2
Từ sáng sớm, đã mấy lần báo động. Các chuyến bay huấn luyện bị tạm hoãn.
Đồng chí tham mưu trưởng xuất hiện trước cửa nhà chờ của những người bay huấn luyện:
- Mời anh Tú và đồng chí Hùng lên đường. Các anh chuẩn bị có thể gặp địch.
Tú và Hùng đang ngồi chờ lập tức đứng dậy.
Họ rảo bước đi ngang đường băng trắng lóa ánh nắng mặt trời tiến về phía sân đậu. Hôm nay, hai người tập bay biên đội.
Những buổi bay tập đã được ấn định từng giờ, từng phút, vừa xen kẽ, vừa tranh thủ, không có thời gian chết, nhưng kế hoạch hàng ngày vẫn luôn luôn bị vỡ. Khi vì thời tiết xấu. Có khi chỉ vì người phụ trách khí tượng muốn an toàn đã dự báo quá đi một chút, khiến cho khí tượng đang còn ở giản đơn chuyển sang phức tạp. Và nhất là vì bầu trời luôn luôn bị máy bay địch quấy rối.
Tú quay sang bảo Hùng;
- Cậu sẽ cố bám. Mình không có thói quen "chiếu cố" số 2?
-Rõ.
Được bay với trung đoàn phó, Hùng rất phấn khởi. Những ngày ở trường, nghe đến những tên Tú, Đông, Quỳnh, Bản..., học viên có cảm giác đó là những nhân vật xuất chúng, xa mình vời vợi... Hôm nay, mình đã cùng bay đôi với anh ấy. Mình nhất định sẽ không để lạc đội, trở về một mình. Mỗi lần anh ấy quay lại sẽ thấy mình gắn liền với anh như hình với bóng. Dù sao anh cũng còn kém mình khá nhiều giờ bay với loại máy bay mới này.
- Nếu thấy địch thì đánh hay là rút? - Tú hỏi.
- Đánh ạ.
- Nhưng mình chưa thực tập bắn tên lửa.
- Tôi cũng vậy.
- Hay lúc đó cậu sẽ lên làm số 1, mình trở về số 2? - Tú vừa nói vừa tủm tỉm.
- Không ạ. Tôi sẽ bảo vệ đuôi thật chắc cho anh.
Họ tới sân đậu. Hai chiếc máy bay sau khi nạp lại đủ dầu đã được xe tải kéo đến.
Đông và Hoa đang ngôi chờ dưới cánh hai chiếc Mic cũ ở gần đó, Đông nói to:
- Anh Tú ơi! Anh lại chạy trước tôi và thằng Hoa mấy bài nữa à?
Tú quay lại:
- Cậu giành trực, giờ thấy mình bay lại tiếc rẻ? Muốn đổi thì ra báo cáo tham mưu trưởng thay người, mình sẽ trực hộ cho.
- Không đời nào! - Đông xua tay - Anh bay đi. Nếu gặp Giôn-xơn, gọi tôi lên xua cho.
- Mình cũng còn thừa khối tên lửa đây...
Hai chiếc máy bay lao lên nền trời xanh ngắt, rải rác những đám mây trắng.
Hùng đã bay phục hồi rất nhanh. Các bài bay của anh đều được phê chuẩn là tốt. Cuộc bay đôi với trung đoàn phó làm cho anh có cảm giác trung đoàn đang thử thách lần cuối trước khi đưa vào chiến đấu.
Từ khi bay, Hùng giữ rất đúng cự ly với biên đội trưởng. Anh luôn luôn cho máy bay cơ động nhẹ sang hai bên để làm động tác cảnh giới. Khả năng kẻ địch bất thần xuất hiện rất có thể xảy ra. Gần đây, chúng dùng nhiều thủ đoạn. Khi chúng vào tốp nhỏ, khi chúng vào tốp lớn. Khi chúng bay thấp, khi chúng bay cao. Chúng thay đổi giờ đánh phá. Chúng lợi dụng những khi trời nhập nhoạng và thời tiết xấu. Bây giờ chúng có thể bất thần từ một mỏm núi phía dưới nhô lên. Chúng cũng có thể từ đám mây trên đầu anh bổ xuống. Mình sẽ luôn luôn sẵn sàng.
Chốc chốc, Tú lại ngoái đầu nhìn anh. Bay với đồng chí biên đội trưởng đã từng đánh thắng nhiều trận, Hùng rất yên tầm. Hùng nảy ra ước muốn có một tên địch xuất hiện. Anh mong nhìn thấy một thằng ở phía sau đang định bám vào đuôi biên đội. Khi đó, anh sẽ vừa báo cáo với biên đội trưởng vừa quay lại phản kích. Mình sẽ tránh cái sai lầm của Xuân trước đây, vì thi hành lệnh máy móc, cứ bám theo đuôi biên đội trưởng nên đã hy sinh... Anh ấy sẽ thấy mình không phải là một đứa khờ khạo, và sẽ đánh giá mình là làm ăn được...
Hùng bỗng nhận thấy máy bay của biên đội trưởng đang ngoặt về phía mình. Chiếc máy bay phía trước như muốn chắn đường bay của anh. Sao anh ấy lại có một động tác như thế? Hùng chợt hiểu là biên đội trưởng đang thử thách sự ứng phó của mình. Nếu tránh máy bay anh bằng cách kéo lên cao, mình sẽ không nhìn thấy anh ấy nữa. Hùng lập tức ấn nhẹ cần lái cho máy bay mình chìm xuống. Máy bay của Tú vọt qua đầu anh. Hùng nhìn rõ cả bụng máy bay, cờ sao và những quả tên lửa. Anh ép độ nghiêng, vòng theo biên đội trưởng. Bây giờ thì anh ấy muốn bay về phía nào mình cũng vẫn cứ bám chắc.
Đường bay của Tú ổn định trở lại. Hình như anh đang nói với mình: "Được?" và đây mới là sự thử thách thứ nhất, những thử thách khác.sẽ còn tiếp tục.
Lúc này không còn gì làm phân tán tư tưởng anh ngoài cái ý nghĩ phải nắm cho chắc mỗi thay đổi nhỏ của biên đội trưởng. Máy bay của Hùng bỗng dưng chậm hẳn lại. Biên đội trưởng vừa tăng tốc đột ngột. Anh mở hết cửa dầu để đuổi theo. Nhưng khoảng cách vẫn chưa rút ngắn được. Chiếc máy bay ở phía trước đã đạt được số vòng quay lớn nhất trong khi máy bay anh còn chưa đạt được. Mình đã phản ứng hơi chậm? Không thể để anh ấy quay lại thấy mất hút mình. Anh đẩy nhẹ cần lái cho máy bay chìm xuống rồi lại kéo lên. Với động tác làn sóng đó, anh có thêm tốc độ và trở về cự ly cũ phía sau biên đội trưởng. Bây giờ anh chỉ còn phải cẩn thận không để vọt lên trước Tú.
Anh ấy đã nói trước là sẽ không "chiếu cố mình...” Mình cũng không muốn được chiếu cố. Nay mai vào trận, thằng địch sẽ không chiếu cố mình là một anh lái mới. Mình mong anh ấy cứ thử thách mình như đã thử thách tất cả mọi người.
Chiếc máy bay của Tú bỗng ngoặt sang trái. Mình sẽ không rời anh ấy. Hùng đẩy nhẹ cần lái qua trái bám theo. Mắt anh bỗng lòa đi vì ánh sáng. Biên đội trưởng đang bay thẳng về phía mặt trời. Chiếc máy bay chỉ còn là những vệt sáng lấp lóa. Không nhanh chóng xoay xỏa, mình sẽ mất đội? Anh ép cần lái lượn sang phải để mở rộng gián cách. Chiếc máy bay của biên đội trưởng đã tách khỏi luồng ánh sáng dữ dội. Anh lại nhìn thấy nó dễ dàng ở phía bên trái. Hùng cảm thấy nhẹ nhõm...
Họ đã ở trên đường về. Anh ấy còn bắt mình đối phó gì nữa? Phía dưới là một vùng rừng núi rậm rì. Từ lúc đi, Tú luôn luôn cơ động nên Hùng không nhận ra đây là vùng nào. Chợt anh nhìn thấy máy bay Tú vừa nghiêng cánh. Anh ấy định báo hiệu gì cho mình vậy? - Hùng hết nhìn máy bay của Tú rối lại ngó chung quanh. Bầu trời vẫn trong trẻo, yên tĩnh. Màng tai của anh căng ra đợi lệnh của biên đội trưởng. Nhưng không thấy Tú nói gì. Chiếc máy bay trước mặt anh tiếp tục bay về với một đường bay ổn định. Cho đến lúc máy bay hạ cánh, Hùng vẫn thắc mắc không hiểu ban nãy biên đội trưởng muốn nói gì với mình. Anh tin chắc mình đã không nhìn lầm. Hùng xuống máy bay thấy Tú đang đứng chờ.
- Cậu bám tốt! - Tú nói.
Hùng đứng im lặng nhận lời khen của biên đội trưởng.
- Anh em mình sẽ tiếp tục gặp nhau trong bài không chiến.
Nếu được bay không chiến với anh ấy thỉ sẽ rất thích, Hùng nghĩ. Đến bài ấy mới thật là ác liệt.
- Lúc bay về, hình như tôi nhìn thấy có lúc anh lắc cánh?
- À... - Tú mỉm cười - khi qua Đông Triều... Cậu rất tinh. Không cái gì lọt qua mắt cậu.
- Tôi nghĩ mãi không hiểu anh định bảo gì?
Tú cười vang. Trông anh hồn nhiên như một chú bé.
- Không có gì đâu? Một chuyện riêng của mình.
Thấy Hùng vẫn còn vẻ thắc mắc, Tú nói tiếp:
- Cậu có nhìn thấy cái thung lũng có những dãy nhà khi chúng mình bay qua Yên Tử không?
Hùng lắc đầu. Khi đó anh mải bám theo biên đội trưởng nên không chú ý đến mặt đất.
- Đó là mỏ Vàng Danh. Bố mình trước kia làm việc ở đó. Mình đã sống ở mỏ ngày còn nhỏ.
Hùng nhìn anh. Nghe nói trước kia bố anh là thợ lò, còn anh là một chú bé bán kẹo. Mình chỉ kém các anh trên dưới một chục tuổi, nhưng có cái gì đã làm cho các anh khác hẳn với mình bây giờ. Mình còn hiểu biết quá ít về cuộc đời của các anh ấy trước kia. Bố mình vẫn thường nói với mình như vậy...