Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 17 Tháng Tư, 2024, 03:18:33 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đường dẫn đến tội lỗi  (Đọc 7930 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« vào lúc: 18 Tháng Mười, 2020, 11:29:19 pm »


        - Tên sách : Đường dẫn đến tội lỗi

        - Tác giả : Trần Diễn

        - Nhà xuất bản Công an nhân dân

        - Năm xuất bản : 2003
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #1 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2020, 11:11:52 pm »

   
Chương một

1

        Chiếc máy bay của hãng hàng không Mỹ từ từ hạ cánh xuống sân bay Hồng Kông khi ánh sáng điện của thành phố lấp lánh như viên ngọc bích khổng lồ tỏa xuống biển. Chiếc đồng hồ treo giữa bức ảnh khỏa thân ở phòng đợi đã chỉ 18 giờ 30. Oan-tơ Mác-ti, người chỉ huy trực tiếp chiến dịch đánh cắp bản thiết kê các kho, trạm và đường dẫn xăng dầu từ miền Bắc vào miền Nam Việt Nam xuống cầu thang máy bay, bước lên xe Toyota đi về trung tâm Cục tình báo trung ương Mỹ tại Hồng Kông.

        Trên khoảng sân rộng của biệt thự chẳng thấy bóng ai ngoài một người Mỹ cao to, nước da hồng như vừa thoa lớp kem trang sức của phụ nữ đứng chờ trước cửa. Bộ âu phục màu cà phê sữa, chiếc cra-vát xanh đỏ tôn thêm dáng vẻ lịch sự của gã. Oan-tơ Mác-ti thong thả gõ cặp kính đen khỏi mắt.

        - Chào ngài.

        - Chào ngài.

        Sau câu chào xã giao, Oan-tơ Mác-ti lại tập trung suy nghĩ về phương cách cho người xâm nhập vào ngành vật tư Việt Nam hiện đang nằm trong cặp của lão.

        - Chúng tôi đang chờ ngài - Mác Lây-gân, trưởng trung tâm tình báo tại Hồng Kông nói.

        - Chắc ngài đã nhận được điện từ Leng-lây1.

        Mác Lây-gân thay vì trả lời câu hỏi đó bằng báo cáo:

        - Dạ, chúng tôi đã chuẩn bị xong kế hoạch cho V10 xâm nhập vào một trạm xăng dầu gần Hà Nội để từ đó anh ta tiếp cận Tổng công ty Xăng dầu.

        Oan-tơ Mác-ti nhìn gian phòng làm việc ghép bằng những tấm pa-nen đã được trát lớp vôi ve màu kem sữa nên có cảm giác căn phòng như bị phủ trong đám mây vàng. Oan-tơ Mác-ti nguyên là một sinh viên đại học ở Vơ-gi-ni-a được tuyển vào Cục Tình báo Trung ương Mỹ. Sau khi huấn luyện, y được bổ nhiệm sang Đài Loan, Băng Cốc, Sài Gòn công tác ba nhiệm kỳ rồi trở về Trung tâm phân tích tin tại Leng-lây. Lòng căm thù chế độ cộng sản và niềm tin vô biên vào sức mạnh của Cục Tình báo trung ương Mỹ của Oan-tơ Mác-ti, những cái đó đã giúp Giám đốc CIA tin và bổ nhiệm y tới căn phòng này. Y cho rằng, những lực lượng vật chất thô bạo và những cuộc đụng độ ngoài chiến trường của các phe cánh đối đầu dần dần phải nhường bước cho trí tuệ, cho chiến tranh lạnh. Y giải thích:

        - Cuộc chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam là một cuộc chiến tranh tổng lực, hao người tốn của. Không lực Hoa Kỳ đã phát huy sức mạnh ở miền Bắc Việt Nam trong việc đánh phá giao thông vận tải, ném bom đường ô tô, đường sắt, ném bom phong tỏa các đầu mối đường sông, ngã ba sông, cửa sông, phong tỏa Lục Đầu Giang, sông Lèn, đoạn Đào Viên sông Đuống, đoạn Vạn Điểm sông Hồng, cửa Ba Lạt, cảng Bến Thủy, phà sông Gianh... nghĩa là chúng ta đã chặn cả đường bộ lẫn đường thủy, nhưng xe vận tải chở vũ khí, lương thực của Bắc Việt vẫn như dòng chảy chạy vào miền Nam, xe tăng vẫn hoạt động bình thường ở chiến trường. Các phương tiện đó dùng nước lã chạy phải không? Không phải! Nó sử dụng xăng dầu của hệ thống ống dẫn. Nếu chính phủ Mỹ cứ tiếp tục cho máy bay đi tìm để tiêu diệt từng ô tô chở xăng dầu, tiếp tục xua đuổi binh sĩ ra chiến trường thì xăng dầu - huyết mạch của giao thông -  vẫn cứ chảy từ Bắc Việt vào Nam Việt theo nhịp co bóp của quả tim Hà Nội. Đến lúc này, một lần nữa Quốc hội lại thừa nhận trí tuệ và tri thức đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến tranh này, nghĩa là thừa nhận vai trò của Cục Tình báo trung ương Mỹ chúng ta - Oan-tơ Mác-ti cười hết cỡ - Lạ thật, ngay cả những nghị sĩ thượng, hạ nghị viện trước đây đã từng phản đối hoạt động của CIA, đến bây giờ cũng phải thừa nhận một điệp viên báo cáo chính xác các trạm xăng dầu ở miền Bắc và đường ống dẫn xăng dầu vào Nam cho không lực Hoa Kỳ ném bom thì hàng sư đoàn không phải xông ra trận chặn các đoàn xe. Như thế một điệp viên của chúng ta có sức mạnh bằng cả một sư đoàn, có phải không ông Mác Lây-gân - Ngừng một lúc Oan-tơ Mác-ti thấp giọng - Tôi nói như thế để ngài thấy tầm quan trọng của kê hoạch cho điệp viên xâm nhập lấy cắp bản thiết kế những đoạn xăng dầu và hệ thống đường ống dẫn xăng dầu ở miền Bắc Việt Nam. Hiểu được như thế, ngài trình bày kế hoạch sao cho thực tế và sát hợp hơn.

        Mác Lây-gân ngồi im. Gần hai nhiệm kỳ nằm ở Đài Bắc và Hồng Kông, y cảm thấy mình như một kẻ ẩn dật tự nguyện. Bây giờ nghe Oan-tơ Mác-ti nói, y thấy biệt thự y ẩn dật sôi động hẳn lên:

        - Thưa ngài, các sếp ở Leng-lây yêu cầu gì ở chúng tôi trong chiến dịch này?

        Oan-tơ Mác-ti nâng cốc rượu Uýt-ky uống, ngả lưng về phía thành ghế nói:

        - Theo tin tức chúng ta thu được, cộng sản Bắc Việt đã và đang hoàn thành hệ thống đường ống dẫn xăng dầu từ Bắc vào Nam. Tin tức đó có đúng không? Nếu có thì dẫn đi theo đường nào? Những kho chứa nổi và trạm bơm chính đặt ở đâu? - Oan-tơ Mác-ti thấp giọng - Ném bom đánh phá, phong tỏa chặn đường chi viện của cộng sản từ Bắc vào Nam mà không phá đường ống dẫn xăng dầu này thì chỉ là việc làm vô ích. Cho nên, nhiệm vụ của ngài là cho phép điệp viên xâm nhập vào Bắc Việt thu thập những tin tức này báo cáo cho đại bản doanh Leng-lây biết.

        - Công việc này cần bao lâu?

        - Tôi nghĩ, nếu bây giờ mới tuyển chọn người tung vào Bắc Việt thì cần tới hai năm. Nhưng V10 đã nằm ở Bắc Việt rồi thì chỉ cần 6 tháng. Đối với chúng ta hiện nay, thời gian là vấn đề cốt yếu nhất.

        - Một lúc mà ta cho V10 tiếp cận Tổng công ty Xăng dầu Bộ Vật tư và cả Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng, tôi e rằng thời gian 6 tháng quá gấp.

        - Trong cùng thời gian, điệp viên chỉ nên chọn một mục tiêu: Anh hãy giao cho V10 tìm ra cái đó. Ngay đêm nay, qua các chữ số mật mã, anh chỉ thị cho V10 kế hoạch hành động.

        Oan-tơ Mác-ti truyền đạt xong chỉ thị của Leng-lây y cảm thấy nhẹ nhõm. Y đứng dậy đi lại trong phòng rồi dừng bên cửa sổ nhìn ra đường ngắm các cô gái Hoa kiều với chiếc váy mi-ni để lộ đôi chân trắng nõn đi trên đường phố. Y chép miệng thở dài. Đó là thói quen của y khi nhìn thấy con gái đẹp. Còn Mác Lây-gân rút khăn lau trán lấm tấm mồ hôi. Công việc Leng-lây giao đã làm thần kinh y căng thẳng quá mức. Y kéo ngăn bàn lấy tờ giấy thảo mật điện gửi V10. Kế hoạch đánh thức con rắn nằm trong rừng bò về Hà Nội bắt đầu.

-----------------
        1. Langley là đại bản doanh cơ quan tình báo trung ương Mỹ tại Niu-Yoóc.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #2 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2020, 11:12:39 pm »


       
2

        Trong lúc Oan-tơ Mác-ti và Mác Lây-gân bàn cách liên lạc với V10 thì tại trụ sở Tổng Công ty Xăng dầu số 1 Khâm Thiên Hà Nội, những người lãnh đạo của Tổng Công ty và lãnh đạo Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng có cuộc họp liên tịch dưới sự điều khiển của ông Trần Văn Minh, Vụ trưởng Ban Kinh tế Chính phủ.

        Ông Trần Văn Minh hầu như đã dành cả đời cho việc theo dõi, chỉ đạo công tác này trình bày một cách hệ thống âm mưu của Mỹ đánh phá các kho trạm chứa xăng dầu của ta. Ông nói:

        - Xăng dầu, đó là máu của chiến trường; thiếu nó, xe tăng, ô-tô vận tải của chúng ta không hoạt động được. Để chặn các đoàn xe vận tải từ Bắc vào chiến trường miền Nam, giặc Mỹ coi các kho trạm chứa xăng dầu, các xe vận tải chở xăng dầu của ta là một trong những loại mục tiêu quan trọng nhất. Ngay từ ngày đầu chiến tranh phá hoại, ngày mồng năm tháng tám năm một chín sáu tư, máy bay Mỹ đã ném bom cháy kho xăng Bến Thủy; tháng tư năm một chín sáu nhăm ném bom cháy kho xăng Nam Định; năm sáu sáu chúng ném bom cháy kho Thượng Lý, Đức Giang, Yên Viên... Như thế, hầu như toàn bộ hệ thống kho nổi của chúng ta đã bị đánh phá. Năm một chín sáu bảy, địch mở "chiến dịch Biển Lửa" huy động hàng ngàn máy bay tập trung ném bom hệ thống kho, trạm xăng dầu sơ tán, tìm kiếm từng chiếc xe ôtô, toa xe lửa, từng xà-lan chở xăng dầu để đánh phá. Đứng trước tình hình này, Bộ Chính trị Trung ương Đảng chỉ thị cho chúng ta lắp đặt hệ thống  đường ống dẫn dầu từ Bắc vào Nam. Theo quyết định đó, Tổng công ty Xăng dầu thiết kế lắp đặt và đưa vào sử dụng hệ thống ống dẫn Quảng Ninh, Hải Dương, Hà Nam Ninh, Hà Sơn Bình, Thanh Hóa, Nghệ An và hệ thống ống Lạng Sơn, Kép, Hải Dương, Hà Nam Ninh, Hà Sơn Bình, Thanh Hóa, Nghệ An. Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng chịu trách nhiệm lắp đặt hệ thống ống dẫn từ Quảng Bình xuyên dọc Trường Sơn đến Lộc Ninh, dài hơn hai ngàn cây số. Sau khi chúng ta lắp đặt xong, mỗi ngày các đơn vị quân đội ở chiến trường miền Nam nhận hàng ngàn tấn xăng dầu qua hệ thống đường ống này, bảo đảm cơ bản nhu cầu của chiến trường. Bây giờ vấn đề đặt ra, một là bảo đảm kỹ thuật đường ống luôn luôn thông suốt. Hai là, bảo đảm bí mật và cảnh giác với âm mưu phá hoại của địch - Ông Trần Văn Minh cao giọng nhấn mạnh -  Vấn đề thứ nhất, chúng ta sẽ có cuộc họp chuyên đề riêng. Hôm nay, được sự đồng ý của Thủ tướng Chính phủ, tôi mời các đồng chí tói để cùng nhau bàn cách bảo vệ. Sở dĩ tôi đặt vấn đề như thế, vì gần đây bên Công an báo cho biết, cơ quan tình báo Mỹ đang tổ chức phá hoại đường ống dẫn xăng dầu. Bộ Quốc phòng và Tổng công ty Xăng dầu Bộ Vật tư cùng rà soát lại toàn bộ hồ sơ các đồng chí Trạm trưởng và danh sách cán bộ nhân viên của mỗi trạm. Bảo vệ tốt nội bộ, chắc chắn địch không xâm nhập được.

        - Tôi thấy yêu cầu đó không sát hợp - Đồng chí đại diện Cục Xăng dầu phân tích - Trung bình mười cây số có một trạm bơm. Đường ống của chúng ta chạy dài gần ba ngàn cây số, vị chi sẽ có gần ba trăm trạm trưởng; mỗi trạm có khoảng mười người, tổng cộng có khoảng ba ngàn người. Rồi lại còn hàng vạn, chục vạn người thiết kế, lắp đật đường ống. Chúng ta lập danh sách hết hay sao? Đề nghị đồng chí sang bàn với bên Công an xem xét lại chủ trương này.

        Ông Tổng cục trưởng ngồi im suy nghĩ. Đúng là không thể điều tra tràn lan được mà phải có trọng điểm. Rồi ông lại suy nghĩ: các đồng chí công an đưa ra như thế chắc là có vấn đề. Nếu mình không làm, nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ có tội với Đảng, với dân.

        - Tôi đề nghị thế này - Ông Tổng cục trưởng nói một cách thận trọng - Số cán bộ và trạm trưởng do Tổng công ty Xăng dầu phụ trách, chúng tôi có trách nhiệm cùng với Bộ Công an kiểm tra và quản lý; số cán bộ và trạm trưởng thuộc tuyến đường Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng do lãnh đạo Cục và bảo vệ quân đội kiểm tra, quản lý.

        - Còn số cán bộ Tổng công ty Xăng tăng cường cho chúng tôi? - Cục phó Cục Xăng dầu nói xen vào.

        - Đó là vấn đề tôi định nêu ra - Tổng cục trưởng lấy khăn mùi xoa lau qua trán lấm tấm mồ hôi, nói tiếp - Chúng tôi sẽ điều số trạm trưởng ngoài Bắc vào thay các trạm trưởng tuyến trong.

        - Như vậy là các đồng chí vẫn bảo đảm đủ số người chi viện cho chúng tôi - Cục trưởng hỏi một cách vui vẻ.

        - Đúng. Trong trường hợp nào chúng tôi cũng phải chi viện cho quân đội chứ không thể rút bớt được.

        Ông Cục trưởng nhìn các đại biểu của Tổng công ty một cách thiện cảm và thầm cảm ơn các đồng chí đã hiểu rõ lợi ích chung của công việc làm đường ống dẫn xăng dầu. Họ nói chuyện, trao đổi, bàn bạc rất say sưa cho đến khi nắng xiên khoai quét màu vàng lên bức tường phía đối diện phòng họp đã tắt hẳn mới kết thúc. Mọi người bước ra phố Khâm Thiên khi trên mặt đường nhựa còn hầm hập nắng cháy ban ngày. Họ hòa vào dòng xe hơi, xe đạp, xe mô tô và xích lô đi về phía hồ Hoàn Kiếm.

        Vào lúc những người lãnh đạo Tổng công ty Xăng dầu và Cục Xăng dầu họp, Ban chuyên án truy tìm V10 cũng đang sôi nổi bàn cách đối phó với những tình huống mới xuất hiện. Gian phòng làm việc của Ban chuyên án ở gác ba của một tòa nhà không xa hồ Thiền Quang. Mỗi khi giải lao, cán bộ chiến sĩ có thể lên sân thượng ngắm nhìn những lá cây xanh tốt trong công viên Thống Nhất; nhìn những chùm hoa phượng vĩ ngời ngời sắc đỏ như quả cầu lửa bên hồ Thiền Quang; nhìn mặt đường nhựa như tấm gương lớn in hình bóng những chiếc xe tải, xe ô tô chở khách, những cột đèn đường và người qua lại.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #3 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2020, 11:12:57 pm »


        Thượng tá, Cục phó Nguyễn Đăng không để ý đến vòm trời như bình thủy tinh khổng lồ úp chụp xuống Hà Nội tưởng chừng đã hút sạch không khí, chỉ còn lại hơi nóng của mặt trời từ mái nhà, bức tường, mặt đường tỏa ra.

        Ông Đăng ngồi im nhìn anh em như muốn tìm kiếm ở đó hình bóng tên V10. ông quay lại phía thiếu tá, đội trưởng trinh sát số 1 Mạnh Cường nói:

        - Theo A20 từ Sài Gòn báo về cho biết, V10 đã vào làm việc tại một trạm xăng dầu của ta. Vậy Vl0 là ai, quê quán, nằm ở kho trạm xăng dầu nào hay đã lọt vào cơ quan Bộ Vật tư? Nhiệm vụ của y là gì? Đó là câu hỏi chúng ta cần trả lời.

        Mọi người đều căng óc suy nghĩ, trao đổi một cách thẳng thắn. Cục phó Nguyễn Đăng đặt chiếc bút bi xuống bàn, cặp môi mím lại làm cho sắc mặt khắc khổ thêm vẻ kiên nghị.

        - Tuần trước cũng ở gian phòng này chúng ta chủ động đưa ra một kế hoạch hành chính để đối phó: hoán vị các trạm trưởng. Mục đích của việc này là tách V10 khỏi cơ sở đang hoạt động. Tất nhiên, đó mới là việc làm đối phó một cách mò mẫm, không có cơ sở khoa học. Chiểu nay, đồng chí Tổng cục trưởng Tông cục Xăng dầu họp giúp chúng ta thực hiện biện pháp này. Việc thứ hai, chúng ta yêu cầu họ báo cáo sơ bộ lý lịch các trạm trưởng. Chúng ta nghiên cứu trên những lý lịch này may ra phát hiện được V10.

        - Không nên nêu như thế - Thiếu tá Mạnh Cường bác bỏ ý kiến của Phó cục trưởng - Tuần trước tôi đi công tác, không được dự họp Ban chuyên án, nên không biết chủ trương này. Hôm nay nghe đồng chí nói, tôi cho đó là chủ trương sai lầm. Chúng ta không được phép nghi ngờ những cán bộ, công nhân, nhất là những cán bộ khoa học đang ngày đêm thiết kế, lắp đặt hệ thống đường ống xăng dầu trong bom đạn. Họ là những người tiết kiệm và quý từng giọt xăng như giọt máu mình. Vì vậy, chúng ta không được phép nghi ngờ tất cả, nghĩa là không được mở diện rộng mà phải tìm hiểu phạm vi hẹp những ai nghi là V10. Nhưng cũng phải tế nhị. Họ là những người kỹ sư, công nhân, cán bộ, nối mạch máu cho chiến trường nên chúng ta không được phép xúc phạm tới nhân cách bất cứ ai trong đó.

        Ông Đăng ngồi im và bắt đầu ý thức được thiếu sót trong quyết định vội vã của mình.

        - Đồng chí Cường nói đúng - Ông Đăng nói chậm như cậu học trò bị điểm kém - Lẽ ra việc này chúng ta chỉ bàn với đồng chí Tổng cục trưởng và trưởng phòng tổ chức là đủ, song đã phổ biến rộng rãi trong hội nghị cán bộ chủ chốt. Nhưng nhìn chung chưa đến nỗi hỏng việc. Đồng chí Tổng cục trưởng chỉ đặt vấn đề chung việc điều chuyển là thực hiện chính sách - Ông vừa nhìn vào chiếc quạt máy trên bàn kêu vù vù như bầy ong vỡ tổ, vừa nói - Chúng ta cần xem lại một số đối tượng nghi vấn: Đồng chí có thể cho tôi biết về kỹ sư Hồng.

        Mạnh Cường nhìn Thượng tá trả lời ngay:

        - Hồng là kỹ sư học ở Liên Xô, về nước năm sáu nhăm, năm một chín sáu sáu được Tổng công ty Xăng dầu tăng cường cho chiến trường. Một lần đang thi công đường ống bị biệt kích đánh úp bắt đem đi, hai ngày sau lại tha về.

        - Nếu xét qua những chi tiết này, kỹ sư Hồng có cơ sở để địch lợi dụng làm tay chân.

        Ông Đăng lại im lặng, dường như muốn lấy lại bình tĩnh. Kinh nghiệm nghề nghiệp dạy ông cần thận trọng khi xác định đối tượng. Một khi đánh giá phân tích không đúng có thể dễ dàng đưa vụ án đến bế tắc, thậm chí thất bại. Nhưng khi nghe Mạnh Cường nhắc tới Hồng, một người có hai ngày bị địch bắt, ông Đăng tự hỏi, hai ngày đó, anh ta có khai báo gì không? Có nhận làm việc cho chúng không? Ông cầm bút chì đỏ đánh dấu X trên trạm số 45.

        - Bản thiết kế hệ thống đường ống và kho trạm ai giữ?

        - Kỹ sư Tùng.

        - Tôi nghe nói, anh ta luôn bỏ việc đi chơi với người yêu có đúng không?

        - Đúng.

        - Vậy thì chuyển hồ sơ cho người khác quản lý mới tin tưởng được.

        Mạnh Cường dụi mẩu thuốc vào gạt tàn nói:

        - Nếu chúng ta chuyển hồ sơ cho người khác quản lý trong lúc này, nếu Tùng lại chính là V10 thì khác chi chúng ta đã chỉ điểm cho nó nơi ẩn nấp.

        - Đúng. Tôi chấp nhận ý kiến của đồng chí - Thượng tá đứng lên, đi lại trong phòng - Cách làm đó là "rung chà" nhưng không "kéo lưới" để cho cá chuồn đi nơi khác - Thượng tá kết luận - cần bí mật nghiên cứu hồ sơ các trạm trưởng; chú ý nhiều tới người lý lịch nghi có thời gian bất minh; cho trinh sát đóng vai cán bộ của Bộ Vật tư tăng cường xuống Tổng công ty Xăng dầu để điều tra Vl0, bảo vệ bí mật công trình.

        - Trinh sát của ta làm việc tại Tổng công ty hay tăng cường xuống kho, trạm?

        Ông Đăng hỡi nheo mắt, đập tay xuống bàn, một thói quen khi suy nghĩ căng thẳng.

        - Trước mắt cứ nằm ở Tổng công ty, rồi sẽ tính sau.

        Kế hoạch cho người vào tận hang ổ bắt rắn dưới sự điều khiển của Nguyễn Đăng được hình thành.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #4 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2020, 11:13:48 pm »


Chương hai

1

        Bóng tối đêm Trường Sơn như thể cô đặc lại ở thung lũng. Đỉnh núi cao ngất sừng sững đứng trầm mặc ngang trên đầu mà không sao nhìn thấy. Tiếng chim ăn đêm thảng thốt kêu, tan theo gió và không khí ẩm ướt tạo thành âm thanh khô khốc trầm đục.

        Biết tin được điều ra Bắc, rời khỏi nơi rừng thiêng nước độc này, kỹ sư Lâm không sao ngủ được. Hôm sau, khi khoảng không trên đầu xuất hiện quầng sáng, Lâm đã tạm biệt anh em ra Bắc. Rừng Trường Sơn lùi dần về phía sau. Đi bộ ra tới Quảng Bình, anh lên ô tô về Hà Nội. Ô tô dừng lại ở bến xe Kim Liên, anh đến ngay nhà người yêu ở một ngõ hẻm phố Hàng Bột. Lâm gõ nhẹ vào cánh cửa. Cửa mở. Một cô gái tóc ngắn, mặc chiếc áo hoa màu tím làm cho sắc mặt thêm hồng dừng tay nhặt rau từ trong bếp đi ra. Cặp mắt cô mở thật to, không đen lắm nhìn Lâm như thôi miên:

        - Trời ơi anh!

        - Hà!

        Sau giây phút sững sờ, Hà lấy lại bình tĩnh đứng nhìn người yêu. Anh ấy đen gầy đi nhiều quá, nhưng có phần chững chạc, rắn rỏi hơn ngày mới đi học ở nước ngoài về.

        - Em mong anh từng ngày, từng giờ.

        - Anh biết.

        - Anh còn đi nữa không?

        - Giờ chúng mình đã có điều kiện sống bên nhau rồi.

        - Thế thì...

        Hai người đi vào gian trong. Lâm lấy chiếc lược bằng vỏ ống pháo sáng mà anh đã tự làm trong thời gian nghỉ ở Trường Sơn chải tóc cho Hà.

        - Anh làm tặng cho em đây.

        Hà cảm động ngồi im để mặc cho những giọt nước mắt lăn qua gò má rơi xuống. Lâm lấy khăn lau nước mắt cho người yêu.

        Khi yêu nhau, người ta thường nhớ tới cái buổi đầu quen biết, buổi đầu dành cho nhau cái hôn nồng cháy. Hà vẫn nhớ như in cái buổi gặp Lâm trước đó hai năm. Hôm đó, vào một chiều đông, anh xách can đến quầy hàng Hà mua dầu. Mua xong, anh không đi ngay mà còn đứng lại tán tỉnh vài câu, hỏi thăm Hà nhà ở đâu, có người yêu chưa... Là một mậu dịch viên bán hàng, khách hàng chọc ghẹo, bông lơn là chuyện thường nên cô trả lời như một cái máy: có chồng rồi. Nhưng một tuần sau, Lâm lại đến quầy bán chất đốt này, mặc nhiên coi mình là khách quen có quyền đứng nói chuyện lâu hơn. Thấy Lâm đẹp trai, nói năng tử tế nên Hà nói chuyện cởi mở rồi lại hẹn nhau đi chơi. Và họ yêu nhau thực sự. Mẹ Hà thấy Lâm là con một gia đình nông dân nghèo ở Hà Bắc, bố chết sớm, mẹ nuôi cho ăn học hết lớp mười rồi được Chính phủ ta gửi sang Ba Lan học, mới về nước, nói năng lịch sự, nên đồng ý cho đi lại với gia đình. Họ yêu nhau chưa được mấy ngày thì cuộc chiến tranh phá hoại của Mỹ càng leo thang ra miền Bắc. Lâm phải xa người yêu đi vào Trường Sơn lắp đặt hệ thống ống dẫn xăng dầu xuyên Trường Sơn đi Lộc Ninh. Thời gian đầu, vài tháng Hà lại nhận được thư, sau đó cứ biền biệt. Mãi về sau nghe phong thanh lúc thì bị giặc bắt, lúc thì chết. Hà khóc, khóc không giấu giếm. Nỗi buồn lo, mong đợi dần dần hiện lên sắc mặt Hà mà những khách hàng quen dễ nhận ra. Không ngờ, hôm nay Lâm đã về và còn được bổ nhiệm làm trạm trưởng Trạm số 45, lại gần Hà Nội. Cô không khỏi vui mừng và hứa sẽ chiều anh để anh được bù lại những gian truân của năm tháng ở chiến trường. Càng nghĩ về Lâm, Hà càng thương, càng sung sướng chen lẫn tự hào về người yêu. Lâm của cô bây giờ sẽ ở bên cô mãi mãi.

        Lâm nghỉ ở Hà Nội một tuần rồi tạm biệt người yêu lên trạm 45 Hà Sơn Bình nhận nhiệm vụ. Trạm 45 nằm ở bìa rừng, có hệ thống bể chứa khoảng 3.000 tấn và hệ thống bơm đầy xăng dầu vào chiến trường phía Nam.

        Anh đến đó vào một ngày đầu hè, khi trời vừa sau trận mưa rào. Đã cuối xuân đầu hè, trời mát lạnh. Tuy trở về với rừng núi, xong ít bom đạn, lại gần người yêu nên anh có cảm giác như sống ở vùng quê Yên Thế, Hà Bắc quê anh. Anh có cảm giác, ở Trạm 45, lá cây chuyển màu xanh non, xao xác gió. Rừng nơi đây thật giàu âm sắc: buổi sáng sớm mây bồng bềnh kéo qua ngọn cây, buổi trưa, sương tan để lại lá cây xanh non mỡ màng; càng về chiều, gió càng lang thang làm ồn ã cả bìa rừng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #5 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2020, 11:14:05 pm »


        Nhìn sắc trời đẹp, anh mong có Hà ở bên để hai đứa dắt tay nhau đi dạo. Anh quyết định gửi thư hẹn Hà lên chơi.

        Một buổi chiều, bìa rừng tím ngắt, những ngôi sao bàng bạc lấp lánh, Hà đã đến bên anh. Tiết trời chiều làm Hà đẹp hơn lên, làm ửng hồng đôi má, căng mịn làn da. Càng nhìn người yêu, anh càng thấy đẹp.

        - Anh nấu cơm em ăn nhé.

        Hà cười bằng mắt:

        - Để em nội trợ cho - Cô đưa tay đẩy Lâm vào phía trong - Vào nghỉ để em làm cho - Lâm chiều theo ý người yêu đi vào gian phòng trong.

        - Gạo để đâu hả anh?

        - Ở gầm giường này.

        Hà tiến về phía Lâm. Anh cầm tay Hà không cho đi rồi kéo cô ngồi vào lòng mình.

        - Đừng anh. Để tối.

        - Anh nhớ lắm - Vừa nói, anh vừa níu vừa đỡ Hà nằm nghiêng. Cô chiều theo đôi tay ấy để cho những cặp môi nóng bỏng có thể gần nhau hơn, lặng yên và ấm cúng.

        Bên ngoài, ánh sáng màu bạc tím đã nhường dần cho ánh sao và trăng bàng bạc như những ngấn nước.

        Lâm về nhận chức trạm trưởng được một thời gian đã phải tổ chức cho cán bộ, công nhân chưng cất lại cả bể xăng, lọc các tạp chất đường ống. Công việc đang tiến hành khẩn trương lại nhận được công văn báo cáo chi tiết về số người làm việc dưới quyền, và nhắc nhở anh em cảnh giác không để địch phá hoại, bảo đảm xăng cung cấp cho chiến trường cả số lượng lẫn chủng loại.

        Cảnh giác, đó là công việc không thể thiếu được - anh suy ngẫm - mình ở chiến trường, bao lần đã được nhắc nhở giữ gìn cảnh giác, không cho bọn biệt kích, thám báo phát hiện đường ống, thậm chí có lần đã chiến đấu một mất, một còn với chúng, để bảo đảm đường ống. Chữ "cảnh giác" đối với Lâm không phải là câu nói cửa miệng mà nó trở thành máu thịt. Mà tại sao lại có công văn của Tổng công ty yêu cầu báo cáo cụ thể, chi tiết từng người. Anh quyết định tìm hiểu và được biết đó là công văn gửi cho tất cả các kho trạm trong toàn quốc. Lâm ngồi hàng giờ hút thuốc và suy ngẫm. Phải rồi, phải làm rõ Nguyễn Tiến Đạt. Anh ta quê ở Gia Khánh, Ninh Bình. Bố mẹ chết sớm, ở với người bác ruột. Chưa có vợ. Tốt nghiệp Đại học Mỏ Địa chất ở Liên Xô về nước, được điều vào chiến trường miền Nam tham gia bắc đường ống dẫn dầu xuyên Trường Sơn. Anh ta bị địch bắt, hai tháng sau lại thả ra. Sau khi ra tù, đơn vị lại điều anh ta ra miền Bắc. Con người này có nhiều điều uẩn khúc lắm. Thế rồi, những đêm mưa gió, những lúc rảnh rỗi, dưới mái lán bên bìa rừng, Lâm trò chuyện với Đạt, giãi bày những tâm tư, những kỷ niệm sâu kín ở chiến trường. Còn Đạt, khi tiếp xúc với Lâm, không hiểu sao, anh có linh tính cũng muốn hiểu về người thủ trưởng của mình, về những tháng ngày bắc đường ống ở Trường Sơn.

        Lâm và Đạt kể cho nhau nghe những chuyện bắc những đường ống dài chạy giữa những khe núi, miệng vực um tùm cỏ cây, xây một bể chứa nằm ngầm trong hang núi, thời tiết khắc nghiệt, bom Mỹ dội ngày đêm, lại thêm bọn biệt kích thám báo không ngừng lùng sục để đặt bom mìn phá hoại, triệt tiêu đường huyết mạch cung cấp xăng cho chiến trường. Ngày ở chiến trường, Đạt làm ở trạm A sầu, còn Lâm làm trạm gần Lộc Ninh. Tuy hai người ở xa nhau về địa lý, nhưng cùng sống những đêm mưa bão ở Trường Sơn, đều hiểu trong tiếng mưa rừng gầm gào có tiếng gì lạ lắm, tiếng cây rừng răng rắc, tiếng núi đổ ầm ầm, cả tiếng người hú gọi từ hang sâu vọng ra... Lâm bảo đó là hồn chúa sơn lâm nổi giận, còn Đạt bảo đó là tiếng người bắc đường ống dẫn dầu Trường Sơn... Những câu chuyện đó đã dẫn hai người mau đến chỗ đồng cảm, thương nhau hơn, kể cho nhau đủ điều, mở ra trước họ một cuộc sống mà cả hai người đều chưa biết.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #6 vào lúc: 21 Tháng Mười, 2020, 09:41:02 pm »


       
2

        Từ ngày thành lập Ban chuyên án, ông Đăng luôn luôn tự đặt câu hỏi: Tên gián điệp V10 là ai? Kỹ sư Hồng hay trạm trưởng Lâm? Lại có trinh sát nghi Nguyễn Tiến Đạt là V10. Về Đạt ông hiểu khá chắc, phải để tiếp tục theo dõi xem hoạt động của anh ta ra sao mới kết luận được.

        Vấn đề nữa đặt ra, V10 và trung tâm của chúng liên lạc với nhau bằng cách nào, điện đài hay người mang chỉ thị đến tận nơi? Mỹ muốn chặn các đoàn xe chở vũ khí đạn dược hoạt động ở chiến trường nhất thiết phải tìm cách phá hoại đường ống dẫn dầu. Muốn đánh trúng các trạm chính, các kho bể lớn, cách tốt nhất phải nắm được bản thiết kế. Và phái điệp viên đến đánh cắp. Như vậy, mục tiêu của chúng phái người đến có nhiều khả năng là cơ quan Tổng công ty Xăng dầu Bộ Vật tư hoặc Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng. Nếu như vậy thì V10 không thể nằm ở trạm mà phải ở cơ quan đầu não.

        Có tiếng gõ cửa:

        - Mời vào.

        Thiếu tá Mạnh Cường mở cửa.

        - Vừa rồi A7 của ta báo cho biết, trạm trưởng trạm 45 Lê Văn Lâm có giữ một bức ảnh của một cô gái phía sau đề: "Tặng anh Lâm yêu, kỷ niệm những ngày ở Trường Sơn".

        Mạnh Cường chuyển cho ông Đăng tấm ảnh phô-tô-cop-pi cô gái đó.

        Lại xuất hiện một hiện tượng - Ông Đăng suy nghĩ - Trong cuộc đấu tranh này luôn luôn xuất hiện những điều bất ngờ đòi hỏi người công an phải đối phó. Ông quay lại phía Mạnh Cường:

        - Tại sao anh ta ở Trường Sơn lại có ảnh cô gái in bằng giấy ảnh Sài Gòn sản xuất? Anh ta có liên hệ gì với cô gái đó không. Đồng chí cho tìm hiểu kỹ những vấn đề này, đặc biệt tìm hiểu những tháng ngày ở Trường Sơn. Đồng chí đã đưa đi giám định giấy ảnh và mực viết chưa?

        - Viện khoa học hình sự trả lời không phân biệt được mực viết nhưng xác định loại giấy ảnh đó do Công ty giấy ảnh Sao Băng Sài Gòn sản xuất. Các nưóc xã hội chủ nghĩa không sản xuất loại giấy đó.

        - Tôi sẽ cố gắng. Chúng ta sẽ có cách bắt chúng khai ra những điều ta cần.

        - Nhưng đồng chí cần thận trọng. Nghi ngờ một cán bộ là điều không cho phép. Chỉ cho phép chúng ta nghi ngờ, hay nói một cách khác đặt câu hỏi về một con người để rồi kết luận chuẩn xác về họ. Nếu họ vô tội phải thanh minh cho họ.

        - Tôi hiểu.

        - Đồng chí hãy chỉ thị cho A7 nhiệm vụ này.

        - Tôi sẽ làm ngay.

        Mạnh Cường bước ra khỏi phòng. Thượng tá đứng dậy mở cửa sổ. Nắng ùa qua ô cửa. Thiên nhiên đã đem đến cho ông một cảm giác dễ chịu. Và trong giây phút, ông thương A7. Con người ta ai cũng có quãng đời thơ ấu bên người mẹ dịu hiền ở quê hương, cũng muốn thành thật với đồng chí, bạn bè chung quanh... Thế mà trinh sát A7 của ông lại phải đổi tên họ, sống một cuộc đòi không thật để giấu tông tích, tiếp cận địch. Ôi, một sự hy sinh mà người đời khó biết.

        Theo chỉ chị của Thượng tá, Phó cục trưởng, A 7 đã tìm hiểu kỹ quãng đời ở Trường Sơn của kỹ sư Lê Văn Lâm.

        Sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài về nước, Lâm nhận công tác tại Bộ Vật tư và được điều vào Trường Sơn, tăng cường cho Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng, phụ trách một trạm xăng dầu nằm sâu trong núi, bên trên có lưới dù kết lá ngụy trang. Bốn tháng sau, để mở rộng chiến trường, trên quyết định lắp đặt đường ống vào tận Tây Nguyên. Lâm được cử làm tổ trưởng tổ ba người, Nguyễn Thị Hằng và Hoàng Văn Chắt, tìm kiếm, đo đạc, ghi chép, vẽ sơ đồ những vị trí có thể đặt ống dầu và bể chứa xăng. Hai tháng làm xong nhiệm vụ, ba người trở về đơn vị, bỗng Chắt bị ốm nặng. Cơn mưa rừng ồn ã một tuần lễ đổ xuống, ba người phải trú lại trong một hốc đá. Anh Chắt không chịu nổi cơn sốt rét đã chết. Lâm và Hằng dùng lưỡi lê đào bới lớp lá mục đã dày tới đầu gối ở phía dưới hang đá chôn bạn rồi di chuyển đến một gốc cây cổ thụ. Trong mái lều căng bằng vải mưa, dưới gốc cây to, Lâm và Hằng ngồi ôm nhau tránh mưa như xối nước. Những lúc cùng nhau đi đo đạc thiết kế lắp đường ống xăng dầu, hai người chỉ dồn sức vào nhiệm vụ, đâu phải lúc nghĩ tới chuyện riêng tư nên đã giấu kín tình cảm của mình, giấu kín mối tình đã nảy sinh từ lúc rời trạm ra đi. Đến bây giờ ngồi ôm nhau, hơi hướng của chàng trai cô gái, sự yêu thương nhau của những người lính lạc giữa rừng, sự lạnh lẽo của núi đá khiến hai người càng ghì nhau thật chặt. Hằng cũng không thèm cưỡng lại cánh tay của Lâm đang kéo cô nằm xuống tấm ni lông trải bên gốc cây.

        - Em!

        - Anh!

        Cả rừng cây bỗng ngả nghiêng chao đảo.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #7 vào lúc: 21 Tháng Mười, 2020, 09:41:31 pm »


        Sáng hôm sau họ thức giấc thì mưa đã tạnh, mặt trời đã chiếu những tia nắng hình rẻ quạt xuống thân thể họ không tấm vải che thân. Hai người mở mắt ra lại nhắm lại. Bỗng nhiên nỗi lo sợ xâm chiếm cả hai người: nếu có con lúc này thì sao? Hai người cùng cho rằng việc duy nhất, đầu tiên lúc này là mặc quần áo rồi tiếp tục lên đường.

        Gần trưa thì hai người đụng vào một ổ thám báo ngụy. Họ nổ súng bắn trả quyết liệt. Được một lúc sau thì có tiếng máy bay quạt gió trên đầu. Bọn thám báo đã dùng máy vô tuyến gọi trực thăng đến dòng thang dây đổ quân xuống bao vây bắt sống hai người. Hai người vừa bắn vừa rút lui vào một cái hang nước ngập trên đầu gối. Bọn địch cũng mò vào trong hang. Lúc đầu Lâm và Hằng thề sống cùng sống, chết cùng chết. Nhưng rồi Hằng đặt vấn đề, việc cuối cùng là một trong hai người phải chuyển về đơn vị những sơ đồ tài liệu đã thu thập được trong chuyến đi công tác. Chiến trường đang đòi hỏi cấp bách, các anh lãnh đạo Cục đang chờ những số liệu liên quan đến bao nhiêu con người. Nếu ở lại để cùng chết, đó là cái chết uổng. Một mình Hằng đi không thuộc đường, dễ lọt vào tay giặc. Mục đích lớn nhất của chuyến chạy trốn hay ở lại là bảo đảm được tài liệu. Hằng nài nỉ Lâm chạy trốn.

        Vì lợi ích chung, Lâm đành chấp nhận. Hằng ôm khẩu súng AR.15 vừa bắn vừa rút lui vào hang để cho Lâm ẩn nấp vào khe sâu. Khi địch vượt qua chỗ anh, anh bắn chết mấy tên phía sau rồi tông ra cửa hang.

        Sau trận đánh đó, Lâm chạy thoát. Còn Hằng, theo Lâm đoán, đã bị chúng bắn chết.

        Thượng tá, Phó cục trưởng ngồi nghe A7 kể về Lâm, ông thực sự xúc động. Ông cầm gói thuốc lào, rút mấy sợi, viên tròn bỏ vào nõ điếu châm lửa hút. Câu chuyện đó làm ông sống lại những tháng ngày ở Trường Sơn. Hồi đó, mình còn là một sĩ quan, theo chỉ thị của Cục trưởng, vào Nam tăng cường cho An ninh miền. Một lần mình và Tường, người cán bộ rời căn cứ đem chỉ thị của mặt trận, gặp địch phục kích. Mình và Tường chống trả quyết không để lọt vào tay giặc. Vòng vây mỗi ngày một khép chặt, phải rút chạy vào hang. Không may Tường bị trúng đạn gãy chân, máu chảy thành dòng. May mà trời lúc đó bắt đầu tối, bọn địch bao vây bên ngoài, chờ sáng hôm sau tiếp tục lùng bắt. Tường bàn với mình: sớm hôm sau trời sáng rõ, bọn địch sẽ vào hang bắt chúng ta. Ngay trong đêm nay, lợi dụng bóng tối, chúng ta phải theo khe kia ra khỏi hang -  Giọng Tường cương quyết - Cậu đi đi. Mình bị thương thế này đi không được. Ở lại cả hai, chết vô ích, mà nhiệm vụ lại không hoàn thành. Mình phản đối phương án đó. - Giọng Tường vừa nài nỉ vừa như ra lệnh: Đi đi! Nào đi đi! Ở lại hai ta cùng chết! Đi đi!

        Không còn cách nào khác, mình nghe theo lệnh của cậu ta rồi nắm tay nghẹn ngào nói: "Mình sẽ chuyển mệnh lệnh tác chiến tới chiến trường...". Rồi hai đứa ôm choàng lấy nhau òa khóc. Mình không nhớ lúc đó đứng dậy cất bước ra sao. Chỉ biết rằng nhiều lần loạng choạng trên tảng đá mấp mô, đập mặt vào những cột thạch nhũ ở trên cao nhỏ xuống. Hai giờ sau mình đã bò ra khỏi hang rơi vào bóng đêm đặc quánh như hắc ín. Mình đi chân thấp chân cao, nhiều lúc vấp vào bụi cây rừng đánh bật người trở lại. Lúc đó mình mải nghĩ về Tường đang ở lại nơi cái hang tối lạnh lẽo, người đồng chí gần gũi yêu quý nhất đang ngồi một mình với cái chân gãy, ôm khẩu súng trên tay đợi cuộc đụng độ vào sáng hôm sau. Và sau đó, có một lần đi công tác qua hang, mình đã vào hang nhặt từng cái xương bạn bọc vào ni lông đem ra chôn ở cửa hang.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #8 vào lúc: 21 Tháng Mười, 2020, 09:41:49 pm »


        Ông rít một hơi, ngẩng mặt lên trần thả làn khói thuốc. Qua làn khói, A7 thấy sắc mặt người chỉ huy của mình già hơn so với tuổi và trắng nhợt. Thấy người chỉ huy ngồi lặng đi hồi lâu, anh ngồi im không dám cất tiếng.

        - Khi nghiên cứu những con người đã có mặt ở chiến trường như thế, mình phải cân nhắc kỹ -  Ông bắt đầu giải thích - Họ là những người sống chết với đường ống dẫn dầu, chúng ta phải quý trọng. Sự hy sinh cả xương máu cho Tổ quốc, cho công việc lắp đặt đường ống dẫn dầu của họ là sự hy sinh cao cả nhất. Những người như thế đâu dễ gì phản lại Tổ quốc, nhân dân mình, làm gián điệp cho chúng. Nhưng con người ta, tính trong cả cuộc đời ai cũng có sai lầm và bất hạnh, chỉ khác nhau ở mức độ và sức vượt lên của mỗi người. Vì vậy, có thể trong hàng ngàn vạn cán bộ bắc đường ống xuyên Trường Sơn, biết đâu lại chẳng có kẻ sợ gian khổ, hy sinh đã đào ngũ chạy về phía đối phương; biết đâu đó chính là trạm trưởng Lê Văn Lâm -  Những con người như thế, họ nói bằng những thứ ngôn ngữ khác nhau, vui buồn vì những lý do khác nhau. Vì vậy, những tin tức đồng chí vừa báo cáo mới chỉ là tin tức ban đầu. Bây giờ đồng chí phải làm rõ: cô gái trong ảnh kia có phải là Hằng không? Những chữ đó ghi trong thời gian nào?

        - Thưa đồng chí, trạm trưởng Lê Văn Lâm coi bức ảnh này là kỷ vật bên người. Tôi biết và chụp lại được trong trường hợp tình cờ. Bây giờ hỏi trực tiếp anh ta, tôi sợ không tiện. Nếu anh ta đúng là V10, ví dụ đó là ký hiệu của tần số điện đài hay quy ước về thời gian liên lạc chẳng hạn, anh ta sẽ tìm cách đối phó. Làm việc này thật không dễ.

        - Khó thì chúng ta bó tay hay sao? - Ông Đăng có vẻ không hài lòng với A7 - Lẽ ra, là một cán bộ trinh sát, đồng chí không nên hỏi tôi những câu đó. Trên trận tuyến bí mật, kẻ địch luôn luôn tìm cách giấu tông tích; các trinh sát của ta lại muốn tìm hiểu thì chắc chắn công việc điều tra không dễ. Vấn đề ở chỗ, không biết mà điều tra được, không biết mà điều khiển được chúng hoạt động theo bày binh bố trận của ta, đó mới là nghệ thuật đánh địch trên trận tuyến này. Tôi giao cho đồng chí - Ông Đăng chỉ thị - Lập kế hoạch báo cáo tôi duyệt trước khi trở lại địa bàn công tác - Ông thấp giọng động viên - Khó đấy, nhưng có thể làm được. Ví dụ kết hợp với các đồng chí bảo vệ quân đội tìm hiểu về cô Hằng, điều tra cái hang hai người vào đó có địa hình chống trả địch và chạy thoát không?

        - Rõ - A7 trả lời một cách tự tin - Nhưng xin hỏi đồng chí có ai tăng cường cho tôi nữa không?

        - Chiến dịch tìm kiếm Vl0 tiến hành theo lệnh của lãnh đạo Cục. Để bảo đảm thắng lợi của chiến dịch, mỗi người tham gia chỉ biết đến công việc của mình. Tôi yêu cầu đồng chí về báo cáo là nhằm mục đích kiểm tra hoạt động trong thời gian qua và tự đề xuất kế hoạch trong thời gian tới. Nguyên tắc hoạt động của chúng ta, người nào biết việc người ấy.

        - Tôi hiểu. Xin chào đồng chí.

        A7 bước ra khỏi phòng. Thượng tá, Phó cục trưởng Nguyễn Đăng xoài người trên ghế đi-văng.

        Đã một thời gian dài rồi mà vẫn không thấy bóng dáng V10 đâu - Ông lo lắng tự hỏi - Không biết đến bao giờ mới tìm kiếm được V10? - Ông ngồi im như thế, thả mình trong các câu hỏi và trả lời cho tới khi có chuông điện thoại.

        Sau khi chào tạm biệt thủ trưởng, trinh sát Nguyễn Tuyến mang bí số A7 bước xuống cầu thang. Ra tới đường phố, anh hòa vào dòng người đang đi bộ trên vỉa hè ra ga. Những tia nắng chiều mỏng manh cố xuyên qua những tán cây xà cừ chiếu lên tâm áo bộ đội đã bạc màu. Trên đường đi, ánh mắt anh dừng lâu hơn ở các quầy sách báo cố kiếm tìm xem trong đó có cuốn sách nào nói về ngành xăng dầu không.

        Nguyễn Tuyến sinh ra trên mảnh đất Lạng Giang, Hà Bắc, vào công an đã được gần chục năm. Do có những phẩm chất quý giá như trí thông minh, đức tính dũng cảm, lòng trung thành đã được thử thách qua một số vụ án quan trọng nên lần này anh được lãnh đạo Cục giao nhiệm vụ xâm nhập vào tổ chức gián điệp V10.

        Hình như anh sinh ra đã có lòng ham mê quan sát và phân tích sự vật. Anh đi ra ga để được làm quen với nhiều hạng người. Nói chuyện với mỗi hạng người, anh lại sắm một vai phù hợp mà không để lộ mình là một sĩ quan phản gián. Nhưng rồi anh chợt nghĩ lúc này nếu đứng ở sân ga lâu, nhỡ gặp người cùng làng xã sẽ rất phiền hà. Mà biết đâu, ngay trong đám đông này lại có tên V10 thì sao. Anh quyết định đi bộ về phía công viên Thống Nhất.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #9 vào lúc: 21 Tháng Mười, 2020, 09:42:34 pm »


        "Để tiếp cận được Vl0, mình phải giấu tông tích, loại trừ các mới nghi ngờ, Nguyễn Tuyến thầm suy nghĩ - Muốn thế, mình phải sắm vai cán bộ Tổng công ty Xăng dầu thật tốt. Như thế mình đâu có điều kiện thứ bảy nào cũng về Lạng Giang thăm vợ và con". Sự gián đoạn nhất thời này anh coi là cuộc thử thách của anh. Nhưng bỗng có tiếng còi tàu vang lên, đoàn tàu chuyển bánh lao về phía Bắc. Anh ước ao lúc này được ngồi trên chuyến tàu đó, xuống ga, lẻn về nhà khi vợ đang ngủ để lặp lại cái buổi ban đầu đến thăm Bích Thảo.

        Anh đến bên em giữa chiều hè
        Lạng Giang quê mẹ gió chiều về


        Anh đọc thầm lại bài thơ làm tặng Bích Thảo khi mới yêu nhau:

        Quạt cho em ngủ tay nhè nhẹ
        Như những ngày xưa mẹ vẫn ru


        Nguyễn Tuyến đã từng đọc đi đọc lại bài thơ, âm điệu nghe nhiều thấy ấm cúng và hạnh phúc quá. Nhưng giờ đây anh cảm thấy buồn bã, nhớ nhung. Biết đến bao giờ mới lại quạt cho em ngủ?

        Càng nghĩ, anh càng thương Bích Thảo ngày đêm vò võ một mình ngóng trông anh về.

        Trong những năm tháng tuổi thơ, anh lăn lộn giữa đám học trò trường Ngô Sĩ Liên của thị xã Bắc Giang có dòng sông Thương bên lở bên bồi, vượt lên thành học sinh giỏi toàn diện. Bích Thảo đã giữ trọn trong tâm khảm mình hình bóng con người Nguyễn Tuyến cần cù, chịu thương chịu khó, giàu nghị lực.

        Học xong phổ thông, anh được chọn vào công an, gửi sang Liên Xô đào tạo. Và những tháng ngày ấy, Bích Thảo là hình ảnh người con gái đầu tiên có ở trong anh. Sau năm năm xa Tổ quốc, anh mới trở lại căn nhà lợp rạ. Căn nhà vẫn còn đó, nhưng người bố đã chết trong một trận giặc Mỹ ném bom thị xã Bắc Giang, để lại cho Bích Thảo người mẹ mù lòa và hai đứa em chưa tới tuổi thành niên. Trong nỗi đau, nhớ thương da diết trong căn nhà xuềnh xoàng đó, Bích Thảo đã gửi cả niềm tin vào Tuyến. Anh trở thành chỗ dựa cho cả gia đình Bích Thảo.

        Sau ngày cưới, có chiều thứ bảy nào anh không lên tàu về Lạng Giang đâu. Thế mà gần một năm nay, anh luôn có mặt ở Hà Nội, Hà Sơn Bình mà không sao về được.

        Lo cho chồng, thương chồng, Bích Thảo xuôi Hà Nội, đến phòng thường trực Bộ Công an tìm gặp Tuyến. Biết tin chồng đi công tác xa, chị lại ra ga. Trên đường đi, Bích Thảo gặp Tuyến. Cô vui mừng trong sự ngạc nhiên:

        - Anh Tuyến.

        Bích Thảo nhìn anh không chớp. Chao ôi, năm tháng mới tàn ác làm sao. Mới gần một năm mà trông anh già đi nhiều quá. Da đen, tóc bơ phờ. Chỉ có đôi mắt vẫn rực sáng như xưa, vẩn lên từng tia đục của phần nước sông Thương bị lở.

        Còn Tuyến, mọi cảm giác vui, lo không rõ rệt. Cảm giác vui sướng gặp vợ vừa trào lên lại lặn xuống. Niềm vui xen lẫn sự hoang mang. Còn vài trăm mét nữa anh sẽ vào số 1 phố Khâm Thiên với vai cán bộ Tổng công ty Xăng dầu để lên xe cùng anh em đi kiểm tra các tuyến đường ống, kho bể chứa xăng dầu toàn quốc. Lúc đó đang chiến tranh phá hoại ác liệt nên xe phải chạy ban đêm. Anh em cán bộ Tổng công ty đang đợi anh ở đó. Nếu anh em biết Bích Thảo là vợ anh, sẽ quây quần trò chuyện. Và khi đó anh không còn là cán bộ Tổng công ty Xăng dầu nữa mà là sĩ quan phản gián, mang bí số A7.

        Anh cứ đứng lặng để mặc cho niềm vui và nỗi hoang mang quyện vào nhau kết đọng trong anh cái duy nhất, đó là sự mủi lòng. Mấy phút câm lặng qua đi anh mới lên tiếng được:

        - Em xuống khi nào?

        - Trưa nay.

        - Mẹ có khỏe không em?

        - Khỏe.

        - Còn con?

        Bích Thảo giọng hờn giận:

        - Anh mà cũng hỏi thăm con à? - Bích Thảo bước thêm mấy bước - Em nghe nói dạo này anh quên mẹ con em rồi!

        - Đừng nói thế mà tội nghiệp.

        Trong trí não Tuyến đang diễn ra dồn dập những ý nghĩ đối kháng nhau. Nên bỏ chuyến công tác ở lại với Bích Thảo hay đi? Trách nhiệm công việc và chăm sóc gia đình, ý thức nghề nghiệp và tình yêu chồng vợ có lấn át nhau không?

        Bích Thảo đã nguôi cơn giận.

        - Mẹ bảo em ra tìm anh về.

        - Anh cũng dự định sau đợt đi công tác này sẽ về thăm mẹ và em.

        Tuyến nhìn đồng hồ, không ngờ mới gặp Bích Thảo chưa nói chuyện gì mà mấy chục phút đã trôi qua. Giờ xe chạy đã tới. Theo tin tức Ban chuyên án thu được, đêm nay có thể là phiên liên lạc giữa V10 và trung tâm chỉ huy CIA, anh phải có mặt ở đó để theo dõi di biến động. Anh liếc đồng hồ vẻ suy nghĩ:

        - Em về nhà với con. Xong chuyến công tác này anh sẽ về nghỉ dài ngày với em.

        Câu nói của Tuyến làm Bích Thảo hết sức đột ngột. Cô nhìn Tuyến chớp mắt muốn khóc nhưng đã kìm lại được:

        - Anh còn nhớ tới mẹ con em!

        Thấy Tuyến vẻ lưỡng lự chưa bước, cô giục:

        - Đi đi! Đi với người ta!

        Tuyến cúi đầu buồn rầu bước đi. Bên tai vẫn vang lên câu nói trách cứ "Đi với người ta".

        Bích Thảo run lên, vừa giận vừa tủi thân nhìn theo Tuyến cho đến khi anh rẽ vào đường Khâm Thiên. Trong ý nghĩ Bích Thảo lúc đó, sự ngờ vực và thương nhớ hầu như cân bằng nhau. Bích Thảo đứng như chôn chân ở bên đường Nam Bộ. Tất cả Hà Nội lúc đó đối với cô như chao đảo, ngả nghiêng. Cái phản xạ nhớ thương bắt đầu tan biến nhường chỗ cho trách cứ, ngờ vực. Chao ôi, có thật thế không?

        Mãi sau này, hơn một năm sau Bích Thảo mới hiểu đúng về Tuyến thì đã muộn rồi. Câu nói đó cứ theo thời gian khô đọng lại thành sự ân hận mà cả cuộc đời Bích Thảo phải mang theo.
Logged

Trang: 1 2 3 4   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM