*
Chiếc lán nhỏ, mái lợp tranh, tường cót nứa, ẩn kín dưới tán cây rậm rạp, được ngăn làm hai gian nhỏ: gian trong là phòng ngủ có đặt hai chiếc giường dã chiến. Gian ngoài có vẻ rộng hơn là nơi làm việc có một bộ bàn ghế mộc sơ sài, một chiếc tủ nhỏ chỉ cao khoảng một mét, hai chiếc máy điện thoại. Nổi bật hơn cả là tấm bản đồ chiến sự mặt trận đường 9 — Nam Lào với những ký hiệu xanh đỏ chi chít treo trên cót vách. Tư lệnh đặc công, phụ trách chỉ huy phó mặt trận đường 9 Nguyễn Chí Điềm đang đứng trước tấm bản đồ. Gọn gàng trong chiếc áo bông quân phục và mặc dầu đã đi giày da, ông cũng chẳng cao lớn thêm lên bao nhiêu. Với tầm vóc nhỏ bé và chiếc điếu cày chỉ dài gang tay do cậu cần vụ sáng tạo nên từ một đoạn ống kim loại máy bay Mỹ, mới trông, ông giống một viên chức dân sự cấp huyện. Nhưng khi ông đeo kính và đứng trước tấm bản đồ với giọng nói sôi nổi có tính chất khẳng định và một chiếc que dài trong tay, thì ông bộc lộ rõ ra là một người chỉ huy có bản sắc riêng. Nhưng lúc này dáng mặt ông băn khoăn, có vẻ không vui.
Một chiếc máy diện thoại bỗng reo lên một hồi ngắn nghe cạch cạch, vừa đủ cho người trong nhà nghe. Tư lệnh Điềm nhấc ống nghe lên:
— 03 nghe đây.
Đáp lại giọng nói trầm, hơi khàn của ông, là tiếng nói trong trẻo của cô diện thoại viên thường trực ở phòng trực ban:
— Báo cáo đồng chí 03, có phái viên mặt trận Bộ xuống muốn được gặp và làm việc với đồng chí. Có thể đưa vào thẳng chỗ đồng chí không ạ ?
« Lại cái chuyện dốc chiến đây ! » — Đại tá Điềm nghĩ thầm rồi tặc lưỡi trả lời:
— Cô nói với trực ban đưa đồng chí phái viên Bộ vào chỗ tôi nhé !
Đặt ống nghe, đại tá Điềm thong thả nhồi thuốc vào chiếc điếu cày, rồi cũng với dáng thong thả như vậy, ông đánh diêm và ghé miệng rít một hơi dài, ngửa cổ lên phun ra một làn khói xanh mù mịt. Ông thoáng nhớ lại những hoạt động chiến đấu của bộ đội. Đặc biệt là của lực lượng đặc công đường 9 trong đợt hoạt động vừa qua. Tự nhiên cặp mắt mệt mỏi của ông lại lướt trên tấm bản đồ một lượt nữa. Ông chuẩn bị để sẵn sàng trình bày với phái viên Bộ những điều vướng mắc của ông đối với việc sử dụng đặc công trong tác chiến hiệp đồng binh chủng trong đợt chiến dịch vừa qua.
Anh chiến sĩ cảnh vệ đưa vào một người có vóc dáng cao lớn, đi đôi giày vải, lưng khoác tấm vải dù Mỹ.
— Báo cáo đồng chí phó chỉ huy mặt trận, Xuân Quang có mặt!
Người cán bộ vừa bước lên thềm nhà, vừa cất tiếng chào vui vẻ, thân mật. Tư lệnh reo lên:
— Ôi! Tưởng ai, hóa ra cậu đấy à ? Tớ đoán cậu xuống có việc gì rồi!
Người cán bộ có tên là Xuân Quang, chính là trưởng phòng tác chiến của Bộ tư lệnh đặc công, hiện là trưởng phòng đặc công trong Bộ tham mưu của mặt trận Bộ. Khi vào chiến trường tham gia chiến dịch này, anh cùng đi với tư lệnh binh chủng nhưng do diễn biến và yêu cầu của tình hình, anh được giữ lại trên mặt trận Bộ đặc trách theo dõi các lực lượng đặc công toàn mặt trận, còn tư lệnh binh chủng thì được Bộ giao nhiệm vụ làm chỉ huy phó mặt trận đường 9, đặc trách các lực lượng đặc công tác chiến trong phạm vi địa bàn bắc Quảng Trị. Vì là người nhà, nên hai người trò chuyện vói nhau rất thân mật, cởi mở. Sau khi hỏi thăm sức khỏe tư lệnh, Xuân Quang đi đến bên tấm bản đồ, quan sát một lượt rồi khẽ nói:
— Các « cụ » trên ấy có ý nóng ruột về việc đánh đá của đặc công mình trong đợt vừa qua nên cho tôi xuống hỏi anh lý do vì sao như vậy. Bản thân tôi ở trên ấy cũng rất lo lắng. Chúng ta có nhiệm vụ quan trọng trong chiến dịch và phải chứng minh như thế nào cho những luận điểm mà chúng ta đã tổng kết vừa qua về vai trò chiến dịch, chiến lược của bộ đội đặc công trong chiến đấu hiệp đồng binh chủng.
Tư lệnh pha trà, rót nước rồi đẩy chiếc cốc đến trước mặt người cán bộ cộng sự rất gần gũi và tâm đắc của mình. Giọng ông không giấu được nỗi băn khoăn:
— Quang này! Cậu với mình hai đứa ở với nhau thế nào không nói làm gì. Nhưng bây giờ cậu là cấp trên của minh xuống đây, mình sẽ báo cáo để cậu nắm được tình hình đặc công và chúng mình cùng bàn bạc với nhau xem phải như thế nào. Bởi vì chính mình cũng chưa hài lòng với hiện trạng này. Thằng địch mở chiến dịch Lam Sơn 719, bộc lộ toàn bộ lực lượng ra dã ngoại, thoát ly hậu cứ là cơ hội rất lớn cho đặc, công ta làm bàn. Thế mà ta đã chứng minh khả năng như thế nào? Có làm được một số trận cũng đáng nói đấy, nhưng chưa phải đã phát huy hết khả năng. Mình với cậu sẽ cùng tìm nguyên nhân để kịp thời khắc phục. Bây giờ đã là giữa tháng ba rồi.