều đi hết, không còn một đơn vị chủ lực nào, mọi thứ chúng tôi đều phải tự lo. Bí quá, tính mãi vẫn thấy thiếu lực lượng...

- Bí gì cứ nói nghen.

- Cả huyện có một đại đội địa phương quân, vũ khí lớn nhất là cối "sáu" và B41, rất ít đạn. Mấy đại đội du kích của xã Nam Thái, Mỹ Lâm mới thành lập còn bỡ ngõ trong tác chiến. Nêu được trên chi viện thêm thì chúng tôi mối có thể hoàn thành nhiệm vụ.

- Trước tình hình này các cậu không được chờ trên chi viện, tỉnh cũng phải góp lực lượng với quân khu để tập trung vào hướng có ý nghĩa chiến lược. Theo nghị quyết của Trung ương Cục: Tỉnh tự giải phóng tỉnh, huyện tự giải phóng huyện, xã tự giải phóng xã. Phối hợp và tranh thủ thời cơ quân chủ lực của toàn Miền đánh tan vỡ quân chủ lực địch, để giải phóng địa phương mình... Mày nói xem sự phân công và phương án tác chiến của huyện thế nào.

- Căn cứ vào lực lượng ta, địch, bước đầu chúng tôi triển khai lực lượng bao vây bức rút các đồn lẻ như đồn Kinh Tư, Ranh Hạt, Bót Nhỏ, Sư Nam, Đập Đá, Kinh Sáu (Tân Hội), nếu dứt điểm các đồn lẻ, sẽ dấn thêm một bước vây các đồn lớn; kết hợp với sự tác động của chiến trường toàn quân khu, toàn Miền chúng tôi sẽ tập trung lực lượng tấn công bức rút các đồn lớn còn lại. Chúng tôi phân công như sau: Ba Non (quyền bí thư Huyện ủy) trực tiếp chỉ huy địa phương quân và du kích tập trung của hai xã Mỹ Lâm, Sóc Sơn tấn công vào Sóc Xoài; Sáu Thố, chính trị viên huyện đội phụ trách xã Nam Thái, sử dụng lực lượng du kích tiến ra lộ 80 bao vây Đập Đá, tiến tới bao bây Tri Tôn; Năm Tuấn chỉ huy bao bây Ranh Hạt và Vàm Rầy; Năm Mai và Ba Toàn chỉ đạo xã Mỹ Lâm đối phó với lực lượng địch từ Ba Thê xuống. Mỗi khu vực lập ra ban chỉ huy chung. Còn tôi làm nhiệm vụ thường trực đảm bảo thông tin hậu cần vào huy động lực lượng bổ sung cho phía trước khi cần thiết.


Tư Thơ bổ sung một số ý kiến cụ thể vào phương án tác chiến của huyện Hòn Đất và nhấn mạnh:

- Những cánh quân lớn của ta tiến công "thần tốc" cách Sài Gòn chẳng còn bao xa nữa. Phòng tuyến "tử thủ" cuối cùng của Mỹ - ngụy ở Xuân Lộc đã tan vỡ. Tình hình Sài Gòn đang rối loạn, tinh thần thất bại đã tràn ngập trong quân ngụy; tình hình ấy tác động rất mạnh từng giờ từng phút tới ngụy quân, ngụy quyền ở những nơi chúng còn lại. Các cậu phải bám thiệt chắc tình hình địa phương mình, phải dùng lực lượng quần chúng hư trương thanh thế, áp đảo tinh thần địch mạnh hơn nữa, phát huy sức mạnh tổng hợp để giải phóng địa phương mình sớm hơn.
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
quansuvn
Moderator
*
Bài viết: 6589



WWW
« Trả lời #94 vào lúc: 03 Tháng Bảy, 2021, 08:44:30 pm »

Cả vùng Hòn Đất lúc nào cũng ầm ầm như biển động, không lúc nào ngớt tiếng trống mõ, tù và, tiếng reo hò. Những âm thanh quật khởi mỗi lúc một đông quánh, dồn ép dần ra lộ Rạch Giá - Hà Tiên, áp đảo tinh thần đang run sợ của bọn binh sĩ ngụy. Các đồn nhỏ của địch trên lộ rã nhanh như đám lá khô gặp cơn lốc. Chúng dồn lại giữ các đồn lớn như Sóc Xoài, Tri Tôn, Vàm Rầy.


Đêm 29 tháng 4 địa phương quân và du kích hai xã Sóc Sơn, Mỹ Lâm bao vây áp sát đồn Sóc Xoài. Ba Non, Năm Thịnh và Sáu Nhỏ trực tiếp chỉ huy bộ phận bao vây. Sở chỉ huy đặt ở chợ Sóc Xoài.

Từ mấy ngày hôm nay thanh niên trốn quân dịch ở khắp các xã xung quanh tới thị tứ Sóc Xoài ăn nhậu, ngày nào cũng tới thật khuya mới hết tiếng hò hét cười nói. Đạn cối và đạn pháo tự tạo của ta vẫn cầm canh vào trong đồn địch, ở ngoài phố các quán nhậu vẫn nhậu nhẹt như không có việc gì xảy ra. Những ngươi dân trong phố vui mừng dang rộng tay đón mừng lực lượng cách mạng tới. Trong quán nhậu họ công khai bàn tán về chiến sự mấy ngày qua.


Sớm ngày 30 địch phản kích có tính chất thăm dò, gặp hỏa lực của ta ngăn chặn, chúng chống trả yếu ớt, rồi chui tụt vào đồn. Khoảng mười một giờ, Ba Non nghe qua chiếc đài thu bán dẫn thấy Dương Văn Minh đang đọc tuyên bố đầu hàng. Anh chưa tin ở tai mình, bèn vặn núm âm lượng cho đài phát to hơn để mọi người cùng nghe. Nghe được tin chính quyền Sài Gòn đã đầu hàng, mọi người sung sướng trào nước mắt. Ban chỉ huy bàn với nhau phải lợi dụng thời cơ tấn công bằng binh vận.


Ba Non nói qua bộ đàm PRC25:

- Dương Văn Minh, tổng thông của các anh đã tuyên bố đầu hàng rồi, các anh còn chần chờ gì nữa. Chúng tôi không muốn kéo dài sự đổ máu. Chúng tôi mong muốn hòa bình vãn hồi dù chỉ sớm hơn một chút, để cho gia đình có con em xa cách vì cuộc chiến tranh này mau chóng được đoàn tụ. Chính phủ của các anh đã tuyên bố đầu hàng, chính phủ của các anh đã chấp nhận thua trận, các anh dù có cố níu giữ cái đồn này thêm một vài giờ nữa cũng vô ích, và níu giữ thêm giờ nào thì tính mạng của các anh càng thêm bấp bênh giờ đó. Nếu đầu hàng thì các anh sẽ được hưởng lượng khoan hồng của cách mạng.

Phía đầu máy bên kia có tiếng sột sạt khá lâu, mới có tiếng đáp lại:

- Xin các ông cho ngưng chiến đến năm giờ chiều. Chúng tôi còn hỏi thượng cấp của chúng tôi.

Khoảng nửa giờ sau, Ba Non nghe trong máy bộ đàm, thấy tên thiếu tá trưởng chi khu Rạch Giá hạ lệnh cho các đồn phải tử thủ. Anh cười nói với anh em:

- Bọn này chết đến đít vẫn còn ngoan cố. Nếu thế thì chúng ta tiếp tục cho pháo bắn.

Từ lúc đó trở đi đạn pháo của ta rót vào đồn Sóc Xoài nhiều hơn. Bọn địch trong đồn nằm im chịu đòn.

Chưa bao giờ họ đánh giặc lại sung sướng nhàn hạ như vậy. Trừ một số người cảnh giới, còn anh em tụ tập thành từng nhóm vài ba người ngồi uống trà, chuyện trò bù khú, đến bữa nhân dân mang tới ủng hộ những mâm cơm thịnh soạn, thịt chó, thịt gà. thịt heo... ăn thỏa thích.


Khoảng năm giờ chiều, Năm Thịnh nghe trong máy bộ đàm vắng cả tiếng nhiễu, cùng lúc đó có tin của cảnh giới: "Địch rút chạy về phía cầu số 4". Tiếng súng truy kích địch đã nổ loạn xạ. Ba Non, Năm Thịnh cùng một nhóm chiến sĩ xông vào đồn địch. Trên sân đồn địch còn để lại bảy xác chết đã phủ những lá cờ ba sọc, trong nhà còn vài tên lính bị thương đang rên rỉ. Bọn lính bị thương thấy quân ta, chúng van xin tha tội chết.

Thấy không còn việc gì làm ở thị tứ Sóc Xoài nữa, Ba Non hạ lệnh cho các đơn vị hành quân cấp tốc về Tri Tôn.

Đúng sáu giờ tối toàn bộ địch ở chi khu Tri Tôn đầu hàng, quân ta không phải tốn một viên đạn.

Đêm 30 tháng 4, nhân dân toàn huyện Hòn Đất thao thức như chờ đón giao thừa. Trên các dòng kinh thuyền ghe xuôi ngược đông vui nhộn nhịp, phần lớn thuyền ghe hướng về phía Tri Tôn.

Ánh sáng hừng đông đỏ rực rỡ và những lá cờ đỏ rực rỡ tràn ngập trên đường phố, trên dòng sông, trên các thôn ấp của huyện Hòn Đất. Niềm hân hoan đón mừng ngày giải phóng lên tới cực điểm, qua những tiếng reo hò, những nụ cười rưng rưng nước mắt. Đây đó chốc chốc lại có tiếng reo sung sướng vì cuộc hội ngộ bất ngờ. "Ôi! Anh... Ồi! Chị...". Ôi ngày giải phóng, ngày hết giặc giã, ngày hết bom dạn chết chóc, ngày hòa bình yên vui, ngày đoàn tụ những người thân, không sao kể hết được niềm vui.


Các chiến sĩ trong lực lượng vũ trang huyện Hòn Đất tràn ngập lòng tự hào tiến bước trong dòng người huyên náo, từng đơn vị vẫn khép chặt đội ngũ.

Tiếng hô vang dậy như sấm:

"Việt Nam hòa bình độc lập thống nhất muôn năm!".

"Hoan hô các chiến sĩ giải phóng quân!".

"Hoan hô các chiến sĩ du kích!".

"Hoan hô...!".

Tất cả các đơn vị địa phương quân và du kích đã xếp thành đội ngũ trên một bãi trống gần chợ. Trước những cái nhìn thán phục yêu mến của hàng ngàn người, những chiến sĩ chân trần không đồng phục lúc này trở thành thần tượng của sức mạnh, của niềm tin, của chiến thắng.


Bí thư Huyện ủy kiêm huyện đội trưởng Ba Non đứng trước hàng quân nói dõng dạc:

- Đồng bào và các đồng chí chú ý!

Hàng nghìn người đang ồn ào như chợ bỗng im phắc. Ba Non nói tiếp:

- Thưa đồng bào và các đồng chí. Kể từ ngày hôm nay quê hương chúng ta được hoàn toàn giải phóng, được sống trong hòa bình tự do. Tôi mong mỏi các giới đồng bào sẽ tích cực góp công sức về việc ổn định trật tự xã hội, cùng nhau đoàn kết xây dựng chính quyền cách mạng. Những ai có người thân trước đây cộng tác với Mỹ - ngụy, hãy khuyên bảo họ ra trình diện chính quyền cách mạng. Chính quyền cách mạng sẽ thực hiện đúng chính sách nhân đạo, không trả thù cá nhân, tạo cho họ một cuộc sống lương thiện.

Thưa tất cả bà con! Chúng ta đã phải đổ rất nhiều mồ hôi, xương máu và nước mắt để có ngày hòa bình hôm nay, chúng ta hãy siết chặt tay nhau giữ vững hòa bình xây dựng quê hương mình, đất nước mình ngày một giàu mạnh.

Tiếng hoan hô vang rền một hồi lâu.

Ba Non nói với lực lượng vũ trang:

- Các đồng chí bộ đội và du kích thân mến! Huyện ta đã hoàn toàn giải phóng, nhưng còn một số địa phương bạn vẫn còn bọn tàn quân ngụy lẩn lút chưa chịu đầu hàng, cấp trên yêu cầu chúng ta khẩn trương chi viện cho địa phương bạn. Tôi biết các đồng chí đã trải qua nhiều ngày đêm chiến đấu vất vả mệt nhọc, nhưng vì lợi ích chung, chúng ta hãy cố gắng. Ngay bây giờ chúng ta sẽ lên đường. Tôi thay mặt cấp ủy đảng chúc các đồng chí lên đường mạnh giỏi, thắng lợi.


Trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ sắp xếp lại tổ chức, huyện Hòn Đất đã tổ chức ra một tiểu đoàn, do Năm Thịnh, Năm Lầu và Sáu Thố phụ trách. Tiểu đoàn Hòn Đất nhận nhiệm vụ tiếp quản thị trấn Châu Đốc và quét sạch bọn tàn quân ngụy còn lẩn quất quanh vùng.


Tiểu đoàn hành quân ra bến đò. Nhân dân đứng đông nghịt hai ven đường vẫy chào những người con ưu tú của mình, rồi rồng rắn đi theo sau.

Những con đò của nhân dân cho mượn đã xếp thành hàng dọc theo bến, nổ máy chờ đợi. Các chiến sĩ lần lượt xuống đò. Chị em phụ nữ trên những chiếc ghe tam bản, chở đầy bánh tét, bánh ú, trái cây tới ủng hộ anh em.


Những con đò chở quân theo đội hình hàng dọc lao về hướng núi Tô. Một lần nữa những tiếng hô xúc động lại vang lên:

"Hoan hô các chiến sĩ giải phóng!".

"Việt Nam muôn năm!".

Bà con đứng chen chúc trên cầu, dưới bến hướng cặp mắt khâm phục và trìu mến dõi theo những con đò, cho tới khi chúng mất hút vào trong màu xanh của rừng tràm...


Chiều 8-3-1990
NGUYỄN TƯ ĐƯƠNG
Logged

Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM