Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 12:21:53 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Thử lửa  (Đọc 7384 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 23 Tháng Bảy, 2020, 06:19:21 am »


        Sau khi các xe đã vào hết vị trí, chúng tôi đi chặt lá ngụy trang xe rồi trải chiếu chui xuống gầm xe nằm nghỉ. Như thế là chúng tôi đã trải qua 2 đêm gần như thức trắng. Một đêm chờ vượt sông ở Cửa Tùng và một đêm hành quân liên tục từ Cửa Tùng vào đến vị trí tập kết. Sau này tôi biết nơi này là Mai Xá Thị một vị trí rất gần căn cứ Đông Hà. Từ lúc lên đường hành quân, chúng tôi không còn ăn cơm nữa, tất cả đều ăn lương khô vì ở mọi địa điểm đều không thể triển khai nấu cơm để giữ bí mật. Nước uống cũng không phải là nước đun sôi nữa, chúng tôi dự trữ nước ngọt vào các can chứa nước rồi cho vào bi đông, sau đó cho một viên thuốc gọi là viên lọc nước vào, xóc lên và cứ thế là uống. Vào đến vị trí tập kết, tôi biết rằng chiếc xe chỉ huy, trong đó chở cán bộ chỉ huy tiểu đoàn, các trợ lý của trung đoàn và hai đồng chí trợ lý của Bộ Tư lệnh Thiết giáp bị trúng đạn pháo 175mm từ tàu biển của địch bắn vào và tất cả những thành viên trên xe đều đã hy sinh. Tin tức này đã được báo về sở chỉ huy trung đoàn vẫn đang còn ở nông trường Quyết Thắng. Vì tôi cũng nằm trong danh sách xe chỉ huy nên tôi cũng đã được báo là đã hy sinh. Như vậy là chỉ sau 1 ngày Tiểu đoàn 66 vượt sông Bến Hải vào phía Nam, gần hết Ban Chỉ huy tiểu đoàn và số trợ lý của Trung đoàn và của Bộ Tư lệnh Thiết giáp đã hy sinh. Nằm dưới gầm xe cùng với tôi có khoảng 10 người, trong đó có đồng chí Bảo, Thiếu úy Chính trị viên Đại đội, đồng chí Dũng lái chính, đồng chí Bạch lái phụ, đồng chí Thơm thượng sĩ Khẩu đội trưởng cối. Một đồng chí y tá và tất cả khẩu đội cối trên xe.

        Khoảng 6 giờ sáng, trên bầu trời cùng lúc 2 chiếc OV-10 và 1 chiếc L19 xuất hiện trên khu vực trú quân của chúng tôi. Hiện tượng địch tập trung một lúc 3 chiếc máy bay trinh sát trên một khu vực hẹp là một hiện tượng lạ. Một lát sau chúng tôi nghe tiếng bom nổ. Tiếng bom nổ rất gần, chúng tôi nghĩ là địch đã ném bom vào đoàn xe. Trên trời có nhiều chiếc máy bay: 3 chiếc AD6 và 2 chiếc B.57, bay thành một vòng tròn, 2 chiếc OV-10 và 1 chiếc L19 bay lượn quan sát. Khi chúng phát hiện ra mục tiêu chúng bắn một quả pháo khói xuống để chỉ thị mục tiêu và các máy bay ném bom lần lượt bổ nhào xuống ném bom. Mỗi lần AD6 bổ nhào ném 2 quả, còn B.57 to hơn thì ném 5 quả. Tiếng bom rung chuyển cả khu vực trú quân. Nhưng bom không ném vào vị trí của đoàn xe đang ẩn nấp. Chúng tôi nghe thấy tiếng pháo cao xạ 37mm bắn lên từ mặt đất. Như vậy là cạnh vị trí tập kết của chúng tôi đã bố trí sẵn các trận địa pháo cao xạ bảo vệ. Biết là máy bay ném bom không ném vào vị trí tập kết của đoàn xe, tất cả chúng tôi chui ra khỏi gầm xe để quan sát trận đánh giữa máy bay và pháo cao xạ.

        Mặc dù trên các xe đều có súng máy phòng không, nhưng không một xe nào được lệnh nổ súng. Vào lúc này có lẽ Ban chỉ huy tiểu đoàn vẫn chưa biết rằng vị trí tập kết của Tiểu đoàn bộ binh cơ giới 66 đã bị lộ. Ngay trong tình huống đó, chúng tôi cũng không nhận được một chỉ thị nào từ tiểu đoàn về các phương án xử lý tình huống. Trong Ban chỉ huy tiểu đoàn lúc này có lẽ chỉ còn đồng chí Bền, Chính trị viên và một đồng chí chính trị viên phó mà tôi chưa kịp biết tên. Tôi là sĩ quan từ Ban Hậu cần xuống và đi theo tiểu đoàn, khi tiểu đoàn đã triển khai đội hình hành quân nên không được biết về nhiệm vụ của tiểu đoàn, đường hành quân và các phương án xử lý tình huống. Cuộc chiến đấu giữa pháo cao xạ và máy bay ném bom của địch kéo dài khoảng 2 giờ. Trong hai tiếng đó tôi nghe nói lực lượng cao xạ đã bắn rơi 1 máy bay.

        Anh em của Tiểu đoàn bộ binh cơ giới của chúng tôi còn rất trẻ, phần đông là lính tân binh chỉ khoảng 18, 19 tuổi cứ vô tư nấp trong các bụi cây quan sát mà không hê biết sẽ còn xảy ra cái gì nữa.

        Trong 2 tiếng đồng hồ, từng đợt máy bay lên trút hết bom quay về thì lại có đợt khác lên thay thế. Tiếng pháo cao xạ thưa dần và sau đó im hẳn. Chắc là pháo cao xạ đã hết đạn, hoặc địch đã đánh trúng trận địa.

        Khoảng 8 giờ sáng lại một đợt máy bay nữa đến, vẫn theo đội hình 3 chiêc AD6 và 2 chiếc B.57. Phía trên cao vẫn có hai chiếc OV-10 và một chiếc L19 bay lượn, không ngừng quan sát xuống mặt đất. Khác với mọi lần trước, lần này sau khi chiếc L19 bắn một quả đạn khói, 5 chiếc máy bay lần lượt bổ nhào và ném bom vào đội hình của chúng tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 24 Tháng Bảy, 2020, 07:01:49 am »


        Lần đầu tiên trong đời tôi thấy bom rơi ngay bên cạnh mình. Tiếng nổ rung chuyển cả không gian, đất cát bay mù mịt. Chỉ sau một loạt bom, tất cả lá ngụy trang trên các xe đều bay hết. Tôi không kịp quan sát xung quanh mình có bao nhiêu chiếc xe nhưng trước mặt, cách tôi khoảng 15m, một chiêc xe tăng lội nước PT-85 không còn một cành lá ngụy trang, đứng phơi mình giữa bãi trống và nó đã trở thành mục tiêu để từng chiếc máy bay bổ nhào xuống cắt bom. Vì ở rất gần chiếc PT-85, chiêc xe của tôi cũng nằm trong vòng rất nguy hiếm. Ngay sau loạt ném bom đầu tiên, đồng chí Bảo, Thiếu úy, Chính trị viên đại đội đã một mình chạy vọt ra khỏi gầm xe. Bộ phận còn lại, mặt mày ngơ ngác hoảng hhots. Ngay cả đồng chí Thơm, Thượng sĩ, có tuổi luân nhiều nhất trong số chiến sĩ, trên đường hành quân tỏ ra là người từng trải thì lúc này lại còn tỏ ra mất bình tĩnh hơn cả các tân binh. Anh em nhớn nhác, mới lần đầu ra trận đã ăn một trận bom thế này thì quả là khủng khiếp, nhất là đối với những cậu con trai chưa đầy 20 tuổi.

        Trong gầm xe lúc này tôi là sĩ quan duy nhất. Lúc bấy giờ tôi mới ra trường được phong chuẩn úy. Về tuổi đời, tôi là người lớn tuổi nhất, năm đó tôi đã 27 tuổi.

        Tuy nằm trong gầm xe tôi vẫn thò đầu ra ngoài quan sát máy bay bổ nhào ném bom vào đội hình mà tâm điểm là chiếc PT-85. Máy bay địch vẫn bay thành một vòng tròn, đi đầu là 3 chiếc AD6 và tiếp theo là 2 chiếc B.57. Khi đến vị trí đoàn xe, từng chiếc một bổ nhào ném bom. Những quả bom khi cắt khỏi máy bay lao xuống mặt đất theo một đường thẳng về phía chúng tôi, tốc độ của chúng còn nhanh hơn tốc độ máy bay và khi bay trên không trung chúng xé không khí và rít lên những tiếng rít ghê rợn.

        Tôi có cảm giác như chúng được phóng ra chứ không phải thả ra từ máy bay. Nằm dưới mặt đất chúng tôi thấy rõ máy bay bổ nhào, bom lao xuống hình tròn xoe, nghĩa là chúng đang hướng thẳng về phía chúng tôi, tiếng rít của những quả bom khi lao xuống đất, tiếng nổ chát chúa, tiêng mảnh bom bay vèo vèo và đất đá bắn tung tóe, khói bụi mịt mù có tác dụng uy hiếp tinh thần một cách khủng khiếp. Cái chết đang ở ngay bên cạnh từng giây, từng phút. Nhiều người không thể nào giấu được nét mặt hoảng hốt và khiếp sợ của mình. Nhưng có một điều rất lạ ngay trong những giờ phút nguy hiểm như thế, tôi vẫn có một cảm giác là mình sẽ không chết và cũng sẽ không bị thương. Có thể tôi có quý nhân phù trợ và quý nhân đó chắc là người mẹ của tôi đã mất ở chiến khu khi bà 29 tuổi và lúc đó tôi mới có 6 tuổi. Sau này trong suốt chiến dịch và trong đường đời, tôi đã nhiều lần lâm vào những tình thế nguy hiểm nhưng tôi đều thoát hiểm một cách dễ dàng.

        Lúc này tiểu đoàn không còn khả năng chỉ huy nữa, anh em từ trong các xe thiết giáp hoặc đang nằm dưới gầm xe, vọt ra ngoài, cố gắng thoát khỏi vị trí nguy hiểm. Nhưng vì quá hốt hoảng và chưa có kinh nghiệm, nhiều người vừa vọt ra thì đúng lúc bom rơi xuống đất và bị thương vong.

        Tất cả thành viên trên xe của tôi vẫn còn nằm dưới gầm xe, trừ đồng chí Bảo đã vọt ra ngay lúc đầu. Nhưng tất nhiên phải thoát ra khỏi đây vì không trước thì sau, bom sẽ rơi trúng xe chúng tôi, và tất cả sẽ bị thương vong. Lúc này trước mặt tôi là chiếc PT-85 đang đứng yên hứng chịu hết loạt bom này đến loạt bom khác. Trên xe có một khẩu súng máy phòng không 12,7mm nhưng không thấy một người nào, với lại lúc này có liều mạng cũng khó lòng trèo lên xe mà bắn được, khả năng sẽ chết vì mảnh bom là điều không thể trách khỏi. Còn đối với tôi, nếu tôi có đủ can đảm để trèo lên xe và không chết vì mảnh bom thì tôi lại không biêt bắn súng máy phòng không 12,7mm. Ở trường, chúng tôi chỉ tập bắn có 2 loại súng một là súng tiểu liên AK trong chương trình học quân sự năm thứ nhất và bắn súng ngắn trong chương trình quân sự năm thứ 3. Là kỹ sư vũ khí, chuyên ngành súng bộ binh và pháo mặt đất, nhưng tôi chưa hề tự tay tháo lắp và sử dụng các loại súng đại liên, trung liên, súng máy phòng không 12,7mm, các loại súng cối và DKZ, kiến thức về sử dụng, sửa chữa và hiệu chỉnh các loại vũ khí này hầu như chưa có gì. Trong trường hợp cụ thể này một kho kiến thức đồ sộ mà tôi học được trong 5 năm ở trường đã không giúp gì dược tôi. Điều cần nhất bây giờ là phải biết bắn súng 12,7mm, nhưng điều đó là không thể.

        Tôi quyết định phải nhanh chóng cho bộ đội rời khỏi nơi này. Với cương vị là người sĩ quan duy nhất còn lại trong tất cả các thành viên của xe, tôi ra lệnh: Tất cả bình tĩnh, nằm nguyên tại vị trí, khi nào tôi lệnh cho ai ra thì người đó ra!
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 24 Tháng Bảy, 2020, 07:02:13 am »


        Sau khi phát lệnh, tôi thấy mọi người có vẻ như được trấn tĩnh lại, không ai nói một câu nào nhưng nhìn nét mặt của họ tôi biết rằng họ đang đặt lòng tin vào tôi và sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh.

        Vì đã quan sát địch ném bom ngay từ đầu, tôi biết được thòi điểm an toàn nhất có thể thoát ra ngoài là sau khi một loạt bom vừa nổ. Khi đó chiếc máy bay vừa ném bom sẽ bay lướt qua đầu chúng tôi và chiếc tiếp theo đang trên đường bay tới, khoảng 30 giây sau là nó sẽ bổ nhào và ném loạt bom tiếp theo. Chỉ có khoảng 30 giây cho người lính vọt ra ngoài và để họ vận động khỏi khu vực bị ném bom. Chính vì vậy thời khắc an toàn nhất là lúc bom vừa nổ. Nhưng đó cũng là lúc mà người ta khiếp sợ nhất. Nắm được điều này, cứ sau một tiếng nổ rung chuyển tôi lại lệnh cho hai đồng chí ra khỏi xe. Tôi lệnh cho đồng chí Dũng lái chính và đồng chí Bạch lái phụ ra đầu tiên, sau đó đến các thành viên trong khẩu đội cối. Cuối cùng là đồng chi y tá đại đội. Tôi nhắc đồng chí y tá mang túi thuốc, túi thuốc đó sẽ rất cần thiết sau cuộc ném bom. Nó là túi thuốc cứu thương duy nhất của đại đội, chắc là có rất nhiều thuốc vì nó to bằng một cái túi du lịch.

        Thoát ra khỏi xe, tôi khoác một cái xà cột và đeo bên người một khẩu súng ngắn. Lúc này từ bãi xe đang bị ném bom bộ đội cũng đang bò ra. Nhiều người có lẽ đã dính mảnh bom, quần áo bê bết máu. Vì mục tiêu chính là phá huỷ xe tăng, nên địch chỉ ném bom phá, tôi nghĩ lúc này nếu địch rải bom bi thì thương vong của ta chắc còn nhiều hơn nữa.

        Ra khỏi xe một khoảng khá an toàn, tôi dừng lại nấp sau một bờ ruộng và quan sát chiếc PT-85 và chiếc BTR-50PK của tôi cạnh đó đang hứng chịu từng đợt bom từ máy bay địch ném xuống. Đây là khoảng cách khá an toàn, mặc dù không có hầm hố gì. Sau hàng chục loạt bom, chiếc PT-85 vẫn đứng trơ trơ giữa bãi trống, trên mình không còn một cành lá ngụy trang. Hôm ấy trời trong xanh không một gợn mây, từ mọi phía và từ trên cao nhìn rất rõ chiếc xe tăng đang đứng đó như một mục tiêu để dịch tha hồ ném bom. Vì pháo cao xạ cũng không còn nổ súng nữa địch hạ thấp độ cao cắt bom nhằm phá hủy bằng được chiếc PT-85. Chúng tôi nhìn rõ cả khoang lái và phi công ngồi bên trong. Bom rơi xung quanh chiếc xe tăng. Nhưng sau mỗi loạt bom nổ rung chuyển, khói bụi vừa tan, chúng tôi lại thấy chiếc xe vẫn đứng nguyên chỗ cũ không hề hấn gì.

        Tuy nhiên chỉ sau mấy loạt bom, chiếc BTR-50PK của chúng tôi đã bốc cháy. Trên xe chứa đạn cối 82mm và tất cả quân tư trang của chúng tôi. Chiếc xe bắt lửa rất nhanh vì trên xe có gần 600 lít diezel. Một lát sau có tiếng đạn cối nổ trong xe. Như vậy ngọn lửa đã lan sang đống đạn cối, nhưng đạn cối không nổ cùng một lúc. Nó nổ từng quả một, sau mỗi tiếng nổ, chiếc xe thiết giáp lại sụn xuống, vì đã ngồi trên xe hành quân suốt dọc đường từ ga Vinh vào đến Quảng Trị, chiếc xe đã trở nên rất gần gũi và thân thiết với chúng tôi. Nhìn chiếc xe của mình bốc cháy và sau mỗi tiếng nổ lại sụn lưng xuống, tôi có cảm giác mình như người nông dân nhìn thấy con trâu thân thuộc đang bị kẻ ác nện nhũng đòn trời giáng vào lưng mà không làm gì được.

        Tại đây tôi gặp đồng chí Uy, Trung úy, Trợ lý kỹ thuật và cũng thuộc Ban Hậu cần. Đồng chí Uy là lái xe tăng được đào tạo chính quy ở Trung Quốc, ngươi cao to vạm vỡ và có khuôn mặt khá đẹp trai. Trên đường hành quân đồng chí Uy là người vui vẻ và lạc quan. Đồng chí thường kể về cô người yêu của mình tên là Núi, vẫn đang công tác ở Bộ Tư lệnh Thiết giáp. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ câu hát mà đồng chí hay hát trên đường hành quân: "Trăng lên vờn mây trắng. Hò lên Bạn đời ơi! Ta mang tình đất nặng. Lên ôm ấp mây trời. Núi ơi, cao mấy chặng sao bằng tình đời ta. Súng ơi vai vác nặng, sao bằng tình quê nhà". Đời lính là thế trên đường xông vào nơi chiến trận, không biết sống chết ra sao, vẫn cứ mơ mộng, vẫn cứ tràn đầy hy vọng và vẫn mang hình ảnh của người mình yêu bên mình.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 25 Tháng Bảy, 2020, 05:44:43 pm »


        Gặp nhau chúng tôi rất mừng vì biết đồng chí mình còn sống. Nhưng ngay vào lúc này đây, trong tình hình vô cùng khó khăn, vị trí đóng quân bị lộ, địch tập trung sức mạnh đánh hủy diệt vào đội hình xe. Bom đang nổ, xe đang cháy. Bộ đội tản ra bốn phía, không có một sự chỉ huy thống nhất nào và không biết đã có bao nhiêu người hy sinh, bao nhiêu người bị thương. Chúng tôi trên người chỉ có chiếc xà cột, một khẩu súng ngắn, nên chỉ có cách duy nhất là ẩn nấp, chờ cho đợt ném bom của địch chấm dứt. Bộ đội tản ra bốn phía nhưng vẫn ở trong một cánh đồng hẹp. Không một ai đi quá xa. Chúng tôi chỉ ở cách vị trí địch ném bom vài trăm mét. Nên có thể quan sát rất rõ từng chiếc máy bay của địch bổ nhào, từng quả bom bay ra khỏi máy bay lao xuống bãi giấu xe. Sau khi tất cả năm chiếc dã ném hết bom, chúng bay về căn cứ. Trong khi 3 chiếc máy bay trinh sát vẫn tiếp tục bay lượn trên trời. Khoảng 5 đến 10 phút sau lại có tốp khác lên thay thế. Như thế là giữa 2 đợt bom là một khoảng lặng. Nhưng ngay cả trong cái khoảng lặng đó, cũng không có một mệnh lệnh nào được ban ra. Bộ đội nằm đâu vẫn nằm yên đấy. Họ cũng không dám di chuyển nhiều vì trên trời vẫn còn 2 chiếc OV-10 và 1 chiếc L19. Chúng bay thấp và khi phát hiện mục tiêu là chúng bắn xuống ngay.

        Trong khi ngồi với đồng chí Uy, tôi quan sát thấy cách chỗ tôi đang nằm khoảng 500m là một cồn cát. Trên cồn cát có khoảng vài chục người dân ăn mặc quần áo đủ màu, có người che ô, có người đội nón lá, đứng túm tụm vào nhau. Đó là dân của các làng xung quanh, họ phải rời khỏi nhà và tập trung trên các cồn cát. Máy bay địch không ném bom vào chỗ họ. Đây là vùng ta chưa giải phóng nên tôi đoán là chính quyền của địch quy định như thế khi có chiến sự để tách dân ra khỏi bộ đội ta. Nhận thấy chỗ đó là vị trí không hề bị địch ném bom, tôi bàn với đồng chí Uy là đợi lúc địch thay ca giữa hai đợt ném bom, ta đi lên ngồi giữa đám đông cho an toàn. Đồng chí Uy tỏ ý e ngại vì trong đám đông đứng trên các cồn cát có đủ các thành phần. Địch có, ta có, người tốt có, người xấu có, ta không nên lên đó làm gì. Sau khi thuyết phục đồng chí Uy không được, tôi gọi một chiến sĩ, cũng đang ẩn nấp gÀn đấy, đợi lúc địch thay ca giữa 2 đợt ném bom, cluing tôi đi thẳng lên cồn cát và vào ngồi ngay giữa đám dân có đủ các thành phần, đủ các lứa tuổi. Thấy chúng tôi đến không ai tỏ thái độ gì, không xa lánh, cũng không niềm nở săn đón. Có lẽ trong số đó có cả người tốt, kẻ xấu nên không ai tỏ rõ thái độ của mình. Tuy nhiên, cũng có người đưa cho chúng tôi mỗi người một cái nón lá (hình giống như nón lá nhưng làm bằng nhựa) và một cái áo khoác họ nói:

        - Hai anh bộ đội giải phóng khoác áo và đội nón ni vô không máy bay hắn phát hiện ra hắn ném hom vô đây đó.

        Thế là tôi và cậu chiến sĩ khoác áo vào, đội nón lên đầu, yên trí ngồi giữa đám đông, những người dân hoàn toàn chưa quen biết. Ở vị trí này, chúng tôi quan sát rất rõ khu vực giấu xe đang bị đánh phá. Mục tiêu tập trung sự chú ý của địch vẫn là chiếc PT-85. Xung quanh đó là các xe thiết giáp chở bộ binh BTR-50PK. Trong số các xe thiết giáp, có the nhìn rất rõ chiếc xe của tôi đang bốc cháy và đạn cối trong xe vẫn tiếp tục nổ.

        Trưa hôm ấy chúng tôi không ăn gì, thức ăn chỉ có lương khô, nhưng lương khô thì đã để hết trên xe rồi. Bây giờ xe đã cháy, không những lương thực, thực phẩm, đạn dược mà quân tư trang của chúng tôi cũng không còn gì nữa. Trước khi ròi khỏi hậu cứ ở nông trường Quyết Thắng miền Tây Vĩnh Linh, đồng chí Cung - Trợ lý hành chính của Ban Hậu cần có nhắc tôi là chỉ đem theo những thứ thật cần thiết, còn tất cả quân tư trang thì gửi lại hậu cứ. Nhưng vì tôi hoàn toàn không được biết là mình đi đâu, đi làm nhiệm vụ gì nên tôi cứ mang theo tất cả. Người đâu của đấy là yên tâm, bây giờ chỉ có những thứ gì mang trên người là còn. Lúc này tôi chỉ mặc một cái áo cộc tay, một quần dài, một bộ đồ lót trên người. Trong xà cột có một chiếc võng dù, một tăng ni lông, một chiếc màn tuyn và một quyển sổ công tác chưa ghi chữ gì. Đeo quanh thắt lưng to bản là một khẩu súng ngắn, một túi thuốc cá nhân, một bi đông nước và một dao găm. Đó là những vật bất ly thân. Bộ quần áo giờ đây đã đầy bùn đất, nhưng có lẽ còn lâu tôi mới có quần áo để thay. Tuy nhiên, tất cả những điều đó chỉ là chuyện nhỏ, rất nhỏ so với cái mà tôi còn, đó là cái "gáo". Thòi ấy chúng tôi thường dùng hình tượng cái gáo dừa để chỉ cái đầu, tức là mạng sống của mình.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 25 Tháng Bảy, 2020, 05:45:24 pm »


        Ngồi giữa đám đông, không nghe thấy họ nói gì, cũng không hiểu họ nghĩ gì. Việc xuất hiện giữa đám đông lúc này thì chẳng có gì đáng tự hào cả vì lúc này chúng tôi đang bị địch đánh phủ đầu và hoàn toàn mất khả năng kháng cự.

        Ngồi trên cồn cát đến khoảng 2 giờ chiều, tôi lại dẫn người chiến sĩ đi theo tôi trở lại cánh đồng nơi quân ta ẩn nấp. Tôi đến nấp sau một ụ đất rất to. Những ụ đất hình tròn, chiều cao bằng một chiếc xe lăng, đó là những cái mộ của dân ở đây. Tại đây tôi gặp một đồng chí cán bộ có tuổi, thấy tôi đeo súng ngắn bên hông đồng chí hỏi:

        - Đồng chí là sĩ quan phải không?

        Tôi trả lời:

        - Vâng!

        - Đồng chí ở bộ phận nào?

        - Báo cáo tôi ỏ Ban Hậu cần

        - Đồng chí tên là gì?

        - Tôi tên là Chúng.

        - Cấp bậc?

        - Chuẩn úy.

        Đồng chí nói:

        - Tôi là Trung đoàn phó, từ giờ phút này đồng chí đi theo tôi và chấp hành mệnh lệnh của tôi.

        Tôi trả lời:

        - Rõ!

        Người tôi vừa gặp là đồng chí Bạn, Thiếu tá Trung đoàn phó, đồng chí xuất thân là sĩ quan bộ binh. Khi thành lập Trung đoàn bộ binh cơ giới 66, đồng chí được điều về trung đoàn chắc là để chỉ huy phần tác chiến bộ binh của trung đoàn. Đồng chí đã vào đây từ trước và đang đi trinh sát để đưa tiểu đoàn đánh thẳng vào Đông Hà khi có lệnh của trên.

        Gặp được tôi, đồng chí Bạn rất mừng vì đã có người hỗ trợ. Còn đối với tôi, kể từ khi lên xe cùng tiểu đoàn vượt sông, bây giờ tôi mới được làm việc trực tiếp cùng cấp trên.

        Giờ đây tôi biết nhiệm vụ chính của tiểu đoàn là sử dụng khả năng cơ động, thọc sâu vào Đông Hà nhanh chóng đánh vào sở chỉ huy của địch. Đó là kế hoạch A2 và người trực tiếp chỉ huy là đồng chí Bạn. Nhưng thật đáng tiếc là kế hoạch chưa được thực hiện thì tiểu đoàn đã bị địch đánh tại vị trí tập kết. Hậu quả này có thể do một loạt các sơ suất và chủ quan từ người lính lái xe đến người chỉ huy trong suốt quá trình hành quân.

        Quay trở lại đội hình, trong tình thế này, đồng chí Bạn cũng không thể làm được gì ngoài việc quan sát, nắm lại tình hình và chờ đến lúc địch dừng ném bom.

        Trời nhập nhoạng tối, lúc này từ trên cao bằng mắt thường, địch không nhìn rõ mục tiêu dưới mặt đất nữa. Trận ném bom kết thúc và nó đã kéo dài suốt từ 8 giờ sáng cho đến 6 giờ chiều. Có lẽ địch nghĩ rằng chúng đã phá huỷ được gần hết số xe của ta.

        Bây giờ là lúc tiểu đoàn có thể kiểm tra lại quân số, phương tiện, để đánh giá thiệt hại do trận bom gây ra, đồng thời giải quyết hậu quả. Dưới ánh đèn dù lờ mờ (lúc này vẫn còn một chiếc L19 bay lượn trên không và lâu lâu lại thả một quả pháo sáng), các đại đội kiểm tra lại quân số, tiến hành thu dọn chiến trường, làm công tác thương binh liệt sĩ. Khoảng trên 30 người đã bị thương vong.

        Trong số cán bộ đã hy sinh có đồng chí Đán, Thiếu úy, Đại đội trưởng và đồng chí Dỹ, Thượng sĩ trung đội trưởng của đại đội hoả lực chúng tôi, đồng chí Dỹ là người đi cùng xe với tôi suốt chặng dường từ ga Vinh vào đến Vĩnh Linh. Dỹ là một người lính đã qua chiến đấu, tính tình rất vui vẻ. Tôi vẫn còn nhớ, trên những chặng đường hành quân, mặc dù đang đi về phía Nam, đồng chí vẫn cứ nghêu ngao đọc mấy câu thơ:

        "Nàng về nuôi cái cùng con.
        Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng
        Cao Bằng xa lắm em ạ!".


        Chiếc PT-85 mục tiêu bị tấn công nhiều nhất, cho đến khi trận ném bom kết thúc vẫn còn nguyên hình dạng. Không một quả bom nào đánh trúng xe. Lúc này địch chưa sử dụng bom lade nên xác suất trúng đích của bom rất thấp. Cả ngày không biết bao nhiêu đợt bom giội xuống chiếc PT-85, nhưng không một quả bom nào rơi trúng vào tháp pháo hoặc buồng động cơ phía sau. Tuy nhiên mảnh bom đã phá hỏng hệ thống dầu bôi trơn. Nên khi lái xe cho xe nổ máy và chạy được một đoạn thì xe bị cháy máy.

        Mới trên đường hành quân chưa vào trận mà đã bị đánh phủ đầu là một tổn thất lớn, nó đánh vào tinh thần người lính khi ra trận.

        Đánh thắng trận đầu có vai trò quan trọng trong việc cổ vũ tinh thần của bộ đội vậy mà trận đầu lại ra quân như thế này... Nguyên nhân một phần là do sự chủ quan mất cảnh giác của ta. Trên chiến trường cái giá phải trả là xương máu.

        Đêm đã xuống, những xe bị hư hỏng không thể cơ động được kéo đi cất giấu. Thương binh trong đêm được chuyển ra Vĩnh Linh. Còn tử sĩ thì được chôn cất trong một khu vực gần đó. Vì không có quan tài, chúng tôi phải dùng võng dù và tăng ni lông để mai táng. Cái tăng ni lông và chiếc võng của tôi cũng được sử dụng vào việc đó. Vậy là bây giờ tôi chỉ còn một bộ quần áo và một chiếc màn tuyn. Cuối tháng 3 nhưng trời vẫn lạnh. Tôi dùng chiếc màn tuyn quấn quanh cổ cho ấm.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 26 Tháng Bảy, 2020, 06:03:09 am »


        Trong khi đang giải quyết hậu quả, đồng chí Bạn cho gọi tôi và nói:

        - Bây giờ tôi giao cho đồng chí một nhiệm vụ rất quan trọng, đồng chí nghe cho kỹ nhé!

        Tôi trả lời:

        - Vâng!

        Đồng chí Bạn nói tiếp:

        - Tình hình là thế này, đêm hôm qua khi hành quân đến đây, Đại đội 5 đã bơi qua bên kia sông để giấu quân, nhưng phía bên kia sông bây giờ toàn là địch. Như vậy Đại đội 5 đã lọt vào giữa đội hình của địch. Bây giờ tôi điều cho đồng chí một trinh sát dẫn đường. Các đồng chí phải vượt qua bên kia sông, lần theo vết xích làm sao bắt được liên lạc với Đại đội 5 và đưa đồng chí Đại đội trưởng về đây gặp tôi. Đồng chí hiểu nhiệm vụ chưa?

        Tôi trả lời:

        - Rõ!

        Đồng chí lại nói tiếp:

        - Đồng chí chú ý bên kia sông hiện nay là vùng dịch, phải cảnh giác cao độ không để địch bắt sống và bằng bất cứ giá nào, đồng chí nhấn mạnh, bằng bất cứ giá nào đúng 8 giờ tối hôm nay đồng chí phải đưa được cán bộ chỉ huy Đại đội 5 về đây, về đúng vị trí này gặp tôi. Còn đây là đồng chí trinh sát sẽ đi với đồng chí. Đồng chí này biết chỗ vượt sông của Đại đội 5, đồng chí có cần hỏi gì không?

        Tôi trả lời :

        - Không!

        - Vậy các đồng chí đi đi. Nhớ rõ địa điểm này nhé. Bằng bất cứ giá nào đúng 8 giờ tối gặp tôi ở đây.

        Thế là tôi và đồng chí trinh sát lên đường. Cậu trinh sát người cao nhưng hơi gầy, mói ngoài 20 tuổi nhưng trông có vẻ dày dạn hơn nhiều so với những tân binh ở đại đội hoả lực với tôi, đồng chí trinh sát dẫn đường cho tôi ra chỗ Đại đội 5 vượt sông đêm hôm trước. Chúng tôi đi trên cánh đồng bằng phẳng dưới ánh đèn dù lờ mờ của chiếc L19. Nghĩ rằng không ai quan sát thấy mình, chúng tôi cứ đi thản nhiên, không đề phòng gì hết vì chúng tôi vẫn còn ở phía bên này bờ sông. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng đạn rít trên không trung. Tuy mới lần đầu gặp phải trường hợp này nhưng tôi dễ dàng phân biệt tiếng rít của nó khi đang bay và khi sắp rơi xuống đất. Khi tiếng rít đã sát sạt bên tai, tôi lệnh cho đồng chí trinh sát nằm xuống, thế là những tiếng nổ chát chúa vang lên, tiếng mảnh đạn bay vèo vèo, đất đá văng tung toé, mùi thuốc nổ khét lẹt. Đây là đạn côi 81mm của địch, rơi rất gần chỗ chúng tôi.

        Sau khi đạn nổ. Chúng tôi lại đứng dậy chạy ra phía bờ sông. Được một đoạn lại nghe tiếng đạn rít trên không trung, rồi tiếng rít xèn xẹt khi sắp rơi xuống đất. Chúng tôi lại nằm xuống, đạn lại nổ. Tôi nói với đồng chí trinh sát: "Địch phát hiện ra mình rồi! Chúng nó bắn theo mình đấy".

        Đồng chí trinh sát nói:

        - Nó bắn vu vơ đấy anh ạ! Đêm tối thế này làm sao nó trông thấy mình được.

        Không tranh luận, tôi nói:

        - Bây giờ thế này: Không đứng dậy chạy nữa, đồng chí và tôi sẽ bò khoảng 100m rồi sẽ đứng dậy đi tiếp.

        Thế là tôi và đồng chí trinh sát bò tiếp khoảng 100 m không thấy địch bắn nữa.

        Tôi ra lệnh:

        - Đứng dậy đi tiếp!

        Chúng tôi đứng dậy, vừa đi được khoảng l0m thì lại nghe tiếng đạn rít trên không rồi lao xuống chỗ chúng tôi, chúng lôi lại nằm xuống, đạn nổ. Lần này thì rõ rồi, khi chúng tôi đứng dậy trên cánh đồng bằng phăng, mặc dù trời tối, nhưng vẫn có ánh đèn dù lờ mờ của chiếc L19, địch vẫn phát hiện ra chúng tôi. Tôi nói với đồng chí trinh sát: Đồng chí đã thấy nó phát hiện ra mình chưa?

        Đồng chí trinh sát nói:

        - Đi đâu nó cũng bắn theo thế này thì làm sao đi được, hay là ta quay về báo cáo với thủ trưởng đi anh.

        Tôi nói:

        - Không được, đồng chí không nghe Trung đoàn phó nói: Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa được đại đội trưởng Đại đội 5 về gặp Thủ trưởng lúc 8 giờ tối à?

        Câu nói: "bằng bất cứ giá nào" mà đồng chí Bạn nhắc đi nhắc lại 3 lần đã làm cho tôi tin chắc rằng nhiệm vụ mà tôi đang thi hành là vô cùng quan trọng, không thể thoái lui được. Tôi nói tiếp: "Bây giờ ta phải bò một đoạn thật xa, phải làm cho địch mất mục tiêu và không thể bám theo ta nữa.

        Thế là chúng tôi bò một mạch ra tối gần bờ sông. Địch bị mất mục tiêu, chúng tôi không bị chúng nã đạn cối theo nữa. Qua trận bom địch đánh vào chỗ giấu xe ngày hôm nay và qua lần bị đạn cối của địch bắn đuổi, tôi rút ra một kết luận là: khi bị pháo bắn hoặc bị bom, để tránh bị sát thương cách tốt nhất là nằm sát xuống mặt đất. Nhiều người bị sát thương nhất là tân binh khi thấy bom nổ, hoảng hốt bỏ chạy là trúng mảnh bom. Vì khi bom nổ, mảnh bom văng ra bốn phía theo hình phễu, nếu ta đang đứng, hoặc đang chạy, thân mình cao trên mặt đất thì dù ở phía nào cũng dễ bị trúng mảnh bom.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 26 Tháng Bảy, 2020, 06:03:37 am »


        Ra đến bờ sông thấy rất rõ vết xích xe thiết giáp tại bến vượt. Bây giờ chúng tôi phải bơi qua bên kia sông, sau đó lần theo vết xích xe thiết giáp để tìm đến chỗ Đại đội 5 đang trú quân. Gọi là sông nhưng có lẽ đó chỉ là một nhánh sông, rộng khoảng 20 m. Nhưng không thể mặc quần áo để bơi qua sông được. Chúng tôi quyết định phải cởi quần áo, giấu vào một bụi cây, chỉ mặc quần đùi bơi qua sông và phải nhớ kỹ chỗ giấu quần áo để còn mặc vào khi quay trở về. Trời mới cuối tháng 3, vẫn còn lạnh. Nhưng điều mà tôi ngại nhất lúc này không phải là lạnh mà là tôi cảm thấy người mình trắng quá, rất dễ trở thành mục tiêu bị phát hiện. Lúc bình thường thì thấy mình đen vậy mà lúc này lại thấy mình trắng thế! Giấu xong quần áo chúng tôi bơi qua sông. Đồng chí trinh sát cầm một khẩu AK báng gập, còn tôi chỉ có một khẩu súng ngắn. Qua bên kia bờ sông, dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn dù chúng tôi cứ lần theo vết xích mà đi. Rất may, lúc này địch không bắn nữa. Tôi dặn đồng chí trinh sát khi nào phát hiện ra xe thiết giáp không được làm kinh động vì quân ta có thể nhầm tưởng chúng ta là bọn thám báo thì ta chỉ có chết oan. Như thế là bây giờ không những chỉ sợ địch bắn mà còn sợ bị ta bắn nhầm nữa. Vì vậy khi phát hiện ra vật gì phía trước giống như cái xe thiết giáp là chúng tôi lại nằm bẹp xuống từ từ bò đến nơi. Một vài lần chúng tôi làm như thế, nhưng khi đến gần mục tiêu thì không phải là xe thiết giáp mà là những cái mộ của dân như tôi đã kể ở trên.

        Cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra được vị trí đóng quân của Đại đội 5. Đó là một cái gò thấp có rất nhiều cây dứa dại, không có nhiều cây cối um tùm như chỗ giấu xe của chúng tôi. Nhưng Đại đội 5 không bị máy bay phát hiện. Điều quan trọng nhất là nó không bị lộ khi hành quân như chúng tôi. Bí mật vào đến tận nơi, chúng tôi phát hiện ra cả đơn vị hầu như mọi người đã ngủ. Mặc dù lúc đó chưa dên 8 giờ tối. Phần lớn rải chiếu nằm ngủ dưới gầm xe. Có lẽ những cuộc hành quân liên miên hết đêm này qua đêm khác đã làm cho cả đơn vị mệt mỏi và thiếu ngủ, nên bất cứ ở đâu và lúc nào cũng có thể ngủ được. Chỉ cần một lực lượng nhỏ tập kích vào vị trí đóng quân của Đại đội 5 thì tổn thất có thế sẽ rất lớn. Nhưng rất may là lúc này, trên toàn chiến trường quân ta đang tấn công dữ dội. Các căn cứ của địch, trong đó lớn nhất là căn cứ Đông Hà đang bị bao vây chặt nên địch đang co cụm lại, không dám hoạt động gì.

        Tôi đến một xe, đánh thức mọi người đang ngủ dưới gầm xe dậy và hỏi:

        - Ban chỉ huy đại đội của các anh ở đâu? Những người lính đang ngủ bị đánh thức dậy, ngơ ngác chưa biết gì. Sau một lúc mới định thần lại (không biết họ có để ý tôi và cậu lính trinh sát chỉ mặc mỗi cái quần đùi hay không). Tuy nhiên khi thấy cậu trinh sát mang khẩu AK thì họ yên trí là quân ta, một người hỏi:

        - Các anh ở đâu đến?

        Tôi trả lời: Chúng tôi từ tiểu đoàn đến truyền lệnh cho các đồng chí, đưa tôi đi gặp Đại đội trưởng.

        Một người lính đưa chúng tôi đi một đoạn đến chỗ có một cái rãnh sâu, nhưng bên dưới không có nước. Đại đội trưởng đang mắc võng nằm dưới đó. Tôi đánh thức Đại đội trưởng dậy và nói:

        - Đồng chí Bạn, Trung đoàn phó cử tôi đến, đồng chí theo tôi về bên kia sông trực tiếp nhận nhiệm vụ.

        Đại đội trưởng lệnh cho đơn vị thức dậy, sẵn sàng đợi lệnh hành quân và khẩn trương đi theo tôi về vị trí đã hẹn gặp đồng chí Trung đoàn phó. Đồng chí Đại đội trưởng đưa theo một vài người nữa cùng đi. Sau khi bơi qua sông, tôi và đồng chí trinh sát lại lấy quần áo mặc vào. Trong khi mặc quần áo, tôi nói với đồng chí Đại đội trưởng và những đồng chí cùng đi:

        - Từ đây đến chỗ gặp Trung đoàn phó các đồng chí phải chú ý địch có thể quan sát thấy ta. Lúc nãy ở đoạn này, tôi đã bị chúng bắn súng cối đuổi theo đấy, nhưng rất may lúc này không thấy địch bắn nữa. Chúng tôi cứ đi đến vị trí đã hẹn. Vẫn chưa đến 8 giờ tôi nhưng không thấy đồng chí Trung đoàn phó đâu cả.

        Tôi nói với đồng chí Đại đội trưởng chờ và lệnh cho đồng chí trinh sát đi tìm đồng chí Trung đoàn phó.

        Một lát sau đồng chí trinh sát dẫn đồng chí Bạn ra điểm hẹn, tôi hỏi:

        - Thủ trưởng nói với tôi là bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa được chỉ huy Đại đội 5 về đây mà sao đúng giờ không thấy thủ trưởng vậy?

        - Lúc nãy ngồi đây nó bắn ghê quá, tớ phải tạm lui vào làng.

        - Bây giờ tôi có phải làm gì nữa không ạ?

        - Thôi thế được rồi, đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ quay về đơn vị đi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 27 Tháng Bảy, 2020, 05:43:06 am »


        Tôi chào đồng chí Trung đoàn phó và quay về bãi xe để tìm đại đội hỏa lực. Bây giờ việc giải quyết thương binh, tử sĩ đã tạm ổn. Các xe hư hỏng đã được cất giấu. Tôi gặp lại các thành viên trên xe khẩu đội cối. Họ rất mừng và ngạc nhiên khi thấy tôi còn sống. Anh em nói với tôi là: sau khi ra khỏi bãi xe, họ chú ý quan sát nhưng không thấy tôi ở đâu, lại nhìn thấy xe bốc cháy, nghe thấy tiếng súng trung liên trên xe nổ. Họ đoán là tôi leo lên xe bắn máy bay. Một lát sau thì xe nổ và họ nghĩ rằng tôi đã hy sinh. Sau khi địch ngừng ném bom, anh em có đi tìm tôi, nhưng không gặp, họ càng tin chắc là tôi đã hy sinh, anh em đã báo tin cho đội tải thương về phía sau. Thế là chỉ trong hai ngày đầu tôi đã hai lần được báo tử. Nhưng lúc đó thì tôi đã được đồng chí Trung đoàn phó giao nhiệm vụ đi tìm Đại đội 5 để truyền lệnh.

        Sau khi việc giải quyết hậu quả đã tạm ổn. Tiểu đoàn lại tập hợp đội hình để chuẩn bị di chuyển. Tất cả các xe không bị hư hỏng tập hợp thành một hàng dài chuẩn bị hành quân. Sau một ngày địch đánh phá ác liệt, tôi cứ tưởng là số thiệt hại sẽ rất lớn, nhưng tổng số xe bị đánh hỏng không thể cơ động được chỉ có 8 chiếc. Có lẽ là do ngay đợt đầu địch ném bom vào bãi giấu xe, chiếc PT-85 đã bay hết lá ngụy trang, đứng trần trụi giữa bãi trông và trở thành mục tiêu quá hấp dẫn nên địch đã tập trung tất cả sự chú ý để hủy diệt chiếc xe này và những chiếc xe bên cạnh mà không chú ý đến những vị trí khác. Toàn bộ đội hình vượt sông từ đêm hôm trước cách đó không xa không hề bị lộ. Như vậy là chiếc PT-85 và những xe lân cận đã chịu trận cho cả tiểu đoàn. Và sau một ngày chịu trận chiếc PT-85 vẫn lì lợm đứng nguyên tại chỗ.

        Từ trong các bờ bụi, các lũy tre, những chiếc xe tăng, xe thiết giáp lại bò ra xếp thành một hàng dài, trong đó có cả những chiếc xe mang khí tài FR dùng để phá vật cản, được cải tiến từ xe PT-85, ở bên sườn phía sau mỗi xe là hai thùng bộc phá cây. May mà địch không phát hiện được những xe này. Nếu chúng phát hiện ra và ném trúng thì những thùng bộc phá kia sẽ nổ rất dữ dội.
               
        Sau khi kiểm tra lại quân số và trang bị, tiểu đoàn đã nắm được toàn bộ thiệt hại. Một bộ phận được cử ở lại để tiếp tục giải quyết hậu quả và tiểu đoàn lại tiếp tục hành quân. Vì vị trí tập kết coi như đã bị lộ.

        Lúc này đồng chí Dũng đã được phân công lái một chiếc xe khác, đồng chí lái chiếc xe này chắc đã bị thương hay đã hy sinh trong trận ném bom vừa qua. Tôi lên xe đồng chí Dũng thì lại gặp đồng chí Bền, Chính trị viên.

        Thế là tôi lại leo lên xe và tiếp tục cuộc hành trình với đồng chí Bền.

        Đồng chí Bền tiếp tục chỉ huy cuộc hành quân. Tôi không thấy đồng chí Bạn trong đoàn xe. Có lẽ đồng chí Bạn vẫn tiếp tục ở lại trinh sát địa hình. Lần này hành quân chúng tôi không bị máy bay L19 bám theo. Có lẽ địch nghĩ rằng sau một ngày ném bom ác liệt vào đội hình, xe tăng và xe thiết giáp của chúng ta phải cháy gần hết.

        Đến khoảng 2 giờ sáng, đoàn xe dừng lại, địa điểm giấu xe là một cồn cát. Để đội hình đứng tại chỗ, đồng chí Bền dẫn xe của chúng tôi đi giấu xe. Ở trên cồn cát này ngoài những cây phi lao mọc thưa thớt, không hề có bụi cây nào. Vì vậy để giấu xe cách tốt nhất là phải đào hố, sau đó cho xe đi xuống hố, phủ bạt rồi lấp cát lên. Để làm được điều đó các thành viên trên xe phải đào một cái hố chiều dài khoảng 6m, chiều sâu khoảng 2m và chiều rộng khoảng 3m. Sau khi đào được hố đưa xe xuống phủ bạt rồi lấp cát lên ngụy trang thì đã gần 4 giờ sáng. Đồng chí Bền theo dõi toàn bộ sự việc. Sau khi giấu được một xe, đồng chí Bền tiếp tục quay lại điều xe thứ hai đến vị trí giấu xe và cả đoàn xe tiếp tục đứng đợi. Thấy không ổn, tôi nói với đồng chí Bền:

        - Bây giờ anh nên xác định tất cả các vị trí giấu xe của các đại đội, sau đó các đại đội phải chỉ huy việc giấu xe của đơn vị mình. Tất cả các xe phải triển khai cùng một lúc. Nếu làm từng chiếc thì không thể kịp vì bây giờ đã là 4 giờ sáng rồi.

        Thấy có lý, đồng chí Bền lệnh cho các đại đội chiếm lĩnh vị trí giấu xe và triển khai cùng một lúc việc đào hố giấu xe cho toàn tiểu đoàn. Vì thế (lên khoảng hơn 5 giờ sáng, tất cả các xe của tiểu đoàn đã được giấu xong và nằm im dưới cồn cát. Còn bộ đội thì tản ra xung quanh đào hố cá nhân ẩn nấp.

        Trời sáng, trên bầu trời, máy bay OV-10 lại xuất hiện, từ khi vượt sông cho đến bây giờ hễ trời sáng là trên đầu chúng tôi bao giờ cũng có một chiếc OV-10 bay lượn dù chúng tôi đang ở vị trí nào.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 27 Tháng Bảy, 2020, 05:43:36 am »


        Tôi và mấy anh em khẩu đội cối cùng hai lái xe là Dũng và Bạch tìm một chỗ khá kín đáo trên cồn cát đào hầm ẩn nấp. Chiếc OV-10 vẫn bay lượn trên đầu chúng tôi. Không có dấu hiệu gì tỏ ra nó phát hiện thấy chúng tôi cả.

        Chúng tôi sẽ phải nằm đây ít nhất cho đến khi trời tối. Trong khoảng thời gian yên tĩnh tạm thời đó chúng tôi có dịp trò chuyện với nhau. Lúc này anh em mới hỏi tôi:

        - Anh Chúng này! Anh vào đây đã lâu chưa?

        - Anh mới vào lần đầu tiên.

        - Không phải thế, anh phải vào đây hàng chục năm rồi anh mói có thể dày dạn và bình tĩnh như thế chứ.

        Tôi trả lời:

        - Không phải đâu, anh vừa tốt nghiệp Trường Đại học Kỹ thuật quân sự ở Vĩnh Yên. Chỗ mấy cái nhà 5 tầng xây rồi mà chưa trát, khi chúng ta hành quân ra ga thì trông thấy đấy.

        Tôi giải thích rất thật nhưng anh em không tin. Sau lần chỉ huy anh em ra khỏi khu vực bị ném bom hôm trước, anh em nghĩ rằng tôi là người rất dày dạn trên chiến trường. Họ nói bây giờ anh cứ đi đâu là chúng em đi theo đấy.

        Chuyện trò một lúc, anh em bắt đầu lăn ra ngủ. Đêm nào cũng hành quân, ngồi trên xe chỉ ngủ gà ngủ gật, ban ngày thì bom đạn. Đêm qua hai giờ sáng đã phải hì hục đào hố giấu xe nên bộ đội thiếu ngủ triền miên chỉ chờ có dịp là ngủ. Đặc biệt là lính trẻ, lúc bị địch ném bom thì rất khiếp nhưng sau đó lại ngủ được ngay. Những ngày qua tôi rất ít ngủ, khi hành quân, khi chờ vượt sông, những lúc tạm dừng, rồi những lúc bị địch ném bom hầu như tôi không lúc nào có thể ngủ được. Và ngay lúc này trong những giờ phút yên tĩnh hiếm hoi tôi vẫn cứ tỉnh như sáo. Có lẽ tôi đã không còn vô tư như những anh lính trẻ mói chỉ tròn 20 tuổi.

        Từ trên cồn cát, nhìn xuống dưới chúng tôi thấy một dòng sông nhỏ, bao quanh một cái làng có những bụi tre, cách chúng tôi khoảng 2km. Khoảng 9 giờ sáng, một chiếc máy bay OV-10 nghiêng ngó nhìn vào cái làng nhỏ này và bắn mấy quả pháo khói, lập tức không biết từ đâu những chiếc AD-6 lao tới cắt bom vào làng. Cuộc ném bom kéo dài khoảng 10 phút thì tạm dừng. Lúc đó từ trên sông xuất hiện những chiếc xuồng máy chở đầy lính lao về phía cái làng nhỏ bé vừa bị ném bom. Từ trong làng vang lên tiếng súng AK. Đạn B40, B41 từ trong làng bắn về phía những chiếc xuồng máy. Những chiếc xuồng máy không thể tiến gần vào làng được và quay đầu tháo lui.

        Những chiếc AD-6 lại xuất hiện và một đợt ném bom mới lại bắt đầu. Tiếng bom nổ rung chuyển, khói bụi mù mịt. Chúng tôi có cảm tưởng như không một sinh vật nào trong cái làng bé nhỏ kia có thể tồn tại được dưới những trận bom hủy diệt kia. Bom ngừng thả, xuồng máy lại xuất hiện trên sông và tiến về phía làng. Khi xuồng máy tiến gần đến làng thì trong làng lại vang lên tiêng súng AK đanh gọn.

        Những quả đạn B40, B41 lại từ trong làng phóng về phía những chiếc xuồng máy và cũng như lần trước, những chiếc xuồng máy lại không tiếp cận được vào bờ và quay đầu tháo lui.

        Chúng tôi từ trên cồn cát nhìn cái điệp khúc đó lặp đi lặp lại nhiều lần, bò ra khỏi hố ẩn nấp để quan sát trận đánh như xem một bộ phim. Nhưng máy bay địch không hề để ý đến chúng tôi. Chúng đang tập trung mọi sự chú ý vào cái làng nhỏ đó.

        Trận đánh kéo dài đến trưa thì kết thúc. Địch từ bỏ ý định đổ bộ đánh chiếm cái làng bé nhỏ ven sông. Không hiểu trong cái làng ấy là đơn vị nào của ta? Họ có đông không? Tại sao họ có thể tồn tại được dưới những trận bom ác liệt đến như thế để bám trụ được ở chỗ đó. Chúng tôi thật sự khâm phục những người lính ở đó. Chắc họ phải là một đơn vị rất từng trải trong chiến tranh và rất thiện chiến.

        Trời tối, chúng tôi được lệnh quay về xe, mở bạt và cho xe lên khỏi hố. Đoàn xe lại tập hợp thành đội hình một hàng dọc. Chúng tôi tiếp tục hành quân. Đi về phía Tây, rời khỏi những cánh đồng, những cồn cát trắng, chúng tôi đến những vùng đồi núi phía Tây Quảng Trị và rẽ phải đi về phía Bắc. Chúng tôi đang trở lại miền Tây Vĩnh Linh, trở về hậu phương của chúng ta. Sau này chúng tôi mới biết rằng lúc đó thời cơ dùng Tiểu đoàn 66 thọc sâu vào Đông Hà chưa thể thực hiện được và tiểu đoàn chúng tôi được lệnh rút về hậu phương để củng cố lực lượng.

        Đến khoảng 12 giờ đêm, chúng tôi đến một cái ngầm, tôi nghe nói cái ngầm đó là ngầm Lăng Cô.

        Tại ngầm Lăng Cô, chúng tôi gặp một đoàn xe đi ngược lại. Chúng tôi từ phía nam đi ra bắc. Còn đoàn xe kia đang từ phía bắc vào phía nam. Đoàn xe có những chiếc xe KRAZ rất to.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 28 Tháng Bảy, 2020, 06:39:17 am »


        Hai đoàn xe đi ngược chiều nhau qua một cái ngầm rất hẹp và con đường cũng rất hẹp. Nhưng hai bên không bên nào chịu nhường bên nào, khi chúng tôi có một xe đi xuống ngầm thì bên kia cũng cho một chiếc xe KRAZ xuống ngầm. Giữa ngầm tắc cứng không bên nào đi được. Tròi tối, giữa rừng sâu không có người điều độ và chỉ huy, hai bên hình như cũng chẳng gặp nhau để thương lượng nên hai đoàn xe đều không thể nhúc nhích. Cứ như là "hai con dê" đi qua một cái cầu mà không con nào nhường con nào cả. về sau tôi biết được trong những trường hợp như thế nếu bắn ba phát súng thì sẽ có bộ đội công binh hoặc thanh niên xung phong ra để khắc phục. Việc này tôi đã gặp sau này trên đường hành quân ra Bắc. Nhưng lúc này trên cả hai đoàn xe có lẽ đều là những người đầu tiên rơi vào hoàn cảnh này nên không có ai hành động gì cả và đồng chí Bền người chỉ huy cao nhất của đoàn xe chúng tôi cũng không làm gì.

        Có một điều rất nguy hại, nơi đây là trọng điểm thường xuyên bị địch ném bom. Nếu hai đoàn xe không thương lượng với nhau để thoát ra khỏi nơi này thì thế nào cũng cùng ăn bom. Trong khi chờ đợi tôi xuống xe quan sát nhưng trời tối quá chẳng nhìn thấy gì chỉ thấy phía ngược lại là những chiếc xe KRAZ đang đứng nối đuôi nhau. Một lúc sau tôi lên xe ngồi chờ. Khoảng 2 giờ sáng, ba loạt bom B-52 nổ rung chuyển cả vùng ngầm Lăng Cô. Chúng tôi ngồi trên xe thiết giáp nên không bị gì. Sau 3 loạt bom, chúng tôi thấy đoàn xe KRAZ bắt đầu ép sát ta luy phía Tây nhường đường cho chúng tôi. Đoàn xe chúng tôi lần lượt bò lên ngầm. Những chiếc xe KRAZ nép hẳn về một bên. Như vậy là chỉ sau 3 loạt bom B-52 người ta đã có những hành động khác hẳn. Đoàn xe chúng tôi thoát ra và ngầm Lăng Cô được giải toả không phải do một ai đó điều khiển mà là do 3 loạt bom B-52.

        Thoát ra khỏi ngầm đi được hơn chục cây số thì trời gần sáng. Chúng tôi dừng xe trên một khoảng rừng thưa xen lẫn với những đồi tranh. Nơi đây có những con đường do xe chạy lâu ngày mà hình thành, có lẽ đó là những đường nhánh của đường Hồ Chí Minh. Giấu xe vào các bụi cây ngụy trang xong, chúng tôi lại phân tán vào các khoảng rừng thưa để nghỉ ngơi và chờ trời tối để tiếp tục hành quân. Tôi và khẩu đội cối chọn một vị trí trên đồi có những tán cây lúp xúp để nghỉ ngơi. Chỗ đó chúng tôi có thể nhìn rõ con đường ô tô chạy từ Nam ra Bắc và từ Bắc vào Nam. Tròi sáng rõ từ trên cao nhìn xuống con đường, chúng tôi nhìn thấy một đoàn xe vận tải đang chạy từ phía Nam ra Bắc. Trên ca bin có những người bị thương, đầu quấn băng đỏ. Còn trên các thùng xe, mỗi thùng xe có vài ba người bất động nằm lắc lư máu chay rất nhiều.

        Như vậy có thể đoàn xe này đi ngay sau đoàn xe của chúng tôi. Khi ngầm bị tắc cũng phải nằm đợi và khi địch ném 3 loạt bom B-52 thì bom lại không rơi xuống ngầm mà lại chụp vào đoàn xe này. Đây là đoàn xe vận tải dân sự chở hàng vào Nam và sau khi đã trả hàng xong trên đường quay ra Bắc thì bị địch tấn công tại ngầm Lăng Cô do hai đoàn xe ở phía trước làm tắc ngầm vì không chịu nhường nhau. Trong chiến tranh cái chết có thể đến với con người bất cứ lúc nào và vì những lý do khác nhau.

        Đến 6 giờ chiều chúng tôi tiếp tục hành quân. Đây là chặng đường cuối cùng của chúng tôi trên đường trở về hậu cứ. Sau một tuần hành quân căng thẳng mệt mỏi, tổn thất nặng nề mà chẳng làm nên cơm cháo gì. Mới khởi hành được một đoạn, chúng tôi nghe một tiếng nổ rung chuyển. Tưởng là địch phát hiện thấy và đánh vào đội hình, nhưng không phải. Một chiếc xe thiết giáp đi ngay phía trước đè phải mìn chống tăng, chắc là mìn chống tăng của ta. Một chiếc bánh chịu nặng bay mất. Xe bị đứt xích. Dưới gầm xe có một lỗ thủng to bằng cái mũ cối. Nhưng không ai bị thương, chiếc xe phải nằm lại sửa chữa và sau này cũng bò về được hậu cứ.

        Đi đến khoảng 12 giờ đêm thì về đến hậu cứ. Tôi trở lại vị trí của Ban Hậu cần. Chui vào lán tôi thấy một người đang nằm ngủ trên võng. Tôi đánh thức người đó dậy. Đó là đồng chí Khải giáo viên Khoa công trình của Trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Người cùng đoàn với tôi đi thực tế ở Trung đoàn 202. Đồng chí Khải thức giấc, trông thấy tôi đồng chí giật mình hoảng hốt và nói:

        - Cậu chết rồi cơ mà, sao lại về được...

        Tin tôi chết đã về đến hậu cứ gần một tuần rồi.

        Tôi trả lời:

        - Ai cho chết mà chết.

        Sau đó tôi lăn ra ngủ. Gần một tuần không ngủ giờ đây giấc ngủ đến rất nhanh. Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi những loạt bom của máy bay Mỹ đánh vào ngã ba từ đường 15 đi vào một đội sản xuất của nông trường Quyết Thắng nơi Ban Hậu cần chúng tôi đóng quân. Địch bắt đầu đánh ra phía Bắc.

        Tôi dậy và đi đánh răng, đánh răng 3 lần mới ra bọt bởi suốt một tuần chỉ ăn lương khô và uống nước lã không đánh răng lần nào.

        Đánh răng xong tôi được ăn cơm với thịt hộp. Sau một tuần tôi mới được ăn cơm.

        Ăn xong tôi lại lăn ra ngủ, ngủ bù cho một tuần gần như thức trắng.

        Đó là "Khúc dạo đầu bi tráng" của chúng tôi ở Quảng Trị.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM