50
Đrujinin nằm dài trên chiếc ghế ô-tô, chân không đi ủng, mình mặc một chiếc áo choàng s.s. không cài khuy, bên trong nom cũng hay vi thấy thấp thoáng có màu xanh của chiếc áo lót xô-viết. Anh đang ghi chép bằng bút chì vào một cuốn sổ tay để trên đầu gối.
Misa mang từ góc nhà ra một cái ấm đun nước, bắc lên hai viên gạch, và lấy một thỏi cồn đặc tước được của địch đốt lên đun. Được trà, Misa lấy ra nửa ổ bảnh mì trắng, một khúc xúc-xích khô Mạc-tư-khoa và một gói đường nhỏ. Anh chia bánh ra ba phần bằng nhau, không lớn lắm, ba khoanh xúc-xích và lấy trong gói ra ba miếng đường.
— Hôm nay nhà chẳng có gì ăn tươi, đồng chi trung úy ạ — anh nói và nhìn Batsây, vẻ nghiêm trang. — Thực phẩm khó khăn lắm.
Anh đưa cho mỗi người một phần trên một mảnh giấy, pha một dúm trà nhỏ rồi mời mọi người ăn. Ba bạn cùng ăn và uống trà trong những cái chén tạm thời’, cố uống thật từ từ để tận hưởng cái thú uống trà. Còn rất ít nước trong gác xép và mãi hôm sau họ mới có thể lấy được.
— Anh thử tương tượng xem, thoạt đầu tôi không nhận ra anh. — Batsây nói và nhìn Đrujinin, niềm hoan hỉ lộ trên khóe mắt.
— Tôi thì dễ nhận ra lắm! Vì nét mặt tôi không thay đổi. Chỉ bộ quân phục và chiếc mũ cát-két... Nhưng anh, Piôt Vaxiliêvich ạ, anh cừ lắm! Một nông dân cá thể Mônđavi chính công! — Đrujinin mỉm cười, cỏi mở. — Một bộ râu, một áo choàng, một cái mũ không vành, đôi giày cà tàng. Tuyệt!
— Thế tại sao anh nhận ra tôi?
— Mắt nhà nghề mà lại.
— Đúng như người ta nói, nếu không phải vận may thì tức là vận rủi đã giúp tôi...
Plôt Vaxiliêvich nhớ lại, một buổi trưa rất nóng trên đồng cỏ, không khí lấp lánh ở chân trời, Pêchya, thằng con trai, một em bé gái áo quần sặc sỡ, và một quân nhân biên phòng đội mũ cát-két xanh bạc màu; người quân nhân tung em bé gái lên không như một bó hoa, làm em quay tròn xoay tít, và cả hai — ông bố và cô con gái — cười như nắc nẻ. Như đã lâu lắm rồi! Lúc bấy giờ, con người như sống trên một hành tinh khác, hành tinh của hạnh phúc.
— Này, anh không thể tưởng tượng được là khi gặp anh tôi sung sướng như thế nào, — Batsây thốt lên, giọng ngây thơ.
— Tôi cũng vậy — Đrujinin thành thật đáp. Và bỗng anh mỉm cười buồn bã. — À, anh nói thế nào? Sabô, Akecman, Buđaki ?... Đó là xứ sở thời niên thiếu của anh đấy à?
— Va của món cá trích sấy nữa — Piôt Vaxiliêvich rầu rầu tiếp.
— Tôi chả cần món cá trích sấy của anh! — Đrujinin nói.
— À..., phải... chúng ta đã cùng dạo chơi trên một con tàu. Một cuộc ngao du không đến nỗi buồn tẻ. Này, cháu gái đáng yêu của anh hiện nay ở đâu? Hình như cháu tên là Lizoska phải không?
— Galôska. Tôi đã gửi cháu đi Kliackôp bằng máy bay khi tất cả những chuyện ấy bắt đầu. Tôi không biết tí gì về chỗ cháu ở hiện nay. Tòi rất lo. Còn cháu Pêchya của anh?
— Tôi cũng đã gửi được cháu về Mạc-tư-khoa.
— Một chú bé láu lỉnh! Tóm lại, một ông phó chủ tịch !
Và bỗng cả hai người im bặt, dáng đăm chiêu... Lần đầu tiên trong những ngày gần đây Piôt Vaxiliêvich cảm thấy thực sự thoải mái, được chuyện trò tự do và giản dị với một người xô viết, không dối trá, không đóng kịch, không phải cân nhắc từng lời.
— Thôi, bây giờ... — Đrujinin nói, vẻ suy nghĩ — Piôt Vaxiliêvich này, xin lỗi, nhưng tôi muốn rõ... — Anh nín lặng, đắn đo. — Tôi muốn làm rõ tính chất mối quan hệ giữa chúng ta. Anh hiểu tôi chứ?
Vấn đề đặt ra không cần thiết. Đúng thế, Batsây đã hiểu. Ổng gật đầu, nói:
— Tôi hiểu lắm.
— Bây giờ chúng ta phải xác định — Đrujinin dịu dàng nói, không vội vã, tiếp tục cân nhắc từng lời. — Xin lỗi anh, anh là đảng viên ?
— Không, tôi là người không đảng phái — Batsây đáp và không hiểu sao hơi đỏ mặt. — Nhưng tôi tưởng cái đó không có gì quan trọng?
— Đúng thế! Đúng thế ! Tôi chỉ muốn tất cả đều minh bạch. Bây giờ tất cả chúng ta đều là người Bônsêvich trong đảng và ngoài đảng. Phải thế không? Nếu tôi không nhầm, anh là một trung úy Hồng quân?
— Phải, chỉ huy pháo đội. Tôi có một nhiệm vụ đặc biệt nhưng tôi....
— Tôi hiểu rồi.
Đrujinin im lặng và im lặng khá lâu, rõ ràng là anh đang suy nghĩ. Cuối cùng anh nói:
— Piôt Vaxiliêvich, số phận đã tập hợp chúng ta... Anh cũng thấy là trong hoàn cảnh nào rồi. Tôi mong anh hiểu cho là tôi phải phụ trách một nhiệm vụ chiến đấu nhất định. Không cần phải nói với anh nhiều hơn. Đó là một nhiệm vụ của đảng và của chính phủ. Một nhiệm vụ của quốc gia.
Batsây gật đầu :
— Tôi hiểu.
— Bây giờ... Anh đừng nghĩ là tôi quá khắt khe không cần thiết, nhưng tôi cần biết rõ ý định của anh trong tương lai. Anh lưu ý cho, không phải chỉ nhân danh cả nhân mà tôi đòi hỏi anh, nhưng nhân danh Quốc gia. Vì vậy...
Batsây phác, một cử chỉ, nhưng Đrujinin ngăn lại, tay ấn nhẹ lên vai ông.
— Anh không nên vội vã. Anh hãy suy nghĩ kỹ và trả lời cho tôi.
— Tòi xin hoàn toàn để tùy anh sắp xếp, — Batsây nói giọng cương quyết.
— Tôi cũng tin như thế.
Đrujinin chìa tay ra. và họ siết chặt tay nhau.
Đrujinin nằm dài trên chiếc ghế ô-tô, chân không đi ủng, mình mặc một chiếc áo choàng s.s. không cài khuy, bên trong nom cũng hay vi thấy thấp thoáng có màu xanh của chiếc áo lót xô-viết. Anh đang ghi chép bằng bút chì vào một cuốn sổ tay để trên đầu gối.
Misa mang từ góc nhà ra một cái ấm đun nước, bắc lên hai viên gạch, và lấy một thỏi cồn đặc tước được của địch đốt lên đun. Được trà, Misa lấy ra nửa ổ bảnh mì trắng, một khúc xúc-xích khô Mạc-tư-khoa và một gói đường nhỏ. Anh chia bánh ra ba phần bằng nhau, không lớn lắm, ba khoanh xúc-xích và lấy trong gói ra ba miếng đường.
— Hôm nay nhà chẳng có gì ăn tươi, đồng chi trung úy ạ — anh nói và nhìn Batsây, vẻ nghiêm trang. — Thực phẩm khó khăn lắm.
Anh đưa cho mỗi người một phần trên một mảnh giấy, pha một dúm trà nhỏ rồi mời mọi người ăn. Ba bạn cùng ăn và uống trà trong những cái chén tạm thời’, cố uống thật từ từ để tận hưởng cái thú uống trà. Còn rất ít nước trong gác xép và mãi hôm sau họ mới có thể lấy được.
— Anh thử tương tượng xem, thoạt đầu tôi không nhận ra anh. — Batsây nói và nhìn Đrujinin, niềm hoan hỉ lộ trên khóe mắt.
— Tôi thì dễ nhận ra lắm! Vì nét mặt tôi không thay đổi. Chỉ bộ quân phục và chiếc mũ cát-két... Nhưng anh, Piôt Vaxiliêvich ạ, anh cừ lắm! Một nông dân cá thể Mônđavi chính công! — Đrujinin mỉm cười, cỏi mở. — Một bộ râu, một áo choàng, một cái mũ không vành, đôi giày cà tàng. Tuyệt!
— Thế tại sao anh nhận ra tôi?
— Mắt nhà nghề mà lại.
— Đúng như người ta nói, nếu không phải vận may thì tức là vận rủi đã giúp tôi...
Plôt Vaxiliêvich nhớ lại, một buổi trưa rất nóng trên đồng cỏ, không khí lấp lánh ở chân trời, Pêchya, thằng con trai, một em bé gái áo quần sặc sỡ, và một quân nhân biên phòng đội mũ cát-két xanh bạc màu; người quân nhân tung em bé gái lên không như một bó hoa, làm em quay tròn xoay tít, và cả hai — ông bố và cô con gái — cười như nắc nẻ. Như đã lâu lắm rồi! Lúc bấy giờ, con người như sống trên một hành tinh khác, hành tinh của hạnh phúc.
— Này, anh không thể tưởng tượng được là khi gặp anh tôi sung sướng như thế nào, — Batsây thốt lên, giọng ngây thơ.
— Tôi cũng vậy — Đrujinin thành thật đáp. Và bỗng anh mỉm cười buồn bã. — À, anh nói thế nào? Sabô, Akecman, Buđaki ?... Đó là xứ sở thời niên thiếu của anh đấy à?
— Va của món cá trích sấy nữa — Piôt Vaxiliêvich rầu rầu tiếp.
— Tôi chả cần món cá trích sấy của anh! — Đrujinin nói.
— À..., phải... chúng ta đã cùng dạo chơi trên một con tàu. Một cuộc ngao du không đến nỗi buồn tẻ. Này, cháu gái đáng yêu của anh hiện nay ở đâu? Hình như cháu tên là Lizoska phải không?
— Galôska. Tôi đã gửi cháu đi Kliackôp bằng máy bay khi tất cả những chuyện ấy bắt đầu. Tôi không biết tí gì về chỗ cháu ở hiện nay. Tòi rất lo. Còn cháu Pêchya của anh?
— Tôi cũng đã gửi được cháu về Mạc-tư-khoa.
— Một chú bé láu lỉnh! Tóm lại, một ông phó chủ tịch !
Và bỗng cả hai người im bặt, dáng đăm chiêu... Lần đầu tiên trong những ngày gần đây Piôt Vaxiliêvich cảm thấy thực sự thoải mái, được chuyện trò tự do và giản dị với một người xô viết, không dối trá, không đóng kịch, không phải cân nhắc từng lời.
— Thôi, bây giờ... — Đrujinin nói, vẻ suy nghĩ — Piôt Vaxiliêvich này, xin lỗi, nhưng tôi muốn rõ... — Anh nín lặng, đắn đo. — Tôi muốn làm rõ tính chất mối quan hệ giữa chúng ta. Anh hiểu tôi chứ?
Vấn đề đặt ra không cần thiết. Đúng thế, Batsây đã hiểu. Ổng gật đầu, nói:
— Tôi hiểu lắm.
— Bây giờ chúng ta phải xác định — Đrujinin dịu dàng nói, không vội vã, tiếp tục cân nhắc từng lời. — Xin lỗi anh, anh là đảng viên ?
— Không, tôi là người không đảng phái — Batsây đáp và không hiểu sao hơi đỏ mặt. — Nhưng tôi tưởng cái đó không có gì quan trọng?
— Đúng thế! Đúng thế ! Tôi chỉ muốn tất cả đều minh bạch. Bây giờ tất cả chúng ta đều là người Bônsêvich trong đảng và ngoài đảng. Phải thế không? Nếu tôi không nhầm, anh là một trung úy Hồng quân?
— Phải, chỉ huy pháo đội. Tôi có một nhiệm vụ đặc biệt nhưng tôi....
— Tôi hiểu rồi.
Đrujinin im lặng và im lặng khá lâu, rõ ràng là anh đang suy nghĩ. Cuối cùng anh nói:
— Piôt Vaxiliêvich, số phận đã tập hợp chúng ta... Anh cũng thấy là trong hoàn cảnh nào rồi. Tôi mong anh hiểu cho là tôi phải phụ trách một nhiệm vụ chiến đấu nhất định. Không cần phải nói với anh nhiều hơn. Đó là một nhiệm vụ của đảng và của chính phủ. Một nhiệm vụ của quốc gia.
Batsây gật đầu :
— Tôi hiểu.
— Bây giờ... Anh đừng nghĩ là tôi quá khắt khe không cần thiết, nhưng tôi cần biết rõ ý định của anh trong tương lai. Anh lưu ý cho, không phải chỉ nhân danh cả nhân mà tôi đòi hỏi anh, nhưng nhân danh Quốc gia. Vì vậy...
Batsây phác, một cử chỉ, nhưng Đrujinin ngăn lại, tay ấn nhẹ lên vai ông.
— Anh không nên vội vã. Anh hãy suy nghĩ kỹ và trả lời cho tôi.
— Tòi xin hoàn toàn để tùy anh sắp xếp, — Batsây nói giọng cương quyết.
— Tôi cũng tin như thế.
Đrujinin chìa tay ra. và họ siết chặt tay nhau.