CHƯƠNG BA
KẺ GIẾT NGƯỜI LÀ AI
1
Thành phố Hà Nội trong những ngày chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ, mọi sinh hoạt đã quen với nếp sông thời chiến. Con người sống khẩn trương và giản đơn hơn. Bà già, em nhỏ đã đi sơ tán về tận vùng quê Hòa Bình, Hà Tây, Vĩnh Phú... Ở Hà Nội chỉ còn lại lực lượng thường trực chiến đấu, tự vệ các nhà máy, cán bộ công nhân bám máy, bám việc. Cuộc sống chiến đấu, sơ tán này chẳng mới lạ gì đối với Hà Nội. Nó đã có từ năm bốn lăm, bốn sáu, khi thực dân Pháp xâm lược nước ta. Đến cuộc chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ, Hà Nội lại phải chịu đựng tiếp cuộc chiến tranh kéo dài ba mươi năm.
Quen với cuộc sống thời chiến, tiến sĩ Hạnh trở về Hà Nội vào lúc trời sáng. Cuộc hỏi cung “tên gián điệp câm” còn gây xúc động mạnh trong anh. Trên đường về Hà Nội, anh nghĩ, gặp Tô Quyên anh sẽ kể cho vợ nghe chuyến đi Hải Phòng lý thú, hấp dẫn này. Anh gõ cửa nhà.
- Tô Quyên! Anh đây!
Tô Quyên đang nằm trên giường muốn đứng dậy nhưng cô đang bị sốt cao, bụng lại to nên vất vả lắm, mãi lâu sau mới nhấc được tấm lưng cứng dơ khỏi giường, lê từng bước ra cửa.
- Sao anh về khuya thế!
- Ô tô chạy bằng đèn gầm mà.
Mặt Tô Quyên đỏ bừng, nước mắt dàn dụa, người nóng hầm hập. Hạnh thấy vậy vội đỡ vợ vào nhà.
- Người em nóng quá, chắc sốt cao phải không?
- Em sốt từ hôm anh đi.
- Sao em không đi viện?
- Bỏ nhà, em không an tâm. Lại còn sách vở của anh nữa. Bao nhiêu năm cóp nhặt mới có được những cuốn sách quý ấy.
Tô Quyên thở dài.
- Gần đây anh thấy em gầy yếu đi nhiều quá. Mà hình như có điều gì không vui hay sao mà em hay thở dài, ít nói cười hơn trước.
Tô Quyên nói như thanh minh nhưng lại có ý trách chồng:
- Sắp làm mẹ trẻ con rồi anh bảo em không nghĩ sao được. Lại còn cái hệ thống điện của công trình B.3 nữa chứ.
Thật khó có thể hình dung được người con gái mảnh mai này chỉ vì thương chồng con mà âm thầm chịu sự đe dọa của tình báo Mỹ đến mức lâm bệnh. Cô nghĩ, giữ kín chuyện để chồng yên tâm nghiên cứu thành công công trình B.3, để sau này đứa trẻ sinh ra đỡ phiền hà, hay nói đúng hơn không bị liên lụy.
Nhưng sức chịu đựng của con người cũng có hạn. Sức khỏe của Tô Quyên ngày càng suy sụp. Hạnh lựa lời khuyên vợ:
- Em nên đi bệnh viện cho con nó nghỉ ngơi.
Nhắc tới con, Tô Quyên ưng thuận theo ý chồng. Sáng hôm sau, Hạnh đưa vợ vào bệnh viện Bộ Giao thông vận tải.
Theo sự chỉ dẫn của cô y tá, Hạnh đưa vợ đến phòng ngoài của dãy nhà một tầng. Nữ y tá trực buồng bệnh vội vàng giũ lại chiếu, xếp lại gối. Hạnh đỡ vợ nằm xuống giường rồi nắm bàn tay gầy gò xanh bợt của vợ:
- Em thấy trong người thế này?
Tô Quyên cố gượng trả lời:
- Em mệt qua loa thôi. Tại con nó quấy đấy.
- Em nghĩ về con nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu. Bây giờ em phải nghỉ thực sự, phải ngủ thực sự, phải tĩnh dưỡng và điều trị lâu dài. Thanh thản đầu óc và thể xác là thứ thuốc bổ tốt nhất cho em và con đấy. Nếu không nghe lời bác sĩ, không nghe theo anh, em sẽ bị suy nhược và hậu quả của nó là không tốt đâu.
Sau khi khám cho Tô Quyên, hội đồng giám định y khoa bệnh viện kết luận: “Sự suy tư đã làm cho bệnh nhân suy nhược toàn thân”.
Y bác sĩ khuyên cô nên bình tâm nghỉ ngơi mới có thể phục hồi sức khỏe. Nhưng Tô Quyên vẫn một một mực chối từ. Cô nói rằng, cuộc sống của cô rất thoải mái, vợ chồng thương qúy nhau, không có điều gì đến mức độ phải suy nghĩ vất vả. Y bác sĩ bảo cô uống thuốc, tiêm thuốc, Tô Quyên thực hiện đầy đủ.
Hạnh ngồi xuống bên Tô Quyên, kê lại gối trên đầu, lấy chiếc vỏ chăn đắp ngang bụng. Sự sống khắc khoải ẩn hiện qua đôi mắt trắng và sắc mặt xanh bợt của Tô Quyên.
Tô Quyên quay đi không dám nhìn chồng. Cô nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt và tự nhủ phải bình tâm để nước mắt khỏi trào ra, để chồng đỡ buồn khổ. Cô thương và lo cho chồng suốt đời chỉ say mê khoa học mà không biết rằng tai họa đang giáng vào cuộc sống của vợ chồng. Cô giấu chồng tai họa đó. Nhiều lúc cô nghĩ dại, anh Hạnh phải sống cô đơn, đứa con sinh ra không có mẹ rồi sẽ ra sao?... Ai sẽ nấu cơm cho anh và con ăn? Cô lo cho chồng và con liên lụy về chính trị, liên quan tới cô - Một người Việt gốc Hoa.
Trong lúc tính suy như thế, tự nhiên Tô Quyên thấy nỗi đau uất ức vô cớ đội lên, cái chết bất thần ập đến. Cô nghĩ, lời khuyên của chồng lúc đưa cô vào bệnh viện là một thang thuốc hiệu nghiệm. Nhưng cô đâu có thể làm theo được, vì hình bóng tên N. và Thúy Vân vẫn cứ rình rập bên giường bệnh. Chỉ có Tô Quyên và những tên tình báo tham gia đánh cắp công trình B.3 mới hiểu được căn bệnh héo mòn cơ thể của Tô Quyên. Những giờ phút đau khổ cực độ như thế cô vẫn không nói với chồng. Hạnh không hề hay biết sự chịu đựng đau đớn đó. Lúc ấy anh tự trách mình rằng quá mải mê với công việc mà không quan tâm tới cuộc sống tinh thần của vợ.
Thấy vợ nằm im, Hạnh lấy thuốc lá. Điếu thuốc này chưa hết một nửa, bỗng Tô Quyên rên lên, ú ớ.
- Anh Hạnh! Anh Hạnh! Anh...
Hạnh lay vai vợ:
- Em mê à? Anh đây!
Hạnh lo lắng nhìn đôi mắt đã đến lúc đờ đẫn của vợ.
- Em làm sao thế?
Tô Quyên nói trong hơi thở nhẹ:
- Em mơ thấy con Việt Hoa sống mồ côi anh ạ!
- Sao em lại nghĩ tới chuyện gở ấy? Chẳng bao giờ có chuyện ấy đâu. Sau này con của chúng mình sẽ học giỏi, nếu không vào Đại học Bách khoa thì cũng vào Đại học Giao thông đấy! Em có tin nó là sự thực không nào?
Tô Quyên lại nhìn vào bức tường không chớp mắt.
Từ ngày tên N. và Thúy Vân ép cô lấy cắp công trình B.3, tâm trạng cô luôn luôn thắc thỏm. Lúc này tin tức về hoạt động tình báo của Mỹ đối với Việt Nam càng rộ lên. Tô Quyên không hiểu thực hư càng lo sợ. Nỗi lo sợ kéo dài khiến cô nghĩ đến sự mất mát đứa con thân yêu và người chồng đáng kính. Nhiều lúc cô nghĩ, hay là... Nhưng ngay sau đó cô gạt ý nghĩ quái gở này đi, quyết tâm sống cho chồng và cho con.
Cô quay lại phía Hạnh, đôi mắt vẫn chứa đựng những buồn đau cực độ.
- Anh để Phương Thảo nghiên cứu mạng lưới điện thay em.
Công trình B.3 đối với tiến sĩ Hạnh là khí trời để thở, là cuộc sống, là niềm vui và hạnh phúc. Nghe nhắc tới công trình, trong giây lát, anh quên cả việc vợ đang bị ốm, nói sôi nổi:
- Cả em nữa chứ. À quên mất, em đang bị ốm. Tiến sĩ Hạnh thấy mình có lỗi, vừa làm điều
không phải. Anh ngồi im lặng.
- Em cứ nghỉ cho khỏe, đừng lo tới công việc nữa.
Tô Quyên đặt nhẹ bàn tay lạnh giá, khẳng khiu của mình lên tay chồng. Đôi mắt đã dịu bớt buồn đau, nhìn chồng không chớp.