Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 08:41:51 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Trùm phản chúa  (Đọc 7262 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #20 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:01:01 pm »


       
4

        Ra khỏi nhà thờ, chị Nhung bước đi lật đật để sớm về nhà. Chị khổ đau vì cuộc đời vừa đem đến điều tốt lành lại qua đi ngay. Câu nói của linh mục Bường "con đừng quá tin rằng chồng con còn sống” như xô đẩy chị vào sự tuyệt vọng, dẫn chị vào con đường hoang vu, đưa xuống vực thẳm. Nhưng câu nói "Đấng tối cao bao giờ cũng ở bên chồng con" lại bớt đi gánh nặng của cuộc lữ hành trong đêm tối.

        Chị Nhung trở về nhà trong tâm trạng khổ đau cùng tận, những cơn ác mộng thường ám ảnh chị. Mỗi lần sóng biển nổi lên, chị lại tưởng tượng như tiếng chồng hú gọi. Chị nghĩ nhiều quá sinh bệnh, đi ra bãi tha ma có những cây thập ác như rừng cây trắng, ở đó, mưa như kỳ cọ cho những cây thập ác thêm bóng sạch; ở đó, chị Nhung muốn đi ngày này qua đêm khác rồi ngã xuống nằm nghỉ cùng người mẹ dưới nấm mồ để rửa đi nỗi khổ đau thương nhớ chồng con. Chị đi về phía nấm mồ trông ra biển khi trời đã tối, biển nổi sóng to. Ôi, đứng bên nắm mồ mẹ, chị thiết tha cầu xin đấng tối cao giải thoát cho linh hồn chồng chị khỏi bị địa ngục hành hạ.

        Vừa lúc ấy, có bóng đen từ phía trước tiến đến. Khi đến gần chị, bóng đen không hề cử động. Sự nín lặng và bất động của bóng đen làm chị sởn gai ốc.

        "Trời ơi! -Anh ấy hiện hồn về đây rồi" - Chị Nhung nghĩ như thế rồi lùi dần về phía sau. Chị định kêu lên nhưng lưỡi ríu lại. Bóng đen vẫn tiến đến làm chị càng sợ hơn. Chị định bỏ chạy thì có tiếng nói:

        - Anh đây! Tình đây!

        "Ôi, đúng là hồn anh ấy theo sóng biển lên bờ về với mình" - Chị Nhung nghĩ như thế và lấy lại được một chút bình tĩnh, nói:

        - Anh hãy phù hộ cho tôi sống qua cảnh nhọc nhằn.

        Tình bước tiếp, suýt bật cười nhưng trở thành mếu ngay. Chị Nhung không lùi nữa mà đứng như trời trồng, mồ hôi đầm đìa hòa với nước mưa như trút chảy xuống đất. Mặt chị xám ngắt, nói không ra tiếng:

        - Anh phù hộ cho tôi, đừng bắt tôi đi.

        Chị khóc to hơn.

        - Anh đây, Tình đây. Anh không chết đâu -  Tình gào to để lấy lại bình tĩnh cho chị Nhung.

        Tiếng sóng biển vẫn lạnh lùng từng đợt vọng đến.

        - Thôi, đừng đùa giỡn nữa mà khổ tôi. Anh hãy tha cho tôi, xin anh tha cho tôi!

        Tình tiến đến sát chị Nhung hơn, giải thích:

        - Người sống có chân, còn ma đi lơ lửng.

        Để chứng minh lý lẽ của mình, Tình giơ chân lên cao:

        - Chân anh đây, anh đến với em bằng chân này.

        Chị Nhung không phân biệt được thực hư, hỏi:

        - Thế anh không chết thật à?

        - Anh có Chúa phù hộ, không chết được.

        Lúc này chị Nhung mới tin chồng mình còn sống. Chị vẫn đứng im không nói. Còn Tình, sau những phút giây thuyết phục vợ chiếm lòng tin, hắn lại nghĩ tới nhiệm vụ: "Khi ra Bắc, anh phải cảnh giác với tất cả mọi người, kể cả vợ anh". Đúng rồi, ở vùng này toàn là kẻ thù cả. Hắn vội vàng kiểm tra lại vợ xem có phải đã bị công an miền Bắc cử ra đón hắn không? Hắn rút súng, chĩa thẳng vào mặt chị Nhung:

        - Tại sao cô lại ra nghĩa địa giữa lúc trời mưa gió như thế này?

        Vừa nói, Tình vừa tiến về phía chị Nhung. Chị Nhung lùi dần về phía ngôi mộ mẹ.

        - Tôi làm theo lời Cha dặn.

        - Nói láo - Tình quát to hơn - Cô làm theo lời công an miền Bắc dặn.

        - Không, tôi không biết công an...

        Chị Nhung vấp phải ngôi mộ, ngồi bệt xuống, và bắt đầu khóc.

        - Tôi mong ngày đêm ông về để rồi ông giết tôi hay sao?

        Nòng súng vẫn hướng thẳng về phía chị Nhung nhưng khoảng cách gần hơn.

        - Cô phải thề trước đấng tối cao và linh hồn mẹ cô rằng cô không nói dối. Nếu sau này tôi biết cô làm việc cho công an, tôi sẽ cho cô đi theo mẹ về chầu Diêm vương. Cô thề đi!

        Chị Nhung đưa tay lên làm dấu và thề ràng chị ra nghĩa địa theo lời Cha dặn.

        Tình đổi giọng, hỏi:

        - Cha đến nhà ta hay em vào nhà thờ gặp Cha?

        - Cha không trực tiếp đến mà qua viên quản lý giáo xứ.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #21 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:01:20 pm »


        Tình nghĩ, theo kế hoạch, viên quản lý giáo xứ sẽ ra bãi tha ma đón Tình về nhà thờ, nhưng tại sao lại đưa Nhung ra đón?

        - Cha còn dặn em điều gì nữa không?

        - Không dặn điều gì nữa.

        Thế là Tình đã hiểu, vị linh mục lẩn trốn cuộc đón tiếp Tình vì công an đang lùng sục khắp nơi. Có lẽ ông ta nghĩ rằng Tình đã bị lộ. Thà rằng đem mình làm con tốt thí quân hơn để Cha bị lộ. Ôi, nếu đúng thế thì thật đắng cay. Nhưng rồi Tình lại nghĩ, biết đâu đó lại chẳng là thủ đoạn kiểm tra của cấp trên. Hắn vững tâm hơn. Nhưng trong hoàn cảnh này nên theo vợ về nhà hay lại ra rừng sú vẹt nằm nghe tiếng sóng biển?

        Mưa bắt đầu tạnh, nhưng biển vẫn dồn sóng vào bờ. Mây đen chạy dần về phía Bắc. Ánh trăng xuyên qua các đám mây rọi xuống bãi tha ma mờ ảo.

        - Anh nên về nhà!

        Chị Nhung giục chồng. Tên Tình nhìn vợ một cách tuyệt vọng.

        - Không được đâu!

        - Vì sao?

        - Anh đã bỏ chạy theo Chúa vào Nam. Nếu anh về nhà ở, họ biết, họ sẽ bắt cả anh và em.

        - Nếu không về nhà, anh sẽ sống ở đâu?

        Câu hỏi của vợ buộc Tình nghĩ tới những ngày đã sống len lỏi giữa rừng sú vẹt nằm dài trên chiếc võng dù trong bóng tối cứng đờ. Sống mà coi như chết. Suốt ngày đêm lo âu sợ hãi, một con cá quẫy mạnh đuôi cũng giật mình. Phát hiện thấy khả năng có người lại vội vàng cuốn võng, khoác bộ đàm thu phát đi ngay, quần áo lúc nào cũng sũng nước, mồm ngậm đầy bùn cát. Tình thấy mình như đang mặc cả với cái chết. Hay nói một cách khác là một cái xác biết cử động. Chỉ có Chúa và trung tâm huấn luyện biệt kích Mỹ Khê - Đà Nẵng là biết được còn có gì sống ở Tình mà thôi.

        Lời cuối cùng của bài tụng ca tắt ngấm trên môi, chị Nhung mới chậm rãi bước đi. Chị bước đi trên con đường nhỏ giữa bãi tha ma của những con người xấu số và đau khổ. Ngoài khơi sóng vẫn vỗ. Thỉnh thoảng có chớp, tượng Chúa như hắt điện phóng ra những tia sáng lóa.

        Vì thương chồng nằm ở ngoài sóng nước, chị Nhung không làm theo lời chồng dặn mà đi ngay về phía nhà thờ. Chị bước đi được một quãng xa bỗng xuất hiện một bóng đen cao to ở phía sau. Chị đi nhanh, bóng đen cũng đi nhanh; chị đi chậm, bóng đen cũng bước từ từ. Chị chạy gần về đến nhà thờ. Cửa nhà thờ vẫn đóng. Một bóng sáng nhòe mờ, hư ảo. Chị đứng yên lặng nghe thấy tiếng vang vang ầm ì của tiếng chuông nhà thờ mỗi khi luồng gió mạnh thổi qua. Chị vừa dựa lưng vào tường nghỉ thì viên quản lý giáo xứ từ phía sau chị đi đến, làm ra vẻ như không thấy chị. Chị hỏi:

        - Tôi có việc muốn vào gặp Cha.

        Viên quản lý giáo xứ lạnh lùng:

        - Để sáng mai có được không?

        - Không được. Ngay bây giờ.

        Cánh cửa nhà thờ nặng nề từ từ mờ. Chị Nhung đi sau viên quản lý giáo xứ. Mấy giọt nước ở mái ngói nhà thờ nặng như chì rơi xuống đầu chị. Chị bước đến tòa giải tội đợi linh mục Bường.

        Chị kể cho linh mục nghe những gì đã xảy ra ở ngoài nghĩa địa, nói lại những lời Tình dặn. Nhưng linh mục đã biết rõ mọi sự việc, dứt khoát phản đối việc Tình về ở nhà thờ, mặc dù đối với Tình, ở nơi đó an toàn hơn những nơi khác.

        Ông giải thích:

        - Nhà thờ là nơi lúc nào cũng sạch sẽ. Đó là một nơi lành mạnh. Vì vậy, khi chồng con người còn dính đầy bùn cát thì chưa thể về nhà thờ được. Con hãy đưa chồng con về nhà nuôi.

        Giọng vị linh mục trở nên nghiêm nghị:

        - Nhưng phải giấu kín chồng con ở trong buồng và không được lộ chuyện với bất kỳ ai. Nếu con để lộ việc chồng con ở trong nhà, công an, dân quân sẽ đến bắt chồng con đem đi. Con phải chịu tội là kẻ tà giáo, là kẻ mắc tội. Chúa sẽ không bao giờ tha thứ...

        Vị linh mục vừa nói vừa nhìn chị Nhung đang ngồi im, mặt mũi nhem nhuốc cát bụi, mồ hôi và nước mưa, giục:

        - Con về chuẩn bị nơi cho chồng con nghỉ!

        Chị Nhung đứng lên, mặt đờ đẫn, đăm đăm nhìn vào tượng Chúa. Chị bước ra khu tiền sảnh để về nhà khi ông già kéo chuông bắt đầu kéo lên hồi chuông báo hiệu một ngày chúa nhật mới...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #22 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:02:01 pm »


       
5

        Theo lời dặn của vị linh mục, chị Nhung ra nghĩa địa đón chồng về nhà ở. Chị đi trong đêm tối mung lung cảm thấy cô đơn, quá cô đơn, có lúc chân nam đá chân chiêu.

        Vừa bước ra khỏi nhà, cơn dông bất ngờ ập đến. Những hạt mưa thưa thót bắt đầu rơi. Biển phía trước bỗng lóe lên tia chóp đủ soi trong chốc lát nghĩa địa với rừng cây thập ác để rồi sau đó lại tràn ngập trong bóng đêm. Chị có cảm giác cơn phẫn nộ của thiên nhiên đểu dồn vào mình.

        Lúc có ánh chớp lóe lên, chị bỗng nhìn thấy một bóng người trùm vải mưa đứng gần ngôi mộ mẹ rồi bóng người lại nhòe đi trong đêm dày đặc. Khi ánh chớp thứ hai soi rõ bóng người đã gần hơn, chị nhận ra Tình, chồng chị.

        - Ai?

        - Tôi.

        Chị Nhung nói trong hơi thở.

        Khẩu súng đang chĩa về phía chị từ từ hạ xuống.

        - Em đi đón anh phải không?

        Tình vừa nói vừa thở dài nhẹ nhõm, tay vuốt vuốt nước ở áo mưa rồi ngồi xuống bên nấm mộ.

        Chiếc đồng hồ dạ quang chỉ một giờ đêm. Thời gian có vẻ thờ ơ và hết sức chậm chạp trôi qua. Tình có cảm giác như đồng hồ đã ngừng chạy. Tiếng rít của gió qua những hàng cây thập ác như tiếng rên của những người hen đang lên cơn. cảnh lạnh lùng của bãi tha ma như trùm lên chị Nhung sự hãi hùng kinh khủng. Nhưng niềm hạnh phúc vợ chồng gặp nhau sau bảy năm cách biệt đã giúp chị đến được với chồng ở nơi mà người ta nói có hàng đàn ma trơi bay lơ lửng.

        Hai người đi theo con đường xi măng ở giữa nghĩa địa. Ánh chớp lóe lên, bỗng một con rắn trườn ngang trước mặt. Chị rú lên, hãi hùng:

        - Rắn!

        Con rắn dài ít nhất một mét lao như mũi tên.

        - Đừng sợ!

        Tình đuổi theo con rắn để tỏ cho chị Nhung biết mình là cái chắn che chở cho vợ, vì vững tin nếu có bị rắn cắn đã có thuốc chữa do Cục Tình báo Trung ương Mỹ sản xuất đang mang bên người.

        Hai người đi ra khỏi rừng thập ác.

        - Nếu như em không ra đón anh, anh có biết đường về nhà không?

        - Nghe nói các tổ đổi công, hợp tác xã đào nhiều kênh rạch, làm lại nhiều đường, sợ lạc mất.

        - Đúng đấy. Từ ngày anh vào Nam, xã mình có nhiều đổi thay lắm.

        Đi được một quãng xa, chị Nhung bảo chồng:

        - Nhà có ánh đèn cửa sổ là nhà mình đấy!

        Chị Nhung dẫn Tình vào con đường rẽ về nhà. Chị mở cửa. Tình bước theo và không quên nhìn lại phía sau một lượt rồi mới khép cửa. Sau khi ăn cơm xong, chị Nhung giục chồng đi ngủ.

        - Không được đâu em ạ! Em cứ để cho anh ngủ trên cót thóc trong buồng và đừng để ai biết.

        - Tại sao lại ngủ trong buồng, lại giấu việc anh đã về?

        - Nếu để lộ ra, công an sẽ bắt vì anh đã bỏ chạy vào Nam.

        Là người con kính Chúa, tin theo lời linh mục Bường một cách ngoan ngoãn, chị Nhung thu xếp cho Tình ngủ trên cót thóc, cửa buồng lúc nào cũng đóng.

        Nhưng rồi ngay đêm sau, vào khoảng một giờ, chị nghe thấy tiếng "tu tu" trong buồng. Chị rón rén bước đến bên cửa ra vào, liếc qua khe cửa. Bên ngọn đèn dầu le lói, Tình đang gõ tay liên hồi. Linh cảm chồng đang làm một việc không lành, chị đứng thẳng người im lặng nghe ngóng một lúc lâu rồi mở cửa bước vào. Tình bỏ máy, cầm súng quay lại:

        - Giơ tay lên!

        Chị Nhung nhìn thẳng vào mặt chồng đang biến dạng và như nghe thấy tiếng thở và thái độ van xin của Tình.

        - Anh đang làm gì thế?

        Khẩu súng từ từ hạ xuống. Tình bước ra khỏi cót thóc. Chị Nhung vẫn đứng im. Tên Tình thụp xuống lê về phía chị, ôm choàng ngang hông kể lại cái chết của bố để khơi dậy hận thù qua giọng trầm bi:

        - Em có biết không. Năm năm ba, bố anh bị Việt Minh xử tử. Ông đã chết mà không được làm nghi lễ của tôn giáo. Cha Bường không được ra nghĩa địa đọc kinh. Những người duy nhất đưa đám là mấy dân quân. Dưới nắng gay gắt, họ thay nhau khiêng chiếc áo quan đen xì, cả sáu tấm đều bị thủng phải trát đất sét. Họ dành cho bố anh cái xó hoang tàn nhất của nghĩa địa, gần cánh đồng. Đó là ngôi mộ duy nhất không có cây thập ác. Mới gần mười năm mà gió mưa đã xói mòn, anh không nhận ra. Vì muốn rửa thù cho bố, vì thương em sống cô đơn ở nơi gió bão, anh nghe theo Chúa về đây tìm diệt kẻ đã giết bố anh. Anh phải tìm và giết chúng.

        Nghe Tình kể, chị Nhung vẫn đứng trơ trơ. Rồi chị nói như hát kinh:

        - Ông đã làm khổ cuộc đời tôi rồi!

        Chị tựa lưng vào cót thóc. Nước mắt như những giọt nước mưa rơi xuống đầu Tình. Tên Tình ngước mắt lên, giơ tay làm dấu.

        - Thề có Chúa chứng giám, anh về đây là vì theo lời Chúa, vì em. Nếu không tin điều này, em hãy giết anh đi! Giết anh đi!

        Khi kêu than, Tình hiểu rằng không một người vợ nào trên thế gian này đang tâm hại chồng mình. Quả đúng như vậy. Nghe những lời thuyết than, chị Nhung đứng lặng, giơ tay lên cầu Chúa. Khi tay chị đặt xuống vai phải thì cũng vừa lúc lòng tin vào lời thuyết giáo của chồng một cách mù quáng cộng với sự kinh hãi đã đè nặng lên vai chị làm chị ngã khuỵu xuống.

        - Lạy Chúa! Chúa ban phước lành cho con!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #23 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:02:41 pm »

        
6

        Từ ngày đó trở đi, gian buồng nhà chị luôn luôn khép kín không cho ai vào. Khi ra khỏi nhà, mắt chị luôn nhìn trước nhìn sau, có vẻ lo âu, tựa như thiếu không khí thở.

        Ngay trong gian buồng, chị dùng tre ngăn làm hai, phần trong để cho Tình ở, đề phòng có ai vào buồng đột xuất cũng không thể nhìn thấy. Chị đưa cơm cho Tình qua bức vách mới dựng. Mỗi khi Tình có gì muốn nhắn tin cho linh mục Bường, chị đến bên tòa giải tội quỳ gối hàng giờ, áp miệng vào lỗ nhỏ để "xưng tội" với cha và nghe cha chỉ bảo. Tất cả những việc làm đó, chị Nhung đều cho rằng vì Chúa, vì không muốn là kẻ tà giáo, vì thương chồng. Có lẽ, đó là những căn do chính đã làm xói mòn đầu óc và trái tim chị.

        Nhiều đêm, chị Nhung nằm ở nhà ngoài, Tình nằm trong buồng đều nín lặng nhưng trong đầu như cùng lên cơn sốt.

        Một đêm cuối tháng, trăng lên muộn, mỏng như ngấn nước. Tình ngồi trên cót thóc nhìn ra cánh đồng trắng đục. Gió biển vẫn hững hờ thoảng qua. Mỗi khi gió qua đi, hắn lại nghe thấy tiếng chị Nhung thở đều, mơn man qua nhiều ý nghĩ. Qua liếp cửa buồng, Tình thấy chị Nhung đang ngủ, nhờ có ánh nến ở nơi thờ Chúa tỏa sáng, sắc mặt hình hài khá hấp dẫn. Cặp môi nhỏ xinh, lông mày cong; bộ ngực căng tròn sức sống. Đêm đầu hắn còn sợ, không dám bước ra nhà ngoài. Nhưng thân hình người phụ nữ đẹp đập vào mắt, hắn nhắm mắt lại tưởng tượng thấy giây phút đam mê. Hắn mải nghĩ đến nỗi con muỗi cắn no cũng không hay biết. Thê rồi hắn len lén chui ra khỏi cót thóc, đến bên chị Nhung. Hắn ngồi một lúc lâu rồi lấy tay nâng đầu xoay mặt chị về phía mình. Cái giây phút đam mê bò vào trí não Tình làm hắn chống hai tay như hai chân trước của con hổ đang ngồi bên con cừu non, mũi hít nhẹ. Hay là có hơi người lạ - hắn nghĩ. Rồi hắn tự reo lên - Đúng rồi, hơi muối mặn và mùi áo nâu sồng của Nhung. Mùi vị này khác xa với mùi son phấn của các cô gái nhảy ở Đà Nẵng mà đêm nào chẳng quàng lên vai hắn, áp cả bộ ngực vào mặt hắn.

        Chị Nhung thấy hơi nóng hừng hực ở bên sườn. Chị tỉnh dậy và nhận ra có người ngồi bên. Loáng một cái liếc mắt, chị bỗng run người. Tình đang muốn đè lên người chị. Chị nghĩ, không biết anh ấy ra đây từ lúc nào? Cả cơ thể Tình vẫn không hề động đậy. Rồi sức mạnh của một người đàn ông sau những tháng ngày xa đàn bà đã truyền lên tay. Hắn định cởi áo chị Nhung nhưng chị giữ lại. Trong giây phút hắn nghĩ đến những cô gái sống ở Tiên Sa. Nếu như được hắn liếc tình, các ả đã cởi phăng áo quần ra. Những quả đồi nho nhỏ choáng ngợp trước mặt hắn, tha hồ thưởng thức. Còn chị Nhung là vợ hắn mà sao vẫn e thẹn. Hắn nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng lần này thời gian ngắn hơn. Hắn áp cả người vào ngực chị. Chị Nhung định phản ứng, muốn đẩy tay Tình ra nhưng chính chị cũng không thể tưởng tượng được giọng nói và hơi hướng của chồng - giọng nói và hơi hướng của một người đàn ông đem lại cái cảm giác gì, tác động vào nơi sâu thẳm của tâm hồn chị, một người sống đơn côi bao tháng ngày. Nếu như giây phút này không chiều theo ý anh ấy thì biết đâu chỉ một vài giờ sau, anh đi ra khỏi nhà này, chỉ còn là một cái xác. Rồi chị Nhung lại nghĩ "anh ấy là chồng mình" nên chị không ngần ngại cũng xiết chặt lấy cổ Tình. Và, hai cánh tay Tình cũng xiết chặt cổ chị một cách phũ phàng. Chị không hề chống cự động tác của Tình, mọi tiếng nói đều nghẹn trong cổ họng để mặc cho Tình với dục vọng cuồng loạn của hắn.

        Sau những phút giây đam mê chị nói với Tình:

        - Anh ở đây cho đến ngày rước Chúa về chứ?

        - Ừ.

        - Đến bao giờ thì rước Chúa về?

        - Khi nào chuẩn bị xong nơi ăn ở cho Chúa và đội quân đi bảo vệ Chúa.  
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #24 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:04:27 pm »

 
Chương ba

1

        Ngồi trên chiếc xe bịt kín chạy về hưỏng thị trấn Phát Diệm, Tình cố tự lý giải tại sao bị bắt, tự lý giải về những điều mắt thấy tai nghe. Hắn vẫn không sao hiểu nổi sự thay đổi ở quê hương và gia đình. Con kênh như dải lụa vắt qua làng, xuyên qua cánh đồng bên nhà Tình được hình thành sau ngày Tình vào Nam. Nhờ chính quyền địa phương giúp đỡ, chị Nhung xây được gian nhà có tiện nghi cần thiết. Những ngày ở trại huấn luyện biệt kích Mỹ Khê, Tình nghe họ nói, vợ con những người có chồng theo Chúa vào Nam bị bạc đãi. Nhưng khi trở về nhà, chỉ nhìn ngôi nhà của vợ và sự sắp xếp lại đồng ruộng, Tình đã có sự hoài nghi. Chị Nhung không bị cộng sản oán thù, vẫn đi làm đồng và đến nhà thờ hát kinh. Tình không thể hình dung được cái thôn nhỏ bé như Lưu Hạ này lại có trường tiểu học. Những đêm mất ngủ trên cót thóc trong buồng, Tình thả mình trong suy nghĩ. Cái mát lạnh của đêm hè ở vùng kề biển, tiếng sóng biển như cánh chim đại bàng vỗ hòa với tiếng chuông nhà thờ êm ả, dịu dàng dội vào ngực Tình một sự sống.

        Rồi Tình lại ngỡ ngàng không thể tin được, mình là người đi theo giặc bị công an bắt mà không bị đánh đập, không bị dẫn đến buồng giam.

        Tình xuống xe, rùng mình bước tiếp theo sự chỉ dẫn của Thành đến gian nhà quét vôi trắng có kê chiếc ghế băng và chiếc bàn đã cũ.

        Chiếc xe commăngca bịt kín chở Tình về đến trụ sở công an huyện Kim Sơn quá nửa đêm, sương giăng càng dày. Cả thị trấn Phát Diệm tĩnh mịch, đây đó chỉ nghe thấy tiếng lá rụng và gió reo khi thổi qua những cây thập ác, rồi cả thị trấn lại chìm đắm trong đêm. Thời gian này mới cuối mùa hạ, song Kim Sơn kề biển, gió mang nhiều hơi nước nên người ta có cảm giác nó đã chuyển sang mùa thu.

        Ngay từ khi chuẩn bị kế hoạch bắt Tình, đội trưởng Lê Đình Hồng đã lập kế hoạch thẩm vấn hắn. Bộ phận kỹ thuật ghi âm của Cục kỹ thuật lắp đặt thiết bị ghi âm từ chiều để có bằng chứng đấu tranh sau này nếu hắn muốn lẩn tránh sự thật. Sở dĩ ông không thẩm vấn Tình ngay ở thôn Lưu Hạ, vì ông muốn thẩm vấn chị Nhung trước để có tài liệu đấu tranh với hắn. Khi tên Tình bị giải về tới huyện Kim Sơn, ông đã đọc xong điện của Trưởng ty Ninh Bình về cuộc thẩm vấn chị Nhung. Sau khi suy tính, thấy đã có tài liệu trong tay, ông quyết định nội dung và phương pháp hỏi cung thích hợp. Trước khi bước vào cuộc hỏi cung, đội trưởng Lê Đình Hồng dùng tất cả vốn hiểu biết sâu sắc của mình về âm mưu của Mỹ lợi dụng đồng bào theo đạo Thiên chúa chống phá cách mạng vạch trần âm mưu lập mật khu chống cộng sản từ trong lòng cộng sản đã đẩy Tình và những con chiên ngoan đạo theo Chúa vào Nam vào con đường tội lỗi chống lại nhân dân quê hương mình; ông còn phân tích cả đến sự hòa hợp giữa người không theo đạo và người theo đạo Thiên chúa, đến sự quan tâm của chính quyền đối với cuộc sống của người dân theo đạo, bảo đảm tín ngưỡng cho họ.

        Sau những lời giải thích trấn an tư tưởng cho Tình, ông quyết định chọn phương pháp hỏi thẳng:

        - Tên anh là Tình?

        - Dạ.

        - Anh trở về Kim Sơn đêm mười hai tháng sáu, có đúng không?

        Tình giật thót người và bắt đầu cảm thấy bối rối không hiểu tại sao người công an ngồi trước mặt mình lại biết chính xác ngày giờ đột nhập vào Kim Sơn như thế.

        - Thưa ngài sĩ quan thẩm vấn đúng là đêm mười hai tháng sáu.

        Ông Hồng cười giải thích:

        - Anh không nên gọi tôi là "ngài sĩ quan thẩm vấn", đó là từ của chế độ Mỹ - ngụy, anh nên gọi tôi là "ông công an".

        Tình cúi mặt, nói nhỏ:

        - Thưa ông công an, đúng là đêm mười hai tháng sáu.

        - Có phải anh đã treo ăng-ten trên cành sú vẹt đánh điện về Nam không?

        - Thưa ông, nếu ông đã biết rồi thì còn hỏi làm gì nữa.

        Nghe câu trả lời lập lờ của Tình, ông Hồng vẫn không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh giơ mẩu thuốc lá lên cao:

        - Đây là mẩu đầu lọc thuốc ba số "555" có tẩm thuốc phiện mà anh đã hút và vứt lại ở ngoài bãi sú vẹt, có đúng không?
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #25 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:05:35 pm »


        Tên Tình hết sức bàng hoàng, cúi mặt nhưng mắt vẫn ngước nhìn về phía tay ông Hồng. Lúc bấy giờ hắn mới bắt đầu hối hận về việc thiếu thận trọng của mình. Còn ông Hồng cười thầm trong bụng vì có lúc ông đã ngớ ngẩn đến mức coi nó là mọt viên thuốc độc.

        - Đúng.

        - Có phải đêm mười sáu, chị Nhung ra nghĩa địa đón anh trở về nhà không?

        Trời ơi! Nếu như thế thì công an miền Bắc biết hết việc làm của mình rồi - Tên Tình nghĩ thầm trong óc - may mà từ câu hỏi đầu mình đã trả lời đúng sự thật.

        - Khi ở trại huấn luyện Mỹ Khê, anh có nhớ tới vợ ở ngoài Bắc không, hay chỉ khi ra Bắc anh mới tỏ ra âu yếm vợ như vậy?

        Câu hỏi của ông Hồng làm tên Tình mất dần sự cách biệt mình đang bị thẩm vấn.

        - Thưa ông! Thực tình khi ở Mỹ Khê, tôi có nhớ tới cô Nhung, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Đến khi nằm ngoài bãi sú vẹt tôi mới nhớ tới cô ấy nhiều hơn. Khi không thấy linh mục Bường cho người ra đón, tôi giống như con thuyền không mái chèo giữa đại dương, sóng bão, thì vợ tôi đến. Thưa ông, lúc đầu tôi nghi ngờ cô ta, nhưng sau biết cô ấy đi ra đón theo kế hoạch của cha Bường nên tôi tỏ ra chiều chuộng hơn. Sự chiều chuộng của tôi do một phần cô ấy là vợ, một phần chính tôi phải dựa vào cô ấy để ẩn nấp.

        - Như vậy là anh sống với vợ bằng hai mặt sao?

        Tên Tình cúi mặt.

        - Dạ, thưa ông! Hoàn cảnh bắt buộc tôi như thế.

        Ông Hồng mừng nhất là trong khi hỏi về gia đình, hắn để lộ nguồn tin quan trọng: ra Bắc liên lạc với linh mục Bường. Đó là một trong những mắt xích quan trọng để phá vụ án này.

        - Chắc anh ra Bắc với nhiều hoài bão?

        - Gần mười năm trời ở trong Nam, lúc nào tôi cũng nghe đài báo hô hào Bắc tiến. Trước khi phái tôi ra miền Bắc, Matin, trung tá Cục tình báo trung ương Mỹ và đại tá Đặng Văn Sung Phủ đặc ủy trung ương tình báo ngụy bảo tôi vào đội quân bảo vệ Chúa, ra Bắc lập mật khu để chuẩn bị rước Chúa về.

        Đội trưởng Lê Đình Hồng lấy gói thuốc Tam Đảo đưa về phía Tình:

        - Anh hút thuốc đi! Hãy kể cho tôi nghe kế hoạch lập mật khu, tổ chức và người chỉ huy.

        - Tôi không biết gì hết - Tên Tình đáp cụt lủn, bắt đầu tỏ ý che giấu chứ không phải sợ hãi.

        - Anh biết rất rõ điều tôi vừa hỏi, che giấu sẽ chẳng có lợi gì cho anh. Địa điểm mật khu đặt ở đâu?

        - Tôi không biết!

        - Anh là người theo đạo, trước Chúa anh thề rằng phải trung thực, thế mà anh lại nói dối chúng tôi. Anh không nên nói dối, cần phải phục hồi danh dự trước Chúa. Làm con của Chúa thì không bao giờ được nói dối, có phải không?

        Một tiếng lẩm bẩm từ phía tên Tình nói ra:

        - Sao, anh nói gì?

        Tên Tình buông thõng tay xuống bên hông.

        - Tôi đã giải thích nếu anh khai thật, chúng tôi sẽ đảm bảo anh vẫn được đi lễ Chúa, vẫn được sống bên vợ con, anh không những không tin điều tôi nói mà lại còn dối Chúa nữa chứ. Nhiều người chết vì cả tin vào Mỹ Diệm và lừa dối Chúa đấy -  Ông Hồng thấp giọng thuyết phục - Bọn Mỹ huấn luyện anh, giao nhiệm vụ cho anh thì anh phải biết nhiệm vụ chứ. Ít ra thì anh cũng phải biết mật khu ở đâu, có phải không?

        - Nhưng đó là mật khu của Chúa.

        - Nếu như đúng chỉ có một mục đích rước Chúa về thì chúng tôi sẽ tạo điều kiện cho bà con giáo dân làm việc đó. Chính quyền miền Bắc có cấm bà con đi lễ, thờ Chúa đâu. Còn nếu lập mật khu nhằm chống lại chính quyền cách mạng thì anh nên khai. Chắc chắn chúng tôi không để cho bất kỳ ai làm việc đó; và sẽ thưởng công cho những ai giúp chúng tôi phá vỡ kế hoạch của chúng.

        Tình hầu như mất hẳn ý chí và tính ngạo mạn. Hắn tự hỏi, liệu những điều người công an ngồi trước mặt mình vừa nói có bảo đảm không. Câu hỏi đó cứ chập chờn trong đầu. Hắn ngồi im lặng, ừ, mà mình cứ kể, mình vào Nam theo Chúa, trở về đây lập mật khu rước Chúa về thì đã sao? Mọi việc làm của mình đều vì Chúa chứ có phản lại nhân dân miền Bắc đâu. Tình thấy ngổn ngang bao ý nghĩ như lần đầu các cô gái Đà Nẵng phô bộ ngực trước mặt hắn. Nếu mình khai như thế, mình không thể là kẻ phản bội được... Mà mình cũng không lừa dối Chúa. Nghĩ như thế nhưng Tình vẫn sờ sợ. Còn các công việc tiếp theo? Mình cứ nói rằng họ mới giao cho như thế, còn sau này làm gì đã có chỉ thị qua điện đài. Phải rồi, mình khai như thế sẽ tránh được tội dối Chúa. Hắn cúi đầu như một kẻ sắp bị đưa đi hành hình. Với cách lý sự đó, tên Tình cất giọng có vẻ khản đặc:

        - Mật khu khoanh vùng từ Kim Sơn đến Yên Mô, lấy địa bàn rừng núi Tam Điệp làm trung tâm. Và họ nói, nếu chiếm được tỉnh Ninh Bình, họ sẽ giao cho tôi làm phó trưởng ty Chiêu hồi. Lúc ở Đà Nẵng , nhiều lúc tôi cứ mơ thấy làm phó trưởng ty ắt hắn sẽ có biệt thự ở thị xã Ninh Bình, bên trục quốc lộ số một, có lính hầu, có xe hơi chạy khắp đó đây... Vậy mà, tôi cứ phải chui lủi ngoài sình lầy để nghe tiếng sóng biển gầm thét, nghe tiếng hò reo trống mõ của mọi người đi lùng sục; rồi nằm thu lu trong cót thóc như con mèo, tâm trạng lúc nào cũng lo âu sợ hãi - Hắn thở dài - Và, cuối cùng bị bắt về đây, ngồi trước mặt ông nghe kể tội để rồi sau đó đưa ra pháp trường chịu chung số phận với bố tôi trước đây.

        - Anh hiểu về chính quyền miền Bắc sai lệch quá rồi đấy! Chính phủ miền Bắc sẽ không bao giờ xử bắn những ai lầm đường lạc lối đã ăn năn hối cải, lập công chuộc tội. Nếu anh thành thật khai báo, thực sự có đóng góp cho chính quyền, tôi bảo đảm anh sẽ không bị giết.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #26 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:05:53 pm »


        Tình rít tiếp mẩu thuốc cuối cùng, trưởng ban chuyên án mới đưa sổ mật mã của Tình sử dụng đặt lên bàn. Trong mười hai bức điện các đài săn sóng của ta thu được đều có khoá mã khác nhau mà các chuyên viên phá mã vẫn chưa giải được. Mặc dù chưa biết cách giải mã, song Lê Đình Hồng vẫn hỏi Tình một cách trực diện:

        - Anh hãy lần lượt giải thích các khóa mã anh đã phát đi xem có đúng như các chuyên gia của chúng tôi giải mã không nào?

        - Thưa ông! Bức điện thứ nhất tôi dùng một khóa mã nhưng bằng tiếng lóng; bức điện thứ hai dùng hai khóa mã nhưng hoàn toàn bằng số; bức điện thứ ba...

        Tình nghĩ rằng người ngồi đối diện đã hiểu hết nội dung các bức điện nên giải thích một cách tường tận.

        - Đêm đầu tôi đặt chân lên đất liền không gặp người của linh mục Bường ra đón, họ nghi ngờ tôi nên bức điện thứ tư họ trả lời phải về nhà vợ. Sự nghi ngờ của Cục tình báo trung ương Mỹ có cơ sở. Bởi vì, thưa ông, chắc họ đã được linh mục Bường báo tôi đang bị dân quân, học sinh, công an vây bắt. Tôi nghĩ, mình bị nghi ngờ. Vì vậy, tôi phải dựa vào vợ, tự đặt cho mình nhiệm vụ làm một người chồng thực sự yêu vợ, trở về quê hương trả thù cho bố, vì vợ và con. Đó là những lý do chính đáng để tôi có thể thuyết phục vợ tin.

        - Anh có thể kể kỹ hơn sau khi vợ tin vào những lý lẽ vừa nêu ra, giấu anh ở trong buồng, anh làm gì?

        - Thưa ông! Tôi tìm cách liên lạc với em trai để tuyên truyền gia nhập mật khu rước Chúa về. Nếu em tôi chấp thuận, hai anh em vận động thanh niên, cán bộ trong và ngoài xã cùng tham gia. Mặt khác, em tôi phải là người ra biển đón đồng đội từ miền Nam dẫn họ lên rừng.

        - Bao giờ thì anh đi đón đồng đội?

        - Phụ thuộc vào khả năng bố trí ăn ở của tôi.

        - Anh có được lệnh vào gặp linh mục Bường không?

        - Thưa ông? Nếu có điều kiện tôi vào gặp ông ta, còn nếu không phải thuyết phục vợ tôi làm người liên lạc chuyển thư từ, tin tức qua lại.

        Tình cúi mặt xuống.

        - Anh đã nói điều này với vợ chưa?

        - Thưa ông, chưa!

        - Anh nghĩ rằng vợ anh sẽ không tố giác anh chứ?

        Bị hỏi bất ngờ, Tình ngồi im một lúc lâu.

        - Thưa ông, vợ tôi không được biết nội dung trao đổi giữa tôi và linh mục, hơn nữa kính Chúa và thương chồng con, cô ta sẽ không đi tố giác được.

        - Bây giờ tôi hỏi anh câu cuối cùng trước khi anh đi ăn sáng. Hôm nào sẽ đánh điện về trung tâm ở Đà Nẵng?

        - Hai đêm nữa, tức là đến thứ sáu tới, ngày lễ Trọng.

        - Thôi được, anh có thể nghỉ.

        Ông Hồng đứng lên đi ra. Hai chiến sĩ công an trẻ dẫn tên Tình sang phòng bên để hắn rửa mặt, chờ chiến sĩ nuôi quân bưng cơm lên.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #27 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:06:39 pm »


       
2

        Theo kế hoạch của ban chuyên án, cuộc hỏi cung chị Nhung và Tình tiến hành cùng một lúc, ở hai địa điểm khác nhau. Trưởng ban chuyên án và Trương ty Công an Ninh Bình trao đổi tin tức qua điện đài để có tài liệu, vạch kế hoạch đấu tranh kịp thời.

        Qua cuộc thẩm vấn đối tượng, cả ông Hồng và ông Trưởng ty đều nhận ra âm mưu chiến lược của Cục tình báo trung ương Mỹ phái Tình ra Kim Sơn lập "mật khu phá cộng sản từ trong lòng cộng sản". Chúng có chủ trương dùng em Tình làm kẻ tiếp tay cho tổ chức; dùng chị Nhung làm giao thông giữa "mật khu" và linh mục Bường. Tình và em trai đảm nhiệm việc tổ chức đón nhận người của Cục tình báo trung ương Mỹ phái về bằng đường biển để đưa lên mật khu. Chừng nào công việc chuẩn bị xong, hai anh em Tình sẽ ra biển theo quy định của Cục tình báo Trung ương Mỹ. Mật khu này do linh mục Bường hay do ai làm tư lệnh tối cao vẫn đang là câu hỏi.

        Do có điện liên lạc thông suốt nên ông Trưởng ty đã nhận được chỉ thị phải thuyết phục chị Nhung giữ kín chuyện và thuyết phục chị làm cơ sở cho ta. Nhưng yêu cầu đó phải quyết ngay trong cuộc hỏi cung lần đầu.

        Sau một đêm đấu tranh, thuyết phục, người phụ nữ kính Chúa ấy đã thức tỉnh tình yêu Tổ quốc. Là một con chiên ngoan đạo và lại là người vợ hết mực thương chồng, thương con, giờ đây ý thức và tình cảm là người dân gắn bó với mảnh đất Kim Sơn kề biển, yêu quý nó như máu thịt đã trở thành những cội nguồn giúp chị hiểu được những điều ông Trưởng ty Công an vừa nói, hứa giữ kín và làm theo lời ông dặn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #28 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:07:07 pm »


       
3

        Sáng hôm sau ông Hồng và trưởng ty Công an Ninh Bình gặp nhau tại trụ sở Công an huyện Kim Sơn bàn kế hoạch câu nhử mà các ông thường gọi là "trò chơi nghiệp vụ"... Trong khi hình thành kế hoạch, cả hai ông đều thống nhất: Tình là một tên gián điệp tay sai cho Mỹ, phải sử dụng cả phương pháp thuyết phục và khống chế bắt nó đánh điện vào Nam theo yêu cầu của Ban chuyên án.

        Vấn đề đặt ra là làm sao bắt hắn truyền đi đúng những mã số quy định. Điều đó cũng dễ thôi vì nội dung bức điện truyền đi các chuyên gia phá mã của ta đã dịch sẵn. Điều đáng lo ngại nhất, trong khi đánh điện, tay hắn nặng nhẹ, thêm một bớt một tiếng "tạch tè" đệm ở giữa bức điện hoặc cuối bức điện theo một quy ước nào đó có thể báo động cho chỉ huy của chúng: "tôi đã bị lộ", Cục tình báo trung ương không tung người ra nữa, chiến dịch câu nhử của Ban chuyên án coi như thất bại.

        Ông Hồng hỏi ông Trưởng ty:

        - Đồng chí có cho rằng tên Tình sẽ truyền đi đúng những bức điện mà chúng ta soạn thảo không?

        - Theo tôi, hắn là một kẻ phản bội, theo giặc nhưng vẫn còn chút tình thương quý vợ con, chứng tỏ nó cũng nghĩ đến cuộc sống bẩm sinh của con người: muốn sống. Đó là cội rễ để cho cái gốc còn lại của con người thực sự này trong hắn được nhân lên. Mặc dù đó chỉ là mầm non mới nhú nhưng chúng ta có thể tin tưởng được. Muốn thế, đến mai chúng ta cho hắn về ở với vợ, đồng thời thuyết phục chị Nhung cư xử tốt, động viên hắn thực hiện theo những yêu cầu của Ban chuyên án. Chỉ làm như thế hắn mới có thể lập công chuộc tội, mới có tổ ấm của một gia đình. Như thế, hắn không thể phản bội chúng ta một cách tùy tiện, không suy nghĩ. Vấn đề là ở chỗ chúng ta biết cách khai thác, cảm hóa, giáo dục chị Nhung. Chỉ khi nào hắn và chị Nhung tự nguyện tham gia vào kế hoạch này thì chúng ta mới thành công được.

        - Như thế là đồng chí áp dụng phương pháp tư tưởng mà bỏ phương pháp khống chế.

        - Không phải. Chính làm như thế lại là sử dụng phương pháp khống chế. Khi hắn hiểu hắn cần sống và ta bảo đảm tạo điều kiện cho hắn sống thì đó chính là biện pháp khống chế mạnh nhất, có hiệu quả nhất.

        - Thật là tuyệt. Ngày hôm nay và ngày mai chúng ta sẽ nghiên cứu soạn thảo bức điện tiếp theo cho phù hợp. Mặt khác, chúng ta tích cực áp dụng biện pháp khống chế mà đồng chí vừa đưa ra. Về nội dung bức điện lần này, theo tôi, Tình sẽ báo cáo ổn định xong ăn ở và đã bí mật gặp cậu em trai tại nhà. Cậu ta đồng ý gia nhập mật khu. Ý đồng chí thế nào?

        - Xét về mặt tình cảm là hợp logich, và có lợi cho ta sau này.

        Ông Trưởng ty và trưởng ban chuyên án thống nhất nhận định về kế hoạch tác chiến bằng những động tác gật đầu và cùng gõ tay xuống mặt bàn.

        - Chúng ta cứ thảo nội dung bức điện thứ nhất như thế rồi chờ Cục tình báo trung ương Mỹ trả lời, từ đó sẽ vạch tiếp kế hoạch - ông Hồng dang rộng hai tay nói to - Đúng là trò chơi nghiệp vụ mà chúng ta là người điều khiển.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #29 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2020, 09:07:38 pm »


Chương bốn

1

        Theo kế hoạch, khoảng mười giờ đêm, Thành đưa Tình về đến nhà. Gian nhà ở vùng quê kề biển chìm sâu trong bóng đen, chỉ có cây nến nhỏ bên tượng Chúa tỏa ánh sáng vàng nhạt. Chị Nhung ngước mắt nhìn tượng Chúa, im lặng. Chị im lặng trước một điều vô cùng khó khăn: thuyết phục chồng chấp thuận đề nghị của công an. Thành không dám hỏi sợ làm tan vỡ sự im lặng ghê gớm của một người giáo dân kính Chúa, một người vợ hết mực thương chồng, im lặng trước cơn dông bão giằng xé trong một con người. Thành hiểu tất cả những việc làm đó đôi với chị Nhung hết sức khó khăn.

        Thấy tiếng chân người, chị Nhung ra mở cửa. Sự im lặng đã bị phá vỡ nhưng không phá vỡ được sự nặng nề căng thẳng trong đầu chị.

        - Theo yêu cầu của cả hai anh chị, chúng tôi để anh chị hoàn toàn tự do trong đêm nay cùng nhau bàn về những điều chúng tôi đã nêu ra. Cả anh và chị hãy suy nghĩ cho kỹ.

        Sau khi nói xong Thành đi ra cửa. Trong giây phút yên ắng, căng thẳng, tiếng chân Thành và tiếng sóng biển đan chéo vào nhau như tiếng bão đập vào kèo nhà đã xiêu vẹo. Chị Nhung và chồng vẫn đứng im, hết nhìn nhau lại nhìn tượng Chúa. Mắt Tình trắng dã, dữ tợn, phũ phàng nhìn vợ. Chị Nhung đứng nhìn chồng và ngạc nhiên đến phát sợ khi thấy mắt Tình chuyển từ màu trắng sang màu đỏ, có vẻ căm ghét chị một cách ghê gớm. Chị biết ngay Tình đang nghi ngờ chị là người tố cáo với công an nên mình bị bắt. Chị cúi nhìn xuống đất. Tình trừng mắt, bước về phía chị. Chị Nhung lùi dần về góc nhà, đập lưng vào bức vách. Tên Tình chụp hai vai chị ấn sát vào bức vách:

        - Có phải cô đã báo cho công an không?

        Chị Nhung tưởng như bị sét đánh, kiệt sức khuỵu xuống.

        Tên Tình ấn mạnh cả hai tay:

        - Nói đi!

        Hắn buông tay, thở hổn hển. Chị Nhung ngước nhìn tượng Chúa, tay đưa lên trước ngực:

        - Có Chúa chứng giám. Tôi không đi báo họ.

        - Nếu cô không báo, làm sao họ có thể biết tôi về ở gian nhà này?

        - Điều đó tôi không biết được.

        Tên Tình quay lại, quát nhỏ nhưng đanh:

        - Cô nói dối. Tôi và cô chỉ còn nhìn thấy nhau đêm nay, mai là hết. Nếu cô nói dối thì chính tay tôi sẽ giết cô.

        - Anh hãy nghe tôi nói - Chị Nhung năn nỉ -  Anh là chồng tôi, theo Chúa trở về, tôi đi báo công an thì tôi có mắc tội không? Nếu mắc tội thì tôi đi báo công an làm gì? - Chị Nhung thấp giọng hơn - Tôi báo công an anh đang sống trong nhà này chẳng đem đến cho tôi lợi lộc gì - Giọng chị âm ấm, gợi lại cảm giác sâu thẳm trong tâm hồn khi hai người ngồi bên nhau trên bờ kênh xã Lưu Phương của những ngày đầu yêu nhau - Bây giờ anh hãy vào buồng để chúng ta nói chuyện với nhau cho kỹ hơn. Tôi tin rằng mọi việc anh nghĩ về tôi sẽ không giống như ban đầu. Nếu sau khi nói chuyện, anh thấy tôi không đáng sống trên đời này thì anh hãy xử tôi như anh nghĩ. Còn đối với anh, vì thương anh, tôi mong ngày mong đêm để anh trở về. Vì vậy, tôi sẽ không để anh bị chết. Tôi sẽ làm mọi cách để anh không bao giờ bị chết.

        - Cô đề cập tới vấn đề hơi kỳ cục đấy. Tôi sống hay chết mệnh trời đã định, cô không hiểu nổi -  Tình nói giọng bi quan - Ngày mai trở đi tôi sẽ không nhìn thấy cô, sẽ chết vì công an Bắc Việt. Điều này làm sao cô có thể biết được.

        - Thì anh cứ vào trong buồng chúng ta nói chuyện, đừng làm ầm lên nữa hàng xóm người ta nghe thấy.

        Tình vẫn đứng im giữa nhà. Chị Nhung giục:

        - Vào trong buồng đi anh!

        Tên Tình nghĩ mung lung, tin thì ít, hoài nghi thì nhiều. Chị Nhung muốn giục Tình nhưng tiếng nói bị nghẹn trong cổ họng. Tình bước vào buồng trong tâm trạng không biết mình bước đi đâu.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM