Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 08:53:26 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Vùng trời  (Đọc 27024 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #40 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2020, 10:55:35 am »

        
2


        Trung đoàn phó Xước phục phịch trong bộ đồ bay, chạy tới báo cáo bộ đội đã lập hợp xong, đang chờ Bộ tư lệnh quân chủng chỉ thị.

        Chính ủy quay sang tư lệnh trưởng:

        - Mời anh nói chuyện với anh em.

        - Bữa nay thì xin mời anh, người chiến sĩ kỳ cựu của binh chủng này.

        Nét mặt bình thường hay trầm lặng của đồng chí chính ủy vẫn còn lộ vẻ xúc động. Da mặt anh hơi xanh. Đôi mắt rất sáng của anh dịu lại. Vành môi rung rung. Chính anh cũng biết là đang không làm chủ được mình trước niềm vui...

        Chính ủy quân chủng là một trong số những người đầu tiên đã tham gia vào việc xây dựng nền móng cho đơn vị bay này. Cho đến ngày được trao nhiệm vụ nặng nề đó, anh chưa hề hiểu gì về những chiếc máy bay, kể cả việc đặt chân lên một chiếc máy bay quân sự.

        Những ngày đầu đó cách đây không lâu. Nhưng hình như bây giờ mọi người ít nghĩ tới nó và cứ tưởng như nó đã xa lắm rồi. Đó là cái ngày mà tất cả các đơn vị trong toàn quân nhận được chỉ thị hãy cử ngay lên Bộ những cán bộ đã từng làm bất cứ công việc gì có liên quan đến ngành hàng không trong thời Pháp thuộc. Số người tập hợp được có thể đếm trên đầu ngón tay. Và không thể nào tìm trong đó cho ra một người đã lái máy bay, dù là lái máy bay vận tải. Họ chỉ là những nhân viên công tác khí tượng, vô tuyến điện, văn phòng, vài ba người thợ sửa chữa máy bay.

        Chính ủy biết rất rõ từng người đứng trước mặt anh kia. Anh biết họ từ lúc họ vừa gột lớp bùn non của những chiến hào Điện Biên Phủ, vừa rời những cồn cát trắng nóng bỏng miền Trung, những dòng kênh có hàng dừa soi bóng ở Nam Bộ về tập trung dưới mái trường văn hóa, ngồi cắn bút trước một con toán kiểm tra lớp năm. Anh biết rõ số giờ bay của mọi người trước khi bước vào trận đánh... Các đồng chí đã bay lên từ ruộng bùn, từ nghèo nàn, lạc hậu mà bọn thực dân để lại sau gần một thế kỷ thống trị. Bay được lên trời đã là khó. Nhưng đánh thắng kẻ thù là không quân Mỹ ngay trên bầu trời còn khó hơn bội phần. Chúng đã đi trước chúng ta cả thế kỷ trong những hoạt động ở trên không. Đánh được chúng trên cao kia cũng giống như câu chuyện "Con sắt đánh đổ ông đùng"; đó là một chuyện thần thoại.

        Ngay cả trong những người lãnh đạo, không ít người tin ta sẽ làm được chuyện này... Không phải chỉ là chuyện có thêm một hay hai chiếc máy bay địch nữa bị bắn rơi. Điều mà những người chiến sĩ mặc bộ đồ bay màu xanh lá cây đứng lúng túng, ngượng nghịu trước mặt anh kia, đã làm được, quan trọng hơn rất nhiều. Ông cha ta đã nhiều lần đánh thắng rất oanh liệt kẻ thù trên bộ, trên biển, trên sông, nhưng ở mặt trận trên tầng không này thì đây là trận đánh đầu tiên. Các đồng chí đã chứng minh một khả năng mới của người Việt Nam. Dù chúng ta bay lên khoảng không chậm hơn kẻ thù cả thế kỷ, dù chúng ta chỉ có những chiếc máy bay chưa hiện đại bằng máy bay của chúng và thua kém chúng rất nhiều lần về số lượng, vẫn không có nghĩa là ta không thể bắn tan xác chúng ngay trên bầu trời. Điều đó hôm qua là niềm tin. Hôm nay, nó trở thành cái có thật.

        Chính ủy cảm thấy vô cùng yêu mến các chiến sĩ của mình.

        Nhưng bây giờ mình sẽ nói gì với anh em, chính ủy bỗng tự hỏi mình. Có nên ôn lại những chặng đường mà anh em đã trải qua để đi tới chiến công không? Điều đó cũng cần, nhưng nói ra bây giờ không thật đúng lúc. Cả đơn vị bay này đang phát sốt lên trước sự hân hoan vì chiến thắng. Anh cũng muốn san sẻ với anh em cho vợi đi niềm vui, niềm tự hào tột bức trước chiến công mà họ vừa mang về cho quân chủng. Anh chợt nhớ lại buổi lễ tuyên dương các đơn vị đánh thắng không quân Mỹ ngày 5 tháng 8 năm 1965, mà mình đã tham dự. Hôm đó Bác Hồ đã nói: "Các chú đã thu được thắng lợi vẻ vang nhưng chớ vì thắng lợi mà tự mãn, chủ quan khinh địch...". Có nên làm lắng đi niềm hân hoan này không, niềm hân hoan mà họ xứng đáng được hưởng...? Anh nhận ngay ra là không thể để mọi người say sưa thắng lợi. Nếu trận đánh ngày hôm nay diễn ra với họ có phần nào thuận lợi thì trận đánh sắp tới sẽ gay gắt hơn rất nhiêu. Nhất định kẻ địch sẽ trả đũa. Và ngay lúc này anh cũng chưa hình dung được cuộc chiến đấu của trung đoàn không quân nhỏ bé này với không lực Hoa Kỳ sẽ kéo dài được bao lâu và chung cục sẽ ra sao...

        Nét mặt chính ủy trở lại vẻ trầm lặng. Anh bắt đầu nói dọng dịu dàng:

        - Đêm nay hoặc ngày mai, đồng bào cả hai miền Nam, Bắc được tin chiến thắng của các đồng chí chắc sẽ rất phấn khởi. Chúng ta cũng rất vui mừng phấn khởi cùng với đồng bào. Nhưng điều quan trọng bây giờ là phải rút ra những kinh nghiệm của trận đánh. Các đồng chí hãy tìm xem là mình đã thắng địch trong hoàn cảnh nào? Thuận lợi hay là khó khăn? Nếu là thuận lợi thì mình phải tính đến khi gặp khó khăn...

        Chính ủy bắt đầu nêu ra một loạt những câu "tại sao”. Tại sao có những đồng chí bắn hết đạn mà không trúng máy bay địch? Tại sao cả những đồng chí đã lập chiến công cũng không làm được điều đảng ủy trung đoàn đã nêu ra: Bắn rơi máy bay địch từ loạt đạn đầu trong lần công kích đầu tiên? Tại sao đồng chí biên đội trưởng lại nói là mình đã có lúc "bấn", không biết nên xử trí thế nào?... Tại sao và tại sao? Chiến công của những người lái được đặt trên một chiếc bàn xoay và hiện lên dưới những góc độ mới. Chính uỷ đã nhắc mọi người chưa thể ngủ yên với chiến công.

        Chính ủy nói:

        - Ngày mai, có thể các đồng chí sẽ tiếp tục chiến đấu. Trận đánh chắc chắn sẽ khó khăn hơn. Nhưng nhiệm vụ của Bộ tư lệnh quân chủng trao cho các đồng chí vẫn là: Ra đi - chiến thắng - trở về. Chiến công của đoàn ta mới chỉ là chiến công đầu. Các đồng chí phải đánh thắng liên tục trong những điều kiện ngày càng khó khăn, phải chuẩn bị mọi mặt cho kỹ, không để gặp bất ngờ trước kẻ địch. Và các đồng chí hãy giữ cho tư tưởng mình, tâm hồn mình thật trong sáng để tiếp tục bay cao, bay xa hơn nữa...
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:26:08 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #41 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2020, 10:56:44 am »

        
3


        Đúng tám giờ rưỡi tối, giờ đi ngủ bắt buộc của những người lái hôm sau trực ban, Quỳnh mới trở về chiếc giường nhỏ của mình.

        Anh nằm ngửa, gối đầu lên hai bàn tay lồng vào nhau, duỗi rộng đôi cẳng chân. Tứ chi đều mỏi. Nhưng đầu óc của anh rất nhẹ nhàng, thanh thản. Buổi chiều, cơ quan tham mưu đã đưa anh xem một đoạn phim khá dài do máy ảnh tự động chụp khi nổ súng. Cái chấm đen hình con nhặng đó to dần lên ở những đoạn phim sau và cuối cùng nó mang một đốm trắng lớn. Đúng như cậu Đông đã nói bữa trước: chỉ là chưa có thực tế đó thôi. Bây giờ sự việc trở nên rõ ràng. Đoạn phim đã xác nhận hình ảnh mà anh đã nhìn thấy: cái máy bay địch bùng cháy giữa trời, trở thành bó đuốc lửa. Anh đã trông rõ mặt một phi công Mỹ nhưng đó lại là thằng mà anh tiêu diệt hụt. Còn chính cái tên mà anh bắn rơi thì anh lại không nhìn thấy mặt nó. Nó đã gây tội ác ở những nơi nào trên miền Nam, ở những nơi nào trên miền Bắc? Có phải chính nó đã bắn chết em nhỏ nằm trong chiếc nôi ở Quảng Bình mà mình đã nhìn thấy qua một tấm ảnh? Khi gặp nó, anh chỉ nghĩ: mình phải trừ một vật hết sức ghê tởm ở ngay trước mắt. Nhưng lúc này anh lại nghĩ không biết nó bao nhiêu tuổi, hình thù nó ra sao? Nó là con một viên tướng có bộ mặt gian ác hay là con một lão tư bản bụng phệ...? Quỳnh nằm yên lặng với những câu hỏi vẩn vơ. Thì ra cái máy bay to lừng lững như một chiếc pháo đài thép của chúng cũng không chịu đựng nổi những thỏi đạn đồng. Nhưng điều làm anh khoan khoái nhất, thích thú nhất là khi nhớ lại cái đầu lúc lắc, nghiêng ngó của tên giặc lái chạy trốn.

        Từ phòng bên, phòng của đại đội trưởng Tú, vẳng sang một giọng ngâm thơ miền Trung nho nhỏ, êm dịu. Đại đội trưởng rất thích những buổi tiếng thơ. Ngày mai, biên đội của Tú trực ban chính. Nhưng tối nay anh vẫn rán chờ nghe ngâm thơ. Hay là anh ấy cũng đang không ngủ được như mình. Giọng ngâm thơ gợi lên một dòng sông xanh, một con thuyền nhỏ với những mái chèo khoan nhặt. Quỳnh chợt nhớ lại cái cảm giác khác thường khi anh nhìn thấy biển sáng hôm nay. Biển đối với Quỳnh không xa lạ. Quỳnh cũng đã bay trên biển nhiều lần. Nhưng biển lúc đó đã gợi cho anh một cái gì rất thân thiết, một cái gì mà mọi khi anh

        không cảm thấy. Và bây giờ anh đã hiểu rồi. Anh nhớ tới Hảo. Người bạn gái, hãy cứ coi là như thế, bỗng dưng gắn bó mật thiết với cuộc đời mình, hiện đang ở biển. Biết đầu cô ấy lại không ngồi trên một con thuyền nho nhỏ nào ngước mắt nhìn lên chiếc máy bay của mình. Cô ấy đã nói là đang sống những ngày lênh đênh sóng nước. Mình chưa bao giờ cảm thấy cô ấy xa mình hơn và cũng gần mình hơn bây giờ.  
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:26:19 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #42 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2020, 10:58:21 am »

        
CHƯƠNG IX

1


        Lá thư của vợ Tú được đồng chí trực ban chính trị chuyển cho anh ở sân bay sáng hôm qua, mãi đến trước khi đi ngủ anh mới có thời giờ mở ra xem. Nhà máy đã sơ tán về vùng nông thôn cách thành phố hơn hai chục ki-lô-mét. Bé Kim Anh vẫn ở nhà với ông bà. Nếu tình hình gay go hơn thì gia đình anh sẽ chuyển vào trong làng. Ông cụ đã đào được một cái hầm ở vườn sau. Hầm có mái để tránh mảnh đạn, chỉ phải cái hễ trời mưa là có nước. Nguyệt khoe mỗi lần nghe báo động, bé Kim Anh đã biết tự mình chạy xuống hầm... Tháng trước, hai vợ chồng cô em Tú về thăm nhà. Em rể anh sắp đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Cô em Tú định nếu chồng đi thì đem con về gửi ông bà. Mỗi tuần, Nguyệt về nhà một lần. Bé Kim Anh cứ đòi mẹ cho đi theo để xem máy bay của bố. Nó tưởng mẹ nó vắng nhà như vậy là lên chỗ bố nó. Nguyệt vẫn nhắc nhiều đến con như trong những lá thư trước. Nhưng ở đoạn cuối thư, Tú bỗng nhận thấy có những câu vợ anh mới viết cho anh lần này là lần đầu: "Đến chỗ ở mới này, thỉnh thoảng em được nhìn thấy máy bay của ta. Mỗi lần có máy bay của ta bay qua, em đều tin là trong đó có anh. Em lại tự hỏi có phải các anh đi chiến đấu đấy không? Lòng em bồi hồi. Em mong và em tin rằng anh bao giờ cũng sẽ là người chiến thắng. Em phải nói với anh một điều mà em không muốn nói: Em sẵn sàng chịu đựng mọi thử thách lớn lao nhất và dù như thế nào thì em mãi mãi vẫn thuộc về anh..."

        Ngày hôm qua Tú cũng dẫn một biên đội xuất kích, nhưng biên đội anh chỉ làm nhiệm vụ yểm hộ. Khi biên đội của Quỳnh gặp địch, Tú đã xin sở chỉ huy cho hạ độ cao để cùng đánh địch, nhưng đề nghị của anh không được chấp thuận. Tối qua giao ban, trung đoàn đã chỉ định biên đội của Tú hôm nay trực ban chính. Đông đã trở về biên đội của mình. Biên đội của Đông hôm nay làm nhiệm vụ dự bị. Công việc đến dồn dập. Tú không phải chỉ là một biên đội trưởng, một con chim đầu đàn, anh còn là người chỉ huy của cả đại đội bay. Ngoài phần việc của riêng anh, Tú còn phải lo cho anh em, cho nhiệm vụ chiến đấu của cả đại đội. Tú chỉ đọc lá thư của Nguyệt được "hơn" một lần. Anh đọc lại, đọc kỹ những dòng có giọng là lạ đó... Cô ấy cũng biết giờ phút chiến đấu sắp đến với mình. Và cũng giống mình, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng... Anh xếp lá thư của Nguyệt vào chiếc hộp nhỏ như anh vừa vội vã chia tay với cô. Trận đánh ngày hôm qua đã diễn ra một cách thuận lợi và vui vẻ nữa là khác. Biên đội gặp địch đã đánh một trận khá tốt. Nhưng ta chỉ mới gặp những máy bay cường kích của Hải quân Mỹ. Đây chưa phải là loại máy bay mạnh nhất của chúng. Và kẻ địch rõ ràng bị bất ngờ. Có thể là chúng không nghĩ ta đã bắt đầu những trận đánh trên không và lại đánh chúng ở một vùng trời khá xa sân bay. Anh em ta đã tỏ ra dũng cảm, linh hoạt, bám sát lấy nhau mà chiến đấu. Nhưng khi từng người kiểm điểm lại thì đều thấy có những lúc mình xử trí không tốt. Tú biết những thiếu sót đó của anh em sẽ là những thiếu sót của mình nếu biên đội anh ngày hôm qua cũng vào trận.

        Hôm nay, nếu chúng lại đến, thì trận đánh chắc chắn là sẽ ác liệt hơn. Biên đội anh có thể sẽ chạm trán với máy bay đánh chặn của địch. Loại máy bay được Mỹ phô trương rùm beng về sức nhanh, tính cơ động và đặc biệt là những tên lửa không đối không mà chúng mang theo. Những tên lửa này, khi địch phóng ra lao đến máy bay ta như là chúng biết tự đi tìm tới mục tiêu...

        Ngày hôm nay chúng sẽ đề phòng cẩn thận hơn, chúng sẽ dùng một lực lượng đông hơn ta nhiều lần... đó là những điều khá chắc chắn.

        Đồng chí bác sĩ lần lượt gặp từng người hỏi thăm đêm qua ngủ thế nào. Họ trả lời bằng những câu khác nhau:

        - Ngủ tốt.

        - Rất ngon!

        - Ngủ hơn chết...

        Tú biết là hầu hết đã nói dối. Tối hôm qua, anh thức khuya và tỉnh giấc mấy lần. Trận đánh đã tạo nên trong người anh một sự kích thích rất mạnh.

        Trên đường ra sân bay, Đông ghé lại bên Gấu con, hỏi nhỏ:

        - Hôm qua, cậu bắn tất cả mấy lần?

        - Có lẽ đến sáu, bảy lần.

        Đông phát hai tay vào hông mình, kêu lên:

        - Chết thật!

        Rồi anh xuýt xoa:

        - Thế có hại tôi không!

        - Trông cái vi ruồi to bè bè xoay về phía mình, tưởng bám được đuôi nó rồi, nổ súng là trúng, ai ngờ đạn bay đi đầu. Về ăn mất ngon, đêm nằm không ngủ được - Phương nói với mọi người.

        Vì anh em khi tập xạ kích quen với mục tiêu máy bay ta nhỏ máy bay địch lớn, nhìn chúng ở xa đã tưởng chúng vào cự ly nổ súng, Tú nghĩ.

        - Phải đánh cho thật gần! - Một người nói.

        - Vẫn biết là đánh gần, nhưng thế nào là gần? Cụ thể là bao nhiêu mét?

        - Gần là trong phạm vi xạ kích có hiệu quả. Phải bắn cho rơi.

        - Nói thế vẫn chưa cụ thể.

        Cuộc thảo luận về cách đánh địch lập tức lại nổ ra sôi nổi. Những đồng chí hăng hái tranh cãi đều là những người ngày hôm qua chưa đánh. Những người đã chiến đấu giữ thái độ im lặng khiêm tốn. Vả lại, họ nghĩ mình đã nói nhiều. Cuộc tranh cãi vào lúc này ít bị những gì không cần thiết xen vào, như là tính hiếu thắng, lòng tự ái... Nhưng phải đến cùng, phải cho ra lý, ra lẽ. Vì những điều bàn cãi bây giờ chính là những điều lát nữa họ phải làm. Trong những hoạt động trên không, đặc biệt là trong những cuộc chiến đấu trên không, người lái không được phép sai lầm vì họ hiếm có điều kiện rút kinh nghiệm cho một lần thứ hai.

        Trời nhiều mây. Không nhìn thấy những quả núi lớn nằm ở phía bắc sân bay. Một đám mây dày nặng trĩu phủ kín trên đầu. Cuộc chiến đấu nếu có, sẽ diễn ra trong thời tiết phức tạp.

        Mọi guồng máy đều quay gấp hơn bình thường. Vào việc rồi? Trận đánh hôm trước tự nó đã trở thành một mệnh lệnh nghiêm khắc. Không khí sân bay thẳng căng, lúc nào cũng sẵn sàng chờ những phát pháo hiệu.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:26:32 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #43 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2020, 10:59:00 am »

        
2


        Rời đường băng, Tú nhân thấy trần mây trên đầu rất thấp. Anh hạ lệnh cho biên đội triển khai đội hình rối xuyên lên.

        Đám mây tối đen. Những chấm lân tinh trên mặt đồng hồ sáng xanh. Chung quanh chỉ còn một màu xám đồng đặc. Ngoài tiếng máy đều đều là tiếng nước xiết ràn rạt chung quanh khoang ngồi. Đường bay lúc này là ở những mũi kim đồng hồ.

        Mây vẫn còn dày.

        Lên cao mây sáng dần.

        Ánh sáng mặt trời ùa vào khoang lái. Những chấm dạ quang đổi màu. Kim đồng hồ độ cao chỉ hai ngàn mét.

        Tú nhìn chung quanh. Anh thấy các bạn cũng vừa ra khỏi mây. Cự ly giữa các máy bay rất tốt. Bàn tay điều khiển của từng người không xê xích một ly. Các đồng chí trong biên đội cũng đã nhìn thấy biên đội trưởng, tự động thu hẹp khoảng cách, siết chặt đội hình chiến đấu.

        Tú tiếp tục dẫn biên đội bay lên độ cao sở chỉ huy đã quy định.

        Mây trời sáng nay rất phức tạp. Dưới cánh, trên đầu, đằng sau, phía trước đều là mây. Có những đám mây tròn, dẹt như chiếc vung lớn. Có những dải mầy dài mềm mại như những dải lụa. Nhiều đám mây nhỏ nối tiếp nhau trông giống như một đàn vịt đang đi kiếm ăn dưới sự dắt dẫn của một cây gậy vô hình. Từ mặt đất nổi lên một đám mù do hơi nước tạo nên phản chiếu ánh mặt trời, sáng nhức mắt.

        Tầm nhìn xa xấu.

        Tú phải luôn luôn cho biên đội thay đổi độ cao để tránh những đám mây lớn đứng chặn trên đường bay. Đôi cánh của anh len lỏi tìm ra một con đường đi giữa những đám mây tầng tầng lớp lớp đan vào nhau như một tấm lưới dày. Mỗi lần đưa mắt nhìn sang hai bên, anh thấy các đồng đội vẫn bám chắc anh ở một cự ly không thay đổi. Biên đội anh tiếp cận địch trong sự im lặng. Họ theo dõi nhau, trao đổi với nhau bằng mắt. Tú đã chủ trương hết sức hạn chế dùng vô tuyến điện trên dọc đường để tạo thế bất ngờ đã bị mất đi một phần vì trận đánh sáng hôm qua.

        Biên đội bạn do Đông dẫn đầu hôm nay cũng rất kín tiếng. Đông hậm hực mãi vì cơn đau bụng bất ngờ đã làm anh bỏ lỡ trận đánh hôm qua. Tú biết Đông không thật thoải mái với nhiệm vụ đi yểm hộ sáng nay, nhưng anh tin chắc chắn Đông sẽ làm tròn.

        Thấm thoắt mới đó mà đã mười năm rồi. Giây lát nữa, mình lại bước vào một cuộc chiến đấu mới. Liệu mình có còn được bình tĩnh như ngày xưa không? Có lẽ nào trải qua mười năm ăn học, rèn luyện mà mình lại kém trước! Mình phải đánh một trận thật tốt. Riêng về mặt tinh thần, mình sẽ không để cho ai chê trách mình... Đôi mắt của Tú bắt đầu căng ra. Khu chiến đã ở trước mặt. Mỗi đám mây đều như chứa đựng trong nó một điều bí mật, một sự bất ngờ.

        Tú bỗng nhận ra một vệt trắng đục như dòng sữa hiện lên giữa nền xanh có những sắc độ đậm nhạt khác nhau trên mặt đất phía trước.

        Sông Mã!

        Con sông sáng dần lên trước mắt anh giữa những đổi núi xanh sẫm và đồng ruộng mang màu xanh non của lúa.

        Mây đã thưa hơn. Tuy nhiên, trên mặt biển nhiều đám mây quy vẫn nằm rải rác hạn chế tầm nhìn. Một dải mây tầng kéo dài trên những đỉnh núi ở phía tây.

        - Chi Lăng gọi 402 ! - Đài chỉ huy bắt đầu lên tiếng.

        - 402 nghe rõ - Tú đáp.

        - Mây đen bên trái 15 độ, 45 ki-lô-mét.

        - Nghe rõ.

        Các bạn anh cũng đã nghe rõ thông báo, không đợi lệnh của đồng chí biên đội trưởng ít lời, lập tức triển khai đội hình chiến đấu.

        Bay thêm chừng vài phút nữa, Tú chợt nhận thấy bên trái anh, đúng mười lăm độ, có những chấm đen di động trên mặt biển, dưới những đám mây.

        Tú ra lệnh:

        - Tất cả thả thùng dầu phụ! Tăng hết cửa dầu!

        Cùng lúc đó, Tú nghe tiếng Giang, bay số 2 nói rành rọt:

        - Báo cáo 402: Bên trái, 90 độ, mây đen !

        Tú ngoảnh sang trái. Anh thấy thêm một tốp máy bay địch khác trên biển. Chúng ở vào một cự ly gần hơn tốp anh vừa nhìn thấy. Tốp máy bay địch này đang bay lẩn vào một đám mây. Hay là chúng đã nhận ra ta? Nhưng anh tự hỏi: Chả có lẽ trên định cho mình lao ra ngoài biển để đánh địch? Tất cả các tốp máy bay địch họ vừa nhìn thấy đều ở trên mặt biển. Chắc không phải là những mục tiêu ở nhà vừa thông báo cho họ.

        - Mây đen còn xa. Chú ý bám sát!

        Tú ra lệnh và tiếp tục cho máy bay lao theo hướng của sở chỉ huy đã quy định.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:26:44 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #44 vào lúc: 30 Tháng Sáu, 2020, 11:51:17 am »

        
3


        Bất chợt, Tú nhìn thấy bốn chiếc máy bay địch cùng một lúc nhô lên trên đầu một mỏm núi phía trước. Chúng bay theo đội hình chữ nhật lệch. Hai chiếc đầu đi thấp, hai chiếc sau đi cao. Bọn địch này từ đất liền đang định vòng ra biển.

        - Chuẩn bị công kích? - Tú ra lệnh gấp.

        - Đánh tốp nào đây? - Số 3 hỏi lại anh, giọng rất bình thản. Bên trái và bên phải họ đêu có địch.

        - Tốp bên phải, phía trước. Vòng trái bám sát!
          
        Bốn chiếc máy bay của ta lượn sang bên trái rồi từ độ cao bốn ngàn mét lao xuống đội hình của địch.

        Những hình thù kỳ dị hiện trước mắt của Tú. Đó là những con vật mình xám mốc, đầu dài, giống như một con trăn có hai chiếc cánh nhỏ xíu ở phía sau như hai cái vây cá. Chúng trườn đi một cách nặng nề. Chắc nó còn đang mang nặng trên mình những bom đạn chưa kịp quẳng xuống làng mạc của ta.

        Hai mắt Tú nhức nhối, máu trong người anh như sôi lên khi máy bay của anh mỗi lúc một gần máy bay địch.

        Cắt một đường bán kính, Tú nhanh chóng đặt chiếc máy bay địch đi sau cùng vào vòng ngắm. Hình con thú màu xám phình to ra, rõ lên dần. Anh chợt nhận ra đúng là một chiếc F.105D đang nằm gọn trước mũi súng của mình. Người anh nóng ran lên. Đã nhìn thấy rõ những thùng dầu phụ và những chùm bom đeo dưới cánh của nó.

        Không bắn xa. Phải bắn thật gần, Tú tự bảo mình.

        Toàn bộ gân cốt trong người anh đều chuyển vào đầu ngón tay đặt ở vòng cò. Chỉ trong chớp mắt nữa anh có thể lao thẳng vào địch. Tú nghiến răng bóp cò. Đạn lửa vạch một đường đỏ lừ. Một chùm lửa chụp vào cánh bên trái và phía sau đuôi của nó.

        Chiếc máy bay địch lúng liếng. Nó bị tụt lại sau những chiếc kia. Nhưng nó vẫn cố đuổi theo đồng bọn.

        Một chùm đạn với nó chưa đủ, Tú nghĩ bụng. Nó to xác

        thế kia cơ mà? Anh bấm nút vô tuyến điện, giọng bắt đầu rít lên:

        - Tất cả bám sát! Tiếp tục công kích địch!

        Cùng lúc đó, anh nghe tiếng số 3:

        - Đằng sau có địch, vòng gấp!

        Chắc là một tốp ở ngoài biển đã lao vào định đánh phía sau lưng ta và số 3 đã ra lệnh cho số 4 cùng quay lại chặn đánh chúng. Phía sau mình đã có người lo rồi. Không thể để cho thằng địch vừa rồi chạy thoát ra biển. Phải chặn ngay nó lại!

        Tú nghiêng máy bay, vòng lại đón đầu địch.

        Thằng địch hoảng hốt, làm động tác trượt cánh về phía ta định thoát nhanh ra khỏi tầm súng. Tú dồn toàn bộ sức lực trong người kéo mạnh cần lái, cho máy bay lao theo địch. Anh bỏ máy ngắm, đối đầu máy bay mình vào thân máy bay địch. Tú nhìn rõ bộ mặt nghiêng ngó cực kỳ hốt hoảng của tên giác lái Mỹ có chiếc mũ trắng như cái nổi úp chụp trên đầu và anh nghiến răng tiếp tục bóp cò. Tất cả các khẩu pháo trên máy bay cùng một lúc nhả đạn.

        Những tia lửa bay vun vút vào khoang ngồi. Chiếc máy bay địch lật nghiêng rồi ngửa bụng phơi rõ lá cờ Mỹ có nhiều ngôi sao và những sọc trắng. Thùng dầu phụ ở cánh của nó phụt khói den.

        Tú đẩy mạnh cần lái, cho máy bay anh vút sang trái để tránh va vào khối thép nặng nể đó. Anh ngoái đầu lại nhìn thấy tên "Thần sấm" rơi thẳng từ khoảng không xuống như một tảng đá lớn, kéo theo một làn khói đen dài. Không một chiếc dù nào kịp tung ra ngoài.

        Anh sung sướng reo lên:

        - Con khỉ đột rơi rồi?

        Cùng lúc đó, Tú nghe nhiêu tiếng reo khác của các bạn đồng đội:

        - Nó cháy rồi!

        - Rơi xuống biển rồi!

        - Ha... ha... ha... ha...

        Tú nhận ra tiếng cười khoái trá của Giang mỗi lần anh quay lưng ném trúng vào rổ lưới một trái bóng trong các buổi tập bóng rổ.

        Nhìn lại tốp máy bay địch vừa bị anh công kích, Tú thấy chỉ còn những đốm lửa đỏ lừ ở phía biển. Chúng đã tăng tốc để bỏ chạy.

        Và Tú cũng nhận ra mình đã mất liên lạc với số 2 và các bạn đồng đội khác. Bốn phía quanh anh đều có địch. Chúng kéo đến đông như ruồi.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:27:00 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #45 vào lúc: 30 Tháng Sáu, 2020, 11:51:48 am »

        
4


        Bây giờ phải tìm một bạn đồng đội để tiếp tục cuộc chiến đấu, Tú nghĩ vậy.

        Anh kéo mạnh cần lái cho máy bay vọt lên chiếm độ cao và quan sát tình hình Tú chợt nhìn thấy một chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng sông Mã. Cầu Hàm Rồng kia rồi! Anh hiểu là biên đội mình đã được phái đến đây để tham gia vào trận đánh bảo vệ chiếc cầu này.

        Pháo cao xạ của ta từ vùng chung quanh chân cầu đang bắn lên rất dữ dội. Những cụm khói nhỏ của đạn cao xạ nở đầy trời như những bông sen trắng. Có lẽ các đồng chí của mình đang chiến đấu tại đó.

        Tú cho máy bay tiến về phía cầu. Biết địch đang ở bốn chung quanh, anh vừa bay vừa quan sát. Chừng nào chưa gặp lại một bạn đồng đội thì mình còn phải tự cảnh giới lấy.

        Một chiếc máy bay địch đang định lao xuống trút bom vào chiếc cầu bỗng bùng cháy lên như một chiếc mồi lửa trước mắt anh. Tú reo lên:

        - A ! Lại một thằng nữa?

        Nó đâm thẳng xuống dòng sông như cố tình lao xuống đó để tự vẫn. Không biết các đồng chí pháo cao xạ đã làm tan xác được bao nhiêu con khỉ đột từ nãy đến giờ. Đến vùng chân cầu mình cũng phải cẩn thận, không dễ bị lầm với máy bay địch, Tú nghĩ. Anh vẫn luôn luôn ngoái đầu về phía sau. Chợt Tú nhìn thấy hai chấm đen lớn ở gần sát nhau. Thoáng trông, anh đã nhận ra đó là đội hình của những tên đánh lén. Mình để nó bám đuôi mất rồi! Đồng thời với việc nhìn thấy máy bay địch, anh thấy những tia sáng xanh vừa lóe lên từ đôi cánh của nó. Chúng đã phóng tên lửa! Tú lập tức bẻ cần lái, đạp mạnh chân, đẩy bàn đạp quay về bên trái khiến máy bay của anh lật ngửa. Anh thu cửa dầu giảm nhiệt độ ở buồng đốt, hạn chế một phần việc sản sinh ra những tia hổng ngoại, kéo mạnh cần lái về phía mình, ghìm đầu máy bay vòng xuống. Thoáng nhìn thấy núi non, cây cối dưới mặt đất vun vút, chạy ngược rất nhanh, anh biết mình đã đạt được một tốc độ góc lớn.

        Máy bay của Tú lao xuống như một con chim cắt. Hai vệt xanh lét bay qua, chui vào một đám mây.

        Tú nhìn quanh, cả hai chiếc máy bay địch dường như đã chạy trốn theo những chiếc tên lửa vô hiệu của chúng. Anh chuyển máy bay về tư thế bình thường và tiếp tục bay. Lòng anh vui rộn hẳn lên. Ngay cả mọi chuyện về những chiếc tên lửa của chúng cũng chỉ là những chuyện hoang đường. Tú muốn kêu lên: Các đồng chí ơi, những ngày bàn luận tranh cãi của chúng ta để đối phó với thứ vũ khí "định mệnh" này đã được trả một phần thưởng rất thích đáng! Chúng đã dùng đến lá bài cuối cùng, mà cũng chỉ thế thôi. Đúng như lời anh em ta đã nói: Chúng chẳng có gì ghê gớm lắm đâu.

        Tú bỗng nhận thấy tốc độ của máy bay mình chậm hẳn lại. Không biết có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn đèn tín hiệu bỗng nhận thấy đèn đỏ đã tắt và đèn xanh bật sáng.

        Cần chỉ thị của chân máy bay đã bị lòi ra ngoài. Do động tác lật ngược kịch liệt vừa rồi, hai chân bánh xe đã bị một sức ly tâm làm bật ra, tạo nên sức cản ảnh hưởng đến tốc độ máy bay. Anh vội thu chân máy bay lại. Chiếc máy bay của anh trở lại nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, dễ bảo như trước đây.

        Tú bắt đầu nghe tiếng đài chỉ huy gọi anh quay về.

        Dường như ở nhà đã gọi anh như thế từ lâu. Có thể anh là người cuối cùng còn mê mải ở lại trận địa. Tú vội trả lời:

        - 402 nghe rõ.

        Tiếng nói của đài chỉ hụy như reo mừng:

        - 402 đấy phải không? Côn Sơn, Côn Sơn!

        - Nghe rõ: Côn Sơn. - Tú đáp.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:27:14 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #46 vào lúc: 30 Tháng Sáu, 2020, 11:52:25 am »

        
5


        Kim la bàn của máy bay Tú dao động mạnh. Nó đã bị hỏng vì những động tác kịch liệt vừa rồi. Tú cho máy bay lượn vòng lên cao, thoát khỏi đám mù khô đang hạn chế tầm nhìn của anh, để xem lại tình hình và xác định phương hướng.

        Ra khỏi đám mù, tầm nhìn xa quang đãng hơn. Anh cố tìm xem có bóng một con én bạc nào trên bầu trời, nhưng không thấy. Không gian rất yên tĩnh. Vừa rồi họ đã lọt vào một đám địch rất đông, nên từng người phải tách ra để đánh lộn ẩu với chúng. Dưới cánh anh là một vùng núi non xanh sẫm, không có sông cũng không có suối. Tú không nhận được ra đây là đâu. Cùng lúc ấy, Tú nghe tiếng các bạn đồng đội đang xin phép đài chỉ huy sân bay để hạ cánh. Mình lề mề quá mất rồi. Anh em đã theo lệnh quay về cả. Tú mở đài quy hàng xin tọa độ rồi cho máy bay quay về.

        Máy bay của Tú đã ra khỏi vùng núi. Những cánh đồng mênh mông trải dài dưới những tầng mây. Tú tiếp tục bay về theo tọa độ của đài quy hàng cho liên tiếp. Tiếng tín hiệu reo vui như một bản đàn. Anh vừa bay vừa quan sát bốn phía đề phòng kẻ địch đuổi theo. Nếu chúng kéo tới thì mình cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng như Gấu con, những khẩu pháo của mình còn khá đủ đạn để nói chuyện với chúng. Nhưng anh không hề thấy một bóng đen nhơ bẩn trên bầu trời. Những dải mây trắng đẹp nuột nà, mất hẳn cái vẻ hùng tráng có phần nào dữ dội khi biên đội anh cất cánh ra đi. Bầu trời đã trở nên trong sáng. Có đúng như vậy không hay chỉ vì lúc này mình cảm thấy trong lòng nhẹ lâng lâng. Không phải trung đoàn ta chỉ đánh thắng trận đầu. Chúng ta đã đánh tiếp cả trận thứ hai toàn thắng. Không phải chúng ta chỉ đánh thắng được các loại: Thanh bảo kiếm, Chim ưng nhà trời của Hải quân Mỹ, mà chúng ta còn đánh giập đầu cả những Thần sấm khổng lồ, con hoàng bài của không lực Huê Kỳ.

        - Chi Lăng gọi 402!

        - 402 nghe rõ.

        - "Lương thực" của đồng chí còn bao nhiêu?

        Câu hỏi của nhà như kéo Tú ra khỏi một giấc mơ. Cũng ngay lúc đó, Tú thấy ngọn đèn báo hiệu sắp hết dầu bật đỏ. Anh không thể trở về tới sân bay nữa rồi? Lần đầu từ khi bước vào cuộc chiến đấu, anh bỗng thấy bàng hoàng.

        - Chi Lăng gọi 402! "Lương thực" còn bao nhiêu trả lời?

        - Báo cáo: lương thực còn 300.

        Ở nhà im lặng một lát. Tú cảm thấy sự im lặng đó là một lời phê bình. Mình đã không chú ý là số giờ bay bị giảm vì đã làm nhiều động tác kịch liệt trong chiến đấu.

        - Địa hình bên dưới thế nào? - Ở nhà lại hỏi.

        - Ruộng nước và núi đá.

        - Đông chí được phép nhảy dù.

        - Rõ.

        Kim dầu nhảy rất nhanh. Lượng dầu không còn đấy một trăm lít.

        - Chi Lăng gọi 402!

        - 402 nghe rõ.

        - Chú ý động tác nhảy dù cho tốt. Bảo đảm an toàn.

        Kim chỉ dầu đã gán chỉ số: 0. Nếu trùng trình lát nữa máy bay mất độ cao thì ngay cả việc nhảy dù cũng không thể thực hiện được nữa.

        - 402 gọi Chi Lăng: Xin phép nhảy dù?

        - Đồng ý.

        Tú cắt vô tuyến điện. Anh áp mình vào ghế, siết chặt các dây an toàn. Tú đặt tay lên chiếc nắp sơn đỏ ở bên phải chỗ ngồi. Đầy là bộ phận nhảy dù tự động. Bây giờ chỉ còn một động tác cuối cùng. Đẩy cái nắp hộp, bấm một chiếc nút, khoang lái sẽ mở ra, đồng thời quả đạn đặt dưới ghế anh ngồi sẽ nổ, hất chiếc ghế và anh ra ngoài, chiếc dù sẽ mở. Nhưng Tú chợt thấy tim mình thắt lại. Mình vất máy bay đi ư? Xưa kia cha mình đã bỏ gần nửa cuộc đời chui vào lòng núi cũng chỉ mới moi ra được những hòn than! Hình ảnh những người thợ ngày đêm mưa nắng đã chăm sóc cái máy bay, từng chiếc đinh ốc, từng sợi dây... Họ đã trao nó cho mình như người mẹ trao đứa con rứt ruột đẻ ra. Trong những giờ phút chiến đấu vừa rồi, nó đã tuân theo từng ý nghĩ nhỏ nhất của mình. Nó đã giúp mình tránh khỏi nọc độc của những con “rắn đuôi kêu”. Nó đã giúp mình bắn tan một chiếc Thần sấm, mang về thêm cho toàn đoàn một chiến công mới. Nó còn phải tiếp tục đi với mình trong các cuộc chiến đấu sau này... Anh đã thấy rõ việc bấm nút điện để thả cái máy bay rơi xuống tan tành là không thể làm được.

        Phải cứu lấy nó! Dù thế nào cũng phải cứu lấy nó!

        Vừa lúc đó, Tú nhìn thấy phía trước mình hiện ra một con sông, như một dải lụa đào. Bờ sông chắc chắn có nơi cho mình hạ cánh. Không nghĩ ngợi gì nữa, Tú lập tức cho máy bay hạ độ cao, gần tới con sông anh đã nhận ra dọc bờ sông có những bãi cát trắng. Có thể đáp máy bay xuống đây.

        Anh bấm vội công tắc vô tuyến diện, gọi khẩn cấp:

        - 402 gọi Chi Lăng!

        - Chi Lăng nghe rõ - Ở nhà lập tức đáp lại.

        - Dầu đã hết. Xin phép hạ cánh bên ngoài. Yêu cầu quyết định gấp.

        - Địa hình thế nào?

        - Bãi cát rất tốt.

        Sau một giây lưỡng lự, ở nhà nói:

        - Đồng ý. Hết sức chú ý an toàn.

        Cũng có thể mình sẽ đáp xuống đó an toàn. Cũng có thế là sẽ không an toàn. Nhưng phải làm như vậy vì mình không thể làm khác được nữa rồi. Kim dầu chỉ số không từ lâu. Vòng quay giảm dần. Máy bay anh đã xuống quá thấp. Nó không còn đủ sức để đưa anh trở lại độ cao cần thiết cho việc nhảy dù. Nhưng Tú đã không hề nghĩ đến chuyện nhảy dù. Bao nhiêu tinh lực của anh dồn vào việc xác định một dải cát bên bờ sông tương đối bằng phẳng và có một khoảng chiều dài. Máy nổ đã dừng lại. Chiếc máy bay chỉ còn lao theo tốc độ thừa. Tuy vậy, đó vẫn là tốc độ của một chiếc máy bay, hàng trăm ki-lô-mét giờ.

        Chiếc máy bay tiếp đất. Nó lao trên cát nhanh một cách ghê người. Tú cố cho nó lượn theo đường chữ chi để kéo thêm chiều dài của bãi cát và giảm một phần tốc độ.

        Chợt anh nhìn thấy một nhánh của con sông nằm ngang ngay phía trước. Nếu máy bay không dừng lại trước khi tới đó thì cả anh và nó nằm lại dưới đáy sông.

        Chiếc máy bay vẫn lướt nhanh trên bãi cát.

        Còn năm mươi mét.

        Còn ba mươi mét.

        Mười mét.

        Còn năm mét đến bờ nhánh sông con thì chiếc máy bay dừng lại. Đồng thời Tú nghe những tiếng thủy tinh vỡ.

        Qua vòm kính, Tú đã nhìn thấy nhiều nam nữ dân quân xách súng đang vượt qua bờ đê chạy về phía anh.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:27:25 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #47 vào lúc: 30 Tháng Sáu, 2020, 11:53:31 am »

  
CHƯƠNG X

1


        Những buổi mít tinh nối tiếp, hàng vạn người xuống đường tuần hành phản đối đế quốc Mỹ cho máy bay bắn phá miền Bắc ngày mồng 5 tháng 8, đã chấm dứt. Hà Nội lại bước vào những ngày thu êm ả. Các cơ quan, nhà máy vẫn làm việc như thường lệ. Những rạp hát, rạp chiếu bóng đông nghịt người. Các vườn hoa, những con đường ven Hồ Tây, Hồ Hoàn Kiếm, Hổ Bảy Mẫu không đủ rộng để mang lại sự yên tĩnh cho những người yêu nắm tay nhau đi dạo chơi trong ngày nghỉ.

        Những ý nghĩ sôi nổi của Hảo muốn tạm ngừng công tác nghiên cứu khoa học thời bình để đi tìm một công việc ở mặt trận đã bị một số anh chị em trong chi đoàn thanh niên phê phán là không thực tế, là không vững, là "bốc". Những ý nghĩ đó cũng lắng dần xuống trong người cô gái cùng với tình hình dường như đã trở lại yên ổn như trước ngày kẻ địch đánh phá.

        Đẩu tháng 11, Hảo nhận công tác. Nguyện vọng của cô được thỏa mãn. Người ta không điều Hảo vế các phòng nghiên cứu mà sắp xếp cô trong một đoàn điều tra hải sản của Tổng cục Thủy sản công tác tại Quảng Ninh.

        Hảo trở lại vùng biển cô đã đi thăm cách đây mấy tháng.

        Những ngày đầu tiên của đoàn điều tra cũng khá đình huỳnh. Họ sống tại một khách sạn ở Bãi Cháy. Nước biển xanh biếc đã xóa sạch những dấu vết bom đạn trận tấn công của địch trưa ngày mồng 5 tháng 8. Hình ảnh còn đọng lại trong tâm trí những người dân ở đây là những hạm tàu của các chiến sĩ hải quần tung hoành trên vịnh, những khẩu đội pháo cao xạ nhả đạn vào bọn cướp trời, những chiếc máy bay Mỹ bốc lửa đâm đầu thẳng xuống biển và tên giặc lái của Hải quân Mỹ Alvarez cúi đầu đi trước mũi súng của các đống chí công an vũ trang để về trại giam.

        Thị xã Hồng Gai đêm đêm sáng rực ánh đèn. Những chiếc tàu xếp hàng dài trên vịnh, đợi lượt vào ăn than. Tiếng cần cẩu kêu re re suốt đêm trên bến cảng. Mặc dầu thời tiết đôi lúc đã bắt đầu lạnh, những người khách nước ngoài vẫn tấp nập kéo nhau ra để hưởng gió biển và thăm cảnh đẹp của Vịnh Hạ Long.

        Nhiều người phục vụ tại khách sạn không hiểu tại sao lại lầm đoàn điều tra hải sản này là một đoàn địa chất. Hảo cứ bị gọi là cô địa chất. Cái đó không sao. Cô sinh viên vừa tốt nghiệp, mới nhận công tác, chưa có tự ái nhiều về nghề nghiệp của mình.

        Biển ở trước mặt, xanh biếc, hiền hòa, lấp ló sau những hòn núi đá mờ sương xinh đẹp, đang tươi cười chào đón cô gái.

        Phương tiện đi biển của họ là một chiếc thuyền buồm. Bể ngang của nó rộng chừng hơn hai mét. Chiều dài ước lượng bằng mắt thì khoảng ba lần rưỡi chiều ngang. Con thuyền này sẽ đưa họ ra "đại dương" ư? Thoạt nhìn thấy nó. Hảo hơi ngỡ ngàng, ở ra sao? Ăn ra sao? Và làm việc như thế nào? Hảo biết đoàn mình sẽ ra biển bằng thuyền, nhưng cô không ngờ con thuyền đó lại bé đến như vậy. Đất nước còn nghèo biết sao? Thô sơ, lạc hậu kết hợp với hiện đại, tiên tiến mà! Mọi người mang những dụng cụ thí nghiệm, những chiếc bình, những thùng đựng mẫu, những ống hóa chất, những chiếc kính phóng to... kể cả những cuốn sách cùng với những bọc hành lý xuống thuyền. Họ dời đất liền vào một buổi sớm đẹp trời.

        Hàng triệu năm đến nay, những con sông vẫn không ngừng chảy ra biển và biển không ngừng dâng lên những đợt thủy triều vào đất liền. Những loài sinh vật từ đại dương theo nước triều vào bờ hay từ những con sông nước ngọt xuôi dòng đi ra biển đã dừng lại ở đây và quen với nơi sinh sống mới này. Con người từ lâu đã biết đến chúng và dùng chúng để phục vụ cho đời sống của mình. Những con chim, con thu, con song, con đối... đã trở thành quá quen thuộc với chúng ta. Vùng bờ biển còn có vô vàn những loài sinh vật khác không phải là cá. Người ta gọi chúng là đặc sản. Đó là những con ngao, con sá sùng, tôm hùm, bào ngư, hải sâm, con trai ngọc, v.v... Đó là hàng trăm loài rong biển. Chúng là nguồn thức ăn dồi dào rất quý cho người, cho gia súc, nguồn phân bón to lớn đối với cây trồng. Các nhà khoa học còn thấy ở chúng những giá trị quan trọng về việc cung cấp những nguyên liệu rất cần thiết cho ngành công nghiệp và ngành dược phẩm. Lâu nay, chúng ta mới làm được một phần việc khai thác chúng. Bây giờ, khoa học còn phải tính đến chuyện nuôi trồng chúng, làm cho chúng sinh sản được nhiều hơn để phục vụ cho đời sống con người. Với chúng ta, công việc đó chỉ mới bắt đầu.

        Đoàn điều tra của Hảo trong đợt công tác đầu tiên này nhận nhiệm vụ tìm hiểu nguồn lợi nhuyễn thể tại những vùng có nước thủy triều ở ven biển Quảng Ninh. Họ phải đi đến nơi ăn, chốn ở của những loài sinh vật nho nhỏ đó, xem chúng có những giá trị gì về mặt kinh tế, cách thức và khả năng khai thác của những người ở vùng biển này đối với chúng ra sao.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:27:38 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #48 vào lúc: 01 Tháng Bảy, 2020, 03:18:36 pm »


        Phòng nghiên cứu của họ là hai trăm năm mươi ki-lô-mét chạy dọc theo bờ biển từ núi Tổ Chim ở biên giới Việt-Trung đến cửa Nam Triệu, và những bãi biển ở chân hơn ba ngàn hòn đảo trong Vịnh Hạ Long và Bái Tử Long.

        Họ xem xét những con sông lớn, những đợt thủy triều ở vùng biển này. Họ thưởng thức vẻ hùng tráng của sông Bạch Đằng, vẻ đẹp xanh trong của sông Tiên Yên, sông Quất Đông... Nhưng điều họ quan tâm nhiều không phải là những thắng cảnh hay những trang sử cũ. Họ chú ý đến chiều ngắn, độ dốc cao của các con sông và những cửa sông rộng. Chính những cái đó hàng năm đã tạo nên những cơn lũ lớn làm cho nước biển ở đây đột ngột hóa ngọt. Họ không phải là những nhà thơ đợi thủy triều lên cùng với gió và trăng. Điều khiến họ phải chú ý là thủy triều ở vùng này lên xuống không đều. Những sự vận động to lớn đó của thiên nhiên đều có quan hệ mật thiết đến những loài sinh vật nho nhỏ mà họ đang tìm hiểu.

        Chiếc thuyền chật hẹp và chậm chạp nhiều lúc đã làm cho họ khó chịu. Nhưng cũng có những lúc, nó đã tỏ cho người làm công tác nghiên cứu khả năng ưu việt của nó. Nó có thể đi đến bất cứ đâu, ghé vào bất cứ ngóc ngách nào mà họ muốn giữa các hòn đảo lớn, nhỏ.

        Đoàn điều tra tìm tới những bãi hải sản. Lần đầu cô gái nhìn thấy những loài sinh vật nho nhỏ mình đang tìm hiểu không phải ở trong những bình thủy tinh tại phòng thí nghiệm mà là những con vật đang sinh sống giữa môi trường thiên nhiên to rộng của chúng. Tính nết của chúng rõ ràng là rất khác nhau. Con tôm, con mực, con đổi mồi thích bơi lội tung tăng. Con hàu, con trai lì lợm bám đầy trên những tảng đá. Con bào ngư, con hải sâm đen nhút nhát náu mình ở các rạn đá. Con điệp ngọc nằm tênh hênh trên bãi cát. Con bàn mai rụt rè, nửa mình chui dưới cát nửa mình thò ra ngoài. Con sò vùi nông dưới một lớp cát mỏng. Con cáy, con còng đào lỗ chui sâu nhưng lại hay đổi chỗ... Vì tính tình chúng khác nhau nên trên một bãi hải sản không phải chúng cứ gặp đâu thì ở đó. Vấn đề là phải tìm ra quy luật.

        Hảo làm nhiệm vụ thu thập các mẫu vật và phân loại chúng. Những dụng cụ Hảo mang theo là một bộ đổ phẫu thuật nhỏ, mấy chiếc kính phóng to và những thùng đựng mẫu. Những con sá sùng, con trai, con sò... sau khi Hảo đã làm quen bằng mắt thường, hiện lên dưới kính hiển vi với những màu sắc và đường nét nhiều lúc đẹp lạ lùng. Hảo mổ nó ra, phân tích "cơ cấu" của nó, xem nó thuộc lớp, thuộc họ, thuộc loài nào. Qua mỗi vùng, cô gái lại ghi thêm những tên khoa học vào bảng danh sách và đánh thêm những ký hiệu, những dấu cộng, những chữ R, chữ V, chữ D vào các cột phân số.

        Công việc mới mẻ này không phải là không đem lại cho cô gái những phút mơ mộng. Có buổi chiều, sau khi đi xem bắt bào ngư về, Hảo ngồi trên một phiến đá lớn ở bờ biển nhìn sóng triều lên vỗ nước dưới chân. Cô gái nghĩ đến chuyện xây nhà cho những loài sinh vật này. Người ta có thể phá nhỏ tảng đá mình đang ngồi đây, đem xếp chồng chúng lên nhau, để tạo thêm nhiều kẽ hở cho các loài quen sống ẩn nấp đó. Ở trên, ta sẽ nuôi cá, trống rau câu. Ở dưới, là nơi ở của bào ngư, hải Sâm đen... Cải tạo thiên nhiên cho thích hợp với sinh hoạt của chúng là một điều hoàn toàn có thể làm được. Cô gái nghĩ tới những triệu tấn đặc sản mà bờ biển của đất nước trong tương lai sẽ đem lại cho những người lao động xây dựng chủ nghĩa xã hội.

        Suốt thời gian ở biển, người ta bỗng quên đi thói quen chú ý đến giờ giấc và những ngày khác nhau trong tuần. Có lần Hảo chợt nhận ra hôm đó là ngày chủ nhật khi cô xem lịch thủy triều.

        Đối với nhiều bạn bè của Hảo, cái câu "làm quen với sóng gió của cuộc đời" chỉ là một câu nói cho văn vẻ. Nhưng với Hảo, câu nói đó lại là một điều rất cụ thể. Ngày nắng, ngày mưa. Những đêm ngủ ngoài trời nhìn lên là sao, nhìn xuống cũng là sao. Những ngày biển buồn. Những ngày biển giận. Người ta sẽ hiểu thế nào là sóng gió khi đôi chân không còn dính với đất mẹ. Người ta cũng sẽ hiểu thế nào là sóng gió khi đôi mắt không nhìn thấy bến bờ. Những lúc gió làm đổ nghiêng con thuyền. Những lúc sóng tung nó lên trời mây quay cuồng, rồi lại lao nó xuống vực thẳm đen ngòm. Hảo chỉ bơi được vài chục mét. Chính những lúc đó, Hảo đã tìm ra một đức tính ở mình - cô thấy mình rất bình tĩnh. Hảo nghĩ nếu chẳng may thuyền lật, mình sẽ cố níu lấy một trong những tấm ván kia. Đó là sự sống. Nhất định sẽ có người đến cứu mình. Mình không thể nào chết được vì sóng gió. Hảo cứ tin là sẽ như vậy mà cô cũng không hiểu vì sao.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:27:50 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #49 vào lúc: 01 Tháng Bảy, 2020, 03:18:55 pm »


        Những ngày lênh đênh trên sóng nước thèm đủ thứ. Không phải là những thứ gì không thể có được như văn công, chiếu bóng. Nhiều khi là những thứ rất giản đơn: thèm một cuốn sách, một trái cam... thèm được sạch sẽ. Có hôm Hảo ngồi buồn giở một lá thư cũ của bạn ra đọc. Hảo chợt nhìn thấy hai chữ "bánh kẹo". Nước miếng ứa ra ở chân răng. Ôi sao mà thèm một cái kẹo như thế. Cô gái cuống quít chạy đi lục tìm ba lô, lấy từ dưới đáy ra một chiếc hộp sắt đã bị bỏ quên. Chỉ còn vét được một cùi dìa đường nhỏ. Nếu không có những phút như thế này, làm sao mình có thể hiểu giá trị của một cùi dìa đường.

        Họ lang thang trên biển hàng tháng ròng, không hiểu những gì đang xảy ra trên đất liền, nhất là từ khi chiếc đài bán dẫn mang theo bị hỏng sau một trận bão. Họ nói với nhau: Chúng mình cứ đi đằng đẵng thế này, có khi giải phóng miền Nam xong rồi cũng chưa biết.

        Từ hòn đảo này họ qua hòn đảo khác. Mỗi lần ra đi, Hảo lại thấy nhớ thương nơi mình vừa ở như hồi xưa mỗi năm chuyển lớp, mỗi dịp chuyển trường.

        Cô gái rút ra được một nhận xét mới. Điều này không làm cô vui hơn. Cô thấy rõ cuộc sống ngoài đời khác xa với cuộc sống dưới mái trường. Cô đã nghĩ là cuộc sống ở nhà trường có phần cao đẹp hơn, những người sinh viên có nhiều ước mơ hơn và cũng ít vụ lợi hơn những người mà cô gặp ngoài cuộc đời. Nhưng đôi lúc Hảo đã nhận thấy một sự so sánh như vậy không ổn. Dù sao nhà trường chỉ là một cái bến bình yên, chuẩn bị cho những con người vượt biển, ở đó, con người chưa bao giờ sống hết mình. Con người chỉ biểu hiện mình rõ nhất khi nó đã thực sự bước vào đời, vật lộn với sóng gió. Người học sinh là cây trong vườn ươm. Người ta không ai mãi mãi cứ là học sinh. Vì nếu chỉ như vậy, sự học tập đối với mỗi người sẽ trở thành vô ích.

        Và cô gái tự bảo mình: mình cần sống với thực tại. Mình mới chỉ là người hưởng thụ. Bây giờ mình phải đóng góp. Mình phải trở thành một con người có ích. Đành rằng muốn trở thành một người có ích trong công tác của Hảo như hiện nay không dễ dàng. Những kiến thức thu lượm được qua hơn chục năm dưới mái trường trở nên quá bé nhỏ, mong manh khi đi vào đại dương của cuộc sống. Công việc mà Hảo và các bạn đang làm lại là những công việc rất khó sớm nhìn thấy được kết quả. Hảo đã đề ra cho mình một số hướng phấn đấu: Làm sao hòa hợp được với cuộc sống của mọi người chung quanh mình? Làm sao quen được với những sinh hoạt rất không bình thường đối với mình? Làm sao giữ vững được những ý nguyện, những ước mơ, những tình cảm trong sạch của mình? Làm sao tiếp tục củng cố được kiến thức?... Hảo không hề kêu ca trước mọi nỗi khó khăn, có những chuyện thật khó tưởng tượng được trong sinh hoạt ở thuyền. Cô vui vẻ làm quen với thói quen suốt ngày ăn cháo, uống nước bằng cháo, ăn cháo với cá khô của một số đồng bào vùng biển. Cô thản nhiên nằm ngủ chung với một em bé lúc chập tối còn ngồi ở đầu hè cho mẹ lần tay trên đầu tuốt chấy. Mỗi ngày dù ở thuyền hay ở đảo, cô vẫn gặm nhấm dần một số từ ngoại ngữ, kiên nhẫn như một con kiến gặm xương. Ngoại ngữ là chìa khóa để mở những cánh cửa cho những người làm công tác nghiên cứu khoa học.

        Sau mỗi chuyến đi công tác về lại phải bỏ ra khá nhiều thời giờ vào một việc không thể tính toán với ai được là: sang sửa lại con người. Nhiều ngày để khâu, mạng lại các quần áo. Đi như thế này, quần áo mau rách hơn xé. Chẳng bù lại khi ở trường chỉ mong sao cho một chiếc áo rách hẳn đi để mặc áo mới mà nó không chịu rách. Nhiều buổi để tiêu diệt đám trứng, chấy trên đầu...

        Những cô bạn ở phòng thí nghiệm mỗi lần Hảo về đều đón Hảo với cái nhìn thán phục:

        - Mày chỉ hồng lên chứ không đen chút nào!

        - Mắt nó càng sắc hơn.

        - Cho mày ở biển suốt đời...

        Hảo nói một cách xuê xoa:

        - Thôi đi, các cậu đừng động viên. Về đất liền, sẵn gương, mình đã được tự chiêm ngưỡng nước da màu cánh dán của mình rồi.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:28:00 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM