Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 03:48:42 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hai người tìm nhau  (Đọc 7421 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #50 vào lúc: 30 Tháng Mười Hai, 2020, 09:21:43 pm »


       
*

        Một lúc sau, khoảng 10 giờ, vợ chồng ông Năm Tính và các con đi chơi về, chỉ nhìn thấy mình Diệu Hương, ông tưởng Duy không tới. Nhưng khi thấy chén còn nước trà mới pha, ông bỏ ngay ý nghĩ ấy.

        - Cháu có khách phải không?

        - Dạ.

        - Khách quen hay lạ?

        - Cái anh ấy mà chú.

        - Anh Hà Nội phải không?

        - Dạ.

        - Cháu kể cho chú nghe sự tình đã ra sao.

        Ông Năm Tính chủ động xách hai chiếc ghế ra khoảng trống hẹp trước cửa ngồi nói chuyện. Ông chăm chú nghe Diệu Hương kể lại rồi phân tích vì sao má Diệu Hương lại cùng ông lo cho cô học may. Ông nói: Ba má sinh con đâu nỡ sinh lòng. Khi biết cháu hành nghề “uống bia kiếm tiền”, má con buồn, má khóc, má con không hề có ý nghĩ sinh ra một người con làm việc bán nhan sắc rồ dại đó. Nếu con đi con đường đó thì đấy không phải là mất mát của riêng người mà con thương yêu nhất mà còn là sự mất mát của má con, của cô bác, chú dì. Từ ngày con về đây học may, má biết chuyện con với anh Hà Nội, má mừng lắm... Má thương anh ấy đã cương quyết không cho con tự hành nghề “uống bia kiếm tiền”. Má con tự nguyền rủa mình đã có lúc chấp thuận cho con làm nghề đó. Khi con bỏ nghề “uống bia kiếm tiền” tức là con đã hy sinh đời con cho má. Má mừng và thương anh chàng Hà Nội đã hết lòng thương yêu con. Nếu con chưa hiểu được tấm lòng người mà con thương yêu nhất, thì con hãy suy nghĩ cho kỹ. Chú thấy con học may nhanh hiểu nhưng tình yêu với Duy, con lại chậm hiểu. Quả thật, đời con đã ngồi với hàng trăm khách, song chú tin chưa có một người khách nào lại có đức tính như Duy. Chẳng lẽ con không hiểu điều đó hay sao? Thế mà bây giờ con cự tuyệt tình yêu với anh ta ư? Thế thì đau đớn cho chú, cho má con và cho cả Duy. Tình yêu là sự hòa hợp giữa hai con tim nên chú không nói trước cho con biết việc tối nay Duy đến để con nói những gì mà con nghĩ. Nhưng buồn thay con chưa hiểu được việc làm của Duy như chú hiểu. Nhưng điều đó chú cũng không nói ra lúc này mà để Duy nói cho con rõ rồi tự con và Duy quyết định cuộc đời của mình. Con đã lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa đâu, có phải không?

       
*

        Diệu Hương xách ghế vào nhà với những ý nghĩ dằn vặt. Cô buông màn lên giường nằm nhưng không sao ngủ được, nghĩ miên man.

        Những ngày đầu mới yêu - Diệu Hương tự nói với mình - Mỗi khi xa nhau gặp lại, cô muốn đâm bổ đến anh bằng cả thể xác và tâm hồn. Bây giờ muốn chống cự lại sự cuốn hút ấy, cô cảm thấy khổ sở làm sao. Nghe chú Năm nói, cô thấy thương Duy, muốn đi chơi cùng Duy. Song, trước mắt cô hiện lên hình ảnh Duy và Họa Mi ôm hôn nhau. Phải rồi, lạnh lùng và xa lánh anh ấy là đúng. Mặc chú Năm nói, mình tự đấu tranh với bản thân, vĩnh biệt mới tình, dập tắt đi ngọn lửa đầu tiên, tất cả ý nghĩ ấy tràn ngập làm cả tấm thân tê dại.

        Nhưng nghe chú Năm Tính nói, cô lại có ý nghĩ thử gặp lại xem anh ấy nói gì, có yêu mình nữa không.

        Gần hai tháng học may, Diệu Hương cố gắng quên hình ảnh con người vào nhà hàng hai tay chống cằm, còn khi xuất hiện trở lại thì chỉ là một hình ảnh người đàn ông bạc tình đáng ghét. Nhưng khi gặp Duy, mọi dự kiến định nói đều biến đi đâu hết và giờ đây, sau khi nghe chú Năm Tính nói, sự giận thương cân bằng, lòng bồn chồn. Ý nghĩ, hình như anh ấy vẫn yêu mình làm Diệu Hương dễ chịu. Cô tự nhủ: Cứ đi gặp Duy xem sao.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #51 vào lúc: 30 Tháng Mười Hai, 2020, 09:23:18 pm »

         
CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI

        Suốt đêm đó Duy không sao chợp mắt được. Anh nằm nghĩ miên man. Thời gian nặng nề kéo lê thế, cho tới khi chuông nhà thờ ngân nga, anh tự chất vấn: Chẳng lẽ tình yêu với Diệu Hương lại chết yểu hay sao? Không. Không bao giờ chết yểu. Đến bây giờ anh không cần gì nữa, chỉ có em thôi. Anh có thể tuyên bố với mọi người: Anh yêu em, trọn đòi chỉ ôm hôn em. Nhưng không. Anh sẽ không gào lên ngôn từ “Anh yêu em” nữa, bởi vì ngôn từ đó có hàng trăm khách hàng đến “Miền Quê” đã nói và còn nói ngọt ngào hơn anh là khác. Vì thế anh không sống bằng ngôn từ hoa mỹ mà sống bằng tình yêu đế em nghe được trong hàng vạn tiếng “Anh yêu em” phát ra từ miệng hàng trăm người đàn ông đến nhà hàng đâu là tiếng nói chân thật. Anh thở dài. Thế mà em vẫn chưa tin lời anh. Thôi được. Diệu Hương thương yêu, anh sẽ kiên nhẫn tìm em cho tới khi chính em là người làm cạn kiệt tình yêu, thậm chí không bao giờ cạn kiệt của anh.

        Bỗng có tiếng gọi của. Duy vận bộ đồ ngủ đang nằm trên giường đứng dậy. Cửa mỏ.

        - Chào anh - Giọng Duy buồn bã - Anh lại tìm tôi tiếp tục công việc.

        - Lần này thì không - Giọng thiếu tá Mạnh quả quyết - Tôi đến tìm anh để báo tin vui, ông Năm Tính nói rằng Diệu Hương đồng ý đi chơi với anh lần cuối trước lúc cô ấy trở về Gò Công Đông.

        “Lần cuối”. Duy thấy hai từ đó nặng nề như trái đất đè xuống người, anh nhìn thiếu tá.

        - Gặp ở đâu hả anh?

        - Ở nơi lần trước đi Vũng Tàu ấy.

        - Quán cà phê “Dạ Hương”!

        - Đúng. Nơi đó.

        Tim Duy nhói đau. Chang lẽ nơi hò hẹn đó là điểm xuất phát cho chuyến đi để lại đêm nhớ Vũng Tàu rồi lại trở thành điểm chết yểu cho mới tình hay sao? Anh buồn bã hỏi:

        - Mấy giờ hả anh?

        - Bảy giờ sáng!

       
*

        Duy đến quán cà phê “Dạ Hương” đúng hẹn, nhưng Diệu Hương lại chậm gần một tiếng đồng hồ, câu đầu tiên lạnh buốt đến tim:

        - Anh đến sớm nhỉ?

        - Anh muốn giành giật lấy thời gian để nói chuyện với em được nhiều hơn.

        Diệu Hương hơi cúi xuống, vẻ hối hận về câu hỏi của mình, giọng cô thay đổi:

        - Đi anh.

        Hai người lên xe. Trên đường đi, Diệu Hương không hề nói còn Duy cứ thao thao kể về cuộc sống, phong tục ở ngoài Bắc. Anh chở Diệu Hương đến hồ Bình An, hy vọng nơi đó xa thành phố, hai người không bị cảnh vật quấy rầy cho câu chuyện liên tục.

        Diệu Hương im lặng bỏ túi xách xuống mặt bàn. Im lặng kéo dài sau đó, và cô nhìn lên thấy hai tay Duy lại chống cằm. Một mối cảm thương buồn bã dâng lên khi phải xa con người có đôi tay vừa đáng ghét lại đáng yêu này. Mấy chục phút đồng hồ trôi qua, không ai nói một lời. Bỗng Duy gọi khẽ:

        - Diệu Hương em!

        Diệu Hương ngẩng mặt lên, tay vẫn đặt trên túi xách:

        - Từ nãy tới giờ em không nói với anh một lời?

        Diệu Hương bình tĩnh đáp:

        - Vì hôm nay em chỉ muốn nghe anh nói.

        - Em muốn nói về chuyện gì?

        - Chuyện anh đã bịa đặt.

        Hai tiếng “bịa đặt” như đè nén Duy đến ngạt thỏ, không thốt ngay được nên lời, anh nghiến răng nói lí nhí:

        - Chuyện bịa ra như có thật. Em muốn nghe chuyện nào?

        - Về tất cả mọi chuyện. Hãy bắt đầu từ câu chuyện trong đêm nhớ Vũng Tàu.

        Diệu Hương giọng ngọt ngào như ra lệnh rồi lại tiếp tục nhìn ra mặt hồ Bình An. Còn Duy thấy tim mình vỡ ra một nửa vì bị Diệu Hương hiểu mình là người bịa chuyện để lừa gạt, nhưng nửa kia đem lại cho anh sự nhẹ nhõm.

        - Đó là câu chuyện phiêu lưu không thể có mặt trong tình yêu nhưng có nó anh mới được gần em hơn. Lẽ ra, anh không được phép nói nhưng chuyến phiêu lưu đó đã qua rồi, anh nói để em hiểu, nó là nguyên nhân chính khiến tình yêu giữa anh và em mang thương tích, ngang dọc. Nào anh có biết tên em ở Gò Công gọi là Hà đâu, chẳng qua anh thiếu tá công an Mạnh nói với anh. Khi anh bước vào nhà hàng “Miền Quê” được vài ngày, anh Mạnh tìm gặp thuyết phục anh tham gia giúp các anh ấy tìm ra tổ chức phản động “Liên minh vì một nước Việt Nam tự do" để cứu em ra khỏi cạm bẫy của chúng. Thú thực khi đó anh nghĩ, vì thương yêu em muốn tình yêu trọn vẹn anh đã chấp thuận. Em có biết không, anh có tội vì quá thương yêu em mà tiết lộ biết tên em là Hà, còn cái tên Diệu Hương là tên cho khách chơi đến nhà hàng gọi. Nhưng cũng lần đó em đã khám ra điều anh nói dối có thật. Ngay sau đó anh thấy mình đã lỡ lời, song không thể giải thích được. Nếu nói thật, em biết anh đang cộng tác với anh Mạnh sợ hỏng việc, mà không nói thật thì em càng nghi ngờ. Anh đành phải chấp thuận dối trá để được gần em chứ đáu dám phụ một mới tình.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #52 vào lúc: 30 Tháng Mười Hai, 2020, 09:23:40 pm »


        Diệu Hương cúi xuống. Một nỗi cảm thương buồn bã dâng lên khi cô bắt đầu biết một phần sự thực của việc nói dối. Im lặng kéo dài sau đó và cô nhìn lên, nhận thấy đôi tay đang chống cằm run run một cách tội nghiệp.

        - Hình như anh thích lãng phí năng lực sáng tác ra lời nói dối đó để được ôm hôn Họa Mi. Đó không phải là đã phụ một mới tình sao?

        - Tròi ơi, sao em lại hiểu anh như thế - Giọng Duy nghẹn lại đau xót - cái hôn của Họa Mi với anh, của Tư Đương với em đều nằm trong mưu đồ sắp đặt của Ba Thăng mà em không biết...

        Duy nắm tay Diệu Hương thật đau, giật mạnh, nhưng Diệu Hương vẫn kiên nhẫn ngồi im nghe hết câu chuyện kể về cái hôn bắt buộc.

        Diệu Hương kín đáo nhìn Duy, giọng đau xót:

        - Ôm hôn được việc cho người ta đế rồi đẩy em vào bệnh viện, đến gần cõi chết. Đó mới chính là điều sỉ nhục em trước nhà hàng, điều đau buồn thế thảm nhất.

        Duy lắc đầu nói:

        - Không. Đó không thế là điều sỉ nhục được, có cái hôn đó anh mới có em vĩnh viễn. Còn cái hôn của em với hàng trăm khách hàng - giọng Duy gay gắt - với những gã ho lao, long đờm, hen suyễn, gã tay khèo, mắt lác, chân đi khập khiêng... là sự mua bán sắc đẹp, là phá vỡ đạo lý của tố tiên, ba má em đã hàng ngàn đời xây đắp cho những người con gái xứ Gò Công, là cướp đi tình cảm thiêng liêng mà em nguyện giữ để trao cho anh. Điều đó mà em vẫn cho là...

        - Thôi. Em van anh đừng nói nữa.

        Diệu Hương ngơ ngác, đau xót nhìn Duy. Duy đưa bàn tay vẫn còn run lên vuốt ngược tóc ra sau nhìn Diệu Hương, tiếp tục nói:

        - Diệu Hương ơi! Em lớn lên trong một gia đình nông dân Nam bộ, được ba má “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, cho em ăn học, chưa va chạm cuộc đời đến nỗi khi vào nhà hàng hành nghề “uống bia kiếm tiền” chỉ toàn thấy lời “Anh yêu em”, em cứ tưởng rằng họ yêu em thật, tưởng rằng họ tôn thờ em thật nên cứ tưởng thế giới toàn bằng tơ lụa hồng. Đến khi anh đến với em thì em khám phá ra tất cả những gã đàn ông đến chỉ mua vui qua thể xác đàn bà - Diệu Hương giật mình, cúi xuống. Duy vẫn hổn hển, xúc động.

        Diệu Hương gục đầu xuống, bịt tai lại. Duy ngừng nói, nhìn Diệu Hương thấy nước mắt cô đã trào ra. Anh hối hận, tự nguyền rủa: “Tại sao mình lại ngu xuẩn nói những điều đó ra vào lúc này”.

        Diệu Hương ngoảnh mặt, để mặc cho nước mắt lăn trên má nhìn về phía nhà thủy tạ, khi quay lại thấy Duy tựa lưng vào ghế, tay che mặt. Diệu Hương lặng lẽ đưa tay lau nước mắt, chậm rãi nói:

        - Em muốn hỏi anh một điều?

        - Em cứ nói đi - Duy tay vẫn che mặt.

        - Sao em đã bỏ nghề “uống bia kiếm tiền” mà anh cứ nói cay độc như thế?

        Duy ngước mắt nhìn Diệu Hương, tay phải cầm tay Diệu Hương siết chặt. Im lặng trùm lên cả khu hồ Bình An, tưởng như bất tận. Duy nén được xúc động nói tiếp:

        - Đến khi em từ bỏ nó, anh mừng. Nhưng...

        Diệu Hương nhận ra ý nghĩ ngập ngừng trong Duy, cô giục:

        - “Nhưng”... Ý của anh chưa nói hết, còn sót lại chữ “nhưng”.

        - Anh đau buồn khi thấy em đến giờ phút này vẫn chưa phân biệt được cái hôn giữa anh và Họa Mi và những cái hôn của khách hàng với em.

        - Nếu như phân biệt được, thì...

        Duy nắm chặt tay Diệu Hương, nhìn về khu nhà rông phía sau nhà thủy tạ rồi lại nhìn về khu nhà rông bên kia hồ.

        Duy càng siết chặt tay Diệu Hương im lặng kéo cô về lòng mình. Diệu Hương không phản đối.

        Gần một ngày trời ngồi nói chuyện, bây giờ Duy mỏi dám nhìn Diệu Hương lâu và cũng là lần đầu tiên anh thấy Diệu Hương có nhiều đổi khác so với lần gặp đầu tiên ở nhà hàng “Miền Quê”.

        Từ ngày gặp gỡ đó tới nay chưa đầy sáu tháng mà Diệu Hương và cả Duy nữa đểu đã già hơn trước. Khuôn mặt Diệu Hương không hề đổi khác, nhưng đanh lại, vẻ mặt đăm chiêu, trầm tư, tinh thần vững vàng, kiên định hơn. vẫn như trước, Diệu Hương đẹp lạ thường, đôi mắt sáng trong, cái nhìn tỏ ra dứt khoát, kiên nghị, búi tóc vẫn được vấn ngược lên như tháp rùa.

        Không chịu được cái nhìn như thôi miên của Duy, Diệu Hương quay mặt về phía hồ.

        - Khi viết thư “vĩnh biệt” anh, em thấy lòng mình còn gì ân hận không?

        Diệu Hương không trả lời mà gục đầu vào lòng Duy, giọt nước mắt ấm tay anh. Duy hơi cúi đầu ghé vào tai Diệu Hương giọng thiết tha:

        - Nói đi, em.

        Diệu Hương càng gục đầu vào lòng anh, giọng hối hận:

        - Có. Em đã làm một việc đau lòng nhất đối với anh. Em trót tin lời Tư Đương, không hiểu việc anh làm, nghi anh là người phản bội tình yêu, lừa dối... nên đã tát anh...

        - Thôi đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Cũng tại cả anh nữa mà.

        Duy không dành lòng khoét sâu vào nỗi đau của Diệu Hương, anh bắt sang chuyện khác:

        - Ngồi nói chuyện từ sáng tới giờ em có mệt không?

        Diệu Hương giọng thành thật:

        - Mệt!

        - Thê thì mình vào nhà rông nghỉ đi em!

        Diệu Hương ngẩng đầu lên hơi nhắm mắt, khẽ gật đầu:

        - Vâng!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #53 vào lúc: 30 Tháng Mười Hai, 2020, 09:25:34 pm »


       
*

        Duy và Diệu Hương đi qua cầu gỗ vào nhà rông, một trong sáu ngôi nhà rông dựng trên mặt hồ sau nhà hàng Thủy Tạ. Đó là ngôi nhà như một lưỡi búa khổng lồ nằm giữa hồ chĩa thẳng lên trời xanh mênh mông như thách đố với thời gian mưa nắng.

        Thực ra, Công ty du lịch Sông Bé dựng nhà rông ở khu hồ Bình An cũng như các nhà nghiên cứu nhà rông đều chưa rõ nó ra đời từ bao giờ mà chỉ biết từ ngày xửa ngày xưa, nó đã đi vào huyền thoại, vào ca dao, tục ngữ. Nó như là một sức sống bền dai trong tâm thức của các cư dân trên Cao nguyên đất đỏ. Mặc cho mưa nắng phôi pha, nhà rông mới lại mọc lên như một sức sống mới. Đất nước chiến tranh, năm tháng của thời gian biết bao nhà rông đã bị phá hoại cùng với buôn làng nhưng rồi nó vẫn tái sinh. Cứ như thế, như thế nhà rông vẫn tồn tại và cái cốt cách cổ truyền đó còn được đem về tận thủ đô, thành phố Hồ Chí Minh, Vũng Tàu, Bình An...

        Cánh cửa từ từ mơ.

        Một căn buồng nhỏ đầy đủ tiện nghi tổi thiểu xuất hiện trước mặt họ: giường, quạt, chăn, đệm...

        - Nằm xuống đi em!

        Diệu Hương nằm xuống, ngước mắt nhìn Duy, một cái nhìn chứa đựng tình thương và hối hận.

        - Đố em biết đây là lần thứ mấy chúng mình sống ở nhà rông - Duy vừa nói vừa nhìn ra mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Ôi thanh bình quá, hạnh phúc quá. Anh quay lại nhìn Diệu Hương giục - Nói đi em.

        -Hai

        Một tiếng nói cộc lốc nhưng nó đã đi suốt tháng ngày Diệu Hương và Duy quen biết.

        - Và em có hiểu vì sao anh thích chúng mình sống ở nhà rông không?

        Diệu Hương không trả lời chỉ lắc đầu trên gối. Duy cầm tay người yêu đặt ngang đùi mình, giọng kể chuyện cổ tích: Trong chuyện Chàng Cua (T’đăm K’tăm) của dân tộc Ba Na có kể rằng: “Có một đôi vợ chồng chàng Cua và Rang Hu. Trước khi lên nhà rông uống rượu cần, chàng dặn Rang Hu: “Em Rang Hu, trong khi anh đi uống rượu ở nhà rông, nếu em thương anh thực lòng thì em phải ở nhà cho ngoan nhé. Nếu có chàng trai nào đẹp đến chơi với em, em củng đừng nên chuyện trò với người đó!".

        Diệu Hương ngoảnh mặt đi kéo tay anh kẹp giữa đôi bàn tay của mình.

        Cô thầm nghĩ, chắc anh ấy đang nói về công việc “uống bia kiếm tiền” đây. Cứ để nghe hết xem sao. Cô giục:

        - Kể tiếp đi anh.

        Giọng Duy trầm hắn xuống:

        - Tiếp sau đó... để anh nhớ đã... Chàng Cua vào buồng Rang Hu, nói với nàng: Này Rang Hu em, đêm nay các chàng trai khác đến với em phải không? Dù ở nhà riêng nhưng tai anh vẫn nghe thấy các chàng trai đó nói chuyện với em...

        Tay Duy nồng nàn siết chặt tay Diệu Hương, mắt nhìn ra hồ. Chiếc thuyền nhỏ có đôi trai gái ngồi lướt chầm chậm. Anh choàng tay qua eo lưng Diệu Hương nhìn thẳng vào mặt cô nói:

        - Em biết không. Vợ chồng ở nhà rông thì người vợ không bao giờ để chàng trai nào tán tỉnh, người chồng đi xa vẫn biết được mọi việc của vợ làm. Nhà rông sẽ che chở cho gia đình hạnh phúc.

        Diệu Hương quay đi, mở to mắt nhìn mặt trời đang lặn ở phía ngoài cửa sổ. Thuận tay cô kéo tấm rèm. Đột nhiên từ chiếc thuyền giữa hồ vang lên giọng ca cải lương của một cô gái trẻ, trong trẻo tươi mát, sâu đậm tình thương:

        “Nửa đời còn lại anh với em gắn bó mặn nồng
        Dù có hay không có hôn thú.
        Nhưng cũng là vợ chồng sau trước có nhau..."


        Duy ngừng nói cúi đầu xuống và môi anh gắn với môi Diệu Hương, cô cảm thấy không thể xa anh được. Ngoài hồ, tiếng ca vẫn vọng đến:

        “Người ta nghi ngờ đặt thành câu hỏi
        Nhưng làm sao hiểu được anh với em..."


        Diệu Hương cảm tưởng như lời ca, nâng cánh tay cô giơ lên quàng lấy cổ Duy kéo đầu ghì xuống để được tận hưởng say sưa đến ngất ngây nụ hôn kỳ diệu. Duy nâng đầu Diệu Hương gối lên tay mình rồi từ từ nằm xuống bắt đầu vuốt búi tóc như tháp chùa trên đầu, tiếp đó hôn lên má - đôi má mịn màng như mặt hồ, rồi lại hôn lên cổ Diệu Hương, da mềm mại, mát rượi, cuối cùng anh hôn đôi mí mắt nhắm lại, đôi lông mày cong vút, hôn đôi môi có nét cong mềm mại đỏ tươi như cánh hoa đào. Lưỡi Duy chạm phải lưỡi Diệu Hương, làm cô bàng hoàng, chần chừ một lát... ừ, nó khác hẳn với hàng ngàn cái hôn môi trường mà cô đã từng tiếp xúc. Diệu Hương không kêu lên nhưng toàn thân như bủn rủn.

        Sau một đợt hôn như điên dại Duy và Diệu Hương đều nằm ngửa nhìn lên mái nhà rông.

        - Anh thương thật nhiều của em! Chúng mình cưới đi thì hơn - Giọng Diệu Hương có vẻ lo lắng - Chắc chắn má em và các anh ở cơ quan anh sẽ không khen ngợi nếu biết hai đứa mình đã làm gì ở đây.

        - Ừ, rõ ràng như vậy hay hơn. Duy thấy ý kiến đó rất phù hợp - Tết nay, anh sẽ cùng em mang cành đào xứ Bắc quê anh do chú Hùng gửi tặng về Gò Công ăn Tết và thưa chuyện với má.

        - Anh thương thật nhiều! Thế là chúng mình có tội đồng tình đánh cắp của nhau trước ngày cưới.

        Câu nói của Diệu Hương đúng vào lúc không còn bị ru ngủ về cái hôn môi trường, khám phá ra được khi chỉ dành tình yêu cho một người thương yêu nhất, hôn ra hôn thì ngọt ngào như thế nào. Còn Duy, ý nghĩ bị cơ quan bạn bè biết chuyện giữa anh và Diệu Hương sẽ dị nghị đều chạy trốn, im bặt. Anh ghì chặt người Diệu Hương vào lòng mình:

        - Chỉ có tội hai đứa mình quá thương nhau. Hai người cứ ghì chặt lấy nhau trong trạng thái bàng hoàng, chờ đợi và khao khát...

Khởi thảo tại Vũng Tàu, đêm 13-10-1991         
Viết tại Hà Nội và Tp. Hổ Chi Minh, mùa Đông.       
Viết xong đém 25-2-1992 tại Mỹ Tho.             
       
HẾT
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM